Chương 121: Long hoàng – Thanh đao trong truyền thuyết
Ngô Biển Quân
01/04/2013
Khe núi thần bí đó vô cùng rộng lớn, bọn họ đi mãi, không ngờ vẫn chưa đi đến đầu bên kia. Trên đường, bọn họ phát hiện hơn chục bộ hài cốt của thần linh, điều đó ít nhiều làm cho bọn họ có chút sợ hãi.
Cứ thế đi tiếp hơn nửa tiếng sau, Long bảo bảo cùng con rồng du côn đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an. Hai con thần long đột nhiên trỗi dậy một cảm giác kinh sợ úy cụ. Khi chúng nói ra cảm giác của mình, Thần Nam không kinh ngạc làm lại rất vui vẻ. Hắn biết rằng đã gần đến chỗ của Đại long đao, có lẽ không lâu nữa sẽ có thể nhìn thấy kiện vũ khí là báu vật trong số côi bảo đó.
“Nhìn kìa, ở phía trước có một tòa thành trì”. Tiểu Phượng Hoàng nằm trong lòng Sắt Khải Lâm kêu lên
Ở phía chân trời, xuất hiện một tòa thành quy mô không lớn lắm. Phát hiện này làm cho bọn họ cảm thán, cái khe núi này thật quá rộng.
Cổ thành trầm tĩnh dị thường, thậm chí có vẻ im lặng đầy chết chóc
Bọn Thần Nam đứng từ xa quan sát một lúc lâu, phát hiện đó thật sự là một tòa thành chết, căn bản không có một bóng người ra vào. Đến gần, nhìn tường thành hoang phế, có thể thấy tòa cổ thành này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt rồi.
Bởi vì tường thành do kim cương nham thạch, hào xưng vĩnh viễn không bị hủ hóa, còn cứng hơn cả kim loại, đã dần dần bị phong hóa, biểu hiện sự tang thương của thời gian.
Tiến vào trong thành, phong cách kiến trúc bên trong vô cùng cổ lão, căn bản không phân biệt được đó là tác phẩm của thời đại nào.
Nhưng vào bên trong thành, Tử kim thần long cùng Long bảo bảo trong long vô cùng bất an. Bọn Thần Nam từ từ tìm kiếm dọc đường. Trong một cổ thành không có dân cư, một bầu không khí chết chóc, mọi thứ đều biểu hiện vô cùng tà dị.
Tận đến lúc tiến vào quảng trường trung tâm của cổ thành, Tử kim thần long cùng Long bảo bảo đồng thời kinh sợ nói: “Ở đó…”
Quảng trường không giống như những nơi khác, ở đây tuy không có người sống, nhưng lại có hơn trăm bộ hài cốt của thần long nằm rải rác. ở một nơi nhỏ bé thế này, mà số hài cốt thần long còn nhiều hơn tất cả bọn họ đã nhìn thấy trước đây.
“Lẽ nào…Đại Long đao lại ở đây?”. Thần Nam có chút kích động, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Còn hai con thần long thì nói thế nào cũng không dám bước vào quảng trường nửa bước. Chỉ căng thẳng đứng từ xa quan sát.
Khải Sắt Lâm, Tiểu Phượng Hoàng cùng Thần Nam tìm kiếm xung quanh, nhưng tìm kiếm hơn nửa giờ vẫn chưa phát hiện được gì.
Thần Nam bất lực nói: “Hay là lại ở dưới đất, lẽ nào chúng ta phải đào hết cả khu này lên? Nếu như vậy, có lẽ phải tốn một phen công phu”.
Nói xong, hắn chán nản đá một hòn đá dưới chân đi. Khối đá to bằng đầu người bắn ra xa rồi rơi xuống, phát xuất một tiếng va chạm với kim loại “keng”.
“A”
Thần Nam trợn mắt, hắn thầm đoán xem có phải mình may mắn như thế không? Hắn vội vàng chạy đến quan sát, chỉ là chạy đến chỗ khối đá rơi xuống, hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Ở đó có một nửa thanh đao rỉ sét sắp nát ra/
Bắt đầu tiến vào quảng trường, hắn đã phát hiện ra. Thanh đao rỉ đó không chỉ còn có một nửa, mà mặt đao đã bị rỉ sét, thủng lỗ chỗ như một tấm lưới, sắt bị rỉ hình thành vô số các lỗ nhỏ, xuyên từ trước ra sau.
“Nếu như đây là Đại Long đao, có lẽ ta tùy tiện nhổ một bãi nước bọt cũng đều là thần khí”. Thần Nam bất lực than thở, đồng thời thuận chân đá cho thanh đao rỉ trên đất một cái.
Không ngờ không đá đi được, Thần Nam ồ lên một tiếng, cảm giác có chút kì quái. Hắn lại đá thêm một đá, thanh đao rỉ đó không chút nhúc nhích.
“Không phải chứ? Thật là cổ quái” Thần Nam có chút không tin, cúi người xuống cầm thanh đao đó lên.
“A, đây là…” hắn thực sự không dám tin vào sự thật bày ra trước mắt. Không ngờ hắn không thể cầm được thanh đao đó lên, cai thanh đao mục sắp thành một tấm lưới, không ngờ vững như bàn thạch, không thể lay động được chút nào
Thần Nam biết mình đã nhìn lầm. Thanh đao rỉ rỗ chằng rỗ chịt này rất có khả năng chính là tuyệt thế hung khí Đại Long đao.
Hiển nhiên Khải Sắt Lâm cùng Tiểu Phượng Hoàng đã phát hiện ra tình hình bên phía Thần Nam. Khi bọn họ thấy Thần Nam với sức mạnh lục giai mà không thể nhấc được thanh đao rỉ đó lên, lập tức hiểu ra rằng bọn họ đã tìm thấy Đại Long đao trong truyền thuyết.
Bất quá, thanh côi bảo danh chấn thiên cổ trong truyền thuyết, nhìn thật đáng thất vọng, không ngờ lại sắp rỉ nát ra.
Khải Sắt Lâm cùng Tiểu Phượng Hoàng lần lượt thử, bọn họ cũng không lay động được thanh đao rỉ đó chút nào. Nếu như không biết thanh đao đó có khả năng là Đại Long đao trong truyền thuyết, bọn họ chắc muốn treo cổ lên cây tự tử. Một cao thủ lục giai lại không thể nào di chuyển được nửa thanh đao ri, nói ra thật là xấu hổ.
Cuối cùng, dưới tình huống hai lục giai cao thủ Thần Nam và Khải Sắt Lâm hơp lực, mới có thể vất vả nâng thanh đao rỉ đó lên nửa thước
“Đây…thật là không ổn”. Không còn cách nào khác đành phải vất thanh đao xuống đất, Khải Sắt Lâm nghi ngờ nói: “ Theo lí thuyết, nếu như thanh thần đao này đến chúng ta cũng không thể di chuyển, ít nhất trọng lượng của nó cũng phải muời vạn cân, mà nó lại chỉ to bằng bàn tay, mật độ thật không thể tưởng tượng. Mặt đất chắc sẽ không thể nào chịu được, đáng nhẽ nó phải chìm xuống đất rồi mới đúng”.
Thần Nam nghĩ ngợi một hồi rồi thở dài nói: “Ta hiểu rồi, long đao có hồn, bởi vì lúc đầu ta khinh thị nó, không nghĩ nó là Đại Long đao trong truyền thuyết. Bây giờ nó thể hiện cho chúng ta thấy, thật đúng là côi bảo trong các vũ khí côi bảo. Cho dù là đã bị người ta phong ấn, hơn nữa còn bị chặt mất một nửa, dường như nó vẫn có thể huy động một bộ phận sức mạnh của nó”.
“Vậy phải làm sao” Tiểu Phượng Hoàng hỏi
Thần Nam cười khổ, cuối cùng bất đắc nhận lỗi một phen trước mặt thanh đao rỉ đó, sau cùng lại cưỡng bách con rồng du côn và Long bảo bảo tiến vào, bắt chọn chúng du thuyết lão tổ tông của long tộc.
Nhưng, cuối cùng vẫn phải nhờ Khải Sắt Lâm, Tử kim thần long, Long bảo bảo phối hợp dùng sức mạnh nâng thanh đao lên. Chỉ là, nếu như tứ đại cao thủ tiếp dụng giơ đao như thế mà đi thám hiểm, thật là chẳng ra gì nữa.
Không còn cách nào khác, Thần Nam đành khai mở nội thiên địa, bọn họ cùng dùng lực, đem thanh đao cùn đó tống vào nội thiên địa.
Nửa thanh đao rỉ vừa tiến nhập vào nội thiên địa, lập tức bạo phát một đạo quang mang lóa mắt, tiếp đó một tiếng rồng ngâm cực lớn, như sấm chớp điên cuồng nổi lên. Thần Nam, Khải Sắt Lâm, Tử kim thần long, Long bảo bảo đều bị chấn động phun ra một ngụm máu tưới. Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng ở bên ngoài nội thiên địa là bình yên vô dạng.
Vị Long hoàng trong truyền thuyết thật quá nhỏ mọn? Thần Nam vừa muốn mở miệng chửi, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy bản thể của long đao, lập tức ngậm miệng lại.
Thanh đao rỉ đã hóa thành thân rồng, dài gần một cây số. Thanh long dài hơn nghìn mét, trên mình chằng chịt các hố máu tiến vào vùng hỗn độn. Nói chính xác là chỉ có nửa con, bởi vì con thanh long đó đã bị đứt đôi, chỉ còn nửa trên, không có nửa dưới. Hơn nữa nửa thần rồng đó máu me đầm đìa, vô số vết thương lớn xuyên qua cơ thể nó, xuyên từ trên xuống dưới, thật là đáng sợ không chịu nổi.
Nửa thân của con thanh long đó dài hơn ngàn mét, thân rồng đầy máu hư một dãy núi liên miên. Lúc này, thân thể khổng lồ của thanh long, đang không ngừng lăn lộn ở trong vùng hỗn độn, cũng không biết đã phá vỡ bao nhiêu hỗn độn địa vực.
“Kẻ nào đã gây ra chuyện này? Đáng ghét! Dám làm Long hoàng đại nhân bị thương như thế này”. Tử kim thần long làm ra vẻ trung nghĩa lẫm liệt.
Thanh long không ngừng quẫy đạp trong vùng hỗn độn, phát ra từng trận long gầm trầm muộn, dường như đang kìm nén nỗi đau đớn của nó.
Thần Nam vội vàng bay lên, đem toàn bộ nguyên anh quả, xá lợi quả, thiên sứ chi tâm trên định địa thần thụ hái xuống, sau đó nghiền nát, dùng lực tưới lên những vết thương khổng lồ của thanh long.
Cùng lúc, định địa thần thụ bỗng tự dao động, dưới những tiếng rì ráo, một đạo lục quang lóa mắt, nhanh chóng hướng về thanh long, giúp nó trị liệu các vết thương.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, định địa thần thụ đã ngừng cung cấp lục sắc thần quang, thanh long khổng lồ ở vùng hỗn độn mới bình tĩnh trở lại. Tiếp đó, long thân đầm đìa máu từ từ hóa đá, cuối cùng nửa long thân máu thịt, đã biến thành đá xanh, vùng hỗn độn có thêm một dãy núi màu xanh.
Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm có chút không hiểu hỏi: “Ồ, đó là…”
Con rồng du côn nói: “Đó dường như là thuật hóa đá, giống như là tự phong ấn bản thân, giảm thiểu thống khổ của bản thân”.
“A, đó cũng đâu phải là biện pháp”. Khải Sắt Lâm nói
Thần Nam nói: “Ta nghĩ chỉ khi tìm được nửa còn lại của Đại Long đao, nối lại với nhau mới có thể giải quyết triệt để nỗi thống khổ của nó. Dù sao nó cũng đã chịu khổ bao nhiêu năm, bây giờ tự phong ấn bản thân, tiếp tục nhẫn nại một đoạn thời gian, cũng không có gì đáng lo lắm. Ta nghĩ, hôm nay nó cảm ứng được chúng ta đến tìm, mới cố ý phát ra long hoàng khí tức, làm cho Long bảo bảo và con lươn kia cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nghĩ lại, nó tất có cảm ứng trong tương lai chúng ta có thể giúp nó tái hiện thân thể thực sự của nó”.
Khải Sắt Lâm gật đầu nói: “Uhm, có thể là như thế”.
Sau đó, bọn họ rời khỏi nội thiên địa.
Đứng trên quảng trường của cổ thành, Thần Nam quan sát bốn phía, ở đây rốt cục là chỗ nào? Không ngờ lại có hơn trăm bộ hài cốt thần long, hơn nữa Đại Long đao cũng ở đây, thực là kinh thế hãi tục.
Lợi dụng linh giác mẫn duệ của Tử kim thần long và Long bảo bảo, bọn họ tiếp tục tìm kiếm cẩn thận toàn bộ quảng trường, sau đó là cả tòa thành trì, nhưng không phát hiện một chút khí tức nào của nửa thanh long đao kia. Rõ ràng nó không có ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.