Chương 577: Súng ngắm 14.5mm ưng hình! (2)
Tư Sản Bạo Tăng
01/11/2014
Mà những cường hóa giả đỉnh cấp nếu không phải đã bị các thế lực lớn mời chào thì tiến hành tu luyện bên trong Đại Dung sơn mạch, căn bản không khả năng xuất
hiện tại nơi này.
Chung quanh Châu Giang thật không có mấy cường giả đủ sức đối phó hắc ngư nhị giai kia.
- Tới tốt lắm! Câu được cá lớn!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn thấy con hắc ngư nhị giai khổng lồ, ánh mắt lộ tia cười, dùng sức kéo, đem tinh hạch biến dị nhị giai kéo vào trong tay.
Con hắc ngư nhị giai cảm ứng được viên tinh hạch có thể làm cho nó càng thêm mạnh mẽ rơi vào trong tay Nhạc Trọng, thân thể du động xông lên bờ.
Mạc Hương Lăng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai, trong mắt chợt lóe dị quang, điều khiển Hắc Nha đao hung hăng chém thẳng tới đầu của nó.
Nếu có thể chém giết được nó, Mạc Hương Lăng sẽ đạt được cường hóa thật lớn. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ nhưng thật có dã tâm. Trong cuối thời nhỏ yếu là tội, người nhỏ yếu rất khó có được tôn nghiêm, dù nàng đã trở thành người của Nhạc Trọng nhưng vẫn không muốn làm một kẻ nhỏ yếu.
Hắc Nha đao hung hăng chém lên đầu con hắc ngư nhị giai, bị niêm dịch làm trơn tuột đi nửa lực đạo, lưu lại một dấu vết sau đó bị bắn bay.
Cấp bậc của Mạc Hương Lăng không đủ, niệm lực không mạnh, không thể chém vỡ lân giáp của hắc ngư biến dị nhị giai kia.
Nếu là một cường hóa giả 40 cấp trở lên cầm bảo vật như Hắc Nha đao có thể cứng rắn xuyên phá được lân giáp của nó.
Mạc Hương Lăng chứng kiến mình không thể giết được hắc ngư nhị giai, trong mắt hiện lên nét thất vọng chạy tới bên cạnh Nhạc Trọng.
Con hắc ngư lọt vào công kích thập phần phẫn nộ, mở mồm to như chậu máu, một đạo lục sắc niêm dịch bắn thẳng về hướng Mạc Hương Lăng.
Nhạc Trọng tiến lên một bước chắn ngang trước người nàng, đưa tay, một đoàn ma viêm trống rỗng hiện ra đem lục sắc niêm dịch cuốn vào bên trong thiêu hủy biến mất.
Từ trong đoàn ma viêm, một đạo hỏa tiễn bén nhọn đột nhiên bắn ra, xỏ xuyên đầu của hắc ngư nhị giai, trực tiếp đem đầu của nó quấy nát, xử lý tại chỗ.
Con hắc ngư nhị giai suy sụp ngã dưới đất, tuôn ra một hộp báu màu xanh cùng một trăm sinh tồn tệ.
Nhạc Trọng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai ầm ầm ngã xuống đất, trong lòng hiện lên tia cảm khái. Mới mấy tháng trước hắn đối diện cùng một con biến dị thú nhị giai vẫn còn là người thật nhỏ yếu, hiện tại đã có thể dễ dàng chém giết được nó.
Nhạc Trọng mở hộp báu ra xem, từng đoàn thanh quang ngưng tụ, một cây súng ngắm dài hai thước, tràn ngập sắc thái khoa học viễn tưởng cùng bề ngoài lóng lánh như kim loại xuất hiện trước mắt hắn.
- Bảo vật 4 cấp: Súng ngắm 14.5mm ưng hình, tầm sát thương 3000m. Mỗi ngày có thể tự động sinh ra đạn thư kích!
- Tốt!
Nhạc Trọng cầm cây súng trong tay, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Trước mắt các tay súng bắn tỉa đứng đầu chỉ có thể bắn được trong tầm ngắm 1000m tới 2000m là cao nhất. Không phải vì họ không đủ mạnh mà vì không có vũ khí thích hợp. Cây súng này tầm ngắm lên tới 3000m, siêu việt bất kỳ khẩu súng nào trên thế giới hiện tại. Có được nó Nhạc Trọng có thể giết chết bất kỳ cao thủ nào trong vòng ba cây số. Duy nhất tiếc nuối chính là đạn dược quá ít, không khả năng thường xuyên sử dụng.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng thu cây súng vào trong trữ vật giới chỉ, kéo tay Mạc Hương Lăng rời khỏi bờ Châu Giang.
Thi thể biến dị thú nằm đầy trên bờ sông tự nhiên sẽ có bộ hạ của hắn đến xử lý.
Nhạc Trọng nắm tay Mạc Hương Lăng đi tới trong nội thành Quý Trữ thị.
Chỉ thấy lúc này bên trong nội thành nơi nơi đều là những cửa hàng quán nhỏ, trên đường phố người đến người đi, nhìn qua có vẻ cực kỳ phồn hoa chỉ kém hơn trước cuối thời một chút.
Tuy rằng đã trải qua vài lần náo động, nhưng dân cư trong Quý Trữ thị quá nhiều, dù trong náo động đã chết không ít người nhưng cũng không thương tổn được nguyên khí của Quý Trữ thị.
Nhạc Trọng nhìn thành phố phồn hoa trong lòng cũng cảm thấy một tia tự hào, thành phố lớn có được chín mươi vạn nhân khẩu này hiện tại đã thuộc về hắn. Bên trong cuối thời, dân cư chính là tài nguyên trân quý nhất, có được chín mươi vạn nhân khẩu hắn sẽ có được tiềm lực chiến tranh phong phú.
Đột nhiên bên tai Nhạc Trọng truyền qua tiếng vang ừng ực, Mạc Hương Lăng ngẩng đầu có chút ngượng ngùng nhìn hắn nói:
- Em đói bụng!
- Chúng ta đi ăn cơm!
Nhạc Trọng nhìn quanh con đường vài lần, lôi kéo tay Mạc Hương Lăng đi nhanh vào một cửa hàng nhỏ sạch sẽ, hơn nữa trong cửa hàng ngồi đầy khách nhân.
Vừa đi vào trong cửa hàng, liền có thể ngửi ra được hương khí thuốc đông y cùng thịt chín ngon miệng.
Mấy chục khách nhân chen chúc bên trong cửa hàng đang ăn biến dị thú thịt vô cùng mỹ vị.
- Mời hai vị ngồi bên này!
Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng vừa đi vào cửa hàng, một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to mê người, làn da tiểu mạch khỏe mạnh, buộc tóc đuôi ngựa vẻ mặt thần tinh thần tươi cười đón chào, dẫn Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng đi tới bên ghế ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống, Mạc Hương Lăng nhìn cô gái từ trên xuống dưới, đôi mắt nàng cực kỳ sắc bén làm cô gái kia có chút không thích ứng.
Cô gái nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Xin hỏi hai vị muốn ăn món gì?
Nhạc Trọng hỏi lại:
- Ở đây có món nào ngon?
Cô gái nhìn Nhạc Trọng mỉm cười giới thiệu:
- Chỗ chúng tôi nổi danh nhất là móng heo biến dị kho tàu, hắc ngư biến dị kho tàu. Hai món này là đồ ăn chiêu bài của chúng tôi. Ngoại trừ hai món này còn có một ít đồ ăn điểm tâm gia đình, chỗ chúng tôi cũng có!
Nhạc Trọng tùy tiện gọi món:
- Vậy cho hai món đó đi!
- Dạ!
Cô gái ghi chép lại thực đơn sau đó nhanh chóng rời khỏi đi vào trong phòng bếp.
Mạc Hương Lăng nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười đáng yêu:
- Đại ca, cô gái kia thật xinh đẹp. Có muốn em giúp anh một tay truy nàng hay không? Em mà ra tay, tuyệt đối dễ dàng!
Nhạc Trọng vươn tay nhéo khuôn mặt bóng loáng của nàng, mỉm cười nói:
- Đồ đần! Anh nghĩ muốn mỹ nữ, chỉ cần một câu nói mà thôi. Cần gì nhờ em ra tay?
Ở chung một chỗ với Mạc Hương Lăng, Nhạc Trọng vô cùng thả lỏng. Ít nhất cô bé này không quá mức sợ hãi hắn như những người khác. Nhạc Trọng một đường đi tới, vì cướp lấy quyền lực của Quý Trữ thị đã giết những kẻ chặn đường không chút lưu tình. Cho dù là bộ hạ tâm phúc của hắn cũng tồn tại ba phần kính sợ đối với hắn, tự nhiên không ai dám tùy ý nói giỡn với hắn.
Mà người bạn duy nhất của Nhạc Trọng là Hồ Nghị lúc này lại điều tới trong quân cùng tân binh tiến hành huấn luyện quân sự cường độ cao, chưa có thời gian ở chung tâm sự với hắn.
Sức chiến đấu của Hồ Nghị thập phần mạnh mẽ, nhưng hắn lại chưa từng được huấn luyện quân sự bao giờ. Bởi vậy vì muốn thích ứng chiến tranh hiện đại hóa, Nhạc Trọng đem hắn ném vào trong trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, lấy cường độ cao gấp hai so với trước cuối thời mà huấn luyện hắn.
Nhạc Trọng muốn trọng dụng người bạn thân nhất của mình, như vậy bạn của hắn cũng phải thật sự có được bổn sự.
Chung quanh Châu Giang thật không có mấy cường giả đủ sức đối phó hắc ngư nhị giai kia.
- Tới tốt lắm! Câu được cá lớn!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn thấy con hắc ngư nhị giai khổng lồ, ánh mắt lộ tia cười, dùng sức kéo, đem tinh hạch biến dị nhị giai kéo vào trong tay.
Con hắc ngư nhị giai cảm ứng được viên tinh hạch có thể làm cho nó càng thêm mạnh mẽ rơi vào trong tay Nhạc Trọng, thân thể du động xông lên bờ.
Mạc Hương Lăng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai, trong mắt chợt lóe dị quang, điều khiển Hắc Nha đao hung hăng chém thẳng tới đầu của nó.
Nếu có thể chém giết được nó, Mạc Hương Lăng sẽ đạt được cường hóa thật lớn. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ nhưng thật có dã tâm. Trong cuối thời nhỏ yếu là tội, người nhỏ yếu rất khó có được tôn nghiêm, dù nàng đã trở thành người của Nhạc Trọng nhưng vẫn không muốn làm một kẻ nhỏ yếu.
Hắc Nha đao hung hăng chém lên đầu con hắc ngư nhị giai, bị niêm dịch làm trơn tuột đi nửa lực đạo, lưu lại một dấu vết sau đó bị bắn bay.
Cấp bậc của Mạc Hương Lăng không đủ, niệm lực không mạnh, không thể chém vỡ lân giáp của hắc ngư biến dị nhị giai kia.
Nếu là một cường hóa giả 40 cấp trở lên cầm bảo vật như Hắc Nha đao có thể cứng rắn xuyên phá được lân giáp của nó.
Mạc Hương Lăng chứng kiến mình không thể giết được hắc ngư nhị giai, trong mắt hiện lên nét thất vọng chạy tới bên cạnh Nhạc Trọng.
Con hắc ngư lọt vào công kích thập phần phẫn nộ, mở mồm to như chậu máu, một đạo lục sắc niêm dịch bắn thẳng về hướng Mạc Hương Lăng.
Nhạc Trọng tiến lên một bước chắn ngang trước người nàng, đưa tay, một đoàn ma viêm trống rỗng hiện ra đem lục sắc niêm dịch cuốn vào bên trong thiêu hủy biến mất.
Từ trong đoàn ma viêm, một đạo hỏa tiễn bén nhọn đột nhiên bắn ra, xỏ xuyên đầu của hắc ngư nhị giai, trực tiếp đem đầu của nó quấy nát, xử lý tại chỗ.
Con hắc ngư nhị giai suy sụp ngã dưới đất, tuôn ra một hộp báu màu xanh cùng một trăm sinh tồn tệ.
Nhạc Trọng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai ầm ầm ngã xuống đất, trong lòng hiện lên tia cảm khái. Mới mấy tháng trước hắn đối diện cùng một con biến dị thú nhị giai vẫn còn là người thật nhỏ yếu, hiện tại đã có thể dễ dàng chém giết được nó.
Nhạc Trọng mở hộp báu ra xem, từng đoàn thanh quang ngưng tụ, một cây súng ngắm dài hai thước, tràn ngập sắc thái khoa học viễn tưởng cùng bề ngoài lóng lánh như kim loại xuất hiện trước mắt hắn.
- Bảo vật 4 cấp: Súng ngắm 14.5mm ưng hình, tầm sát thương 3000m. Mỗi ngày có thể tự động sinh ra đạn thư kích!
- Tốt!
Nhạc Trọng cầm cây súng trong tay, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Trước mắt các tay súng bắn tỉa đứng đầu chỉ có thể bắn được trong tầm ngắm 1000m tới 2000m là cao nhất. Không phải vì họ không đủ mạnh mà vì không có vũ khí thích hợp. Cây súng này tầm ngắm lên tới 3000m, siêu việt bất kỳ khẩu súng nào trên thế giới hiện tại. Có được nó Nhạc Trọng có thể giết chết bất kỳ cao thủ nào trong vòng ba cây số. Duy nhất tiếc nuối chính là đạn dược quá ít, không khả năng thường xuyên sử dụng.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng thu cây súng vào trong trữ vật giới chỉ, kéo tay Mạc Hương Lăng rời khỏi bờ Châu Giang.
Thi thể biến dị thú nằm đầy trên bờ sông tự nhiên sẽ có bộ hạ của hắn đến xử lý.
Nhạc Trọng nắm tay Mạc Hương Lăng đi tới trong nội thành Quý Trữ thị.
Chỉ thấy lúc này bên trong nội thành nơi nơi đều là những cửa hàng quán nhỏ, trên đường phố người đến người đi, nhìn qua có vẻ cực kỳ phồn hoa chỉ kém hơn trước cuối thời một chút.
Tuy rằng đã trải qua vài lần náo động, nhưng dân cư trong Quý Trữ thị quá nhiều, dù trong náo động đã chết không ít người nhưng cũng không thương tổn được nguyên khí của Quý Trữ thị.
Nhạc Trọng nhìn thành phố phồn hoa trong lòng cũng cảm thấy một tia tự hào, thành phố lớn có được chín mươi vạn nhân khẩu này hiện tại đã thuộc về hắn. Bên trong cuối thời, dân cư chính là tài nguyên trân quý nhất, có được chín mươi vạn nhân khẩu hắn sẽ có được tiềm lực chiến tranh phong phú.
Đột nhiên bên tai Nhạc Trọng truyền qua tiếng vang ừng ực, Mạc Hương Lăng ngẩng đầu có chút ngượng ngùng nhìn hắn nói:
- Em đói bụng!
- Chúng ta đi ăn cơm!
Nhạc Trọng nhìn quanh con đường vài lần, lôi kéo tay Mạc Hương Lăng đi nhanh vào một cửa hàng nhỏ sạch sẽ, hơn nữa trong cửa hàng ngồi đầy khách nhân.
Vừa đi vào trong cửa hàng, liền có thể ngửi ra được hương khí thuốc đông y cùng thịt chín ngon miệng.
Mấy chục khách nhân chen chúc bên trong cửa hàng đang ăn biến dị thú thịt vô cùng mỹ vị.
- Mời hai vị ngồi bên này!
Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng vừa đi vào cửa hàng, một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to mê người, làn da tiểu mạch khỏe mạnh, buộc tóc đuôi ngựa vẻ mặt thần tinh thần tươi cười đón chào, dẫn Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng đi tới bên ghế ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống, Mạc Hương Lăng nhìn cô gái từ trên xuống dưới, đôi mắt nàng cực kỳ sắc bén làm cô gái kia có chút không thích ứng.
Cô gái nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Xin hỏi hai vị muốn ăn món gì?
Nhạc Trọng hỏi lại:
- Ở đây có món nào ngon?
Cô gái nhìn Nhạc Trọng mỉm cười giới thiệu:
- Chỗ chúng tôi nổi danh nhất là móng heo biến dị kho tàu, hắc ngư biến dị kho tàu. Hai món này là đồ ăn chiêu bài của chúng tôi. Ngoại trừ hai món này còn có một ít đồ ăn điểm tâm gia đình, chỗ chúng tôi cũng có!
Nhạc Trọng tùy tiện gọi món:
- Vậy cho hai món đó đi!
- Dạ!
Cô gái ghi chép lại thực đơn sau đó nhanh chóng rời khỏi đi vào trong phòng bếp.
Mạc Hương Lăng nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười đáng yêu:
- Đại ca, cô gái kia thật xinh đẹp. Có muốn em giúp anh một tay truy nàng hay không? Em mà ra tay, tuyệt đối dễ dàng!
Nhạc Trọng vươn tay nhéo khuôn mặt bóng loáng của nàng, mỉm cười nói:
- Đồ đần! Anh nghĩ muốn mỹ nữ, chỉ cần một câu nói mà thôi. Cần gì nhờ em ra tay?
Ở chung một chỗ với Mạc Hương Lăng, Nhạc Trọng vô cùng thả lỏng. Ít nhất cô bé này không quá mức sợ hãi hắn như những người khác. Nhạc Trọng một đường đi tới, vì cướp lấy quyền lực của Quý Trữ thị đã giết những kẻ chặn đường không chút lưu tình. Cho dù là bộ hạ tâm phúc của hắn cũng tồn tại ba phần kính sợ đối với hắn, tự nhiên không ai dám tùy ý nói giỡn với hắn.
Mà người bạn duy nhất của Nhạc Trọng là Hồ Nghị lúc này lại điều tới trong quân cùng tân binh tiến hành huấn luyện quân sự cường độ cao, chưa có thời gian ở chung tâm sự với hắn.
Sức chiến đấu của Hồ Nghị thập phần mạnh mẽ, nhưng hắn lại chưa từng được huấn luyện quân sự bao giờ. Bởi vậy vì muốn thích ứng chiến tranh hiện đại hóa, Nhạc Trọng đem hắn ném vào trong trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, lấy cường độ cao gấp hai so với trước cuối thời mà huấn luyện hắn.
Nhạc Trọng muốn trọng dụng người bạn thân nhất của mình, như vậy bạn của hắn cũng phải thật sự có được bổn sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.