Thần Mộ Ii

Chương 19: Nhiếp phục

Ngô Biển Quân

01/04/2013



Đỗ Huyền đứng cách đó không xa cơ hồ trợn rách mí. Không ngờ kết quả lại là như vậy.

Thần Nam cười tàn nhẫn: “Để ngươi thất vọng nhỉ? Các ngươi mau đoàn tụ với nhau đi.”

Trong mắt Đỗ Huyền lóe lên ánh thù hận, run giọng nói: “Đỗ Vũ, Đỗ Hồng, Đỗ Hoàng, Đỗ Thiên. Ngươi dám giết bốn vị thanh niên cao thủ kiệt xuất của Đông thổ hoàng tộc, người Đỗ gia quyết không bỏ qua.”

“Không cần giở giọng Đông thổ hoàng tộc trước mặt ta, các ngươi chỉ là nô tài của Thần gia, không chỉ cắn lại chủ còn dám vẩy đuôi lên trời, đại ngôn xưng chí tôn gia tộc mà không hổ thẹn, thật khiến người ta cười chết được.”

Ánh mắt Đỗ Huyền hiện rõ nét oán độc, hung hãn nhìn Thần Nam: “Ngươi liên tục đại chiến, đã là nỏ hết tầm, ta không tin không giết nổi ngươi.”

“Cho ngươi biết một bí mật, người Thần gia mà tắm máu cừu nhân sẽ cuồng tính đại phát, càng đánh càng dũng mãnh. Hôm nay máu Đỗ gia đã nhuộm khắp người ta, ngươi cũng chết đi.”

Cước bộ Thần Nam tuy hư phù nhưng vẫn từng bước tiến tới.

Đỗ Huyền tỏ vẻ kiên định: “Được, hôm nay ta và ngươi không chết không dừng, ta phải giết ngươi báo cừu tuyết hận cho con em Đỗ gia.”

Thấy gã quyết liều mạng, Thần Nam tỏ vẻ ngưng trọng, giờ hắn khó lòng chống nổi, lập tức dừng lại, chuẩn bị phát động một đòn sau cùng.

Nhưng đúng lúc này, quái sự xảy ra, Đỗ Huyền xoay mình, thi triển Thiên Ma bát bộ lao như bay về phía xa chạy trốn.

“Đây…” Thần Nam tắt tiếng.

Hơn vạn tu luyện giả quan chiến đều ngây người, Đỗ gia cường giả tu vi đạt đến ngũ giai cảnh giới mà chưa đánh đã chạy. Đối diện với một thanh niên liên tục đại chiến, mệt mỏi cơ hồ không chịu nổi mà thanh niên cường giả Đỗ gia lại không có cả dũng khí đấu một phen.

Khán giả không nén được bật cười: “Không ngờ gan nhỏ như vậy, ta chưa từng thấy ngũ giai cường giả bỏ chạy.”

“Đồng tông huynh đệ bị giết mà hắn lại cứ thế bỏ chạy.”

“Trời ạ, lại có dạng ngũ giai cường giả như vậy à.”

Bất kể bị người ta cười nhạo thế nào, Đỗ Huyền cũng không muốn dừng lại, nhanh chóng lao ra phía ngoài.

Hai mắt Thần Nam xạ ra hai đạo hàn quang, hắn nhìn bốn phía, không ai dám đến giết hắn nữa, biểu hiện gần như vô địch trong mấy trận đại chiến vừa rồi có tác dụng uy hiếp cực lớn.

“Chạy đi đâu, đừng vọng tưởng chạy về Đông thổ, tính mệnh của ngươi, ta nhất định lấy.” Thần Nam cầm lấy trường kiếm, chân đạp Thiên Ma bát bộ, đuổi theo.

Nhưng đúng lúc đó, từ hai bên có bốn nhân ảnh vượt khỏi đám đông, bốn thanh niên nhanh chóng nhanh chóng tiến đến chỗ Thần Nam. Hắn rùng mình, nếu bị bốn vị tuyệt thế cao thủ vây công, hắn thật sự khó thoát mạng.

Nhưng lúc nhìn rõ, hắn thở phào một hơi dài, đó là Huyền Trang, Vương Huy, Nam Cung Ngâm và Nam Cung Tiên Nhi.



“A di đà phật! Thần thí chủ trong một ngày giết liền mấy vị tuyệt thế cao thủ, đủ để ngạo thị đương đại. Bất quá hôm nay máu tanh đã chảy quá nhiều, thí chủ nên phóng hạ đồ đao, tạm thời nghỉ đã.” Huyền Trang vẫn với tư thái siêu thoát, tuổi còn trẻ nhưng nhìn mặt nào cũng giống bậc đắc đạo cao nhân.

Nhưng tiếp xúc mấy lần, Thần Nam biết hòa thượng này mà động thủ ắt độc ác không kém ai, không khác nào huyết hòa thượng. Lần trước tiêu diệt Càn Thi phái, mỗi lần gã tụng một câu Phật hiệu là một người ngã xuống, còn đáng sợ hơn cả đồ đao.

“Các vị định ngăn tại hạ?” Thần Nam tỏ vẻ không hiểu.

Tuyệt thế yêu nữ Nam Cung Tiên Nhi lên tiếng: “Hiện tại hắn cước bộ hư phù, chạy còn lắc lư, đuổi kịp họ Đỗ cũng khác nào tìm chết. Tiếc là gã quá nhát gan, nếu cẩn thận một chút ắt giết hắn dễ như trở bàn tay.”

Vẻ đẹp của Nam Cung Tiên Nhi quả kinh tâm động phách, tư dung nổi danh thiên hạ, mỗi cử động ngẩng đầu, cất tay cũng đầy mê hoặc, khiến người ta khó lòng kháng cự. Dù người tâm chí kiên định như Thần Nam mỗi lần gặp nàng ta cũng cảm thấy xinh đẹp phi thường.

Lúc này tình trạng thân thể hắn cực tệ, tử vong ma đao không đủ khả năng hiện lên, nói gì đến dùng nó để công kích?

“Đa tạ các vị quan tâm.”

Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm phong độ ngời ngời, vỗ vỗ vai hắn. lời lẽ vô cùng quan tâm: “Nam nhân mà, đều sính làm anh hùng, ai cũng biết huynh dũng mãnh, một mình đánh bại tám tuyệt thế cao thủ, sử sách tu luyện giới nhất định lưu danh, bất quá, thân thể là quan trọng, thoải mái chút đi, không cần phải cố đấm ăn xôi.”

“Ta khinh!” Thần Nam mắng một câu rất mất phong độ: “Ngươi thật không thẹn với danh hiệu dâm tặc, nói ra những lời dâm đãng vô sỉ đó.”

Truyền nhân Tử Tiêu cung Vương Huy nói: “Vừa nãy Thần huynh đại chiến mấy lần ngộ hiểm mà chúng tôi vô năng lên giúp. Trên đường đến đây, tiểu đệ và Huyền Trang sư huynh đã cùng đấu với Đỗ Huyền, Đỗ Thiên một phen, thụ thương không nhẹ, hiện tại hai người bọn đệ không đủ năng lực chiến đấu.”

Thần Nam hơi kinh hãi: ““Hai vị cùng hai gã kia đại chiến? Thương thế có nặng không?

Vương Huy đáp: “Không biết chúng moi ở đâu tin tức mà biết bọn đệ là thánh địa truyền nhân, muốn thử tu vi thế nào, Huyền Trang sư huynh đã bước vào ngũ giai lĩnh vực nhưng trong lúc bất ngờ đã bị hắn đả thương.”

Thần Nam sớm đã biêt Huyền Trang hòa thượng không đơn giản, hoài nghi y ẩn tàng thực lực, giờ nghe nói y đã đạt đến ngũ giai cũng không lấy gì làm kinh ngạc lắm.

Tuy là đối đầu nhưng nghe Vương Huy nói vậy, dâm tặc phong lưu thành tính Nam Cung Ngâm cũng không nén được chen vào: “Hai ngày trước, tiểu đệ và muội muội cũng đấu với hai tên đó một trận, nói ra thật xấu hổ, công lực bọn chúng rất cao, huynh muội chúng tôi cũng bị nội thương không nhẹ.”

“Các vị cũng đại chiến với chúng?” Vương Huy không giấu nổi kinh ngạc.

Nam Cung Ngâm đáp: “Hai tên khốn đó lại định bỡn cợt muội muội, chỉ là hai bao cát mà tự xưng cái gì con cháu hoàng gia anh tuấn tiêu sái? Vừa nãy Thần huynh giết mấy tên Đỗ gia đó thật khiến người ta sảng khoái. Cục tức của tiểu đệ cũng vơi đi.”

“Vậy ra các vị đã giúp tại hạ một việc lớn, vì các vị mà Đỗ Huyền, Đỗ Thiên không thể kịp thời phối hợp với Đỗ Hoàng, Đỗ Hồng khiến tại hạ phá tan được chúng. Được rồi, tại hạ xin mượn các vị một chút công lực. Tại hạ nhất định phải giết Đỗ Huyền để báo cừu cho các vị, để vĩnh viễn trừ đi họa hoạn.” Thần Nam bật cười: “Chỉ cần một chút công lực là được, tại hạ không bị trọng thương, chỉ thấy hơi mệt mỏi, mượn công lực các vị để nguyên khí mau khôi phục.”

“Biến thái!”

“Quái vật!”

“Súc sinh.”

“Không phải người mà.”

Bốn người kinh hãi liền quay ra bình luận về Thần Nam, một kẻ giết cả tám tuyệt thế cao thủ, không ngờ lại không có phong độ, lợi dụng người khác một cách gian manh như vậy.



Bốn cao thủ tống cho Thần Nam một chút công lực, tức thì hắn khôi phục một phần nguyên khí. Cùng lúc, từ phía xa truyền lại tiếng rồng rú vang. Thần Nam ngoái nhìn, phát giác Đỗ Huyền không hiểu moi đâu ra một con phi long, đang biến mất vào cuối chân trời.

“Hỏng bét, tên vương bát đản này lại cưỡi rồng chạy trốn, phiền hà đến nơi rồi.” Hắn quả bất lực, dẫu cho tu vi siêu phàm, nhưng vẫn còn một khoảng cách nữa mới có thể ngự không phi hành.

Nhưng không lâu sau, từ xa xăm lại vang lên tiếng rồng gầm, một con phi long toàn thân đầy máu từ nơi sâu thẳm của sa mạc nhanh chóng quay lại.

Ai nấy trên sa mạc đều kinh hãi vô cùng, không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến Đỗ Huyền lật đật quay trở lại.

Hiện giờ tu vi của Thần Nam dã khác xa lúc trước, hắn vận đủ mục lực nhìn về phía đông, tận cuối chân trời có một nữ tử che mặt cước đạp phi kiếm hiện lên đoạn nhanh chóng biến mất.

“Quả nhiên là nàng ta.”

Tuy nữ tử đó đeo lớp sa che mặt nhưng hắn nhìn ra là Mộng Khả Nhi. Đạm Đài thánh địa đạo võ song tu, nàng ta có thể ngự kiếm phi hành cũng không khiến hắn kinh hãi.

“Xem ra nàng ta thật sự không ưa Đỗ gia.”

Toàn thân phi long đầy vết máu, bị Mộng Khả Nhi đả thương mà phát cuồng, không chịu khống chế, bay loạn trên không. Lúc nó cõng Đỗ Huyền đến gần, Thần Nam vội chạy vào đám đông, cướp thiết cung của một tu luyện giả đeo sau lưng, đoạt lấy một mũi tên rồi kéo căng dây cung.

Có ai trong sa mạc mà không biết Thần Nam? Không đến nửa ngày mà hắn giết liền tám vị tuyệt thế cao thủ, tu vi vô địch, tư thái cuồng bá, thủ đoạn lãnh huyết, đã tạo thành đại danh tuyệt thế sát tinh. Thấy hắn lao đến, mọi người đứng quanh đều kinh hãi tránh ra, hiện trường chỉ còn mình hắn.

Hắn kéo cung lắp tên, nhắm chuẩn vào con phi long lắc lư trên không, đoạn ngửa mặt lên trời rú vang, âm ba cuồn cuộn như tiếng sấm khiến cả dải sa mạc rúng động, hai mắt đỏ ngầu, mái tóc dài dựng đứng, tập trung toàn thân công lực vào mũi tên bắn lên không.

“Giết!”

Mũi tên được hắn truyền sức mạnh khủng khiếp vào liền tỏa ra hào quang sáng chói, như cầu vồng vắt ngang trời, kéo thành một dải đuôi dài, “phập”, xuyên qua đầu phi long.

“Ầm.”

Một tiếng động nhức óc, chiếc đầu phi long bị sức mạnh kinh khủng ẩn trong mũi tên phá nát, long thi lăn lộn mấy vòng, Đỗ Huyền liền rớt xuống.

Tình cảnh khiến tất cả đều kinh hãi, đó là tu vi kiểu gì. Một mũi tên thông thường lại hạ được cả phi long, thật khó khiến người ta tin được.

Ai nấy như thấy yêu quái, chằm chằm nhìn Thần Nam mà không dám lại gần nửa bước.

Phi long từ độ cao ba mươi trượng hạ xuống, cự ly không cao lắm, sa mạc lại mềm mại nên lúc hạ xuống, Đỗ Huyền thi triển tuyệt đỉnh khinh công nên thân thể không bị thương.

Đỗ Huyền rùng mình, đáp xuống đất liền không dám quay đầu, lập tức hướng về phía đông bỏ chạy vào phía sâu sa mạc.

Thân thể Thần Nam lại lắc lư, gục xuống, mũi tên uy lực kinh hồn vừa nãy đã rút sạch sức mạnh trong mình hắn, thân thể vốn đã hư nhược cực độ, hiện tại gần như tan ra.

Lúc Huyền Trang, Vương Huy, Nam Cung Ngâm, Nam Cung Tiên Nhi tiến lên, hắn đã hoàn toàn hư thoát…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook