Chương 993: Kiệt Khắc!
Tư Sản Bạo Tăng
22/01/2015
- Đi thôi! Đi trợ giúp!
Nhạc Trọng phá hủy xong bốn cơ giáp RH2 cũng không để ý tới Thất Cung Huệ mà dùng tốc độ khủng bố lao về hướng rừng đá.
Thất Cung Huệ theo sát sau lưng hắn.
Chỉ trong vài lần hô hấp, Nhạc Trọng đã đi tới trước rừng đá kia.
Trước rừng đá có hai doanh bộ đội Hồng Nham thành đóng quân, bọn hắn nhìn thấy cỗ cơ giáp RH2 đột nhiên xuất hiện trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Giết sạch bọn hắn!
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn bộ đội hai doanh của Hồng Nham thành, đem quyền khống chế hỏa lực giao cho điện não trung ương.
Tâm niệm của hắn vừa động, mười cơ quan pháo lập tức toát ra, được điện não trung ương thao túng hướng bộ đội bên dưới gieo xuống màn đạn kim loại tử vong.
Mười cơ quan pháo điên cuồng nổ vang, dưới sự phân hình của điện não trung ương từng tên chiến sĩ Hồng Nham thành bị oanh nổ thân thể, đạn pháo đem cả xe thiết giáp oanh thành dập nát.
Bộ đội Hồng Nham thành vốn đang nằm trong vị trí thợ săn lập tức biến thành con kiến bị tàn sát, lại bị công kích bất ngờ không kịp đề phòng, bị giết tới hỏng mất, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy tứ tán.
Nguyên bản với vũ khí tiên tiến hơn nữa nếu có được hoàn cảnh địa hình phức tạp bọn họ vẫn có thể dây dưa với cơ giáp RH2, thậm chí làm cơ giáp tổn thương nặng nề. Nhưng thân ở dã ngoại, những chiến sĩ kia đối mặt với RH2 chỉ có thể giống như sơn dương tùy ý bị người giết hại.
Đúng lúc này Thất Cung Huệ cũng ở phía sau vọt tới, đem quyền thao túng giao cho điện não trung ương, năm cơ quan pháo còn sót lại cũng mang theo ngọn lửa phẫn nộ cùng oán hận trút xuống đám chiến sĩ Hồng Nham thành.
- Ai nha nha! Đám phế vật, xem ra vẫn còn cần có ta ra tay ah!
Đúng lúc này trong bộ đội Hồng Nham thành lại truyền ra thanh âm tiếng cười điên cuồng của Kiệt Khắc, hắn ngẩng đầu nhìn hai cơ giáp RH2, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng, thân hình nhoáng lên nhanh như quỷ mị vọt tới trước khoang điều khiển của Thất Cung Huệ.
Thất Cung Huệ nhìn thấy Kiệt Khắc xuất hiện trước mặt trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi:
- Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể xuyên qua hỏa lực bao trùm xuất hiện ở nơi này?
- Hiện tại ngươi nghỉ ngơi một lúc đi!
Kiệt Khắc cười dữ tợn lật tay, một thanh kiếm nhọn dài hai thước xuất hiện trong tay hắn, hắn dùng lực đâm tới, thanh kiếm không biết làm từ chất liệu gì nháy mắt đâm phá khoang điều khiển RH2 xỏ xuyên qua bụng Thất Cung Huệ.
Kiệt Khắc rút kiếm, sau đó biến mất tại chỗ.
Ngay trong nháy mắt thanh kiếm rời khỏi cơ thể, trong mắt Thất Cung Huệ hiện lên vẻ ảm đạm, ngã xuống trên ghế lái nhắm mắt lại.
Nhạc Trọng thông qua RH2 nhìn thấy một màn Kiệt Khắc ám sát Thất Cung Huệ trong lòng chấn động:
- Thật đáng sợ! Người này là cao thủ bộ tộc thực nhân quỷ của Hồng Nham thành!
Kiệt Khắc mỉm cười nhìn về hướng Nhạc Trọng nói:
- Chào ngươi! Ta là Kiệt Khắc thuộc Thánh tộc trong Hồng Nham thành. Ta thật cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ngươi tên là gì?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Kiệt Khắc hung hăng vung một quyền về hướng người hắn.
Với sức nặng hơn mười tấn của cơ giáp, một quyền này có thể đánh nát Kiệt Khắc kia.
- Ta thật thưởng thức khả năng thao túng của ngươi đối với cỗ máy này. Chỉ cần ngươi đầu hàng thần phục với ta, ta sẽ thu ngươi làm bộ hạ, cho ngươi tiến vào nội thành. Có được nước sạch sẽ không ô nhiễm, thực vật mỹ vị có thể ăn no, xử nữ nhân loại thơm ngào ngạt không bị biến dị, những thứ này ta đều có thể cho ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, sẽ không bị Thánh tộc đuổi giết như những con chuột mà sống, vĩnh viễn không thấy mặt trời, cũng không nhìn thấy được tương lai cùng hi vọng!
Vẻ mặt Kiệt Khắc nhàn nhạt cười loáng thân xuất hiện cách cơ giáp chừng mười thước.
Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này ánh mắt co rụt lại, tốc độ của Kiệt Khắc kia nhanh như quỷ mị, đã có thể so sánh được với Ngân Sương. Thậm chí tốc độ của Kiệt Khắc còn nhanh hơn Ngân Sương một chút.
Kiệt Khắc ngạo mạn mỉm cười nói:
- Cỗ máy này trong mắt các ngươi là bảo bối cực kỳ trân quý, nhưng trong mắt của ta không chịu nổi một kích. Chỉ cần ta muốn có thể dễ dàng đem điều khiển viên như các ngươi giết chết. Cỗ máy như vậy căn bản không nắm giữ được quỹ tích di động của ta. Đây là chênh lệch giữa Thánh tộc cùng nhân loại các ngươi. Cũng là chênh lệch giữa thần cùng người, chúng ta là thần, mà các ngươi chỉ là người!
Lấy tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh, có thể thoải mái giết hại người điều khiển RH2, chính vì có được thực lực khủng bố như thế cho nên bộ tộc thực nhân quỷ mới có thể chiếm cứ Hồng Nham thành, hơn nữa cũng không xem trọng việc RH2 bị người cướp đi.
Một cơ giáp RH2 có thể quyết định thắng bại giữa chiến tranh của nhân loại, nhưng một gã thực nhân quỷ có được thực lực Thần chiến sĩ tam giai lại có khả năng giết người điều khiển RH2.
- Thần sao? Thật buồn cười! Chỉ bằng quái vật như ngươi mà cũng muốn làm thần? Hôm nay để ta tới tiêu diệt ngụy thần như ngươi tốt lắm! Kiệt Khắc, ngươi nhớ kỹ, hôm nay người giết ngươi chính là nhân loại Nhạc Trọng!
Cửa khoang điều khiển mở rộng, Nhạc Trọng chậm rãi đi ra quan sát Kiệt Khắc đứng bên dưới lạnh lùng cười.
RH2 có được năng lực bọc thép cường đại, hệ thống thao túng hỏa lực ưu tú, điện não trung ương chuẩn xác đáng sợ, dùng đối phó chiến sĩ bình thường cực kỳ uy lực. Ở trên chiến trường là công cụ tàn sát mạnh nhất, nhưng muốn đối phó loại quái vật như Kiệt Khắc, vẫn còn kém một chút.
Trong năng lực nhanh nhẹn RH2 không thể so sánh với Kiệt Khắc, dù Nhạc Trọng có thể phát huy đầy đủ mười phần uy lực của nó cũng khó thể đối phó được hắn.
- Cường giả trong nhân loại ta gặp qua không ít, người dám nói chuyện với ta như vậy đều đã chết. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ. Tạp chủng thấp tiện như ngươi cũng dám phản kháng ta. Chờ khi ta ăn trái tim mỹ vị của ngươi, còn sẽ bảo trì cho ngươi vẫn sống thanh tỉnh, như vậy sẽ rất thú vị đi!
Kiệt Khắc liếm liếm môi, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, thân thể chợt căng thẳng, thân hình lóe lên giống một đạo lưu quang trong nháy mắt nhảy về phía Nhạc Trọng, chỉ phút chốc đã hiện ra trước người hắn, thanh kiếm trong tay nhanh như sao băng đâm tới.
Nhanh! Thật nhanh, tốc độ của Kiệt Khắc còn nhanh hơn Ngân Sương, so với động cơ phát động toàn lực của cơ giáp RH2 còn nhanh hơn nữa.
Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ ngưng trọng, hắc khí từ thân thể hắn trào ra, đem tố chất thân thể hắn đẩy lên tới đỉnh phong, được hắc ám đấu khí cường hóa hắn miễn cưỡng bắt giữ được quỹ tích di động của Kiệt Khắc, không hề có chút ý tứ tránh né vung đao bổ tới.
Ngay lúc thanh kiếm trong tay Kiệt Khắc đâm trúng bụng của Nhạc Trọng, xuyên qua bì giáp rắn biển tứ giai, phòng hộ y 5 cấp, xuyên thủng thân thể như sắt thép của Nhạc Trọng lộ ra sau lưng.
Thanh kiếm xuyên qua thật nhiều chướng ngại vật đâm vào trong thân thể Nhạc Trọng nháy mắt, một đoàn ba động truyền vào trực tiếp đem bụng Nhạc Trọng chấn ra động lớn, máu tươi văng tứ tung.
Nhạc Trọng phá hủy xong bốn cơ giáp RH2 cũng không để ý tới Thất Cung Huệ mà dùng tốc độ khủng bố lao về hướng rừng đá.
Thất Cung Huệ theo sát sau lưng hắn.
Chỉ trong vài lần hô hấp, Nhạc Trọng đã đi tới trước rừng đá kia.
Trước rừng đá có hai doanh bộ đội Hồng Nham thành đóng quân, bọn hắn nhìn thấy cỗ cơ giáp RH2 đột nhiên xuất hiện trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Giết sạch bọn hắn!
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn bộ đội hai doanh của Hồng Nham thành, đem quyền khống chế hỏa lực giao cho điện não trung ương.
Tâm niệm của hắn vừa động, mười cơ quan pháo lập tức toát ra, được điện não trung ương thao túng hướng bộ đội bên dưới gieo xuống màn đạn kim loại tử vong.
Mười cơ quan pháo điên cuồng nổ vang, dưới sự phân hình của điện não trung ương từng tên chiến sĩ Hồng Nham thành bị oanh nổ thân thể, đạn pháo đem cả xe thiết giáp oanh thành dập nát.
Bộ đội Hồng Nham thành vốn đang nằm trong vị trí thợ săn lập tức biến thành con kiến bị tàn sát, lại bị công kích bất ngờ không kịp đề phòng, bị giết tới hỏng mất, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy tứ tán.
Nguyên bản với vũ khí tiên tiến hơn nữa nếu có được hoàn cảnh địa hình phức tạp bọn họ vẫn có thể dây dưa với cơ giáp RH2, thậm chí làm cơ giáp tổn thương nặng nề. Nhưng thân ở dã ngoại, những chiến sĩ kia đối mặt với RH2 chỉ có thể giống như sơn dương tùy ý bị người giết hại.
Đúng lúc này Thất Cung Huệ cũng ở phía sau vọt tới, đem quyền thao túng giao cho điện não trung ương, năm cơ quan pháo còn sót lại cũng mang theo ngọn lửa phẫn nộ cùng oán hận trút xuống đám chiến sĩ Hồng Nham thành.
- Ai nha nha! Đám phế vật, xem ra vẫn còn cần có ta ra tay ah!
Đúng lúc này trong bộ đội Hồng Nham thành lại truyền ra thanh âm tiếng cười điên cuồng của Kiệt Khắc, hắn ngẩng đầu nhìn hai cơ giáp RH2, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng, thân hình nhoáng lên nhanh như quỷ mị vọt tới trước khoang điều khiển của Thất Cung Huệ.
Thất Cung Huệ nhìn thấy Kiệt Khắc xuất hiện trước mặt trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi:
- Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể xuyên qua hỏa lực bao trùm xuất hiện ở nơi này?
- Hiện tại ngươi nghỉ ngơi một lúc đi!
Kiệt Khắc cười dữ tợn lật tay, một thanh kiếm nhọn dài hai thước xuất hiện trong tay hắn, hắn dùng lực đâm tới, thanh kiếm không biết làm từ chất liệu gì nháy mắt đâm phá khoang điều khiển RH2 xỏ xuyên qua bụng Thất Cung Huệ.
Kiệt Khắc rút kiếm, sau đó biến mất tại chỗ.
Ngay trong nháy mắt thanh kiếm rời khỏi cơ thể, trong mắt Thất Cung Huệ hiện lên vẻ ảm đạm, ngã xuống trên ghế lái nhắm mắt lại.
Nhạc Trọng thông qua RH2 nhìn thấy một màn Kiệt Khắc ám sát Thất Cung Huệ trong lòng chấn động:
- Thật đáng sợ! Người này là cao thủ bộ tộc thực nhân quỷ của Hồng Nham thành!
Kiệt Khắc mỉm cười nhìn về hướng Nhạc Trọng nói:
- Chào ngươi! Ta là Kiệt Khắc thuộc Thánh tộc trong Hồng Nham thành. Ta thật cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ngươi tên là gì?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Kiệt Khắc hung hăng vung một quyền về hướng người hắn.
Với sức nặng hơn mười tấn của cơ giáp, một quyền này có thể đánh nát Kiệt Khắc kia.
- Ta thật thưởng thức khả năng thao túng của ngươi đối với cỗ máy này. Chỉ cần ngươi đầu hàng thần phục với ta, ta sẽ thu ngươi làm bộ hạ, cho ngươi tiến vào nội thành. Có được nước sạch sẽ không ô nhiễm, thực vật mỹ vị có thể ăn no, xử nữ nhân loại thơm ngào ngạt không bị biến dị, những thứ này ta đều có thể cho ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, sẽ không bị Thánh tộc đuổi giết như những con chuột mà sống, vĩnh viễn không thấy mặt trời, cũng không nhìn thấy được tương lai cùng hi vọng!
Vẻ mặt Kiệt Khắc nhàn nhạt cười loáng thân xuất hiện cách cơ giáp chừng mười thước.
Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này ánh mắt co rụt lại, tốc độ của Kiệt Khắc kia nhanh như quỷ mị, đã có thể so sánh được với Ngân Sương. Thậm chí tốc độ của Kiệt Khắc còn nhanh hơn Ngân Sương một chút.
Kiệt Khắc ngạo mạn mỉm cười nói:
- Cỗ máy này trong mắt các ngươi là bảo bối cực kỳ trân quý, nhưng trong mắt của ta không chịu nổi một kích. Chỉ cần ta muốn có thể dễ dàng đem điều khiển viên như các ngươi giết chết. Cỗ máy như vậy căn bản không nắm giữ được quỹ tích di động của ta. Đây là chênh lệch giữa Thánh tộc cùng nhân loại các ngươi. Cũng là chênh lệch giữa thần cùng người, chúng ta là thần, mà các ngươi chỉ là người!
Lấy tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh, có thể thoải mái giết hại người điều khiển RH2, chính vì có được thực lực khủng bố như thế cho nên bộ tộc thực nhân quỷ mới có thể chiếm cứ Hồng Nham thành, hơn nữa cũng không xem trọng việc RH2 bị người cướp đi.
Một cơ giáp RH2 có thể quyết định thắng bại giữa chiến tranh của nhân loại, nhưng một gã thực nhân quỷ có được thực lực Thần chiến sĩ tam giai lại có khả năng giết người điều khiển RH2.
- Thần sao? Thật buồn cười! Chỉ bằng quái vật như ngươi mà cũng muốn làm thần? Hôm nay để ta tới tiêu diệt ngụy thần như ngươi tốt lắm! Kiệt Khắc, ngươi nhớ kỹ, hôm nay người giết ngươi chính là nhân loại Nhạc Trọng!
Cửa khoang điều khiển mở rộng, Nhạc Trọng chậm rãi đi ra quan sát Kiệt Khắc đứng bên dưới lạnh lùng cười.
RH2 có được năng lực bọc thép cường đại, hệ thống thao túng hỏa lực ưu tú, điện não trung ương chuẩn xác đáng sợ, dùng đối phó chiến sĩ bình thường cực kỳ uy lực. Ở trên chiến trường là công cụ tàn sát mạnh nhất, nhưng muốn đối phó loại quái vật như Kiệt Khắc, vẫn còn kém một chút.
Trong năng lực nhanh nhẹn RH2 không thể so sánh với Kiệt Khắc, dù Nhạc Trọng có thể phát huy đầy đủ mười phần uy lực của nó cũng khó thể đối phó được hắn.
- Cường giả trong nhân loại ta gặp qua không ít, người dám nói chuyện với ta như vậy đều đã chết. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ. Tạp chủng thấp tiện như ngươi cũng dám phản kháng ta. Chờ khi ta ăn trái tim mỹ vị của ngươi, còn sẽ bảo trì cho ngươi vẫn sống thanh tỉnh, như vậy sẽ rất thú vị đi!
Kiệt Khắc liếm liếm môi, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, thân thể chợt căng thẳng, thân hình lóe lên giống một đạo lưu quang trong nháy mắt nhảy về phía Nhạc Trọng, chỉ phút chốc đã hiện ra trước người hắn, thanh kiếm trong tay nhanh như sao băng đâm tới.
Nhanh! Thật nhanh, tốc độ của Kiệt Khắc còn nhanh hơn Ngân Sương, so với động cơ phát động toàn lực của cơ giáp RH2 còn nhanh hơn nữa.
Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ ngưng trọng, hắc khí từ thân thể hắn trào ra, đem tố chất thân thể hắn đẩy lên tới đỉnh phong, được hắc ám đấu khí cường hóa hắn miễn cưỡng bắt giữ được quỹ tích di động của Kiệt Khắc, không hề có chút ý tứ tránh né vung đao bổ tới.
Ngay lúc thanh kiếm trong tay Kiệt Khắc đâm trúng bụng của Nhạc Trọng, xuyên qua bì giáp rắn biển tứ giai, phòng hộ y 5 cấp, xuyên thủng thân thể như sắt thép của Nhạc Trọng lộ ra sau lưng.
Thanh kiếm xuyên qua thật nhiều chướng ngại vật đâm vào trong thân thể Nhạc Trọng nháy mắt, một đoàn ba động truyền vào trực tiếp đem bụng Nhạc Trọng chấn ra động lớn, máu tươi văng tứ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.