Chương 1132: Hoàng tước rình sau!
Tư Sản Bạo Tăng
02/02/2015
Đúng lúc này tên Lục Điều Chân Hùng kia đạp một cái xuống đất, vẻ mặt lo lắng lao tới phía Lạc Thanh Thanh.
Sắc mặt Lạc Thanh Thanh trắng bệch, miệng đầy máu tươi quát lên một tiếng:
- Lục Điều lui ra!
Nhưng tên Lục Điều Chân Hùng kia lại không hề để ý tới câu nói của Lạc Thanh Thanh mà càng lao tới nhanh hơn.
Vì tránh làm bị thương tới Lục Điều Chân Hùng, cho nên Lạc Thanh Thanh chỉ có thể thu liễm lại hộ thể lực lượng.
Ngay khi nàng ta vừa thu lại lực lượng, thì trong chớp mắt đó, khóe miệng tên kia nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa ý, từ tay phải của hắn hiện lên một đạo bạch quang đâm thẳng tới phía Lạc Thanh Thanh.
Lạc Thanh Thanh không hề phòng bị gì, cho nên bị cái tên nhân tuyển cho ngôi vị vương phi kia tiến tới sát người, đâm thẳng đạo bạch quang kia qua người, cuối cùng bụng cũng bị xuyên qua.
Ngay khi nàng ta bị đạo bạch quang kia đâm xuyên qua người, một vị mỹ nữ khác đang ngồi trên vương tọa mà cười, đột nhiên bạo khởi, trong tay hiện lên từng đạo chưởng ảnh đánh thẳng tới đầu của đám Bạo Phong nữ chiến sĩ kia.
Bởi vì không hề có sự phòng bị cho nên mười sáu nữ chiến sĩ Bạo Phong mang trên mình bộ chiến giáp lục sắc kia đều bị oanh sát toàn bộ.
Một kích đánh cho Lạc Thanh Thanh bị thương, bàn tay Chân Tề Hùng Ngạn kia hợp lại, sau đó kéo ra một sợi tơ trong suốt, dùng lực mạnh mẽ kéo một cái.
Trong sát na đó, ở trong điện này có mấy trăm mỹ nam đều biến thành một đống thịt nát, vô số tiên huyết bắn ra xung quanh, khiến cho Bách Thảo điện này đều nhiễm một màu đỏ.
Nhạc Trọng thấy một màn dị biến này, khẽ cau mày, lui ra phía sau vài bước, hắn càng thêm căng thẳng, đề cao cảnh giác. Hắn hiểu bản thân chỉ sợ đã bị cuốn vào trong một hồi âm mưu rồi.
Trên bụng Lạc Thanh Thanh bị cắm một thang quang đao, trong miệng phun ra bao nhiêu là máu, nhìn vào vị mỹ nữ tuyệt sắc đang tỏa ra khí tức mị hoặc ngồi trên vương tọa kia, dùng giọng khó tin nói:
- Là ngươi! Mị Nhi, vì sao ngươi lại muốn phản bội ta?
Khóe miệng Lưu Mị Nhi khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười không gì sánh được:
- Không nghĩ tới phải không, Lạc tỷ tỷ, là muội muội mà người tín nhiệm nhất, lại thêm vương phi hiện tại, còn đám bộ hạ mà ngươi tin tưởng nhất phản bội ngươi, như vậy không biết cảm giác có sung sướng không?
Vị mỹ nữ thân ảnh lam sắc bị Nhạc Trọng đấm một quyền mà đâm thẳng vào tường, trực tiếp nhảy ra, sau đó đi tới bên người Lưu Mị Nhi, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lạc Thanh Thanh đã bị thương ở đằng xa.
Lạc Thanh Thanh nhìn ba người nàng tín nhiệm đang đứng chung một chỗ kia mà lòng đau nhói:
- Vì sao? Vì sao? Ta tự hỏi bản thân không hề đối đãi tệ với cấc ngươi, vì sao lại muốn phản bội lại ta?
Khuôn mặt Lưu Mị Nhi có chút vặn vẹo, cười lớn:
- Tỷ tỷ à, cả Bạo Phong cốc từ trên xuống này đều là do một mình ta quản lý. Ngươi thì làm được gì? Ngươi chẳng qua chỉ có lực lượng tương đối mặt, hơn nữa được mẫu thân đại nhân tin tưởng hơn cho nên mới thành Bạo Phong nữ vương mà thôi. Dựa vào cái gì mà ngươi có thể trở thành Bạo Phong nữ vương mà bao nhiêu người kính ngưỡng ,trong khi đó ta phải chịu phục dưới chân ngươi? Cho dù xét thực lực, ngươi là tứ giai đỉnh phong, ta mới có tứ giai sơ cấp, xác thực là ta không bằng ngươi. Thế nhưng mà luận về tài năng quản lý, cả một Bạo Phong cốc đều do ta sắp xếp ngay ngắn, gọn gang, ngươi dựa vào cái gì mà làm Bạo Phong nữ vương cơ chứ. Ta mới hẳn là người đứng đầu Bạo Phong cốc, là nữ vương chân chính.
- Về phần cái tên vương phi Lục Điều Chân Hùng vẫn luôn đối với cái kẻ không hiểu nam nhân như ngươi chán ghét lâu nay.
Lưu Mị Nhi khẽ cười, đưa đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của mình tới trước người Lục Điều Chân Hùng.
- Đa tạ nữ vương bệ hạ!
Lục Điều Chân Hùng liếm liếm môi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, cúi đầu làm trò hề, đưa lưỡi liếm lầy bàn chân nhỏ bé của Lưu Mị Nhi, đủ thấy hắn biến thái tới mức nào.
Lạc Thanh Thanh hít một hơi lớn, sau đó nhìn vào một trong bát kiệt Bạo Phong cốc, Ảnh Lam mà chất vấn:
- Vậy ngươi thì sao? Ảnh Lam , vi sao cả ngươi cũng phản bội ta?
Trong mắt Ảnh Lam hiện lên một tia áy náy, sau đó cắn răng kiên định nói:
- Xin lỗi nữ vương bệ hạ, ta là gián điệp mà Dực Long sơn phái tới, tên ta không phải là Ảnh Lam, mà là Trịnh Vân. Ta rất cảm kích sự tín nhiệm của người nhưng ta không thể nào vi phạm mệnh lệnh của Dực Long sơn được.
Lạc Thanh Thanh nghe thế thì trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Lưu Mị Nhi mà hỏi:
- Dực Long sơn, ngươi dĩ nhiên dám cấu kết với đám người Dực Long sơn, bảo sao mà dám hạ thủ với ta. Trịnh Chấn, Đạo Cách đều là những con sói đói không bao giờ biết là đủ, ngươi đã hứa điều gì mà đả động được bọn chúng chứ?
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lưu Mị Nhi có chút hưng phấn với mức vặn vẹo, cười nói:
- Hảo tỷ tỷ của ta à, ta cũng không hứa hẹn gì nhiều lắm đâu. Chỉ đáp ứng bọn họ sau khi phế đi lực lượng của ngươi thì đưa ngươi cho bọn hắn, đẻ cho bọn hắn yêu thương tỷ tỷ ngươi. Cái đám xú nam nhân của Dực Long sơn bị ngươi ghét nhất sẽ vô cùng yêu thương vị Bạo Phong nữ vương tiền nhiệm cho xem!
Lạc Thanh Thanh nghe như vậy thì sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi Trịnh Chấn, Đạo Cách của Dực Long sơn, đều là những tên biến thái, sắc lang. Một khi rơi vào tay bọn chúng, nàng ta chỉ sợ cũng không khác gì một con kĩ nữ đâu. Thời gian nàng chấp chưởng Bạo Phong cốc, đã từng đắc tội Dực Long sơn, Liệt nhật liên minh, cho nên một khi mà rơi vào tay bọn chúng, nàng ta cũng hiểu được bản thân mình sẽ thê thảm tới mức nào rồi.
Khuôn mặt Lưu Mị Nhi lại càng thêm vặn vẹo, cười lớn hưng phấn:
- Ha ha! Ha ha! Tỷ tỷ à, ta biết ở trong đám Bạo Phong nữ chiến sĩ này có biết bao nhiêu là tâm phúc của ngươi. Chờ tới khi ngươi tới Dực Long sơn thì ta cũng sẽ để cho đám bộ hạ trung tâm với ngươi cùng đi qua, để cho các ngươi cùng biền thành đồ chơi cho đám xú nam nhân kia! Khẳng định là rất thú vị đó nha!
Lưu Mị Nhi bị Lạc Thanh Thanh áp chế bao lâu này, cho nên vẫn áp chế bản tính thật sự của mình, thể hiện ra sự trung thành và tận tâm của mình. Thề nhưng áp lực trong lòng ta cũng đã đến cực hạn, cho nên tính tình cũng biến thái đi nhiều, hiện tại đã đến lúc được phát tiết, cho nên không nhịn được có chút đắc ý vênh váo hơn hẳn.
- Thực là xấu xí mà!
Nhạc Trọng nhìn Lưu Mị Nhi ngồi trên vương tọa kia mà thầm nghĩ, tuy rằng nàng ta cũng có được dung nhan tuyệt sắc, nhưng giờ nó cũng biến hình, tạo ra một bộ dáng khổ ải mà hưng phấn, thực là dị dạng xấu xí, so ra còn không khả ái bằng Uy Lực Anna.
Lạc Thanh Thanh đột nhiên quay về phía Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, ngươi cũng đang nghe thấy bọn chúng nói rồi đó, chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu như liên thủ với ta, thì có thể giết đám phản đồ này! Mà ta cũng có thể cho ngươi hai mươi bộ Bạo Phong chiến giáp!
Sắc mặt Lạc Thanh Thanh trắng bệch, miệng đầy máu tươi quát lên một tiếng:
- Lục Điều lui ra!
Nhưng tên Lục Điều Chân Hùng kia lại không hề để ý tới câu nói của Lạc Thanh Thanh mà càng lao tới nhanh hơn.
Vì tránh làm bị thương tới Lục Điều Chân Hùng, cho nên Lạc Thanh Thanh chỉ có thể thu liễm lại hộ thể lực lượng.
Ngay khi nàng ta vừa thu lại lực lượng, thì trong chớp mắt đó, khóe miệng tên kia nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa ý, từ tay phải của hắn hiện lên một đạo bạch quang đâm thẳng tới phía Lạc Thanh Thanh.
Lạc Thanh Thanh không hề phòng bị gì, cho nên bị cái tên nhân tuyển cho ngôi vị vương phi kia tiến tới sát người, đâm thẳng đạo bạch quang kia qua người, cuối cùng bụng cũng bị xuyên qua.
Ngay khi nàng ta bị đạo bạch quang kia đâm xuyên qua người, một vị mỹ nữ khác đang ngồi trên vương tọa mà cười, đột nhiên bạo khởi, trong tay hiện lên từng đạo chưởng ảnh đánh thẳng tới đầu của đám Bạo Phong nữ chiến sĩ kia.
Bởi vì không hề có sự phòng bị cho nên mười sáu nữ chiến sĩ Bạo Phong mang trên mình bộ chiến giáp lục sắc kia đều bị oanh sát toàn bộ.
Một kích đánh cho Lạc Thanh Thanh bị thương, bàn tay Chân Tề Hùng Ngạn kia hợp lại, sau đó kéo ra một sợi tơ trong suốt, dùng lực mạnh mẽ kéo một cái.
Trong sát na đó, ở trong điện này có mấy trăm mỹ nam đều biến thành một đống thịt nát, vô số tiên huyết bắn ra xung quanh, khiến cho Bách Thảo điện này đều nhiễm một màu đỏ.
Nhạc Trọng thấy một màn dị biến này, khẽ cau mày, lui ra phía sau vài bước, hắn càng thêm căng thẳng, đề cao cảnh giác. Hắn hiểu bản thân chỉ sợ đã bị cuốn vào trong một hồi âm mưu rồi.
Trên bụng Lạc Thanh Thanh bị cắm một thang quang đao, trong miệng phun ra bao nhiêu là máu, nhìn vào vị mỹ nữ tuyệt sắc đang tỏa ra khí tức mị hoặc ngồi trên vương tọa kia, dùng giọng khó tin nói:
- Là ngươi! Mị Nhi, vì sao ngươi lại muốn phản bội ta?
Khóe miệng Lưu Mị Nhi khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười không gì sánh được:
- Không nghĩ tới phải không, Lạc tỷ tỷ, là muội muội mà người tín nhiệm nhất, lại thêm vương phi hiện tại, còn đám bộ hạ mà ngươi tin tưởng nhất phản bội ngươi, như vậy không biết cảm giác có sung sướng không?
Vị mỹ nữ thân ảnh lam sắc bị Nhạc Trọng đấm một quyền mà đâm thẳng vào tường, trực tiếp nhảy ra, sau đó đi tới bên người Lưu Mị Nhi, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lạc Thanh Thanh đã bị thương ở đằng xa.
Lạc Thanh Thanh nhìn ba người nàng tín nhiệm đang đứng chung một chỗ kia mà lòng đau nhói:
- Vì sao? Vì sao? Ta tự hỏi bản thân không hề đối đãi tệ với cấc ngươi, vì sao lại muốn phản bội lại ta?
Khuôn mặt Lưu Mị Nhi có chút vặn vẹo, cười lớn:
- Tỷ tỷ à, cả Bạo Phong cốc từ trên xuống này đều là do một mình ta quản lý. Ngươi thì làm được gì? Ngươi chẳng qua chỉ có lực lượng tương đối mặt, hơn nữa được mẫu thân đại nhân tin tưởng hơn cho nên mới thành Bạo Phong nữ vương mà thôi. Dựa vào cái gì mà ngươi có thể trở thành Bạo Phong nữ vương mà bao nhiêu người kính ngưỡng ,trong khi đó ta phải chịu phục dưới chân ngươi? Cho dù xét thực lực, ngươi là tứ giai đỉnh phong, ta mới có tứ giai sơ cấp, xác thực là ta không bằng ngươi. Thế nhưng mà luận về tài năng quản lý, cả một Bạo Phong cốc đều do ta sắp xếp ngay ngắn, gọn gang, ngươi dựa vào cái gì mà làm Bạo Phong nữ vương cơ chứ. Ta mới hẳn là người đứng đầu Bạo Phong cốc, là nữ vương chân chính.
- Về phần cái tên vương phi Lục Điều Chân Hùng vẫn luôn đối với cái kẻ không hiểu nam nhân như ngươi chán ghét lâu nay.
Lưu Mị Nhi khẽ cười, đưa đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của mình tới trước người Lục Điều Chân Hùng.
- Đa tạ nữ vương bệ hạ!
Lục Điều Chân Hùng liếm liếm môi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, cúi đầu làm trò hề, đưa lưỡi liếm lầy bàn chân nhỏ bé của Lưu Mị Nhi, đủ thấy hắn biến thái tới mức nào.
Lạc Thanh Thanh hít một hơi lớn, sau đó nhìn vào một trong bát kiệt Bạo Phong cốc, Ảnh Lam mà chất vấn:
- Vậy ngươi thì sao? Ảnh Lam , vi sao cả ngươi cũng phản bội ta?
Trong mắt Ảnh Lam hiện lên một tia áy náy, sau đó cắn răng kiên định nói:
- Xin lỗi nữ vương bệ hạ, ta là gián điệp mà Dực Long sơn phái tới, tên ta không phải là Ảnh Lam, mà là Trịnh Vân. Ta rất cảm kích sự tín nhiệm của người nhưng ta không thể nào vi phạm mệnh lệnh của Dực Long sơn được.
Lạc Thanh Thanh nghe thế thì trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Lưu Mị Nhi mà hỏi:
- Dực Long sơn, ngươi dĩ nhiên dám cấu kết với đám người Dực Long sơn, bảo sao mà dám hạ thủ với ta. Trịnh Chấn, Đạo Cách đều là những con sói đói không bao giờ biết là đủ, ngươi đã hứa điều gì mà đả động được bọn chúng chứ?
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lưu Mị Nhi có chút hưng phấn với mức vặn vẹo, cười nói:
- Hảo tỷ tỷ của ta à, ta cũng không hứa hẹn gì nhiều lắm đâu. Chỉ đáp ứng bọn họ sau khi phế đi lực lượng của ngươi thì đưa ngươi cho bọn hắn, đẻ cho bọn hắn yêu thương tỷ tỷ ngươi. Cái đám xú nam nhân của Dực Long sơn bị ngươi ghét nhất sẽ vô cùng yêu thương vị Bạo Phong nữ vương tiền nhiệm cho xem!
Lạc Thanh Thanh nghe như vậy thì sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi Trịnh Chấn, Đạo Cách của Dực Long sơn, đều là những tên biến thái, sắc lang. Một khi rơi vào tay bọn chúng, nàng ta chỉ sợ cũng không khác gì một con kĩ nữ đâu. Thời gian nàng chấp chưởng Bạo Phong cốc, đã từng đắc tội Dực Long sơn, Liệt nhật liên minh, cho nên một khi mà rơi vào tay bọn chúng, nàng ta cũng hiểu được bản thân mình sẽ thê thảm tới mức nào rồi.
Khuôn mặt Lưu Mị Nhi lại càng thêm vặn vẹo, cười lớn hưng phấn:
- Ha ha! Ha ha! Tỷ tỷ à, ta biết ở trong đám Bạo Phong nữ chiến sĩ này có biết bao nhiêu là tâm phúc của ngươi. Chờ tới khi ngươi tới Dực Long sơn thì ta cũng sẽ để cho đám bộ hạ trung tâm với ngươi cùng đi qua, để cho các ngươi cùng biền thành đồ chơi cho đám xú nam nhân kia! Khẳng định là rất thú vị đó nha!
Lưu Mị Nhi bị Lạc Thanh Thanh áp chế bao lâu này, cho nên vẫn áp chế bản tính thật sự của mình, thể hiện ra sự trung thành và tận tâm của mình. Thề nhưng áp lực trong lòng ta cũng đã đến cực hạn, cho nên tính tình cũng biến thái đi nhiều, hiện tại đã đến lúc được phát tiết, cho nên không nhịn được có chút đắc ý vênh váo hơn hẳn.
- Thực là xấu xí mà!
Nhạc Trọng nhìn Lưu Mị Nhi ngồi trên vương tọa kia mà thầm nghĩ, tuy rằng nàng ta cũng có được dung nhan tuyệt sắc, nhưng giờ nó cũng biến hình, tạo ra một bộ dáng khổ ải mà hưng phấn, thực là dị dạng xấu xí, so ra còn không khả ái bằng Uy Lực Anna.
Lạc Thanh Thanh đột nhiên quay về phía Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, ngươi cũng đang nghe thấy bọn chúng nói rồi đó, chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu như liên thủ với ta, thì có thể giết đám phản đồ này! Mà ta cũng có thể cho ngươi hai mươi bộ Bạo Phong chiến giáp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.