Chương 982: Lỵ Toa!
Tư Sản Bạo Tăng
16/01/2015
Mục đích của Nhạc Trọng đã đạt tới thu hồi chiếc hòm đi ra ngoài.
Nhạc Trọng vừa rời khỏi cửa hàng tạp hóa liền cảm giác được có thật nhiều ánh mắt tràn đầy ác ý tập trung lên người của hắn.
Nhạc Trọng cảm nhận được những ánh mắt ác ý kia, trong lòng cười lạnh tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên từ một góc âm u có một nam nhân hướng chỗ Nhạc Trọng đụng tới.
- Muốn chết!
Ánh mắt Nhạc Trọng sắc bén nhìn thấy chủy thủ bén nhọn che giấu dưới lớp áo đang hướng người hắn đâm tới. Trong tim hắn nảy sinh sát ý, bắt được cánh tay nam nhân kia dùng sức xoắn mạnh, đem cánh tay cầm dao của hắn đâm thẳng vào ngay giữa tim hắn.
Tốc độ của Nhạc Trọng nhanh như sét đánh, những ánh mắt tràn ngập ác ý còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân cầm dao đã bị Nhạc Trọng đâm xuyên tim, vô lực ngã trên mặt đất co quắp, trong mắt nam tử kia còn mang theo vẻ mặt sợ hãi cùng hối hận.
Nhạc Trọng một kích thủ tiêu nam nhân có ý đồ ám sát hắn, ánh mắt băng sương đảo qua những ánh mắt ác ý khác.
Chủ nhân những ánh mắt kia đều dời đi ánh mắt không dám đối diện cùng với hắn.
Nhạc Trọng hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi tới.
Nhạc Trọng vừa rời khỏi, hai đạo thân ảnh từ trong góc tối âm u nhảy ra, tham lam nhìn cỗ thi thể kia kéo vào trong góc tối.
Nhạc Trọng đi tới trước cửa một quán bar có tên là Ước Địch, chỉ thấy ở bên trong tràn ngập ô yên chướng khí, mù mịt lan tràn, không khí vẩn đục vô cùng.
Từng nam nhân trên người tràn ngập sát khí mãnh liệt đang ngồi tụ tập, trong lòng ôm chặt từng kỹ nữ trang điểm vô cùng yêu diễm, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt, cười thật phóng túng.
Trong quán rượu tràn ngập không khí khiến huyết dịch sôi trào, âm nhạc kim loại vang rền vô cùng hưng phấn, mấy chục nam nữ không ngừng vũ động thân thể của mình. Bên trong những góc phòng còn có thể thấy được thật nhiều nam nữ đang giao hợp với nhau.
Ở trên sân khấu, vài mỹ nữ tóc vàng mắt xanh gợi cảm yêu diễm đang nhảy thoát y vũ, mấy chục lính đánh thuê đang vây dưới sân khấu cầm tiền trong tay lớn tiếng rít gào chẳng khác gì dã thú.
Bên trong quán rượu tràn ngập một cỗ khí tức dâm mị, hưng phấn, hỗn loạn, phóng đãng.
Nhạc Trọng bước vào trong quán rượu, chân mày khẽ cau lại, có chút khó chịu. Loại địa phương này xưa nay hắn rất ít tới, hắn rất ít uống rượu, bởi vì hắn cần giữ gìn ý nghĩ thanh tỉnh trong từng giây từng phút. Ở trong thế giới nguy hiểm trùng điệp này, một khi không cẩn thận chỉ sợ phải tử vong. Hắn cũng không muốn bởi vì uống say mà bị người cắt đầu.
Nhạc Trọng đi vào quán rượu cũng không làm nhiều người chú ý, hắn đi tới trước quầy rượu nói:
- Cho một ly nước tinh khiết 0 cấp!
Nhạc Trọng vừa lên tiếng, những mỹ nữ đang ở trong lòng những tên lính đánh thuê bàn bên cạnh đều đưa mắt nhìn lên người của hắn.
Một ly nước tinh khiết 0 cấp trị giá một ngàn ưng nguyên, cái giá này có thể mua một mỹ nữ khêu gợi nhất trong quán rượu hầu hạ năm buổi tối. Những lính đánh thuê đi tới chỗ nào gần như không có ai sẽ gọi loại đồ uống giá trị cao ngất kia, bọn họ chỉ biết gọi loại rượu bia lúa mạch có độ ô nhiễm thấp mà thôi.
Ánh mắt tên phục vụ chớp động, nhắc nhở:
- Vị khách nhân này, một ly nước tinh khiết 0 cấp giá trị một ngàn ưng nguyên. Món đồ uống ngoài ngàn ưng nguyên chúng tôi phải thu tiền trước!
Nhạc Trọng thuận tay rút một xấp ưng nguyên ném lên mặt bàn thản nhiên hỏi:
- Đủ chưa?
Người phục vụ mỉm cười đếm mười tờ trăm ưng nguyên cầm trong tay sau đó xoay người đi lấy nước uống, miệng nói:
- Đủ! Đủ rồi!
Một đại mỹ nữ có mái tóc dài màu bạch kim, làn da trắng nõn, mông tròn ngực lớn, dáng người gợi cảm, tướng mạo diễm lệ phong tao đi tới bên cạnh Nhạc Trọng vũ mỵ cười nói:
- Chào! Suất ca, có thể mời tôi uống một ly không?
Nhạc Trọng nhìn đại mỹ nữ mỉm cười đẩy xấp ưng nguyên tới trước mặt nàng, nói:
- Được! Tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô, chỉ cần câu trả lời của cô làm tôi hài lòng, số tiền này sẽ là của cô. Cô muốn uống cái gì thì uống!
Nhạc Trọng đi tới quán rượu này cũng không phải tìm vui vẻ. Mà hắn muốn tìm một người dò hỏi tình báo thực tế trong Hồng Nham thành. Dân lưu lạc như Ai Phân chỉ đem một ít tin tình báo phổ biến vòng ngoài báo cho hắn. Hắn cần chính là loại tình báo thực tế về thành phố này mới có thể quyết định hành động tiếp theo của hắn.
Đại mỹ nữ tóc bạch kim nhìn Nhạc Trọng, trong mắt lóe dị quang cầm xấp tiền bỏ vào trong túi nhỏ bên người, sau đó nhìn hắn cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề. Câu trả lời của tôi tuyệt đối sẽ làm ngài hài lòng. Phải rồi, tên của tôi là Lỵ Toa!
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng!
Ngay lúc này bốn gã lính đánh thuê dáng người khôi ngô đi qua bên này, một gã râu ria xồm xoàm, trên người mang theo khí tức hung lệ nhìn thấy Lỵ Toa, ánh mắt chợt sáng ngời. Hắn đi thẳng tới bên cạnh Nhạc Trọng hung hăng nói:
- Xú tiểu tử, hiện tại lập tức cút ra khỏi chỗ này cho lão tử, nếu không lão tử liền đánh bạo trứng của mày!
Lỵ Toa nhìn tên nam tử hung lệ, khẽ cười nhắc nhở:
- Nhạc Trọng, hắn là đoàn trưởng A Gia Tây của Ngân Hồ dong binh đoàn, có được lực lượng Thần chiến sĩ nhất giai, từng tay không giết chết hai mươi người vây công hắn!
A Gia Tây khinh thường cầm ưng tệ hướng Lỵ Toa ném tới:
- Xú tiểu tử, mỹ nhân như A Lỵ Toa không phải thứ rác rưởi như mày có thể phao! Lỵ Toa, lão tử xem trúng cô, hôm nay lão tử muốn làm cô, số tiền này đủ chứ?
Ưng tệ bay ra, tứ tán, biến thành mười tờ lả tả bay tới chỗ Lỵ Toa.
Những nữ nhân trong quán rượu nhìn ưng tệ bay xuống, ngừng thở, trong mắt tràn đầy khát vọng. Mấy tờ tiền kia trị giá một ngàn mấy trăm ưng nguyên, tương đương nửa tháng thu nhập của các nàng.
Lỵ Toa nhìn ưng nguyên phiêu tán, gương mặt lúc xanh lúc trắng, trong mắt chớp động dị quang không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn A Gia Tây quát:
- Cút!
A Gia Tây cười hung ác rút chủy thủ đâm thẳng tới hạ thể của Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng:
- Nghe được hay không? Mọi người nghe được hay không, tiểu tạp chủng này thế nhưng dám gọi tao cút? Ha ha! Thật sự là đồ liều lĩnh, đã không biết bao lâu không ai dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tao. Tên cuối cùng dám nói kiểu này với tao đã bị tao chém rụng tay chân đinh lên một cỗ xe phơi nắng ba ngày mà chết. Hôm nay lão tử thiến tên tiểu tạp chủng mày, sau đó biến mày thành côn thịt!
A Gia Tây vừa động, đám lính đánh thuê trong quán rượu đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Nhạc Trọng. Bọn hắn đều là những kẻ chỉ e sợ thiên hạ không loạn, càng huyết tinh bạo lực bọn hắn càng thêm hưng phấn.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn A Gia Tây, bàn tay vừa lật Độc Thứ như ảo ảnh xuất hiện trong tay hắn chỉ vào đầu của A Gia Tây.
A Gia Tây nhìn thấy Độc Thứ xuất hiện chỉ vào đầu mình trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, một cỗ dự cảm tử vong xông lên trong lòng làm hắn run rẩy cất tiếng thét chói tai.
Nhạc Trọng vừa rời khỏi cửa hàng tạp hóa liền cảm giác được có thật nhiều ánh mắt tràn đầy ác ý tập trung lên người của hắn.
Nhạc Trọng cảm nhận được những ánh mắt ác ý kia, trong lòng cười lạnh tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên từ một góc âm u có một nam nhân hướng chỗ Nhạc Trọng đụng tới.
- Muốn chết!
Ánh mắt Nhạc Trọng sắc bén nhìn thấy chủy thủ bén nhọn che giấu dưới lớp áo đang hướng người hắn đâm tới. Trong tim hắn nảy sinh sát ý, bắt được cánh tay nam nhân kia dùng sức xoắn mạnh, đem cánh tay cầm dao của hắn đâm thẳng vào ngay giữa tim hắn.
Tốc độ của Nhạc Trọng nhanh như sét đánh, những ánh mắt tràn ngập ác ý còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân cầm dao đã bị Nhạc Trọng đâm xuyên tim, vô lực ngã trên mặt đất co quắp, trong mắt nam tử kia còn mang theo vẻ mặt sợ hãi cùng hối hận.
Nhạc Trọng một kích thủ tiêu nam nhân có ý đồ ám sát hắn, ánh mắt băng sương đảo qua những ánh mắt ác ý khác.
Chủ nhân những ánh mắt kia đều dời đi ánh mắt không dám đối diện cùng với hắn.
Nhạc Trọng hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi tới.
Nhạc Trọng vừa rời khỏi, hai đạo thân ảnh từ trong góc tối âm u nhảy ra, tham lam nhìn cỗ thi thể kia kéo vào trong góc tối.
Nhạc Trọng đi tới trước cửa một quán bar có tên là Ước Địch, chỉ thấy ở bên trong tràn ngập ô yên chướng khí, mù mịt lan tràn, không khí vẩn đục vô cùng.
Từng nam nhân trên người tràn ngập sát khí mãnh liệt đang ngồi tụ tập, trong lòng ôm chặt từng kỹ nữ trang điểm vô cùng yêu diễm, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt, cười thật phóng túng.
Trong quán rượu tràn ngập không khí khiến huyết dịch sôi trào, âm nhạc kim loại vang rền vô cùng hưng phấn, mấy chục nam nữ không ngừng vũ động thân thể của mình. Bên trong những góc phòng còn có thể thấy được thật nhiều nam nữ đang giao hợp với nhau.
Ở trên sân khấu, vài mỹ nữ tóc vàng mắt xanh gợi cảm yêu diễm đang nhảy thoát y vũ, mấy chục lính đánh thuê đang vây dưới sân khấu cầm tiền trong tay lớn tiếng rít gào chẳng khác gì dã thú.
Bên trong quán rượu tràn ngập một cỗ khí tức dâm mị, hưng phấn, hỗn loạn, phóng đãng.
Nhạc Trọng bước vào trong quán rượu, chân mày khẽ cau lại, có chút khó chịu. Loại địa phương này xưa nay hắn rất ít tới, hắn rất ít uống rượu, bởi vì hắn cần giữ gìn ý nghĩ thanh tỉnh trong từng giây từng phút. Ở trong thế giới nguy hiểm trùng điệp này, một khi không cẩn thận chỉ sợ phải tử vong. Hắn cũng không muốn bởi vì uống say mà bị người cắt đầu.
Nhạc Trọng đi vào quán rượu cũng không làm nhiều người chú ý, hắn đi tới trước quầy rượu nói:
- Cho một ly nước tinh khiết 0 cấp!
Nhạc Trọng vừa lên tiếng, những mỹ nữ đang ở trong lòng những tên lính đánh thuê bàn bên cạnh đều đưa mắt nhìn lên người của hắn.
Một ly nước tinh khiết 0 cấp trị giá một ngàn ưng nguyên, cái giá này có thể mua một mỹ nữ khêu gợi nhất trong quán rượu hầu hạ năm buổi tối. Những lính đánh thuê đi tới chỗ nào gần như không có ai sẽ gọi loại đồ uống giá trị cao ngất kia, bọn họ chỉ biết gọi loại rượu bia lúa mạch có độ ô nhiễm thấp mà thôi.
Ánh mắt tên phục vụ chớp động, nhắc nhở:
- Vị khách nhân này, một ly nước tinh khiết 0 cấp giá trị một ngàn ưng nguyên. Món đồ uống ngoài ngàn ưng nguyên chúng tôi phải thu tiền trước!
Nhạc Trọng thuận tay rút một xấp ưng nguyên ném lên mặt bàn thản nhiên hỏi:
- Đủ chưa?
Người phục vụ mỉm cười đếm mười tờ trăm ưng nguyên cầm trong tay sau đó xoay người đi lấy nước uống, miệng nói:
- Đủ! Đủ rồi!
Một đại mỹ nữ có mái tóc dài màu bạch kim, làn da trắng nõn, mông tròn ngực lớn, dáng người gợi cảm, tướng mạo diễm lệ phong tao đi tới bên cạnh Nhạc Trọng vũ mỵ cười nói:
- Chào! Suất ca, có thể mời tôi uống một ly không?
Nhạc Trọng nhìn đại mỹ nữ mỉm cười đẩy xấp ưng nguyên tới trước mặt nàng, nói:
- Được! Tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô, chỉ cần câu trả lời của cô làm tôi hài lòng, số tiền này sẽ là của cô. Cô muốn uống cái gì thì uống!
Nhạc Trọng đi tới quán rượu này cũng không phải tìm vui vẻ. Mà hắn muốn tìm một người dò hỏi tình báo thực tế trong Hồng Nham thành. Dân lưu lạc như Ai Phân chỉ đem một ít tin tình báo phổ biến vòng ngoài báo cho hắn. Hắn cần chính là loại tình báo thực tế về thành phố này mới có thể quyết định hành động tiếp theo của hắn.
Đại mỹ nữ tóc bạch kim nhìn Nhạc Trọng, trong mắt lóe dị quang cầm xấp tiền bỏ vào trong túi nhỏ bên người, sau đó nhìn hắn cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề. Câu trả lời của tôi tuyệt đối sẽ làm ngài hài lòng. Phải rồi, tên của tôi là Lỵ Toa!
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng!
Ngay lúc này bốn gã lính đánh thuê dáng người khôi ngô đi qua bên này, một gã râu ria xồm xoàm, trên người mang theo khí tức hung lệ nhìn thấy Lỵ Toa, ánh mắt chợt sáng ngời. Hắn đi thẳng tới bên cạnh Nhạc Trọng hung hăng nói:
- Xú tiểu tử, hiện tại lập tức cút ra khỏi chỗ này cho lão tử, nếu không lão tử liền đánh bạo trứng của mày!
Lỵ Toa nhìn tên nam tử hung lệ, khẽ cười nhắc nhở:
- Nhạc Trọng, hắn là đoàn trưởng A Gia Tây của Ngân Hồ dong binh đoàn, có được lực lượng Thần chiến sĩ nhất giai, từng tay không giết chết hai mươi người vây công hắn!
A Gia Tây khinh thường cầm ưng tệ hướng Lỵ Toa ném tới:
- Xú tiểu tử, mỹ nhân như A Lỵ Toa không phải thứ rác rưởi như mày có thể phao! Lỵ Toa, lão tử xem trúng cô, hôm nay lão tử muốn làm cô, số tiền này đủ chứ?
Ưng tệ bay ra, tứ tán, biến thành mười tờ lả tả bay tới chỗ Lỵ Toa.
Những nữ nhân trong quán rượu nhìn ưng tệ bay xuống, ngừng thở, trong mắt tràn đầy khát vọng. Mấy tờ tiền kia trị giá một ngàn mấy trăm ưng nguyên, tương đương nửa tháng thu nhập của các nàng.
Lỵ Toa nhìn ưng nguyên phiêu tán, gương mặt lúc xanh lúc trắng, trong mắt chớp động dị quang không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn A Gia Tây quát:
- Cút!
A Gia Tây cười hung ác rút chủy thủ đâm thẳng tới hạ thể của Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng:
- Nghe được hay không? Mọi người nghe được hay không, tiểu tạp chủng này thế nhưng dám gọi tao cút? Ha ha! Thật sự là đồ liều lĩnh, đã không biết bao lâu không ai dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tao. Tên cuối cùng dám nói kiểu này với tao đã bị tao chém rụng tay chân đinh lên một cỗ xe phơi nắng ba ngày mà chết. Hôm nay lão tử thiến tên tiểu tạp chủng mày, sau đó biến mày thành côn thịt!
A Gia Tây vừa động, đám lính đánh thuê trong quán rượu đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Nhạc Trọng. Bọn hắn đều là những kẻ chỉ e sợ thiên hạ không loạn, càng huyết tinh bạo lực bọn hắn càng thêm hưng phấn.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn A Gia Tây, bàn tay vừa lật Độc Thứ như ảo ảnh xuất hiện trong tay hắn chỉ vào đầu của A Gia Tây.
A Gia Tây nhìn thấy Độc Thứ xuất hiện chỉ vào đầu mình trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, một cỗ dự cảm tử vong xông lên trong lòng làm hắn run rẩy cất tiếng thét chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.