Chương 8: Rừng Du Thiên
Mèo A Mao Huỳnh Mai
02/03/2023
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Huỳnh Vân nhìn xung quanh cửa hàng và phát hiện ra Nhị trưởng lão Đỗ Tinh và Đỗ Anh đã biến mất.
Huỳnh Khiếu Lôi đặt hai mẹ con kia xuống, lúc này ông cũng phát hiện Nhị trưởng lão và Đỗ Anh đã biến mất. Nắm tay siết chặt từ từ nới lỏng.
Huỳnh Phát cũng nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Coi như hai tên này chạy nhanh, nếu không cho dù lột hai lớp da của chúng, cũng khó có thể hả giận…..
Bốp…
- Ui da…
- Cha à, cha làm gì vậy, sao lại đánh con?
Huỳnh Phát chưa kịp dứt lời thì đã bị Huỳnh Khiếu Lôi đập mạnh vào đầu.
- Thằng nhóc này còn dám lảm nhảm, nếu ta không tới kịp lúc, Vân nhi có lẽ mạng cũng không còn. Mẹ kiếp, xem ra ta không dạy dỗ ngươi là không được rồi.
Huỳnh Khiếu Lôi tức giận mắng đồng thời véo lỗ tai của Huỳnh Phát. Huỳnh Phát đau kêu lên oai oái. Huỳnh Vân bên cạnh cũng lau mồ hôi trán.
- Đa tạ ba vị ân công đã ra tay cứu giúp, nếu không có ba vị ân công, ta thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, xin nhận một lạy của hai mẹ con ta.
Đang lúc ba người Huỳnh Vân đang ầm ĩ, thì hai mẹ con đứng một bên kích động nói cảm ơn với ba người họ. Ngay lập tức, hai người họ quỳ xuống đất và cúi đầu lạy ba người họ.
Thấy vậy, Huỳnh Vân vội vàng chạy tới đỡ hai người đứng dậy, nói:
- Bá mẫu, người không cần làm như vậy, đây là chuyện chúng ta nên làm.
Sau khi hai người được nâng lên, họ lại nói lời cảm ơn với Huỳnh Vân.
- Ân công, ân cứu mạng suốt đời khó quên, xin ân công để lại tên, để sau này có thể báo đáp ân công.
Hai người phụ nữ nói lời biết ơn trong những vệt nước mắt mờ nhạt có thể nhìn thấy.
Huỳnh Vân nghe vậy, chỉ có thể dở khóc dở cười, không biết nên đối mặt như thế nào. Đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện như vậy.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn thấy dáng vẻ Huỳnh Vân như vậy, lắc đầu, đi tới trước mặt các nàng, dùng giọng điệu ép buộc nói:
- Được rồi, hai người các ngươi không cần nói, chuyện này cứ như vậy đi.
Nghe thấy giọng nói của Huỳnh Khiếu Lôi, hai người phụ nữ lập tức ngừng nói, hiển nhiên là bị sự hung dữ của ông ấy làm cho khiếp sợ. Vì vậy, sau khi nói cảm ơn với Huỳnh Vân nhiều lần, hai người cũng rời đi.
Nhìn hai người rời đi, Huỳnh Vân hơi có chút cảm giác thành tựu, nhưng nàng còn chưa có hâm nóng thì một câu liền nặng nề đả kích vào cảm giác thành tựu của nàng:
- Nha đầu này, đừng đắc ý như vậy, không có thực lực mà dám ra mặt, ngươi đã từng nghĩ qua chưa, nếu không có người như ta che chở ngươi, kết cục của ngươi sẽ ra sao? Đã từng nghĩ qua chưa?
Huỳnh Vân nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống. Đúng là như vậy, nếu Huỳnh Khiếu Lôi không đến kịp lúc, kết cục của nàng có lẽ không chỉ là bị thương mà thôi.
Huỳnh Phát thấy vậy liền cúi đầu kéo ống tay áo của nàng, nhìn nàng đầy thâm ý, dường như đang nói: "Kệ ổng đi!"
Huỳnh Vân nhìn vào mắt hắn, ngay lập tức mỉm cười, mà Huỳnh Phát cũng cười theo.
Nhìn hai người bọn họ, Huỳnh Khiếu Lôi lắc đầu thở dài nói:
- Haiiii! Được rồi, hai đứa, đã đến lúc phải xuất phát rồi.
Lời vừa dứt, Huỳnh Khiếu Lôi liền đi về hướng cửa Tây.
Hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nghe vậy cũng lập tức đi theo.
……….
Rừng Du Thiên, đây là một khu rừng cực kỳ rộng lớn, nó nằm ở phía tây, chiếm phần lớn Tây Lâm. Nó còn được gọi là "Nghĩa địa của Võ Giả", là một trong bốn nơi nguy hiểm nhất ở Lục địa Thần Ma này. Trong rừng Du Thiên có rất nhiều Ma thú sinh sống, cấp bảy và cấp tám trong truyền thuyết đều sống ở trong đó, nghe nói còn có Ma thú cấp chín bằng với cấp Thần của loài người cũng ở trong đây.
Ma thú chia làm mười cấp, tương ứng với mười cấp của loài người, mỗi một cấp lại chia làm ba cấp sơ, trung, đỉnh; chỉ cần ma thú đạt đến cấp sáu, liền có thể biến thành hình người, có hình dáng và cơ thể giống hệt con người.
Mà trấn Thiên Dương lại là một địa phương gần rừng Du Thiên, cho nên muốn tiến vào Rừng Du Thiên, thì có thể đi vào từ phía tây trấn Thiên Dương, bởi vậy, trấn Thiên Dương cũng có rất nhiều Võ Giả tụ tập lại thành lập một nhóm để đi săn Ma thú làm kế sinh nhai, những Võ Giả này cũng thông qua cửa Tây của trấn Thiên Dương để vào rừng Du Thiên săn Ma thú.
Lúc này, mặt trời buổi trưa đã lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất, cây cối cao lớn che phủ hai bên đường, chợt có một cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động cành cây yếu ớt.
Cùng lúc đó, dưới bóng một cây đại thụ chợt có ba người, ba người này chính là ba người Huỳnh Vân vừa mới từ trấn Thiên Dương đi ra. Lúc này, ba người đang nghỉ ngơi dưới gốc cây.
- Cha, ở gần đây sao lại có nhiều Võ Giả như vậy ạ?
Huỳnh Phát nhìn những Võ Giả mang theo đủ loại vũ khí dày đặc xung quanh, bỗng nhìn về phía Huỳnh Khiếu Lôi, hơi thắc mắc hỏi.
Huỳnh Vân cũng nhìn Huỳnh Khiếu Lôi, hiển nhiên nàng cũng muốn biết vấn đề mà Huỳnh Phát đã hỏi.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn xung quanh, rồi lại nhìn hai người Huỳnh Vân, nói:
- Đó đều là những Võ Giả vào rừng săn thú, nghề nghiệp chính của họ là săn thú, có điều…
Hai người Huỳnh Vân nghe vậy thì đã biết tại sao lại có nhiều Võ Giả như vậy rồi, nhưng lại nghe hai chữ cuối cùng của Huỳnh Khiếu Lôi đã làm họ có chút khó hiểu. Huỳnh Vân mới hỏi Huỳnh Khiếu Lôi:
- Có điều sao ạ?
Nhìn vẻ mặt tò mò của hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi thở dài nói:
- Haiiiii! Có điều, đối với những Võ Giả này mà nói, săn thú thường sẽ đi kèm với nguy hiểm, bọn họ đều biết bất cứ lúc nào cũng có thể chết ở trong miệng của Ma thú, nhưng vì sinh tồn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Hai người nghe vậy, cũng đều cái hiểu cái không, Huỳnh Vân tiếp tục hỏi:
- Sao họ không ngừng việc săn thú lại, kiếm nghề khác làm không được sao ạ?
Nhìn khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi nói:
- Hai đứa cho rằng họ cũng giống như chúng ta, có gia tộc sau lưng chống đỡ sao? Họ phần lớn đều cống hiến cả đời cho việc săn thú, lấy tiền săn thú để sinh sống nuôi gia đình, đây chính là cuộc sống của thợ săn, các ngươi hiểu không?
Hai người nghe vậy cũng gật đầu sáng tỏ, trong lòng có hơi may mắn vì thân thế của chính mình được sinh ra trong gia tộc lớn.
Nhìn hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi gật đầu:
- Các ngươi hiểu là tốt rồi, cũng đã muộn, cũng nên đi rồi. Lát nữa khi hái thuốc, có thể sẽ có một hai con Ma thú theo dõi, các ngươi hãy núp ở gần đó xem ta đánh Ma thú nhé. Lần này ra ngoài một là hái thuốc, hai là muốn cho các ngươi hiểu rõ thực chiến, hiểu được sự tàn khốc của trận chiến và để hai đứa vận dụng kiến thức.
Huỳnh Vân là con gái đúng lý nàng cũng không cần hiểu mấy việc này, tuy nói cường giả vi tôn nhưng dù sao nữ nhân vẫn luôn được xem là phái yếu cần được bảo vệ, che chở. Tuy nhiên, nàng lại mang trên vai huyết hải thâm thù của cha mẹ, vì vậy đành phải cho nàng cực khổ rồi. Cho dù Huỳnh Khiếu Lôi không giúp nàng thì không sớm thì muộn nàng cũng sẽ tự mình xông pha thôi.
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nghiêm túc gật đầu. Dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng thấy qua một cuộc chiến đấu thật sự, cũng chưa từng đánh nhau người sống ta chết, cho nên họ đều hy vọng có thể nhìn thấy. Lúc này, hai người cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Huỳnh Khiếu Lôi gật đầu nói:
- Được rồi đi thôi.
Lời vừa dứt, ông dẫn đầu đi vào trong rừng.
Thấy vậy, hai người Huỳnh Vân cũng đi theo.
Huỳnh Khiếu Lôi đặt hai mẹ con kia xuống, lúc này ông cũng phát hiện Nhị trưởng lão và Đỗ Anh đã biến mất. Nắm tay siết chặt từ từ nới lỏng.
Huỳnh Phát cũng nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Coi như hai tên này chạy nhanh, nếu không cho dù lột hai lớp da của chúng, cũng khó có thể hả giận…..
Bốp…
- Ui da…
- Cha à, cha làm gì vậy, sao lại đánh con?
Huỳnh Phát chưa kịp dứt lời thì đã bị Huỳnh Khiếu Lôi đập mạnh vào đầu.
- Thằng nhóc này còn dám lảm nhảm, nếu ta không tới kịp lúc, Vân nhi có lẽ mạng cũng không còn. Mẹ kiếp, xem ra ta không dạy dỗ ngươi là không được rồi.
Huỳnh Khiếu Lôi tức giận mắng đồng thời véo lỗ tai của Huỳnh Phát. Huỳnh Phát đau kêu lên oai oái. Huỳnh Vân bên cạnh cũng lau mồ hôi trán.
- Đa tạ ba vị ân công đã ra tay cứu giúp, nếu không có ba vị ân công, ta thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, xin nhận một lạy của hai mẹ con ta.
Đang lúc ba người Huỳnh Vân đang ầm ĩ, thì hai mẹ con đứng một bên kích động nói cảm ơn với ba người họ. Ngay lập tức, hai người họ quỳ xuống đất và cúi đầu lạy ba người họ.
Thấy vậy, Huỳnh Vân vội vàng chạy tới đỡ hai người đứng dậy, nói:
- Bá mẫu, người không cần làm như vậy, đây là chuyện chúng ta nên làm.
Sau khi hai người được nâng lên, họ lại nói lời cảm ơn với Huỳnh Vân.
- Ân công, ân cứu mạng suốt đời khó quên, xin ân công để lại tên, để sau này có thể báo đáp ân công.
Hai người phụ nữ nói lời biết ơn trong những vệt nước mắt mờ nhạt có thể nhìn thấy.
Huỳnh Vân nghe vậy, chỉ có thể dở khóc dở cười, không biết nên đối mặt như thế nào. Đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện như vậy.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn thấy dáng vẻ Huỳnh Vân như vậy, lắc đầu, đi tới trước mặt các nàng, dùng giọng điệu ép buộc nói:
- Được rồi, hai người các ngươi không cần nói, chuyện này cứ như vậy đi.
Nghe thấy giọng nói của Huỳnh Khiếu Lôi, hai người phụ nữ lập tức ngừng nói, hiển nhiên là bị sự hung dữ của ông ấy làm cho khiếp sợ. Vì vậy, sau khi nói cảm ơn với Huỳnh Vân nhiều lần, hai người cũng rời đi.
Nhìn hai người rời đi, Huỳnh Vân hơi có chút cảm giác thành tựu, nhưng nàng còn chưa có hâm nóng thì một câu liền nặng nề đả kích vào cảm giác thành tựu của nàng:
- Nha đầu này, đừng đắc ý như vậy, không có thực lực mà dám ra mặt, ngươi đã từng nghĩ qua chưa, nếu không có người như ta che chở ngươi, kết cục của ngươi sẽ ra sao? Đã từng nghĩ qua chưa?
Huỳnh Vân nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống. Đúng là như vậy, nếu Huỳnh Khiếu Lôi không đến kịp lúc, kết cục của nàng có lẽ không chỉ là bị thương mà thôi.
Huỳnh Phát thấy vậy liền cúi đầu kéo ống tay áo của nàng, nhìn nàng đầy thâm ý, dường như đang nói: "Kệ ổng đi!"
Huỳnh Vân nhìn vào mắt hắn, ngay lập tức mỉm cười, mà Huỳnh Phát cũng cười theo.
Nhìn hai người bọn họ, Huỳnh Khiếu Lôi lắc đầu thở dài nói:
- Haiiii! Được rồi, hai đứa, đã đến lúc phải xuất phát rồi.
Lời vừa dứt, Huỳnh Khiếu Lôi liền đi về hướng cửa Tây.
Hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nghe vậy cũng lập tức đi theo.
……….
Rừng Du Thiên, đây là một khu rừng cực kỳ rộng lớn, nó nằm ở phía tây, chiếm phần lớn Tây Lâm. Nó còn được gọi là "Nghĩa địa của Võ Giả", là một trong bốn nơi nguy hiểm nhất ở Lục địa Thần Ma này. Trong rừng Du Thiên có rất nhiều Ma thú sinh sống, cấp bảy và cấp tám trong truyền thuyết đều sống ở trong đó, nghe nói còn có Ma thú cấp chín bằng với cấp Thần của loài người cũng ở trong đây.
Ma thú chia làm mười cấp, tương ứng với mười cấp của loài người, mỗi một cấp lại chia làm ba cấp sơ, trung, đỉnh; chỉ cần ma thú đạt đến cấp sáu, liền có thể biến thành hình người, có hình dáng và cơ thể giống hệt con người.
Mà trấn Thiên Dương lại là một địa phương gần rừng Du Thiên, cho nên muốn tiến vào Rừng Du Thiên, thì có thể đi vào từ phía tây trấn Thiên Dương, bởi vậy, trấn Thiên Dương cũng có rất nhiều Võ Giả tụ tập lại thành lập một nhóm để đi săn Ma thú làm kế sinh nhai, những Võ Giả này cũng thông qua cửa Tây của trấn Thiên Dương để vào rừng Du Thiên săn Ma thú.
Lúc này, mặt trời buổi trưa đã lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất, cây cối cao lớn che phủ hai bên đường, chợt có một cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động cành cây yếu ớt.
Cùng lúc đó, dưới bóng một cây đại thụ chợt có ba người, ba người này chính là ba người Huỳnh Vân vừa mới từ trấn Thiên Dương đi ra. Lúc này, ba người đang nghỉ ngơi dưới gốc cây.
- Cha, ở gần đây sao lại có nhiều Võ Giả như vậy ạ?
Huỳnh Phát nhìn những Võ Giả mang theo đủ loại vũ khí dày đặc xung quanh, bỗng nhìn về phía Huỳnh Khiếu Lôi, hơi thắc mắc hỏi.
Huỳnh Vân cũng nhìn Huỳnh Khiếu Lôi, hiển nhiên nàng cũng muốn biết vấn đề mà Huỳnh Phát đã hỏi.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn xung quanh, rồi lại nhìn hai người Huỳnh Vân, nói:
- Đó đều là những Võ Giả vào rừng săn thú, nghề nghiệp chính của họ là săn thú, có điều…
Hai người Huỳnh Vân nghe vậy thì đã biết tại sao lại có nhiều Võ Giả như vậy rồi, nhưng lại nghe hai chữ cuối cùng của Huỳnh Khiếu Lôi đã làm họ có chút khó hiểu. Huỳnh Vân mới hỏi Huỳnh Khiếu Lôi:
- Có điều sao ạ?
Nhìn vẻ mặt tò mò của hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi thở dài nói:
- Haiiiii! Có điều, đối với những Võ Giả này mà nói, săn thú thường sẽ đi kèm với nguy hiểm, bọn họ đều biết bất cứ lúc nào cũng có thể chết ở trong miệng của Ma thú, nhưng vì sinh tồn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Hai người nghe vậy, cũng đều cái hiểu cái không, Huỳnh Vân tiếp tục hỏi:
- Sao họ không ngừng việc săn thú lại, kiếm nghề khác làm không được sao ạ?
Nhìn khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi nói:
- Hai đứa cho rằng họ cũng giống như chúng ta, có gia tộc sau lưng chống đỡ sao? Họ phần lớn đều cống hiến cả đời cho việc săn thú, lấy tiền săn thú để sinh sống nuôi gia đình, đây chính là cuộc sống của thợ săn, các ngươi hiểu không?
Hai người nghe vậy cũng gật đầu sáng tỏ, trong lòng có hơi may mắn vì thân thế của chính mình được sinh ra trong gia tộc lớn.
Nhìn hai đứa trẻ, Huỳnh Khiếu Lôi gật đầu:
- Các ngươi hiểu là tốt rồi, cũng đã muộn, cũng nên đi rồi. Lát nữa khi hái thuốc, có thể sẽ có một hai con Ma thú theo dõi, các ngươi hãy núp ở gần đó xem ta đánh Ma thú nhé. Lần này ra ngoài một là hái thuốc, hai là muốn cho các ngươi hiểu rõ thực chiến, hiểu được sự tàn khốc của trận chiến và để hai đứa vận dụng kiến thức.
Huỳnh Vân là con gái đúng lý nàng cũng không cần hiểu mấy việc này, tuy nói cường giả vi tôn nhưng dù sao nữ nhân vẫn luôn được xem là phái yếu cần được bảo vệ, che chở. Tuy nhiên, nàng lại mang trên vai huyết hải thâm thù của cha mẹ, vì vậy đành phải cho nàng cực khổ rồi. Cho dù Huỳnh Khiếu Lôi không giúp nàng thì không sớm thì muộn nàng cũng sẽ tự mình xông pha thôi.
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nghiêm túc gật đầu. Dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng thấy qua một cuộc chiến đấu thật sự, cũng chưa từng đánh nhau người sống ta chết, cho nên họ đều hy vọng có thể nhìn thấy. Lúc này, hai người cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Huỳnh Khiếu Lôi gật đầu nói:
- Được rồi đi thôi.
Lời vừa dứt, ông dẫn đầu đi vào trong rừng.
Thấy vậy, hai người Huỳnh Vân cũng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.