Chương 673: Người cản đường. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
30/12/2014
Lý Thế Dân trải qua chiến đấu không ngừng thì hắn cũng đào móc được tiềm năng của mình. Hắn đã lột xác trở thành cao thủ rất đáng sợ, cho dù tiểu hài tử nhỏ tuổi đi tới trước người và ra lệnh cho hắn chém thì hắn cũng chém không do dự. Hắn có thể cách năm trăm mét một tiễn bắn nổ tung một chiếc xe bọc thép, như vậy là quá kinh người rồi.
Nhìn thấy mười tên chiến sĩ từ xa chạy tới, tên nam tử trung niên sống sót khóc lóc kể ra những chuyện ác ôn của đám người nơi đó, thoáng cái lâm vào đứng ngồi không yên.
Trong một tòa nhà ở rừng cây cất dấu hai trăm tên phần tử vũ trang tay cầm bổng, bọn họ nhìn thấy chỉ có mười người đi qua, thoáng cái vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Một tên làn da ngăm đen, trên tay có sâm hình bạch hổ, dáng người thấp bé nhìn qua tên nam tử dáng người khôi ngô, một đại hán cạo trọc đầu hỏi:
- Làm sao bây giờ, lão đại, có động thủ hay không?
Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và trang bị tác chiến của mười tên chiến sĩ thì hiện ra thần sắc tham lam, nói:
- Động thủ!Diệt bọn chúng, chúng ta trực tiếp rút lui.
Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và mười tên chiến sĩ trang bị tận răng, mỗi người đều được phân phối súng trường 05, một bộ y phục tác chiến màu đen, sáu quả lựu đạn, sáu băng đạn, Phảng Chế Đường Đao, ba dao găm quân đội, giáp da biến dị cấp hai, nguyên bộ trang bị thần ma trụ cột. Cộng thêm những trang bị tốt thì mỗi người bọn sức chiến đấu mạnh hơn vài phần người bình thường.
Hai trăm tên bộ hạ của tên đầu trọc này có mười tám khẩu súng, hai trăm viên đạn. Đại bộ phận mọi người chỉ cầm vũ khí lạnh cho nên đỏ mắt không thôi.
Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân hai người trải qua chiến đấu phong phú, bọn họ cẩn thận tiềm hành đi tới, sưu tầm địch nhân chung quanh, cuối cùng nhất vẫn có một tên chiến sĩ có kỹ năng cảm ứng sinh thể lập tức phát hiện trong rừng cây có người mai phục.
Bạch Tiểu Thắng khẽ dựa vào rừng cây và phát động kỹ năng di động cao tốc, tốc độ của hắn thoáng cái nhanh hơn cả Thiểm Điện cấp hai, giống như quỷ mỵ đột nhập vào trong rừng cây, ánh đao trong tay lóe lên, một gã phần tử vũ trang bị đao chém đầu.
Một kích chém giết một tên phần tử vũ trang, Bạch Tiểu Thắng giữ thân hình chớp động, âm thanh không ngừng vang lên, một tên phần tử vũ trang còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn thành cái sàng.
Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng dễ dàng giết chết hai mươi mấy tên bộ hạ của mình thì đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Động thủ!Giết bọn chúng!Giết bọn chúng chúng ta mới có thể sống sót!
Dưới tiếng gầm rú của tên đại hán đầu trọc, những tên phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức xông qua phía Bạch Tiểu Thắng.
Chỉ nghe từng tiếng nổ đùng đùng, những phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức ngã xuống đất.
- Đầu hàng! Hoặc là chết!
Thời điểm tên đại hán đầu trọc sinh ra tâm tư bỏ chạy thì một thanh đao sắc bén đặt lên cổ của hắn, đồng thời từ sau lưng vang lên âm thanh lạnh như băng của Bạch Tiểu Thắng.
- Tôi đầu hàng!
Tên đầu trọc không chút do dự nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, trong loại thời điểm thiên quân vạn mã cũng không thể áp chế được cao thủ thì chuyện đã không do hắn quyết định nữa.
Tên đại hán đầu trọc bị Bạch Tiểu Thắng ép đầu hàng thì đám phần tử vũ trang lập tức sụp đổ, không còn sĩ khí mà đi phản kháng nữa.
Nhạc Trọng nhìn qua đám phần tử vũ trang trong rừng và nhìn lại tên nam tử trung niên đang quỳ tcanr đường trên mặt đất.
Bị ánh mắt của Nhạc Trọng nhìn chằm chằm thì tên nam nhân trung niên này thoáng cái sợ mềm chân ra, hắn thoáng cái quỳ trên mặt đất và dập đầu:
- Đại nhân!Đại nhân!Tôi bị buộc làm như vậy!Tôi bị bọn chúng buộc phải làm vậy!Cầu ngài tha cho tôi một mạng, van cầu ngài!
Trần Dao nhìn qua tên nam tử trung niên lạnh lùng nói ra:
- Nói lai lịch của các người ra đi!
"Vâng!" Tên nam tử trung niên nhìn qua Nhạc Trọng cuống quít dập đầu khai ra toàn bộ lai lịch của bọn chúng.
Nam tử trung niên tên Trương Khiếu trước tận thế chỉ là một kỹ sư máy móc bình thường, sau tận thế kỹ sư so ra còn kém hơn cả nông dân. Ít nhất nông dân còn có tốt chất thân thể tốt hơn kỹ sư cơ khí như hắn nhiều lắm. Hắn sau tận thế cũng trải qua cuộc sống vô cùng thê thảm, cuối cùng biến thành một thành viên đạo phỉ, trở thành mồi câu của tập đoàn đạo tặc này, dẫn những người bộc phát thiện tâm đi tới chỗ đám đạo phỉ cướp bóc.
Lúc này đây Trương Khiếu đi ra làm mồi câu không ngờ câu được con cá mập lớn như Nhạc Trọng, sau đó ăn sạch bọn chúng ngay cả xương cũng không còn.
Tên đại hán đầu trọc tên là Hồ Phi, tên thủ lĩnh đạo phỉ này cũng là người cường hóa cấp 23. Nhưng mà hắn chưa từng học qua kỹ năng nào cả, chỉ có dựa vào điểm cường hóa mà trải qua cường hóa cơ bản mà thôi.
Bây giờ tận thế hàng lâm đã được một năm, săn giết tang thi cấp thấp tuôn ra sách kỹ năng tỷ lệ càng ngày càng thấp. Muốn đạt được sách kỹ năng cũng chỉ có thể đi săn giết biến dị thú cao cấp hoặc tang thi tiến hóa. Nhưng mà cho dù là biến dị thú hay là tang thi tiến hóa cũng không phải là tồn tại dễ chọc. Đặc biệt là Hồ Phi bỏ qua thời gian trải qua cường hóa tốt nhất, không có người giúp đỡ muốn trở thành mạnh mẽ quá khó khăn.
Trương Khiếu nhìn qua Nhạc Trọng kinh sợ nói ra:
- Tiểu nhân hết sức quen thuộc địa hình của khu vực này. Thỉnh đại nhân ngài tha cho mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện ý dẫn đường cho ngài!
Khi tận thế vừa bắt đầu một thời gian ngắn, Trương Khiếu còn bảo trì ngạo khí của thành phần tri thức cơ bản. Nhưng mà khi đó hắn làm cho thủ lĩnh một tiểu thế lực tức giận thì bị ném vào trong thùng phân ngâm suốt một ngày, đương nhiên ngạo khí của hắn không còn nửa, thầm nghĩ phải sống sót, cốt khí tôn nghiêm gì đó không còn trong lòng của hắn nữa.
Nhạc Trọng nhìn qua Trương Khiếu hỏi:
- Ở đây có thế lực gì, mày biết rõ chứ?
Trương Khiếu nói liên miên cằn nhằn nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Vâng! Tôi thập phần rõ ràng. Ở cách đây năm mươi dặm về hướng tây là huyện Mậu là địa bàn của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội. Ở bên cạnh ở hướng tây bắc đi thêm bốn mươi dặm chính là Băng Tuyết cung. Ở phía bắc cách đây sáu mươi dặm có một thế lực lớn tên là Vạn Hùng Hội. Đây là ba thế lực mạnh nhất gần thành phố Tân Tề. Trừ chuyện đó ra, chung quanh ba thế lực này có rất nhiều thế lực nhỏ. Thế lực bậc trung cóThanh Lang Bang, Hổ Đầu Bang, Đại Đao Bang, Tiểu Đao hội...
Nhạc Trọng nghe xong đầu hơi lớn lên:
- Thật nhiều thế lực!
Trừ Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, Băng Tuyết cung, Vạn Hùng Hội ra, chung quanh thành phố Tân Tề có hơn mười thế lực trung bình. Những thế lực này có chừng năm sáu trăm người, các thế lực nhỏ thì có mấy người hoặc mười mấy người.
Trung Quốc to lớn nhưng mà người dân cũng có thói quen kết thành bang phái. Vừa tới loạn thế thì đủ loại thế lực sẽ chạy ra ngay. Vô số kiêu hùng áp chế dã tâm cũng bộc phát ra ngoài.
Nhìn thấy mười tên chiến sĩ từ xa chạy tới, tên nam tử trung niên sống sót khóc lóc kể ra những chuyện ác ôn của đám người nơi đó, thoáng cái lâm vào đứng ngồi không yên.
Trong một tòa nhà ở rừng cây cất dấu hai trăm tên phần tử vũ trang tay cầm bổng, bọn họ nhìn thấy chỉ có mười người đi qua, thoáng cái vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Một tên làn da ngăm đen, trên tay có sâm hình bạch hổ, dáng người thấp bé nhìn qua tên nam tử dáng người khôi ngô, một đại hán cạo trọc đầu hỏi:
- Làm sao bây giờ, lão đại, có động thủ hay không?
Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và trang bị tác chiến của mười tên chiến sĩ thì hiện ra thần sắc tham lam, nói:
- Động thủ!Diệt bọn chúng, chúng ta trực tiếp rút lui.
Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và mười tên chiến sĩ trang bị tận răng, mỗi người đều được phân phối súng trường 05, một bộ y phục tác chiến màu đen, sáu quả lựu đạn, sáu băng đạn, Phảng Chế Đường Đao, ba dao găm quân đội, giáp da biến dị cấp hai, nguyên bộ trang bị thần ma trụ cột. Cộng thêm những trang bị tốt thì mỗi người bọn sức chiến đấu mạnh hơn vài phần người bình thường.
Hai trăm tên bộ hạ của tên đầu trọc này có mười tám khẩu súng, hai trăm viên đạn. Đại bộ phận mọi người chỉ cầm vũ khí lạnh cho nên đỏ mắt không thôi.
Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân hai người trải qua chiến đấu phong phú, bọn họ cẩn thận tiềm hành đi tới, sưu tầm địch nhân chung quanh, cuối cùng nhất vẫn có một tên chiến sĩ có kỹ năng cảm ứng sinh thể lập tức phát hiện trong rừng cây có người mai phục.
Bạch Tiểu Thắng khẽ dựa vào rừng cây và phát động kỹ năng di động cao tốc, tốc độ của hắn thoáng cái nhanh hơn cả Thiểm Điện cấp hai, giống như quỷ mỵ đột nhập vào trong rừng cây, ánh đao trong tay lóe lên, một gã phần tử vũ trang bị đao chém đầu.
Một kích chém giết một tên phần tử vũ trang, Bạch Tiểu Thắng giữ thân hình chớp động, âm thanh không ngừng vang lên, một tên phần tử vũ trang còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn thành cái sàng.
Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng dễ dàng giết chết hai mươi mấy tên bộ hạ của mình thì đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Động thủ!Giết bọn chúng!Giết bọn chúng chúng ta mới có thể sống sót!
Dưới tiếng gầm rú của tên đại hán đầu trọc, những tên phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức xông qua phía Bạch Tiểu Thắng.
Chỉ nghe từng tiếng nổ đùng đùng, những phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức ngã xuống đất.
- Đầu hàng! Hoặc là chết!
Thời điểm tên đại hán đầu trọc sinh ra tâm tư bỏ chạy thì một thanh đao sắc bén đặt lên cổ của hắn, đồng thời từ sau lưng vang lên âm thanh lạnh như băng của Bạch Tiểu Thắng.
- Tôi đầu hàng!
Tên đầu trọc không chút do dự nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, trong loại thời điểm thiên quân vạn mã cũng không thể áp chế được cao thủ thì chuyện đã không do hắn quyết định nữa.
Tên đại hán đầu trọc bị Bạch Tiểu Thắng ép đầu hàng thì đám phần tử vũ trang lập tức sụp đổ, không còn sĩ khí mà đi phản kháng nữa.
Nhạc Trọng nhìn qua đám phần tử vũ trang trong rừng và nhìn lại tên nam tử trung niên đang quỳ tcanr đường trên mặt đất.
Bị ánh mắt của Nhạc Trọng nhìn chằm chằm thì tên nam nhân trung niên này thoáng cái sợ mềm chân ra, hắn thoáng cái quỳ trên mặt đất và dập đầu:
- Đại nhân!Đại nhân!Tôi bị buộc làm như vậy!Tôi bị bọn chúng buộc phải làm vậy!Cầu ngài tha cho tôi một mạng, van cầu ngài!
Trần Dao nhìn qua tên nam tử trung niên lạnh lùng nói ra:
- Nói lai lịch của các người ra đi!
"Vâng!" Tên nam tử trung niên nhìn qua Nhạc Trọng cuống quít dập đầu khai ra toàn bộ lai lịch của bọn chúng.
Nam tử trung niên tên Trương Khiếu trước tận thế chỉ là một kỹ sư máy móc bình thường, sau tận thế kỹ sư so ra còn kém hơn cả nông dân. Ít nhất nông dân còn có tốt chất thân thể tốt hơn kỹ sư cơ khí như hắn nhiều lắm. Hắn sau tận thế cũng trải qua cuộc sống vô cùng thê thảm, cuối cùng biến thành một thành viên đạo phỉ, trở thành mồi câu của tập đoàn đạo tặc này, dẫn những người bộc phát thiện tâm đi tới chỗ đám đạo phỉ cướp bóc.
Lúc này đây Trương Khiếu đi ra làm mồi câu không ngờ câu được con cá mập lớn như Nhạc Trọng, sau đó ăn sạch bọn chúng ngay cả xương cũng không còn.
Tên đại hán đầu trọc tên là Hồ Phi, tên thủ lĩnh đạo phỉ này cũng là người cường hóa cấp 23. Nhưng mà hắn chưa từng học qua kỹ năng nào cả, chỉ có dựa vào điểm cường hóa mà trải qua cường hóa cơ bản mà thôi.
Bây giờ tận thế hàng lâm đã được một năm, săn giết tang thi cấp thấp tuôn ra sách kỹ năng tỷ lệ càng ngày càng thấp. Muốn đạt được sách kỹ năng cũng chỉ có thể đi săn giết biến dị thú cao cấp hoặc tang thi tiến hóa. Nhưng mà cho dù là biến dị thú hay là tang thi tiến hóa cũng không phải là tồn tại dễ chọc. Đặc biệt là Hồ Phi bỏ qua thời gian trải qua cường hóa tốt nhất, không có người giúp đỡ muốn trở thành mạnh mẽ quá khó khăn.
Trương Khiếu nhìn qua Nhạc Trọng kinh sợ nói ra:
- Tiểu nhân hết sức quen thuộc địa hình của khu vực này. Thỉnh đại nhân ngài tha cho mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện ý dẫn đường cho ngài!
Khi tận thế vừa bắt đầu một thời gian ngắn, Trương Khiếu còn bảo trì ngạo khí của thành phần tri thức cơ bản. Nhưng mà khi đó hắn làm cho thủ lĩnh một tiểu thế lực tức giận thì bị ném vào trong thùng phân ngâm suốt một ngày, đương nhiên ngạo khí của hắn không còn nửa, thầm nghĩ phải sống sót, cốt khí tôn nghiêm gì đó không còn trong lòng của hắn nữa.
Nhạc Trọng nhìn qua Trương Khiếu hỏi:
- Ở đây có thế lực gì, mày biết rõ chứ?
Trương Khiếu nói liên miên cằn nhằn nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Vâng! Tôi thập phần rõ ràng. Ở cách đây năm mươi dặm về hướng tây là huyện Mậu là địa bàn của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội. Ở bên cạnh ở hướng tây bắc đi thêm bốn mươi dặm chính là Băng Tuyết cung. Ở phía bắc cách đây sáu mươi dặm có một thế lực lớn tên là Vạn Hùng Hội. Đây là ba thế lực mạnh nhất gần thành phố Tân Tề. Trừ chuyện đó ra, chung quanh ba thế lực này có rất nhiều thế lực nhỏ. Thế lực bậc trung cóThanh Lang Bang, Hổ Đầu Bang, Đại Đao Bang, Tiểu Đao hội...
Nhạc Trọng nghe xong đầu hơi lớn lên:
- Thật nhiều thế lực!
Trừ Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, Băng Tuyết cung, Vạn Hùng Hội ra, chung quanh thành phố Tân Tề có hơn mười thế lực trung bình. Những thế lực này có chừng năm sáu trăm người, các thế lực nhỏ thì có mấy người hoặc mười mấy người.
Trung Quốc to lớn nhưng mà người dân cũng có thói quen kết thành bang phái. Vừa tới loạn thế thì đủ loại thế lực sẽ chạy ra ngay. Vô số kiêu hùng áp chế dã tâm cũng bộc phát ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.