Chương 305: Bái đường thành thân
Ngô Biển Quân
01/04/2013
Không ai biết Côn Luân Huyền giới đã tồn tại bao nhiêu năm nhưng chắc chắn đó là Yêu tộc thánh địa.
Những đại yêu ma xuất thân từ đây đều được các tu luyện giả khắp thiên thượng Nhân gian ghi nhớ trong lòng. Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng, Cốt Long, Hoàng Nghĩ, Phượng Hoàng thiên nữ đều là những siêu cấp cường giả.
Nhưng họ hoặc thất tung hoặc Niết bàn, đến nay vẫn không có tin tức gì, khiến Huyền giới nổi danh nhất dần sa sút.
Thái cổ nam tử đứng ở lối ra, phong tỏa cả Huyền giới liền mười ngày nhưng y không hề động đậy, hoàn toàn trơ trơ như tấm bia đá.
Các lão yêu Côn Luân tính đến chuyện thật sự rời bỏ thánh địa, bởi đá không phải lối ra duy nhất, còn hai thông đạo dẫn đến các nơi khác của đại lục.
Nhưng sau cùng họ không hành động vậy, Thái cổ nam tử mạnh như thế, lay động trong đó ắt không giấu nổi, một khi y chưa triển khai huyết tinh đồ sát, các lão yêu quyết định tạm thời quan sát.
Trong nội thiên địa Thần Nam, Mộng Khả Nhi tỉnh lại, mấy ngày nay khiến nàng tiều tụy hẳn, không ai ngờ nữ tử âu sầu này lại là thánh nữa cơ mưu thâm trầm lúc trước.
Thân thể nàng biến hóa dị thường, tuy tinh thần tiều tụy, nhưng tiên thiên thần thể hoàn mỹ dần, từng đạo hào quang bảy sắc phát ra, liên tục thay đổi thể chất nàng, sức mạnh bị phong ấn liên miên tràn ra, tô điểm thêm nét hoàn hảo cho nữ tử diễm quan thiên hạ này.
Mỗi thốn da thịt nàng đều sáng lấp lánh, Thất Tuyệt thần lực hoàn thành một lần biến đổi, đưa tu vi của nàng lên cảnh giới Thần Vương.
Thần Nam gần như không tin nổi, tất cả xảy ra quá nhanh, công lực của Mộng Khả Nhi chỉ trong thoáng chốc đã vượt hơn hắn, thậm chí gần như đuổi kịp cảnh giới Thần Hoàng của Đạm Đài Tuyền.
Tứ tổ và Ngũ tổ không hề kinh hãi trước biến hóa của Mộng Khả Nhi, họ cho rằng nàng không đột phá cảnh giới mới là bất thường, còn chuyện biến hóa thành thiên nữ là đương nhiên.
Đương nhiên tình thế hiện tại vi diệu, hai lão không thể nói ra những lời này trước mặt Mộng Khả Nhi. Hai lão lo tu vi của nàng tăng lên, Thất Tuyệt thần lực được giải phòng, nàng sẽ hiểu lầm mình là Thất Tuyệt nữ!
Mà như thế sẽ vô cùng phiền hà, lúc đó nàng còn niệm chút mẫu tử thân tình chăng? Có chủ động dung hợp với Đạm Đài Tuyền chăng?
Nhưng Tứ tổ, Ngũ tổ vừa lo lắng vừa tỏ ra hoài nghi, lúc Đạm Đài Tuyền đạt tới cảnh giới Thần Vương đã hiểu tất cả về Thất Tuyệt, giờ Mộng Khả Nhi cũng đạt Thần Vương sơ cấp, sao còn chưa thấu triệt?
Ngày thứ mười, Mộng Khả Nhi dần bình tĩnh, không còn hoảng sợ nữa, tu vi từ Thần Vương sơ cấp tăng lên trung cấp, quả thật ngày tiến ngàn dặm.
“Thần Nam, chúng ta mau nghĩ cách cứu hài tử về.” Mộng Khả Nhi tỏ ra rất bình tĩnh.
Trong nội thiên địa, Mộng Khả Nhi bạch y như tuyết, dung nhan như ngọc, phát ra hào quang thánh khiết lạnh băng khiến Thần Nam tưởng mình hoa mắt, nàng đã tìm lại tự tin, trở thành đệ nhất thánh nữ ngày trước.
“Ta cũng muốn cứu hài tử nhưng nàng chưa minh bạch tình thế, mấy hôm trước ta thấy nàng tinh thần hoảng hốt, không muốn trút thêm lo lắng nên không kể lại. Nàng có biết tu vi Đạm Đài Tuyền đạt đến cảnh giới nào không, đã là Thần Hoàng cao thủ.”
Thần Nam biết Mộng Khả Nhi là nữ tử cực kỳ thông tuệ, thấy nàng khôi phục được vẻ lãnh tĩnh trước kia bèn kể lại những việc xảy ra gần đây. Đệ nhất thánh nữ thủ đoạn cao siêu, không biết sẽ tính toán thế nào.
“Ta quyết định dương hợp với Đạm Đài Tuyền, bằng không hài tử sẽ nguy hiểm, chỉ khi tiến hành dung hợp và phân ly kiểu này mới cứu được hài tử.” Mộng Khả Nhi nói năng rất lãnh tĩnh, nàng đứng nơi lưng núi, quay lưng lại nói với Thần Nam, mái tóc đen dài và à áo trắng bay lất phất theo làn gió núi thổi tới. Cạnh đó, mười mấy giò u lan bừng nở, khiến nàng thanh lệ tuyệt trần như Quảng Hàn tiên tử.
“Không được, công lực của nàng kém xa Đạm Đài Tuyền, nếu vạn nhất trong quá trình dung hợp phân ly xảy ra không biến, cả mẹ lẫn con sẽ đều ô hô ai tai, lúc đó có hối cũng không kịp.”
“Trong quá trình đó, tu vi chân thật có ảnh hưởng nhất định nhưng chủ yếu dựa vào tiềm năng bản thân tranh đấu, mặt này ta và Đạm Đài Tuyền gần ngang nhau, sẽ không nguy hiểm gì.”
Thần Nam lắc đầu: “Nàng đã nói rồi tu vi chân thật có ảnh hưởng nhất định, dù tiềm năng ngang nhau nhưng chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, nàng không thể thoát được, ta không muốn nàng mạo hiểm.”
Mộng Khả Nhi tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng… Đạm Đài Tuyền chưa cần đạt đến thiên giai, đến cảnh giới Thần Hoàng tối cao, dựa vào Thất Tuyệt thần lực đã đủ kinh thiên địa rồi. Nếu lúc đó ả dùng thủ đoạn cực đoan, hài tử tất vô cùng nguy hiểm.”
Lúc đó, Tứ tổ và Ngũ tổ vất vả leo lên đỉnh núi, đồng thời hô lên: “Không nên mạo hiểm, hài tử không có còn sinh tiếp được.” Rõ ràng hai người nói ngược ý nghĩ, không hiểu đang tính toán gì.
Mộng Khả Nhi đỏ ửng mặt mày, nàng tuy không còn cừu địch với Thần Nam như trước nhưng người khác nói thế lại khiến trong lòng phát hỏa. Sau cùng cũng nhân nại được, khẽ nhấc gót sen, đến trước mặt hai vị lão tổ, gõ khẽ lên má họ như trách mắng hài tử.
“Đau quá… ngươi dám phạm thượng, đã biết chúng ta là lão tổ của Thần Nam còn mình là nhi tức Thần gia mà đối đãi với trưởng bối như vậy sao. Đau quá.”
Hai lão tổ bị xử lý nên thân.
Kì thật, Mộng Khả Nhi cũng thấy kì quái, nhiều ngày làm “tỷ tỷ” của họ, cũng biết họ không phải hài đồng tầm thường nhưng thói quen đối đãi với họ đã ăn sâu.
“Ta biết hai người có cách phá được phong ấn của ta, đúng không? Nếu ta tăng lên cảnh giới Thần Hoàng sẽ không lo bị Đạm Đài Tuyền áp chế.”
Hai lão tổ lập tức ấp úng: “Thực ra… không có cách.”
“Hừ, hai người lo sẽ thành toàn cho Thất Tuyệt thiên nữ?” Mộng Khả Nhi rời mắt khỏi Thần Nam nhìn sang hai lão tổ, đoạn quay nhìn tầng không ngoài xa: “Ta không thể thành Thất Tuyệt thiên nữ bởi linh thức không nên có đó đã bị ta chấn tan.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Tứ tổ cả kinh.
Ngũ tổ tỏ vẻ hồ nghi. Theo họ lý giải, Mộng Khả Nhi đạt đến cảnh giới Thần Vương tất sẽ “minh ngộ”.
“Ta không phải Thất Tuyệt thiên nữ thuần túy, thiên nữ chân chính là Thần Cơ nhưng bà ta đã gặp bất trắc. Vạn năm sau, ta do thiên địa tinh khí ngưng tụ thành, sinh ra gần Đạm Đài thánh địa. Mấy ngày nay ta chỉ biết có vậy, chỉ muốn là chính mình, không muốn dung hợp với người khác nên chấn tan linh thức không nên tồn tại.”
“Thần Cơ?”
Thần Nam vô cùng ngạc nhiên, Thần Cơ là muội muội của Phong Ma, sao lại thành Thất Tuyệt thiên nữ? Chuyện này….
Hắn không hiểu, không hẳn Tứ tổ và Ngũ tổ cũng thế, họ hiểu khá nhiều về chuyện này nên nhanh chóng nắm được nguồn cơn.
“Không sai, Thần Cơ chính là Thất Tuyệt thiên nữ, ả không phải thân muội muội của tên điên đó.” Tứ tổ nói: “Thất Tuyệt thiên nữ do thiên địa tinh khí ngưng tụ thành, không phải do nhục thể phàm thai sinh ra, mỗi thời đại đều có một Thất Tuyệt thiên nữ xuất hiện. Thần Cơ do Phong Ma nuôi lớn…”
Nghe Tứ tổ phân tích, Thần Nam mới hiểu nguồn cơn.
Vạn năm trước, sau lưng Đạm Đài Tuyền có một vị cường giả, từng tranh đoạt tàn phá thế giới, giết Tây thổ thủ hộ giả, đó chính là Thần Cơ do Phong Ma nuôi dưỡng.
Thần Cơ chọn Đạm Đài Tuyền vì họ đều là Thất Tuyệt nữ, có điều lúc đó Đạm Đài Tuyền chưa “minh ngộ”, tu vi không đủ cao thâm nên không phải lúc dung hợp tốt nhất.
Việc đời bất ngờ, trong một lần hỗn chiến, Thần Cơ bị một thiên giai cường địch mạnh hơn tưởng tượng đánh cho gần như tịch diệt, tuy không chân chính tiêu vong, sau cùng tản hết tinh khí đi, chuẩn bị đến thời đại thích hợp sẽ ngưng tụ chân thân rồi xuất thế. Vì thế mới tạo thành Mộng Khả Nhi.
Về khía cạnh nào đó, Thần Cơ, Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi là “tinh linh”, là tự nhiên chi thể hoàn toàn do thiên địa tinh khí ngưng tụ thành. Đó là nguyên nhân thân thể họ gần như hoàn mĩ.
Thần Cơ gặp bất trắc, biểu hiện của Mộng Khả Nhi cũng bất ngờ không kém, tiến vào cảnh giới Thần Vương xong, những linh thức ấn kí chuyển hướng nên mới kháng cự Đạm Đài Tuyền. Sau đó nàng lựa chọn chấn tan hết linh thức đó.
“Thế nên ta không thể thành Thất Tuyệt thiên nữ phiêu diêu hư vô, các người cứ yên tâm. Muốn cứu hài tử, chỉ còn cách giúp ta phá phong ấn, rồi dung hợp với Đạm Đài Tuyền mới hi vọng áp chế được ả. Hơn nữa, trước khi tiến hành, chúng ta sắp đặt, tính toán cẩn thận, không sợ không hàng phục nổi ả.” Lúc này nàng lại trở thành thánh nữ tâm tư cẩn mật, thủ đoạn cao siêu, chuẩn bị sắp đặt đối phó Đạm Đài Tuyền.
Tứ tổ và Ngũ tổ do dự nhưng cuối cùng cũng tin lời Mộng Khả Nhi, giờ nàng đã đạt tới cảnh giới Thần Vương, nếu muốn lừa họ nhằm dung hợp với Đạm Đài Tuyền khá đơn giản, không cần phí lời thế này làm gì.
“Chuyện này, hắc hắc…chưa yên tâm lắm. nếu chúng ta tạo thành một Thất Tuyệt thiên nữ… thì phiền lắm. Ngươi đã biết đôi chút, chúng ta không cần giấu nữa. Đã là nhi tức của Thần gia cũng nên để hãi lão già này tổ chức một hôn lễ long trọng nhỉ?”
Lòng vòng hồi lâu, hai vị lão tổ vẫn không yên tâm, quyết định dùng hôn nhân trói buộc Mộng Khả Nhi, nếu là Thất Tuyệt nữ vừa “minh ngộ”, quyết không đồng ý.
“Các người…” Ngọc dung Mộng Khả Nhi đỏ ửng, giận run người: “Các người quá khinh người, ta không đồng ý.”
Thần Nam cũng ngượng ngùng: “Hai vị lão tổ đừng gây loạn nữa.” Hắn lo hai lão lại phát tác tâm tính hài tử lên.
Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ ra khá kiên quyết, Ngũ tổ lên tiếng: “Nói thật là chúng ta có cách phá phong ấn nhưng chỉ khi ngươi là nhi tức của Thần gia mới nói ra, bằng không… sau này khi Thất Tuyệt thiên nữ thành, muốn khóc cũng không kịp.”
Mộng Khả Nhi tức giận phất tay áo bỏ đi nhưng không yêu cầu rời khỏi nội thiên địa của Thần Nam.
Thần Nam rời nội thiên địa, lại cảm ứng thấy Thái cổ nhân vật đang quan sát mình, tuy cách sông cách núi nhưng hắn vẫn có cảm giác người khác đang dõi theo từng bước của mình.
Đạm Đài Tuyền cũng gặp vấn đề tương tự, lòng nóng như lửa đốt không chỉ vì tiểu sinh mệnh trong mình, mà còn vì Thái cổ nam tử đang quan sát.
Đến ngày thứ mười lăm, Thần Nam vào nội thiên địa liền nhận được tin tức bất ngờ, Mộng Khả Nhi đồng ý với yêu cầu của hai vị lão tổ, chính thức gia nhập Thần gia.
Hắn phản đối: “Mộng Khả Nhi, nàng không cần lo, ta sẽ cứu được hài tử, không để nàng chịu ủy khuất.”
Đoạn cất mình bay vào trong sâu nội thiên địa tìm Tứ tổ và Ngũ tổ.
Hai lão tổ biết tin liền nhảy cẫng lên, ghé sát tai hắn thì thầm: “Chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi, sau khi giải phong ấn, nó sẽ tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực, nếu không dùng hôn nhân ước thúc, nó muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.”
Thần Nam cấm cảu đáp: “Hôn nhân không phải trò đùa, cũng phải là hình thức, nếu nàng muốn giết cháu vì việc trước đây, liệu hôn nhân có bó buộc được không?”
“Bốp.” Ngũ tổ gõ cho hắn một cái nên thân: “Dám coi thường trí tuệ của chúng ta, đây là huyết chú hôn ước, sau này nó muốn giết ngươi tất lãnh hậu quả trước. Tìm cho ngươi một Thần Hoàng làm vợ còn ý kiến gì hả.”
Thần Nam bị hai lão tổ kéo xuống, gõ hai cái lên đầu.
“Bất kể thế nào, cháu cũng không đồng ý, vì… cháu không thể cô phụ, phản bội một người khác.” Thần Nam tỏ vẻ buồn bã nhưng nói ra chắc như chém đinh chặt sắt.
“Ta phải cốc chết tên cứng đầu.” Hai lão tổ tuy nhỏ nhưng nhảy rất cao, lên đầu hắn gõ liền hai cái, hắn không dám động nộ với hai vị lão tổ tông.
“Chúng ta không bảo ngươi chỉ cưới mình Mộng Khả Nhi, đây là để ứng phó với tình huống trước mắt, cưới đã rồi nói.”
Thấy Thần Nam không đáp, Ngũ tổ tiếp lời: “Ngươi không phải muốn tìm Vũ Hinh chân chính sao, chúng ta sẽ giúp.”
Thần Nam quay phắt lại, hai mắt sáng chói khiến hai lã tổ kinh hoảng.
“Hai vị lão tổ tìm được?”
“Đương nhiên, thành thân trước rồi nói.”
Thần Nam không biết nên khóc hay cười, hai lão tiểu hài quả thật khó chơi.
“Sưu hồn đại pháp!” Hắn trực tiếp dùng thần thông với hai người, định tìm kí ức của họ.
“Không cần phí công.” Hai lão tổ tỏ vẻ ơ hờ, Ngũ tổ nói: “Tuy tu vi của chúng ta không còn nhưng tấm thân bất tử vẫn thế, về phương diện tình cảm, ngươi không cách nào xâm nhiễu được.”
Sau cùng, hôn lễ hoang đường cũng diễn ra, nhưng Thần Nam đã truyền âm cho Mộng Khả Nhi rằng chỉ nhằm ứng phó với hai lão tiểu hài.
Mộng Khả Nhi băng cơ ngọc cốt, thanh lệ tuyệt tục, tròng mắt như thu thủy quét qua hắn, lặng lẽ gật đầu rồi bắt đầu bái thiên địa.
Mỗi người có cảm thụ riêng, lúc xưa ở Tây thổ cũng từng trải qua một đoạn hoang đường hôn nhân khiến quan hệ giữ họ phức tạp vô cùng. Hôn nhân lần này lại bất ngờ, thật không biết sau này hai người sẽ ra sao.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái lão tổ!”
“Phu thê đối bái!”
Hai lão tổ reo lên hứng trí, ung dung tiếp nhân khấu bái của đôi tân nhân, làm ra vẻ nhấc chén trà lên.
“Lễ xong, phu thê vào động phòng!”
Thần Nam và Mộng Khả Nhi tiến vào Lôi Thần điện, để hai lão tổ bên ngoài, hai người ngồi yên lặng trong phong hoa chúc, chuẩn bị đả tọa điều tức hết đêm.
Nhưng lúc đó một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trong phòng, là Thái cổ nam tử. y không cưỡi Thiên mã hay cầm thanh đồng cổ mâu.
“Là ngươi.” Thần Nam đứng dậy, trọng giọng: “Muốn gì?”
Đối phương lại vào nội thiên địa của hắn được mà hắn không có cảm ứng gì, trình độ quá chênh lệch.
“Để chúc mừng.” Thái cổ nam tử lên tiếng, khiến cả Thần Nam lẫn Mộng Khả Nhi đều kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.