Chương 1651: Khu tụ tập Tứ Xuyên cầu viện! (2)
Tư Sản Bạo Tăng
05/02/2015
Tứ Xuyên nhiều núi, khe sâu không ít. Tòa thành thị dùng gỗ xây tường thành vờn quanh nằm sau khe sâu có thể cho hai xe tải thông qua.
Nhờ vào khe sâu hẹp hòi kia, mấy trăm chiến sĩ mới có thể ngăn cản được ngàn vạn thi hải bao vây bên ngoài.
Trên một đỉnh núi nhỏ trong khe sâu, vài quan quân mặc quân phục cầm kính viễn vọng đang quan sát phương xa.
Một gã đoàn trưởng có chút tức giận bất bình nói:
- Lữ trưởng, các huynh đệ đều không nghĩ ra vì sao phải liên hệ với Nhạc Trọng. Hắn chỉ là một đại quân phiệt đã may mắn thu phục được thủ đô Thiên Kinh mà thôi. Hơn nữa tên đại quân phiệt chết tiệt kia còn xây dựng tân chính phủ chó má gì đó, rõ ràng chính là phản phỉ! Chúng ta ở trong này có thể độc lập, rất khoái hoạt, cần gì phải liên hệ hắn, chịu người khống chế?
Tên đoàn trưởng vừa nói ra, ánh mắt các quan quân khác đều lộ vẻ tán đồng.
Trước cuối thời Nhạc Trọng chỉ là một người bình thường, không có quyền uy gì với ai. Sau khi hắn sáng lập tân chính phủ rất nhiều quan quân của quân đội chính phủ trước cuối thời có thật nhiều ý kiến với hắn. Có người nguyện ý gia nhập tân chính phủ, có người xem hắn là phản nghịch cùng giặc cướp, còn có người vây trung lập xem chừng, đủ loại phản ứng đều có.
Hơn nữa khu tụ tập này hoàn toàn là do quân nhân định đoạt, tay nắm trọng quyền, nắm giữ sinh mạng người sống sót, quyền sinh sát đều nằm trong tay bọn hắn, loại cảm giác này làm trong lòng thật nhiều người đều đã biến chất.
Người cầm đầu là một quan quân ngũ quan đoan chính, mắt lo mày rậm, dáng người khôi ngô, hai mắt hữu thần nhìn ra phương xa chậm rãi nói:
- Vương Đại Pháo, chúng ta là quân nhân. Thiên chức của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia. Nếu Nhạc Trọng có bổn sự bảo hộ quốc gia chúng ta, như vậy chúng ta nên đi nhờ vả hắn, vì hắn làm việc, bảo hộ quốc gia cùng nhân dân của chúng ta. Đây mới là chuyện mà một quân nhân chân chính nên làm!
Quan quân này tên là Việt Hải Dân, trước cuối thời là một gã lữ trưởng. Sau khi thế giới biến dị, hắn tranh thủ thời cơ mang theo quân đội tiêu diệt tang thi, thống nhất bộ đội, đem thật nhiều người sống sót trong Tây Đô thị cứu ra, an bài vào trong khe sâu này, đồng thời nhờ vào nơi hiểm yếu bảo vệ không để thi hải tấn công vào.
Trong mắt Vương Đại Pháo thoáng hiện vẻ không phục nhưng trong miệng vẫn cung kính nói:
- Dạ, lữ trưởng!
Việt Hải Dân rất có uy vọng trong bộ đội, tuy trong tay Vương Đại Pháo nắm giữ một chi đội ngũ nhưng không thể chống lại Việt Hải Dân.
Việt Hải Dân nhìn ra thi hải vô tận bên ngoài trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng:
- Hơn nữa tang thi tiến hóa càng ngày càng mạnh, số lượng đạn dược dự trữ của chúng ta cũng không còn bao nhiêu nữa!
Trình độ tiến hóa của tang thi ngày càng cao, chủng loại mạnh mẽ ngày càng nhiều. Nếu không phải có nơi hiểm yếu tương trợ, khu tụ tập này đã sớm bị công phá.
Trong mắt Vương Đại Pháo hiện lên vẻ không đồng ý nói:
- Tang thi đang tiến hóa, nhưng huynh đệ chúng ta cũng không ngừng mạnh mẽ, anh xem, chúng nó căn bản không phải là đối thủ của huynh đệ chúng ta!
Chỉ thấy nơi lối vào khe sâu, hai mươi mấy chiến sĩ cầm binh khí Thần Ma hệ thống đang ngăn cản lối vào, không ngừng chém giết tang thi công tới.
Sau lưng những chiến sĩ kia còn có mấy trăm chiến sĩ đang chờ thay phiên.
Có nơi hiểm yếu tương trợ, hơn nữa gần ngàn chiến sĩ chuẩn bị thay phiên, Vương Đại Pháo cho rằng khe sâu của bọn hắn được phòng thủ thật kiên cố, căn bản không cần người khác tới cứu giúp.
- Lão Vương, tiểu tức phụ ngày đó thật xinh đẹp, bị anh làm, sướng hay không?
- Cút!
- Ha ha…
- …
Ngay lối vào khe sâu, mấy trăm chiến sĩ đang chờ thay phiên thoải mái cười nói, bọn hắn căn bản không sợ hãi thi đàn công kích.
Ngay trong lúc tên chiến sĩ kia đang cười nói, một con ấu trùng dị hình trong mắt chớp động vẻ cảnh giác, di chuyển tới bên người một tên chiến sĩ đứng trong góc, đột nhiên bạo lên nhảy qua khuôn mặt gã chiến sĩ kia, từ lỗ mũi chui vào trong não của hắn.
- Ah!
Ngay lúc dị hình ấu trùng vừa bổ nhào tới, tên chiến sĩ phát ra tiếng hô hoảng sợ.
Mấy trăm chiến sĩ quay đầu nhìn lại chiến sĩ kia nhưng không phát hiện ra dị thường.
Một chiến sĩ bất mãn nói:
- Lưu mũi to, anh hét gì đây? Người dọa người hù chết người!
Lưu mũi to vừa định nói gì đó, đầu óc đột nhiên mơ hồ, sau đó nhếch miệng cười:
- Tôi không nhớ rõ…
Khe sâu nơi nơi hiểm yếu, dựa vào những địa hình này cùng cao thủ trong quân, thi đàn rậm rạp bên ngoài khe sâu bị chắn bên ngoài, căn bản không cách nào tiến thêm.
Cuộc chiến kéo dài suốt một ngày, vô số tang thi cũng không cách nào công phá vào bên trong.
Con đường đi vào khe sâu thật quá nhỏ, trừ phi thi hải điều động tang thi phi hành hoặc tang thi siêu cấp trí tuệ tấn công, không thì chúng thật sự không đánh vào được hạp cốc hẹp hòi kia.
Trải qua một vòng chiến đấu kịch liệt, Lưu mũi to cũng yên lặng quay vào trong căn cứ người sống sót bên trong.
Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt Việt Hải Dân thật vui mừng báo với cao tầng trong căn cứ:
- Thủ trưởng trung ương sắp đến nơi này, chúng ta nhanh chóng ra nghênh đón!
Cao tầng quân đội nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng rất nhiều người không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Việt Hải Dân tới một bình đài cao chờ đợi.
- Di! Đó là cái gì?
- Chiến hạm không trung có thể phi hành? Thật khó tin nổi!
- Người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu sao?
- …
Bỗng nhiên những quan quân nhìn lên không trung, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Chỉ thấy từ trên bầu trời phương xa bay tới một chiến hạm sắt thép dài tới vạn thước, chính là Thánh Địa Thủ Hộ Giả. Chiến hạm có thể bay trên bầu trời trên địa cầu chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Những quan quân nơi đây là lần đầu tiên nhìn thấy được chiến hạm có thể tự do bay lượn trên bầu trời, tự nhiên vô cùng kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều quan quân, chiến hạm bay tới trên đỉnh đầu của bọn họ, khoang thuyền mở ra, một cỗ máy bay vận tải hạng nặng lên thẳng từ trên bầu trời bay xuống hạ cánh.
Nhìn thấy máy bay vận tải hạ cánh xuống đất, mười mấy chiến sĩ mặc chiến giáp, bên trong mặc trang giáp cường hóa, lưng đeo súng trường Cao Tư cùng súng la-de đan binh, võ trang tận răng, chiến lực tứ giai đồng thời đã chuyển chức trở thành binh lính tinh nhuệ từ trong máy bay lao ra, bảo hộ hai bên phi cơ vận tải.
- Chiến sĩ thật tinh nhuệ, vũ khí của bọn hắn hình như là vũ khí tương lai trong phim ảnh khoa học viễn tưởng đi! Đây là lực lượng của trung ương quân tân chính phủ sao?
Những quan quân nhìn thấy chiến sĩ từ trên chiến hạm bước xuống, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi. Bọn họ đều là những cường giả trải qua nhiều cuộc chiến đấu, mơ hồ cảm giác được sự mạnh mẽ của những binh sĩ kia.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của các quan quân, Nhạc Trọng trong một thân quân trang từ trong phi cơ vận tải bước xuống. Ở bên cạnh hắn là Phỉ Hi Ni Á đã trưởng thành thành một tiểu mỹ nhân bại hoại, ánh mắt vô cùng sắc bén tay nắm quyền cao đi cùng.
Nhờ vào khe sâu hẹp hòi kia, mấy trăm chiến sĩ mới có thể ngăn cản được ngàn vạn thi hải bao vây bên ngoài.
Trên một đỉnh núi nhỏ trong khe sâu, vài quan quân mặc quân phục cầm kính viễn vọng đang quan sát phương xa.
Một gã đoàn trưởng có chút tức giận bất bình nói:
- Lữ trưởng, các huynh đệ đều không nghĩ ra vì sao phải liên hệ với Nhạc Trọng. Hắn chỉ là một đại quân phiệt đã may mắn thu phục được thủ đô Thiên Kinh mà thôi. Hơn nữa tên đại quân phiệt chết tiệt kia còn xây dựng tân chính phủ chó má gì đó, rõ ràng chính là phản phỉ! Chúng ta ở trong này có thể độc lập, rất khoái hoạt, cần gì phải liên hệ hắn, chịu người khống chế?
Tên đoàn trưởng vừa nói ra, ánh mắt các quan quân khác đều lộ vẻ tán đồng.
Trước cuối thời Nhạc Trọng chỉ là một người bình thường, không có quyền uy gì với ai. Sau khi hắn sáng lập tân chính phủ rất nhiều quan quân của quân đội chính phủ trước cuối thời có thật nhiều ý kiến với hắn. Có người nguyện ý gia nhập tân chính phủ, có người xem hắn là phản nghịch cùng giặc cướp, còn có người vây trung lập xem chừng, đủ loại phản ứng đều có.
Hơn nữa khu tụ tập này hoàn toàn là do quân nhân định đoạt, tay nắm trọng quyền, nắm giữ sinh mạng người sống sót, quyền sinh sát đều nằm trong tay bọn hắn, loại cảm giác này làm trong lòng thật nhiều người đều đã biến chất.
Người cầm đầu là một quan quân ngũ quan đoan chính, mắt lo mày rậm, dáng người khôi ngô, hai mắt hữu thần nhìn ra phương xa chậm rãi nói:
- Vương Đại Pháo, chúng ta là quân nhân. Thiên chức của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia. Nếu Nhạc Trọng có bổn sự bảo hộ quốc gia chúng ta, như vậy chúng ta nên đi nhờ vả hắn, vì hắn làm việc, bảo hộ quốc gia cùng nhân dân của chúng ta. Đây mới là chuyện mà một quân nhân chân chính nên làm!
Quan quân này tên là Việt Hải Dân, trước cuối thời là một gã lữ trưởng. Sau khi thế giới biến dị, hắn tranh thủ thời cơ mang theo quân đội tiêu diệt tang thi, thống nhất bộ đội, đem thật nhiều người sống sót trong Tây Đô thị cứu ra, an bài vào trong khe sâu này, đồng thời nhờ vào nơi hiểm yếu bảo vệ không để thi hải tấn công vào.
Trong mắt Vương Đại Pháo thoáng hiện vẻ không phục nhưng trong miệng vẫn cung kính nói:
- Dạ, lữ trưởng!
Việt Hải Dân rất có uy vọng trong bộ đội, tuy trong tay Vương Đại Pháo nắm giữ một chi đội ngũ nhưng không thể chống lại Việt Hải Dân.
Việt Hải Dân nhìn ra thi hải vô tận bên ngoài trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng:
- Hơn nữa tang thi tiến hóa càng ngày càng mạnh, số lượng đạn dược dự trữ của chúng ta cũng không còn bao nhiêu nữa!
Trình độ tiến hóa của tang thi ngày càng cao, chủng loại mạnh mẽ ngày càng nhiều. Nếu không phải có nơi hiểm yếu tương trợ, khu tụ tập này đã sớm bị công phá.
Trong mắt Vương Đại Pháo hiện lên vẻ không đồng ý nói:
- Tang thi đang tiến hóa, nhưng huynh đệ chúng ta cũng không ngừng mạnh mẽ, anh xem, chúng nó căn bản không phải là đối thủ của huynh đệ chúng ta!
Chỉ thấy nơi lối vào khe sâu, hai mươi mấy chiến sĩ cầm binh khí Thần Ma hệ thống đang ngăn cản lối vào, không ngừng chém giết tang thi công tới.
Sau lưng những chiến sĩ kia còn có mấy trăm chiến sĩ đang chờ thay phiên.
Có nơi hiểm yếu tương trợ, hơn nữa gần ngàn chiến sĩ chuẩn bị thay phiên, Vương Đại Pháo cho rằng khe sâu của bọn hắn được phòng thủ thật kiên cố, căn bản không cần người khác tới cứu giúp.
- Lão Vương, tiểu tức phụ ngày đó thật xinh đẹp, bị anh làm, sướng hay không?
- Cút!
- Ha ha…
- …
Ngay lối vào khe sâu, mấy trăm chiến sĩ đang chờ thay phiên thoải mái cười nói, bọn hắn căn bản không sợ hãi thi đàn công kích.
Ngay trong lúc tên chiến sĩ kia đang cười nói, một con ấu trùng dị hình trong mắt chớp động vẻ cảnh giác, di chuyển tới bên người một tên chiến sĩ đứng trong góc, đột nhiên bạo lên nhảy qua khuôn mặt gã chiến sĩ kia, từ lỗ mũi chui vào trong não của hắn.
- Ah!
Ngay lúc dị hình ấu trùng vừa bổ nhào tới, tên chiến sĩ phát ra tiếng hô hoảng sợ.
Mấy trăm chiến sĩ quay đầu nhìn lại chiến sĩ kia nhưng không phát hiện ra dị thường.
Một chiến sĩ bất mãn nói:
- Lưu mũi to, anh hét gì đây? Người dọa người hù chết người!
Lưu mũi to vừa định nói gì đó, đầu óc đột nhiên mơ hồ, sau đó nhếch miệng cười:
- Tôi không nhớ rõ…
Khe sâu nơi nơi hiểm yếu, dựa vào những địa hình này cùng cao thủ trong quân, thi đàn rậm rạp bên ngoài khe sâu bị chắn bên ngoài, căn bản không cách nào tiến thêm.
Cuộc chiến kéo dài suốt một ngày, vô số tang thi cũng không cách nào công phá vào bên trong.
Con đường đi vào khe sâu thật quá nhỏ, trừ phi thi hải điều động tang thi phi hành hoặc tang thi siêu cấp trí tuệ tấn công, không thì chúng thật sự không đánh vào được hạp cốc hẹp hòi kia.
Trải qua một vòng chiến đấu kịch liệt, Lưu mũi to cũng yên lặng quay vào trong căn cứ người sống sót bên trong.
Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt Việt Hải Dân thật vui mừng báo với cao tầng trong căn cứ:
- Thủ trưởng trung ương sắp đến nơi này, chúng ta nhanh chóng ra nghênh đón!
Cao tầng quân đội nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng rất nhiều người không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Việt Hải Dân tới một bình đài cao chờ đợi.
- Di! Đó là cái gì?
- Chiến hạm không trung có thể phi hành? Thật khó tin nổi!
- Người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu sao?
- …
Bỗng nhiên những quan quân nhìn lên không trung, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Chỉ thấy từ trên bầu trời phương xa bay tới một chiến hạm sắt thép dài tới vạn thước, chính là Thánh Địa Thủ Hộ Giả. Chiến hạm có thể bay trên bầu trời trên địa cầu chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Những quan quân nơi đây là lần đầu tiên nhìn thấy được chiến hạm có thể tự do bay lượn trên bầu trời, tự nhiên vô cùng kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều quan quân, chiến hạm bay tới trên đỉnh đầu của bọn họ, khoang thuyền mở ra, một cỗ máy bay vận tải hạng nặng lên thẳng từ trên bầu trời bay xuống hạ cánh.
Nhìn thấy máy bay vận tải hạ cánh xuống đất, mười mấy chiến sĩ mặc chiến giáp, bên trong mặc trang giáp cường hóa, lưng đeo súng trường Cao Tư cùng súng la-de đan binh, võ trang tận răng, chiến lực tứ giai đồng thời đã chuyển chức trở thành binh lính tinh nhuệ từ trong máy bay lao ra, bảo hộ hai bên phi cơ vận tải.
- Chiến sĩ thật tinh nhuệ, vũ khí của bọn hắn hình như là vũ khí tương lai trong phim ảnh khoa học viễn tưởng đi! Đây là lực lượng của trung ương quân tân chính phủ sao?
Những quan quân nhìn thấy chiến sĩ từ trên chiến hạm bước xuống, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi. Bọn họ đều là những cường giả trải qua nhiều cuộc chiến đấu, mơ hồ cảm giác được sự mạnh mẽ của những binh sĩ kia.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của các quan quân, Nhạc Trọng trong một thân quân trang từ trong phi cơ vận tải bước xuống. Ở bên cạnh hắn là Phỉ Hi Ni Á đã trưởng thành thành một tiểu mỹ nhân bại hoại, ánh mắt vô cùng sắc bén tay nắm quyền cao đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.