Chương 1016: Thanh Trượng thành.
Tư Sản Bạo Tăng
22/01/2015
Cường giả như vậy bình thường đều là người có tiền, các nữ nhân trong Thanh Trượng thành luôn thật tinh mắt, các nàng vừa nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng liền biết những người này là kẻ có tiền.
Kiệt Tư nhướng mày nhìn thoáng qua một gã chiến sĩ.
Chiến sĩ kia dáng người khôi ngô như một con gấu nhất thời phát ra thanh âm gầm lên giận dữ:
- Tránh ra!
Chiến sĩ kia vừa rống to, những nữ nhân đang vây quanh liền như chim thú tán lẻn sang một bên. Thanh Trượng thành cũng là một địa phương có chút vô pháp vô thiên, những kỹ nữ cấp thấp kia vốn không có bối cảnh gì, nếu như bị người đánh một trận các nàng cũng không chỗ kêu oan.
Một gã chiến sĩ nhìn Nhạc Trọng cười nói:
- Những thứ này chỉ là cấp thấp mà thôi, không có thứ gì tốt cả. Nếu thủ lĩnh thật sự muốn, có thể vào trong khu cấp cao. Ở trong khu cấp cao chứng thật là có không ít tiểu mỹ nhân, ngài có thể tận tình thả lỏng xuống. Tiểu mỹ nhân trong Thanh Trượng thành thật nổi danh, đặc biệt là Thiên Hương Các, Hồng Ngọc Lâu, Thanh Ba Lâu, Đạm Dạ Lâu đều là thánh địa phong nguyệt, mỗi ba năm sẽ đẩy dời ra bốn đại hoa khôi, mỗi một đời hoa khôi đều xinh đẹp tuyệt luân. Nếu như tôi không đoán sai, khuya hôm nay là ngày hiện thân của bốn đại hoa khôi. Đây chính là thịnh cảnh khó được, mỗi khi tới ngày này đều sẽ có thật nhiều người từ khắp các nơi đi tới nơi đây!
- Nga? Là như vậy sao?
Nhạc Trọng nghe vậy không nhịn được cũng sinh ra một tia hứng thú, hắn nhìn ra chung quanh, chỉ thấy trên đường phố nhốn nha nhốn nháo, nơi nơi đều thấy được có nhiều người đều đeo súng, tản ra khí tức dũng mãnh, dáng người khôi ngô, hiển nhiên đều là lính đánh thuê hoặc là mạo hiểm giả.
Loại nam nhân thế này mỗi thành thị đều có, nhưng Thanh Trượng thành thì nhiều hơn. Đồng thời ở sau lưng nhóm người Nhạc Trọng còn có thật nhiều đội buôn đang tiến vào trong tòa thành.
- Thật xin lỗi, bổn điếm đã đầy khách!
Nhóm người Nhạc Trọng muốn tìm một lữ quán lưu lại trong thành, nhưng cơ hồ họ chạy khắp tòa thành thị nhưng các khách sạn đều đã đầy khách, thật sự không tìm được chỗ ở.
Nhạc Trọng đưa một trăm ưng tệ cho một nữ phục vụ hỏi:
- Trong thành còn nơi nào có thể ở lại?
Nữ phục vụ nhận lấy ưng tệ, cười thật vui vẻ:
- Vị tiên sinh này, chỗ chúng tôi đã đầy khách, nhưng Thiên Hương Các, Hồng Ngọc Lâu, Thanh Ba Lâu, Đạm Dạ Lâu nhất định là chưa đầy. Nếu các vị muốn ở lại, chỉ có thể đến bốn chỗ đó. Nhưng phí ăn ở nơi đó không rẻ đâu, ở lại một buổi tối ít nhất là năm ngàn ưng tệ!
Sau khi rời khỏi lữ quán kia, Nhạc Trọng nói:
- Xem ra không còn cách nào, chúng ta đến Thiên Hương Các ở một đêm đi!
Các chiến sĩ nhất thời mừng rỡ, không ngớt lời hoan hô:
- Thủ lĩnh anh minh!
Truyền thuyết về bốn đại hoa khôi của bốn thánh địa phong nguyệt kia thế giới này rất nhiều người từng nghe nói qua, nhưng trong phản kháng quân đại bộ phận đều là kẻ nghèo hàn, căn bản không có tư cách đi gặp qua cảnh đời như vậy, hiện tại nghe nói có thể ở lại trong thánh địa phong nguyệt như Thiên Hương Các, các chiến sĩ lập tức liền hưng phấn.
Lỵ Toa nhìn các chiến sĩ đang hưng phấn khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Nam nhân quả nhiên đều không phải thứ tốt!
Đột nhiên sắc mặt Kiệt Tư đại biến lớn tiếng quát:
- Cẩn thận! Tránh mau!
Mọi người nhất thời phân ra hai bên đường tránh né.
Đúng lúc này hai mươi nam tử mặc áo đen cưỡi hắc giác mã biến dị thúc ngựa phi nhanh trong thành.
Vài nhân loại tránh né chậm trễ bị hắc giác mã biến dị va chạm, bị trực tiếp đánh bay như mảnh vải rách, những nam tử áo đen kia còn tùy tay bắn phát súng xỏ xuyên qua thân thể nhân loại kia, lại tiện tay níu lại đem thi thể đánh bay lên những quầy bán hàng ron, hơn nữa còn phát ra tiếng cười to không chút kiêng nể.
Những người áo đen vừa xuất hiện, sắc mặt những nhân loại đều đại biến, vội vàng tản ra, không dám đối nghịch.
Nhạc Trọng đứng xa xa nhìn thấy một màn này sắc mặt có chút khó xem.
Kiệt Tư đi tới trước người hắn nặng nề nói:
- Bọn hắn chính là bộ tộc thực nhân quỷ! Trong mắt bọn hắn, nhân loại chúng ta như trư cẩu, muốn giết cứ giết. Ở trước mặt chúng nó chúng ta hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm. Chính bởi vì như thế mới có vô số đồng bào dấn thân vào sự nghiệp phản kháng chúng nó. Đáng tiếc lực lượng của chúng ta thật quá nhỏ bé không thể cùng chúng đối kháng!
Nhạc Trọng gật nhẹ đầu trong mắt lóe lên hàn quang.
Hơn hai mươi kỵ binh áo đen phóng nhanh vào nội thành, gã cầm đầu trên tay áo có ba thái dương quét mắt nhìn qua nhóm người Nhạc Trọng, khi ánh mắt chứng kiến Cát Hi đứng bên cạnh hắn ánh mắt chợt sáng ngời, hướng một gã kỵ sĩ bên cạnh ra lệnh:
- Đi đem nội tình những người đó điều tra cho ta, ta muốn biết đêm nay bọn hắn ở nơi nào!
Tên kỵ sĩ trên tay áo có hai thái dương liếc mắt nhìn sau đó lớn tiếng đáp:
- Dạ, Tạp Lưu đại nhân!
Tạp Lưu hiện lên vẻ mặt tươi cười thúc ngựa tiến nhanh vào nội thành.
Thành chủ Thanh Trượng thành là Thần chiến sĩ tam giai Cách Lôi Tư Thác thân thiết đón chào:
- Tạp Lưu, bạn thân ái của tôi, sao anh lại tới nơi này?
Tạp Lưu mỉm cười nói:
- Cách Lôi Tư Thác, tối nay tôi phải ở chỗ này tiến hành trò chơi săn bắn!
Sắc mặt Cách Lôi Tư Thác ngưng tụ, chậm rãi hỏi:
- Cái gì? Trò chơi săn bắn? Tạp Lưu, anh muốn ở trong trang viên của tôi chơi trò săn bắn sao?
Sắc mặt Tạp Lưu không thay đổi nói:
- Không! Tôi muốn tiến hành trò chơi săn bắn trong Thanh Trượng thành!
Cách Lôi Tư Thác quả quyết cự tuyệt:
- Không được! Như vậy sẽ phá hư căn cơ của Thanh Trượng thành, tôi không thể đáp ứng anh!
Cái gọi là trò chơi săn bắn chính là làm cho Thánh tộc buông thả toàn bộ gông xiềng, săn bắn nhân loại không chút kiêng nể, giết chết nhân loại lấy làm thực vật.
Không ít Thánh tộc thích tiến hành loại trò chơi tàn khốc này. Có Thánh tộc thường xuyên tổ chức trò chơi như vậy trong thành thị mà mình thống trị, liệp sát nhân loại trong thành, biến thái cười đùa trong nỗi thống khổ giãy dụa của loài người. Cách Lôi Tư Thác cũng xây dựng loại trang viện nhỏ chuyên môn cung cấp cho các Thánh tộc chơi trò này.
Mặc dù Cách Lôi Tư Thác cũng không xem nhân loại ra gì, nhưng hắn cần một Thanh Trượng thành giàu có mà không phải một quỷ vực tiêu điều. Hắn có thể cho phép Tạp Lưu giết vài trăm người, nhưng không muốn để Tạp Lưu tùy ý giết hại nhân loại trong thành, phá hư quy củ do hắn định ra.
Tạp Lưu tự tin cười nói:
- Cách Lôi Tư Thác, bạn tốt của tôi, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Bởi vì lần này tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, chỉ cần anh cho tôi tiến hành trò chơi săn bắn trong thành, tôi sẽ đem công lao nhiệm vụ lần này phân cho anh một phần!
Trong mắt Cách Lôi Tư Thác thoáng hiện vẻ khó tin buột miệng nói ra:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ? Anh đã tìm được đồ vật kia! Có thật không?
Tạp Lưu cười nói:
- Vô cùng xác thực! Chỉ cần đem đồ vật kia giao cho Thánh Thành, chúng ta đều được thăng chức, nói không chừng trong tộc ủng hộ có thể thăng cấp Thần chiến sĩ tứ giai. Chỉ là một Thanh Trượng thành lại đáng là gì?
Kiệt Tư nhướng mày nhìn thoáng qua một gã chiến sĩ.
Chiến sĩ kia dáng người khôi ngô như một con gấu nhất thời phát ra thanh âm gầm lên giận dữ:
- Tránh ra!
Chiến sĩ kia vừa rống to, những nữ nhân đang vây quanh liền như chim thú tán lẻn sang một bên. Thanh Trượng thành cũng là một địa phương có chút vô pháp vô thiên, những kỹ nữ cấp thấp kia vốn không có bối cảnh gì, nếu như bị người đánh một trận các nàng cũng không chỗ kêu oan.
Một gã chiến sĩ nhìn Nhạc Trọng cười nói:
- Những thứ này chỉ là cấp thấp mà thôi, không có thứ gì tốt cả. Nếu thủ lĩnh thật sự muốn, có thể vào trong khu cấp cao. Ở trong khu cấp cao chứng thật là có không ít tiểu mỹ nhân, ngài có thể tận tình thả lỏng xuống. Tiểu mỹ nhân trong Thanh Trượng thành thật nổi danh, đặc biệt là Thiên Hương Các, Hồng Ngọc Lâu, Thanh Ba Lâu, Đạm Dạ Lâu đều là thánh địa phong nguyệt, mỗi ba năm sẽ đẩy dời ra bốn đại hoa khôi, mỗi một đời hoa khôi đều xinh đẹp tuyệt luân. Nếu như tôi không đoán sai, khuya hôm nay là ngày hiện thân của bốn đại hoa khôi. Đây chính là thịnh cảnh khó được, mỗi khi tới ngày này đều sẽ có thật nhiều người từ khắp các nơi đi tới nơi đây!
- Nga? Là như vậy sao?
Nhạc Trọng nghe vậy không nhịn được cũng sinh ra một tia hứng thú, hắn nhìn ra chung quanh, chỉ thấy trên đường phố nhốn nha nhốn nháo, nơi nơi đều thấy được có nhiều người đều đeo súng, tản ra khí tức dũng mãnh, dáng người khôi ngô, hiển nhiên đều là lính đánh thuê hoặc là mạo hiểm giả.
Loại nam nhân thế này mỗi thành thị đều có, nhưng Thanh Trượng thành thì nhiều hơn. Đồng thời ở sau lưng nhóm người Nhạc Trọng còn có thật nhiều đội buôn đang tiến vào trong tòa thành.
- Thật xin lỗi, bổn điếm đã đầy khách!
Nhóm người Nhạc Trọng muốn tìm một lữ quán lưu lại trong thành, nhưng cơ hồ họ chạy khắp tòa thành thị nhưng các khách sạn đều đã đầy khách, thật sự không tìm được chỗ ở.
Nhạc Trọng đưa một trăm ưng tệ cho một nữ phục vụ hỏi:
- Trong thành còn nơi nào có thể ở lại?
Nữ phục vụ nhận lấy ưng tệ, cười thật vui vẻ:
- Vị tiên sinh này, chỗ chúng tôi đã đầy khách, nhưng Thiên Hương Các, Hồng Ngọc Lâu, Thanh Ba Lâu, Đạm Dạ Lâu nhất định là chưa đầy. Nếu các vị muốn ở lại, chỉ có thể đến bốn chỗ đó. Nhưng phí ăn ở nơi đó không rẻ đâu, ở lại một buổi tối ít nhất là năm ngàn ưng tệ!
Sau khi rời khỏi lữ quán kia, Nhạc Trọng nói:
- Xem ra không còn cách nào, chúng ta đến Thiên Hương Các ở một đêm đi!
Các chiến sĩ nhất thời mừng rỡ, không ngớt lời hoan hô:
- Thủ lĩnh anh minh!
Truyền thuyết về bốn đại hoa khôi của bốn thánh địa phong nguyệt kia thế giới này rất nhiều người từng nghe nói qua, nhưng trong phản kháng quân đại bộ phận đều là kẻ nghèo hàn, căn bản không có tư cách đi gặp qua cảnh đời như vậy, hiện tại nghe nói có thể ở lại trong thánh địa phong nguyệt như Thiên Hương Các, các chiến sĩ lập tức liền hưng phấn.
Lỵ Toa nhìn các chiến sĩ đang hưng phấn khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Nam nhân quả nhiên đều không phải thứ tốt!
Đột nhiên sắc mặt Kiệt Tư đại biến lớn tiếng quát:
- Cẩn thận! Tránh mau!
Mọi người nhất thời phân ra hai bên đường tránh né.
Đúng lúc này hai mươi nam tử mặc áo đen cưỡi hắc giác mã biến dị thúc ngựa phi nhanh trong thành.
Vài nhân loại tránh né chậm trễ bị hắc giác mã biến dị va chạm, bị trực tiếp đánh bay như mảnh vải rách, những nam tử áo đen kia còn tùy tay bắn phát súng xỏ xuyên qua thân thể nhân loại kia, lại tiện tay níu lại đem thi thể đánh bay lên những quầy bán hàng ron, hơn nữa còn phát ra tiếng cười to không chút kiêng nể.
Những người áo đen vừa xuất hiện, sắc mặt những nhân loại đều đại biến, vội vàng tản ra, không dám đối nghịch.
Nhạc Trọng đứng xa xa nhìn thấy một màn này sắc mặt có chút khó xem.
Kiệt Tư đi tới trước người hắn nặng nề nói:
- Bọn hắn chính là bộ tộc thực nhân quỷ! Trong mắt bọn hắn, nhân loại chúng ta như trư cẩu, muốn giết cứ giết. Ở trước mặt chúng nó chúng ta hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm. Chính bởi vì như thế mới có vô số đồng bào dấn thân vào sự nghiệp phản kháng chúng nó. Đáng tiếc lực lượng của chúng ta thật quá nhỏ bé không thể cùng chúng đối kháng!
Nhạc Trọng gật nhẹ đầu trong mắt lóe lên hàn quang.
Hơn hai mươi kỵ binh áo đen phóng nhanh vào nội thành, gã cầm đầu trên tay áo có ba thái dương quét mắt nhìn qua nhóm người Nhạc Trọng, khi ánh mắt chứng kiến Cát Hi đứng bên cạnh hắn ánh mắt chợt sáng ngời, hướng một gã kỵ sĩ bên cạnh ra lệnh:
- Đi đem nội tình những người đó điều tra cho ta, ta muốn biết đêm nay bọn hắn ở nơi nào!
Tên kỵ sĩ trên tay áo có hai thái dương liếc mắt nhìn sau đó lớn tiếng đáp:
- Dạ, Tạp Lưu đại nhân!
Tạp Lưu hiện lên vẻ mặt tươi cười thúc ngựa tiến nhanh vào nội thành.
Thành chủ Thanh Trượng thành là Thần chiến sĩ tam giai Cách Lôi Tư Thác thân thiết đón chào:
- Tạp Lưu, bạn thân ái của tôi, sao anh lại tới nơi này?
Tạp Lưu mỉm cười nói:
- Cách Lôi Tư Thác, tối nay tôi phải ở chỗ này tiến hành trò chơi săn bắn!
Sắc mặt Cách Lôi Tư Thác ngưng tụ, chậm rãi hỏi:
- Cái gì? Trò chơi săn bắn? Tạp Lưu, anh muốn ở trong trang viên của tôi chơi trò săn bắn sao?
Sắc mặt Tạp Lưu không thay đổi nói:
- Không! Tôi muốn tiến hành trò chơi săn bắn trong Thanh Trượng thành!
Cách Lôi Tư Thác quả quyết cự tuyệt:
- Không được! Như vậy sẽ phá hư căn cơ của Thanh Trượng thành, tôi không thể đáp ứng anh!
Cái gọi là trò chơi săn bắn chính là làm cho Thánh tộc buông thả toàn bộ gông xiềng, săn bắn nhân loại không chút kiêng nể, giết chết nhân loại lấy làm thực vật.
Không ít Thánh tộc thích tiến hành loại trò chơi tàn khốc này. Có Thánh tộc thường xuyên tổ chức trò chơi như vậy trong thành thị mà mình thống trị, liệp sát nhân loại trong thành, biến thái cười đùa trong nỗi thống khổ giãy dụa của loài người. Cách Lôi Tư Thác cũng xây dựng loại trang viện nhỏ chuyên môn cung cấp cho các Thánh tộc chơi trò này.
Mặc dù Cách Lôi Tư Thác cũng không xem nhân loại ra gì, nhưng hắn cần một Thanh Trượng thành giàu có mà không phải một quỷ vực tiêu điều. Hắn có thể cho phép Tạp Lưu giết vài trăm người, nhưng không muốn để Tạp Lưu tùy ý giết hại nhân loại trong thành, phá hư quy củ do hắn định ra.
Tạp Lưu tự tin cười nói:
- Cách Lôi Tư Thác, bạn tốt của tôi, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Bởi vì lần này tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, chỉ cần anh cho tôi tiến hành trò chơi săn bắn trong thành, tôi sẽ đem công lao nhiệm vụ lần này phân cho anh một phần!
Trong mắt Cách Lôi Tư Thác thoáng hiện vẻ khó tin buột miệng nói ra:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ? Anh đã tìm được đồ vật kia! Có thật không?
Tạp Lưu cười nói:
- Vô cùng xác thực! Chỉ cần đem đồ vật kia giao cho Thánh Thành, chúng ta đều được thăng chức, nói không chừng trong tộc ủng hộ có thể thăng cấp Thần chiến sĩ tứ giai. Chỉ là một Thanh Trượng thành lại đáng là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.