Chương 967: Vùng đất quỷ dị. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
16/01/2015
Ở trước mặt là một mảnh đồng ruộng không có gì khác biệt với những địa phương khác, hắn cũng không cảm giác được có khí tức của sinh vật, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn nhắc nhở lấy hắn, làm các tế bào trong cơ thể hắn đều cảm thụ được nguy hiểm.
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng trọng, hít sâu một hơi nói với nhóm nữ sinh:
- Thối lui!
Dứt lời hắn lập tức lui về phía sau.
Nhóm nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, cũng thuận theo Nhạc Trọng thối lui ra sau. Mặc dù các nàng có chút khờ dại vô tri, nhưng cũng từ vẻ ngưng trọng của Nhạc Trọng cảm giác được điều gì đó.
Một gã tiểu thanh niên nhìn Nhạc Trọng khinh bỉ nói với nhóm tiểu thanh niên:
- Thật sự là quỷ nhát gan, nơi đó chẳng có cái gì cả. Chúng huynh đệ, chúng ta đi! Đi tới chỗ đó nhìn xem!
- Đi!
Từng tên thanh niên đều nhìn Nhạc Trọng khinh miệt cười, vì phô bày ra dũng khí cùng chê cười Nhạc Trọng nhát gan, bọn hắn lại tiến nhanh về phía trước.
Nhóm tiểu thanh niên đi qua phía trước rút khảm đao cùng thái đao nhìn khắp bốn phương tám hướng với vẻ cảnh giác.
Tên tiểu thanh niên cầm đầu đi thêm vài trăm thước chứng kiến không có gì khác lạ chuyển đầu nhìn Nhạc Trọng cười khinh miệt:
- Không có cái gì cả thôi! Quỷ nhát gan! Bên này không có gì…
Nhạc Trọng không thèm nhìn tới hắn mà nhìn chung quanh, chỉ thấy đại bộ phận đám người đã chia thành một ít đội ngũ tán đi khắp bốn phương tám hướng.
Không ai nguyện ý ở lại tại chỗ chờ chết, ở trong thế giới hoang vu này, bọn họ phải đi tìm thực vật cùng nguồn nước, nếu không chỉ còn con đường chết.
Tiêu Lan nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, chúng ta cũng đi qua đi! Ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết!
Nhạc Trọng nhìn vị trí đám tiểu thanh niên đang đứng trầm giọng nói:
- Bên kia nguy hiểm! Không thể qua đó!
Nhạc Trọng thập phần tin tưởng năng lực cảm giác nguy hiểm trong vô số cuộc tử chiến đã trải qua, năng lực này đã cứu mạng hắn vài lần. Mặc dù hắn cũng không biết ở chỗ kia có nguy hiểm gì, nhưng hắn không muốn đi qua đó.
Một nữ sinh đeo kính buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, toàn thân mang theo khí tức thư hương nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng, tôi tên là Trầm Di. Bên kia có nguy hiểm gì có thể cho chúng tôi biết hay không?
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không biết, tôi chỉ cảm giác được bên kia có nguy hiểm!
Một nữ sinh nhuộm tóc nâu, làn da trắng, trang điểm nhàn nhạt, đôi chân xinh đẹp tuyệt trần, tướng mạo thập phần diễm lệ hơn nữa có chút ngạo khí liếc mắt nhìn Nhạc Trọng khinh miệt nói:
- Quỷ nhát gan! Chỉ cảm giác có nguy hiểm thì anh liền do dự sao? Anh như vậy còn là nam nhân hay không? Nam tử hán đội trời đạp đất, nghênh khó mà lên. Ngay hình bóng của địch nhân cũng không chứng kiến, anh đã do dự, như vậy còn xem như là nam nhân sao?
Nữ sinh ngạo khí này tên Khổng Thúy Vân, là một nữ sinh xinh đẹp nhất trong nhóm nữ sinh kia, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Đặt trong trường học có thể trở thành hoa hậu giảng đường, được vô số người hâm mộ.
Nhạc Trọng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua nữ sinh xinh đẹp kia nhưng không tiếp tục dừng lại chút nào.
Nhạc Trọng nam chinh bắc chiến, không biết đã gặp qua bao nhiêu mỹ nữ, dù là tuyệt sắc mỹ nữ hắn cũng thu vào không ít. Mặc dù Khổng Thúy Vân xinh đẹp nhưng không tính là gì, căn bản không hề làm ảnh hưởng tâm trí của hắn.
Khổng Thúy Vân nhìn thấy Nhạc Trọng không đếm xỉa nàng, trong lòng giận dữ, chân mày nhíu lại định mở miệng nói thêm lời càng khó nghe.
Ngay đúng lúc này một nữ sinh sợ hãi thét to:
- Hắn hộc máu!
Khổng Thúy Vân nhìn theo tiếng thét chói tai của nàng, chỉ thấy tiểu thanh niên đang diễu võ giương oai đột nhiên sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng hộc máu tươi.
Những tiểu thanh niên khác cũng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ vừa hộc máu vừa điên cuồng lăn lộn dưới đất.
Khổng Thúy Vân nhìn một màn quỷ dị lại đáng sợ kia, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, nếu không phải có lời nhắc nhở của Nhạc Trọng, chỉ sợ các nàng đã biến thành một thành viên đang giãy dụa hộc máu lăn lộn bên kai. Vừa nghĩ tới mình mới chế nhạo Nhạc Trọng là quỷ nhát gan, gương mặt nàng liền đỏ bừng lên.
Gần như cùng một thời gian, khắp bốn phương tám hướng đều có người bị lăn lộn trên mặt đất hộc máu, tất cả mọi người kinh hoảng thất thố hướng chỗ địa phương truyền tống chạy trở về.
Mọi người nhìn khu hoang dã mờ mịt trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
- Chỗ này là địa phương gì vậy?
- Đây là chuyện gì xảy ra…
Đám người nhất thời lâm vào hỗn loạn cùng sợ hãi, mọi người không ngừng thét to. Nhân loại tử vong không chút dấu hiệu nào, so với việc bị biến dị thú xé rách càng thêm đáng sợ cùng quỷ dị.
Nhạc Trọng nhìn phương xa, chân mày không nhịn được cau lại, tình huống quỷ dị như vậy hắn cũng chưa từng thấy qua.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng lại hướng phương tây đi tới:
- Đi hướng bên kia!
- Đợi tôi một chút!
Nhóm nữ sinh Khổng Thúy Vân cả kinh, vội vàng đi theo phía sau Nhạc Trọng. Các nàng đã kiến thức hành động kỳ dị của hắn nên trong lòng nảy sinh lòng ỷ lại. Những nữ sinh này được cường giả bảo hộ quá tốt, không bị cuối thời ô nhiễm quá nhiều, bởi vậy trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy dựa theo cường giả chính là bản năng của các nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Trọng luôn luôn đi về phía trước, đi ra vài trăm thước cũng không xuất hiện vấn đề.
Mã Phàm nhìn Nhạc Trọng không ngừng đi tới, trong mắt thoáng hiện dị quang lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, chờ chúng tôi một chút!
Nhạc Trọng không hề có tâm tư nhìn tới Mã Phàm. Trong thế giới thứ hai này, nhiệm vụ của hắn chính là hiểu rõ hết thảy về thế giới này, hơn nữa cố gắng sinh tồn đúng một năm nơi đây. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, bảo vật Hi Vọng Chi Tâm mà hệ thống ban thưởng tuyệt đối là một dị bảo khó được. Hắn cũng không muốn lưu lại bảo hộ đám người Mã Phàm.
- Chúng ta đi!
Mã Phàm chứng kiến Nhạc Trọng không hề có ý tứ phản ứng tới hắn liền mang theo hai mươi người hướng chỗ Nhạc Trọng đuổi theo.
Mấy chục tiểu đoàn thể dựa theo màu da cùng chủng tộc đều theo sau Nhạc Trọng đi ra bên ngoài.
Nhạc Trọng thật cẩn thận đi về phía trước, năng lực cảm giác nguy hiểm của hắn không ngừng cảnh báo hắn tránh né, đi một đoạn phía trước thân thể hắn lại căng thẳng lên, một cỗ dự cảm nguy hiểm chợt nảy lên trong lòng, sau đó hắn sẽ lập tức tránh né.
Nhạc Trọng đi suốt bốn tiếng đồng hồ trong khu vực đồng ruộng hoang vu kia, không nhìn thấy được bất kỳ sinh cơ nào, khu vực này hoàn toàn tĩnh mịch như tử vực.
- Cẩn thận!
Đột nhiên một dự cảm nguy hiểm xông lên, hắn nhất thời lớn tiếng quát.
Ngay trong lúc này từ trên một sườn núi nhỏ đột nhiên xông ra một đám sinh vật phi nhân loại cao hơn hai thước, làn da đen vàng bao phủ một tầng sừng như vết chai, thân thể trần truồng, tay cầm gậy gỗ thật lớn, đôi tay thô to, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt chớp động hào quang điên cuồng rít gào hướng bên này xông tới.
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng trọng, hít sâu một hơi nói với nhóm nữ sinh:
- Thối lui!
Dứt lời hắn lập tức lui về phía sau.
Nhóm nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, cũng thuận theo Nhạc Trọng thối lui ra sau. Mặc dù các nàng có chút khờ dại vô tri, nhưng cũng từ vẻ ngưng trọng của Nhạc Trọng cảm giác được điều gì đó.
Một gã tiểu thanh niên nhìn Nhạc Trọng khinh bỉ nói với nhóm tiểu thanh niên:
- Thật sự là quỷ nhát gan, nơi đó chẳng có cái gì cả. Chúng huynh đệ, chúng ta đi! Đi tới chỗ đó nhìn xem!
- Đi!
Từng tên thanh niên đều nhìn Nhạc Trọng khinh miệt cười, vì phô bày ra dũng khí cùng chê cười Nhạc Trọng nhát gan, bọn hắn lại tiến nhanh về phía trước.
Nhóm tiểu thanh niên đi qua phía trước rút khảm đao cùng thái đao nhìn khắp bốn phương tám hướng với vẻ cảnh giác.
Tên tiểu thanh niên cầm đầu đi thêm vài trăm thước chứng kiến không có gì khác lạ chuyển đầu nhìn Nhạc Trọng cười khinh miệt:
- Không có cái gì cả thôi! Quỷ nhát gan! Bên này không có gì…
Nhạc Trọng không thèm nhìn tới hắn mà nhìn chung quanh, chỉ thấy đại bộ phận đám người đã chia thành một ít đội ngũ tán đi khắp bốn phương tám hướng.
Không ai nguyện ý ở lại tại chỗ chờ chết, ở trong thế giới hoang vu này, bọn họ phải đi tìm thực vật cùng nguồn nước, nếu không chỉ còn con đường chết.
Tiêu Lan nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, chúng ta cũng đi qua đi! Ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết!
Nhạc Trọng nhìn vị trí đám tiểu thanh niên đang đứng trầm giọng nói:
- Bên kia nguy hiểm! Không thể qua đó!
Nhạc Trọng thập phần tin tưởng năng lực cảm giác nguy hiểm trong vô số cuộc tử chiến đã trải qua, năng lực này đã cứu mạng hắn vài lần. Mặc dù hắn cũng không biết ở chỗ kia có nguy hiểm gì, nhưng hắn không muốn đi qua đó.
Một nữ sinh đeo kính buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, toàn thân mang theo khí tức thư hương nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng, tôi tên là Trầm Di. Bên kia có nguy hiểm gì có thể cho chúng tôi biết hay không?
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không biết, tôi chỉ cảm giác được bên kia có nguy hiểm!
Một nữ sinh nhuộm tóc nâu, làn da trắng, trang điểm nhàn nhạt, đôi chân xinh đẹp tuyệt trần, tướng mạo thập phần diễm lệ hơn nữa có chút ngạo khí liếc mắt nhìn Nhạc Trọng khinh miệt nói:
- Quỷ nhát gan! Chỉ cảm giác có nguy hiểm thì anh liền do dự sao? Anh như vậy còn là nam nhân hay không? Nam tử hán đội trời đạp đất, nghênh khó mà lên. Ngay hình bóng của địch nhân cũng không chứng kiến, anh đã do dự, như vậy còn xem như là nam nhân sao?
Nữ sinh ngạo khí này tên Khổng Thúy Vân, là một nữ sinh xinh đẹp nhất trong nhóm nữ sinh kia, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Đặt trong trường học có thể trở thành hoa hậu giảng đường, được vô số người hâm mộ.
Nhạc Trọng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua nữ sinh xinh đẹp kia nhưng không tiếp tục dừng lại chút nào.
Nhạc Trọng nam chinh bắc chiến, không biết đã gặp qua bao nhiêu mỹ nữ, dù là tuyệt sắc mỹ nữ hắn cũng thu vào không ít. Mặc dù Khổng Thúy Vân xinh đẹp nhưng không tính là gì, căn bản không hề làm ảnh hưởng tâm trí của hắn.
Khổng Thúy Vân nhìn thấy Nhạc Trọng không đếm xỉa nàng, trong lòng giận dữ, chân mày nhíu lại định mở miệng nói thêm lời càng khó nghe.
Ngay đúng lúc này một nữ sinh sợ hãi thét to:
- Hắn hộc máu!
Khổng Thúy Vân nhìn theo tiếng thét chói tai của nàng, chỉ thấy tiểu thanh niên đang diễu võ giương oai đột nhiên sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng hộc máu tươi.
Những tiểu thanh niên khác cũng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ vừa hộc máu vừa điên cuồng lăn lộn dưới đất.
Khổng Thúy Vân nhìn một màn quỷ dị lại đáng sợ kia, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, nếu không phải có lời nhắc nhở của Nhạc Trọng, chỉ sợ các nàng đã biến thành một thành viên đang giãy dụa hộc máu lăn lộn bên kai. Vừa nghĩ tới mình mới chế nhạo Nhạc Trọng là quỷ nhát gan, gương mặt nàng liền đỏ bừng lên.
Gần như cùng một thời gian, khắp bốn phương tám hướng đều có người bị lăn lộn trên mặt đất hộc máu, tất cả mọi người kinh hoảng thất thố hướng chỗ địa phương truyền tống chạy trở về.
Mọi người nhìn khu hoang dã mờ mịt trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
- Chỗ này là địa phương gì vậy?
- Đây là chuyện gì xảy ra…
Đám người nhất thời lâm vào hỗn loạn cùng sợ hãi, mọi người không ngừng thét to. Nhân loại tử vong không chút dấu hiệu nào, so với việc bị biến dị thú xé rách càng thêm đáng sợ cùng quỷ dị.
Nhạc Trọng nhìn phương xa, chân mày không nhịn được cau lại, tình huống quỷ dị như vậy hắn cũng chưa từng thấy qua.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng lại hướng phương tây đi tới:
- Đi hướng bên kia!
- Đợi tôi một chút!
Nhóm nữ sinh Khổng Thúy Vân cả kinh, vội vàng đi theo phía sau Nhạc Trọng. Các nàng đã kiến thức hành động kỳ dị của hắn nên trong lòng nảy sinh lòng ỷ lại. Những nữ sinh này được cường giả bảo hộ quá tốt, không bị cuối thời ô nhiễm quá nhiều, bởi vậy trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy dựa theo cường giả chính là bản năng của các nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Trọng luôn luôn đi về phía trước, đi ra vài trăm thước cũng không xuất hiện vấn đề.
Mã Phàm nhìn Nhạc Trọng không ngừng đi tới, trong mắt thoáng hiện dị quang lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, chờ chúng tôi một chút!
Nhạc Trọng không hề có tâm tư nhìn tới Mã Phàm. Trong thế giới thứ hai này, nhiệm vụ của hắn chính là hiểu rõ hết thảy về thế giới này, hơn nữa cố gắng sinh tồn đúng một năm nơi đây. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, bảo vật Hi Vọng Chi Tâm mà hệ thống ban thưởng tuyệt đối là một dị bảo khó được. Hắn cũng không muốn lưu lại bảo hộ đám người Mã Phàm.
- Chúng ta đi!
Mã Phàm chứng kiến Nhạc Trọng không hề có ý tứ phản ứng tới hắn liền mang theo hai mươi người hướng chỗ Nhạc Trọng đuổi theo.
Mấy chục tiểu đoàn thể dựa theo màu da cùng chủng tộc đều theo sau Nhạc Trọng đi ra bên ngoài.
Nhạc Trọng thật cẩn thận đi về phía trước, năng lực cảm giác nguy hiểm của hắn không ngừng cảnh báo hắn tránh né, đi một đoạn phía trước thân thể hắn lại căng thẳng lên, một cỗ dự cảm nguy hiểm chợt nảy lên trong lòng, sau đó hắn sẽ lập tức tránh né.
Nhạc Trọng đi suốt bốn tiếng đồng hồ trong khu vực đồng ruộng hoang vu kia, không nhìn thấy được bất kỳ sinh cơ nào, khu vực này hoàn toàn tĩnh mịch như tử vực.
- Cẩn thận!
Đột nhiên một dự cảm nguy hiểm xông lên, hắn nhất thời lớn tiếng quát.
Ngay trong lúc này từ trên một sườn núi nhỏ đột nhiên xông ra một đám sinh vật phi nhân loại cao hơn hai thước, làn da đen vàng bao phủ một tầng sừng như vết chai, thân thể trần truồng, tay cầm gậy gỗ thật lớn, đôi tay thô to, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt chớp động hào quang điên cuồng rít gào hướng bên này xông tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.