Chương 286: Đệ đệ
Không Biết Lấy Tên Gì
28/11/2018
Đông Phương Trường Minh ra sức hóa giải hóa giải cấm chế phía trên gò đất.
Những cấm chế này năm đó đều là do bản thân Đông Phương Trường Minh lưu lại hiện giờ hắn muốn hóa giải đương nhiên dễ dàng vô cùng chỉ sau một lát đã có thể hoàn thành.
- Ầm!
Lúc này chỉ thấy một cái cái không gian thông đạo từ dưới nền đất hiện ra.
Cái không gian chi môn này so với cái không gian chi môn bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng năng lượng được phong ấn trong đó thì không thua kém một chút nào.
- Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước các ngươi qua đây!
Đợi sau khi nó ổn định lại thì Đông Phương Trường Minh quay đầu lại phát ra một tiếng gọi.
- Vâng!
Bốn người lập tức từ trên trời bay về phía của hắn.
- Chủ nhân người đã hóa giải được cấm chế ở chỗ này rồi ư?
Khi đến gần nhìn thấy không gian chi môn mở ra trước mặt Đông Phương Trường Minh thì Thanh Long kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Trên mặt ba người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cũng hiện lên vẻ hoảng sợ bọn họ không thể tin được tầng cấm chế bản thân tốn thời gian hơn nghìn năm vẫn không thể lay động được hiện tại lại bị người trước mắt mở ra chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn.
- Ừm! Hiện tại các ngươi hãy theo ta vào bên trong!
Đông Phương Trường Minh gật nhẹ đầu một cái hóa thành một đạo hào quang bay vào trong không gian chi môn.
- Vút!
Bốn người Tứ Thần Thú đương nhiên cũng đi theo phía sau hắn.
- Đại ca trước đây khi huynh đệ chúng ta mới phát hiện chỗ Bí Cảnh này cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phát hiện ra được trong này có một tầng cấm chế ẩn tàng tại sao hiện tại hắn mới vào đây không cần tới ai hướng dẫn vừa liếc mắt qua đã có thể nhận ra được cấm chế hơn nữa còn có thể dễ dàng phá giải nó như vậy? Trong này thật ra có huyền cơ gì?
Trên đường đi Huyền Vũ âm thầm truyền âm cho Thanh Long nghi hoặc hỏi.
- Có thể giống như những lời hắn đã nói trước đây, hắn chính là chủ nhân của Bí Cảnh này!
Thanh Long suy tư một lát rồi trầm giọng nói.
- Có thể như vậy sao?
Bạch Hổ, Chu Tước kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ta cũng không chắc chắn lắm. Muốn biết rõ tất cả thì chỉ có thể đợi đến khi đi theo hắn vào bên trong mà thôi!!
Thanh Long trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã vượt qua không gian thông đạo khoảng trăm trượng tiến vào bên trong một gian đại điện rộng lớn phi thường.
Ở đây có vô số những trụ đá được làm bằng một loại khoáng thạch trong suốt, bên trong mỗi trụ phong ấn một loại bảo vật nào là: pháp khí, linh dược, công pháp đều có đủ cả. Hơn nữa giá trị của bọn chúng không có ngoại lệ đều là vật quý giá phi thường chỉ cần một món lưu lạc ra bên ngoài cũng đủ để khiến cho vô số người tranh giành đến mức vỡ đầu chảy máu.
Tứ Thần Thú tuy rằng đã sống qua vô số vạn năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy nhất thời mắt của tất cả đều đỏ lên.
Đặc biệt là Bạch Hổ lúc này hắn gần như không thể nào che dấu được từng luồng ánh sáng tham lam hiện lên bên trong đó mắt mình được.
Cũng khó trách Bạch Hổ lại có phản ứng như vậy lúc trước khi giao đấu với Đông Phương Trường Minh bất luận thân thể hay nguyên thần của hắn đều đã bị thương cực nặng hầu như đã đến giới hạn của sự chịu đựng.
Hiện tại nhìn thấy những loại Cực phẩm Đan dược chuyên dùng để điều trị vết thương về thân thể cùng với nguyên thần như Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan, Thành Phẩm Cố Thể Đan, Ích Mạch Đan, Linh Hồn Nguyên Châu, Dưỡng Hồn Nguyên Dịch, Sinh Mệnh Nguyên Thủy thử hỏi làm sao hắn có thể không kích động cho được.
- Ngươi muốn thì cứ lấy mấy viên ra mà dùng đi không cần phải liên tục liếc qua liếc lại liên tục như vậy đâu!!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy hai mắt của Bạch Hổ cứ liên tục xoay đầu nhìn qua nhìn lại trong lòng hơi buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra cái gì trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Tiểu tử à không... Chủ nhân ngươi nói thật sao?
Bạch Hổ nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Đương nhiên! Ngươi hiện tại đã là thuộc hạ của ta, ta tất nhiên không thể nào keo kiệt một số đan dược trị thương với ngươi chứ?
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
- Hơn nữa lần này ta vào Đệ Tam Giới cũng không phải chỉ muốn mở ra Bí Cảnh này, sắp tới có lẽ ta còn phải tham gia vào một trận đại chiến nếu ngươi không mau khôi phục thương thế thì đến đó làm sao có thể giúp ta đối phó kẻ địch được!
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
- Vâng!
Bạch Hổ nghe vậy gật đầu một cái rồi đi đến trước một trụ đá có chứa Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan đưa tay ra.
Do có sự đồng ý của Đông Phương Trường Minh cho nên cấm chế bao phủ bên ngoài trụ đá cũng không ngăn cản Bạch Hổ để cho hắn thuận lợi đem đan dược lấy ra.
Sau khi lấy được đan dược Bạch Hổ không chút do dự phục dụng vào sau đó khoanh chân ngồi xuống mặt đất vị khí tiêu hóa dược lực.
Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan không hổ danh là Thánh Phẩm đan dược có tác dụng giúp người ta ngưng luyện thân thể, củng cố nguyên thần chỉ sau một lát thương thế trên người Bạch Hổ đã được trị khỏi bốn năm phần.
Ba người Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước thấy vậy trên mặt đồng thời xuất hiện một nụ cười, trong lòng nhất thời cũng dâng lên không ít hảo cảm với Đông Phương Trường Minh.
- Ba người các ngươi qua đây giúp ta chuyện này!
Đột nhiên lúc này bên tai của bọn họ lại vang lên tiếng nói của Đông Phương Trường Minh.
- Vâng!
Ba người lập tức gật đầu một cái sau đó đi theo Đông Phương Trường Minh bước đến trước một tấm Thạch Điêu được đặt ở trung tâm đại sảnh.
Phía trên bức Thạch Điêu đó là một con Thiên Long thập bát trảo, tuy chỉ là một bức tượng được điêu khắc nhưng kích cỡ vạn trượng khí thế vô cùng.
- Tỉnh lại!
Đông Phương Trường Minh đưa mắt ngắm nhìn bức tượng Thiên Long một lát rồi cắn nát môi dưới phun ra một ngụm máu tươi lên trên đó.
- Ngang!
Khi máu tươi của Đông Phương Trường Minh rơi xuống xuống thân thể của Thiên Long, nó giống sống lại mở miệng phát ra một tiếng long ngâm cực lớn tiếp đó bay ra khỏi vách tường vần vũ giữa không trung.
- Ầm!
Trong chớp mắt cả tòa đại điện đều bị long uy cực lớn bao phủ.
- Sao lại như vậy?
Hai người Huyền Vũ, Chu Tước thấy vậy kinh hãi kêu lên một tiếng ý nghĩ đầu tiên trong lòng bọn họ khi nhìn thấy cảnh tượng này chính là con Thiên Long trước mắt là một sinh vật sống bị người khác dùng đại pháp lực phong ấn vào trong vách tường này.
- Không phải! Đây không phải một con Thiên Long còn sống mà chỉ là một cái một cái Khôi Lỗi được người khác luyện chế ra thôi!!
Thanh Long như đoán được suy nghĩ trong lòng hai người trực tiếp lắc đầu nói.
Do bản thân hắn cũng là Long Tộc cho nên Thanh Long có thể rõ ràng cảm nhận được Thiên Long trước mắt tuy có Long Thể cùng với Long Uy nhưng lại thiếu đi Long Hồn không thể nào là Thiên Long thật được!
- Vút!
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Thanh Long sau một lúc bay lượn trên trời Khôi Lỗi Thiên Long đã há cái miệng máy móc của mình ra phun ra một cái quan tài bằng bạch ngọc.
- Các ngươi đặt cái quan tài đó xuống mặt đất cho ta, nhớ phải cẩn thận một chút!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng ra lệnh.
- Vâng!
Tam đại Thần Thú nghe vậy lập tức làm theo lệnh của hắn bay lên trời tiếp lấy ngọc quan sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt đất.
- Vù!
Đông Phương Trường Minh bước tới trước quan tài đưa tay xóa đi cấm chế trên đó rồi nhẹ nhàng mở nắp ra.
Ba người Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước lén lút đưa mắt nhìn vào thì chỉ thấy người nằm trong Ngọc Quan là một người thanh niên khoảng trên dưới hai mươi lăm tuổi tuy đang nhắm
mắt ngủ say nhưng trên người hắn vẫn tán phát ra một luồng khí thế vô hình thuộc về Thiên Cấp cường giả cộng thêm một bộ hắc bào rộng thùng thình lấp lánh hào quang được dệt từ tơ
của Dị chủng Thiên Lan Tằm trên Đại Tuyết Sơn của Thiên Giới cho người khác một cảm giác người này chắc chắn là một quý nhân có thân phận tôn quý vô cùng.
Có điều điểm đặc biệt làm cho Tam đại Thần Thú chú ý nhất trên người thanh niên không phải trang phục hay khí thế mà chính là dung mạo của hắn không ngờ lại có bảy tám phần giống với Đông Phương Trường Minh.
- Chủ nhân người này là ai? Sao lại giống ngài như vậy??
Thanh Long không nhịn được nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Hắn là đệ đệ duy nhất của ta Đông Phương Chính sao lại có thể không giống ta được. Tên của nó là Đông Phương Chính còn được người khác đặt cho một cái biệt danh là Tà Tôn!!
Đông Phương Trường Minh nói.
- Tà Tôn - Đông Phương Chính!
Tam đại Thần Thú nghe vậy ngây người ra, bọn họ tuy rằng sinh ra ở Đệ Tam Giới nhưng cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu Thiên Cấp cường giả, đọc qua không biết bao nhiêu tài liệu lịch sử đối với uy danh của Lục Đạo Tà Tôn đương nhiên là như sấm nổ bên tai!
Quan trọng hơn là bọn họ đều biết rõ Lục Đạo Tà Tôn là đệ đệ của ai!
- Hèn gì trong người vị đại nhân này lại có tới sáu đạo Bổn Nguyên trong người, hơn nữa còn nói khi chúng ta biết được tên của ngài ấy thì sẽ không muốn rời đi! Thì ra ngài ấy chính là một trong những cường giả mạnh nhất từ xưa đến nay Lục Đạo Tà Đế a!!
Nhất thời trong lòng tất cả đều kinh hãi thầm nghĩ.
- Tiểu Chính tỉnh lại đi! Đệ ngủ đủ lâu rồi đó!!
Đông Phương Trường Minh không quan tâm đến sự thay đổi trong ánh mắt của ba người khi nhìn mình bước tới trước mặt Đông Phương Chính kêu lên một tiếng.
- Ư!
Đông Phương Chính đang ngủ say nghe được tiếng nói của Đông Phương Trường Minh thì nhíu mày một chút rồi từ từ mở mắt ra.
- Ca ca huynh đến đánh thức đệ rồi à?
Hắn mở hai mắt ra nhìn thấy dung mạo của Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.
- Đừng nằm ở đó nữa! Leo ra ngoài đi rồi hãy nói!!
Đông Phương Trường Minh nói.
- Vâng!
Đông Phương Chính gật đầu một cái sau đó từ trong quan tài leo ra ngoài.
Những cấm chế này năm đó đều là do bản thân Đông Phương Trường Minh lưu lại hiện giờ hắn muốn hóa giải đương nhiên dễ dàng vô cùng chỉ sau một lát đã có thể hoàn thành.
- Ầm!
Lúc này chỉ thấy một cái cái không gian thông đạo từ dưới nền đất hiện ra.
Cái không gian chi môn này so với cái không gian chi môn bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng năng lượng được phong ấn trong đó thì không thua kém một chút nào.
- Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước các ngươi qua đây!
Đợi sau khi nó ổn định lại thì Đông Phương Trường Minh quay đầu lại phát ra một tiếng gọi.
- Vâng!
Bốn người lập tức từ trên trời bay về phía của hắn.
- Chủ nhân người đã hóa giải được cấm chế ở chỗ này rồi ư?
Khi đến gần nhìn thấy không gian chi môn mở ra trước mặt Đông Phương Trường Minh thì Thanh Long kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Trên mặt ba người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cũng hiện lên vẻ hoảng sợ bọn họ không thể tin được tầng cấm chế bản thân tốn thời gian hơn nghìn năm vẫn không thể lay động được hiện tại lại bị người trước mắt mở ra chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn.
- Ừm! Hiện tại các ngươi hãy theo ta vào bên trong!
Đông Phương Trường Minh gật nhẹ đầu một cái hóa thành một đạo hào quang bay vào trong không gian chi môn.
- Vút!
Bốn người Tứ Thần Thú đương nhiên cũng đi theo phía sau hắn.
- Đại ca trước đây khi huynh đệ chúng ta mới phát hiện chỗ Bí Cảnh này cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phát hiện ra được trong này có một tầng cấm chế ẩn tàng tại sao hiện tại hắn mới vào đây không cần tới ai hướng dẫn vừa liếc mắt qua đã có thể nhận ra được cấm chế hơn nữa còn có thể dễ dàng phá giải nó như vậy? Trong này thật ra có huyền cơ gì?
Trên đường đi Huyền Vũ âm thầm truyền âm cho Thanh Long nghi hoặc hỏi.
- Có thể giống như những lời hắn đã nói trước đây, hắn chính là chủ nhân của Bí Cảnh này!
Thanh Long suy tư một lát rồi trầm giọng nói.
- Có thể như vậy sao?
Bạch Hổ, Chu Tước kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ta cũng không chắc chắn lắm. Muốn biết rõ tất cả thì chỉ có thể đợi đến khi đi theo hắn vào bên trong mà thôi!!
Thanh Long trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã vượt qua không gian thông đạo khoảng trăm trượng tiến vào bên trong một gian đại điện rộng lớn phi thường.
Ở đây có vô số những trụ đá được làm bằng một loại khoáng thạch trong suốt, bên trong mỗi trụ phong ấn một loại bảo vật nào là: pháp khí, linh dược, công pháp đều có đủ cả. Hơn nữa giá trị của bọn chúng không có ngoại lệ đều là vật quý giá phi thường chỉ cần một món lưu lạc ra bên ngoài cũng đủ để khiến cho vô số người tranh giành đến mức vỡ đầu chảy máu.
Tứ Thần Thú tuy rằng đã sống qua vô số vạn năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy nhất thời mắt của tất cả đều đỏ lên.
Đặc biệt là Bạch Hổ lúc này hắn gần như không thể nào che dấu được từng luồng ánh sáng tham lam hiện lên bên trong đó mắt mình được.
Cũng khó trách Bạch Hổ lại có phản ứng như vậy lúc trước khi giao đấu với Đông Phương Trường Minh bất luận thân thể hay nguyên thần của hắn đều đã bị thương cực nặng hầu như đã đến giới hạn của sự chịu đựng.
Hiện tại nhìn thấy những loại Cực phẩm Đan dược chuyên dùng để điều trị vết thương về thân thể cùng với nguyên thần như Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan, Thành Phẩm Cố Thể Đan, Ích Mạch Đan, Linh Hồn Nguyên Châu, Dưỡng Hồn Nguyên Dịch, Sinh Mệnh Nguyên Thủy thử hỏi làm sao hắn có thể không kích động cho được.
- Ngươi muốn thì cứ lấy mấy viên ra mà dùng đi không cần phải liên tục liếc qua liếc lại liên tục như vậy đâu!!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy hai mắt của Bạch Hổ cứ liên tục xoay đầu nhìn qua nhìn lại trong lòng hơi buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra cái gì trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Tiểu tử à không... Chủ nhân ngươi nói thật sao?
Bạch Hổ nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Đương nhiên! Ngươi hiện tại đã là thuộc hạ của ta, ta tất nhiên không thể nào keo kiệt một số đan dược trị thương với ngươi chứ?
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
- Hơn nữa lần này ta vào Đệ Tam Giới cũng không phải chỉ muốn mở ra Bí Cảnh này, sắp tới có lẽ ta còn phải tham gia vào một trận đại chiến nếu ngươi không mau khôi phục thương thế thì đến đó làm sao có thể giúp ta đối phó kẻ địch được!
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
- Vâng!
Bạch Hổ nghe vậy gật đầu một cái rồi đi đến trước một trụ đá có chứa Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan đưa tay ra.
Do có sự đồng ý của Đông Phương Trường Minh cho nên cấm chế bao phủ bên ngoài trụ đá cũng không ngăn cản Bạch Hổ để cho hắn thuận lợi đem đan dược lấy ra.
Sau khi lấy được đan dược Bạch Hổ không chút do dự phục dụng vào sau đó khoanh chân ngồi xuống mặt đất vị khí tiêu hóa dược lực.
Dịch Cẩn Tẩy Hồn Đan không hổ danh là Thánh Phẩm đan dược có tác dụng giúp người ta ngưng luyện thân thể, củng cố nguyên thần chỉ sau một lát thương thế trên người Bạch Hổ đã được trị khỏi bốn năm phần.
Ba người Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước thấy vậy trên mặt đồng thời xuất hiện một nụ cười, trong lòng nhất thời cũng dâng lên không ít hảo cảm với Đông Phương Trường Minh.
- Ba người các ngươi qua đây giúp ta chuyện này!
Đột nhiên lúc này bên tai của bọn họ lại vang lên tiếng nói của Đông Phương Trường Minh.
- Vâng!
Ba người lập tức gật đầu một cái sau đó đi theo Đông Phương Trường Minh bước đến trước một tấm Thạch Điêu được đặt ở trung tâm đại sảnh.
Phía trên bức Thạch Điêu đó là một con Thiên Long thập bát trảo, tuy chỉ là một bức tượng được điêu khắc nhưng kích cỡ vạn trượng khí thế vô cùng.
- Tỉnh lại!
Đông Phương Trường Minh đưa mắt ngắm nhìn bức tượng Thiên Long một lát rồi cắn nát môi dưới phun ra một ngụm máu tươi lên trên đó.
- Ngang!
Khi máu tươi của Đông Phương Trường Minh rơi xuống xuống thân thể của Thiên Long, nó giống sống lại mở miệng phát ra một tiếng long ngâm cực lớn tiếp đó bay ra khỏi vách tường vần vũ giữa không trung.
- Ầm!
Trong chớp mắt cả tòa đại điện đều bị long uy cực lớn bao phủ.
- Sao lại như vậy?
Hai người Huyền Vũ, Chu Tước thấy vậy kinh hãi kêu lên một tiếng ý nghĩ đầu tiên trong lòng bọn họ khi nhìn thấy cảnh tượng này chính là con Thiên Long trước mắt là một sinh vật sống bị người khác dùng đại pháp lực phong ấn vào trong vách tường này.
- Không phải! Đây không phải một con Thiên Long còn sống mà chỉ là một cái một cái Khôi Lỗi được người khác luyện chế ra thôi!!
Thanh Long như đoán được suy nghĩ trong lòng hai người trực tiếp lắc đầu nói.
Do bản thân hắn cũng là Long Tộc cho nên Thanh Long có thể rõ ràng cảm nhận được Thiên Long trước mắt tuy có Long Thể cùng với Long Uy nhưng lại thiếu đi Long Hồn không thể nào là Thiên Long thật được!
- Vút!
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Thanh Long sau một lúc bay lượn trên trời Khôi Lỗi Thiên Long đã há cái miệng máy móc của mình ra phun ra một cái quan tài bằng bạch ngọc.
- Các ngươi đặt cái quan tài đó xuống mặt đất cho ta, nhớ phải cẩn thận một chút!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng ra lệnh.
- Vâng!
Tam đại Thần Thú nghe vậy lập tức làm theo lệnh của hắn bay lên trời tiếp lấy ngọc quan sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt đất.
- Vù!
Đông Phương Trường Minh bước tới trước quan tài đưa tay xóa đi cấm chế trên đó rồi nhẹ nhàng mở nắp ra.
Ba người Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước lén lút đưa mắt nhìn vào thì chỉ thấy người nằm trong Ngọc Quan là một người thanh niên khoảng trên dưới hai mươi lăm tuổi tuy đang nhắm
mắt ngủ say nhưng trên người hắn vẫn tán phát ra một luồng khí thế vô hình thuộc về Thiên Cấp cường giả cộng thêm một bộ hắc bào rộng thùng thình lấp lánh hào quang được dệt từ tơ
của Dị chủng Thiên Lan Tằm trên Đại Tuyết Sơn của Thiên Giới cho người khác một cảm giác người này chắc chắn là một quý nhân có thân phận tôn quý vô cùng.
Có điều điểm đặc biệt làm cho Tam đại Thần Thú chú ý nhất trên người thanh niên không phải trang phục hay khí thế mà chính là dung mạo của hắn không ngờ lại có bảy tám phần giống với Đông Phương Trường Minh.
- Chủ nhân người này là ai? Sao lại giống ngài như vậy??
Thanh Long không nhịn được nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Hắn là đệ đệ duy nhất của ta Đông Phương Chính sao lại có thể không giống ta được. Tên của nó là Đông Phương Chính còn được người khác đặt cho một cái biệt danh là Tà Tôn!!
Đông Phương Trường Minh nói.
- Tà Tôn - Đông Phương Chính!
Tam đại Thần Thú nghe vậy ngây người ra, bọn họ tuy rằng sinh ra ở Đệ Tam Giới nhưng cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu Thiên Cấp cường giả, đọc qua không biết bao nhiêu tài liệu lịch sử đối với uy danh của Lục Đạo Tà Tôn đương nhiên là như sấm nổ bên tai!
Quan trọng hơn là bọn họ đều biết rõ Lục Đạo Tà Tôn là đệ đệ của ai!
- Hèn gì trong người vị đại nhân này lại có tới sáu đạo Bổn Nguyên trong người, hơn nữa còn nói khi chúng ta biết được tên của ngài ấy thì sẽ không muốn rời đi! Thì ra ngài ấy chính là một trong những cường giả mạnh nhất từ xưa đến nay Lục Đạo Tà Đế a!!
Nhất thời trong lòng tất cả đều kinh hãi thầm nghĩ.
- Tiểu Chính tỉnh lại đi! Đệ ngủ đủ lâu rồi đó!!
Đông Phương Trường Minh không quan tâm đến sự thay đổi trong ánh mắt của ba người khi nhìn mình bước tới trước mặt Đông Phương Chính kêu lên một tiếng.
- Ư!
Đông Phương Chính đang ngủ say nghe được tiếng nói của Đông Phương Trường Minh thì nhíu mày một chút rồi từ từ mở mắt ra.
- Ca ca huynh đến đánh thức đệ rồi à?
Hắn mở hai mắt ra nhìn thấy dung mạo của Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.
- Đừng nằm ở đó nữa! Leo ra ngoài đi rồi hãy nói!!
Đông Phương Trường Minh nói.
- Vâng!
Đông Phương Chính gật đầu một cái sau đó từ trong quan tài leo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.