Chương 1067: Tiền sử cự văn!
Tư Sản Bạo Tăng
02/02/2015
Nhạc Trọng phát động kỹ năng nhị giai tiềm hành, điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm, hắn cũng không muốn phải đối mặt với con Bạo Long kia bởi thật vật vã hắn mới chạy trốn tới được một khu vực khác.
Đột nhiên từng đạo quang mang chớp động, một khác nhân loại mặc đồ kiểu dị nhân xuất hiện trước người hắn.
- Đây là tùy cơ truyền tống sao?
Nhạc Trọng vừa nhìn đến đám người vừa bị truyền tống tới thì cũng lập tức hiểu ra, đám người này hẳn là những kẻ cuối cùng tùy cơ truyền tống tới thế giới này.
- Đây là đâu?
- Các người là ai?
- …..
Thấy bản thân đột nhiên xuất hiện trong một hoàn cảnh xa lạ cho nên đám người đó đột nhiên rơi vào trong hỗn loan.
Nhạc Trọng đứng ở một bên lặng lẽ quan sát đám người mới bị truyền tống tới thế giới này.
Trong đám người thì có sáu tên nam tử trẻ tuổi bộ dáng lưu manh, hai người mặc đồ bác sĩ, bảy cô gái mặc trang phục thanh lương, trang điểm tuyệt đẹp, một cô gái tướng mạo mỹ lệ, ba tên cầm vũ khí trong tay vẻ mặt hung hang. Tám kẻ mặc đồ tù phục, bốn người da đen, sáu người tóc vàng, tròng mắt trắng. Mười ba kẻ thì để lộ ra thân trên, còn nhiều người thanh niên nam nữ cũng ở cùng một chỗ. Một tên mập mạp có dáng dấp thượng vị giả một phái, cùng một nữ thư ký diễm lệ phong tao, hai tên bảo tiêu.
- Sắc Vi tổ! Kháo, Báo Tử, là Sắc Vi tổ đó!
Một tên tiểu lưu manh nhìn bảy cô gái mặc trang phục thanh lương kia đột nhiên kêu lên:
- Lưu Dĩnh Băng! Ta là fan của cô, kí tên cho ta đi.
Sáu tên tiểu lưu manh khác cũng kích động lao thẳng tới chỗ bảy cô gái xinh đẹp kia.
Tám tên tù phạm, hay đám người cầm vũ khí, vẻ mặt dữ tợn cũng tựa như theo quan hệ mà phân chia ra thành từng vòng nhỏ hẹp, thờ ơ lạnh nhạt nhìn xung quanh.
Đám bảo tiêu của mập mạp liền đi tới bên người mập mạp, móc súng ra nhìn chằm chằm bốn phía mà cảnh giác.
Bốn tên da đen và sáu gã da trắng thì ở một chỗ, đưua mắt nhìn khung cảnh nơi này một hồi sau đó đi vào trong rừng.
- Sắc Vi tổ ư? Trên đại cầu hẳn là không có một đoàn thể nào như vậy!
Nhạc Trọng nghe vậy thì hơi cau mày, tuy hắn không có quen thuộc với ngành giải trí nhưng chưa hề nghe thấy có một đoàn thể nào như vậy, mà xem biểu hiện của đám lưu manh kia thì bọn họ thực sự là có danh tiếng.
Nhạc Trọng tới trước mặt bảy cô gái đang bị đám lưu manh vây quanh mà hỏi:
- Các cô đến từ địa cầu hay sao?
Một tên mặt đầy tàn nhang, mặc một chiếc quần jean đầy mảnh vá, vẻ mặt hung hãn, trừng mắt liếc Nhạc Trọng quát lớn:
- Địa cầu? Mẹ mày, có phải đầu bị nước vào không? Cút! Không thấy ông mày đang tán gái sao? Cẩn thận ông đâm mày đấy.
Một tên mặt rỗ tướng mạo bình thường đặt tay lên cự nhũ của cô, tay phải kéo cô vào bên trong rừng, miệng hùng hổ nói:
- Con mẹ nó! Giả cái gì tinh thuần! Cái thân thể nát bét kia đã không biết bị bao nhiêu đạo diễn thử qua rồi, lão tử chơi một lần mà cũng không cho? Con đại kỹ nữ này, mọi người cùng lên, luân chết nó!!!
Cô gái có khuôn mặt trang nhã, để mái tóc đuôi ngựa, hai bầu ngực đầy mãn, vóc người gợi cảm, tướng mạo xinh đẹp kia khóc thét lên:
- Đừng mà! Cứu! Cứu ta…
- Tiểu Thuận, đây chính là Tôn Lan Lan! Lão tử thầm mến nàng từ lâu, pháo đầu tiên để cho lão tử bắn đi thôi.
Cùng với một tiếng cười vang lên, sáu tên tiểu lưu cùng lao tới.
Thấy Tôn Lan Lan bị mang đi, sáu cô gái đi cùng nàng đều cảm thấy một tia sợ hãi trên mặt, cũng không dám nói thêm cái gì.
Chỉ có một cô gái cực kỳ mỹ lệ, thanh thuần nhưng không kém phần xinh đẹp lên tiếng:
- Buông cô ấy ra! Mau buông Lan Lan ra! Các người như thế là phạm tội, ta sẽ báo cáo lên trên !
Một tên tiểu lưu manh cười giòn một tiếng, sau đso bước lên trực tiếp nắm lấy tay Hàn Sắc mà kéo vào trong rừng:
- Hàn Sắc! rất tốt! Ta rất là thích cô, món canh Hàn Sắc này các người không nên cướp của ta nha!
Hàn Sắc bị tên lưu manh kia nắm tay thì hét lớn:
- Buông ra! Cứu mạng! Cứu tôi!
Hai người mặc đồ bác sĩ có một tia do dự bước lên trước một bước.
Hai tên tiểu lưu manh hiện lên chút hung quang trong mắt, móc ra hai thanh đao sừng trâu, giọng uy hiếp:
- Mẹ nó! Lão tử làm việc ở đây thì đừng có mà xen vào! Cẩn thận không lão tử chơi chết các người!
Hai người mặc áo bác sĩ hơi cứng người lại, sau đó đứng im không tiến lên, có chút hơi xấu hổ, tuy bọn họ còn có một chút lương tri, nhưng dưới sự uy hiếp của dao nhọn thì bọn họ vẫn bảo trì trầm mặc.
Còn những người còn lại thì vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không một ai có ý muốn tiến lên khuyên can.
- Cứu! Cứu với!
Chỉ còn lại âm thanh cầu cứu thê thảm của Hàn Sắc và Tôn Lan Lan quanh quẩn nơi đây.
Một gã tù phạm cười dữ tợn trực tiếp đi về phía nă người thiếu nữ còn lại nói:
- Mẹ nó! Lão tử bị nhốt lâu như thế rồi, đã lâu không có được đụng tới nữ nhân! Hôm nay có thể được thoải mái một lần rồi!
- Thật là, một đám rác rưởi!
Nhạc Trọng thấy 1 màn này, khẽ cau mày, móc ra một khẩu súng lục, ngắm tới tên lưu manh đang cầm tay Hàn Sắc mà bóp cò.
Trên mi tâm tên đó thêm ra một cái lỗ nhỏ, vẻ mặt hắn khó tin nhìn Nhạc Trọng, sau đó ngã cái rầm trên mặt đất.
- Cứu mạng!
- Súng! Trong tay hắn có súng!
- Mọi người cùng tiến lên!
- ………
Thấy Nhạc Trọng dùng súng giảm thanh giết chết một tên đồng bạn mình thì sáu tên tiểu lưu manh cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, bọn họ cùng gào thét, ba người lao tới phía Nhạc Trọng, hai kẻ bỏ chạy vào trong rừng, còn lại một tên thì bắt lấy Tôn Lan Lan để làm con tin.
Cùng với âm thanh thanh thúy vang lên, từng viên đạn bắn trúng mi tâm đám lưu manh, trực tiếp giết chết bọn chúng.
Thấy bảy cỗ thi thể kia, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi trong lòng.
Hàn Sắc, Tôn Lan Lan thì mặt không còn một chút máu nào.
Còn cái tên tù phạm hô hào muốn được sảng khoái một lần kia thì mồ hôi chảy ròng ròng, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Tên mập và thư ký, bảo tiêu của hắn đều hiện lên một tia cảnh giác và sợ hãi trong mắt.
Nhạc Trọng tới trước người Hàn Sắc hỏi:
- Tôi hỏi cô, các cô không phải tới từ đị cầu ư?
Hàn Sắc nhìn Nhạc Trọng vừa bắn chết bảy người, trong lòng kinh hãi, run run, nhưng nàng vẫn như cũ kiên cường:
- Địa cầu là cái gì, tôi không biết? Chúng tôi Sắc Vi tổ là đoàn thể ở Duran quốc, chúng tôi đến từ Duran quốc!
Nhạc Trọng nghe nàng ta nói không phải đến từ địa cầu, hắn lập tức hỏi theo một cách khác:
- Duran quốc! Các người đến từ tinh cầu nào?
- Chúng tôi đến từ Hồng Thổ tinh!
Hàn Sắc cũng đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt biến thành trắng bệch hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Vị tiên sinh này, chả lẽ nơi này không phải là Hồng Thổ tinh sao?
- Không! Ở đây không phải là Hồng Thổ tinh!
Trong lòng hắn có chút tính toán:
- Hóa ra cungx không phải chỉ có địa cầu mới bị cái loại tùy cơ truyền tống tới những thế giới tàn khốc như vậy, chính xác thì tinh cầu kia hẳn đã bị khống chế rồi.
Đột nhiên từng đạo quang mang chớp động, một khác nhân loại mặc đồ kiểu dị nhân xuất hiện trước người hắn.
- Đây là tùy cơ truyền tống sao?
Nhạc Trọng vừa nhìn đến đám người vừa bị truyền tống tới thì cũng lập tức hiểu ra, đám người này hẳn là những kẻ cuối cùng tùy cơ truyền tống tới thế giới này.
- Đây là đâu?
- Các người là ai?
- …..
Thấy bản thân đột nhiên xuất hiện trong một hoàn cảnh xa lạ cho nên đám người đó đột nhiên rơi vào trong hỗn loan.
Nhạc Trọng đứng ở một bên lặng lẽ quan sát đám người mới bị truyền tống tới thế giới này.
Trong đám người thì có sáu tên nam tử trẻ tuổi bộ dáng lưu manh, hai người mặc đồ bác sĩ, bảy cô gái mặc trang phục thanh lương, trang điểm tuyệt đẹp, một cô gái tướng mạo mỹ lệ, ba tên cầm vũ khí trong tay vẻ mặt hung hang. Tám kẻ mặc đồ tù phục, bốn người da đen, sáu người tóc vàng, tròng mắt trắng. Mười ba kẻ thì để lộ ra thân trên, còn nhiều người thanh niên nam nữ cũng ở cùng một chỗ. Một tên mập mạp có dáng dấp thượng vị giả một phái, cùng một nữ thư ký diễm lệ phong tao, hai tên bảo tiêu.
- Sắc Vi tổ! Kháo, Báo Tử, là Sắc Vi tổ đó!
Một tên tiểu lưu manh nhìn bảy cô gái mặc trang phục thanh lương kia đột nhiên kêu lên:
- Lưu Dĩnh Băng! Ta là fan của cô, kí tên cho ta đi.
Sáu tên tiểu lưu manh khác cũng kích động lao thẳng tới chỗ bảy cô gái xinh đẹp kia.
Tám tên tù phạm, hay đám người cầm vũ khí, vẻ mặt dữ tợn cũng tựa như theo quan hệ mà phân chia ra thành từng vòng nhỏ hẹp, thờ ơ lạnh nhạt nhìn xung quanh.
Đám bảo tiêu của mập mạp liền đi tới bên người mập mạp, móc súng ra nhìn chằm chằm bốn phía mà cảnh giác.
Bốn tên da đen và sáu gã da trắng thì ở một chỗ, đưua mắt nhìn khung cảnh nơi này một hồi sau đó đi vào trong rừng.
- Sắc Vi tổ ư? Trên đại cầu hẳn là không có một đoàn thể nào như vậy!
Nhạc Trọng nghe vậy thì hơi cau mày, tuy hắn không có quen thuộc với ngành giải trí nhưng chưa hề nghe thấy có một đoàn thể nào như vậy, mà xem biểu hiện của đám lưu manh kia thì bọn họ thực sự là có danh tiếng.
Nhạc Trọng tới trước mặt bảy cô gái đang bị đám lưu manh vây quanh mà hỏi:
- Các cô đến từ địa cầu hay sao?
Một tên mặt đầy tàn nhang, mặc một chiếc quần jean đầy mảnh vá, vẻ mặt hung hãn, trừng mắt liếc Nhạc Trọng quát lớn:
- Địa cầu? Mẹ mày, có phải đầu bị nước vào không? Cút! Không thấy ông mày đang tán gái sao? Cẩn thận ông đâm mày đấy.
Một tên mặt rỗ tướng mạo bình thường đặt tay lên cự nhũ của cô, tay phải kéo cô vào bên trong rừng, miệng hùng hổ nói:
- Con mẹ nó! Giả cái gì tinh thuần! Cái thân thể nát bét kia đã không biết bị bao nhiêu đạo diễn thử qua rồi, lão tử chơi một lần mà cũng không cho? Con đại kỹ nữ này, mọi người cùng lên, luân chết nó!!!
Cô gái có khuôn mặt trang nhã, để mái tóc đuôi ngựa, hai bầu ngực đầy mãn, vóc người gợi cảm, tướng mạo xinh đẹp kia khóc thét lên:
- Đừng mà! Cứu! Cứu ta…
- Tiểu Thuận, đây chính là Tôn Lan Lan! Lão tử thầm mến nàng từ lâu, pháo đầu tiên để cho lão tử bắn đi thôi.
Cùng với một tiếng cười vang lên, sáu tên tiểu lưu cùng lao tới.
Thấy Tôn Lan Lan bị mang đi, sáu cô gái đi cùng nàng đều cảm thấy một tia sợ hãi trên mặt, cũng không dám nói thêm cái gì.
Chỉ có một cô gái cực kỳ mỹ lệ, thanh thuần nhưng không kém phần xinh đẹp lên tiếng:
- Buông cô ấy ra! Mau buông Lan Lan ra! Các người như thế là phạm tội, ta sẽ báo cáo lên trên !
Một tên tiểu lưu manh cười giòn một tiếng, sau đso bước lên trực tiếp nắm lấy tay Hàn Sắc mà kéo vào trong rừng:
- Hàn Sắc! rất tốt! Ta rất là thích cô, món canh Hàn Sắc này các người không nên cướp của ta nha!
Hàn Sắc bị tên lưu manh kia nắm tay thì hét lớn:
- Buông ra! Cứu mạng! Cứu tôi!
Hai người mặc đồ bác sĩ có một tia do dự bước lên trước một bước.
Hai tên tiểu lưu manh hiện lên chút hung quang trong mắt, móc ra hai thanh đao sừng trâu, giọng uy hiếp:
- Mẹ nó! Lão tử làm việc ở đây thì đừng có mà xen vào! Cẩn thận không lão tử chơi chết các người!
Hai người mặc áo bác sĩ hơi cứng người lại, sau đó đứng im không tiến lên, có chút hơi xấu hổ, tuy bọn họ còn có một chút lương tri, nhưng dưới sự uy hiếp của dao nhọn thì bọn họ vẫn bảo trì trầm mặc.
Còn những người còn lại thì vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không một ai có ý muốn tiến lên khuyên can.
- Cứu! Cứu với!
Chỉ còn lại âm thanh cầu cứu thê thảm của Hàn Sắc và Tôn Lan Lan quanh quẩn nơi đây.
Một gã tù phạm cười dữ tợn trực tiếp đi về phía nă người thiếu nữ còn lại nói:
- Mẹ nó! Lão tử bị nhốt lâu như thế rồi, đã lâu không có được đụng tới nữ nhân! Hôm nay có thể được thoải mái một lần rồi!
- Thật là, một đám rác rưởi!
Nhạc Trọng thấy 1 màn này, khẽ cau mày, móc ra một khẩu súng lục, ngắm tới tên lưu manh đang cầm tay Hàn Sắc mà bóp cò.
Trên mi tâm tên đó thêm ra một cái lỗ nhỏ, vẻ mặt hắn khó tin nhìn Nhạc Trọng, sau đó ngã cái rầm trên mặt đất.
- Cứu mạng!
- Súng! Trong tay hắn có súng!
- Mọi người cùng tiến lên!
- ………
Thấy Nhạc Trọng dùng súng giảm thanh giết chết một tên đồng bạn mình thì sáu tên tiểu lưu manh cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, bọn họ cùng gào thét, ba người lao tới phía Nhạc Trọng, hai kẻ bỏ chạy vào trong rừng, còn lại một tên thì bắt lấy Tôn Lan Lan để làm con tin.
Cùng với âm thanh thanh thúy vang lên, từng viên đạn bắn trúng mi tâm đám lưu manh, trực tiếp giết chết bọn chúng.
Thấy bảy cỗ thi thể kia, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi trong lòng.
Hàn Sắc, Tôn Lan Lan thì mặt không còn một chút máu nào.
Còn cái tên tù phạm hô hào muốn được sảng khoái một lần kia thì mồ hôi chảy ròng ròng, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Tên mập và thư ký, bảo tiêu của hắn đều hiện lên một tia cảnh giác và sợ hãi trong mắt.
Nhạc Trọng tới trước người Hàn Sắc hỏi:
- Tôi hỏi cô, các cô không phải tới từ đị cầu ư?
Hàn Sắc nhìn Nhạc Trọng vừa bắn chết bảy người, trong lòng kinh hãi, run run, nhưng nàng vẫn như cũ kiên cường:
- Địa cầu là cái gì, tôi không biết? Chúng tôi Sắc Vi tổ là đoàn thể ở Duran quốc, chúng tôi đến từ Duran quốc!
Nhạc Trọng nghe nàng ta nói không phải đến từ địa cầu, hắn lập tức hỏi theo một cách khác:
- Duran quốc! Các người đến từ tinh cầu nào?
- Chúng tôi đến từ Hồng Thổ tinh!
Hàn Sắc cũng đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt biến thành trắng bệch hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Vị tiên sinh này, chả lẽ nơi này không phải là Hồng Thổ tinh sao?
- Không! Ở đây không phải là Hồng Thổ tinh!
Trong lòng hắn có chút tính toán:
- Hóa ra cungx không phải chỉ có địa cầu mới bị cái loại tùy cơ truyền tống tới những thế giới tàn khốc như vậy, chính xác thì tinh cầu kia hẳn đã bị khống chế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.