Thần Mộ Ii

Chương 410: Vùng đất trước thủa khai thiên

Ngô Biển Quân

01/04/2013



“Cuối cùng ta cũng thoát được, ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười điên cuồng, đoạn bàn tay khô gầy như chân gà thò ra, không gian bị xé toang, bàn tay thò vào nội thiên địa “tàng bảo” của Không Không, chộp một đống đồ ăn rồi nuốt sạch trơn: “Ngon, ngon quá! Bao nhiêu năm không ăn, đã quên mất vật thực mùi vị thế nào nữa.”

“Oa… lão ăn mày lại ăn trộm đồ của con.” Không Không khóc ầm lên.

Thần Nam thấy thủ mộ lão nhân như vậy, quả thực không biết nên khóc hay cười, thiên giai cao thủ nổi danh xưa nay, hiệu xưng lão bất tử, bao Thái cổ cường giả đã rơi rụng mà ông ta vẫn sống, hơn nữa không bị thương tổn gì, giờ lại thành thế…

“Tiểu tử, lại gặp ngươi khiến lão nhân gia thật cao hứng.” Thủ mộ lão nhân vừa nhồm nhoàm vừa nói với Thần Nam, đoạn quay lại nói với Không Không: “Ngươi là nhóc con nhà ai, đủ một tuổi chưa? Không ngoan ngoãn ở nhà còn chạy lung tung đi đâu?”

“Oa… lão ăn mày xấu xa, cướp đồ của ta còn quay sang trách ta.” Không Không nhăn mũi, chọc tức thủ mộ lão nhân.

“Hắc hắc…” Thủ mộ lão nhân không hề ngượng mà bật cười, quay lại nói với Thần Nam: “Không phải con các ngươi chứ, cũng được, có tương lai lắm.”

Thần Nam thấy ông ta dần lấy lại dáng vẻ, không hư nhược như vừa nãy nữa, bèn hỏi: “Thật ra tiền bối làm sao? Cớ gì sa vào cảnh như thế?”

“Sao cơ? Lão nhân gia ta vẫn như thường.” Nói xong, thủ mộ lão nhân hận không thể ngăn được nước mắt nước mũi chảy xuống: “Để trốn khỏi đệ tam giới, ta đã thử đủ mọi cách, dựa vào kinh nghiệm chạy trốn năm xưa, lần này ta thu hẹp thời gian, Thanh Thiên nhị đại gia nó chứ, lão nhân gia ta suýt nữa xong đời. Trước đây ta hiềm sống lâu, lần này gần như toi đặc, linh thức tịch diệt. Không dễ gì mới thoát được, ha ha… nhưng vẫn chạy khỏi đệ tam giới được.”

“Đây là… tiền bối, đây vẫn là đệ tam giới mà.” Thần Nam nói.

“Ta gặp các ngươi ở đây mà là đệ tam giới sao? Đừng hí lộng lão nhân gia.” Thủ mộ lão nhân trừng mắt.

“Lão ăn mày, đây là đệ tam giới, chúng ta vừa tiến vào.” Không Không nhìn trứ thủ mộ lão nhân nói.

“Nói nhăng, còn nói đây là đệ tam giới ta sẽ cho các ngươi biết tay.” Thủ mộ lão nhân dường như không chịu nổi đả kích.

Ba người bọn Thần Nam tắt tiếng, xem ra lão đầu này lãnh đủ ở đệ tam giới đến mất mật.

Thủ mộ lão nhân nhìn quanh đoạn rên rỉ: “Ô ô…mẹ nó chứ… đây hình như không phải là Nhân gian giới.” Trước đây làm gì ông ta cũng hỉ hả, dáng vẻ vạn sự thong dong nhưng giờ lại khác.

“Đợi chút.” Ông ta đột nhiên đứng dậy, kinh hãi nói: “Ta cảm thấy một loại khí tức khác, tựa hồ là… di tích từ trước khi khai thiên…. đại phá diệt.”

“Tiền bối nói gì?” Thần Nam nghi hoặc, Đạm Đài Tuyền thủy chung vẫn bình tĩnh, lặng lẽ nhìn thủ mộ lão nhân.

“Trời ạ, sao lại nhầm thế được, đây có khả năng là không gian từ trước khi đại phá diệt lưu lại, quyết không phải đệ tam giới.” Thủ mộ lão nhân tựa hồ rất kinh ngạc: “Chắc không sai, ta từng nghe có loại không gian tan nát kỳ dị kiểu này nằm giữa lục giới, chỉ ngẫu nhiên vào được thôi.”

Thần Nam cũng không dám chắc chắn đây là đệ tam giới, lão đầu tử này đã vào đó hai lần, không thể nhận định sai. Hắn nhớ lại hào quang thần bí xuất hiện lúc toái không gian tiến vào đệ tam giới, có lẽ… đám hào quang đó vô hình trung cải biến phương vị và quỹ tích của bọn hắn.

“Hắc hắc…” Thủ mộ lão nhân bật cười có phần gian trá: “Đây cũng là cơ hội, chúng ta đi thử vận khí, chưa biết chừng lấy được cấm kị bảo vật từ trước khi đại phá diệt.”

Thần Nam tắt tiếng, lão đầu tử này quá thô thiển, vừa nãy còn đượm vẻ kích động quá độ, giờ đã tính chuyện tìm bảo vật.

“Đợi lão nhân gia ta mấy ngày, đệ tam giới không phải chỗ không người, ta cần khôi phục nguyên khí!” Thủ mộ lão nhân nói đoạn xếp bằng dưới đất, hoàn toàn bất động.

Vô tận thiên địa nguyên khí như trăm sông đổ về biển, tụ thành một dòng hữu hình trên không, từ xa nhìn vào vô cùng tráng quan, như một dòng sông đổ xuôi.

Liền một tháng, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, bọn Thần Nam cũng chìm trong cảnh tu luyện tĩnh mịch.

Thủ mộ lão nhân xem ra tinh thần phơi phới, lão đầu quả nhiên có bản lĩnh, lúc trước chỉ là hao tận sức mạnh thể nội chứ không bị thương tổn gì, đúng là thâm bất khả trắc!

“Ha ha… khôi phục rồi, lão nhân gia ta cao hứng thật.” Thủ mộ lão nhân nói với Thần Nam: “Xú tiểu tử, hiện tại ta mới chú ý, ngươi quả thật đã liệt vào hàng ngũ cường giả chân chính, thật vượt ngoài ý liệu của ta.” Đoạn quay lại nhìn Đạm Đài Tuyền: “Cả tiểu cô nương này nữa, thực lực cũng cực mạnh, quan trọng nhất là có tiềm lực ta không nhận ra.”

“Vì sao không nói đến ta?” Tiểu Không Không tỏ vẻ bất mãn.

“Hắc hắc, tiểu quỷ còn rớt dãi này hả? Ha ha…” Ông ta cười vang, tỏ vẻ rất vui.

“Vớ vẩn, xú lão đầu ngươi lừa đồ ăn của ta, còn dám cười ta. Ta phải liều.” Không Không lao bổ tới.

Thần Nam tiến lên nói: “Tiền bối vừa từ đệ tam giới đi ra, xin nói rõ tình huống trong đó, làm sao để vào đó được, hình như tại hạ vào nhầm nơi.”



“Tình huống? Hắc, đánh nhau loạn xạ, vừa vào đệ tam giới, tàn hồn Ma Chủ và Thời Gian chi thần cùng Không Gian chi thần đấu luôn, tựa hồ không chết không dừng tay, những người khác cũng sa vào hỗn chiến.”

“A, là vậy, còn tiền bối thì sao?”

“Ta? Đương nhiên rời đi, đừng coi thường Ma Chủ, ai chết thì chết, sau cùng y cũng không sao, ta dám khẳng định có người đang giở trò, lão nhân gia ta không thích náo nhiệt. Bọn họ thích tu bổ cái gì mà luân hồi thì cứ việc, ta không hứng, ta trực tiếp tìm kẽ hở không gian bí ẩn, định chạy về Nhân gian giới!”

Lão đầu tử này quả nhiên là con trạch trơn tuột.

“Tiểu tử ngươi muốn vào đệ tam giới? Ấm đầu à, đó không phải là nơi không người, vào đó khác nào đưa thân đến miệng cọp.” Dáng vẻ thủ mộ lão nhân như kiểu vĩnh viễn không muốn nhắc đến đệ tam giới.

“Sao lại thế?” Thần Nam tỏ vẻ không hiểu.

“Đệ tam giới là địa phương ác liệt nhất trong lục giới, là nơi thiên giai cao thủ gục ngã từ xưa đến nay. Nguyên khí trong đó ít đến thảm thương, không giống một thế giới mà như luyện ngục, trừ những ác đồ cùng hung cực ác, căn bản không còn sinh mệnh nào khác. Những nơi nguy hiểm nhiều không kể xiết, mười thiên giai cao thủ vào đó mà còn ba người sống đã là quá tốt, đó không phải là nơi thích hợp cho người ta tu luyện.”

“Đã vậy, sao bọn Ma Chủ còn tiến vào?” Thần Nam thắc mắc.

“Chính vì nơi đó hiểm ác nên có phong ấn một số người và vật đặc thù, bọn họ chắc muốn tìm cấm kị chi vật nào đó tu bổ cái gì luân hồi, hoặc muốn mở phong ấn của mấy đại ác nhân.”

“Hóa ra là vậy, tiền bối có nghe được…tin tức gì liên quan đến phụ thân Thần Chiến của tại hạ không?”

“Cũng kỳ quái là lúc chúng ta vào, ma thân Thần Chiến lại biến mất, còn về thần tính Thần Chiến thì ta sao gặp được? Trong đó lớn hơn tưởng tượng, ta lại đi ngay, không thể gặp gỡ. Được rồi, nói cho ta nghe xem bao nhiêu năm nay, Nhân gian giới có biến hóa gì.”

Thần Nam nhất nhất kể lại, thủ mộ lão nhân chăm chú lắng nghe, lúc nghe thấy trong Thần Ma lăng viên có ẩn tàng một Thần bí thanh niên thì lão đầu tử văng miệng chửi: “Vương bát đản! Lại suýt lừa được lão nhân gia, ta vẫn nghĩ trong đó có người, khẳng định trốn trong đáy tổ mạch.”

Lúc Thần Nam nói đến chuyện về Thái cổ, đại chiến Quảng Nguyên, thủ mộ lão nhân cảm thán: “Thời gian nhanh thật, không ngờ năm tháng Thái cổ chư thần trong truyền thuyết quay lại sắp đến, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, họ có thật sự về được hay không là việc khác.”

….

“Cha, con nghe thấy ca ca đang gọi.” Không Không đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Ca ca tựa hồ gặp nguy hiểm.”

Thần Nam kinh hãi, hắn tin vào linh giác của Không Không, tuy không hiểu sao nó mẫn cảm như vậy, cảm ứng được trước cả hắn. Lần trước phát hiện Đạm Đài Tuyền là mẫu tử liên tâm, lần này vì cớ gì? Nẽ lào nó và Long Nhi đều là những nhân vật trước thời đại phá diệt?

“Còn và ca ca cùng muội muội có đồng mệnh tỏa, ai gặp nguy hiểm thì người khác cũng cảm thấy, do mẫu thân xinh đẹp nhờ hai vị lão tổ chuyện chế cho chúng con, để chiếu cố nhau bất cứ lúc nào.” Không Không hình như nhận ra thắc mắc của Thần Nam.

Hắn biết mẫu thân xinh đẹp nó nói đến là Mộng Khả Nhi, bất giác thấy hổ thẹn bởi phụ thân như hắn đã không tận tâm như bậc làm mẫu thân.

“Đi nào.” Hắn để Không Không dẫn đường, nhanh chóng bay về phía đông, Đạm Đài Tuyền không nói gì, bám theo sát nút.

“Ồ, đợi lão nhân gia ta đã.” Thủ mộ lão nhân kêu lên rồi đuổi theo.

Phi hành cực tốc nên rất nhanh đã phát hiện ở ngoài xa phái đông có một thân ảnh nhỏ bé nhuộm máu đang liều mệnh, chính thị Long Nhi. Đối thủ của nó là một người cao lớn, da trắng như thư sinh, là đệ ngũ giới quân vương Đức Mãnh.

Thấy trên mình Long Nhi có mấy vết thương đáng sợ, hai mắt Thần Nam trợn ngược, quát lớn: “Đức Mãnh, ngươi chết chắc rồi.”

Đức Mãnh cơ hồ ngất xỉu, vốn định nhân bất tri quỷ bất giác giải quyết Long Nhi, không ngờ sát tinh đột ngột xuất hiện.

“Hắc hắc, hiểu lầm thôi mà.” Y cố làm mặt dày giải thích: “Tiểu đệ định thử xem tu vi của Long Nhi hiền điệt, chứ không phải thật sự động thủ.”

“Hừ.” Long Nhi hừ lạnh.

“Đúng là hiểu lầm, tiểu đệ thiên tân vạn khổ mới chạy khỏi đệ lục giới đang loạn, định về Nhân gian giới, ai ngờ lại lạc vào không gian kỳ dị này…” Đức Mãnh nhận ra có giải thích thế nào cũng không được, sát khí của Thần Nam càng lúc càng nặng, có nói lắm cũng không thay đổi được sát ý‎ của đối phương.

Hắn quay mình định chạy đi.

Nhưng có tam đại thiên giai cao thủ ở đây, làm gì có chuyện để y chạy.

Thần Nam cầm phương thiên họa kích đã lâu không dùng lên tay, quét mạnh ra. Đức Mãnh không đánh mà lui, xông về phía Đạm Đài Tuyền, y cho rằng tu vi của nàng ta có tiến bộ cũng chỉ xêm xêm giữa Thần Hoàng và thiên giai sơ cấp.

Ai ngờ Đạm Đài Tuyền không động mà mắt trái đại biểu hủy diệt xạ ra hào quang kinh nhân, thoáng chốc tước mất ngàn năm công lực của y.



“A…” Đức Mãnh gầm lên, nhanh chóng đối hướng, lao vào thủ mộ lão nhân.

Thủ mộ lão nhân dáng vẻ lập cập, lắc lư trước luồng khí của Đức Mãnh thổi tới, nhưng chợt tung ra một cước, đá luôn vào mông y, đẩy bắn lại.

Đức Mãnh nghiến chặt răng, cảm giác thân thể tan nát, thầm kêu khổ, Đạm Đài Tuyền là hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ, có tuyệt học tà dị cổ quái cũng là lẽ thường nhưng lão đầu tử sắp chết kia mọc ở đâu ra sao lại lợi hại như vậy?

“Thần Nam, chúng ta hòa giải được không? Lần này ta trịnh trọng xin lỗi, cam đoan không có lần sau.” Đức Mãnh biết bằng thực lực, tuyệt đối không chống nổi ba vị thiên giai cao thủ, muốn giữ mạng đành hạ mình cầu xin.

“Con mẹ ngươi đi mà hòa giải.” Thần Nam thật sự động nộ. Đây không phải lần đầu Đức Mãnh giở trò, lần trước vì bọn Sở Tương Ngọc uy hiếp nên hắn không muốn trở mặt. Giờ Sở Tương Ngọc tạm thời không xuất thủ, hắn còn phải cố kị gì.

“Đức Mãnh, con mẹ ngươi chết đi.” Thần Nam quát vang, cùng thủ mộ lão nhân, Đạm Đài Tuyền đồng thời xuất thủ, Đức Mãnh làm sao chống nổi.

“A…”

Đó không phải là đại chiến mà là một trường đồ sát một phía.

Đức Mãnh bị một kích của Thần Nam chém làm đôi, đoạn bị nhãn cầu hủy diệt của Đạm Đài Tuyền đánh tan tác, vừa hợp lại thân thể liền bị thủ mộ lão nhân cho một cước nên thân hất vào giữa vòng vây.

“Lão ca, đệ băng bó cho.” Tiểu quỷ Không Không giỏi vỗ mông ngựa này nhảy tung tăng đến cạnh Long Nhi, quả thật nhóc tì chưa đến một tuổi như nó rất biết cách làm người khác vừa lòng.

“Thần Nam, con mẹ ngươi thật sự muốn giết ta?” Đức Mãnh bị đánh hội đồng, hoảng sợ gào lên: “Ngươi mà giết ta sẽ chết chắc, có biết Hắc Khởi còn sống nhăn ở đệ lục giới không? Có biết Sở Tương Ngọc chỉ tạm thời bỏ qua cho ngươi không? Sau này chúng ta còn cần hợp tác.”

“Hợp con mẹ ngươi.”

“Phập.”

Hồi đáp y là lưỡi phương thiên họa kích sắc bén Đức Mãnh lại bị chém thành hai mảnh, lần này Thần Nam còn khiến linh hồn y trọng thương.

“Con mẹ Thần Nam ngươi định giết ta thật sao?” Đức Mãnh hoảng sợ.

“Nói thừa, ngươi cứ cho ta đang giết chó là được. Lần này chúng ta thanh toán hết nợ mới nợ cũ, ngươi sống ta chết.” Thần Nam phát ra sát khí‎ xung thiên, mày dựng lên, lần trước Đức Mãnh hạ thủ với Không Không và Y Y, lần này lại hạ độc thủ với Long Nhi, để hắn sống đúng là thiên lí nan dung.

Lúc đó thủ mộ lão nhân ngầm truyền thanh với Thần Nam: “Tiểu tử, tức phụ này của ngươi không đơn giản đâu, sao ta lại thấy nàng ta có được Thiên chi truyền thừa, không hiểu là tốt hay xấu nữa.”

Thần Nam chỉ biết lắc đầu bất lực. Hủy diệt chi quang của Đạm Đài Tuyền đánh tan một phần linh hồn của Đức Mãnh.

Thần Nam lao tới, vận dụng sức mạnh tối đa nhằm triệt để hủy diệt Đức Mãnh.

Thủ mộ lão nhân kêu lên: “Đối phó loại người này, có một cách hay hơn là chấn nát linh thức, sau đó quăng vào đệ tam giới, để hắn thành phân bón hoa.”

“Hảo chủ ý!” Thần Nam tán đồng.

“Chết tiệt, các ngươi dám đối xử với ta như vậy, sẽ không được chết yên lành… Thần Nam, ngươi sẽ hối hận, đại ca ta ắt bắt ngươi trả gấp mười.” Đức Mãnh gần như sụp đổ, gầm lên điên cuồng, các thiên giai cao thủ có thể coi là bất tử nhưng đối diện với ba thiên giai cao thủ khác thì mong gì sống sót.

“A…”

Đức Mãnh rống lên thảm thiết.

Thân thể bị đánh tan khó lòng hợp lại, linh thức bị Thần Nam, Đạm Đài Tuyền, thủ mộ lão nhân đồng thời tiến công, nháy mắt đã tan biến. Sau cùng thủ mộ lão nhân xé một không gian, đẩy hồn phách bị tan nát vào đệ tam giới!

Thương thế của Long Nhi không nặng như tưởng tượng, trị liệu sơ qua là khôi phục, nó là Đại Long đao chi thân, thể phách đương nhiên cực kỳ cứng rắn.

Trong một tòa loạn thạch cương cách đó không xa có một không gian chi môn đứng sừng sững, phát ra vô tận u quang. Long Nhi thuật lại sơ sơ, bọn Thần Nam biết nửa tháng trước, Tiềm Long, Huyền Trang, Đại Ma cùng vào đó, Long Nhi ở ngoài đợi tin tức nhưng không ngờ lại gặp Đức Mãnh.

Đương nhiên cánh cửa đó thông với đệ lục giới.

“Ha ha… hay lắm.” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Xú tiểu tử mau giúp ta, hôm nay chúng ta nghĩ cách lập một không gian thông đạo đơn hướng khiến đệ lục giới và đệ tam giới quán thông. Tương truyền đệ lục giới có không ít đại nhân vật, ta nghĩ chắc họ tịch mịch quá nên giúp họ thư giãn chút ít.”

Thần Nam chợt thấy nụ cười của thủ mộ lão nhân vô cùng xấu xa và dâm tiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook