Chương 445: Đào bảo vật, đào được Đại Ma thiên vương
Ngô Biển Quân
01/04/2013
Tiếng gió vù vù, trong vô tận bạch cốt vang lên âm thanh ngắt quãng, hài cốt “lách cách” va nhau, vùng cốt địa tử tịch đượm vẻ hoang lương.
Thần Nam ngẩn ngơ nhìn tấm bia đá, đây quả nhiên là cổ thiên lộ đã trầm tịch vô tận tuế nguyệt, tựa hồ lâu đến nỗi bị người đời quên lãng.
Lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.
Mấy hàng chữ kinh hồn buộc hắn phải cẩn trọng, phía trước tấm bia hình như không có nguy hiểm, chỉ là một vùng xương trắng mênh mang nhưng hắn không dám khinh thị, cẩn thận cất bước được chừng hai dặm. Một đại hợp cốc tối tăm ngăn cách với vùng đất này.
Không rõ hợp cốc rộng bao nhiêu nhưng không nhìn được tận đầu, hiện tại hắn chỉ thám thính được mấy dặm, không thăm dò ra độ rộng, cũng không biết hợp cốc sâu bao nhiêu, hình như là vực sâu vạn trượng, trận trận âm phong xen lẫn quỷ khiếu từ dưới đó truyền lên không ngớt.
Thế giới này như đường chân trời, càng đi càng rộng, không thể vượt qua.
Thiên giai tu vi cũng chỉ phi hành được trăm thước, nếu cưỡng cầu thăm dò e là sẽ xảy ra chuyện cười, thiên giai cao thủ bị chết vì té, hà huống đại hợp cốc thần bí lại vô cùng đáng sợ, trời mới biết trong đó có ẩn chứa sức mạnh tà dị hay không.
Men theo đại hợp cốc, tiếng cương phong vù vù bên tai, dưới chân là vô tận bạch cốt, Thần Nam không biết đi đã bao lâu mà không đến được điểm kết thúc của vùng đất này.
Tu luyện!
Chỉ có tu luyện mới là con đường đúng đắn.
Không gian này áp chế mọi sức mạnh, chỉ có hữu tu luyện mới có thể tự do phi hành, lúc đó sẽ bay lên trời thám thính tất cả.
Tuy là một địa vực hoang lương nhưng không thiếu thiên địa linh khí, đương nhiên không đến mức linh khí dày đặc. Thần Nam quay lại chỗ tấm bia, coi đó là chỗ trú thân, lặng lẽ đả tọa, bắt đầu khổ tu.
Thả lỏng thân tâm, lặng lẽ tu luyện, thần niệm tự nhiên phát ra, ẩn ước hắn đạt tới một thần bí lĩnh vực, vùng thiên địa này tựa hồ có một tấm màn năng lượng mờ mờ che phủ thập phương.
Hắn toàn lực xung kích cũng chỉ mở được một vết rách nho nhỏ, Thần Nam thoáng lách qua thám sát, trong lúc thoáng quá, hắn thấy một vùng đất tối tăm, mấy chục phiến địa vực đang rực sáng.
Kì quái thật, lúc thần niệm ra khỏi phiến không gian, thần thức ngoài đó của hắn lại đạt đến thiên giai cảnh giới, tựa hồ khôi phục được thần lực như trước.
Đây là…đại lục hắc ám?
Hắn kinh hãi nhưng phải thu thần niệm về ngay. Tiểu không gian bị xé ra đóng lại trong thoáng chốc, không cho hắn mảy may thời gian.
Hắng ngẩng đầu nhìn tấm bia đá nhớ lại hai câu: Lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.
Xem ra không phải mấy chữ này cố ý ra vẻ cao thâm, hình như có thể thoát ly phiến không gian này, trở về đại lục hắc ám. Đương nhiên, tiền đề là tu vi phải tăng lên đến mức mở được không gian thông đạo.
Hắn tĩnh tâm lại, lặng lẽ tu luyện trong vùng bạch cốt. Nếu… phát huy được thiên giai thần thông trong không gian bị áp chế này thì ở đâu cũng có thể tung hoành.
Trong quá trình khổ tu, hắn mấy lần nỗ lực đưa thần niệm về đại lục hắc ám, mỗi lần như thế thần niệm đều khôi phục thiên giai chi lực. Lần sau cùng hắn tìm được cơ hội vào địa vực của Thần Phong học viện, thấy Long Bảo Bảo và Tiểu Thần Hi, nhìn cả hai an nhiên vô dạng, hắn mời yên tâm, thu thần niệm lại.
Tu luyện trong yên lặng, cô độc là một quá trình cực kỳ khô khan nhưng muốn thành cường giả của cường giả, tất phải học cách chịu đựng vĩnh hằng cô tịch.
Thoáng chốc đã mấy tháng, Thần Nam chỉ xé được một vết cỡ ngoan tay trong không gian, mỗi ngày đều có một chút thời gian quan sát đại lục hắc ám.
Suốt thời gian này, hắn không chỉ tu luyện, thám sát mà phát hiện trong cốt hải có một khúc xương thủy tinh sáng lấp lánh, gần như trong suốt, khá giống với những hài cốt màu vàng hoặc đã ngọc hóa.
Đặc điểm này khiến hắn chú ý, cầm lên quan sát cẩn thận.
Cầm khúc xương thủy tinh vào tay, ấm áp như ôn ngọc, có một quang điểm nhỏ như hạt gạo di chuyển trong gióng xương, tựa hồ là hào quang của bất diệt linh thức.
Đó là phát hiện quan trọng, Thần Nam đẩy thần niệm vào định tiếp xúc nhưng không thể chạm vào quang điểm, thần thức không cách nào lại gần.
Thần Nam nảy ra hứng thú vô cùng, khúc xương thủy tinh tựa hồ chưa hoàn toàn tịch diệt, còn lại một điểm linh thức bất diệt, sẽ có ngày khôi phục.
Từ đó, ngoài tu luyện, mỗi ngày hắn đều dùng thần thức tìm hiểu quang điểm, tuy vô cùng gian nan nhưng coi như rèn luyện thần thức năng lực.
Qua nhiều lần nỗ lực, cuối cùng hắn cũng đến gần sát quang điểm, không hề có dao động tình cảm nhưng lại khiến vô cùng kinh ngạc.
Trong sát na, hắn phảng phất như trông thấy một vùng tinh không rộng lớn, quang điểm tựa hồ là một phiến tinh không!
Một bông hoa một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, một hạt cát là một cõi cực lạc… lẽ nào lại như vậy?
Hắn bị lay động, đó tựa hồ là một tinh không chân thật. Tàn linh của một người hóa thành được tinh không rực sáng sao? Đó… là khái niệm gì?
Lúc sinh tiền, đối phương là cao thủ thế nào? E rằng lai lịch không nhỏ, khó lòng tưởng tượng được.
Từ đó, ngày nào hắn cũng quan sát khúc xương thủy tinh, toàn lực tra thám quang điểm, tựa hồ tiếp xúc với một lĩnh vực mới, thấy được quá trình tinh vũ hình thành.
Có lần, hắm tạm thời đưa thần niệm vào trong quang điểm được, thấy tinh không rực sáng đang chậm rãi xoay chuyển, hình thành thiên vũ!
Khúc xương thủy tinh thần bí mạc trắc, không thể đoán được.
Thông qua quan sát, hắn phát giác đó tựa hồ là đầu một nữ tử nên định dùng thần niệm hoàn nguyên hư ảo ảnh tượng của nàng. Trong quang ảnh mờ mờ, hắn muốn nàng trùng hiện nhục thân nhưng dù hao tận toàn thân tinh lực cũng chỉ thấy bóng dáng mờ mờ, căn bản không thể nhìn rõ, tựa hồ trong bóng tối có một cỗ sức mạnh không tưởng nổi ngăn cản.
Chết rồi mà vẫn khiến người ta không thăm dò được, nữ tử quả nhiên đáng sợ.
Lúc đầu hắn còn nỗ lực thăm dò nhưng mãi vẫn bó tay, hắn nổi giận, tìm cách luyện hóa khúc xương thủy tinh thành binh khí.
Nhưng độ cứng rắn của khúc xương thủy tinh hơn hắn tưởng tượng nhiều. Hắn dễ dàng đánh tan xương cốt của thiên sứ mười sáu cánh nhưng có dốc lực lên mức cao nhất cũng không để lại mảy may dấu vết trên khúc xương thủy tinh.
Cứ cố gắng, quả nhiên hắn đạt được tiểu thành, khúc xương thủy tinh tùy theo ý niệm của hắn mà hành động, có thể đánh tan mọi ngăn trở, không gì không phá được.
Sau ba năm toàn lực tế luyện, hắn có thể phóng đại khúc xương thành một gian phòng, nhỏ nhất bằng móng tay. Thần niệm đến đâu là khúc xương thủy tinh lại như bóng với hình bám theo, cơ hồ bị hắn tế luyện thành một món binh khí. Còn quang điểm bên trong, hắn đành bỏ cuộc, không thể chân chính thâm nhập.
Năm thứ tư, hắn không nén nổi xung động, xé một khe nứt chừng ngón tay, tạm thời nối với đại lục hắc ám, đẩy khúc xương thủy tinh ra.
Nhắm thẳng vào nơi Tà Tôn tu luyện.
Vừa bay lên tầng không đại lục hắc ám, không chỉ thần thức của hắn phục hồi thiên giai cảnh giới, trạng thái của khúc xương cũng biến hóa, trở thành lớn như ngọn núi, khác nào một vì sao từ thiên ngoại tinh không rơi rụng, điên cuồng đập xuống mặt đất.
“A…” Tà Tôn vô cùng phẫn nộ, gầm lên thống khổ khắp thiên địa, tiếng đàn vang vọng, sáu con Thiên Long múa tít trên không.
Khúc xương thủy tinh đập ngang, quật vào ma cầm, bùng lên tiếng đàn chói lói, cơ hồ xé tan thiên địa, bắn ra vô số đạo cấm kị lôi quang, quán thông trời đất.
Trận đại chiến vượt không gian. Thần Nam chỉ chống chịu được một chốc, phải khống chế khúc xương thủy tinh bay về. Hiện tại hắn đã hiểu, có thể quay về đại lục hắc ám nhưng hắn không muốn, biết nhóm Thần Hi bình an, hắn cứ việc tu luyện tại cổ thiên lộ.
Lúc khô lâu bay về, hắn thoáng sinh ra ảo giác, thấy một nữ tử quay lại, nhưng chỉ sau một sát na lại trở về là khúc xương thủy tinh.
Lòng hắn mệt mỏi, chủ nhân khúc xương thủy tinh còn có một điểm tàn linh chưa bị diệt, tựa hồn còn một tia hi vọng quay lại thế gian, lúc sinh tiền nàng ta chắ chắn mạnh mẽ không tưởng tượng được, nếu khôi phục linh trí, phát giác xương đầu bị người ta tế luyện thành binh khí, chắc phát cuồng mất.
Trên khúc xương thủy tinh có hào quang mờ mờ lưu chuyển, hốc mắt sâu thẳm, phảng phất có linh tính. Thần Nam mấy lần định quẳng đi những rồi lại nghiến răng tế luyện, việc của tương lai sau này hẵng tính.
Hắn cùng vào trong cốt hải đào bảo vật. Đối kháng được ma cầm của Tà Tôn ắt thuộc hàng cấm kị bảo vật, đã phát hiện khúc xương thủy tinh thần dị thế này, chưa biết chừng còn thu hoạch khác nữa.
Dưới áp lực của khúc xương thủy tinh, vô tận hài cốt hóa thành bột, quả nhiên hắn đào được một hài cốt cực kỳ đặc thù, thậm chí tà dị hơn khúc xương thủy tinh.
Bộ hài cốt này hoàn chỉnh, đứng sừng sững dưới đất nhưng bị hài cốt khác phủ lên nên không hiển lộ. Bộ hài cốt cao lớn, khiến người ta không tương tượng nổi lúc sinh tiền anh vĩ thế nào mà chỉ còn nắm xương cũng phát ra tư thái điên cuồng.
Đương nhiên, màu sắc của nó đặc biệt hơn cả, đen nhánh và sáng lấp lánh, đặc dị như hắc kim, cực kỳ bắt mắt trong cốt hải. Quả xứng danh ma cốt.
Hơn nữa khúc xương thủy tinh không thể đập vỡ nó, tuyệt đối là bảo cốt, nếu tế luyện thành công, chắc có thể đấu được với Lượng Thiên xích của Cửu Đầu Thiên Long.
Bộ hài cốt này như sợ người ta không biết chữ, trên trán nhấn mạnh thật kĩ rằng y là “Ma.”
Thấy bộ hài cốt này, không hiểu sao Thần Nam cảm giác rất giống ai đó trong hiện thực, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
Ma cốt mạnh đến mức kinh nhân, hắn thử đẩy thần thức vào khống chế bộ xương, phát huy chiến lực vô biên, quả nhiên quét sạch tất cả.
Đó tuyệt đối thuộc hàng siêu cấp cự bá!
Hắn không phát hiện được tàn linh trong làn ô quang rực rỡ, bộ hài cốt đã tịch diệt hoàn toàn chứ không giống khúc xương thủy tinh. Nhưng khi hắn cố gắng khôi phục nhục thân hư ảnh của ma cốt thì gặp phải ngăn trở rồi phát hiện một đạo tinh thần lạc ấn.
“Vô thiên vô địa, không có ta không có hắn, Đại Ma thiên vương.”
Hư ảnh tan dần, tựa hồ bộc lộ rõ thân phận kẻ đã chết.
Đại Ma thiên vương, cái tên quả khoa trương, Thần Nam cảm giác quen thuộc, hình như đã nghe qua, nhất thời không nghĩ ra là ai nhưng tuyệt đối là siêu cấp cường giả chấn cổ thước kim.
Không cần cả nghĩ, đã quyết tâm khổ tu phải nghĩ cách để tu vi tăng lên mức cao nhất, hắn bắt đầu tế luyện hài cốt của Đại Ma thiên vương thành một món vũ khí lợi hại.
Hắn tách một phần thần thức nhập vào bộ hài cốt rồi dùng bản thể khống chế khúc xương thủy tinh, mỗi ngày đều điên cuồng đập vào nhau.
Hắn không biết mình đang thực hiện hành động kinh thế hãi tục cỡ nào, nếu một giai đoạn lịch sử tái hiện, nhất định hắn sẽ há hốc mồm, thậm chí phát cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.