Chương 917: Kho lương cấp chiến lược! (2)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Nhạc Trọng khẽ cau mày, một chiến sĩ tên Ngưu Quang Minh đứng bên cạnh tiến lên một bước, hung hăng tát mạnh một cái vào mặt gã đeo kính, mạnh đến nỗi hai cái răng nanh của gã đeo kính kia đều bay ra ngoài. Rồi hung tợn quát:
- Câm cái miệng chó của mày lại đi! Thủ lĩnh không cho mày nói chuyện thì mày cứ thành thành thật thật đứng im đó đi!
Nhìn bộ dạng hung ác của Ngưu Quang Minh, trong mắt đám người Đổng Hàn lóe lên vẻ e ngại, không dám nói ẩu nói tả nữa.
Đổng Hàn thấy Ngưu Quang Minh hung ác như vậy, chỉ phải cười khổ trong lòng, biết danh phận đại nghĩa đối với Nhạc Trọng mà nói không có nửa điểm tác dụng, hắn chần chừ một lúc để sắp xếp lại từ ngữ, rồi nói:
- Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi muốn kết minh với ngài, cộng đồng cướp lấy kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô! Không biết ngài có hứng thú không?
Nhạc Trọng nghe vậy thì trong mắt mới hiện lên một chút ánh sáng ngưng trọng, vẻ mặt hoài nghi nói:
- Kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô coi như là bảo khố, các anh sao có thể để chúng tôi cùng nhau chia một chén canh cơ chứ?
Kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô có lượng lương thực đủ cung ứng mười triệu dân cư trong một năm. Trong thời mạt thế này nó tuyệt đối là bảo khố trong bảo khố. Tầm quan trọng củ nó có thể sánh bằng kho súng ống đạn dược, nếu chỗ này để một mình Nhạc Trọng biết được, chắc chắn hắn sẽ độc chiếm một mình, tuyệt đối không chia sẻ một phần cho bất cứ thế lực nào cả.
Đổng Hàn nói:
- Chiếm cứ kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô kia là một đàn thú biến dị khổng lồ. Trong đàn thú biến dị đó có mèo biến dị, chó biến dị, còn có cả rắn biến dị, thằn lằn biến dị và cơ số những thú biến dị khủng bố khác nữa. Một mình hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi đã không thể công phá phòng tuyến của đàn thú biến dị đó, thế nên mới phái tôi đến liên lạc với ngài cùng nhau thu phục kho lương đó.
Nhạc Trọng suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Sau khi chiếm được kho lương, chia như thế nào?
Đổng Hàn vô cùng rõ ràng nói:
- Chia năm năm!
Nhạc Trọng nói:
- Bảy ba, tôi bảy các anh ba!
Đổng Hàn nhíu mày nói:
- Bốn năm đối năm năm.
- Sáu bốn, tôi sáu các anh bốn!
Đổng Hàn vô cùng sảng khoái mỉm cười nói:
- Tốt! Sáu bốn thì sáu bốn. Dù sao kho lương đó có rất nhiều lương thực, cho dù là bốn phần cũng đủ để chúng tôi sử dụng.
- Anh rất sảng khoái.
Nhạc Trọng nhìn Đổng Hàn, trong mắt lóe lên thưởng thức, sau đó tò mò hỏi:
- Đổng Hàn, tôi thấy anh cũng là người thông minh, vì sao lúc đầu lại phải nói nhiều lời vô nghĩa với tôi vậy?
Trong mắt Đổng Hàn lóe lên ánh sáng kỳ dị, nói:
- Đó cũng không phải là lời vô nghĩa. Thủ lĩnh Nhạc Trọng, tôi đã từng dùng những lời mà anh coi là vô nghĩa đó khuyên phục không ít người. Có một ít lời nói nếu không anh không nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không biết người khác đang nghĩ gì. Tôi nếu bắt đầu không nói những lời này thì làm sao biết được anh thực sự không muốn gia nhập hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi chứ?
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ suy tư, ánh mắt cũng mang theo thưởng thức, trực tiếp mời chào nói:
- Đổng Hàn, tôi rất thưởng thức người như anh, như thế nào, có muốn đến chỗ tôi giúp sức không?
Đổng Hàn này là người thông minh, biết lúc nào tiến lúc nào lùi, năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, cũng không cổ hủ, là một trong những nhân tài ngoại giao giỏi nhất. Phần đồng cao thủ dưới trướng Nhạc Trọng biết giết người, nhưng nhân tài ngoại giao xuất sắc có thể lấy ra chỉ có gã tiểu nhân nịnh nót Cảnh Đại Trung kia thôi.
Đổng Hàn mỉm cười nói:
- Cảm ơn thủ lĩnh Nhạc Trọng đã ưu ái! Tôi là một thành viên của hội Đại Trung Hoa Đồng Minh, trước mắt không có dự tính sẽ thoát ly hội Đại Trung Hoa Đồng Minh.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ tiếc hận:
- Đáng tiếc!
Đổng Hàn nói:
- Ngoại trừ chuyện cùng nhau tiến công kho lương thực dữ trữ chiến lược ở thủ đô kia ra, hội Đại Trung Hoa Đồng Minh còn hy vọng có thể ở chỗ anh mua một lượng lớn lương thực.
Nhạc Trọng bất động thanh sắc hỏi:
- Ừ! Vậy các anh tính lấy gì để mua?
Đổng Hàn nói:
- Châu báu, vàng bạc, kim cương, đồ cổ thay đổi thành tiền để mua.
Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỗ chúng tôi chỉ lấy súng ống đạn dược, thịt thú biến dị, các loại tài liệu trên người thú biến dị, cùng với xăng dầu. Nửa ký thịt thú biến dị đổi một ký rưỡi lương thưc, lượng súng ống đạn dược nặng bao nhiêu thì đổi lượng lương thực bấy nhiêu. Các loại tài liệu trên người thú biến dị thì có tính toán khác, ưu tiên thu mua da thú biến dị. Nửa lít xăng dầu đổi nửa ký lương thực.
Đổng Hàn nghe vậy thì cười khổ không thôi. Những vật tư mà Nhạc Trọng đòi cũng là những dạng vật tư mà hội Đại Trung Hoa Đồng Minh cần giữ lại dùng. Đặc biệt là súng ống đạn dược, nhất là đạn dược, hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chắc chắn sẽ không đưa cho người khác.
Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh tuy rằng ở phụ cận thủ đô tìm được mấy kho vũ khí, nhưng bản thân họ lại không có nhà máy công binh. Đạn dược tiêu hao càng ngày càng lớn, đạn pháo lại là đòn sát thủ để đối phó với một đàn tang thi. Mà xăng dầu cũng là một dạng vật tư chiến lược cực kỳ trân quý, không có xăng dầu, xe tăng và các loại xe thiết giáp khác lập tức không thể chạy. Còn về phần những các tài liệu trên người thú biến dị lại là vật cần thiết để chế tác công cụ phòng thủ, vũ khí. Bọn họ cũng không nguyện ý dễ dàng thì đưa cho người khác.
Đổng Hàn do dự một lúc, cắn răng nói:
- Thủ lĩnh Nhạc Trọng, chúng tôi nguyện ý dùng bốn mỹ nữ tuyệt sắc đổi bốn trăm tấn lương thực. Tôi bảo đảm với ngài, bốn mỹ nữ tuyệt sắc đó tuyệt đối ngang bằng với người mẫu hạng nhất thế giới, lại là xử nữ. Ngài chắc chắn sẽ thích. Sau khi chiếm được kho lương, chúng tôi nguyện ý trả ngài bốn ngàn tấn lương thực.
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe qua ánh sáng kỳ dị, lộ ra răng nanh dữ tợn, nói:
- Không được! Muốn dùng dân cư đổi lương thực cũng được thôi. Tôi muốn các chuyên gia trong các lĩnh vực như quang điện, chế tạo máy móc, máy tính, bác sĩ. Mỗi một chuyên gia tôi sẽ dùng lượng lương thực tương đương để đổi. Ngoại trừ những chuyên gia các lĩnh vực này ra, tôi muốn phụ nữ xinh đẹp, một số lượng lớn phụ nữ xinh đẹp, mỗi một người tôi cũng dùng lượng lương thực tương đương để thay đổi. Bộ hạ của tôi vẫn còn rất nhiều người còn độc thân đấy. Trẻ nhỏ cũng có thể dùng đổi, một đứa trẻ đổi một ký lương thực. Còn về phụ nữ, nếu là mỹ nữ thì nửa ký lương thực đổi một người.
Đổng Hàn nghe lời nặng ngữ nặng của Nhạc Trọng, da đầu run rẩy, chỉ có thể kiên trì đồng ý, nói:
- Tốt!
Nhạc Trọng kéo Trác Nhã Đồng Lâu đứng bên cạnh vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tươi cười của cô, bâng quơ nói:
- Đúng rồi, trong tay tôi còn thiếu một ít bảo thạch. Bảo bối nhỏ của tôi chỉ thích kim cương, châu báu, còn có cả tinh hạch của thú biến dị nữa. Lần giao dịch này các anh lấy một ít tinh hạch dị thú, bảo thạch, kim cương dâng hiến cho tôi bù lại đi. Tinh hạch của thú biến dị càng lớn càng tốt, càng cao cấp càng tốt. Chuyện này nếu làm tốt, tôi sẽ trả thù lao dày cho các anh.
- Câm cái miệng chó của mày lại đi! Thủ lĩnh không cho mày nói chuyện thì mày cứ thành thành thật thật đứng im đó đi!
Nhìn bộ dạng hung ác của Ngưu Quang Minh, trong mắt đám người Đổng Hàn lóe lên vẻ e ngại, không dám nói ẩu nói tả nữa.
Đổng Hàn thấy Ngưu Quang Minh hung ác như vậy, chỉ phải cười khổ trong lòng, biết danh phận đại nghĩa đối với Nhạc Trọng mà nói không có nửa điểm tác dụng, hắn chần chừ một lúc để sắp xếp lại từ ngữ, rồi nói:
- Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi muốn kết minh với ngài, cộng đồng cướp lấy kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô! Không biết ngài có hứng thú không?
Nhạc Trọng nghe vậy thì trong mắt mới hiện lên một chút ánh sáng ngưng trọng, vẻ mặt hoài nghi nói:
- Kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô coi như là bảo khố, các anh sao có thể để chúng tôi cùng nhau chia một chén canh cơ chứ?
Kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô có lượng lương thực đủ cung ứng mười triệu dân cư trong một năm. Trong thời mạt thế này nó tuyệt đối là bảo khố trong bảo khố. Tầm quan trọng củ nó có thể sánh bằng kho súng ống đạn dược, nếu chỗ này để một mình Nhạc Trọng biết được, chắc chắn hắn sẽ độc chiếm một mình, tuyệt đối không chia sẻ một phần cho bất cứ thế lực nào cả.
Đổng Hàn nói:
- Chiếm cứ kho lương dự trữ chiến lược ở thủ đô kia là một đàn thú biến dị khổng lồ. Trong đàn thú biến dị đó có mèo biến dị, chó biến dị, còn có cả rắn biến dị, thằn lằn biến dị và cơ số những thú biến dị khủng bố khác nữa. Một mình hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi đã không thể công phá phòng tuyến của đàn thú biến dị đó, thế nên mới phái tôi đến liên lạc với ngài cùng nhau thu phục kho lương đó.
Nhạc Trọng suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Sau khi chiếm được kho lương, chia như thế nào?
Đổng Hàn vô cùng rõ ràng nói:
- Chia năm năm!
Nhạc Trọng nói:
- Bảy ba, tôi bảy các anh ba!
Đổng Hàn nhíu mày nói:
- Bốn năm đối năm năm.
- Sáu bốn, tôi sáu các anh bốn!
Đổng Hàn vô cùng sảng khoái mỉm cười nói:
- Tốt! Sáu bốn thì sáu bốn. Dù sao kho lương đó có rất nhiều lương thực, cho dù là bốn phần cũng đủ để chúng tôi sử dụng.
- Anh rất sảng khoái.
Nhạc Trọng nhìn Đổng Hàn, trong mắt lóe lên thưởng thức, sau đó tò mò hỏi:
- Đổng Hàn, tôi thấy anh cũng là người thông minh, vì sao lúc đầu lại phải nói nhiều lời vô nghĩa với tôi vậy?
Trong mắt Đổng Hàn lóe lên ánh sáng kỳ dị, nói:
- Đó cũng không phải là lời vô nghĩa. Thủ lĩnh Nhạc Trọng, tôi đã từng dùng những lời mà anh coi là vô nghĩa đó khuyên phục không ít người. Có một ít lời nói nếu không anh không nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không biết người khác đang nghĩ gì. Tôi nếu bắt đầu không nói những lời này thì làm sao biết được anh thực sự không muốn gia nhập hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi chứ?
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ suy tư, ánh mắt cũng mang theo thưởng thức, trực tiếp mời chào nói:
- Đổng Hàn, tôi rất thưởng thức người như anh, như thế nào, có muốn đến chỗ tôi giúp sức không?
Đổng Hàn này là người thông minh, biết lúc nào tiến lúc nào lùi, năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, cũng không cổ hủ, là một trong những nhân tài ngoại giao giỏi nhất. Phần đồng cao thủ dưới trướng Nhạc Trọng biết giết người, nhưng nhân tài ngoại giao xuất sắc có thể lấy ra chỉ có gã tiểu nhân nịnh nót Cảnh Đại Trung kia thôi.
Đổng Hàn mỉm cười nói:
- Cảm ơn thủ lĩnh Nhạc Trọng đã ưu ái! Tôi là một thành viên của hội Đại Trung Hoa Đồng Minh, trước mắt không có dự tính sẽ thoát ly hội Đại Trung Hoa Đồng Minh.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ tiếc hận:
- Đáng tiếc!
Đổng Hàn nói:
- Ngoại trừ chuyện cùng nhau tiến công kho lương thực dữ trữ chiến lược ở thủ đô kia ra, hội Đại Trung Hoa Đồng Minh còn hy vọng có thể ở chỗ anh mua một lượng lớn lương thực.
Nhạc Trọng bất động thanh sắc hỏi:
- Ừ! Vậy các anh tính lấy gì để mua?
Đổng Hàn nói:
- Châu báu, vàng bạc, kim cương, đồ cổ thay đổi thành tiền để mua.
Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỗ chúng tôi chỉ lấy súng ống đạn dược, thịt thú biến dị, các loại tài liệu trên người thú biến dị, cùng với xăng dầu. Nửa ký thịt thú biến dị đổi một ký rưỡi lương thưc, lượng súng ống đạn dược nặng bao nhiêu thì đổi lượng lương thực bấy nhiêu. Các loại tài liệu trên người thú biến dị thì có tính toán khác, ưu tiên thu mua da thú biến dị. Nửa lít xăng dầu đổi nửa ký lương thực.
Đổng Hàn nghe vậy thì cười khổ không thôi. Những vật tư mà Nhạc Trọng đòi cũng là những dạng vật tư mà hội Đại Trung Hoa Đồng Minh cần giữ lại dùng. Đặc biệt là súng ống đạn dược, nhất là đạn dược, hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chắc chắn sẽ không đưa cho người khác.
Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh tuy rằng ở phụ cận thủ đô tìm được mấy kho vũ khí, nhưng bản thân họ lại không có nhà máy công binh. Đạn dược tiêu hao càng ngày càng lớn, đạn pháo lại là đòn sát thủ để đối phó với một đàn tang thi. Mà xăng dầu cũng là một dạng vật tư chiến lược cực kỳ trân quý, không có xăng dầu, xe tăng và các loại xe thiết giáp khác lập tức không thể chạy. Còn về phần những các tài liệu trên người thú biến dị lại là vật cần thiết để chế tác công cụ phòng thủ, vũ khí. Bọn họ cũng không nguyện ý dễ dàng thì đưa cho người khác.
Đổng Hàn do dự một lúc, cắn răng nói:
- Thủ lĩnh Nhạc Trọng, chúng tôi nguyện ý dùng bốn mỹ nữ tuyệt sắc đổi bốn trăm tấn lương thực. Tôi bảo đảm với ngài, bốn mỹ nữ tuyệt sắc đó tuyệt đối ngang bằng với người mẫu hạng nhất thế giới, lại là xử nữ. Ngài chắc chắn sẽ thích. Sau khi chiếm được kho lương, chúng tôi nguyện ý trả ngài bốn ngàn tấn lương thực.
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe qua ánh sáng kỳ dị, lộ ra răng nanh dữ tợn, nói:
- Không được! Muốn dùng dân cư đổi lương thực cũng được thôi. Tôi muốn các chuyên gia trong các lĩnh vực như quang điện, chế tạo máy móc, máy tính, bác sĩ. Mỗi một chuyên gia tôi sẽ dùng lượng lương thực tương đương để đổi. Ngoại trừ những chuyên gia các lĩnh vực này ra, tôi muốn phụ nữ xinh đẹp, một số lượng lớn phụ nữ xinh đẹp, mỗi một người tôi cũng dùng lượng lương thực tương đương để thay đổi. Bộ hạ của tôi vẫn còn rất nhiều người còn độc thân đấy. Trẻ nhỏ cũng có thể dùng đổi, một đứa trẻ đổi một ký lương thực. Còn về phụ nữ, nếu là mỹ nữ thì nửa ký lương thực đổi một người.
Đổng Hàn nghe lời nặng ngữ nặng của Nhạc Trọng, da đầu run rẩy, chỉ có thể kiên trì đồng ý, nói:
- Tốt!
Nhạc Trọng kéo Trác Nhã Đồng Lâu đứng bên cạnh vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tươi cười của cô, bâng quơ nói:
- Đúng rồi, trong tay tôi còn thiếu một ít bảo thạch. Bảo bối nhỏ của tôi chỉ thích kim cương, châu báu, còn có cả tinh hạch của thú biến dị nữa. Lần giao dịch này các anh lấy một ít tinh hạch dị thú, bảo thạch, kim cương dâng hiến cho tôi bù lại đi. Tinh hạch của thú biến dị càng lớn càng tốt, càng cao cấp càng tốt. Chuyện này nếu làm tốt, tôi sẽ trả thù lao dày cho các anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.