Chương 132: Thu phục quân doanh
Tư Sản Bạo Tăng
11/06/2014
Thi thể con H1 té trên mặt đất, một đoàn linh quang nhập vào thân thể Nhạc Trọng, ở bên người H1 tuôn ra một quyển kỹ năng thư, một hộp báu màu xanh, 100 sinh tồn tệ.
Nhạc Trọng thu toàn bộ đồ vật vào trong trữ vật giới chỉ, lập tức phóng xuống dưới lầu. Cuộc chiến còn chưa chấm dứt, hắn phải lập tức quay về chiến đấu.
Nhạc Trọng vọt tới dưới lầu, mang theo Bạch Cốt một đường nhanh chóng chém giết hai mươi mấy con tang thi chặn đường, vọt tới cửa vào quân doanh.
Chỉ thấy mười tên đội viên cận chiến chia thành hai người một tổ, lẫn nhau phối hợp trợ giúp tác chiến, thập phần nhanh nhẹn huy động Đường đao phảng chế đem đầu của từng con tang thi chém xuống.
Sau lưng đội viên cận chiến, mười tên đội viên trong đội ngũ thần xạ thủ cũng cầm súng trường hướng đàn tang thi phương xa tiến hành bắn tỉa. Dưới kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn của họ, từng con tang thi không ngừng bị bạo đầu ngã xuống.
Hai chiếc bộ binh chiến xa cùng chiếc xe tải Đông Phong ở một bên áp trận, không tham gia chiến đấu. Đạn dược đối với bọn họ mà nói cực kỳ quý trọng, một ngày còn chưa thể sản xuất đạn dược, mỗi lần sử dụng là mỗi lần ít đi. Nếu không gặp được thi đàn, Nhạc Trọng cũng không đành lòng cho hỏa lực hạng nặng nổ súng, hiệu suất tạo ra sẽ rất thấp.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu cũng tham gia chiến đấu, nó nhảy vào bên trong thi đàn, một lần mổ đã đem đầu tang thi mổ bạo, sau đó lại mổ thêm vài lần đã ăn con tang thi kia vào bụng. Là thú biến dị, nó có lực miễn dịch thật lớn đối với siêu vi trùng trên người tang thi, thậm chí còn có chút thích ăn thịt chúng.
Còn có hai mươi đội viên bình thường cầm súng trường trong tay không ngừng bắn tỉa hai cánh thi đàn xông tới hai bên. Tài bắn của họ tuy rằng không bằng đội ngũ thần xạ thủ, nhưng hai phát vẫn trúng được một, không đến nỗi nào.
Nhạc Trọng vừa gia nhập vào cuộc chiến đã nhanh chóng phá tan tang thi chặn đường tụ lại cùng đội viên cận chiến.
Cuộc chiến kịch liệt kéo dài hơn một giờ, lúc này toàn bộ tang thi trong quân doanh mới bị Nhạc Trọng dẫn đường giết hết sạch sẽ.
Từng tiểu đội chiến đấu nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu quét sạch những con tang thi còn rải rác bên trong quân doanh.
- Giàu to rồi! Lần này chúng ta giàu to rồi!
Nhạc Trọng đi vào trong quân doanh, nhìn thấy mười cỗ xe Đông Phong chở súng máy 86 thức 7.62mm, trong tim của hắn tràn ngập vui sướng.
Ngoại trừ mười cỗ xe Đông Phong kia, còn có hai chiếc bộ binh chiến xa, hai chiếc chở súng máy hai nòng 14.5mm đậu nơi đó.
Toàn bộ trang bị trong quân doanh vừa vào trong tay, lực cơ động cùng hỏa lực của đội ngũ Nhạc Trọng đạt được tăng lên thật lớn.
Lưu Diễm phụ trách nhiệm vụ kiểm kê thu hoạch từ trong một nhà kho vọt ra, hướng Nhạc Trọng hưng phán hét lớn:
- Nhạc đội! Nhạc đội! Lần này chúng ta giàu to rồi! Chúng ta phát lớn! Ngài mau tới!
Nhạc Trọng nghe được lời kêu gọi của Lưu Diễm, dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng chạy qua, rất nhanh tiến vào trong nhà kho kia.
- Giàu to rồi! Phát lớn!
Nhạc Trọng vừa tiến vào nhà kho, nhìn thấy một kho trang bị vũ khí đầy ắp, hưng phấn không thôi.
Từng khẩu súng trường 9 bộ mới tinh, pháo cối, lưỡi lê đa năng, máy bắn đạn, súng máy 9 bộ, súng máy hạng nặng 8 bộ, máy bắn đạn tự động 87 thức 35mm, hai khẩu súng máy hai nòng, tám bộ ống phóng rốc-két 40.
Thật nhiều trang bị quân chính quy đặt trong nhà kho khiến người hoa cả mắt, chấn rung lòng người, trang bị nơi này hoàn toàn đủ cho Nhạc Trọng lập một quân doanh.
Ở trong nhà kho khác còn có thật nhiều đạn dược, đạn pháo pháo cối, mảnh đạn, lựu đạn, đạn đạo Hồng Tiến – 9 phản xe tăng.
Có được những trang bị vũ khí này, sức chiến đấu của bộ đội của Nhạc Trọng bay lên gấp bội lần, từ dân binh biến chất thành quân chính quy.
Chiến tranh hiện đại trang bị vũ khí cực kỳ trọng yếu, có được những vũ khí chiến tranh này, Nhạc Trọng muốn đối kháng quân chính phủ căn cứ thành phố Lũng Hải cũng không hề có chút sợ hãi.
Thu hoạch nhiều trang bị vũ khí như vậy, nhưng làm Nhạc Trọng có chút buồn bực, hắn không có nhiều binh lính chuyên nghiệp đến điều khiển những vũ khí chiến tranh hiện đại hóa thế này.
Nhạc Trọng đem đủ loại tạp niệm ném ra sau đầu, bước ra ngoài:
- Đi một bước xem một bước thôi!
Giống như ong thợ cần cù vất vả, đội viên của hắn tiến vào kho vũ khí toàn bộ dời lên trên xe tải Đông Phong vận chuyển. Trên mặt mỗi đội viên đều tràn ngập nỗi vui mừng, có vũ khí đạn dược, bọn họ có thể trở nên càng mạnh, vô luận là đối phó tang thi hay đối phó nhân loại, đầy đủ vũ khí đạn dược là cần thiết nhất.
Hạ Nguyệt cùng hộ vệ của nàng tên Cao Ưng đi tới bên cạnh hắn.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hạ Nguyệt, thản nhiên nói:
- Dựa theo ước định giữa chúng ta, từ giờ trở đi cô được tự do, Hạ Nguyệt tiểu thư!
Nhạc Trọng là một người trọng lời hứa, nếu hắn đã đáp ứng trả nàng tự do, sẽ không nuốt lời.
Hạ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Tôi còn có thể nghỉ ngơi ở Thạch Mã trấn một lát không?
Hiện tại Thạch Mã trấn được Nhạc Trọng không ngừng thu thập người sống sót, đã chậm rãi khôi phục sinh cơ. Nhạc Trọng đối đãi người sống sót không hề hà khắc, chỉ cần người nào nguyện ý làm việc đều được ăn no bụng. Được đội viên tuần tra, khả năng phạm tội trong trấn rất thấp. Một khi kẻ phạm tội bị bắt giữ, ngay lập tức sẽ bị cưỡng chế đưa tới trong khổ dịch doanh làm khổ dịch, xây dựng tường thành.
Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng đều muốn ở lại nơi đó nghỉ ngơi thêm một thời gian, ít nhất sống ở đó nàng không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nhạc Trọng nhìn Hạ Nguyệt thản nhiên đáp:
- Có thể, nhưng cô không phải người của hệ thống chúng tôi, chỉ có thể lĩnh cơm cứu tế. Lương thực còn lại cô tự mình giải quyết!
Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng nếu không muốn trở thành người của hắn, hắn cũng không miễn cưỡng, nhưng hắn cũng không rộng lượng đem lương thực nuôi hai người nhàn rỗi.
Sắc mặt Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng đều biến đổi, lương thực của họ cũng không nhiều. Mấy ngày nay đi theo Nhạc Trọng họ mới được ăn cơm tẻ, thịt bò cùng cải thìa. Nếu bảo họ đi ăn cháo loãng cứu tế, hai người thật sự không sao chịu nổi.
Hạ Nguyệt cắn chặt răng, hỏi Nhạc Trọng:
- Có thể cho chúng tôi một chiếc xe hay không? Để chúng tôi tự mình đến căn cứ thành phố Lũng Hải?
Nhạc Trọng trầm tư một chút, nói:
- Có thể! Sau khi trở về tôi sẽ cho cô một chiếc xe, để chính cô tự đi căn cứ thành phố Lũng Hải!
Thu hoạch được trang bị vũ khí một quân doanh lớn, một chi bộ đội bọc thép chậm rãi chạy về Thạch Mã trấn.
Khi chi bộ đội vừa về đến, cả Thạch Mã trấn đều náo động cùng sôi trào. Chi bộ đội bọc thép đại biểu cho lực lượng cường đại, có thể dễ dàng đem ngàn con tang thi tê thành phấn vụn, cũng đại biểu có thể bảo hộ an toàn cho bọn họ, làm bọn họ càng thêm an tâm mà sống sót.
Trở lại Thạch Mã trấn, Nhạc Trọng cho Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng, Khổng Đào một chiếc Jeep, cho họ rời đi Thạch Mã trấn.
Nhạc Trọng thu toàn bộ đồ vật vào trong trữ vật giới chỉ, lập tức phóng xuống dưới lầu. Cuộc chiến còn chưa chấm dứt, hắn phải lập tức quay về chiến đấu.
Nhạc Trọng vọt tới dưới lầu, mang theo Bạch Cốt một đường nhanh chóng chém giết hai mươi mấy con tang thi chặn đường, vọt tới cửa vào quân doanh.
Chỉ thấy mười tên đội viên cận chiến chia thành hai người một tổ, lẫn nhau phối hợp trợ giúp tác chiến, thập phần nhanh nhẹn huy động Đường đao phảng chế đem đầu của từng con tang thi chém xuống.
Sau lưng đội viên cận chiến, mười tên đội viên trong đội ngũ thần xạ thủ cũng cầm súng trường hướng đàn tang thi phương xa tiến hành bắn tỉa. Dưới kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn của họ, từng con tang thi không ngừng bị bạo đầu ngã xuống.
Hai chiếc bộ binh chiến xa cùng chiếc xe tải Đông Phong ở một bên áp trận, không tham gia chiến đấu. Đạn dược đối với bọn họ mà nói cực kỳ quý trọng, một ngày còn chưa thể sản xuất đạn dược, mỗi lần sử dụng là mỗi lần ít đi. Nếu không gặp được thi đàn, Nhạc Trọng cũng không đành lòng cho hỏa lực hạng nặng nổ súng, hiệu suất tạo ra sẽ rất thấp.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu cũng tham gia chiến đấu, nó nhảy vào bên trong thi đàn, một lần mổ đã đem đầu tang thi mổ bạo, sau đó lại mổ thêm vài lần đã ăn con tang thi kia vào bụng. Là thú biến dị, nó có lực miễn dịch thật lớn đối với siêu vi trùng trên người tang thi, thậm chí còn có chút thích ăn thịt chúng.
Còn có hai mươi đội viên bình thường cầm súng trường trong tay không ngừng bắn tỉa hai cánh thi đàn xông tới hai bên. Tài bắn của họ tuy rằng không bằng đội ngũ thần xạ thủ, nhưng hai phát vẫn trúng được một, không đến nỗi nào.
Nhạc Trọng vừa gia nhập vào cuộc chiến đã nhanh chóng phá tan tang thi chặn đường tụ lại cùng đội viên cận chiến.
Cuộc chiến kịch liệt kéo dài hơn một giờ, lúc này toàn bộ tang thi trong quân doanh mới bị Nhạc Trọng dẫn đường giết hết sạch sẽ.
Từng tiểu đội chiến đấu nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu quét sạch những con tang thi còn rải rác bên trong quân doanh.
- Giàu to rồi! Lần này chúng ta giàu to rồi!
Nhạc Trọng đi vào trong quân doanh, nhìn thấy mười cỗ xe Đông Phong chở súng máy 86 thức 7.62mm, trong tim của hắn tràn ngập vui sướng.
Ngoại trừ mười cỗ xe Đông Phong kia, còn có hai chiếc bộ binh chiến xa, hai chiếc chở súng máy hai nòng 14.5mm đậu nơi đó.
Toàn bộ trang bị trong quân doanh vừa vào trong tay, lực cơ động cùng hỏa lực của đội ngũ Nhạc Trọng đạt được tăng lên thật lớn.
Lưu Diễm phụ trách nhiệm vụ kiểm kê thu hoạch từ trong một nhà kho vọt ra, hướng Nhạc Trọng hưng phán hét lớn:
- Nhạc đội! Nhạc đội! Lần này chúng ta giàu to rồi! Chúng ta phát lớn! Ngài mau tới!
Nhạc Trọng nghe được lời kêu gọi của Lưu Diễm, dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng chạy qua, rất nhanh tiến vào trong nhà kho kia.
- Giàu to rồi! Phát lớn!
Nhạc Trọng vừa tiến vào nhà kho, nhìn thấy một kho trang bị vũ khí đầy ắp, hưng phấn không thôi.
Từng khẩu súng trường 9 bộ mới tinh, pháo cối, lưỡi lê đa năng, máy bắn đạn, súng máy 9 bộ, súng máy hạng nặng 8 bộ, máy bắn đạn tự động 87 thức 35mm, hai khẩu súng máy hai nòng, tám bộ ống phóng rốc-két 40.
Thật nhiều trang bị quân chính quy đặt trong nhà kho khiến người hoa cả mắt, chấn rung lòng người, trang bị nơi này hoàn toàn đủ cho Nhạc Trọng lập một quân doanh.
Ở trong nhà kho khác còn có thật nhiều đạn dược, đạn pháo pháo cối, mảnh đạn, lựu đạn, đạn đạo Hồng Tiến – 9 phản xe tăng.
Có được những trang bị vũ khí này, sức chiến đấu của bộ đội của Nhạc Trọng bay lên gấp bội lần, từ dân binh biến chất thành quân chính quy.
Chiến tranh hiện đại trang bị vũ khí cực kỳ trọng yếu, có được những vũ khí chiến tranh này, Nhạc Trọng muốn đối kháng quân chính phủ căn cứ thành phố Lũng Hải cũng không hề có chút sợ hãi.
Thu hoạch nhiều trang bị vũ khí như vậy, nhưng làm Nhạc Trọng có chút buồn bực, hắn không có nhiều binh lính chuyên nghiệp đến điều khiển những vũ khí chiến tranh hiện đại hóa thế này.
Nhạc Trọng đem đủ loại tạp niệm ném ra sau đầu, bước ra ngoài:
- Đi một bước xem một bước thôi!
Giống như ong thợ cần cù vất vả, đội viên của hắn tiến vào kho vũ khí toàn bộ dời lên trên xe tải Đông Phong vận chuyển. Trên mặt mỗi đội viên đều tràn ngập nỗi vui mừng, có vũ khí đạn dược, bọn họ có thể trở nên càng mạnh, vô luận là đối phó tang thi hay đối phó nhân loại, đầy đủ vũ khí đạn dược là cần thiết nhất.
Hạ Nguyệt cùng hộ vệ của nàng tên Cao Ưng đi tới bên cạnh hắn.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hạ Nguyệt, thản nhiên nói:
- Dựa theo ước định giữa chúng ta, từ giờ trở đi cô được tự do, Hạ Nguyệt tiểu thư!
Nhạc Trọng là một người trọng lời hứa, nếu hắn đã đáp ứng trả nàng tự do, sẽ không nuốt lời.
Hạ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Tôi còn có thể nghỉ ngơi ở Thạch Mã trấn một lát không?
Hiện tại Thạch Mã trấn được Nhạc Trọng không ngừng thu thập người sống sót, đã chậm rãi khôi phục sinh cơ. Nhạc Trọng đối đãi người sống sót không hề hà khắc, chỉ cần người nào nguyện ý làm việc đều được ăn no bụng. Được đội viên tuần tra, khả năng phạm tội trong trấn rất thấp. Một khi kẻ phạm tội bị bắt giữ, ngay lập tức sẽ bị cưỡng chế đưa tới trong khổ dịch doanh làm khổ dịch, xây dựng tường thành.
Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng đều muốn ở lại nơi đó nghỉ ngơi thêm một thời gian, ít nhất sống ở đó nàng không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nhạc Trọng nhìn Hạ Nguyệt thản nhiên đáp:
- Có thể, nhưng cô không phải người của hệ thống chúng tôi, chỉ có thể lĩnh cơm cứu tế. Lương thực còn lại cô tự mình giải quyết!
Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng nếu không muốn trở thành người của hắn, hắn cũng không miễn cưỡng, nhưng hắn cũng không rộng lượng đem lương thực nuôi hai người nhàn rỗi.
Sắc mặt Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng đều biến đổi, lương thực của họ cũng không nhiều. Mấy ngày nay đi theo Nhạc Trọng họ mới được ăn cơm tẻ, thịt bò cùng cải thìa. Nếu bảo họ đi ăn cháo loãng cứu tế, hai người thật sự không sao chịu nổi.
Hạ Nguyệt cắn chặt răng, hỏi Nhạc Trọng:
- Có thể cho chúng tôi một chiếc xe hay không? Để chúng tôi tự mình đến căn cứ thành phố Lũng Hải?
Nhạc Trọng trầm tư một chút, nói:
- Có thể! Sau khi trở về tôi sẽ cho cô một chiếc xe, để chính cô tự đi căn cứ thành phố Lũng Hải!
Thu hoạch được trang bị vũ khí một quân doanh lớn, một chi bộ đội bọc thép chậm rãi chạy về Thạch Mã trấn.
Khi chi bộ đội vừa về đến, cả Thạch Mã trấn đều náo động cùng sôi trào. Chi bộ đội bọc thép đại biểu cho lực lượng cường đại, có thể dễ dàng đem ngàn con tang thi tê thành phấn vụn, cũng đại biểu có thể bảo hộ an toàn cho bọn họ, làm bọn họ càng thêm an tâm mà sống sót.
Trở lại Thạch Mã trấn, Nhạc Trọng cho Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng, Khổng Đào một chiếc Jeep, cho họ rời đi Thạch Mã trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.