Chương 838: Máy xay thịt! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Một đạo quang mang trực tiếp đem thân thể Thịnh Toàn xỏ xuyên qua bắn rơi xuống ngựa. Người kia ngay cơ hội phát động kỹ năng còn chưa có đã bị Nhạc Trọng giết chết.
Nhạc Trọng lại hướng hai đô thống còn lại bóp cò, hai phát điện từ pháo hướng Kỷ Văn cùng Đa Tẩy vọt tới.
Trình độ cảm giác nguy hiểm của Kỷ Văn cực cao, trong tim hắn sản sinh cỗ nguy hiểm cùng cực, nháy mắt liền nhảy xuống ngựa, một đạo quang mang sượt qua thân thể hắn.
Nhưng Đa Tẩy ở một bên không may mắn như hắn, người kia bị quang mang oanh trúng ngay bụng mở ra lỗ hổng lớn. Thi thể bay ngược rơi xuống đất, bị chiến sĩ Bạch Giáp quân đang xông lên phía sau không kịp dừng ngựa giẫm đạp thành thịt vụn.
Ba đô thống mang binh xung phong bỗng chốc bị Nhạc Trọng oanh giết hai người, một người bị buộc nhảy ngựa ẩn trốn, như vậy ảnh hưởng sĩ khí Bạch Giáp quân cực lớn.
Nhạc Trọng không ngừng bóp cò, từng đạo quang mang bắn ra oanh lên thân thể chiến sĩ Bạch Giáp quân đem những người kia oanh bạo, cho dù trên người họ mặc bì giáp cũng không cách nào ngăn trở.
Kỷ Văn chui vào đám người chỉ về hướng Nhạc Trọng lớn tiếng gầm rú:
- Xông! Xông lên cho ta! Hắn chỉ có một mình, chỉ cần tiến lên chúng ta sẽ thắng lợi!
Nguyên bản làm đô thống hắn phải xung phong trước nhất, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn ẩn núp trong đám người không còn dám ló đầu ra ngoài.
Theo mệnh lệnh của Kỷ Văn, Bạch Giáp quân vốn hơi hỗn loạn lại tiếp tục hướng chỗ Nhạc Trọng xung phong. Bọn hắn đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Mãn Châu, ăn thực vật tốt nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, cho dù phía trước là ma quỷ bọn hắn cũng dám một trận chiến.
- Triệt!
Nhạc Trọng cầm điện từ pháo không chút do dự liên tục oanh ra năm mươi pháo đem năm mươi chiến sĩ Bạch Giáp quân giết chết sau đó nhanh chóng truyền lệnh rút lui.
Tốc độ Hắc Lân mã gấp đôi ngựa thường, nó toàn lực phóng nhanh, khoảng cách ba trăm thước chỉ khoảnh khắc đã tới, một trăm chín mươi Bạch Giáp quân thúc ngựa xông vào Thiên Mục trấn.
Vừa tiến vào Thiên Mục trấn Bạch Giáp quân liền nhảy xuống ngựa dựa vào công sự che chắn lao tới chỗ nhóm người Nhạc Trọng.
Năm Bạch Giáp quân cẩn thận tiến nhanh trên đường, đột nhiên từ một đống hoang tàn bên cạnh nổ bắn ra năm đạo gai xương bén nhọn nháy mắt xuyên qua đầu năm tên chiến sĩ.
Miểu sát xong năm tên chiến sĩ Bạch Giáp quân, Bạch Cốt nhảy ra khỏi đống hoang tàn, nhanh như quỷ mị bò lên một nhà lầu, dọc theo ngõ tắt nhỏ âm u lặng lẽ đi tới, tùy thời chuẩn bị phát động một kích kinh thiên.
Ba gã Bạch Giáp quân đang đi trong đống hoang tàn, đột nhiên từ một góc âm u hiện lên một thân ảnh, từ sau lưng họ nhảy tới trước.
Đầu ba gã Bạch Giáp quân cao cao bay lên, thân thể ngã trên mặt đất.
Chém giết xong ba gã Bạch Giáp quân, Thiên Cung Anh dung nhập vào trong góc tối. Bổn sự nàng am hiểu nhất chính là ám sát, chiến đấu trên địa hình phức tạp như đường phố, hoàn cảnh âm u tối đen là nơi phát huy tốt nhất của nàng.
Một trăm chín mươi Bạch Giáp quân tấn công vào Thiên Mục trấn, nhưng chỉ một lúc đã có thêm ba mươi chiến sĩ vô thanh vô tức chết trận, vì thế bọn họ chỉ có thể ôm thành đoàn tiếp tục đi tới.
Ninh thành một đoàn tuy rằng tốc độ tiến quân của bọn họ rất chậm, nhưng phòng thủ nghiêm mật, thật khó tìm được cơ hội để công kích bọn hắn.
Phía sau lại có một ngàn tinh nhuệ bộ binh Mãn Châu đi theo Bạch Giáp quân mở đường hướng trong thị trấn phát động công kích.
Nhạc Trọng dẫn mười cấm vệ vừa đánh vừa lui, đem không ít trận địa tặng cho Mãn Châu quốc.
- Tới lúc rồi! Toàn bộ đi chết đi!
Nhạc Trọng nhìn chiến sĩ Mãn Châu dũng mãnh xông vào thị trấn, trong mắt chợt lóe hàn quang ấn xuống cái nút trong tay.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thanh âm tiếng nổ mạnh khủng bố vang lên liên tiếp không ngừng, trong đống hoang tàn vang lên tiếng nổ lớn, trong lúc nổ tung một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ Mãn Châu cùng một trăm sáu mươi Bạch Giáp quân bị tạc vừa chết vừa tổn thương thảm trọng, tiếng thét thê thảm không ngừng, nơi nơi đều là tay chân nát vụn văng tung tóe.
Tây Môn Liệt muốn thành lập Đại Hán liên minh, trong tay cũng trữ hàng thật nhiều thuốc nổ, bom điều khiển không thiếu, dưới trướng hắn có nhân tài biết chế tạo bom. Cao thủ Liệt Dương bang tuy không nhiều như bang phái khác, nhưng dựa vào bom điều khiển nên hắn mới có thể phát triển lớn mạnh Liệt Dương bang.
Ở phương xa Huyền Chân chứng kiến Thiên Mục trấn xảy ra nổ mạnh, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng sinh ra cỗ dự cảm bất tường.
Một gã thám báo chạy tới trước người Huyền Chân quỳ xuống:
- Bệ hạ! Đô thống Triệu Lương Đông chết trận, một ngàn binh sĩ dưới trướng hắn cũng bị nổ chết năm trăm người, tạc tổn thương hai trăm người. Không biết sinh tử của đô thống Kỷ Văn!
Huyền Chân nghe được tin tức phẫn nộ lớn tiếng rít gào:
- Nhạc Trọng chết tiệt! Tên súc sinh đáng chết! Trẫm nhất định phải giết ngươi! Nhất định phải đem ngươi lăng trì xử tử!
Một ngàn tinh nhuệ Bát Kỳ quân cứ như vậy bị giết chết, làm Huyền Chân đau lòng tới cực điểm. Những chiến sĩ kia cũng không phải tráng đinh tùy tiện kéo tới từ trong những người sống sót, mà là chiến sĩ Bát Kỳ đi theo hắn nam chinh bắc chiến lập nhiều chiến công hiển hách. Có lẽ bọn hắn còn kém Kim Lang kỵ một chút, nhưng ở trên thảo nguyên cũng là tinh nhuệ nhất đẳng cơ hồ không địch thủ. Chiến sĩ như vậy lại chết trong Thiên Mục trấn, làm Huyền Chân đau lòng muốn hộc máu.
Huyền Chân phẫn nộ rống lớn:
- Giết! Giết! Giết! Trẫm phải đích thân xuất mã tiêu diệt đám Hán cẩu kia!
Mặc dù trước cuối thời hắn chỉ là một nông dân công nhưng Mãn Châu quốc cũng do chính hắn từng bước một gầy dựng tới, cho dù tự xưng làm hoàng đế sa đọa biến chất nên sức chiến đấu không bằng thời kỳ toàn thịnh, nhưng hắn vẫn là một trong những tiến hóa giả cực mạnh của Mãn Châu quốc.
- Không thể! Thân thể vạn kim của bệ hạ làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm!
- Bệ hạ nguôi giận! Bệ hạ nguôi giận! Đám Hán cẩu kia chỉ bất quá là những con kiến hôi, đại quân chúng ta vừa xông vào liền có thể tiêu diệt. Thân thể vạn kim của bệ hạ hoàn toàn không thể đi mạo hiểm!
- Bệ hạ nguôi giận!
- …
Thật nhiều văn võ đại thần quỳ gối trước mặt Huyền Chân tận lực cầu xin. Mãn Châu quốc cũng là một quốc gia độc tài, trung tâm của bọn họ chính là Huyền Chân. Một khi Huyền Chân chết trận cả quốc gia sẽ lâm vào sụp đổ hỗn loạn.
Trong thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, một khi Mãn Châu quốc hỗn loạn tuyệt đối sẽ bị lang sói trên thảo nguyên nuốt chửng ngay cả xương cốt cũng không thừa. Vì vinh hoa phú quý bản thân mình, đám người kia tuyệt đối sẽ không để Huyền Chân đi mạo hiểm.
Một gã đại thần đề nghị:
- Bệ hạ, hôm nay trời đã tối. Bọn lính cũng đã cực kỳ mệt mỏi, không bằng tạm thời thu binh nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày mai tiếp tục tái chiến được không?
Huyền Chân nhìn lên bầu trời, phát hiện mặt trời đã xuống núi, ánh sáng đã bắt đầu ảm đạm. Mãn Châu quốc giỏi dã chiến nhưng không am hiểu đánh đêm.
Huyền Chân thoáng do dự, thập phần không cam lòng truyền ra mệnh lệnh:
- Thu binh!
Nhạc Trọng lại hướng hai đô thống còn lại bóp cò, hai phát điện từ pháo hướng Kỷ Văn cùng Đa Tẩy vọt tới.
Trình độ cảm giác nguy hiểm của Kỷ Văn cực cao, trong tim hắn sản sinh cỗ nguy hiểm cùng cực, nháy mắt liền nhảy xuống ngựa, một đạo quang mang sượt qua thân thể hắn.
Nhưng Đa Tẩy ở một bên không may mắn như hắn, người kia bị quang mang oanh trúng ngay bụng mở ra lỗ hổng lớn. Thi thể bay ngược rơi xuống đất, bị chiến sĩ Bạch Giáp quân đang xông lên phía sau không kịp dừng ngựa giẫm đạp thành thịt vụn.
Ba đô thống mang binh xung phong bỗng chốc bị Nhạc Trọng oanh giết hai người, một người bị buộc nhảy ngựa ẩn trốn, như vậy ảnh hưởng sĩ khí Bạch Giáp quân cực lớn.
Nhạc Trọng không ngừng bóp cò, từng đạo quang mang bắn ra oanh lên thân thể chiến sĩ Bạch Giáp quân đem những người kia oanh bạo, cho dù trên người họ mặc bì giáp cũng không cách nào ngăn trở.
Kỷ Văn chui vào đám người chỉ về hướng Nhạc Trọng lớn tiếng gầm rú:
- Xông! Xông lên cho ta! Hắn chỉ có một mình, chỉ cần tiến lên chúng ta sẽ thắng lợi!
Nguyên bản làm đô thống hắn phải xung phong trước nhất, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn ẩn núp trong đám người không còn dám ló đầu ra ngoài.
Theo mệnh lệnh của Kỷ Văn, Bạch Giáp quân vốn hơi hỗn loạn lại tiếp tục hướng chỗ Nhạc Trọng xung phong. Bọn hắn đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Mãn Châu, ăn thực vật tốt nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, cho dù phía trước là ma quỷ bọn hắn cũng dám một trận chiến.
- Triệt!
Nhạc Trọng cầm điện từ pháo không chút do dự liên tục oanh ra năm mươi pháo đem năm mươi chiến sĩ Bạch Giáp quân giết chết sau đó nhanh chóng truyền lệnh rút lui.
Tốc độ Hắc Lân mã gấp đôi ngựa thường, nó toàn lực phóng nhanh, khoảng cách ba trăm thước chỉ khoảnh khắc đã tới, một trăm chín mươi Bạch Giáp quân thúc ngựa xông vào Thiên Mục trấn.
Vừa tiến vào Thiên Mục trấn Bạch Giáp quân liền nhảy xuống ngựa dựa vào công sự che chắn lao tới chỗ nhóm người Nhạc Trọng.
Năm Bạch Giáp quân cẩn thận tiến nhanh trên đường, đột nhiên từ một đống hoang tàn bên cạnh nổ bắn ra năm đạo gai xương bén nhọn nháy mắt xuyên qua đầu năm tên chiến sĩ.
Miểu sát xong năm tên chiến sĩ Bạch Giáp quân, Bạch Cốt nhảy ra khỏi đống hoang tàn, nhanh như quỷ mị bò lên một nhà lầu, dọc theo ngõ tắt nhỏ âm u lặng lẽ đi tới, tùy thời chuẩn bị phát động một kích kinh thiên.
Ba gã Bạch Giáp quân đang đi trong đống hoang tàn, đột nhiên từ một góc âm u hiện lên một thân ảnh, từ sau lưng họ nhảy tới trước.
Đầu ba gã Bạch Giáp quân cao cao bay lên, thân thể ngã trên mặt đất.
Chém giết xong ba gã Bạch Giáp quân, Thiên Cung Anh dung nhập vào trong góc tối. Bổn sự nàng am hiểu nhất chính là ám sát, chiến đấu trên địa hình phức tạp như đường phố, hoàn cảnh âm u tối đen là nơi phát huy tốt nhất của nàng.
Một trăm chín mươi Bạch Giáp quân tấn công vào Thiên Mục trấn, nhưng chỉ một lúc đã có thêm ba mươi chiến sĩ vô thanh vô tức chết trận, vì thế bọn họ chỉ có thể ôm thành đoàn tiếp tục đi tới.
Ninh thành một đoàn tuy rằng tốc độ tiến quân của bọn họ rất chậm, nhưng phòng thủ nghiêm mật, thật khó tìm được cơ hội để công kích bọn hắn.
Phía sau lại có một ngàn tinh nhuệ bộ binh Mãn Châu đi theo Bạch Giáp quân mở đường hướng trong thị trấn phát động công kích.
Nhạc Trọng dẫn mười cấm vệ vừa đánh vừa lui, đem không ít trận địa tặng cho Mãn Châu quốc.
- Tới lúc rồi! Toàn bộ đi chết đi!
Nhạc Trọng nhìn chiến sĩ Mãn Châu dũng mãnh xông vào thị trấn, trong mắt chợt lóe hàn quang ấn xuống cái nút trong tay.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thanh âm tiếng nổ mạnh khủng bố vang lên liên tiếp không ngừng, trong đống hoang tàn vang lên tiếng nổ lớn, trong lúc nổ tung một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ Mãn Châu cùng một trăm sáu mươi Bạch Giáp quân bị tạc vừa chết vừa tổn thương thảm trọng, tiếng thét thê thảm không ngừng, nơi nơi đều là tay chân nát vụn văng tung tóe.
Tây Môn Liệt muốn thành lập Đại Hán liên minh, trong tay cũng trữ hàng thật nhiều thuốc nổ, bom điều khiển không thiếu, dưới trướng hắn có nhân tài biết chế tạo bom. Cao thủ Liệt Dương bang tuy không nhiều như bang phái khác, nhưng dựa vào bom điều khiển nên hắn mới có thể phát triển lớn mạnh Liệt Dương bang.
Ở phương xa Huyền Chân chứng kiến Thiên Mục trấn xảy ra nổ mạnh, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng sinh ra cỗ dự cảm bất tường.
Một gã thám báo chạy tới trước người Huyền Chân quỳ xuống:
- Bệ hạ! Đô thống Triệu Lương Đông chết trận, một ngàn binh sĩ dưới trướng hắn cũng bị nổ chết năm trăm người, tạc tổn thương hai trăm người. Không biết sinh tử của đô thống Kỷ Văn!
Huyền Chân nghe được tin tức phẫn nộ lớn tiếng rít gào:
- Nhạc Trọng chết tiệt! Tên súc sinh đáng chết! Trẫm nhất định phải giết ngươi! Nhất định phải đem ngươi lăng trì xử tử!
Một ngàn tinh nhuệ Bát Kỳ quân cứ như vậy bị giết chết, làm Huyền Chân đau lòng tới cực điểm. Những chiến sĩ kia cũng không phải tráng đinh tùy tiện kéo tới từ trong những người sống sót, mà là chiến sĩ Bát Kỳ đi theo hắn nam chinh bắc chiến lập nhiều chiến công hiển hách. Có lẽ bọn hắn còn kém Kim Lang kỵ một chút, nhưng ở trên thảo nguyên cũng là tinh nhuệ nhất đẳng cơ hồ không địch thủ. Chiến sĩ như vậy lại chết trong Thiên Mục trấn, làm Huyền Chân đau lòng muốn hộc máu.
Huyền Chân phẫn nộ rống lớn:
- Giết! Giết! Giết! Trẫm phải đích thân xuất mã tiêu diệt đám Hán cẩu kia!
Mặc dù trước cuối thời hắn chỉ là một nông dân công nhưng Mãn Châu quốc cũng do chính hắn từng bước một gầy dựng tới, cho dù tự xưng làm hoàng đế sa đọa biến chất nên sức chiến đấu không bằng thời kỳ toàn thịnh, nhưng hắn vẫn là một trong những tiến hóa giả cực mạnh của Mãn Châu quốc.
- Không thể! Thân thể vạn kim của bệ hạ làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm!
- Bệ hạ nguôi giận! Bệ hạ nguôi giận! Đám Hán cẩu kia chỉ bất quá là những con kiến hôi, đại quân chúng ta vừa xông vào liền có thể tiêu diệt. Thân thể vạn kim của bệ hạ hoàn toàn không thể đi mạo hiểm!
- Bệ hạ nguôi giận!
- …
Thật nhiều văn võ đại thần quỳ gối trước mặt Huyền Chân tận lực cầu xin. Mãn Châu quốc cũng là một quốc gia độc tài, trung tâm của bọn họ chính là Huyền Chân. Một khi Huyền Chân chết trận cả quốc gia sẽ lâm vào sụp đổ hỗn loạn.
Trong thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, một khi Mãn Châu quốc hỗn loạn tuyệt đối sẽ bị lang sói trên thảo nguyên nuốt chửng ngay cả xương cốt cũng không thừa. Vì vinh hoa phú quý bản thân mình, đám người kia tuyệt đối sẽ không để Huyền Chân đi mạo hiểm.
Một gã đại thần đề nghị:
- Bệ hạ, hôm nay trời đã tối. Bọn lính cũng đã cực kỳ mệt mỏi, không bằng tạm thời thu binh nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày mai tiếp tục tái chiến được không?
Huyền Chân nhìn lên bầu trời, phát hiện mặt trời đã xuống núi, ánh sáng đã bắt đầu ảm đạm. Mãn Châu quốc giỏi dã chiến nhưng không am hiểu đánh đêm.
Huyền Chân thoáng do dự, thập phần không cam lòng truyền ra mệnh lệnh:
- Thu binh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.