Chương 283: Hỏa đấu hỏa
Không Biết Lấy Tên Gì
25/11/2018
Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên vừa đi Đông Phương
Trường Minh cũng hóa thành một đạo hào quang bay thẳng về phía Đông.
Trải qua thời gian nửa tháng hắn đã vượt qua khoảng cách hàng tỉ dặm từ vị trí của Đông Lam Cảnh đi đến một khu vực lãnh thổ khác của Đệ Tam Giới có tên Hỏa Nguyên Cảnh.
Hỏa Nguyên Cảnh vốn là nơi có nguồn Địa Hỏa Mạch dồi dào nhất trong Yêu Giới năm xưa khi Yêu Giới còn chưa gặp nạn nó là thánh địa của các Đại sư Luyện Khí, Luyện Đan cùng với cường giả chuyên tu Hỏa hệ phồn hoa cực kỳ nhưng khi Đại Tai Nạn giáng lâm thì cả thiên địa Yêu Giới đều ầm ầm chấn động Địa Hỏa của Hỏa Nguyên Châu vì thế mất khống chế từ dưới mặt đất phun trào lên nhất cử thiêu đốt tất cả mọi sinh linh đang sinh sống ở đó.
Dù đã hơn ngàn vạn năm trôi qua nhưng số Địa Hỏa đó vẫn không ngừng thiêu đốt khiến cho Hỏa Nguyên Cảnh biến thành một Hỏa Vực hung danh hiển hách trong Đệ Tam Giới cho dù là những hung nhân bị giam vào nơi này cũng có rất ít người nguyện ý đến gần nơi đây.
- Không ngờ nơi này hiện tại lại biến thành bộ dạng như thế này!!
Sau khi đến đây Đông Phương Trường Minh cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một lúc rồi bay thẳng xuống một cái sơn mạch bên dưới.
- Ầm ầm...
Cảm nhận được có người đến gần Địa Hỏa cuồn cuộn bất tuyệt bên dưới như thú dữ gặp được mồi ngon đồng thời hướng thẳng về phía hắn mà đi.
- Hừ!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy không kinh không sợ hừ nhẹ một tiếng Hỏa Bổn Nguyên trong người ầm ầm vận chuyển hình thành một quả cầu lớn màu đỏ bao bọc thân thể lấy thân thể của hắn.
- Ầm!
Địa hỏa ở bốn phía xông tới dù có hung mãnh thế nào khi gặp phải quả cầu màu đỏ bên ngoài thân thể của Đông Phương Trường Minh thì lại giống như gặp phải thiên địch tự động tan biến đi.
Không! Không phải tan biến đi nói chính xác hơn là tất cả Địa Hỏa đều bị Hỏa Bổn Nguyên bên trong thân thể Đông Phương Trường Minh hút hết.
Sau một lát Đông Phương Trường Minh đã đáp xuống trên đỉnh sơn mạch.
- Ầm!
Hắn đảo mắt nhìn quanh ngọn núi một chút rồi vung tay đánh ra một chưởng về phía lưng chừng núi.
- Ầm!
Trong khoảng khắc chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên khu vực lưng chừng núi bị chưởng lực của Đông Phương Trường Minh nghiền áp thành cát vụn rơi xuống khắp nơi từ bên trong đó lộ ra một cái không gian chi môn được một tầng cấm chế ngũ sắc bao phủ.
Đông Phương Trường Minh tiện tay gạt bỏ lớp cấm chế bao phủ bên ngoài không gian chi môn rồi bước vào trong đó.
- Qua nhiều năm như vậy cấm chế năm đó ta bố trí vẫn không hao tổn gì. Rất tốt!!
Đông Phương Trường Minh liếc mắt ngắm nhìn không gian thông đạo một chút rồi cười mỉm cười nói sau đó tiếp tục đi tới.
- Không đúng! Dị khí! Sao ở đây lại có dị khí mờ tồn tại?
Nhưng khi đi được khoảng hơn trăm trượng trong mắt của hắn đột nhiên lại hiện lên vẻ kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy Đông Phương Trường Minh nhíu mày chăm chú nhìn về phía tầng hào quang màu xanh bao bọc hai bên vách của không gian thông đạo như đang tìm kiếm vật gì đó.
Sau một lát hắn lại đưa tay phải của mình lên ngưng tụ thành trảo chộp vào không trung một cái.
Dưới lực lượng của Đông Phương Trường Minh vùng không gian bị hắn chộp vào hơi xoắn lại một chút rồi không ngờ lại lộ ra một cái không gian thông đạo khác.
Cái không gian thông đạo này tuy nhỏ hơn không gian thông đạo do Đông Phương Trường Minh tạo ra một chút nhưng lại giống như một mũi tên nhọn cắm thẳng vào trung tâm của nó.
- Khốn kiếp! Thật ra là tên khốn nào dám xông vào Bí Cảnh của ta. Đúng là chán sống rồi!!
Đông Phương Trường Minh nổi giận gầm nhẹ một tiếng sau đó hóa thành một đạo hào quang bắn thẳng vào không gian thông đạo ở bên cạnh.
Cũng không thể trách Đông Phương Trường Minh tức giận như vậy, bên trong Bí Cảnh mà hắn lưu lại ở Đệ Tam Giới này không chỉ có lực lượng có hắn mà còn có một người rất quan trọng đối với hắn.
Người đó chính là đệ đệ của Đông Phương Trường Minh hắn Tà Tôn - Đông Phương Chánh!
Thì ra vô số năm về trước, trước khi Viễn Cổ thần chiến diễn ra Đông Phương Trường Minh cảm nhận được sẽ có chuyện bất ổn xảy ra với bản thân cho nên hắn vì không muốn ảnh hưởng đến người đệ đệ duy nhất của bản thân. Cho nên trước khi tiến vào đại chiến hắn đã phong ấn Đông Phương Võ ở đây để bảo vệ cho hắn.
Hiện tại có người xông vào Bí Cảnh Đông Phương Trường Minh không sợ kẻ đó lấy trộm lực lượng của mình chỉ sợ hắn làm hại Đông Phương Võ đang bị phong ấn mà thôi!
Như vậy thử hỏi làm sao hắn có thể không vội vã cho được chứ?
Đông Phương Trường Minh mang theo nôn nóng một đường bay đi chỉ qua một lúc đã vượt qua một nửa không gian thông đạo.
- Đứng lại cho ta!
Nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra chỉ thấy từ đầu bên kia của thông đạo bỗng nhiên có một tráng hán thân hình vạm vỡ bước ra nhìn Đông Phương Trường Minh. Trên thân thể hắn phát ra một luồng hung khí trùng thiên làm cho hai bên vách không gian thông đạo liên tục rung lên từng đợt.
- Cút!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy có kẻ chắn đường bản thân thì lạnh lùng quát lên một tiếng.
- Khốn kiếp! Một tên tiểu tử như ngươi không ngờ không chỉ dám xông vào không gian thông đạo của huynh đệ chúng ta mà còn dám to tiếng với Bạch Hổ đại gia ta phải dạy dỗ ngươi một trận mới được!!
Tráng hán nghe được những lời của Đông Phương Trường Minh thì lộ ra vẻ tức giận quát lên một tiếng.
Vừa nói sau lưng hắn vừa hiện ra hư ảnh của một con cự thú khổng lồ to lớn hơn chục vạn trượng nhìn kỹ lại thì đó không ngờ lại là một con Bạch Hổ!
- Grao!
Bạch Hổ gầm vang một tiếng rung trời rồi hóa thành một đạo hào quang dung nhập vào tay phải của tráng hán mang theo uy thế kinh thiên động địa của Thiên Cấp hậu kỳ đánh về phía Đông Phương Trường Minh.
Đông Phương Trường Minh mắt thấy cự quyền đánh về phía mình thần sắc vẫn như thường tay phải nắm lại thành quyền đánh ra.
- Ầm!
Trong khoảng khắc khi hai nắm đấm va chạm vào nhau chỉ nghe một tràng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho cả không gian thông đạo ầm ầm chấn động.
Cuối cùng trong một tiếng nổ lớn cả người Bạch Hổ bị đánh lui về phía sau một đoạn há miệng phun ra một máu to.
Vừa ổn định lại thân hình hắn đã dùng ánh mắt kiêng kỵ thật sâu liếc nhìn Đông Phương Trường Minh phải biết rằng một chiêu Bạch Hổ Phá Kim Quyền vừa rồi tuy không phải chiêu thức của Bạch Hổ nhưng cũng là chiêu thức hắn bỏ mấy nghìn năm ra nghiên cứu sáng tạo không ngờ lại bị một tên tiểu tử dễ dàng phá vỡ như vậy!
- Ta nhắc lại lần nữa hiện tại ngươi lập tức cút, nếu không đừng trách ta không nương tay nữa!
Đông Phương Trường Minh lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp! Tiểu tử ngươi lại dám xem thường ta. Ngày hôm nay Bạch Hổ ta không giết được người thì ta không phải phải người à không... phải nói là không phải là hổ nữa mới đúng!
Bạch Hổ quát lên một tiếng sau đó lắc mình hóa thành chân thân vạn trượng.
- Hổ Khiếu!
Tiếp theo chỉ nghe hắn mở miệng phát ra một tiếng gầm.
Tiếng hổ gầm này vang lên phảng phất thay thế tất cả âm thanh trong thiên địa vang vọng tới tận tinh không khiến cho cả không gian thông đạo như muốn sụp đổ khắp nơi xuất hiện những đạo gợn sóng giống như vảy cá lực lượng ẩn chứa trong đó đủ để phá vỡ thần hồn của bất cứ tu sĩ nào.
Bọn chúng ầm ầm đánh thẳng về phía Đông Phương Trường Minh trong chớp mắt khiến cho thân hồn của hắn rung lên thân thể theo đó cũng hơi hơi dừng lại một nhịp.
- Hổ Phệ!
Tuy chỉ là một nhịp ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ để cho Bạch Hổ tận dụng cơ hội chỉ thấy hắn biến chiêu một cái nhất thời sóng âm làm cho cả thiên địa chấn động trước đó hiện tại đã biến thành một lực hút cường đại đem thân thể của Đông Phương Trường Minh kéo tới phía của Bạch Hổ.
Nhưng lúc sắp bị cái miệng lớn như chậu máu của Bạch Hổ nuốt chửng trong mắt của Đông Phương Trường Minh đột nhiên lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường vung tay phải lên đánh ra một chưởng.
Một chưởng này êm ái vô lực thoạt nhìn giống như không có chút sát thương nhưng khi nó hạ xuống lại khiến cho trong lòng của Bạch Hổ sinh ra một cảm giác sinh tử nguy cơ trước giờ chưa từng có qua.
Theo bản năng hắn lập tức muốn toàn lực rút lui về phía sau đáng tiếc đã chậm mất một bước khi bàn tay vừa hạ xuống trước mặt hắn đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như nước của Đông Phương Trường Minh lại lóe lên một đạo hàn mang lạnh buốt, năm ngón tay bất ngờ ngưng lại thành trảo tóm vào nơi nào đó rồi bất ngờ đẩy mạnh.
- A!
Trong một tiếng vang lớn Bạch Hổ phát ra một tiếng hét thảm sau đó tứ chi rời khỏi mặt đất bay về phía sau như một con diều đứt dây trên đường đi hắn còn không ngừng phun ra từng ngụm máu lớn.
Bất quá lúc Đông Phương Trường Minh đang muốn thừa thắng truy kích nhất cử giải quyết luôn kẻ ngáng đường này thì đột nhiên lại bị ba đạo hào quang bay ra từ đầu bên kia của không gian thông đạo bay ra ngăn cản.
Ba đạo hào quang này lượn lờ trước mặt hắn một lúc rồi bất ngờ thu liễm lại hóa thành ba đạo thân ảnh, người dẫn đầu là một thanh niên thân mặc thanh bào khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ngạo khí.
Theo sau hắn là một lão giả chừng sáu mươi tuổi thân mặc trường bào rộng thùng thình màu vàng đất cùng với một thiếu nữ mặc váy đỏ.
- Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước tại sao ba người lại ra đây?
Nhìn thấy ba người xuất hiện Bạch Hổ gắng gượng biến lại thân người kinh ngạc hỏi.
- Hừ! Việc này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì phát hiện ngươi gặp phải cường địch!!
Lão giả mặc áo bào màu vàng đất rộng thùng thình nghe vậy trầm giọng nói.
- Được rồi! Ngươi đừng nói nhiều nữa, uống viên đan dược này vào rồi vận khí trị thương đi chuyện ở đây cứ để cho bọn ta giải quyết!
Tiếp theo ông ta đảo tay lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra một viên đan dược màu đỏ ra ném cho Bạch Hổ.
- Được!
Bạch Hổ cũng không nói nhiều trực tiếp nuốt viên đan dược đó vào rồi khoanh chân ngồi xuống vận công điều khí.
- Vị đạo hữu này tại hạ Thanh Long không biết ngươi là ai tại sao lại xông vào nơi này hơn nữa còn đả thương huynh đệ của ta?
Trong lúc này thì người thanh niên thanh bào cũng nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Chỗ ở của các ngươi? Nơi này rõ ràng là Bí Cảnh do ta mở ra từ khi nào lại biến thành chỗ của bốn huynh đệ các ngươi vậy?
Đông Phương Trường Minh hỏi ngược lại.
- Đạo hữu ngươi có phải có hiểu lầm gì hay không vậy tuy một ngàn năm trước khi bốn người bọn ta mới đến nơi này đúng là phát hiện ra nơi này có một cái Bí Cảnh nhưng trong Bí Cảnh đó không có lưu lại Thần Ấn hay ấn ký của bất cứ ai cả. Sao lại có thể nói nó là do ngươi mở ra được?
Thanh Long nhíu mày một chút rồi nói tuy bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ khách sáo với Đông Phương Trường Minh nhưng trong lời nói đã có mấy phần ý khinh thường, bởi vì theo hắn thấy Đông Phương Trường Minh cũng giống như bốn huynh đệ mình trước đây khi đi qua nơi này vô tình phát hiện ra ở đây có một cái Bí Cảnh cho nên muốn xuất thủ cướp đoạt!
Đông Phương Trường Minh nhất thời im lặng lại hắn cũng không giải thích cho Thanh Long biết lúc sáng tạo cái Bí Cảnh này do sợ bị kẻ địch phát hiện ra cho nên hắn mới không lưu lại Thần Ấn bên trong bởi vì hắn biết có nói ra sợ rằng bọn họ cũng không tin ngược lại còn cười nhạo mình không biết xấu hổ.
- Đại ca không bằng để cho ta thỉnh giáo cao chiêu của vị đạo hữu này một chút có được không?
Đột nhiên lúc này nữ tử mặc váy hồng lại kêu lên một tiếng.
- Được rồi! Chu Tước ngươi nhớ cẩn thận đó!!
Thanh Long nhíu nhíu mày một chút rồi nói tuy rằng hắn đã nhìn thấy tình trạng của Bạch Hổ sau khi chiến đấu với Đông Phương Trường Minh nhưng vẫn để cho muội muội của mình tiến lên có vẻ như rất là tự tin vào thực lực của nàng vậy!
- Muội biết rồi!
Chu Tước trầm giọng kêu lên một tiếng.
Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước trong chớp mắt chỉ thấy một con Chu Tước to lớn vạn trượng xuất hiện lượn lờ quanh cơ thể nàng.
Hơi nóng từ thân thể của nó tỏa ra khiến cho không gian bốn phía sinh ra từng đạo sóng nhiệt lăn tăn nhìn kỹ lại thực lực của nó không ngờ lại đạt đến cảnh giới Thiên Cấp hậu kỳ đỉnh phong.
- Bổn Nguyên hóa hình không ngờ ngươi cũng tu Hỏa Bổn Nguyên đến cảnh giới đó! Được lắm để ta chơi với ngươi một chút vậy!!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ hứng thú nói.
Tiếp theo hắn vung tay bắt quyết một cái trong Hỏa Bổn Nguyên từ trong cơ thể hắn lập tức hóa thành một con Hỏa Long thuần tuấn vô cùng bay ra.
- Ngang!
Hỏa Long ngửa đầu phát ra một tiếng long ngâm cực lớn khí thế trên người tuyệt đối chỉ hơn chứ không thua kém Hỏa Chu Tước một chút nào.
Trải qua thời gian nửa tháng hắn đã vượt qua khoảng cách hàng tỉ dặm từ vị trí của Đông Lam Cảnh đi đến một khu vực lãnh thổ khác của Đệ Tam Giới có tên Hỏa Nguyên Cảnh.
Hỏa Nguyên Cảnh vốn là nơi có nguồn Địa Hỏa Mạch dồi dào nhất trong Yêu Giới năm xưa khi Yêu Giới còn chưa gặp nạn nó là thánh địa của các Đại sư Luyện Khí, Luyện Đan cùng với cường giả chuyên tu Hỏa hệ phồn hoa cực kỳ nhưng khi Đại Tai Nạn giáng lâm thì cả thiên địa Yêu Giới đều ầm ầm chấn động Địa Hỏa của Hỏa Nguyên Châu vì thế mất khống chế từ dưới mặt đất phun trào lên nhất cử thiêu đốt tất cả mọi sinh linh đang sinh sống ở đó.
Dù đã hơn ngàn vạn năm trôi qua nhưng số Địa Hỏa đó vẫn không ngừng thiêu đốt khiến cho Hỏa Nguyên Cảnh biến thành một Hỏa Vực hung danh hiển hách trong Đệ Tam Giới cho dù là những hung nhân bị giam vào nơi này cũng có rất ít người nguyện ý đến gần nơi đây.
- Không ngờ nơi này hiện tại lại biến thành bộ dạng như thế này!!
Sau khi đến đây Đông Phương Trường Minh cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một lúc rồi bay thẳng xuống một cái sơn mạch bên dưới.
- Ầm ầm...
Cảm nhận được có người đến gần Địa Hỏa cuồn cuộn bất tuyệt bên dưới như thú dữ gặp được mồi ngon đồng thời hướng thẳng về phía hắn mà đi.
- Hừ!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy không kinh không sợ hừ nhẹ một tiếng Hỏa Bổn Nguyên trong người ầm ầm vận chuyển hình thành một quả cầu lớn màu đỏ bao bọc thân thể lấy thân thể của hắn.
- Ầm!
Địa hỏa ở bốn phía xông tới dù có hung mãnh thế nào khi gặp phải quả cầu màu đỏ bên ngoài thân thể của Đông Phương Trường Minh thì lại giống như gặp phải thiên địch tự động tan biến đi.
Không! Không phải tan biến đi nói chính xác hơn là tất cả Địa Hỏa đều bị Hỏa Bổn Nguyên bên trong thân thể Đông Phương Trường Minh hút hết.
Sau một lát Đông Phương Trường Minh đã đáp xuống trên đỉnh sơn mạch.
- Ầm!
Hắn đảo mắt nhìn quanh ngọn núi một chút rồi vung tay đánh ra một chưởng về phía lưng chừng núi.
- Ầm!
Trong khoảng khắc chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên khu vực lưng chừng núi bị chưởng lực của Đông Phương Trường Minh nghiền áp thành cát vụn rơi xuống khắp nơi từ bên trong đó lộ ra một cái không gian chi môn được một tầng cấm chế ngũ sắc bao phủ.
Đông Phương Trường Minh tiện tay gạt bỏ lớp cấm chế bao phủ bên ngoài không gian chi môn rồi bước vào trong đó.
- Qua nhiều năm như vậy cấm chế năm đó ta bố trí vẫn không hao tổn gì. Rất tốt!!
Đông Phương Trường Minh liếc mắt ngắm nhìn không gian thông đạo một chút rồi cười mỉm cười nói sau đó tiếp tục đi tới.
- Không đúng! Dị khí! Sao ở đây lại có dị khí mờ tồn tại?
Nhưng khi đi được khoảng hơn trăm trượng trong mắt của hắn đột nhiên lại hiện lên vẻ kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy Đông Phương Trường Minh nhíu mày chăm chú nhìn về phía tầng hào quang màu xanh bao bọc hai bên vách của không gian thông đạo như đang tìm kiếm vật gì đó.
Sau một lát hắn lại đưa tay phải của mình lên ngưng tụ thành trảo chộp vào không trung một cái.
Dưới lực lượng của Đông Phương Trường Minh vùng không gian bị hắn chộp vào hơi xoắn lại một chút rồi không ngờ lại lộ ra một cái không gian thông đạo khác.
Cái không gian thông đạo này tuy nhỏ hơn không gian thông đạo do Đông Phương Trường Minh tạo ra một chút nhưng lại giống như một mũi tên nhọn cắm thẳng vào trung tâm của nó.
- Khốn kiếp! Thật ra là tên khốn nào dám xông vào Bí Cảnh của ta. Đúng là chán sống rồi!!
Đông Phương Trường Minh nổi giận gầm nhẹ một tiếng sau đó hóa thành một đạo hào quang bắn thẳng vào không gian thông đạo ở bên cạnh.
Cũng không thể trách Đông Phương Trường Minh tức giận như vậy, bên trong Bí Cảnh mà hắn lưu lại ở Đệ Tam Giới này không chỉ có lực lượng có hắn mà còn có một người rất quan trọng đối với hắn.
Người đó chính là đệ đệ của Đông Phương Trường Minh hắn Tà Tôn - Đông Phương Chánh!
Thì ra vô số năm về trước, trước khi Viễn Cổ thần chiến diễn ra Đông Phương Trường Minh cảm nhận được sẽ có chuyện bất ổn xảy ra với bản thân cho nên hắn vì không muốn ảnh hưởng đến người đệ đệ duy nhất của bản thân. Cho nên trước khi tiến vào đại chiến hắn đã phong ấn Đông Phương Võ ở đây để bảo vệ cho hắn.
Hiện tại có người xông vào Bí Cảnh Đông Phương Trường Minh không sợ kẻ đó lấy trộm lực lượng của mình chỉ sợ hắn làm hại Đông Phương Võ đang bị phong ấn mà thôi!
Như vậy thử hỏi làm sao hắn có thể không vội vã cho được chứ?
Đông Phương Trường Minh mang theo nôn nóng một đường bay đi chỉ qua một lúc đã vượt qua một nửa không gian thông đạo.
- Đứng lại cho ta!
Nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra chỉ thấy từ đầu bên kia của thông đạo bỗng nhiên có một tráng hán thân hình vạm vỡ bước ra nhìn Đông Phương Trường Minh. Trên thân thể hắn phát ra một luồng hung khí trùng thiên làm cho hai bên vách không gian thông đạo liên tục rung lên từng đợt.
- Cút!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy có kẻ chắn đường bản thân thì lạnh lùng quát lên một tiếng.
- Khốn kiếp! Một tên tiểu tử như ngươi không ngờ không chỉ dám xông vào không gian thông đạo của huynh đệ chúng ta mà còn dám to tiếng với Bạch Hổ đại gia ta phải dạy dỗ ngươi một trận mới được!!
Tráng hán nghe được những lời của Đông Phương Trường Minh thì lộ ra vẻ tức giận quát lên một tiếng.
Vừa nói sau lưng hắn vừa hiện ra hư ảnh của một con cự thú khổng lồ to lớn hơn chục vạn trượng nhìn kỹ lại thì đó không ngờ lại là một con Bạch Hổ!
- Grao!
Bạch Hổ gầm vang một tiếng rung trời rồi hóa thành một đạo hào quang dung nhập vào tay phải của tráng hán mang theo uy thế kinh thiên động địa của Thiên Cấp hậu kỳ đánh về phía Đông Phương Trường Minh.
Đông Phương Trường Minh mắt thấy cự quyền đánh về phía mình thần sắc vẫn như thường tay phải nắm lại thành quyền đánh ra.
- Ầm!
Trong khoảng khắc khi hai nắm đấm va chạm vào nhau chỉ nghe một tràng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho cả không gian thông đạo ầm ầm chấn động.
Cuối cùng trong một tiếng nổ lớn cả người Bạch Hổ bị đánh lui về phía sau một đoạn há miệng phun ra một máu to.
Vừa ổn định lại thân hình hắn đã dùng ánh mắt kiêng kỵ thật sâu liếc nhìn Đông Phương Trường Minh phải biết rằng một chiêu Bạch Hổ Phá Kim Quyền vừa rồi tuy không phải chiêu thức của Bạch Hổ nhưng cũng là chiêu thức hắn bỏ mấy nghìn năm ra nghiên cứu sáng tạo không ngờ lại bị một tên tiểu tử dễ dàng phá vỡ như vậy!
- Ta nhắc lại lần nữa hiện tại ngươi lập tức cút, nếu không đừng trách ta không nương tay nữa!
Đông Phương Trường Minh lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp! Tiểu tử ngươi lại dám xem thường ta. Ngày hôm nay Bạch Hổ ta không giết được người thì ta không phải phải người à không... phải nói là không phải là hổ nữa mới đúng!
Bạch Hổ quát lên một tiếng sau đó lắc mình hóa thành chân thân vạn trượng.
- Hổ Khiếu!
Tiếp theo chỉ nghe hắn mở miệng phát ra một tiếng gầm.
Tiếng hổ gầm này vang lên phảng phất thay thế tất cả âm thanh trong thiên địa vang vọng tới tận tinh không khiến cho cả không gian thông đạo như muốn sụp đổ khắp nơi xuất hiện những đạo gợn sóng giống như vảy cá lực lượng ẩn chứa trong đó đủ để phá vỡ thần hồn của bất cứ tu sĩ nào.
Bọn chúng ầm ầm đánh thẳng về phía Đông Phương Trường Minh trong chớp mắt khiến cho thân hồn của hắn rung lên thân thể theo đó cũng hơi hơi dừng lại một nhịp.
- Hổ Phệ!
Tuy chỉ là một nhịp ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ để cho Bạch Hổ tận dụng cơ hội chỉ thấy hắn biến chiêu một cái nhất thời sóng âm làm cho cả thiên địa chấn động trước đó hiện tại đã biến thành một lực hút cường đại đem thân thể của Đông Phương Trường Minh kéo tới phía của Bạch Hổ.
Nhưng lúc sắp bị cái miệng lớn như chậu máu của Bạch Hổ nuốt chửng trong mắt của Đông Phương Trường Minh đột nhiên lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường vung tay phải lên đánh ra một chưởng.
Một chưởng này êm ái vô lực thoạt nhìn giống như không có chút sát thương nhưng khi nó hạ xuống lại khiến cho trong lòng của Bạch Hổ sinh ra một cảm giác sinh tử nguy cơ trước giờ chưa từng có qua.
Theo bản năng hắn lập tức muốn toàn lực rút lui về phía sau đáng tiếc đã chậm mất một bước khi bàn tay vừa hạ xuống trước mặt hắn đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như nước của Đông Phương Trường Minh lại lóe lên một đạo hàn mang lạnh buốt, năm ngón tay bất ngờ ngưng lại thành trảo tóm vào nơi nào đó rồi bất ngờ đẩy mạnh.
- A!
Trong một tiếng vang lớn Bạch Hổ phát ra một tiếng hét thảm sau đó tứ chi rời khỏi mặt đất bay về phía sau như một con diều đứt dây trên đường đi hắn còn không ngừng phun ra từng ngụm máu lớn.
Bất quá lúc Đông Phương Trường Minh đang muốn thừa thắng truy kích nhất cử giải quyết luôn kẻ ngáng đường này thì đột nhiên lại bị ba đạo hào quang bay ra từ đầu bên kia của không gian thông đạo bay ra ngăn cản.
Ba đạo hào quang này lượn lờ trước mặt hắn một lúc rồi bất ngờ thu liễm lại hóa thành ba đạo thân ảnh, người dẫn đầu là một thanh niên thân mặc thanh bào khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ngạo khí.
Theo sau hắn là một lão giả chừng sáu mươi tuổi thân mặc trường bào rộng thùng thình màu vàng đất cùng với một thiếu nữ mặc váy đỏ.
- Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước tại sao ba người lại ra đây?
Nhìn thấy ba người xuất hiện Bạch Hổ gắng gượng biến lại thân người kinh ngạc hỏi.
- Hừ! Việc này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì phát hiện ngươi gặp phải cường địch!!
Lão giả mặc áo bào màu vàng đất rộng thùng thình nghe vậy trầm giọng nói.
- Được rồi! Ngươi đừng nói nhiều nữa, uống viên đan dược này vào rồi vận khí trị thương đi chuyện ở đây cứ để cho bọn ta giải quyết!
Tiếp theo ông ta đảo tay lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra một viên đan dược màu đỏ ra ném cho Bạch Hổ.
- Được!
Bạch Hổ cũng không nói nhiều trực tiếp nuốt viên đan dược đó vào rồi khoanh chân ngồi xuống vận công điều khí.
- Vị đạo hữu này tại hạ Thanh Long không biết ngươi là ai tại sao lại xông vào nơi này hơn nữa còn đả thương huynh đệ của ta?
Trong lúc này thì người thanh niên thanh bào cũng nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Chỗ ở của các ngươi? Nơi này rõ ràng là Bí Cảnh do ta mở ra từ khi nào lại biến thành chỗ của bốn huynh đệ các ngươi vậy?
Đông Phương Trường Minh hỏi ngược lại.
- Đạo hữu ngươi có phải có hiểu lầm gì hay không vậy tuy một ngàn năm trước khi bốn người bọn ta mới đến nơi này đúng là phát hiện ra nơi này có một cái Bí Cảnh nhưng trong Bí Cảnh đó không có lưu lại Thần Ấn hay ấn ký của bất cứ ai cả. Sao lại có thể nói nó là do ngươi mở ra được?
Thanh Long nhíu mày một chút rồi nói tuy bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ khách sáo với Đông Phương Trường Minh nhưng trong lời nói đã có mấy phần ý khinh thường, bởi vì theo hắn thấy Đông Phương Trường Minh cũng giống như bốn huynh đệ mình trước đây khi đi qua nơi này vô tình phát hiện ra ở đây có một cái Bí Cảnh cho nên muốn xuất thủ cướp đoạt!
Đông Phương Trường Minh nhất thời im lặng lại hắn cũng không giải thích cho Thanh Long biết lúc sáng tạo cái Bí Cảnh này do sợ bị kẻ địch phát hiện ra cho nên hắn mới không lưu lại Thần Ấn bên trong bởi vì hắn biết có nói ra sợ rằng bọn họ cũng không tin ngược lại còn cười nhạo mình không biết xấu hổ.
- Đại ca không bằng để cho ta thỉnh giáo cao chiêu của vị đạo hữu này một chút có được không?
Đột nhiên lúc này nữ tử mặc váy hồng lại kêu lên một tiếng.
- Được rồi! Chu Tước ngươi nhớ cẩn thận đó!!
Thanh Long nhíu nhíu mày một chút rồi nói tuy rằng hắn đã nhìn thấy tình trạng của Bạch Hổ sau khi chiến đấu với Đông Phương Trường Minh nhưng vẫn để cho muội muội của mình tiến lên có vẻ như rất là tự tin vào thực lực của nàng vậy!
- Muội biết rồi!
Chu Tước trầm giọng kêu lên một tiếng.
Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước trong chớp mắt chỉ thấy một con Chu Tước to lớn vạn trượng xuất hiện lượn lờ quanh cơ thể nàng.
Hơi nóng từ thân thể của nó tỏa ra khiến cho không gian bốn phía sinh ra từng đạo sóng nhiệt lăn tăn nhìn kỹ lại thực lực của nó không ngờ lại đạt đến cảnh giới Thiên Cấp hậu kỳ đỉnh phong.
- Bổn Nguyên hóa hình không ngờ ngươi cũng tu Hỏa Bổn Nguyên đến cảnh giới đó! Được lắm để ta chơi với ngươi một chút vậy!!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ hứng thú nói.
Tiếp theo hắn vung tay bắt quyết một cái trong Hỏa Bổn Nguyên từ trong cơ thể hắn lập tức hóa thành một con Hỏa Long thuần tuấn vô cùng bay ra.
- Ngang!
Hỏa Long ngửa đầu phát ra một tiếng long ngâm cực lớn khí thế trên người tuyệt đối chỉ hơn chứ không thua kém Hỏa Chu Tước một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.