Thần Mộ Ii

Chương 216: Trận tàn sát máu lạnh

Ngô Biển Quân

01/04/2013



“Thần dạy, chúng ta chạy mau.” Long Bảo Bảo đảo mắt tìm hướng đột vây nhưng khắp nơi đều là nhân ảnh cùng ma vân cuồn cuộn, tiên khí liễu nhiễu, đại quân chặn hết đường rút của cả bọn.

“Tổ tông ơi, sao chúng đến kịp lúc thế nhỉ, lại vây chúng ta nữa, ta #@#...” Tử Kim thần long cảm giác tình thế không ổn, lớn tiếng mắng chửi.

Vùng núi bên ngoài toàn là truy sát đại quân: có phe của Phá Diệt, Vô Ưu tiên tôn, Thanh Thiện, Thi Hoàng, cộng lại không dưới ngàn người.

Thần Nam nhức óc, ngần này tu giả vấy giết, dù có Hậu Nghệ cung trong tay thì bắn chết được bao nhiêu người? Trước sau gì cũng khó thoát cảnh bị làm thịt.

“Thần gia tiểu tử chịu chết đi!”

Từ đông phương, mấy trăm người phe Phá Diệt ma vương gầm lên chấn động thiên địa, ai nấy vô cùng hận hắn, Phá Diệt lão ma vương bị hắn dùng thần tiễn bắn nát thân thể, sau cùng bị Vũ Hinh khiến cho tịch diệt, Phá Diệt phái tụt cấp hẳn tại Thiên giới.

Lúc này người Phá Diệt phái đều đỏ lựng con mắt, hận không thể giết hắn ngay.

“Thần gia tiểu nhi, hôm nay mọc cánh cũng khó thoát.”

Ở bắc phương, phe Vô Ưu tiên tôn cũng gầm lên, lá cờ ở giữa bị gió thổi phần phật.

Vô Ưu tiên tôn vốn bị Vũ Hinh diệt nhưng ở Thiên giới ai chả biết Vô Tình tiên tử sắp vươn đến Thần Hoàng chi cảnh, đại chiến Thi Hoàng bị trọng thương vẫn bế quan nhưng không ai dám trêu vào, đệ tử Vô Ưu phái đành trút giận lên mình Thần Nam.

Ở tây phương, một hòa thượng trẻ tuổi trong Phật thổ đại quân quát lớn: “Thần gia tử đệ hủy Phật thổ của chúng ta, tội nghiệt ngập trời, phải bị phong ấn vĩnh viễn, không nên xuất thế!”

“Phải bị phong ấn vĩnh viễn, không nên xuất thế!”

Các tăng phật cùng gầm lên, thanh thế kinh nhân.

“Gào…”

Ở nam phương, quỷ khí âm u, thi khí lan tràn, nhiều cương thi quỷ vương liên tục gầm lên.

“Thần gia tiểu cẩu, dám đối địch với Thi Hoàng, hôm nay sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh!”

Đại quân vây giết Thần Nam cùng quát vang khiến tứ phương vân động, mọi tu giả quanh đó đều chấn kinh.

Bốn thế lực cộng lại gần ngàn người vây chặt cả bọn, tiên khí liễu nhiễu, thi vân ào ào, ma khí cuồn cuộn... thanh thế hãi nhân.

Thần Nam đang nhức óc nhưng cũng được an ủi đôi chút, Thanh Thiện cổ ma và Thi Hoàng không tới, Phá Diệt ma vương và Vô Ưu tiên tôn đã chết nên không thể tới, hiện trường không có cao thủ Thần Vương.

Kì thật, Thanh Thiện và Thi Hoàng không tới bởi họ cố kị Thiên giới Thần gia, trời mới biết gia tộc cổ lão này có một Thần Hoàng cao thủ hay không, nếu họ tự thân diệt Thần gia “đệ thập nhân” ắt rước lấy phiền hà, vì thế họ chỉ sai đệ tử đến truy sát, đồng thời thử phản ứng của Thần gia.

“Dựa vào các ngươi? Hừ, không có Thần Vương, các ngươi tới thêm cũng không giết nổi ta.” Thi Hoàng và Thanh Thiện không tới, Thần Nam thầm tính, có Huyền Vũ giáp hộ thân tính mệnh hắn tạm thời không sao.

“Grào… hóa ra mấy tên biến thái không tới, để long đại gia đánh trận đầu.” Tử Kim thần long cầm song tiết đại bổng tử kêu lên: “Cái gì mà đao thương với côn bổng, ta đều phỏng theo hình dáng được. Binh khí nào hay nhất? Song tiết côn trong nhu có cương, hây hô hây hô…”

Con rồng du côn múa cây song tiết côn như gió, dấy lên trận trận cương khí, thanh thế đích xác hùng hổ nhưng nó chỉ làm bộ múa may, không dám xông lên đại chiến.



“Con quái long kia, ta đến đây.” Một nam tử cao lớn của Phá Diệt phái dấy lên ma khí lao vào con rồng du côn.

“Ta khinh, ngươi mới là phổ thông tiên nhân chi cảnh, tu vi tầm thường như vậy, long đại gia mà xuất thủ, thật quá ăn hiếp ngươi. Được rồi để Thần tiểu tử giết ngươi, long đại gia không thích đấu với ngươi.”

Mặt Tử Kim thần long dày như tường thành, lớn lối ra vẻ phong phạm cao thủ, ung dung lùi ra sau lưng Thần Nam.

Thần Nam giơ cung lắp tên, không nói câu nào, bắn ra một mũi quang tiễn.

“Phập.”

Huyết nhục tứ tán, huyết vụ bùng lên, tu giả đó mất mạng ngay. Với tu vi của Thần Nam lại thêm thần cung đã hoàn toàn giải khai phong ấn, tuy không làm gì được Thần Vương nhưng giết một tiên nhân lại quá đơn giản.

Đồng thời trên mình hắn lóe thanh quang, Huyền Vũ giáp lấp lánh ánh sáng kim thuộc, che chở thân thể hắn

“Gào…” Phe Thi Hoàng có một hồng mao cương thi xông ra, mắt ánh lên huyết quang, bốc ra trận trận thi khí lao vào Thần Nam.

“Bình.”

Hậu Nghệ cung khẽ rung, quang chất thần tiễn rời dây, hồng mao cương thi bị bắn nổ tung.

“Hôm nay các ngươi muốn thử tiễn thuật của ta sao? Hừ, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiều, cứ chuẩn bị đợi chết đi.”

Thần Nam mặt thần giáp rồi, sẵn sàng đấu với cả Thần Vương, nói gì mấy người này nhưng kiến có thể cắn chết voi, hắn không dám đánh lâu, bởi chưa là Thần Vương chân chính, chủ yếu dựa vào lực phòng ngự siêu cường, dốc sức đột vây.

Nội thiên địa mở ra, hắn thi hai con rồng vào.

Nhưng tứ phương đại quân rất có tổ chức, vạch sẵn kế hoạch rồi mới vây giết, trận thế nào cũng có người cầm đầu, hai người vừa phái ra chỉ là thăm dò nông sâu.

Cùng lúc, đại quân từ bốn phía sau lưng đồng thời gầm lên.

“Giết...”

“Giết...”

...

Diệt sát lệnh truyền ra, ma vân và thi khí lan tràn, sát khí xung thiên, ai nấy gầm lên lao vào Thần Nam.

“Giết...”

Tiếng thét chấn thiên, những đỉnh núi quanh đó khẽ rung lên.

Hắn giương cung lắp tên, liên tục nhả dây, mấy người đi đầu bị bắn nổ tung, huyết hoa tứ tán, từng vùng huyết vụ lan tràn.

“Giết...”

Nhưng đại quân không sợ, ai nấy điên cuồng xông lên, khắp nơi đều là nhân ảnh, dùng Hậu Nghệ cung bắn chết mấy chục người rồi, Thần Nam phát giác thần cung cũng vô dụng, địch nhân áp sát, không cho hắn kịp giương cung.

Cận chiến bùng nổ, huyết chiến kịch liệt diễn ra.



Thần cung nhập thể dấy lên sức mạnh sinh sinh bất tức, tràn khắp tứ chi bách mạch, kình khí lan khắp toàn thân.

Hai tay hắn như đao quét ngang quét dọc trong đám đông, huyết quang tung tóe, thoáng chốc giết liền mười mấy người nhưng địch nhân quá đông như dòng nước nhấn chìm hắn. Đối diện đại quân không sợ chết, dù có Huyền Vũ giáp hộ thể hắn cũng vô cùng cật lực.

Có Thần Vương dực cũng không đột vây được, hắn cảm giác như sa vào đầm lầy, căn bản không thể thoát thân, lại như sa vào tổ rắn, vô số độc xà quấn quanh, chực chờ mổ vào hắn.

Cảm giác này quả thật khó chịu.

Trận chiến vượt ngoài lẽ thường, lúc này hắn cùng mấy chục người dùng nhục thể đấu nhau…. cơ hồ không thể động đậy, cả ngàn người chồng chất, vây hắn vào giữa, ép chặt lèn.

Tấn công hắn là phật thủ ấn, cương thi quỷ trảo, đao bén, phủ sắc, vô số cánh tay giữ chặt tứ chi, ôm đầu, định phân thây hắn, đây không phải là chiến đấu mà là vạn mã đang nuốt cây cỏ.

Nếu không có Huyền Vũ giáp hộ thân, chắc chắn hắn đã bị xét tét, chiến đấu kiểu này hiếm khí xảy ra ở Thiên giới.

Được thần giáp bảo vệ, hắn tuy có thân thể mạnh như Thần Vương nhưng không có tiểu thế giới đáng sợ, đủ khả năng lật núi vạch đất nên không giết nổi ngần này cường giả.

Đó là trận chiến chật vật nhất của hắn từ khi xuất đạo, nếu được chọn chắc hắn sẽ không tiếc một phần ba huyết dịch, bắn tan một đám người truy sát.

Biển người vây công, hắn bị giày xéo khổ không kể xiết, lại không thể động đậy, sau cùng đành gầm lên, há miệng phun máu, mấy cương thi túm lấy hắn bị nhiễm vào mình.

“Gào…”

Tiếng gào chấn thiên, mấy cương thi bị huyết dịch dính vào liền bốc khói trắng, phát ra mùi vị tanh hôi, gào hét, giãy giụa khỏi đám đông.

Đó là cơ hội khó kiếm, hắn nhuộm máu vào song quyền, mặc kệ ba phía kia, lao vào đám cương thi.

Trong màn thi khí dày đặc, tiếng kêu thê thảm vang lên không ngớt, hắn mở ra cho mình một tiểu không gian, định địa thần thụ nhanh chóng ảo hóa ra, bị hắn nắm chắc trên tay.

Hắn biết vừa nãy đã phạm sai lầm, vạn lần không thể quấn quít với địch nhân, tránh được dù một thước cũng phải tránh, bằng không sẽ không thể động đậy, bị đám đông “nghiền chết.”

Hắn dùng định địa thần thụ như trường đao, dù không thuận tay nhưng sát thương lực khước phi thường khủng khiếp, quét ngang quét dọc, huyết quang liên tục bắn ra.

Định địa thần thụ sáng lóa lục sắc thần quang, nhưng lúc này lại có vẻ u ám, chặt đầu, cắt xéo đứt nửa thân người hoặc đập tan đầu địch nhân

Máu đỏ, não trắng khiến Thần Nam như dục huyết tu la đại khai sát giới. Hiện tại phải nhẫn tâm, nhân từ với địch cũng là tự mình tìm đến tử vong.

Bản năng khát máu, sát lục là chân lí!

Hắn mặc tình chém giết, dù huyết hoa tứ tung, tay chân gãy văng khắp nơi, dù bụng dính tạng phủ tan nát của địch, hắn cũng không nhíu mày.

Huyết thủy nhuộm đỏ Huyền Vũ giáp, hắn như huyết nhân, quanh mình đoạn tí tàn chi liên tục bay ra, thiên địa trút xuống huyết vũ.

Người có tình, ma vô tình, lòng hắn dần lạnh, huyết dịch hiếu chiến sôi lên, hai mắt đỏ ngầu như máu, sát khí từ thể nội dâng trào, hắn phảng phất hóa thân thành ác ma, diệt hết nhân tính.

Chỉ có sát lục mới là khoái cảm, không hề còn chút lòng thương nào, trên không các tu giả tung hoành, nụ cười tàn nhẫn hiện lên, từng sinh mệnh rơi rụng.

“Thần Nam, quả nhiên là ngươi.” Một tiếng thét đột ngột từ trên không vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook