Chương 1129: Tuyển phi!
Tư Sản Bạo Tăng
02/02/2015
Phía trên hoàng thành Bạo Phong, đâu đâu cũng có thể thấy màu xanh, gieo trồng rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, cây lạ hiếm quý. Từng tòa từng tòa kiến trúc bằng đá đứng lẳng lặng bên nhau.
Trên ngã tư đường, từng người từng người phụ nữ ăn mặc quần áo diễm lệ, dung mạo đều không tầm thường, sắc mặt hồng hào đi qua đi lại.
Điểm khác biết với phía dưới Bạo Phong Cốc là phía dưới có nam có cả nữ, còn ở trong hoàng thành Bạo Phong này thì Nhạc Trọng hoàn toàn không thấy một người đàn ông nào cả, chỉ có vô số phụ nữ đi đi lại lại trên đường mà thôi.
Hơn mười con chim biến dị chở đám người Nhạc Trọng nhanh chóng đáp xuống một đình viện rộng lớn.
Ảnh Lam lãnh đạm liếc nhìn Nhạc Trọng một cái, sau đó nhanh chóng đi vào trong hoàng thành:
- Xin mời đi theo tôi!
Nhạc Trọng bước theo sau Ảnh Lam.
Đột nhiên ngay lúc này, bốn vị nữ quan đi nhanh đến chặn lại trước người Ảnh Lam, nói:
- Ảnh Lam đại nhân, xin ngài chờ một chút!
Ảnh Lam nhìn bốn vị nữ quan, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, nói:
- Chuyện gì?
Một vị nữ quan tiến lên nói:
- Lưu Mị Nhi thân vương điện hạ mời đại nhân dẫn Nhạc Trọng đến Bách Thảo điện! Điện hạ đã thương lượng chuyện này với nữ vương bệ hạ rồi.
Ảnh Lam lãnh đạm nói:
- Tôi đã biết!
Ảnh Lam xoay người dẫn Nhạc Trọng đi về hướng thiên điện kia.
Ảnh Lam dẫn Nhạc Trọng đi đến một cung điện vô cùng rộng lớn, nói:
- Đây chính là Bách Thảo điện, xin mời ngài hãy ở đây chờ một chút!
Nói xong, Ảnh Lam không hề có ý sẽ tiếp tục nói chuyện với Nhạc Trọng, lập tức xoay người dẫn người rời đi.
Nhạc Trọng khẽ cau mày, cẩn thận quan sát cung điện này, trong lòng đề cao cảnh giác. Hắn tuy rằng có được lực lượng mạnh mẽ, thời điểm tất yếu có thể thông qua thuật triệu hồi tuần thú đưa Thái Sơn cấp năm ở phương xa triệu hồi đến đây để phá hư hoàng thành Bạo Phong này. Nhưng hắn cũng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì có thể ngã xuống ở chỗ này.
Nhạc Trọng cẩn thận quan sát cung điện kia một lần nữa, không phát hiện có bất kỳ nguy hiểm nào cả. Hắn lất tay lên, trực tiếp mở ra một laptop mini có rada, nhìn chằm chằm Bạch Y hiện lên trên màn hình, lập tức hỏi:
- Bạch Y, ngươi có thể nắm giữ máy tính trung ương của hòn đảo nhỏ bằng sắt thép này không?
Bạch Y thân là trí năng nhân tạo siêu cấp, có được máy tính trung ương thế giới thì hoàn toàn có thể phát huy được lực lượng khủng bố.
Nghe vậy, trong mắt Bạch Y hiện lên từng dòng số liệu, ánh sáng phát ra, rất nhanh thì những dòng số liệu phát sáng kia ngừng lại, nó nhanh chóng nói:
- Trong hòn đảo nhỏ bằng sắt thép cứng rắn này, tôi không cảm ứng được sự tồn tại của bất kỳ máy tính trung ương nào cả. Có ba khả năng, một chính là trên đảo nhỏ bằng sắt thép này không có máy tính trung ương. Hai là máy tính trung ương của đảo nhỏ bằng sắt thép này hoàn toàn không vận hành. Còn khả năng thứ ba chính là, có máy tính trung ương, nhưng lại bị lực lượng thần bí nào đó cản trở bảo vệ, khiến tôi không cách nào xâm nhập nhìn trộm được. Thông qua những phân tích thông tin có được về tòa đảo nhỏ bằng sắt thép này, theo suy đoán của cá nhân tôi, trong quá trình kiến tạo xây dựng quả thật có máy tính trung ương. Còn về phần hiện tại thì không thể khẳng định máy tính trung ương đó còn tồn tại hay không nữa. Bởi vì đại bộ phận đường dẫn của hòn đảo nhỏ bằng sắt thép này này đã có mấy trăm năm không khởi động rồi, rất nhiều khu vực đều không thể vận hành nữa.
Nhạc Trọng khẽ cau mày, chậm rãi nói:
- Là như vậy sao? Xem ra chỉ có thể hỏi bản thân Lạc Thanh Thanh thôi!
- Ngươi là ai vậy?
Ngay lúc Nhạc Trọng tự hỏi thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến bên cạnh.
Nhạc Trọng nhìn về hướng thanh âm phát ra thì chỉ thất những mỹ thiếu niên, tiểu bạch kiểm tướng mạo anh tuấn, dáng người hoặc khôi ngô, hoặc nhỏ nhắn đang nối đuôi nhau đi vào.
Một mỹ thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, dáng người cao gầy, khí chất bất phàm, vô cùng tuấn mỹ lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng. Chính mỹ thiếu niên này là người vừa hỏi chuyện Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng liếc nhìn mỹ thiếu niên kia một cái, lãnh đạm nói:
- Ngươi lại là ai? Trước khi hỏi tên người khác thì phải nói tên mình ra trước chứ. Chẳng lẽ chút lễ phép ấy ngươi cũng không biết sao?
Nhìn thấy Nhạc Trọng hỏi ngược lại như thế, vị mỹ thiếu niên kia có chút kinh ngạc.
Tiểu bạch kiểm đứng bên cạnh mỹ thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân được sáu mỹ thiếu niên khác vây quanh lập tức tiến lên quát lớn Nhạc Trọng:
- Vô lễ! Người trước mặt ngươi chính là công tử của Lục Điều gia, Lục Điều Mỹ Hùng điện hạ. Là người tương lai nhất định sẽ trở thành vương phi của bệ hạ. Ngươi dám vô lễ với vị đại nhân này, chẳng lẽ không muốn sống nữa chăng?
Cùng lúc với lời nói của sáu vị mỹ thiếu niên kia, trong mắt Lục Điều Mỹ Hùng cũng lộ ra vẻ ngạo nghễ chán ghét.
- Vương phi?
Khóe miệng Nhạc Trọng hơi hơi giương lên, sau đó nhìn những thiếu niên tuấn mỹ đứng đầy đại điện, trong lòng bỗng sinh ra một dự cảm có chút hoang đường.
Nhạc Trọng dò hỏi:
- Các ngươi chẳng lẽ đều là vương phi của nữ vương bệ hạ sao?
Một mỹ thiếu niên khinh miệt liếc nhìn Nhạc Trọng, nói:
- Thật không biết điều, cũng không biết gã đàn ông xấu xí như ngươi từ chỗ nào đến đây nữa. Tất cả những người đứng ở trong này đều là phi tần dự bị trong hậu cung của nữ vương bệ hạ. Người có thể trở thành vương phi của nữ vương bệ hạ chỉ có gần bốn người mà thôi. Còn những người còn lại thì chỉ có thể trở thành phi tần. Địa vị của phi tử khác hoàn toàn với những người tương lai chỉ có thể trở thành phi tần như chúng ta.
Trong mấy trăm người đàn ông tuấn mỹ đứng đầy trong đại điện này, Nhạc Trọng trông có vẻ không có chút hấp dẫn nào. Sự thật thì là, hắn ở trong những người đàn ông bình thường thì cũng coi như có chút đẹp trai, nhưng khi đứng cùng với những mỹ nam ngàn chọn vạn chọn này thì quả thật tướng mạo của hắn có chút kém.
Nhạc Trọng nhìn mỹ nam đứng đầy đại điện, khẽ mỉm cười:
- Đều nói đàn ông không phải thứ tốt lành gì. Nhưng sau khi phụ nữ cầm quyền, tính tình cũng không kém đàn ông là bao.
Phụ nữ và đàn ông đều là sinh vật, cho nên đều có nhu cầu khát vọng với khác phái. Mẫu thân của Doanh Chính nước Tần chính là một người đàn ba có ba ngàn người đàn ông. Nữ vương Vũ Tắc Thiên, công chúa Bình Dương có được năng lực trác tuyệt cũng là người có được ba ngàn đàn ông. Một ít đàn bà phú hào thời hiện đại, phụ nữ có tiền cũng sẽ bị bao dưỡng một ít tiểu bạch kiểm. Nếu không thì cũng không xuất hiện nghề trai gọi.
Nhưng vừa nghĩ đến Lạc Thanh Thanh khí phách mười phần, tràn đầy mị lực thế nhưng lại giống nhiều gã đàn ông tuyển phi như vậy, trong lòng Nhạc Trọng thở dài tiếc hận. Cô ta mặc dù có được dung nhan tuyệt mỹ, khí chất và mị lực siêu phàm, nhưng nói đến cùng cũng không phải đồ ăn của ăn.
Trên ngã tư đường, từng người từng người phụ nữ ăn mặc quần áo diễm lệ, dung mạo đều không tầm thường, sắc mặt hồng hào đi qua đi lại.
Điểm khác biết với phía dưới Bạo Phong Cốc là phía dưới có nam có cả nữ, còn ở trong hoàng thành Bạo Phong này thì Nhạc Trọng hoàn toàn không thấy một người đàn ông nào cả, chỉ có vô số phụ nữ đi đi lại lại trên đường mà thôi.
Hơn mười con chim biến dị chở đám người Nhạc Trọng nhanh chóng đáp xuống một đình viện rộng lớn.
Ảnh Lam lãnh đạm liếc nhìn Nhạc Trọng một cái, sau đó nhanh chóng đi vào trong hoàng thành:
- Xin mời đi theo tôi!
Nhạc Trọng bước theo sau Ảnh Lam.
Đột nhiên ngay lúc này, bốn vị nữ quan đi nhanh đến chặn lại trước người Ảnh Lam, nói:
- Ảnh Lam đại nhân, xin ngài chờ một chút!
Ảnh Lam nhìn bốn vị nữ quan, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, nói:
- Chuyện gì?
Một vị nữ quan tiến lên nói:
- Lưu Mị Nhi thân vương điện hạ mời đại nhân dẫn Nhạc Trọng đến Bách Thảo điện! Điện hạ đã thương lượng chuyện này với nữ vương bệ hạ rồi.
Ảnh Lam lãnh đạm nói:
- Tôi đã biết!
Ảnh Lam xoay người dẫn Nhạc Trọng đi về hướng thiên điện kia.
Ảnh Lam dẫn Nhạc Trọng đi đến một cung điện vô cùng rộng lớn, nói:
- Đây chính là Bách Thảo điện, xin mời ngài hãy ở đây chờ một chút!
Nói xong, Ảnh Lam không hề có ý sẽ tiếp tục nói chuyện với Nhạc Trọng, lập tức xoay người dẫn người rời đi.
Nhạc Trọng khẽ cau mày, cẩn thận quan sát cung điện này, trong lòng đề cao cảnh giác. Hắn tuy rằng có được lực lượng mạnh mẽ, thời điểm tất yếu có thể thông qua thuật triệu hồi tuần thú đưa Thái Sơn cấp năm ở phương xa triệu hồi đến đây để phá hư hoàng thành Bạo Phong này. Nhưng hắn cũng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì có thể ngã xuống ở chỗ này.
Nhạc Trọng cẩn thận quan sát cung điện kia một lần nữa, không phát hiện có bất kỳ nguy hiểm nào cả. Hắn lất tay lên, trực tiếp mở ra một laptop mini có rada, nhìn chằm chằm Bạch Y hiện lên trên màn hình, lập tức hỏi:
- Bạch Y, ngươi có thể nắm giữ máy tính trung ương của hòn đảo nhỏ bằng sắt thép này không?
Bạch Y thân là trí năng nhân tạo siêu cấp, có được máy tính trung ương thế giới thì hoàn toàn có thể phát huy được lực lượng khủng bố.
Nghe vậy, trong mắt Bạch Y hiện lên từng dòng số liệu, ánh sáng phát ra, rất nhanh thì những dòng số liệu phát sáng kia ngừng lại, nó nhanh chóng nói:
- Trong hòn đảo nhỏ bằng sắt thép cứng rắn này, tôi không cảm ứng được sự tồn tại của bất kỳ máy tính trung ương nào cả. Có ba khả năng, một chính là trên đảo nhỏ bằng sắt thép này không có máy tính trung ương. Hai là máy tính trung ương của đảo nhỏ bằng sắt thép này hoàn toàn không vận hành. Còn khả năng thứ ba chính là, có máy tính trung ương, nhưng lại bị lực lượng thần bí nào đó cản trở bảo vệ, khiến tôi không cách nào xâm nhập nhìn trộm được. Thông qua những phân tích thông tin có được về tòa đảo nhỏ bằng sắt thép này, theo suy đoán của cá nhân tôi, trong quá trình kiến tạo xây dựng quả thật có máy tính trung ương. Còn về phần hiện tại thì không thể khẳng định máy tính trung ương đó còn tồn tại hay không nữa. Bởi vì đại bộ phận đường dẫn của hòn đảo nhỏ bằng sắt thép này này đã có mấy trăm năm không khởi động rồi, rất nhiều khu vực đều không thể vận hành nữa.
Nhạc Trọng khẽ cau mày, chậm rãi nói:
- Là như vậy sao? Xem ra chỉ có thể hỏi bản thân Lạc Thanh Thanh thôi!
- Ngươi là ai vậy?
Ngay lúc Nhạc Trọng tự hỏi thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến bên cạnh.
Nhạc Trọng nhìn về hướng thanh âm phát ra thì chỉ thất những mỹ thiếu niên, tiểu bạch kiểm tướng mạo anh tuấn, dáng người hoặc khôi ngô, hoặc nhỏ nhắn đang nối đuôi nhau đi vào.
Một mỹ thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, dáng người cao gầy, khí chất bất phàm, vô cùng tuấn mỹ lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng. Chính mỹ thiếu niên này là người vừa hỏi chuyện Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng liếc nhìn mỹ thiếu niên kia một cái, lãnh đạm nói:
- Ngươi lại là ai? Trước khi hỏi tên người khác thì phải nói tên mình ra trước chứ. Chẳng lẽ chút lễ phép ấy ngươi cũng không biết sao?
Nhìn thấy Nhạc Trọng hỏi ngược lại như thế, vị mỹ thiếu niên kia có chút kinh ngạc.
Tiểu bạch kiểm đứng bên cạnh mỹ thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân được sáu mỹ thiếu niên khác vây quanh lập tức tiến lên quát lớn Nhạc Trọng:
- Vô lễ! Người trước mặt ngươi chính là công tử của Lục Điều gia, Lục Điều Mỹ Hùng điện hạ. Là người tương lai nhất định sẽ trở thành vương phi của bệ hạ. Ngươi dám vô lễ với vị đại nhân này, chẳng lẽ không muốn sống nữa chăng?
Cùng lúc với lời nói của sáu vị mỹ thiếu niên kia, trong mắt Lục Điều Mỹ Hùng cũng lộ ra vẻ ngạo nghễ chán ghét.
- Vương phi?
Khóe miệng Nhạc Trọng hơi hơi giương lên, sau đó nhìn những thiếu niên tuấn mỹ đứng đầy đại điện, trong lòng bỗng sinh ra một dự cảm có chút hoang đường.
Nhạc Trọng dò hỏi:
- Các ngươi chẳng lẽ đều là vương phi của nữ vương bệ hạ sao?
Một mỹ thiếu niên khinh miệt liếc nhìn Nhạc Trọng, nói:
- Thật không biết điều, cũng không biết gã đàn ông xấu xí như ngươi từ chỗ nào đến đây nữa. Tất cả những người đứng ở trong này đều là phi tần dự bị trong hậu cung của nữ vương bệ hạ. Người có thể trở thành vương phi của nữ vương bệ hạ chỉ có gần bốn người mà thôi. Còn những người còn lại thì chỉ có thể trở thành phi tần. Địa vị của phi tử khác hoàn toàn với những người tương lai chỉ có thể trở thành phi tần như chúng ta.
Trong mấy trăm người đàn ông tuấn mỹ đứng đầy trong đại điện này, Nhạc Trọng trông có vẻ không có chút hấp dẫn nào. Sự thật thì là, hắn ở trong những người đàn ông bình thường thì cũng coi như có chút đẹp trai, nhưng khi đứng cùng với những mỹ nam ngàn chọn vạn chọn này thì quả thật tướng mạo của hắn có chút kém.
Nhạc Trọng nhìn mỹ nam đứng đầy đại điện, khẽ mỉm cười:
- Đều nói đàn ông không phải thứ tốt lành gì. Nhưng sau khi phụ nữ cầm quyền, tính tình cũng không kém đàn ông là bao.
Phụ nữ và đàn ông đều là sinh vật, cho nên đều có nhu cầu khát vọng với khác phái. Mẫu thân của Doanh Chính nước Tần chính là một người đàn ba có ba ngàn người đàn ông. Nữ vương Vũ Tắc Thiên, công chúa Bình Dương có được năng lực trác tuyệt cũng là người có được ba ngàn đàn ông. Một ít đàn bà phú hào thời hiện đại, phụ nữ có tiền cũng sẽ bị bao dưỡng một ít tiểu bạch kiểm. Nếu không thì cũng không xuất hiện nghề trai gọi.
Nhưng vừa nghĩ đến Lạc Thanh Thanh khí phách mười phần, tràn đầy mị lực thế nhưng lại giống nhiều gã đàn ông tuyển phi như vậy, trong lòng Nhạc Trọng thở dài tiếc hận. Cô ta mặc dù có được dung nhan tuyệt mỹ, khí chất và mị lực siêu phàm, nhưng nói đến cùng cũng không phải đồ ăn của ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.