Thần Mộ Ii

Chương 336: Tiến vào đệ ngũ giới

Ngô Biển Quân

01/04/2013



Thiên thông địa động, bắc đẩu phục ma!

Thần Nam nhục thân tuy đứng trên hư không nhưng cảm giác đang hóa thân thiên địa. Ức vạn tinh mang chiếu sáng hoàn vũ, hắn tưởng mình đang ở trong tinh không.

Sao sáng vô tận trường tồn thiên cổ, bảy vì sao sáng rực đáp lại cảm ứng của hắn. Bắc đẩu thất tinh rải xuống hào quang ngập trời, tụ lại thành bảy đạo thần quang từ thiên ngoại bay về, ngưng tụ thành bảy quang trụ, chụp xuống Hắc Khởi.

Thông thiên thất quang!

Thần Nam cảm giác vô cùng quen thuộc, nhớ lại Thông thiên thất trụ ở Phiêu Diêu phong.

Bảy đạo thần quang cùng bắc đẩu thất tinh trên trời tương ứng chiếu sáng mặt đất.

Rốt cuộc Hắc Khởi không giữ nổi bình tĩnh, lưu lại tàn ảnh rồi nhanh chóng lướt đi mấy ngàn trượng, bốn mươi vạn thần ma oán linh di động theo, tiếng rền rĩ như sóng biển quét qua thiên địa, dấy lên vô tận ô vân.

Đạo quang trụ đầu tiên bay lên không, ép xuống mặt đất vô tận, tuy không phát ra dao động năng lượng nhưng sức mạnh hàm chưa trong đó vô cùng kinh nhân. Đương nhiên nếu kích trúng mặt đất sẽ hủy diệt một vùng thành tử địa.

Tâm niệm của Thần Nam tuy liên thông bắc đẩu nhưng tâm thần vẫn quan sát chiến trường, đạo tinh quang này do Thiên Xu tinh phát ra, hắn kết thành pháp ấn phức tạp, miệng quát lớn tinh thần chi quang. Vô tận tinh thần chi lực đổi hướng đuổi theo Hắc Khởi.

“Gừ…”

Hắc Khởi đại nộ, hắn xưa nay gặp mạnh càng mạnh hơn, chưa từng thoái lui, hiện tại ma hỏa đại thịnh, bèn đưa Tuyệt vọng ma đao chỉ vào tinh quang, bốn mươi vạn thần ma oán linh cùng gào lên.

Tuyệt vọng ma đao và tinh thần chi quang va nhau, bùng lên hào quang, tiếng gầm điên cuồng của Hắc Khởi vang khắp thiên địa.

Đạo tinh thần chi quang bị cái thế ma vương đánh tan.

Tinh thần chi lực từ Thiên Xu tinh bị y đánh bạt đi, bốn mươi vạn thần ma oán linh cùng gào lên.

Qua kí ức thủy tinh, các tu giả của Nhân gian và Thiên giới đều biến sắc, Thái cổ quân chủ này quả bất khả chiến thắng!

Cùng lúc, đệ nhị đạo và đệ tam đạo tinh thần chi quang đồng thời chiếu tới.

Bạch quang từ Thiên Tuyền và Thiên Cơ tinh sáng chói, tụ thành hai quang trụ, xuyên xuống gần chỗ Hắc Khởi, định bao phủ y.

“A …”

Hắc Khởi phát cuồng, mái tóc dài tung bay, cuồng loạn vũ động, diện mạo nanh ác cực điểm. Bốn mươi vạn thần ma hóa thành vô tận ma vân, chặn trước mặt y, hòa vào thần quang của sao trời.

Một bên sáng chói, một bên ảm đạm va nhau kịch liệt.

Ngay cả La Khải Nhĩ cũng kinh hãi.

Nhưng kết quả vượt khói ý liệu, hai bên vô thanh vô tức, điên cuồng hút lẫn nhau.

Sau cùng, Tuyệt vọng ma đao kết thúc tình hình giằng co, tinh quang tan tác, bốn mươi vạn thần ma oán linh hồn ảnh ảm đạm.

Hắc Khởi gầm lên điên cuồng, quanh mình phát ra vô tận sát khí khiến bốn mươi vạn thần ma oán linh đồng thời phục nguyên!

Hắc Khởi đáng sợ, quả nhiên vĩnh hằng bất diệt!

Nhưng nhìn kĩ sẽ thấy khóe miệng y rỉ máu, nội thể bị tổn hại, thụ trọng thương, nghiêm trọng hơn nhiều vết thương ngoài thể phách.

Thật ra trong thời gian quá ngắn, Thần Nam không thể hiểu tường tận Thái Thượng vong tình lục, nhưng dựa vào thiên giai tu vi và tâm pháp tà thư mà vận chuyển thể nội chân nguyên theo những gì ghi trong môn công pháp đáng sợ này, thi triển một vài tuyệt học như Bắc Đẩu Phục Ma.

Nhưng về ý cảnh của Thái Thượng vong tình lục cần tham ngộ nhiều chỗ kì diệu khác mới nắm được tinh túy.

Nhưng giờ đành phải học kiểu mô phỏng, dựa vào thiên giai tu vi, cưỡng ép thi triển một vài cấm kị tuyệt học.

Bằng không bảy đạo của tinh quang của Bắc đẩu thất tinh sẽ cùng chiếu xuống.

Hiện tại bảy quang trụ tuy đến cách nhau chỉ nháy mắt nhưng với cao thủ cỡ Hắc Khởi, thế cũng đủ rồi, có thể ung dung hóa giải.

Thiên Quyền, Ngọc Nhai, Khai Dương ba đạo tinh quang thoáng chốc kích tới, quán thông thiên địa.

Lần này ma đao của Hắc Khởi giữ phương chính giữa, thần ma oán linh giữ mé tả, khô lâu do thần ma hài cốt luyện thành giữ mé hữu, cùng đối kháng ba đạo tinh quang.

“Ngẩn ra đó làm gì, lên đi.” Thần Nam quát vang với Pháp Tổ.

La Khải Nhĩ tỉnh mộng, hiện tại không phải lúc ngẩn ra, không diệt đối phương sẽ bị y huyết sát trăm vạn dặm, cân nhắc thế nào ắt loại người bất cần thủ đoạn Pháp Tổ biết chọn lựa.

Thiên địa lóe lên từng trận hỗn độn chi quang, không gian chung quanh tan vỡ không thành hình dạng gì, cũng quay về hỗn độn.



Ba đạo tinh quang va chạm với Hắc Khởi vô cùng kịch liệt.

Tuyệt vọng ma đao suýt nữa gãy gục, bốn mươi vạn thần ma oán linh bị oanh kích tứ tán, khô lâu cốt tan thành vô số đoạn. Ba đạo tinh thần chi quang tan biến, Hắc Khởi vừa thò khỏi vùng hỗn độn liền bị một dải ma pháp hỗn hợp của La Khải Nhĩ kích trúng, tan tành từng mảnh.

Y phẫn nộ gầm lên, thân thể lại ngưng tụ, nhưng đạo tinh thần chi lực sau cùng do Thần Nam khống chế lại giáng xuống.

Thần lực phá không bay tới, đập vào mình Hắc Khởi, Tuyệt vọng ma đao gãy làm đôi, Hắc Khởi bị đánh tan xương nát thịt, linh hồm ảm đạm hẳn, thụ trọng thương không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dị biến đáng sợ nằm ở phía sau.

“A …”

Hắc Khởi phẫn nộ gầm lên, thanh âm truyền khắp Thiên giới và Nhân gian, thân thể tan nát không tụ lại ngay, bốn mươi vạn thần ma chi hồn bị đánh tan tràn về chỗ y như mây đen đầy trời, toàn bộ bị hồn phách y hút lấy.

Cả khô lâu cốt tan tành cũng bay về, dung nhập vào toái cốt của y, lúc đó y với chân chính tụ lại.

Tiếng gầm tuyệt vọng vang lên, bốn mươi vạn thần ma oán linh giãy giụa trong tuyệt vọng, phát ra sát khí xung thiên rồi toàn bộ tan vào thể nội Hắc Khởi.

Hắc Khởi tụ lại một cách đáng sợ.

Trong tuyệt vọng, y tăng thêm một mức.

“Cho các ngươi biết, ta vĩnh hằng bất diệt. Tam giới Lục đạo không mấy ai đáng là đối thủ của ta.” Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao bị gãy, ma đao nhanh chóng liền lại.

Những người quan chiến qua kí ức thủy tinh gần như tuyệt vọng, Thái cổ ma quân này quả bất khả chiến thắng, mạnh hơn cả Tùng Tán Đức Bố.

Hắc Khởi lạnh lùng nhìn Thần Nam: “Ngươi cũng dùng Bắc Đẩu Phục Ma, quả là xảo hợp, năm xưa bọn ta cũng bị trận pháp kiểu này phong ấn. Giờ lại gặp, không giết người khó với nỗi hận trong lòng.”

Hiện tại Thần Nam không có thời gian cân nhắc chuyện Hắc Khởi bị phong ấn năm xưa.

Hiện tại trong lòng hắn cô tịch, cuối cùng đã bước lên con đường không lối về của Thái Thượng vong tình lục. Công pháp trong đó vô cùng quái dị, không hổ là Thiên giới đệ nhất công pháp.

Nhưng thời gian ngắn ngủi, căn bản không thể phát huy toàn bộ uy lực của các cấm kị tuyệt học trong đó. Hắc Khởi trong lúc tuyệt vọng lại lên cao hơn một cấp, dù làu thông Thái Thượng vong tình lục cũng nắm chắc triệt để diệt được đối phương, nói gì lúc không có thời gian này.

“Không ổn, đệ ngũ giới không gian chi môn đã mở, một quân vương vượt giới.” Thiên Quỷ sợ hãi truyền âm cho hắn.

Trong óc hắn nổ vang, một Hắc Khởi đã không chống nổi, thêm một người… hắn không dám tưởng tượng hậu quả.

Vô tận sát ý cùng “Thế” kinh nhân của cường giả ngút trời tràn tới như tiếng biển gầm, đang quét vào tiểu thôn yên tĩnh trên bờ, thanh thế vô cùng đáng sợ.

Quân vương vượt giới thoáng chốc đã tới.

Người này cao một trượng, thân thể cao ráo, dung mạo tuấn lãng, da trắng mịn, vốn trông cực kì văn nhã nhưng lúc này y toàn thân nhuộm máu, sát cơ lồ lộ như lưỡi thần kiếm sắc bén vừa rời vỏ.

Tà áo nguyệt bạch rách tan, bị máu nhuộm đỏ, nhất là những nơi yếu hại càng tan tác, chắc y từng chịu không ít đợt công kích trí mệnh.

Tay y cầm một thanh đoạn kiếm không ra hình dạng gì, đủ thấy trận chiến vừa rồi khốc liệt cỡ nào.

Đệ ngũ giới tới thêm một cao thủ, tức thì khiến mọi tu giả của Nhân gian và Thiên giới tuyệt vọng cực độ. Còn ai có thể tiến ra đối kháng cường giả đến xâm phạm?

“Đức Mãnh ngươi quả nhiên không chết, còn dám vượt giới đuổi theo ta, đúng là không biết lượng sức.” Lời Hắc Khởi khiến Pháp Tổ cả kinh.

Thần Nam lại như tỉnh mộng, vốn đã tính tới trường hợp xấu nhất nhưng không ngờ sự tình không nghiêm trọng như tưởng tượng. Hắn nhớ lời tín sứ của đệ ngũ giới, Bất tử lão cường, nói rằng người này chính là quân vương phe họ cùng đấu với Hắc Khởi.

Đức Mãnh gật đầu với Pháp Tổ và Thần Nam, dùng thần thức dao động chào hỏi: “Tại hạ trên đường đến đây đã dựa vào oán niệm của tử linh mà biết chuyện gì xảy ra, tại hạ là đối thủ của Hắc Khởi, cùng các vị đối phó hắn.”

Không tin nào tuyệt như thế, giờ Hắc Khởi coi như vô địch, cường viện cỡ này quả là đến đúng lúc.

“Ha ha… các ngươi tưởng đông người thì giết nổi ta sao? Thiên cũng làm được, tính gì các ngươi. Hiện tại trên đời không còn ai làm gì được ta.”

Đức Mãnh cầm đoạn kiếm, toàn thân sắc bén như thanh thần kiếm nhìn Hắc Khởi chằm chằm. Ở đệ ngũ giới, nếu y không trá tử, chắc đã bị Hắc Khởi diệt.

Y quay lại bí mật truyền âm với Thần Nam và Pháp Tổ: “Hắn nói đúng, dù ba người chúng ta liên thủ cũng không đánh nổi. Hắn vốn là đệ nhị cường trong Thái cổ thất quân vương, nếu bị bức vào đường cùng sẽ sinh ra tuyệt vọng sát ý, thậm chí lúc đó hắn xếp thứ nhất, cơ hồ không ai tranh phong nổi.”

Pháp Tổ truyền âm: “Hắn bị chúng ta bức phải lộ ra tuyệt vọng sát ý.”

Đức Mãnh nói: “Hiện tại… không ai đối phó nổi hắn nhưng giới của tại hạ có một trọng bảo vây khốn hắn được hai ngày.”

“Nói rõ ra đi.” Thần Nam biết đối phương đã có kế sách chu mật.

“Tại hạ muốn mời các vị đến đấu chiến thánh giới, giúp chúng ta diệt một hai người trong Thái cổ lục quân vương, sau đó chúng ta dùng ưu thế quân số, mấy vị quân vương hợp lực diệt Hắc Khởi.”



Vào đệ ngũ giới đấu với các Thái cổ quân chủ khác, dù Đức Mãnh nói không ai được như Hắc Khởi nhưng cũng không dám đại ngôn, chắc chắn vô cùng hung hiểm.

Pháp Tổ không đáp, Thần Nam cân nhắc một hồi rồi nói: “Ta có thể đi cùng nhưng chỉ ở lại đấu chiến thánh giới hai ngày, Pháp Tổ không thể đi được.”

“Vì sao?” Đức Mãnh hỏi.

Thần Nam cân nhắc rất nhiều, ai dám chắc khi diệt xong cường địch, phe Đức Mãnh không trở mặt, nhưng không thể lộ ra, hắn lên tiếng: “Thể chất của ta rất đặc thù, chiến lực chỉ duy trì được hai ngày. Giờ Hắc Khởi bị khốn nhưng cần cường giả giám thị. Bằng không hắn thoát được, huyết sát trăm vạn dặm thì hậu quả không thể tưởng tượng.”

Đức Mãnh đành gật đầu, nhưng trong lòng rúng động, nhận ra tu vi của Thần Nam không kém mình. Hắc Khởi bị khốn tại đây, nếu bọn họ quay về…

Pháp Tổ La Khải Nhĩ tỏ vẻ đồng ý, y không muốn mạo hiểm tiến vào đệ ngũ giới đáng sợ.

Hắc Khởi lạnh lùng nhìn ba người, Tuyệt vọng ma đao đã hoàn toàn hồi phục, y cười tàn nhẫn, định một trận diệt gọn ba thiên giai cường giả.

Nhưng mười ba lá đại kì đột nhiên che kín đất trời che kín chu vi quanh y. Thoáng chốc, âm phong gào rú, sóng máu ngập trời, khung cảnh đại biến dạng.

Ma vân cuồn cuộn, mười ba lá cờ cao đủ ngàn trượng, rung lên phần phật trong âm phong, che kín vùng thiên địa này, vây khốn Hắc Khởi vào trong.

“Gừ…” Y tựa hồ chấn kinh cực điểm, phát cuồng gào lên: “Đức Mãnh ngươi quả nhiên là truyền nhân của hai tên khốn kia, chết tiệt, ta phải diệt hết tộc của ngươi, một ngọn cỏ cũng không tha.”

Năm xưa, y và bốn mươi vạn thủ hạ bị khốn vạn năm, cũng do những lá Tru Thiên ma kì này, sau cùng đành phải tự tay giết hết thủ hạ, một mình thoát khỏi phong ấn, điều đó trở thành tử kết trong lòng y.

“Không sai, hai vị quân vương năm xưa là cao thủ của tộc chúng ta.”

“Ha ha…” Hắc Khởi đứng trong Tru Thiên ma kì đại trận, giận quá hóa cười: “Năm xưa không giam được ta nữa là hiện tại, các ngươi chuẩn bị đợi diệt tộc.”

Đức Mãnh cười lạnh: “Giam ngươi ba ngày đủ rồi, lần này chúng ta phải thắng trong trận chiến tại đệ ngũ giới.”

Hắc Khởi biến sắc, cố sức xông ra nhưng mười ba lá ma kì rung lên, che kín đất trời, đâu có chuyện dễ dàng xung phá.

“Đi nào.” Đức Mãnh nói với Thần Nam.

“Đợi chút, ta bố trí trận pháp đã.” Thần Nam đã bước vào con đường không lối về, không cần cố kị Thái Thượng vong tình lục nữa, nên thi triển vận dụng bất kể hậu quả.

Hắn phải đi, nhưng không muốn sau đó Hắc Khởi sẽ gây ra chuyện gì bất ngờ.

“Bắc Đẩu Phục Ma!”

Vẫn là cấm kị tuyệt học này, Hắc Khởi bị khốn, không thể phá ngang quá trình thi triển.

Bảy đạo thần quang từ trên không giáng xuống, bắt đầu từ chòm sao bắc đẩu kéo dài đến cuối, thất tinh chi lực chia thành bảy phương vị: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Nhai, Khai Dương, Diêu Quang xạ thẳng từ biển sao xuống phía ngoài mười ba lá cờ, hình thành Bắc Đẩu Phục Ma trận!

Tuy Thần Nam chưa nắm chắc Thái Thượng vong tình lục nhưng để trận pháp vận chuyển hai, ba ngày không thành vấn đề.

Bảy quang trụ quán thông thiên địa.

Pháp Tổ ở lại, Thần Nam không buồn ngoái lại cùng Đức Mãnh tiến vào không gian chi môn thông đến đệ ngũ giới.

“Ba ba …” Trên Nguyệt lượng, Long Nhi mắt đẫm lệ, nắm chặt tiểu quyền đầu, gọi to.

Mộng Khả Nhi, Vũ Hinh, Đạm Đài Tuyền, Đại Ma… nhiều người nữa thông qua kí ức thủy tinh nhìn Thần Nam đi xa.

“Thiên Quỷ, dọn dẹp sạch sẽ bọn người Hắc Khởi mang tới.” Trước lúc vào không gian chi môn, Thần Nam lớn tiếng hạ lệnh cho Thiên Quỷ ngoài xa.

Chỉ trong hai, ba ngày có thể xoay chuyển càn khôn.

Thần Nam không được lựa chọn, chỉ đành tiến vào đệ ngũ giới.

Thái Thượng vong tình lục khiến hắn đặt chân lên tuyệt lộ, hiện tại còn gì đáng sợ nữa.

Đệ ngũ giới quân vương Đức Mãnh mở ra một không gian, năm vạn sinh linh bị y rút từ thiên địa của mình ra rơi xuống, y dùng đoạn kiếm quét ngang, vô tận huyết dịch phun trào, đầu người lăn lóc, tàn thi rơi rụng. Cảnh tượng đại đồ sát đẫm máu như ở luyện ngục.

Máu nhuộn đỏ vùng thiên địa, đả thông lưỡng giới chi môn vốn cần vô vàn sinh linh huyết tế, khung cảnh cực kì tàn nhẫn.

Sư hổ săn bắt mà thành danh, còn hươu dê có ai thương đến? Thế gian xưa này mạnh nuốt yếu, có lý cũng vô dụng.

Thần Nam không ngăn cản, xuyên qua trùng trùng sóng máu tiến vào không gian chi môn …

Trong đó, oán linh gào khóc, hồn phách giãy giụa, tiếng quỷ khiếu bất tuyệt nhưng hiện tại không lúc bi thương, Thần Nam và Đức Mãnh nhanh chóng đi qua.

Đệ ngũ giới được gọi là đấu chiến thánh giới, mảnh đất của cường giả, những cường giả mạnh nhất đều ghé qua đây.

Ba thời thần sau, Thần Nam và Đức Mãnh cũng vào được đấu chiến thánh giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook