Chương 962: Thanh lý phản đồ.
Tư Sản Bạo Tăng
16/01/2015
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn lên thiên không bảo lũy đại phát thần uy trên không trung, trong lòng chấn kinh:
- Binh khí chiến tranh thật khủng khiếp! Đây là viện binh theo lời hắn nói sao? Quả nhiên cường đại đến đáng sợ!
Chỉ cần một tòa thiên không bảo lũy thật dễ dàng xé nát đệ tam lữ của hắn, kiến thức sự khủng bố của thiên không bảo lũy, dã tâm của Hốt Ngạch Nhiễm lập tức chìm sâu tận đáy lòng.
- Thật mạnh! Thật lợi hại!
Trần Diễm đảm nhiệm quan chỉ huy đứng trên thiên không bảo lũy nhìn thi đàn bên dưới ngã rạp, trong lòng tràn đầy hưng phấn cũng chấn động.
Hôm nay thiên không bảo lũy lần đầu tiên gia nhập chiến đấu, bên trong chứa đầy đạn dược, bom cùng tạc đạn. Một đường bay qua, vô số hỏa tiễn từ trong thiên không bảo lũy rải xuống đem thi đàn tạc đến tan xương nát thịt.
Các chiến sĩ đứng trên thiên không bảo lũy nhìn xuống thi đàn bị tạc vỡ không ngừng phát ra tiếng hoan hô.
Thiên không bảo lũy vừa hiện thân, liền đem thi đàn tạm thời ngăn cách.
Sĩ khí chiến sĩ đệ tam lữ lập tức tăng lên tột đỉnh, gắt gao chống đỡ suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng mệnh lệnh Liễu Nguyệt Mi điều khiển hai mươi lôi đình chiến cơ hướng thi hải phát động công kích.
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, tang thi Z hình trong thi hải lập tức bị tiêu diệt, cả thi đàn liền sụp đổ.
Sau khi giải quyết xong thi đàn của đệ tam lữ, Nhạc Trọng dẫn theo Liễu Nguyệt Mi tiếp tục hướng thi đàn nơi khác tiến công.
Còn lại vài cỗ thi đàn lần lượt bị đổ sụp.
Sau khi giải quyết xong thi đàn chủ lực, Nhạc Trọng lưu lại bộ đội ở tiền tuyến tiếp tục quét sạch tang thi, bản thân mình quay về hậu phương nghỉ ngơi.
Mất đi tang thi trí tuệ chỉ huy, thi đàn khổng lồ chẳng khác gì tấm bia ngắm không ngừng bị bộ đội giết dần.
Gần như mỗi ngày đều có thật nhiều tang thi bị sáu chi quân đội dùng đủ loại phương thức giết chết, thật nhiều thi thể tang thi được vận chuyển trở về hậu phương làm phân bón bồi dưỡng cho mẫu thụ cùng mễ thụ.
Bích Lục bị Kỷ Thanh Vũ giám thị cũng dẫn dắt theo một vạn đầu thụ quái không ngừng liệp sát tang thi. Mỗi ngày nàng thống lĩnh đại quân thụ quái đều có thể tàn sát hơn hai mươi vạn tang thi.
Tang thi Z hình cùng sinh mệnh thể trí tuệ bị tiêu diệt, liền chú định kết cục hủy diệt của thi đàn khổng lồ. Nhưng số lượng thi đàn thật sự quá lớn, cho dù binh lực của Nhạc Trọng toàn bộ xuất động nhưng muốn tiêu diệt chúng nó cần hao phí không ít thời gian.
Những thi đàn không có kẻ chỉ huy tụ tập chung với nhau cũng là đối tượng liệp sát tốt nhất. Nhạc Trọng vì tiêu diệt hơn ngàn vạn tang thi cũng đã dốc hết toàn bộ quân đội trong tay không ngừng phát động tiến công.
Hơn ngàn vạn tang thi nếu có được vài sinh mệnh thể trí tuệ siêu cấp thống soái, cho dù Nhạc Trọng bị buộc sử dụng đạn hạt nhân cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được đối phương, bởi vậy hắn tuyệt đối không thể để thi đàn còn sống sót.
Trên một quảng trường thuộc Ô Lan thị, từng chiến sĩ võ trang tận răng vây quanh quảng trường, ở bên trong áp giải mấy ngàn người sống sót bị trói chặt quỳ rạp trên mặt đất. Sắc mặt những người này đều trắng bệch, khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi. Xung quanh còn có thật nhiều người dân Ô Lan thị đang đưa tay chỉ trỏ gì đó.
Nhạc Trọng ngồi trên một sô pha, trong lòng ôm lấy Trác Nhã Đồng cùng Ngân Sương, hắn nhìn vào Tư Đồ Tận bị áp giải tới trước người, vẻ mặt không chút biểu lộ nói:
- Vì sao muốn phản bội tôi?
Nhạc Trọng không thể nghĩ ra vì sao quân nhân tài giỏi như Tư Đồ Tận phải phản bội hắn. Ban đầu hắn chỉ phòng bị Hốt Ngạch Nhiễm phản bội, hắn tuyệt đối không ngờ người mà hắn thập phần xem trọng như Tư Đồ Tận lại phản bội hắn. Mà Hốt Ngạch Nhiễm ngược lại luôn chiến đấu tận tiền tuyến, cho dù ở trong lúc nguy hiểm nhất cũng không tháo chạy, không bội phản.
Ngay khi Nhạc Trọng tập kết đại quân đối phó sáu lộ tang thi, ngay khi hắn trọng thương không nhẹ, bởi vậy hắn mới lưu lại thiên không bảo lũy chính là vì phòng bị Hốt Ngạch Nhiễm phản loạn. Nhưng đáng chế nhạo chính là Hốt Ngạch Nhiễm không làm phản mà ngược lại người phản bội là Tư Đồ Tận.
Ánh mắt Tư Đồ Tận phức tạp nhìn Nhạc Trọng hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Anh không phải chính thống!
Chính thống ở trong lòng người có sức ảnh hưởng cường đại, đặc biệt là quân nhân. Chính bởi vì trước cuối thời Nhạc Trọng chỉ là một người bình thường, Tư Đồ Tận mới tuyển chọn phản bội hắn. Mỗi một thời đại đều sẽ có những nhân vật chỉ tận trung với tiền triều. Lực lượng chính thống – trên sự thật chính là lực lượng lòng người.
- Chính thống?
Nhạc Trọng nhếch môi, lộ ra ý cười khinh miệt, lạnh băng nói:
- Cảnh Đại Trung, truyền mệnh lệnh của tôi. Đem toàn bộ thủ phạm chính trong cuộc phản loạn này toàn bộ ném cho tang thi. Nữ nhân đày tới cặn bã nữ doanh. Những tòng phạm còn lại toàn bộ đưa vào cặn bã doanh!
Ném cho tang thi là một trong những luật hình tàn khốc. Từng nhân loại còn sống rành rành bị tang thi chậm rãi cắn chết phân thây, sau khi chết còn bị biến thành phân bón cho mẫu thụ. Những người kia vừa nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, sắc mặt tái nhợt lớn tiếng mắng chửi Tư Đồ Tận.
Bên cạnh Tư Đồ Tận còn mười quan quân đang đứng. Bọn hắn đều là tử đảng cùng tâm phúc của hắn, cũng là thủ phạm chính tham gia trận phản loạn lần này, vừa nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng liền bị dọa nạt sắc mặt trắng bệch.
Một gã chủ quán cơm hơn nữa là đồng hương của Tư Đồ Tận sắc mặt thảm trắng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu lạy, dập đến máu thịt mơ hồ:
- Thủ lĩnh, không liên quan gì tới tôi ah! Đều là tên súc sinh Tư Đồ Tận cưỡng bức tôi! Van cầu ngài tha cho tôi một mạng đi! Cầu xin ngài, thủ lĩnh! Tôi còn một đứa con gái mười một tuổi cần chiếu cố đâu, tôi xin ngài mà thủ lĩnh…
Một gã quan quân trẻ tuổi sắc mặt thảm trắng quỳ xuống tận lực cầu xin:
- Thủ lĩnh, tên súc sinh Tư Đồ Tận bức ép tôi, tôi căn bản không hề có ý muốn phản bội ngài, là hắn dùng súng bức tôi! Van ngài tha cho tôi một mạng! Tôi nguyện ý đi cặn bã doanh liệp sát tang thi. Van ngài…
Ngoại trừ bảy tám phần tử ngoan cố biết rõ mình hẳn phải chết, những người còn lại đều lớn tiếng chửi bới Tư Đồ Tận, quỳ xuống tận lực cầu xin, bọn họ thật không muốn bị thi đàn phân thây.
Tư Đồ Tận quỳ xuống hướng Nhạc Trọng thống khổ nói:
- Nhạc Trọng, lần này là sai lầm của tôi! Toàn bộ đều là trách nhiệm của tôi, muốn giết muốn chém thì cứ hướng một mình tôi. Họa không liên lụy vợ con, van cầu anh đại phát từ bi bỏ qua cho gia đình bọn hắn đi…
Nhạc Trọng ghét bỏ nhìn Tư Đồ Tận lạnh lùng nói:
- Muốn tôi bỏ qua các người sao? Không có khả năng! Mấy vạn chiến sĩ ở tiền tuyến liều chết cùng tang thi thì thế nào? Còn không phải vì bảo hộ cho các người? Các người lại dám ở lúc gian nguy này thống dao chúng ta! Nếu cho các người thành công, mấy vạn huynh đệ đều phải chết không có chỗ chôn, gia quyến chúng ta cũng chết không chỗ chôn, các người còn muốn sống? Cả ngươi còn muốn ở chỗ nào làm anh hùng? Thật sự làm ta xem còn thấy buồn nôn! Kéo xuống!
- Binh khí chiến tranh thật khủng khiếp! Đây là viện binh theo lời hắn nói sao? Quả nhiên cường đại đến đáng sợ!
Chỉ cần một tòa thiên không bảo lũy thật dễ dàng xé nát đệ tam lữ của hắn, kiến thức sự khủng bố của thiên không bảo lũy, dã tâm của Hốt Ngạch Nhiễm lập tức chìm sâu tận đáy lòng.
- Thật mạnh! Thật lợi hại!
Trần Diễm đảm nhiệm quan chỉ huy đứng trên thiên không bảo lũy nhìn thi đàn bên dưới ngã rạp, trong lòng tràn đầy hưng phấn cũng chấn động.
Hôm nay thiên không bảo lũy lần đầu tiên gia nhập chiến đấu, bên trong chứa đầy đạn dược, bom cùng tạc đạn. Một đường bay qua, vô số hỏa tiễn từ trong thiên không bảo lũy rải xuống đem thi đàn tạc đến tan xương nát thịt.
Các chiến sĩ đứng trên thiên không bảo lũy nhìn xuống thi đàn bị tạc vỡ không ngừng phát ra tiếng hoan hô.
Thiên không bảo lũy vừa hiện thân, liền đem thi đàn tạm thời ngăn cách.
Sĩ khí chiến sĩ đệ tam lữ lập tức tăng lên tột đỉnh, gắt gao chống đỡ suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng mệnh lệnh Liễu Nguyệt Mi điều khiển hai mươi lôi đình chiến cơ hướng thi hải phát động công kích.
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, tang thi Z hình trong thi hải lập tức bị tiêu diệt, cả thi đàn liền sụp đổ.
Sau khi giải quyết xong thi đàn của đệ tam lữ, Nhạc Trọng dẫn theo Liễu Nguyệt Mi tiếp tục hướng thi đàn nơi khác tiến công.
Còn lại vài cỗ thi đàn lần lượt bị đổ sụp.
Sau khi giải quyết xong thi đàn chủ lực, Nhạc Trọng lưu lại bộ đội ở tiền tuyến tiếp tục quét sạch tang thi, bản thân mình quay về hậu phương nghỉ ngơi.
Mất đi tang thi trí tuệ chỉ huy, thi đàn khổng lồ chẳng khác gì tấm bia ngắm không ngừng bị bộ đội giết dần.
Gần như mỗi ngày đều có thật nhiều tang thi bị sáu chi quân đội dùng đủ loại phương thức giết chết, thật nhiều thi thể tang thi được vận chuyển trở về hậu phương làm phân bón bồi dưỡng cho mẫu thụ cùng mễ thụ.
Bích Lục bị Kỷ Thanh Vũ giám thị cũng dẫn dắt theo một vạn đầu thụ quái không ngừng liệp sát tang thi. Mỗi ngày nàng thống lĩnh đại quân thụ quái đều có thể tàn sát hơn hai mươi vạn tang thi.
Tang thi Z hình cùng sinh mệnh thể trí tuệ bị tiêu diệt, liền chú định kết cục hủy diệt của thi đàn khổng lồ. Nhưng số lượng thi đàn thật sự quá lớn, cho dù binh lực của Nhạc Trọng toàn bộ xuất động nhưng muốn tiêu diệt chúng nó cần hao phí không ít thời gian.
Những thi đàn không có kẻ chỉ huy tụ tập chung với nhau cũng là đối tượng liệp sát tốt nhất. Nhạc Trọng vì tiêu diệt hơn ngàn vạn tang thi cũng đã dốc hết toàn bộ quân đội trong tay không ngừng phát động tiến công.
Hơn ngàn vạn tang thi nếu có được vài sinh mệnh thể trí tuệ siêu cấp thống soái, cho dù Nhạc Trọng bị buộc sử dụng đạn hạt nhân cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được đối phương, bởi vậy hắn tuyệt đối không thể để thi đàn còn sống sót.
Trên một quảng trường thuộc Ô Lan thị, từng chiến sĩ võ trang tận răng vây quanh quảng trường, ở bên trong áp giải mấy ngàn người sống sót bị trói chặt quỳ rạp trên mặt đất. Sắc mặt những người này đều trắng bệch, khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi. Xung quanh còn có thật nhiều người dân Ô Lan thị đang đưa tay chỉ trỏ gì đó.
Nhạc Trọng ngồi trên một sô pha, trong lòng ôm lấy Trác Nhã Đồng cùng Ngân Sương, hắn nhìn vào Tư Đồ Tận bị áp giải tới trước người, vẻ mặt không chút biểu lộ nói:
- Vì sao muốn phản bội tôi?
Nhạc Trọng không thể nghĩ ra vì sao quân nhân tài giỏi như Tư Đồ Tận phải phản bội hắn. Ban đầu hắn chỉ phòng bị Hốt Ngạch Nhiễm phản bội, hắn tuyệt đối không ngờ người mà hắn thập phần xem trọng như Tư Đồ Tận lại phản bội hắn. Mà Hốt Ngạch Nhiễm ngược lại luôn chiến đấu tận tiền tuyến, cho dù ở trong lúc nguy hiểm nhất cũng không tháo chạy, không bội phản.
Ngay khi Nhạc Trọng tập kết đại quân đối phó sáu lộ tang thi, ngay khi hắn trọng thương không nhẹ, bởi vậy hắn mới lưu lại thiên không bảo lũy chính là vì phòng bị Hốt Ngạch Nhiễm phản loạn. Nhưng đáng chế nhạo chính là Hốt Ngạch Nhiễm không làm phản mà ngược lại người phản bội là Tư Đồ Tận.
Ánh mắt Tư Đồ Tận phức tạp nhìn Nhạc Trọng hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Anh không phải chính thống!
Chính thống ở trong lòng người có sức ảnh hưởng cường đại, đặc biệt là quân nhân. Chính bởi vì trước cuối thời Nhạc Trọng chỉ là một người bình thường, Tư Đồ Tận mới tuyển chọn phản bội hắn. Mỗi một thời đại đều sẽ có những nhân vật chỉ tận trung với tiền triều. Lực lượng chính thống – trên sự thật chính là lực lượng lòng người.
- Chính thống?
Nhạc Trọng nhếch môi, lộ ra ý cười khinh miệt, lạnh băng nói:
- Cảnh Đại Trung, truyền mệnh lệnh của tôi. Đem toàn bộ thủ phạm chính trong cuộc phản loạn này toàn bộ ném cho tang thi. Nữ nhân đày tới cặn bã nữ doanh. Những tòng phạm còn lại toàn bộ đưa vào cặn bã doanh!
Ném cho tang thi là một trong những luật hình tàn khốc. Từng nhân loại còn sống rành rành bị tang thi chậm rãi cắn chết phân thây, sau khi chết còn bị biến thành phân bón cho mẫu thụ. Những người kia vừa nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, sắc mặt tái nhợt lớn tiếng mắng chửi Tư Đồ Tận.
Bên cạnh Tư Đồ Tận còn mười quan quân đang đứng. Bọn hắn đều là tử đảng cùng tâm phúc của hắn, cũng là thủ phạm chính tham gia trận phản loạn lần này, vừa nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng liền bị dọa nạt sắc mặt trắng bệch.
Một gã chủ quán cơm hơn nữa là đồng hương của Tư Đồ Tận sắc mặt thảm trắng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu lạy, dập đến máu thịt mơ hồ:
- Thủ lĩnh, không liên quan gì tới tôi ah! Đều là tên súc sinh Tư Đồ Tận cưỡng bức tôi! Van cầu ngài tha cho tôi một mạng đi! Cầu xin ngài, thủ lĩnh! Tôi còn một đứa con gái mười một tuổi cần chiếu cố đâu, tôi xin ngài mà thủ lĩnh…
Một gã quan quân trẻ tuổi sắc mặt thảm trắng quỳ xuống tận lực cầu xin:
- Thủ lĩnh, tên súc sinh Tư Đồ Tận bức ép tôi, tôi căn bản không hề có ý muốn phản bội ngài, là hắn dùng súng bức tôi! Van ngài tha cho tôi một mạng! Tôi nguyện ý đi cặn bã doanh liệp sát tang thi. Van ngài…
Ngoại trừ bảy tám phần tử ngoan cố biết rõ mình hẳn phải chết, những người còn lại đều lớn tiếng chửi bới Tư Đồ Tận, quỳ xuống tận lực cầu xin, bọn họ thật không muốn bị thi đàn phân thây.
Tư Đồ Tận quỳ xuống hướng Nhạc Trọng thống khổ nói:
- Nhạc Trọng, lần này là sai lầm của tôi! Toàn bộ đều là trách nhiệm của tôi, muốn giết muốn chém thì cứ hướng một mình tôi. Họa không liên lụy vợ con, van cầu anh đại phát từ bi bỏ qua cho gia đình bọn hắn đi…
Nhạc Trọng ghét bỏ nhìn Tư Đồ Tận lạnh lùng nói:
- Muốn tôi bỏ qua các người sao? Không có khả năng! Mấy vạn chiến sĩ ở tiền tuyến liều chết cùng tang thi thì thế nào? Còn không phải vì bảo hộ cho các người? Các người lại dám ở lúc gian nguy này thống dao chúng ta! Nếu cho các người thành công, mấy vạn huynh đệ đều phải chết không có chỗ chôn, gia quyến chúng ta cũng chết không chỗ chôn, các người còn muốn sống? Cả ngươi còn muốn ở chỗ nào làm anh hùng? Thật sự làm ta xem còn thấy buồn nôn! Kéo xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.