Thần Mộ Ii

Chương 420: Đấu Chiến thánh giả

Ngô Biển Quân

01/04/2013



Ma uy kinh lục giới, bá khí tráng sơn hà!

Nhất đại thiên kiêu Thần Chiến, bằng ma tính chi thể trở thành đấu mà bách chiến bất tử, chiến ý lên tận mây, khí thế vươn tận chín tầng trời, khiến thập phương vân động!

Toàn thân có tới mười tám huyết động, thể hiện y đã trọng thương nhưng không ai thấy y khó coi hay nhược tiểu mà từ khí tức hoành tảo bát hoang, ma thể càng tỏ ra cao lớn, phảng phất đứng giữa thiên địa như đấu chiến thánh giả vĩnh viễn bất khả chiến thắng.

“Gào.”

Tiếng ma khiếu khiến trung ương cổ đại lục rung lên, Độc Cô trong tay chỉ vào Huyền Hoàng, sát ý bức nhân như lưỡi đao sắc bén chấn nhiếp tâm phách.

Huyền Hoàng chùi sạch vết máu trên mép, toàn thân phát ra lệ khí, lá cờ trong tay rung lên lật phật, đến giờ y không còn gì để nói, đã mất hết mặt mũi. Nếu không giết nổi “tuyệt đối đệ nhất nhân” từ sau thời Thái cổ, y không còn mặt mũi nào đối diện với các thiên giai cao thủ, ai ngờ cấm kị nhân vật không được phép khiêu chiến lại thành trò hề.

Sát khí vàng rực phủ kín bốn phương, hoàng quang đã hóa thành dịch thể sền sệt, trên không tan hết vân vụ, chỉ còn lại dòng ác thủy màu vàng tràn lan.

Cảnh tượng vô cùng kinh dị, sóng dâng ngút ngàn, phảng phất như ác thủy vô tận ngưng tụ thành hải dương.

“Thần Chiến chịu chết đi.” Huyền Hoàng không nói nhiều, y biết ngôn ngữ không có tác dụng biểu đạt phẫn nộ như hành động thực tế chứng minh.

Y đứng trên lớp sóng ác thủy, vung tuyệt thế hung kì, tạo thành sóng gió vô tận tràn vào Thần Chiến. Thoáng chốc, Thần Chiến cơ hồ bị bao trùm.

Vô tận ma khí nối kín tầng không, Thần Chiến như cự nhân đỉnh thiên lập địa đứng trên ác thủy, lại như thần long hô phong hoán vũ, đẩy nước biển quay quanh mình.

Cảnh tượng hùng hồn này khiến các thiên giai cao thủ cứng lưỡi, họ phát hiện thinh không đang lay động, nếu ác thủy mà tưới xuống mặt đất đỏ sậm này, cả đệ tam giới khó lòng thoát khỏi ác mộng trở thành đầm lầy.

Vô tận u minh hỏa diễm từ thân thể Thần Chiến bùng lên, ngọn lửa đen ngòm quét khắp thiên địa, cháy ngay trên làn ác thủy.

Đó là ma hỏa trong truyền thuyết có thể đốt hết mọi thứ.

Mây khói vàng rực phiêu đang trên tầng không trung ương cổ đại lục thượng. yên hỏa cuồn cuộn và ác thủy giao, liên tục dâng tràn quét qua thinh không, thảm liệt vô cùng, dị tượng quá ư khủng khiếp.

Sau cùng, vô tận ma hỏa lụi tắt, Thần Chiến lại trọng thương nhưng ác thủy màu vàng phủ khắp trời bị luyện hóa hơn nữa, phần còn lại không đủ dấy sóng lên.

Lại một lần giao phong thảm liệt.

Thần Chiến tuy trọng thương nhưng tuy bại mà vinh, mọi thiên giai cao thủ đều nghĩ thế, cảm giác áp lực Thần Chiến tạo cho Huyền Hoàng càng lúc càng nặng.

Đó là đấu chiến thánh giả vĩnh viễn không khuất phục, khí thế ngày một thịnh. Có lẽ đúng như y nói, sinh ra và sống vì chiến đấu, là bất diệt chiến hồn trời sinh.

“Hảo.” Nộ hỏa của Huyền Hoàng bốc lên cao, chuyển thành ánh mắt băng lãnh, tuyệt thế hung kỳ bị quăng lên không, thoáng chốc chiếu sáng hoàng quang chói lói.

“Sát khí thôn thiên địa, một trăm linh tám ma tướng hiện thế mau.”

Huyền Hoàng kỳ dấy lên sát khí ngút trời bỗng vỡ tan, mọi người chưa hết cơn kinh ngạc thì một trăm linh tám lá thông thiên đại kỳ sừng sững đứng giữa thiên địa, mỗi lá tuyệt thế hung khí cao cả ngàn trượng, sát khí điên cuồng tràn ra.

Trên không tràn lan vô tận cương phong, trong làn tử vong hoàng quang, một trăm linh tám lá tuyệt thế hung kỳ như một trăm linh tám lá ma tướng, tràn khắp thinh không.

Thông thiên hung kỳ che kín bầu trời.

Vây chặt Thần Chiến vào giữa.

Tuyệt thế hung trận này vốn chuẩn bị cho Ma Chủ nhưng Huyền Hoàng đành phải dùng đối phó với Thần Chiến. Thực lực y hơn hẳn Thần Chiến nhưng thể chất và linh hồn đối phương thật quá quái dị, mấy lần đáng lẽ tịch diệt nhưng vẫn sống trơ trơ. Y biết phương pháp tầm thường căn bản không giết nổi Thần Chiến, đành tung ra tuyệt thế hung trận nhằm triệt để tiêu diệt kình địch.

Một trăm linh tám lá hung kỳ bay phần phật, chấn nát thiên địa khiến nơi nơi hôn ám. Đáng sợ nhất là trên nhiều lá cờ có những hình ảnh nanh ác xuất hiện, trong đó gồm cả Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.



Các thiên giai cao thủ náo loạn, thủ đoạn của Huyền Hoàng quá đáng sợ, đã luyện hóa không ít Thái cổ thiên giai cường giả thành kỳ hồn, loại thủ đoạn tà dị này khiến nhân thần cùng phẫn hận.

Một trăm linh tám lá hung kỳ nếu toàn bộ được luyện thành, sẽ có một trăm linh tám vị thiên giai cường giả, gặp phải hoàn cảnh này quả đáng sợ, vừa nãy y nói đến trăm linh tám vị ma tướng chắc không phải ngoa ngôn.

Còn may, chỉ có vài lá cờ mang tinh hồn nổi lên, đại đa số có mỗi sát khí.

Hiện tại ai cũng cho Huyền Hoàng là nhân vật nguy hiểm nhất, nếu để y tụ tập được trăm linh tám vị ma tướng, lục giới ắt triệt để đại loạn.

Chẳng trách năm xưa bọn Ma Chủ phong ấn y ở đệ tam giới, loại cự hung họa loạn thiên địa này nên bị phong ấn đến chết.

“Gào.”

Bị cả trăm tuyệt thế hung khí vây khốn, Thần Chiến hiển nhiên gặp phiền hà cực lớn, từng đạo hủy diệt chi quang còn hung hiểm gấp trăm lần công kích nào.

Nhất là các lá cờ có thiên giai cao thủ bị phong ấn, càng lăng lệ đến cực điểm, xạ ra hủy diệt chi quang khiến thân thể Thần Chiến mấy lần bị xuyên qua. Nhưng y vẫn bất khuất bất phục, tung hoành trong tuyệt thế hung trận.

“Hóa thành tro bụi mau.” Huyền Hoàng cười lạnh, không ai hiểu uy lực hung kỳ như y, nếu tập thành trăm linh tám vị ma tướng, y dám một mình nghịch thiên!

Ngoài xa, các thiên giai cao thủ tan gan vỡ mật, nhiều người lau mô hôi lạnh, tự hỏi nếu đổi lại mình có chịu nổi trận pháp này không.

Thần Chiến như hùng ưng trong mưa gió, tung hoành trong hung trận.

Nhưng mỗi lần tinh hồn từ hung kỳ hiển hóa, y lại gặp phiền hà không nhỏ bỏi đó đều là thiên giai cao thủ thành danh. Bị luyện hóa rồi, họ tuân theo hung kỳ chỉ huy mà công kích, thành ra càng khó đối phó.

“Vạn - Cổ - Giai - Không.”

Hắc phát Thần Chiến dựng đứng hàng mày kiếm, lãnh mang trong mắt xạ ra, toàn thân nhuộm máu, mái tóc không gió mà dựng đứng, ma khí ào ạt tuôn ra. Chiến ý quét qua thiên địa.

Một chiêu Vạn Cổ Giai Không xứng danh tuyệt học tiếu ngạo vạn cổ, tuy không biến các tinh hồn trở về trạng thái nguyên thủy nhưng hất văng tất cả đi.

Mười mấy cây hung kỳ ngàn trượng rung lên bần bật, suýt nữa văng xa.

Huyền Hoàng kinh hãi, Thần Chiến quả nhiên khó chơi, nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, tuyệt thế hung trận do trăm linh tám vị ma tướng hợp lại mới vừa luyện thành, còn xa mới đạt đến viên mãn cảnh giới, cần nhiều tinh hồn nữa bổ sung. Thần Chiến là một nhân tuyển quá tốt, bất diệt chiến hồn mà nhập vào hung kỳ đương nhiên uy lực đại tăng.

Trên không trung, cương phong cuồn cuộn, hư không tan tành, sát khí lan tràn, tầng không hai màu đen và vàng hiển hiện vẻ ghê rợn.

Lúc đó điểm lợi hại của hung kỳ mới được thể hiện. Thời Gian chi thần, Không Gian chi thần cùng mười mấy vị thiên giai cao thủ được lá cờ che chở, thi triển đòn công kích hung hãn nhất, chuẩn bị nuốt sống Thần Chiến.

Ma tính Thần Chiến cảm nhận được tất cả, ngẩng mặt hú dài, quát vang: “Huyền Hoàng bất quá như thế, hôm nay lĩnh giáo đã xong.” Đoạn ma âm xuyên khắp trung ương cổ đại lục: “Tuyên - Cổ - Thông - Thông.”

Pháp tắc huyền bí đáng sợ này không tấn công người khác mà dùng cho mình, nghịch chuyển âm dương, thác loạn thời không! Quả nhiên đã xuyên qua thiên cổ tuyệt trận, tạo thành một thông đạo vượt ra ngoài phạm vi của trăm linh tám lá hung kỳ che phủ.

Tuyên Cổ Thông Thông quả là đại thần thông, xứng danh thần bí huyền pháp được các thiên giai cao thủ truyền tụng.

Huyền Hoàng kinh ngạc, tưởng sắp nuốt gọn Thần Chiến thì đối phương lại ung dung thoát đi. Y biết tuyệt trận chưa hút đủ chiến hồn nên chưa đạt đến cảnh giới đáng sợ kinh thiên địa khấp quỷ thần, nhưng để vây khốn một cao thủ không thành vấn đề.

Y nhớ lại Tuyên Cổ Thông Thông không khỏi biến sắc mấy lần, không ngờ loại pháp tắc trong truyền thuyết chưa hoàn thiện này lại có uy lực đến thế, đúng là tuyệt học giữ mình.

“Ngươi định không đánh mà lui sao.” Huyền Hoàng quát vang, định dùng danh dự của thiên giai cao thủ giữ Thần Chiến lại.

Nhưng Thần Chiến đến hùng hồn, đi cùng vậy, vẫn hết sức tự tin, tư thái như nắm cả thiên địa trong tay, quát trả: “Ngươi không giết nổi ta, chỉ chiến thắng khía cạnh ma tính, có chưa được chứng kiến thần tính chi thể.”

Đoạn tấm thân đầy máu để Độc Cô xuống, như sao bằng bay ngang bầu trời, biến mất vào đệ tam giới mênh mang.

Y để lại một thân ảnh không thể xóa nhòa, dấu ấn vĩnh viễn trong lòng các cao thủ.



Thần Nam lặng lẽ nhìn Thần Chiến đi xa, hắn biết ma tính Thần Chiến chỉ đánh thức bản năng chiến đấu, những thứ như tình phụ tử còn chưa nhớ được….

Hôm nay biểu hiện của Thần Chiến vượt khỏi dự liệu của tất cả, đơn thân độc lực đại chiến Huyền Hoàng mà không chết, chiến ý lại càng lúc càng cao, khí thế cường thịnh dần, quả khiến các thiên giai cao thủ kinh ngạc.

Nên biết Huyền Hoàng là Thái cổ cự hung, nhân vật đủ tư cách ngồi ngang hàng với các đạo chủ của Tiểu lục đạo, là cấm kị cao thủ hiếm có xưa nay, khắp lục giới gần như không có địch thủ, còn Thần Chiến chỉ là cao thủ đời sau. Kết quả này đã phá tan quan niệm, chứng minh cho nhân thế thấy rằng hậu thế nhân kiệt có thể đấu với nhưng nhân vật từ Thái cổ hồng hoang.

Thần Chiến tuy bại mà vinh.

Đó không phải là toàn bộ thực lực của y.

Một trăm linh tám lá hung kỳ ngàn trượng che kín thiên địa, sát khí cuồn cuộn tràn lan, vô cùng thảm liệt.

Ma Chủ cầm Độc Cô từng bước tiến vào tuyệt trận đáng sợ, hết sức ung dung tiến vào.

Không thẹn là thiên cổ Ma Chủ.

Uy áp lục giới, khí thôn thiên địa!

“Huyền Hoàng, kết liễu thôi.” Ma Chủ lạnh lùng nói, lời lẽ vô cùng bình tĩnh nhưng uy nghiêm chấn nhiếp hồn người, dù là thiên giai cao thủ ngoài xa cũng tan gan vỡ mật.

Mái tóc Ma Chủ bạc phơ, dung mạo anh tuấn lãnh khốc vô cùng, lúc này y toát ra khí thế như tuyệt thế ma đao.

Huyền Hoàng biết sinh tử chi chiến đã đến. Ma Chủ dám tự hãm vào tuyệt trận, lộ rõ tính kiêu ngạo và tu vi khoáng cổ tuyệt kim. Tư thái quả ung dung và tự tin.

Một trăm linh tám lá hung kỳ điên cuồng quay tít, Huyền Hoàng tăng lực lên cực hạn.

Không chết không ngừng.

Sát khí ngợp trời khuấy lên, cả trung ương cổ đại lục rung chuyển.

Áp lực cái thế khiến các thiên giai cao thủ trên đại lục rúng động, nhiều nhân vật bị phong ấn trong đệ tam giới hú vang, tựa hồ giãy giụa trong Thái cổ lao lung, thoát khỏi nơi phong ấn hắc ám vô quang.

Phong vân biến đổi, thiên địa thất sắc!

Ma Chủ như ngọn núi đứng trong thiên cổ tuyệt trận, đối kháng từng đạo tử vong chi quang, chống lại cả đòn liên thủ công kích của vô số đạo tinh hồn.

Ma Chủ tựa hồ đang bị vây, y tung hoành trong hung trận, có vẻ hơi lâm vào hạ phong bởi Huyền Hoàng còn chưa tự thân vào trận.

Nhưng Thần Nam lại phát hiện được tình huống vi diệu, cái thế Ma Chủ đang kéo cả tuyệt trận di động theo.

Một trăm linh tám lá hung kỳ đồng thời chậm rãi tiến theo hướng của Ma Chủ.

Không ai chú ý đến chi tiết nhỏ này, bởi vì tuyệt thế hung trận chưa bị phá, hơn nữa sát khí càng lúc càng nặng.

Vô tình, vùng kết giới xuất hiện trước mắt Huyền Hoàng, y có cảm giác tình huống chuyển đổi quá vi diệu, gầm lên vang dội, tiến vào thiên cổ tuyệt trận giao thủ với Ma Chủ.

Lúc đó các thiên giai cao thủ quan chiến mới nhận ra vấn đề, trong lúc bất tri bất giác, họ đã cách chiến trường cũ rất xa.

Ma Chủ đạo diễn tất cả, y lại kéo cả trận pháp di động theo.

Hào quang lóe sáng, tuyệt thế hung trận bị kéo vào trong kết giới, các thiên giai cao thủ hơi do dự nhưng đều tiến vào, họ nhanh chóng nhận ra vào dễ nhưng không thể thoát được. Trong đó có không ít thiên giai cao thủ đang tranh đấu, hấp dẫn nhất là một Thái cực đồ to lớn treo trên không.

“Hút.” Ma Chủ quát vang, Thái cực đồ bắn ra ánh sáng đáng sợ, thoáng chốc chui vào hung trận, hút lấy một tinh hồn bị Ma Chủ túm trong tay.

Huyền Hoàng đại nộ: “Ma Chủ quả nhiên lắm trò, để xem ta hay ngươi thanh toán được nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook