Chương 256: Mãi mãi là Thần Chiến
Ngô Biển Quân
01/04/2013
Chỉ có âm thanh chú ngữ cổ lão phát ra từ miệng Thần Nam, đúng vào nửa đêm, những ngôi sao trên trời biến mất, mây đen cuồn cuộn che phủ bầu trời, áp xuống bên dưới.
Một cỗ áp lực khó chịu bao trùm lên vùng núi non, tử khí lan tỏa, cánh cửa địa ngục dường như mở ra, ngàn vạn quỷ hồn như sắp bay ra ngoài
Lúc này, giơ tay lên trước mặt cũng không nhìn rõ ngón, đối mặt khó nhận ra, trời đất vô quang, bóng đêm vĩnh hằng bao phủ đại địa.
Trong bầu không khí im lặng chết chóc đó, một tiếng quỷ khóc thê lương đột nhiên vang tận mây xanh, âm thanh chói tai giữa đêm khuya thanh vắng, càng chấn nhiếp lòng người, khiến tất cả đều dựng tóc gáy.
Hắc ám hư không tuyệt đối, đột nhiên xuất hiện những đốm máu thê lương, một bóng đen như một quả núi xuất hiện giữa không trung, chăm chú nhìn chiêu hồn đài bên dưới. Đôi mắt rừng rực hai đốm quỷ hỏa xanh lét, âm sâm khủng bố.
Rất nhiều Huyền giới cao thủ ẩn thân ở các ngọn núi phía xa, cảm giác nổi gai ốc, cảnh tượng tà dị trước mắt khiến bọn họ lạnh cả sống lưng, quỷ ảnh trên cao rất giống như Thiên Quỷ trong truyền thuyết, cổ lão tàn hồn có thể thanh toán thần ma.
Đó không phải là một sinh mệnh thể duy nhất, mà là thiên vạn oán hồn ngưng tụ thành tà ác chi hồn, chỉ khi tiến hành một nghi thức tế tự cổ lão thần bí, những những cường đại tàn hồn phiêu đãng trong trời đất, mới hợp lại với nhau, hình thành lên Thiên Quỷ.
Các cao thủ Huyền giới đều không dám mở miệng, tất cả đều chăm chú quan sát Chiêu Hồn Đài.
Thần Nam tóc tai xõa xượi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân máu chảy ròng ròng, bốn thanh trường kiếm xuyên qua tứ chi, máu thấm đỏ cả Chiêu hồn đài. Những đốm sáng lấp lánh bên trong những vệt máu đó, khiến Thần Nam trông bệnh hoạn tà dị.
Cổ lão chú ngữ chưa kết thúc, nhưng thân thể hắn đã lảo đảo muốn ngã, lúc nào cũng có thể rơi khỏi Chiêu Hồn Đài.
Loại cấm kị pháp lực này, thật là tiêu tốn năng lượng sinh mệnh. Nếu như không phải gần đây tu vi đại tiến, căn bản hắn không thể thi triển được, cho dù là bây giờ hắn cũng lực bất tòng tâm. May mà có siêu cấp cao thủ như Viên phu nhân ở bên cạnh hiệp trợ, cung cấp năng lượng sinh mệnh, không ngừng truyền vào cơ thể hắn để bù đắp.
Thần Nam niệm chú ngữ càng ngày càng gấp, đến lúc tối hậu, hắn hét lớn: “Cấm kị đại môn – mở ra”.
Ở trên cao, Thiên Quỷ cao lớn như một quả núi, phát ra những tiếng quỷ khốc thê lương, nhanh chóng lao xuống dưới, cuộn lên những trận âm phong mãnh liệt, giống như một tòa núi cực lớn áp xuống đầu Thần Nam, đôi mắt quỷ âm u như hai cái ao cạn, bên trong ngập tràn âm hỏa xanh lét.
Nó lộn đầu xuống dưới, dữ tợn nhìn Thần Nam, tử vong khí tức dày đặc lan tỏa. Tử khí bao phủ xung quanh nó, cho dù chỉ cách chưa đầy một thước, Thần Nam cũng không thể nào nhìn rõ mặt nó, chỉ nhìn thấy cặp mắt đáng sợ đó.
Viên phu nhân lơ lửng bên cạnh cảm giác được Thiên Quỷ đáng sợ đang muốn thanh toán Thần Nam, hai mắt bà phát ra hai đạo hàn quang, muốn xuất thủ nhưng lại bị cổ thần ngăn lại.
Thiên Quỷ dường như rất muốn một miếng nuốt gọn Thần Nam, nhưng cổ lão chú ngữ triệu hoán nó đến đây, dường như có hạn chế gì đó, nó nhìn Thần Nam đầy vẻ luyến tiếc, sau đó hút hết huyết dịch trên Chiêu Hồn Đài, tiếp theo nó phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, năng lượng sinh mệnh khổng lồ của Thần Nam nhanh chóng bị cạn kiệt
Đại Ma, Nạp Lan Nhược Thủy, Viên phu nhân, Tử kim thần long thay nhau xuất thủ, năng lượng sinh mệnh do mấy cường giả cung cấp, có thể tưởng tượng lớn đến mức nào, chỉ trong một thời gian ngắn, sinh mệnh năng lượng lưu chuyển vượt qua tổng số năng lượng của hàng ngàn, hàng vạn người thường.
Thiên Quỷ gầm lên một tiếng, bay lên cao, ngàn vạn bộ xương khô lơ lửng xung quanh Chiêu Hồn Đài đều nát vụn, từng điểm tàn hồn bay vụt lên cao, tụ về phía Thiên Quỷ, trở thành bữa ăn cho nó.
Cùng lúc, Thiên Quỷ lộn ngược giữa không trung, phát ra tử khí đầy trời. Cuối cùng nó gầm thét liên miên, vài chục đạo quỷ ảnh to lớn nhanh chóng tụ tập trên cao, tất cả đều là thần hồn ma phách trường tồn vạn cổ ngưng tụ thành ma quỷ. Quỷ ảnh trùng trùng, quỷ thanh trận trận. Nhưng đại sơn rộng lớn vẫn tạo cho người ta cảm giác tử vong trầm trọng, tiếng quỷ khóc càng làm cho nơi này trở lên âm u, đáng sợ.
Nhưng mà, chỉ trong phút chốc, một đạo u minh điện quang, tê liệt hư không, một cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện trên cao, không ai biết rút cục là nó thông đến đâu.
Tất cả mọi người trong phiến sơn mạch này đều cảm giác thấy, từ cánh cửa không gian đó lan tỏa ra một khí tức đáng sợ, vô cùng âm sâm khủng bố, một cố sức mạnh khổng lồ tử cấm kị chi môn điên cuồng lan tỏa ra ngoài.
Tiếng quỷ khóc thê lương, vang vọng trời đất, có tiếng khóc của Thiên Quỷ, có cả những tiếng gầm truyền ra từ sau cấm kị chi môn đó.
Thần Nam thần tình khẩn trương chăm chú quan sát khoảng không hắc ám vừa mở ra đó.
Đúng vào lúc này, trời đất vang lên những tiếng sấm khổng lồ
“Ầm.”
Một đạo cự đại thiểm điện nối liền trời đất, kéo dài từ mây đen đến tận mặt đất. Tiếng ầm ầm vang vọng bên tai mọi người, khiến tất cả tạm thời mất đi thính giác.
Từ xa, rất nhiều cao thủ Huyền giới biến sắc
Cổ thần kiến thức sâu rộng, lẩm bẩm nói: “Cấm kị thiên lôi, đây không phải là thiên phạt bình thường, mà là cấm kị thiên lôi. Nghịch thiên cải mệnh phải chịu thiên phạt. Chỉ là, Thiên Quỷ thanh toán bao nhiêu năng lượng sinh mệnh, có lẽ đủ để cản được thiên phạt”.
“Oành.”
Lại một đạo cấm kị thiên lôi từ trên cao giáng xuống. Trên cao Thiên Quỷ gầm lên thê thiết, tỏa ra tử khí ngập trời, lan tỏa về phía cấm kị chi lôi, thần hồn ma phách xung quanh nó cũng lần lượt xuất thủ, oánh kích thiên lôi đáng sợ đó.
“Oành.”
“Oành.”
Thiên lôi từng đạo tiếp nối từng đạo, vô cùng đáng sợ, chỉ một chút ảnh hưởng sót lại, cũng phá tan hàng chục ngọn núi bên dưới. Mười tám đạo cự đại thiểm điện xuyên qua trời đất, vây bọc xung quanh cấm kị chi môn. Quang mang bỏng rực, chói mắt, lôi thanh vang vọng không ngừng khắp trời đát
Trong màn ánh sáng chói mắt đó, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, người bên ngoài không thể nhìn được cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm của Thiên Quỷ, cùng những tiếng hống truyền ra từ sao đại môn. Mười tám đạo thiên lôi không ngừng oanh tạc, lôi quang bỏng rát như mặt trời soi sáng không trung.
Trong lục Thần Nam vạn phần khẩn trương, tâm thần dao đọng, từ trên cao, trong ánh điện quang đỏ rực như máu, một thân ảnh cao lớn bay ra khỏi cấm kị chi môn, phá khai cấm kị lôi quang vạn trượng, hạ xuống đất.
Vào lúc này, y trở thành duy nhất trong trời đất, cho dù Thiên Quỷ gầm thét, cho dù thiên lôi ong ai, nhưng những thứ đó đã không còn thu hút ánh mắt của chúng nhân nữa.
Thân ảnh cao lớn đó, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, khiến mọi người thầntình kịch chấn, khí thế phát ra khiến mọi người có cảm giác muốn quỳ xuống trước mặt kẻ đó bái tế.
Lúc này, y chính là trời, y chính là đất, trong nháy mắt đã nhiếp phục tâm linh mọi người.
Thần Nam lệ chảy như suối, lòng đau như dao cắt, hắn không ngờ thực sự gọi được hồn phách của cha hắn, người đó chính là Thần Chiến.
Cả đời này, chỉ có Vũ Hinh từng làm cho hắn đau đớn. Hiện giờ nỗi đau trong lòng hắn càng lớn, đó chính là người cha thân thiết của hắn.
Nhất đại nhân kiệt tung hoành thiên địa, sát thần diệt ma, hào khí trùng thiên, dám so cao thấp với viễn tổ, không ngờ lại đã chết. Thần Nam không muốn tin vào sự thật này, hắn không thể nào tiếp thụ
Nam tử cao lớn ngày nào tráng chí vượt mây, toàn bộ thế giới dường như ở trong tay người, những tiếng nói phảng phật xuyên qua thời gian, từ thiên cổ truyền lại, văng vẳng bên tai Thần Nam.
“Trên thế giới này, quan trọng không phải là con đang đứng ở đâu, mà là con đang đi về hướng nào”
“Cường giả không sợ tịch mịch, chỉ sợ trên đường truy tìm sức mạnh, mất đi cái tâm của cường giả”.
“Trên thế gian này không có kẻ nào có thể giết chết được cha”.
“Cho ta thời gian, không cần phục hoạt viễn tổ, ta sẽ vượt qua viễn tổ”.
Đó chính là nhất đại nhân kiệt Thần Chiến. Vĩnh viễn tự tin, dường như cả thế giới đều rung lên dưới chân y.
Thân ảnh quen thuộc đó, bay lại gần Thần Nam.
Thần Nam bi phẫn muốn ngẩng mặt lên trời gầm vang, cho dù là tàn hôn, nhưng thân thể vẫn khôi vĩ anh tuấn như ngày xưa, chỉ là đôi mắt nguyên bổn vốn tràn đầy trí tuệ nay chỉ còn một vẻ trầm tịch, không có chút ánh sáng sinh mệnh nào.
Cường giả vĩnh viễn là cường giả! Cho dù chỉ là một chút tàn hồn, nhưng vẫn phảng phất có thể làm cho cả thế giới rung chuyển dưới chân, tàn hồn phát ra dao động đáng sợ, khiến các cao thủ quan chiến ở xa đều sinh ra một nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn, không ít người run rẩy.
Tàn hồn không có linh trí, khiến Thần Nam tuyệt vọng.
“Ta không tin. Tất cả đều là ảo mộng, phụ thân ta vĩnh viễn không bao giờ chết”.
Chỉ là, tàn hồn im lặng đứng trước mặt hắn, tất cả đều vô cùng chân thật
“Có đúng là….Thần Chiến ân nhân không?”. Cổ thần run rẩy hỏi.
Viên phu nhân cũng gầm lên một tiếng bi thương, tuyệt sắc mỹ nhân trong phút chốc hóa thành ma viên cao ngàn trượng, không ngừng gào khóc.
Đại Ma mang theo lòng kính ngưỡng đối với cường giả, cúi người trước tàn hồn giữa không trung.
Nạp Lan Nhược Thủy mắt hàm lệ, quan tâm nhìn Thần Nam.
Hai con rồng cũng không yên.
“Ta muốn mạnh hơn” Thần Nam gầm lên một tiếng
Vào lúc này, lệ đã khô, tâm đã chai.
“Vụt.”
“Vụt.”
Bốn thanh trường kiếm từ tứ chi của hắn băn vụt ra, vùng với những tia máu bắn ra, toàn thân Thần Nam nguyên khí điên cuồng lan tỏa, chỉ là kim hoàng sắc rực rỡ đã chuyển thành đen như mực. Huyền công lại chuyển.
Lúc này, Thần Nam thân hóa ma vương, khí tức thần thánh toàn bộ biến mất, quang mang rực rỡ chuyển thành ma khí âm u.
Những vết thương nhanh chóng khép miệng, mái tóc chuyển sang đỏ rực như máu, phấp phới tung bay, hắn yên lặng đứng tại đó.
Tu luyện huyền công thành công là lần biến đổi thứ nhất, từ đó nghịch chuyển là lần thứ hai, rồi lại quay về chính chuyển là lần thứ ba, lúc này lại nghịch chuyển là lần thứ tư. Huyền công đã hoàn thành một lần chuyển biến trọng đại
Trong lúc tuyệt vọng, Thần Nam hoàn thành một lần biến đổi, tu vi tăng thêm một bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.