Chương 150: Đấu Cổ Thi Vương (2)
Không Biết Lấy Tên Gì
21/06/2018
- Vút vút vút...
Bằng tốc độ của mình trong chớp mắt Tổ Thi Vương cùng với Đông Phương Trường Minh đã đặt chân đến Tinh Không.
- Nhân loại tới đây đi!!
Chỉ nghe Tổ Thi Vương cao giọng quát lên một tiếng sau đó lật tay phát ra một đạo hắc sắc trảo cương về phía Đông Phương Trường Minh. Cùng là Thi Âm Trảo nhưng mà chiêu thức do Tổ Thi Vương phát ra lại mạnh hơn của Cương Thi Uế Ách ngày đó ở Vạn Ma Cốc không biết bao nhiêu lần trong lúc nhất thời không gian xung quanh đâu đâu cũng bị một lớp thi khí tanh hôi đen kịt bao phủ.
- Hừ!
Nhưng mà bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để dọa Đông Phương Trường Minh chỉ thấy hắn hừ nhẹ một tiếng rồi ầm ầm phát ra một đạo chưởng cương sáng chói.
- Ầm ầm ầm...
Chưởng, trảo vừa va chạm vào nhau lập tức gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cho không gian xung quanh đảo loạn thành đủ loại hình dáng.
Một lát sau khói bụi tan đi chỉ thấy hai người Đông Phương Trường Minh và TổThi Vương đồng thời bị chấn lui về phía sau ba bước trên miệng mỗi người đều có một vết máu mờ nhạt chứng tỏ một chiêu đầu tiên hai đại cường giả tạm thời ngang nhau không ai làm gì được ai.
- Nhân loại một chiêu này của ngươi rất được? Nó gọi là gì?
Lúc này chỉ thấy Tổ Thi Vương đưa tay lên lau đi vết máu trên miệng mình rồi cất giọng nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Trích Tinh Thủ!
Sắc mặt Đông Phương Trường Minh không chút thay đổi nhàn nhạt kêu lên một tiếng.
- Trích Tinh Thủ? Cái tên này ngược lại có mấy phần giống với tuyệt chiêu của Bạch Phát Ma Hoàng một vạn năm trước! Nhân loại... không... hình như ngươi gọi là Đông Phương Trường Minh phải không? Ta đúng là ngày càng tò mò về lai lịch của ngươi rồi đó! Hôm nay dù thế nào ta cũng phải luyện ngươi thành Thi Khôi!
Tổ Thi Vương nghe vậy tỏ vẻ kinh ngạc một chút rồi dẫm mạnh chân một cái hung mãnh xông về phía đối thủ.
Đông Phương Trường Minh đương nhiên cũng không chịu thua kém ầm ầm xông lên.
- Ầm ầm ầm....
Không gian vừa mới ổn định lại xung quanh lại lần nữa bị trận chiến giữa hai đại cường giả làm cho hỗn loạn không chịu nổi.
Ba ngày sau.
- Ầm! Đùng!!
Sau một tiếng nổ lớn cuối cùng Tổ Thi Vương và Đông Phương Trường Minh cũng đã lần nữa tách ra có điều kết quả lần này lại khác với lần trước lần trước là hai người cùng bị đánh lui lại không ai làm gì được ai còn lần này người bị đánh phải lui lại đi chỉ có Tổ Thi Vương còn Đông Phương Trường Minh vẫn đứng tại chỗ cũ chứng tỏ lần này hắn là người chiếm thế thượng phong.
Được thế không tha người đó là đạo lý không đổi xưa nay! Đông Phương Trường Minh lập tức chuẩn bị truy kích đối thủ. Nhưng mà ngay lúc này thì sắc mặt của hắn đột nhiên lại trở nên trầm trọng vô cùng bởi vì hắn được giờ phút này toàn bộ huyết mạch trong người hắn như bị ngàn vạn con kiến cùng nhau cắn xé khó chịu vô cùng Đông Phương Trường Minh hắn vậy mà lại vô thanh vô thức không hay không biết..... trúng độc rồi!!
- Ha ha ha... Đông Phương Trường Minh mùi vị Thi Độc ta luyện hóa năm ngàn năm nay thế nào? Không tệ chứ hả?
Ở phía bên kia sau một lúc lui lại Tổ Thi Vương đã ổn định thân hình lại thân hình nhìn Đông Phương Trường Minh cười lớn nói.
- Hừ! Chỉ dựa vào một chút độc công nho nhỏ mà đã muốn đánh ngã ta? Tổ Thi Vương ngươi đúng là quá mức ấu trĩ!!
Nghe thấy những lời đó Đông Phương Trường Minh trầm giọng quát lên một tiếng sau đó vận huyền công hộ thể của mình lên trên đầu của hắn lập tức tỏa ra từng luồng khói xanh tanh tưởi, độc lực của Tổ Thi Vương đang nhanh chóng bị hắn đẩy ra ngoài.
- Tổ Thi Vạn Độc Quyết - Huyết Xà Phệ!
Mắt thấy độc công của mình bị hóa giải Tổ Thi Vương không mất thời gian dây dưa nữa quát lạnh lên một tiếng hai tay mạnh mẽ đánh ra hóa thành hai con mãng xà mang theo kịch độc gầm rú xông thẳng về phía Đông Phương Trường Minh. Tổ Thi Vương tuy là Thi Chủng của Thi Hoàng ở Thiên Giới nhưng không có nghĩa là hắn phải đi theo con đường của Bản thể trong năm ngàn năm bế quan ở Càn Thi Huyền Giới ngoài luyện được thân thể Thi Thần bất hoại ra Tổ Thi Vương cũng đã sáng tạo ra một môn tuyệt học thuộc về bản thân đó chính là " Tổ Thi Vạn Độc Quyết " mà hắn đang dùng!!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Đại Nhật Sơ Thăng Không!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trầm giọng kêu lên một tiếng ầm ầm đánh ra một chưởng để hóa giải độc công của Tổ Thi Vương cách tốt nhất chính là dùng chí cương chí dương võ học mà chí dương chí cương võ học trong tay hắn tuy nhiều nhưng tất cả đều không thể sánh bằng được Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng của Hỗn Thiên Đạo. Phải biết rằng môn chưởng pháp này cùng với Hỗn Thiên Hư Không Đạo một cương một nhu được xưng là hai môn thần công trấn phái của Hỗn Thiên Đạo a!!
- Ầm!
Một chưởng này đánh ra trong lòng Đông Phương Trường Minh tràn đầy tự tin có thể phá tan độc công của Tổ Thi Vương nhưng khiến cho Đông Phương Trường Minh không ngờ chính là khi hai bên sắp va chạm vào nhau song trảo của Tổ Thi Vương lại đột nhiên biến thành không xương co rụt lại khéo léo tránh qua một chưởng của Đông Phương Trường Minh sau đó không chút lưu tình đánh thẳng lên người hắn.
- Phụt!
Bị một chưởng này đánh trúng Đông Phương Trường Minh lập tức chỉ cảm thấy ngũ nội lộn nhào không nhịn được há miệng phun ra một ngụm máu tươi đáng sợ hơn là hắn có thể rõ ràng cảm nhận được độc khí ẩn chứa trong một chưởng chiêu đó đang nhanh chóng xâm nhập vào thân thể hắn cộng hưởng với nội độc còn lưu lại trong đó tấn công thẳng vào tim. Nếu cứ tiếp tục để cho hai bàn tay của Tổ Thi Vương tiến thêm như vậy như vậy không bao lâu nữa Đông Phương Trường Minh hắn sẽ chết chắc!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Quang Diệu Đại Giang Sơn!
Nhưng mà Đông Phương Trường Minh sao có thể là loại người dễ dàng khoanh tay ngồi chờ chết? Vào thời khắc nguy cấp hắn lập tức dốc toàn lực đánh ra chiêu thứ hai của Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng.
- Ầm!
Trong chớp mắt chỉ thấy hai bàn tay của Đông Phương Trường Minh mở rộng một lớp màn sáng chói nóng rực từ bên trong bắn ra đối diện với lớp màn sáng đó không chỉ độc khí của Tổ Thi Vạn Độc Quyết bị thiêu cháy mà ngay cả Tổ Thi Vương cũng bị đẩy lui đi!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Cửu Dương Đại Thẩm Phán - Đệ Nhất Kích!
- Đệ Nhị Kích!
- Đệ Tam Kích!
- Đệ Tứ Kích!
- Đệ Ngũ Kích!
- Đệ Lục Kích!
- Đệ Thất Kích!
- Đệ Bát Kích!
- Đệ Cửu Kích!
Tiếp theo đó Đông Phương Trường Minh không dừng lại chút nào lại phát ra chung cực sát chiêu của Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng chín đạo chưởng cương mang theo công lực cường đại của Đông Phương Trường Minh nối nhau đánh lên cơ thể của Tổ Thi Vương khiến hắn bắn đi như pháo đạn đi liên tục phá tan mấy khối vẫn thạch xung quanh.
Nếu là người bình thường cho dù có là Thất Giai cường giả phải chịu nhiều đợt xung kích đáng sợ như vậy nếu không chết chắc chắn cũng phải thập tử nhất sinh nhưng Tổ Thi Vương không hổ danh là Hóa thân của Thi Hoàng cho dù bởi vì pháp tắc đặc biệt của Nhân Gian Giới hạn chế làm cho chỉ có thể phát huy ra lực lượng Thất Giai đỉnh phong nhưng thân thể vẫn cứng rắn đến đáng sợ rất nhanh đã có thể đứng lên.
- Ha ha ha... Đông Phương Trường Minh lợi hại ngươi thật đúng là rất lợi hại! Nếu là người khác gặp phải ngươi e rằng đã bị đánh bại từ lâu nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải lại là ta tuy thực lực lúc này của ta không sánh bằng ngươi nhưng ta lại có thân thể Thi Thần không thể phá được cho dù bị đánh như thế nào cũng sẽ không thất bại. Mà ngươi thì lại không may mắn như vậy nếu kéo dài thêm một lúc nữa ta bảo đảm ngươi chắc chắn sẽ bị độc khí của ta xâm thực đến không còn lại gì cả!!
Lúc này chỉ nghe Tổ Thi Vương âm trầm nhìn Đông Phương Trường Minh nói.
- Muốn kéo đến khi ta bị độc khí của ngươi xâm thực? Ý nghĩ rất tốt! Nhưng đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu. Trận chiến này đến lúc phải kết thúc rồi!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy không có biểu hiện gì khinh thường kêu lên một tiếng sau đó chỉ thấy hắn vung tay điểm vào giữa trán mình một cái một con mắt màu vàng kim lập tức mở ra đó đúng là Phá Diệt Pháp Mục đã lâu không xuất hiện!
- Ầm ầm ầm...
Phá Diệt Pháp Mục vừa mở một đạo hắc quang lập tức từ trong đó bắn ra hướng thẳng về phía Tổ Thi Vương.
- Ầm!
Hắc quang vừa chiếc qua hư không xung quanh lập tức hư hóa cho dù là thân thể Thi Thần mà xưa nay Tổ Thi Vương luôn tự hào cũng không thể chịu nổi uy lực của hắc quang đánh trọng thương phải khiến cho kẻ cao ngạo như Tổ Thi Vương cũng phải hấp tấp bỏ chạy.
Nhưng mà hắc quang đó vẫn bám riết không thôi liên tục truy sát hắn.
- Bạo!
Tổ Thi Vương bị ép lâm vào đường cùng không thể còn lối thoát trong mắt lóe lên một tia điên cuồng hét lớn một tiếng hắn vì giữ mạng thoát thân không ngờ lại dứt khoát tự bạo hai chân của mình để mở ra thông đạo trốn về Thiên Giới.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm nhưng cũng không đuổi theo mà quyết định hạ xuống trận chiến này cho dù hắn may mắn chiến thắng nhưng mà bị thương cũng không nhẹ cái khác không nói chỉ độc khí trong người cũng đã đủ để cho hắn uống một bầu không có nửa tháng một tháng chuyên tâm khu trừ thì đừng hòng khôi phục như cũ.
Vừa trở lại trên bầu trời Phong Đô Sơn Đông Phương Trường Minh đã nhìn thấy hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang đợi sẵn mình.
- Hai nàng đã giải quyết xong kẻ địch rồi à?
Hắn lập tức hỏi.
- Ừm! Huynh bị thương sao?
Hai tỷ muội gật đầu một cái sau đó hỏi ngược lại.
- Chỉ là một chút vết thương nhỏ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu!
Đông Phương Trường Minh mỉm cười nói.
- Tất cả nghe đây ba đại Thi Vương của Càn Thi Phái đã chúng ta tiêu diệt! Càn Thi Phái hôm nay phải diệt!!
Hơi dừng một chút hắn lại cao giọng quát lên.
Tiếng nói mang theo nội lực của Đông Phương Trường Minh nhanh chóng truyền vào tai những người đang chiến đấu bên dưới.
Liên quân Chính - Tà nhị đạo đa số đều nhận ra giọng nói của Đông Phương Trường Minh nghe được tiếng nói của hắn thì hưng phấn hò reo càng thêm ra sức chiến đấu, còn đám nhân mã Càn Thi Phái nghe thấy lãnh đạo tinh thần bị đánh bại thì mất sạch chiến ý hoang mang bỏ chạy.
Ba ngày sau trải qua một đợt truy quét lớn cuối cùng Càn Thi Phái âm thầm tồn tại năm ngàn năm qua cũng đã thật sự bị tiêu diệt không còn hy vọng phục sinh nữa. Sau đó liên quân Chính - Tà cũng tuân theo ước định trước đây với Đông Phương Trường Minh không đụng tới mất cứ thứ gì của Càn Thi Phái mà im lặng rút đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn trên Phong Đô Sơn rộng lớn chỉ còn lại ba người Đông Phương Trường Minh, Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên.
Bằng tốc độ của mình trong chớp mắt Tổ Thi Vương cùng với Đông Phương Trường Minh đã đặt chân đến Tinh Không.
- Nhân loại tới đây đi!!
Chỉ nghe Tổ Thi Vương cao giọng quát lên một tiếng sau đó lật tay phát ra một đạo hắc sắc trảo cương về phía Đông Phương Trường Minh. Cùng là Thi Âm Trảo nhưng mà chiêu thức do Tổ Thi Vương phát ra lại mạnh hơn của Cương Thi Uế Ách ngày đó ở Vạn Ma Cốc không biết bao nhiêu lần trong lúc nhất thời không gian xung quanh đâu đâu cũng bị một lớp thi khí tanh hôi đen kịt bao phủ.
- Hừ!
Nhưng mà bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để dọa Đông Phương Trường Minh chỉ thấy hắn hừ nhẹ một tiếng rồi ầm ầm phát ra một đạo chưởng cương sáng chói.
- Ầm ầm ầm...
Chưởng, trảo vừa va chạm vào nhau lập tức gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cho không gian xung quanh đảo loạn thành đủ loại hình dáng.
Một lát sau khói bụi tan đi chỉ thấy hai người Đông Phương Trường Minh và TổThi Vương đồng thời bị chấn lui về phía sau ba bước trên miệng mỗi người đều có một vết máu mờ nhạt chứng tỏ một chiêu đầu tiên hai đại cường giả tạm thời ngang nhau không ai làm gì được ai.
- Nhân loại một chiêu này của ngươi rất được? Nó gọi là gì?
Lúc này chỉ thấy Tổ Thi Vương đưa tay lên lau đi vết máu trên miệng mình rồi cất giọng nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Trích Tinh Thủ!
Sắc mặt Đông Phương Trường Minh không chút thay đổi nhàn nhạt kêu lên một tiếng.
- Trích Tinh Thủ? Cái tên này ngược lại có mấy phần giống với tuyệt chiêu của Bạch Phát Ma Hoàng một vạn năm trước! Nhân loại... không... hình như ngươi gọi là Đông Phương Trường Minh phải không? Ta đúng là ngày càng tò mò về lai lịch của ngươi rồi đó! Hôm nay dù thế nào ta cũng phải luyện ngươi thành Thi Khôi!
Tổ Thi Vương nghe vậy tỏ vẻ kinh ngạc một chút rồi dẫm mạnh chân một cái hung mãnh xông về phía đối thủ.
Đông Phương Trường Minh đương nhiên cũng không chịu thua kém ầm ầm xông lên.
- Ầm ầm ầm....
Không gian vừa mới ổn định lại xung quanh lại lần nữa bị trận chiến giữa hai đại cường giả làm cho hỗn loạn không chịu nổi.
Ba ngày sau.
- Ầm! Đùng!!
Sau một tiếng nổ lớn cuối cùng Tổ Thi Vương và Đông Phương Trường Minh cũng đã lần nữa tách ra có điều kết quả lần này lại khác với lần trước lần trước là hai người cùng bị đánh lui lại không ai làm gì được ai còn lần này người bị đánh phải lui lại đi chỉ có Tổ Thi Vương còn Đông Phương Trường Minh vẫn đứng tại chỗ cũ chứng tỏ lần này hắn là người chiếm thế thượng phong.
Được thế không tha người đó là đạo lý không đổi xưa nay! Đông Phương Trường Minh lập tức chuẩn bị truy kích đối thủ. Nhưng mà ngay lúc này thì sắc mặt của hắn đột nhiên lại trở nên trầm trọng vô cùng bởi vì hắn được giờ phút này toàn bộ huyết mạch trong người hắn như bị ngàn vạn con kiến cùng nhau cắn xé khó chịu vô cùng Đông Phương Trường Minh hắn vậy mà lại vô thanh vô thức không hay không biết..... trúng độc rồi!!
- Ha ha ha... Đông Phương Trường Minh mùi vị Thi Độc ta luyện hóa năm ngàn năm nay thế nào? Không tệ chứ hả?
Ở phía bên kia sau một lúc lui lại Tổ Thi Vương đã ổn định thân hình lại thân hình nhìn Đông Phương Trường Minh cười lớn nói.
- Hừ! Chỉ dựa vào một chút độc công nho nhỏ mà đã muốn đánh ngã ta? Tổ Thi Vương ngươi đúng là quá mức ấu trĩ!!
Nghe thấy những lời đó Đông Phương Trường Minh trầm giọng quát lên một tiếng sau đó vận huyền công hộ thể của mình lên trên đầu của hắn lập tức tỏa ra từng luồng khói xanh tanh tưởi, độc lực của Tổ Thi Vương đang nhanh chóng bị hắn đẩy ra ngoài.
- Tổ Thi Vạn Độc Quyết - Huyết Xà Phệ!
Mắt thấy độc công của mình bị hóa giải Tổ Thi Vương không mất thời gian dây dưa nữa quát lạnh lên một tiếng hai tay mạnh mẽ đánh ra hóa thành hai con mãng xà mang theo kịch độc gầm rú xông thẳng về phía Đông Phương Trường Minh. Tổ Thi Vương tuy là Thi Chủng của Thi Hoàng ở Thiên Giới nhưng không có nghĩa là hắn phải đi theo con đường của Bản thể trong năm ngàn năm bế quan ở Càn Thi Huyền Giới ngoài luyện được thân thể Thi Thần bất hoại ra Tổ Thi Vương cũng đã sáng tạo ra một môn tuyệt học thuộc về bản thân đó chính là " Tổ Thi Vạn Độc Quyết " mà hắn đang dùng!!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Đại Nhật Sơ Thăng Không!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trầm giọng kêu lên một tiếng ầm ầm đánh ra một chưởng để hóa giải độc công của Tổ Thi Vương cách tốt nhất chính là dùng chí cương chí dương võ học mà chí dương chí cương võ học trong tay hắn tuy nhiều nhưng tất cả đều không thể sánh bằng được Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng của Hỗn Thiên Đạo. Phải biết rằng môn chưởng pháp này cùng với Hỗn Thiên Hư Không Đạo một cương một nhu được xưng là hai môn thần công trấn phái của Hỗn Thiên Đạo a!!
- Ầm!
Một chưởng này đánh ra trong lòng Đông Phương Trường Minh tràn đầy tự tin có thể phá tan độc công của Tổ Thi Vương nhưng khiến cho Đông Phương Trường Minh không ngờ chính là khi hai bên sắp va chạm vào nhau song trảo của Tổ Thi Vương lại đột nhiên biến thành không xương co rụt lại khéo léo tránh qua một chưởng của Đông Phương Trường Minh sau đó không chút lưu tình đánh thẳng lên người hắn.
- Phụt!
Bị một chưởng này đánh trúng Đông Phương Trường Minh lập tức chỉ cảm thấy ngũ nội lộn nhào không nhịn được há miệng phun ra một ngụm máu tươi đáng sợ hơn là hắn có thể rõ ràng cảm nhận được độc khí ẩn chứa trong một chưởng chiêu đó đang nhanh chóng xâm nhập vào thân thể hắn cộng hưởng với nội độc còn lưu lại trong đó tấn công thẳng vào tim. Nếu cứ tiếp tục để cho hai bàn tay của Tổ Thi Vương tiến thêm như vậy như vậy không bao lâu nữa Đông Phương Trường Minh hắn sẽ chết chắc!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Quang Diệu Đại Giang Sơn!
Nhưng mà Đông Phương Trường Minh sao có thể là loại người dễ dàng khoanh tay ngồi chờ chết? Vào thời khắc nguy cấp hắn lập tức dốc toàn lực đánh ra chiêu thứ hai của Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng.
- Ầm!
Trong chớp mắt chỉ thấy hai bàn tay của Đông Phương Trường Minh mở rộng một lớp màn sáng chói nóng rực từ bên trong bắn ra đối diện với lớp màn sáng đó không chỉ độc khí của Tổ Thi Vạn Độc Quyết bị thiêu cháy mà ngay cả Tổ Thi Vương cũng bị đẩy lui đi!
- Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng - Cửu Dương Đại Thẩm Phán - Đệ Nhất Kích!
- Đệ Nhị Kích!
- Đệ Tam Kích!
- Đệ Tứ Kích!
- Đệ Ngũ Kích!
- Đệ Lục Kích!
- Đệ Thất Kích!
- Đệ Bát Kích!
- Đệ Cửu Kích!
Tiếp theo đó Đông Phương Trường Minh không dừng lại chút nào lại phát ra chung cực sát chiêu của Hỗn Thiên Đại Nhật Chưởng chín đạo chưởng cương mang theo công lực cường đại của Đông Phương Trường Minh nối nhau đánh lên cơ thể của Tổ Thi Vương khiến hắn bắn đi như pháo đạn đi liên tục phá tan mấy khối vẫn thạch xung quanh.
Nếu là người bình thường cho dù có là Thất Giai cường giả phải chịu nhiều đợt xung kích đáng sợ như vậy nếu không chết chắc chắn cũng phải thập tử nhất sinh nhưng Tổ Thi Vương không hổ danh là Hóa thân của Thi Hoàng cho dù bởi vì pháp tắc đặc biệt của Nhân Gian Giới hạn chế làm cho chỉ có thể phát huy ra lực lượng Thất Giai đỉnh phong nhưng thân thể vẫn cứng rắn đến đáng sợ rất nhanh đã có thể đứng lên.
- Ha ha ha... Đông Phương Trường Minh lợi hại ngươi thật đúng là rất lợi hại! Nếu là người khác gặp phải ngươi e rằng đã bị đánh bại từ lâu nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải lại là ta tuy thực lực lúc này của ta không sánh bằng ngươi nhưng ta lại có thân thể Thi Thần không thể phá được cho dù bị đánh như thế nào cũng sẽ không thất bại. Mà ngươi thì lại không may mắn như vậy nếu kéo dài thêm một lúc nữa ta bảo đảm ngươi chắc chắn sẽ bị độc khí của ta xâm thực đến không còn lại gì cả!!
Lúc này chỉ nghe Tổ Thi Vương âm trầm nhìn Đông Phương Trường Minh nói.
- Muốn kéo đến khi ta bị độc khí của ngươi xâm thực? Ý nghĩ rất tốt! Nhưng đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu. Trận chiến này đến lúc phải kết thúc rồi!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy không có biểu hiện gì khinh thường kêu lên một tiếng sau đó chỉ thấy hắn vung tay điểm vào giữa trán mình một cái một con mắt màu vàng kim lập tức mở ra đó đúng là Phá Diệt Pháp Mục đã lâu không xuất hiện!
- Ầm ầm ầm...
Phá Diệt Pháp Mục vừa mở một đạo hắc quang lập tức từ trong đó bắn ra hướng thẳng về phía Tổ Thi Vương.
- Ầm!
Hắc quang vừa chiếc qua hư không xung quanh lập tức hư hóa cho dù là thân thể Thi Thần mà xưa nay Tổ Thi Vương luôn tự hào cũng không thể chịu nổi uy lực của hắc quang đánh trọng thương phải khiến cho kẻ cao ngạo như Tổ Thi Vương cũng phải hấp tấp bỏ chạy.
Nhưng mà hắc quang đó vẫn bám riết không thôi liên tục truy sát hắn.
- Bạo!
Tổ Thi Vương bị ép lâm vào đường cùng không thể còn lối thoát trong mắt lóe lên một tia điên cuồng hét lớn một tiếng hắn vì giữ mạng thoát thân không ngờ lại dứt khoát tự bạo hai chân của mình để mở ra thông đạo trốn về Thiên Giới.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm nhưng cũng không đuổi theo mà quyết định hạ xuống trận chiến này cho dù hắn may mắn chiến thắng nhưng mà bị thương cũng không nhẹ cái khác không nói chỉ độc khí trong người cũng đã đủ để cho hắn uống một bầu không có nửa tháng một tháng chuyên tâm khu trừ thì đừng hòng khôi phục như cũ.
Vừa trở lại trên bầu trời Phong Đô Sơn Đông Phương Trường Minh đã nhìn thấy hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang đợi sẵn mình.
- Hai nàng đã giải quyết xong kẻ địch rồi à?
Hắn lập tức hỏi.
- Ừm! Huynh bị thương sao?
Hai tỷ muội gật đầu một cái sau đó hỏi ngược lại.
- Chỉ là một chút vết thương nhỏ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu!
Đông Phương Trường Minh mỉm cười nói.
- Tất cả nghe đây ba đại Thi Vương của Càn Thi Phái đã chúng ta tiêu diệt! Càn Thi Phái hôm nay phải diệt!!
Hơi dừng một chút hắn lại cao giọng quát lên.
Tiếng nói mang theo nội lực của Đông Phương Trường Minh nhanh chóng truyền vào tai những người đang chiến đấu bên dưới.
Liên quân Chính - Tà nhị đạo đa số đều nhận ra giọng nói của Đông Phương Trường Minh nghe được tiếng nói của hắn thì hưng phấn hò reo càng thêm ra sức chiến đấu, còn đám nhân mã Càn Thi Phái nghe thấy lãnh đạo tinh thần bị đánh bại thì mất sạch chiến ý hoang mang bỏ chạy.
Ba ngày sau trải qua một đợt truy quét lớn cuối cùng Càn Thi Phái âm thầm tồn tại năm ngàn năm qua cũng đã thật sự bị tiêu diệt không còn hy vọng phục sinh nữa. Sau đó liên quân Chính - Tà cũng tuân theo ước định trước đây với Đông Phương Trường Minh không đụng tới mất cứ thứ gì của Càn Thi Phái mà im lặng rút đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn trên Phong Đô Sơn rộng lớn chỉ còn lại ba người Đông Phương Trường Minh, Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.