Chương 592: Thi đàn đột kích! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
01/11/2014
Vẻ mặt Hồ Nghị đầy hối hận nói:
- Đại ca, bên trong thi đàn mới xuất hiện tang thi tiến hóa tên là thôn phệ giả, chúng nó có thể cắn nuốt thi thể mà tiến hóa. Công kích bình thường rất khó thương tổn chúng nó, chúng nó hành động nhanh nhẹn, có thể phun nọc độc, mà chỉ cần bị lây dính lên người lập tức biến thành tang thi. Chúng tôi bị thi đàn tiến hóa này đánh bại! Còn có hơn ba mươi cao thủ bị công kích trúng độc biến thành tang thi!
Hồ Nghị thập phần hối hận, nếu lúc thôn phệ giả vừa xuất hiện hắn lập tức hạ lệnh rút lui, bộ hạ của hắn cũng không chết nhiều như vậy.
Cường hóa giả trên 30 cấp từng liệp sát thật nhiều biến dị thú và tang thi, nếu muốn bồi dưỡng cũng phải tiêu phí thật không ít.
Nhạc Trọng an ủi một câu:
- Cậu không cần quá mức tự trách, không ai ngờ được trong thi đàn xuất hiện biến chủng mới!
Nhân loại tiến hóa, theo thời gian chuyển dời tang thi cũng đang không ngừng tiến hóa. Tuy rằng Nhạc Trọng suy đoán được tang thi sẽ tiến hóa càng thêm đáng sợ, nhưng còn chưa nghĩ tới chúng có thể tiến hóa nhanh đến như vậy, thoáng chốc đã xuất hiện binh chủng đáng sợ như thế.
Dựa theo Hồ Nghị miêu tả, chỉ sợ ngay cả trọng súng máy 14.5mm cũng không tạo thành thương tổn hữu hiệu cho thôn phệ giả. Chỉ có loại trọng pháo 122 hoặc đạn đạo mới có thể phá hủy được chúng.
Nhưng khi Đỗ Thiện Hùng suất lĩnh đại quân đại chiến cùng thi đàn trước kia, đạn dược tồn kho của quân đội đã không còn được bao nhiêu, điều này làm Nhạc Trọng thập phần đau đầu.
Nhạc Trọng thoáng trầm tư một chút lại hỏi:
- Hiện tại tuyết đang rơi, trận tuyết này có ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của thi đàn hay không?
Hồ Nghị tự hỏi hồi lâu mới đáp:
- Có một chút, dưới trận tuyết lớn này tốc độ di động của chúng chậm hơn một ít. Nhưng ảnh hưởng không lớn, nhiều nhất sáu ngày chúng sẽ tới Quý Trữ thị!
Quý Trữ thị chỉ cách Nam Trữ thị chừng 100km. Chút khoảng cách ấy ngồi xe máy bốn giờ là tới nơi. Nhưng tuy rằng tang thi có thể di chuyển ngày đêm không ngừng, nhưng tốc độ di chuyển của chúng quá chậm, bởi vậy phải dùng vài ngày mới tới Quý Trữ thị.
Nhạc Trọng trầm mặc hồi lâu lại nói:
- Sáu ngày sao? Được rồi! Cậu đi xuống nghỉ ngơi đi!
- Dạ, đại ca!
Hồ Nghị rời khỏi phòng, hắn mang theo bộ hạ đào thoát khỏi thi đàn, còn gặp gió tuyết lớn, thật vất vả mới quay về Quý Trữ thị, hiện tại hắn đã thập phần mỏi mệt.
Hồ Nghị vừa đi, Nhạc Trọng liền nhắm lại hai mắt, cau mày, bộ dạng như tâm sự nặng nề.
Số lượng ba trăm vạn tang thi thật sự là quá nhiều, dù là ba trăm vạn con heo để cho hơn vạn người đứng giết cũng làm họ giết mỏi tay. Càng không cần nói tới thi đàn có tính công kích cực mạnh, còn có quân đoàn tang thi tiến hóa thật nhiều.
Với binh lực hiện tại của hắn, tiêu diệt mười vạn con tang thi thì dễ dàng, nếu chống lại trăm vạn tang thi đã thập phần cố hết sức. Nhưng thoáng chốc chống lại ba trăm vạn tang thi, trong lòng hắn giống như bị ép một khối đá khổng lồ, nặng nề không thở nổi.
Đạn pháo tồn kho thật sự là quá ít! Nếu có đầy đủ đạn pháo, ba trăm vạn tang thi chỉ là cặn bã. Chỉ cần dùng trọng pháo 122, phạm vi uy lực tác dụng gần nửa sân bóng. Một pháo liền có thể oanh giết mấy trăm con tang thi chen chúc rậm rạp. Nhờ có trọng pháo tương trợ nên Đỗ Thiện Hùng mới có thể dùng lực lượng một sư đoàn đối kháng mấy trăm vạn tang thi bình thường, không có trọng pháo, sư đoàn của Đỗ Thiện Hùng đã bị thi hải vô tận bao phủ.
Tuy rằng Nhạc Trọng đã làm đủ loại chuẩn bị, nhưng hắn cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt ba trăm vạn tang thi.
Trữ Vũ Hân mang theo một cỗ hương thơm đi tới bên cạnh Nhạc Trọng ngồi xuống, có chút bận tâm hỏi:
- Có tâm sự sao?
Sau khi đã có duyên phận với Nhạc Trọng thực sự, Trữ Vũ Hân đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận vận mệnh của chính mình.
- Không có việc gì! Chỉ hơi mệt một chút!
Nhạc Trọng ngã người nằm xuống trên chân Trữ Vũ Hân, ngửi thấy hương thơm từ người nàng, phiền não trong lòng chậm rãi sút giảm.
Nhạc Trọng biết rõ nếu hắn thất bại, gần chín mươi vạn người sống sót trong thành phố sẽ tiếp tục sống lang thang, trật tự đã xây dựng tốt đẹp lại hỏng mất. Đại bộ phận người thường sẽ mất đi lòng tin đối với hắn.
Lúc này dưới trướng hắn có nhiều thế lực, tuy họ thần phục hắn là bởi vì hắn luôn bất bại. Hơn nữa hắn là người duy nhất có thể dẫn dắt Quý Trữ thị vượt qua kiếp nạn lần này. Nếu hắn bại, chỉ sợ toàn bộ bộ đội sẽ bị phân tách. Đương nhiên, nếu hắn thắng trận, địa vị của hắn sẽ tăng lên kiên cố, trong thời gian ngắn sẽ không ai có thể dao động được địa vị thống trị của hắn.
- Ân!
Trữ Vũ Hân nhìn Nhạc Trọng nhắm mắt nằm trên chân mình, trong lòng thoáng rung động. Rốt cục nàng đã nhìn thấy một mặt yếu đuối của nam tử kiên nghị cùng ý chí sắt đá này. Điều này làm nàng cảm giác khoảng cách giữa hai người đã tiếp cận thêm vài phần.
Bên trong có phản loạn, bên ngoài có ba trăm vạn tang thi tiếp cận, Nhạc Trọng thừa nhận áp lực lớn lao nhưng hắn không hề tố khổ với bất kỳ ai. Chỉ biết một người yên lặng gánh vác, bởi vậy hắn cũng tích lũy xuống thật nhiều áp lực. Vừa nằm lên chân Trữ Vũ Hân bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, khi hắn tỉnh lại liền nhìn thấy Trữ Vũ Hân đang nhìn mình.
Hắn lập tức thanh tỉnh, liền ngồi dậy nhìn chân nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:
- Thật xin lỗi, anh không nghĩ mình lại ngủ!
Khóe môi Trữ Vũ Hân hiện lên tia mỉm cười, nói:
- Em là nữ nhân của anh, anh còn khách khí như vậy thì em sẽ giận đó!
- Ha ha…
Nhạc Trọng bật cười ôm nàng vào lòng.
Năm ngày thời gian trôi qua thật nhanh, vô số tang thi thân thể thối rữa, quần áo rách nát như những con ác quỷ xuất hiện bên ngoài Quý Trữ thị.
Băng tuyết giá lạnh có thể làm thân thể bình thường của nhân loại đông cứng, sĩ khí giảm sút, chiến đấu khó khăn. Nếu đại bộ đội hành quân bên trong băng tuyết, sẽ giảm quân số thật lớn. Thế nhưng loại khí hậu tồi tệ như vậy ảnh hưởng không lớn đối với tang thi, chỉ làm hành động của chúng cứng ngắc hơn một ít mà thôi.
- Rốt cục đã tới!
Nhạc Trọng lẳng lặng đứng ngay tuyến đầu, nhìn thi đàn khổng lồ vọt tới, trong lòng hiện lên ngưng trọng.
Nếu luận chỉ huy binh đoàn tác chiến, kinh nghiệm của Nhạc Trọng kém quân nhân chức nghiệp, bởi vậy bên trong phòng chỉ huy có mặt Trương Tuyết Vong, Trịnh Minh Hòa, Trần Vũ trấn thủ, mà bản thân của hắn thì đi ra ngoài tiền tuyến sớm nhất.
Các chiến sĩ ngoài tiền tuyến nhìn thấy thủ lĩnh Quý Trữ thị Nhạc Trọng cùng họ đứng chung trong một chiến hào, sĩ khí đều tăng lên thật lớn.
Làm gương cho binh sĩ là thủ đoạn của kẻ làm tướng, cũng không phải thủ đoạn của kẻ làm soái. Nhạc Trọng hiểu thật rõ ràng, trải qua vô số cuộc chiến hắn tuyệt đối là một gã mãnh tướng chiến lực xuất sắc, nhưng lại không phải là một đại soái chỉ huy vạn đại quân xuất thần nhập hóa.
Vô số tang thi chậm rãi hướng trận địa di động, tốc độ tuy rằng thong thả nhưng đang không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa song phương.
- Đại ca, bên trong thi đàn mới xuất hiện tang thi tiến hóa tên là thôn phệ giả, chúng nó có thể cắn nuốt thi thể mà tiến hóa. Công kích bình thường rất khó thương tổn chúng nó, chúng nó hành động nhanh nhẹn, có thể phun nọc độc, mà chỉ cần bị lây dính lên người lập tức biến thành tang thi. Chúng tôi bị thi đàn tiến hóa này đánh bại! Còn có hơn ba mươi cao thủ bị công kích trúng độc biến thành tang thi!
Hồ Nghị thập phần hối hận, nếu lúc thôn phệ giả vừa xuất hiện hắn lập tức hạ lệnh rút lui, bộ hạ của hắn cũng không chết nhiều như vậy.
Cường hóa giả trên 30 cấp từng liệp sát thật nhiều biến dị thú và tang thi, nếu muốn bồi dưỡng cũng phải tiêu phí thật không ít.
Nhạc Trọng an ủi một câu:
- Cậu không cần quá mức tự trách, không ai ngờ được trong thi đàn xuất hiện biến chủng mới!
Nhân loại tiến hóa, theo thời gian chuyển dời tang thi cũng đang không ngừng tiến hóa. Tuy rằng Nhạc Trọng suy đoán được tang thi sẽ tiến hóa càng thêm đáng sợ, nhưng còn chưa nghĩ tới chúng có thể tiến hóa nhanh đến như vậy, thoáng chốc đã xuất hiện binh chủng đáng sợ như thế.
Dựa theo Hồ Nghị miêu tả, chỉ sợ ngay cả trọng súng máy 14.5mm cũng không tạo thành thương tổn hữu hiệu cho thôn phệ giả. Chỉ có loại trọng pháo 122 hoặc đạn đạo mới có thể phá hủy được chúng.
Nhưng khi Đỗ Thiện Hùng suất lĩnh đại quân đại chiến cùng thi đàn trước kia, đạn dược tồn kho của quân đội đã không còn được bao nhiêu, điều này làm Nhạc Trọng thập phần đau đầu.
Nhạc Trọng thoáng trầm tư một chút lại hỏi:
- Hiện tại tuyết đang rơi, trận tuyết này có ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của thi đàn hay không?
Hồ Nghị tự hỏi hồi lâu mới đáp:
- Có một chút, dưới trận tuyết lớn này tốc độ di động của chúng chậm hơn một ít. Nhưng ảnh hưởng không lớn, nhiều nhất sáu ngày chúng sẽ tới Quý Trữ thị!
Quý Trữ thị chỉ cách Nam Trữ thị chừng 100km. Chút khoảng cách ấy ngồi xe máy bốn giờ là tới nơi. Nhưng tuy rằng tang thi có thể di chuyển ngày đêm không ngừng, nhưng tốc độ di chuyển của chúng quá chậm, bởi vậy phải dùng vài ngày mới tới Quý Trữ thị.
Nhạc Trọng trầm mặc hồi lâu lại nói:
- Sáu ngày sao? Được rồi! Cậu đi xuống nghỉ ngơi đi!
- Dạ, đại ca!
Hồ Nghị rời khỏi phòng, hắn mang theo bộ hạ đào thoát khỏi thi đàn, còn gặp gió tuyết lớn, thật vất vả mới quay về Quý Trữ thị, hiện tại hắn đã thập phần mỏi mệt.
Hồ Nghị vừa đi, Nhạc Trọng liền nhắm lại hai mắt, cau mày, bộ dạng như tâm sự nặng nề.
Số lượng ba trăm vạn tang thi thật sự là quá nhiều, dù là ba trăm vạn con heo để cho hơn vạn người đứng giết cũng làm họ giết mỏi tay. Càng không cần nói tới thi đàn có tính công kích cực mạnh, còn có quân đoàn tang thi tiến hóa thật nhiều.
Với binh lực hiện tại của hắn, tiêu diệt mười vạn con tang thi thì dễ dàng, nếu chống lại trăm vạn tang thi đã thập phần cố hết sức. Nhưng thoáng chốc chống lại ba trăm vạn tang thi, trong lòng hắn giống như bị ép một khối đá khổng lồ, nặng nề không thở nổi.
Đạn pháo tồn kho thật sự là quá ít! Nếu có đầy đủ đạn pháo, ba trăm vạn tang thi chỉ là cặn bã. Chỉ cần dùng trọng pháo 122, phạm vi uy lực tác dụng gần nửa sân bóng. Một pháo liền có thể oanh giết mấy trăm con tang thi chen chúc rậm rạp. Nhờ có trọng pháo tương trợ nên Đỗ Thiện Hùng mới có thể dùng lực lượng một sư đoàn đối kháng mấy trăm vạn tang thi bình thường, không có trọng pháo, sư đoàn của Đỗ Thiện Hùng đã bị thi hải vô tận bao phủ.
Tuy rằng Nhạc Trọng đã làm đủ loại chuẩn bị, nhưng hắn cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt ba trăm vạn tang thi.
Trữ Vũ Hân mang theo một cỗ hương thơm đi tới bên cạnh Nhạc Trọng ngồi xuống, có chút bận tâm hỏi:
- Có tâm sự sao?
Sau khi đã có duyên phận với Nhạc Trọng thực sự, Trữ Vũ Hân đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận vận mệnh của chính mình.
- Không có việc gì! Chỉ hơi mệt một chút!
Nhạc Trọng ngã người nằm xuống trên chân Trữ Vũ Hân, ngửi thấy hương thơm từ người nàng, phiền não trong lòng chậm rãi sút giảm.
Nhạc Trọng biết rõ nếu hắn thất bại, gần chín mươi vạn người sống sót trong thành phố sẽ tiếp tục sống lang thang, trật tự đã xây dựng tốt đẹp lại hỏng mất. Đại bộ phận người thường sẽ mất đi lòng tin đối với hắn.
Lúc này dưới trướng hắn có nhiều thế lực, tuy họ thần phục hắn là bởi vì hắn luôn bất bại. Hơn nữa hắn là người duy nhất có thể dẫn dắt Quý Trữ thị vượt qua kiếp nạn lần này. Nếu hắn bại, chỉ sợ toàn bộ bộ đội sẽ bị phân tách. Đương nhiên, nếu hắn thắng trận, địa vị của hắn sẽ tăng lên kiên cố, trong thời gian ngắn sẽ không ai có thể dao động được địa vị thống trị của hắn.
- Ân!
Trữ Vũ Hân nhìn Nhạc Trọng nhắm mắt nằm trên chân mình, trong lòng thoáng rung động. Rốt cục nàng đã nhìn thấy một mặt yếu đuối của nam tử kiên nghị cùng ý chí sắt đá này. Điều này làm nàng cảm giác khoảng cách giữa hai người đã tiếp cận thêm vài phần.
Bên trong có phản loạn, bên ngoài có ba trăm vạn tang thi tiếp cận, Nhạc Trọng thừa nhận áp lực lớn lao nhưng hắn không hề tố khổ với bất kỳ ai. Chỉ biết một người yên lặng gánh vác, bởi vậy hắn cũng tích lũy xuống thật nhiều áp lực. Vừa nằm lên chân Trữ Vũ Hân bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, khi hắn tỉnh lại liền nhìn thấy Trữ Vũ Hân đang nhìn mình.
Hắn lập tức thanh tỉnh, liền ngồi dậy nhìn chân nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:
- Thật xin lỗi, anh không nghĩ mình lại ngủ!
Khóe môi Trữ Vũ Hân hiện lên tia mỉm cười, nói:
- Em là nữ nhân của anh, anh còn khách khí như vậy thì em sẽ giận đó!
- Ha ha…
Nhạc Trọng bật cười ôm nàng vào lòng.
Năm ngày thời gian trôi qua thật nhanh, vô số tang thi thân thể thối rữa, quần áo rách nát như những con ác quỷ xuất hiện bên ngoài Quý Trữ thị.
Băng tuyết giá lạnh có thể làm thân thể bình thường của nhân loại đông cứng, sĩ khí giảm sút, chiến đấu khó khăn. Nếu đại bộ đội hành quân bên trong băng tuyết, sẽ giảm quân số thật lớn. Thế nhưng loại khí hậu tồi tệ như vậy ảnh hưởng không lớn đối với tang thi, chỉ làm hành động của chúng cứng ngắc hơn một ít mà thôi.
- Rốt cục đã tới!
Nhạc Trọng lẳng lặng đứng ngay tuyến đầu, nhìn thi đàn khổng lồ vọt tới, trong lòng hiện lên ngưng trọng.
Nếu luận chỉ huy binh đoàn tác chiến, kinh nghiệm của Nhạc Trọng kém quân nhân chức nghiệp, bởi vậy bên trong phòng chỉ huy có mặt Trương Tuyết Vong, Trịnh Minh Hòa, Trần Vũ trấn thủ, mà bản thân của hắn thì đi ra ngoài tiền tuyến sớm nhất.
Các chiến sĩ ngoài tiền tuyến nhìn thấy thủ lĩnh Quý Trữ thị Nhạc Trọng cùng họ đứng chung trong một chiến hào, sĩ khí đều tăng lên thật lớn.
Làm gương cho binh sĩ là thủ đoạn của kẻ làm tướng, cũng không phải thủ đoạn của kẻ làm soái. Nhạc Trọng hiểu thật rõ ràng, trải qua vô số cuộc chiến hắn tuyệt đối là một gã mãnh tướng chiến lực xuất sắc, nhưng lại không phải là một đại soái chỉ huy vạn đại quân xuất thần nhập hóa.
Vô số tang thi chậm rãi hướng trận địa di động, tốc độ tuy rằng thong thả nhưng đang không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa song phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.