Chương 912: Quân đoàn Hổ Lang! (2)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Hứa Nguy nhíu mày, đưa một thanh chocolate cho Nam Cung Thiên Phong:
- Vậy à! Biết thì tốt, cái này thưởng cho mày đấy!
Nam Cung Thiên Phong nhận thanh chocolate kia, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, cúi đầu liên tục nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!!
Những người sống sót khác ở trong sơn động đều nhìn chằm chằm thanh chocolate trong tay Nam Cung Thiên Phong, trong mắt hiện lên vẻ tham lam và khát vọng. Bọn họ đã lâu không được ăn đồ ngọt gì rồi. Một thanh chocolate này so với một con tôm hùm lớn trước mạt thế càng có thể hấp dẫn bọn họ hơn.
Nam Cung Thiên Phong đi ra sơn động, chỉ vào một ngọn núi ở xa xa, nói:
- Đại nhân. Đi qua ngọn núi này về hướng Tây một ngàn mét, có một chỗ tụ tập, ở trong chỗ tụ tập đó có hơn ba trăm người sống sót. Thủ lĩnh của bọn họ là một tiến hóa giả có thế lực mạnh mẽ.
Nam Cung Thiên Phong nói xong thì nhìn về phía Hứa Nguy. Tiến hóa giả vô cùng đáng sợ. Họ có được lực lượng kỳ dị. Cho dù là đại bộ phận bộ đội đặc chủng trước mạt thế cũng không phải là đối thủ của tiến hóa giả. Theo quan sát của Nam Cung Thiên Phong, năm người này không phải đối thủ của tiến hóa giả kia. Hứa Nguy nghe Nam Cung Thiên Phong giải thích thì nhíu mày nói:
- Tiến hóa giả sao? Chúng ta xem ra không nuốt trôi miếng bánh này rồi! Phải gọi cường giả quân đoàn Hổ Lang đến trợ giúp thôi.
Hứa Nguy lấy bộ đàm thông báo ra, nói:
- Alo! Tôi là Hứa Nguy, tiểu đội của tôi phát hiện một chỗ tụ tập lớn, đối phương có hơn ba trăm người sống sót, có tiến hóa giả tồn tại, nhờ quân đoàn Hổ Lang đến trợ giúp!
- Ba trăm người!! Tốt! Làm rất tốt! Hứa Nguy, các cậu đã lập được công lớn!! Các cậu ở tại chỗ đợi lệnh, tôi lập tức sẽ bảo quân đoàn Hổ Lang đến đó.
Bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn vui mừng.
Rất nhanh, một đội ngũ gồm năm mươi người đội mũ sắc, mặc trang phục quân đội, lưng đeo một thanh súng trường đột kích, cả người tỏa ra khí chất bưu hãn xuất hiện trước mặt đám người Hứa Nguy.
- Thật mạnh!! Quân đoàn này rất mạnh!! Bọn họ còn có rất nhiều súng nữa!!
Nam Cung Thiên Phong vừa nhìn năm mươi chiến sĩ kia xuất hiện, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh sợ.
Trong dãy núi Âm Sơn này, chỉ cần người nào có súng, thì cũng đủ để hình thành một thế lực nhỏ rồi. Một bộ đội có năm mươi thanh súng trường đột kích có thể dễ dàng đập nát rất nhiều thế lực muốn chống cự phản kháng.
Chỉ huy đoàn Hổ Lang năm mươi người này là Lưu Ngưu. Hắn vỗ vai Hứa Nguy khích lệ, nói:
- Làm rất tốt! Chỉ cần có thể giải phóng được ba trăm người sống sót kia thì cậu có thể tiến vào dự khuyết quân đoàn Hổ Lang!
Trong mắt Hứa Nguy hiện lên vẻ kiên nghị, nhìn Lưu Ngưu nói:
- Vâng! Trận chiến này tôi hy vọng có thể đi theo chỉ huy, cùng nhau chiến đấu, kính mong chỉ huy phê chuẩn chấp thuận!
Lưu Ngưu liếc nhìn Hứa Nguy một cái, nhếch miệng cười nói:
- Được!! Vậy thì cậu cùng đến đây, cho cậu xem quân đoàn Hổ Lang chúng ta lợi hại cỡ nào!
Theo chỉ dẫn của Nam Cung Thiên Phong và Lôi Vân, Lưu Ngưu mang theo năm mươi chiến sĩ không chút tiếng động đi lên một đỉnh núi khác.
Ngọn núi kia có làm một tầng hàng rào vây quanh đỉnh núi. Lại có dựng thêm bốn đài canh, trên mỗi đài canh có hai chiến sĩ canh gác, dưới cửa có tám chiến sĩ đóng giữ, bên trong hàng rào có một gian nhà gỗ đơn sơ nho nhỏ.
Lưu Ngưu dẫn theo tám chiến sĩ từ trong bụi cỏ hùng hổ bước ra, giơ súng chỉ lên trời nổ một phát, rống lớn:
- Người ở trong trại nghe đây, các ngươi bây giờ lập tức bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đất đầu hàng, nếu không toàn bộ đều sẽ chết!
Sau khi nghe được tiếng súng, những chiến sĩ đóng giữ ở trước cửa ai cũng mặt xanh mét, quay đầu bỏ chạy vào trong trại.
- Một đám ngu xuẩn! Nổ súng!
Trong mắt Lưu Ngưu hiện lên vẻ không hờn giận, giơ súng trường đột kích bắn về phía những chiến sĩ chạy trốn kia.
Theo một loạt tiếng súng ầm ầm vang lên, tám tên chiến sĩ chạy trốn thì đã có sáu tên bị bắn ngã xuống mặt đất, hai tên còn lại thì nằm úp sấp trên mặt đất lạnh run cả người.
Tiếng nổ súng kịch liệt rất nhanh thì kinh động đến thủ lĩnh bên trong trại, một tiến hóa giả dáng người gầy yếu tên Thân Đồ Nhất dẫn theo ba mươi bộ hạ từ trong trại chạy ra ngoài.
Thân Đồ Nhất từ xa xa đã nhìn thấy tám người Lưu Ngưu, lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, nói:
- Người anh em này, tôi tên là Thân Đồ Nhất, là trại chủ trại Thiên Dương, giữa chúng ta không có thù oán gì, vì sao lại đến giết người chúng tôi vậy?
Lưu Ngưu trừng Thân Đồ Nhất một cái, quát lớn:
- Tao tên là Lưu Ngưu, là trung đội trưởng trung đội một đại đội ba tiểu đoàn hai quân đoàn Hổ Lang dưới trướng thủ lĩnh Nhạc Trọng, theo lệnh đến bao vây tiêu diệt trại của mày. Thân Đồ Nhất, bây giờ mày đầu hàng thì sẽ cho tụi mày một con đường sống, nếu không, chỉ có con đường chết. Cho mày ba giây suy nghĩ, đầu hàng hay không đầu hàng? Ba…
Trong mắt Thân Đồ Nhất lóe lên ánh sáng hung ác, hét to một tiếng:
- Các anh em chuẩn bị chiến đấu!!
Thân Đồ Nhất là trại chủ trại Thiên Dương, nhất ngôn cửu đỉnh, sống rất vui vẻ, hắn cũng không dưng nguyện ý đầu hàng, sau đó thì dâng cơ nghiệp bản thân gầy dựng cho người khác.
Phanh!
Ngay lúc Thân Đồ Nhất ra sức quát lớn một câu này, bốn viên đạn ngắm bắn từ chỗ tối bay tới, xuyên thủng qua đầu Thân Đồ Nhất kia. Bản thân hắn tuy có lực lượng của tiến hóa giả, nhưng lực lượng mà hắn tự hào nhất khi có được ở trước mặt viên đạn lại không chịu nổi một đòn.
- Kẻ chống cự sẽ chết! Tất cả quỳ xuống! Nếu không giết không tha!
Lưu Ngưu cầm súng trường đột kích chĩa về phía những phần tử võ trang ở bên trong trại.
Mười tay chiến sĩ võ trang hạng nặng cầm súng trường đột kích từ trong rừng cây nhảy ra, chĩa họng súng lạnh lẽo về phía các chiến sĩ ở bên trong trại.
Những chiến sĩ ở trong trại trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội vội vàng vàng bỏ vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất tuyên bố đầu hàng.
Trại Thiên Dương này thật dễ dàng thì đã bị quân đoàn Hổ Lang cướp được.
- Thật là lợi hại!
Nam Cung Thiên Phong nhìn đội quân Hổ Lang của Lưu Ngưu thật dễ dàng thì đã đập nát sự chống cự phản kháng của đám Thân Đồ Nhất, lại càng khiến hắn thêm sợ hãi quân đoàn Hổ Lang này. Đồng thời càng thêm kính sợ vị thủ lĩnh Nhạc Trọng thần bí sau lưng họ.
Sau khi đánh bại trại này, quân đoàn Hổ Lang dưới chỉ dẫn của Nam Cung Thiên Phong nhanh chóng công phá hơn mười trại khác, cứu vớt gần hơn hai ngàn người sống sót.
Dãy núi Âm Sơn lúc này đâu đâu cũng đều là người sống sót quần áo tả tơi, lữ đoàn kỵ binh thứ hai, lệ thuộc lữ đoàn thứ tư quân đoàn Hổ Lang mới thành lập, cùng với các binh sĩ tiểu đoàn ba tiểu đoàn Nhân Tra giám thị những người sống sót này.
Những thế lực hoặc to hoặc nhỏ trong dãy núi Âm Sơn đều bị quân đoàn Hổ Lang đánh tan một cách dễ dàng. Thủ lĩnh không đầu hàng thì lập tức bị giết chết.
Hai bên đường đại đa số người sống sót đều đang bọc chăn dày, cẩn thận uống từng ngụm cháo nóng. Tuy rằng chỉ là cháo nóng, nhưng trên mặt họ đều là vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
- Vậy à! Biết thì tốt, cái này thưởng cho mày đấy!
Nam Cung Thiên Phong nhận thanh chocolate kia, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, cúi đầu liên tục nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!!
Những người sống sót khác ở trong sơn động đều nhìn chằm chằm thanh chocolate trong tay Nam Cung Thiên Phong, trong mắt hiện lên vẻ tham lam và khát vọng. Bọn họ đã lâu không được ăn đồ ngọt gì rồi. Một thanh chocolate này so với một con tôm hùm lớn trước mạt thế càng có thể hấp dẫn bọn họ hơn.
Nam Cung Thiên Phong đi ra sơn động, chỉ vào một ngọn núi ở xa xa, nói:
- Đại nhân. Đi qua ngọn núi này về hướng Tây một ngàn mét, có một chỗ tụ tập, ở trong chỗ tụ tập đó có hơn ba trăm người sống sót. Thủ lĩnh của bọn họ là một tiến hóa giả có thế lực mạnh mẽ.
Nam Cung Thiên Phong nói xong thì nhìn về phía Hứa Nguy. Tiến hóa giả vô cùng đáng sợ. Họ có được lực lượng kỳ dị. Cho dù là đại bộ phận bộ đội đặc chủng trước mạt thế cũng không phải là đối thủ của tiến hóa giả. Theo quan sát của Nam Cung Thiên Phong, năm người này không phải đối thủ của tiến hóa giả kia. Hứa Nguy nghe Nam Cung Thiên Phong giải thích thì nhíu mày nói:
- Tiến hóa giả sao? Chúng ta xem ra không nuốt trôi miếng bánh này rồi! Phải gọi cường giả quân đoàn Hổ Lang đến trợ giúp thôi.
Hứa Nguy lấy bộ đàm thông báo ra, nói:
- Alo! Tôi là Hứa Nguy, tiểu đội của tôi phát hiện một chỗ tụ tập lớn, đối phương có hơn ba trăm người sống sót, có tiến hóa giả tồn tại, nhờ quân đoàn Hổ Lang đến trợ giúp!
- Ba trăm người!! Tốt! Làm rất tốt! Hứa Nguy, các cậu đã lập được công lớn!! Các cậu ở tại chỗ đợi lệnh, tôi lập tức sẽ bảo quân đoàn Hổ Lang đến đó.
Bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn vui mừng.
Rất nhanh, một đội ngũ gồm năm mươi người đội mũ sắc, mặc trang phục quân đội, lưng đeo một thanh súng trường đột kích, cả người tỏa ra khí chất bưu hãn xuất hiện trước mặt đám người Hứa Nguy.
- Thật mạnh!! Quân đoàn này rất mạnh!! Bọn họ còn có rất nhiều súng nữa!!
Nam Cung Thiên Phong vừa nhìn năm mươi chiến sĩ kia xuất hiện, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh sợ.
Trong dãy núi Âm Sơn này, chỉ cần người nào có súng, thì cũng đủ để hình thành một thế lực nhỏ rồi. Một bộ đội có năm mươi thanh súng trường đột kích có thể dễ dàng đập nát rất nhiều thế lực muốn chống cự phản kháng.
Chỉ huy đoàn Hổ Lang năm mươi người này là Lưu Ngưu. Hắn vỗ vai Hứa Nguy khích lệ, nói:
- Làm rất tốt! Chỉ cần có thể giải phóng được ba trăm người sống sót kia thì cậu có thể tiến vào dự khuyết quân đoàn Hổ Lang!
Trong mắt Hứa Nguy hiện lên vẻ kiên nghị, nhìn Lưu Ngưu nói:
- Vâng! Trận chiến này tôi hy vọng có thể đi theo chỉ huy, cùng nhau chiến đấu, kính mong chỉ huy phê chuẩn chấp thuận!
Lưu Ngưu liếc nhìn Hứa Nguy một cái, nhếch miệng cười nói:
- Được!! Vậy thì cậu cùng đến đây, cho cậu xem quân đoàn Hổ Lang chúng ta lợi hại cỡ nào!
Theo chỉ dẫn của Nam Cung Thiên Phong và Lôi Vân, Lưu Ngưu mang theo năm mươi chiến sĩ không chút tiếng động đi lên một đỉnh núi khác.
Ngọn núi kia có làm một tầng hàng rào vây quanh đỉnh núi. Lại có dựng thêm bốn đài canh, trên mỗi đài canh có hai chiến sĩ canh gác, dưới cửa có tám chiến sĩ đóng giữ, bên trong hàng rào có một gian nhà gỗ đơn sơ nho nhỏ.
Lưu Ngưu dẫn theo tám chiến sĩ từ trong bụi cỏ hùng hổ bước ra, giơ súng chỉ lên trời nổ một phát, rống lớn:
- Người ở trong trại nghe đây, các ngươi bây giờ lập tức bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đất đầu hàng, nếu không toàn bộ đều sẽ chết!
Sau khi nghe được tiếng súng, những chiến sĩ đóng giữ ở trước cửa ai cũng mặt xanh mét, quay đầu bỏ chạy vào trong trại.
- Một đám ngu xuẩn! Nổ súng!
Trong mắt Lưu Ngưu hiện lên vẻ không hờn giận, giơ súng trường đột kích bắn về phía những chiến sĩ chạy trốn kia.
Theo một loạt tiếng súng ầm ầm vang lên, tám tên chiến sĩ chạy trốn thì đã có sáu tên bị bắn ngã xuống mặt đất, hai tên còn lại thì nằm úp sấp trên mặt đất lạnh run cả người.
Tiếng nổ súng kịch liệt rất nhanh thì kinh động đến thủ lĩnh bên trong trại, một tiến hóa giả dáng người gầy yếu tên Thân Đồ Nhất dẫn theo ba mươi bộ hạ từ trong trại chạy ra ngoài.
Thân Đồ Nhất từ xa xa đã nhìn thấy tám người Lưu Ngưu, lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, nói:
- Người anh em này, tôi tên là Thân Đồ Nhất, là trại chủ trại Thiên Dương, giữa chúng ta không có thù oán gì, vì sao lại đến giết người chúng tôi vậy?
Lưu Ngưu trừng Thân Đồ Nhất một cái, quát lớn:
- Tao tên là Lưu Ngưu, là trung đội trưởng trung đội một đại đội ba tiểu đoàn hai quân đoàn Hổ Lang dưới trướng thủ lĩnh Nhạc Trọng, theo lệnh đến bao vây tiêu diệt trại của mày. Thân Đồ Nhất, bây giờ mày đầu hàng thì sẽ cho tụi mày một con đường sống, nếu không, chỉ có con đường chết. Cho mày ba giây suy nghĩ, đầu hàng hay không đầu hàng? Ba…
Trong mắt Thân Đồ Nhất lóe lên ánh sáng hung ác, hét to một tiếng:
- Các anh em chuẩn bị chiến đấu!!
Thân Đồ Nhất là trại chủ trại Thiên Dương, nhất ngôn cửu đỉnh, sống rất vui vẻ, hắn cũng không dưng nguyện ý đầu hàng, sau đó thì dâng cơ nghiệp bản thân gầy dựng cho người khác.
Phanh!
Ngay lúc Thân Đồ Nhất ra sức quát lớn một câu này, bốn viên đạn ngắm bắn từ chỗ tối bay tới, xuyên thủng qua đầu Thân Đồ Nhất kia. Bản thân hắn tuy có lực lượng của tiến hóa giả, nhưng lực lượng mà hắn tự hào nhất khi có được ở trước mặt viên đạn lại không chịu nổi một đòn.
- Kẻ chống cự sẽ chết! Tất cả quỳ xuống! Nếu không giết không tha!
Lưu Ngưu cầm súng trường đột kích chĩa về phía những phần tử võ trang ở bên trong trại.
Mười tay chiến sĩ võ trang hạng nặng cầm súng trường đột kích từ trong rừng cây nhảy ra, chĩa họng súng lạnh lẽo về phía các chiến sĩ ở bên trong trại.
Những chiến sĩ ở trong trại trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội vội vàng vàng bỏ vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất tuyên bố đầu hàng.
Trại Thiên Dương này thật dễ dàng thì đã bị quân đoàn Hổ Lang cướp được.
- Thật là lợi hại!
Nam Cung Thiên Phong nhìn đội quân Hổ Lang của Lưu Ngưu thật dễ dàng thì đã đập nát sự chống cự phản kháng của đám Thân Đồ Nhất, lại càng khiến hắn thêm sợ hãi quân đoàn Hổ Lang này. Đồng thời càng thêm kính sợ vị thủ lĩnh Nhạc Trọng thần bí sau lưng họ.
Sau khi đánh bại trại này, quân đoàn Hổ Lang dưới chỉ dẫn của Nam Cung Thiên Phong nhanh chóng công phá hơn mười trại khác, cứu vớt gần hơn hai ngàn người sống sót.
Dãy núi Âm Sơn lúc này đâu đâu cũng đều là người sống sót quần áo tả tơi, lữ đoàn kỵ binh thứ hai, lệ thuộc lữ đoàn thứ tư quân đoàn Hổ Lang mới thành lập, cùng với các binh sĩ tiểu đoàn ba tiểu đoàn Nhân Tra giám thị những người sống sót này.
Những thế lực hoặc to hoặc nhỏ trong dãy núi Âm Sơn đều bị quân đoàn Hổ Lang đánh tan một cách dễ dàng. Thủ lĩnh không đầu hàng thì lập tức bị giết chết.
Hai bên đường đại đa số người sống sót đều đang bọc chăn dày, cẩn thận uống từng ngụm cháo nóng. Tuy rằng chỉ là cháo nóng, nhưng trên mặt họ đều là vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.