Quyển 9 - Chương 7: Chúng Khẩu Thước Kim
Ngô Biển Quân
08/05/2013
Thần Nam vô cùng tức giận, cười nhạt: "Lão già ngông cuồng, chỉ dựa vào các ngươi thôi sao, hì hì..."
Lão giả điềm nhiên, giọng sắc lạnh nói: "Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ sức mạnh thôi, vẫn còn rất nhiều người nữa đang tới đây nữa."
Đúng lúc này lại vọng tới những tiếng thét lớn vô cùng mạnh mẽ, Thần Nam thập phần lo lắng. Lại thêm một lão giả nữa.
Không dám nói nhiều, hắn lập tức sử dụng Thần Hư Bộ nhanh chóng thoát ra ngoài vòng vây.
Lão giả mặc khôi bào cũng nhanh chóng hành động, xuất chưởng đánh vào phía sau hắn. Thần Nam không nhìn chém ngược lại một kiếm ra phía sau, đồng thời trường đao trong tay nhanh chóng chém mạnh những kẻ ngăn cản ở phía trước.
Tinh quang Kiếm khí mà Thần Nam chém về phía sau va chạm với chưởng lực mạnh mẽ do lão giả đánh tới, phát ra những luồng ánh sáng chói mắt. Lực phản chấn khủng khiếp khiến Thần Nam cảm thấy tức ngực, vô cùng khó chịu, may thay không chút thương tổn. Hắn lợi dụng sự phản chấn này nhanh chóng lao lên phía trước, trường đao trong tay như lưỡi hái tử thần vô tình chém xuống, những người ngăn chặn hắn trong chớp mắt đều mất mạng, cứ thế nát nhừ.
Thần Nam sử dụng Thần Hư Bộ, lao nhanh như bay xuyên qua đám mây huyết nhục mịt mù, chạy về phía vùng đất chết. Bây giờ hắn chỉ có thể chạy trốn về nơi đó, những hướng khác đều đã bị đám người kia vây chặt.
Thần Nam chạy thoát chưa được bao lâu, một ông già mặc hắc bào kinh pháp như bay tìm tới khoảng rừng vừa diễn ra cuộc chiến. Ông ta khẽ hỏi ông già mặc khôi bào: "Kẻ chạy trốn về phía vùng đất chết là ai?"
"Thần Nam!"
"Hừ! Quả nhiên là hắn. Chúng ta cũng không cần phải gấp gáp, tránh kinh động tới Vô Danh Thần ma của vùng đất chết. Dù sao tất cả những con đường trở về đều bị chúng ta phong tỏa cả rồi, dù hắn có mọc thêm cánh cũng không thể thoát được."
Sự thật thì Vô Danh Thần ma đã sớm nhận ra khí tức của đám người này, chỉ là không hề có hành động gì. Những tu luyện giả chưa đạt tới Lục Giai cảnh giới nếu như không tự ý xông vào vùng đất chết thì khó có thể "hấp dẫn" được ông ta.
Mộng Khả Nhi đứng quan sát trên đỉnh núi xa. Nàng ta tỏ tường mọi việc xảy ra nhưng cũng không hề có hành động.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Thần Nam bôn đào trong phạm vi vùng đất chết và năm dặm bên ngoài khu sơn lâm. Hắn đã chém chết bốn giai vị cao thủ, đương nhiên đa số là tập kích.
Hắn hết lần này tới lần khác âm thầm ẩn nhập vào rừng, dựa vào linh giác nhạy cảm của mình tìm kiếm, dưới mắt hắn những cao thủ ẩn tích trong rừng không thể có nơi nào để lẩn trốn. Hắn liên tục phản kích hạ sát rất nhiều cao thủ đang bao vây, khiến cho đám người này giận dữ vô cùng, đồng thời cũng hết sức lo lắng.
Mộng Khả Nhi vẫn ẩn nấp ở chỗ kín lạnh lùng quan sát. Nàng ta không ra tay chính vì một mặt là không muốn để lộ hành tung, mặt khác chính là sợ kinh động tới Vô Danh Thần ma.
Vùng đất chết biến đổi kinh thiên. Nội trong ba ngày, ánh sáng bao quanh vùng đất chết càng ngày càng mờ đi, tựa như hòa cùng chân không, Thần Nam từng thử đi vào bên trong vùng đất chết nhưng chỉ cách còn mươi bước hắn liền bị một lực rất mạnh đẩy ra. Hắn biết Khốn Thiên đại trận đã tái lập, bắt đầu hoạt động trở lại. Dường như không lâu nữa, vùng đất chết sẽ hoàn toàn biến mất.
Sang ngày thứ năm, Thần Nam lại "làm thịt" thêm hai tên cao thủ đã có cấp bậc. Thủ lĩnh của nhóm truy sát trong khu rừng này vô cùng xót xa. Để đào luyện ra một giai vị cao thủ cần không biết bao nhiêu thời gian và sức lực, thế mà chỉ trong vẻn vẹn có mấy ngày đã bị người ta giết chết mấy người, ông ta nổi giận điên cuồng,nhưng thuỷ chung vẫn không dám đuổi tới vùng đất chết.
Tuy nhiên tất cả đều thay đổi trong sáng ngày thứ sáu, Thần Nam vừa tỉnh mộng, đã cảm thấy luồng khí chết chóc khiến người ta cảm thấy u uất và áp lực đè nặng đều đột nhiên biến mất. Hắn vội vàng quan sát xung quanh. Sau khi quan sát cẩn thận tỷ mỉ hắn đột nhiên thất sắc kinh hãi. Vùng đất chết và cả quả núi lớn ở kề bên nó đã biến mất! Biến mất tăm không để lại vết tích gì.
Mặc dù đã được Vô Danh Thần ma cho biết những chuyện có thể xảy ra nhưng hắn vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Điều này thật khó có thể hình dung được!
Kinh ngạc, bàng hoàng, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài não nuột. Thám thính vùng đất chết lần này đã xảy ra biết bao nhiêu điều kỳ lạ, quá nhiều chuyện khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra. Tuy nhiên bây giờ hắn chỉ có thể coi như tạm phong ấn ký ức, những chuyện như thế hiện ngoài tầm với của hắn. Hiện tại hắn cũng lực bất tòng tâm, căn bản vô năng tìm hiểu! Phải quên đi tất cả! Tạm thời quên đi tất cả!
Lúc định thần lại, Thần Nam chợt phát hiện ra rằng hắn không còn tấm bình phong an toàn nữa. Vùng đất chết biến mất, đám cao thủ mai phục cách đây năm dặm sẽ không còn kiêng nể, e sợ nữa, chúng sẽ nhanh chóng đổ xô tới đây.
Ba phía giờ đều bị vây kín, chỉ còn phương hướng mà trước đây là vùng đất chết vẫn chưa bị phong toả. Nhưng hướng đó là núi non trùng trùng điệp điệp, đường về Tội Ác chi thành lại càng ngày càng xa.
Đám người ở cách đó năm dặm cũng sớm phát hiện áp lực đáng sợ của vùng tử địa đột nhiên biến mất. Tất cả đều lộ vẻ vui mừng, vô số người ào ạt xông về phía trước.
Mộng Khả Nhi từ trên đỉnh núi cao, từ xa chứng kiến mọi chuyện, khóe miệng khẽ nở nụ cười thú vị.
Nhìn vào khu rừng, Thần Nam thấy những bóng người thấp thoáng tiến lại gần, hắn khẽ thở dài. Bây giờ xem ra chỉ có thể chạy trốn bởi vì hắn đã trông thấy ba lão già có võ công của xấp xỉ với hắn tham gia truy bắt, cộng thêm đám giai vị cao thủ giúp sức, hắn không còn một chút hy vọng chiến thắng.
Trước lúc bôn tẩu, Thần Nam không quên ngoác mồm chửi lại: "Đám rùa đen thối tha các ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây đòi các ngươi bồi thường gấp mười lần!" Chửi xong hắn cũng kịp đưa tay ra phía sau làm một động tác thô bỉ, rồi quay người biến gấp vào trong những dãy núi. Ba ông già giận tới râu dựng ngược, gào thét điên khùng: " Đồ thỏ đế nhãi nhép kia, không được chạy!"
Một người thanh niên ở bên cạnh nói khẽ: "Sư phụ người gọi hắn ta là đồ thỏ nhãi nhép há chẳng phải chúng ta đang diễn tuồng cuộc chạy thi giữa rùa và thỏ a..."
"Đồ khốn kiếp! Đuổi theo hắn cho ta!" Ông già mặc khôi bào diên tiết cho gã một cái bạt tai, sau đó lệnh cho đám người ở phía sau đuổi gấp.
Hắc bào lão giả dừng lại, viết vội một mẩu giấy, buộc vào chân của bồ câu đưa thư, sau đó tung lên.
Mộng Khả Nhi ẩn tung theo dõi đám người chạy đua trong núi sâu. Điều khiển Ngọc Liên Đài bay lên trên không trung, Cầm Long Thủ của nàng ta xuất nhẹ, bồ câu đưa thư bay qua đỉnh núi lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay.
Mộng Khả Nhi lấy mảnh giấy buộc ở chân bồ câu đưa thư ra, chăm chú đọc, trên mảnh giấy viết một dòng chữ nhỏ: "Vùng đất chết đã hoàn toàn biến mất, tuy nhiên vẫn chưa bắt được Thần Nam. Hắn ta đang chạy vào trong núi sâu..."
Mộng Khả Nhi khẽ mỉm cười. Buộc mảnh giấy vào chân chim bồ câu rồi lại thả bay đi.
Những ngày này Lăng Vân ở Tội Ác chi thành ăn ngủ không yên, chỉ sợ những người tiến nhập vùng đất chết có thể thoát ra, trở về. Lúc chim bồ câu đưa thư hạ xuống bên cạnh,
gã vội vàng nôn nóng mở nhanh mảnh giấy, sau khi đọc qua một lượt bất giác cau mày lại. Gã lẩm bẩm một mình: "Tên này sao may mắn thế! Thoát được ra ngoài. Đúng là thật phiền phức. Ngươi vĩnh viễn ở lại vùng đất chết đó có phải tốt biết bao không?"
Lăng Vân hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại, hắn ta độc ác hạ tự sự: "Con người không biết sống vì chính bản thân thì trời chu đất diệt, đừng trách ta, ta cũng chỉ là thân bất do k ỷ!"
Những ngày này, đã có vài vị cao thủ tiền bối được tứ đại học viện dùng Phi long lần lượt đón về đây. Sự có mặt của các tiền bối cao thủ, giới tu luyện ở Tội Ác chi thành dần dần cũng bình tĩnh lại.
Mười đại thanh niên cao thủ ra đi chỉ có hai người trở về, tám người lại bị nhốt trong vùng đất chết, sống chết không rõ. Những thiếu niên cao thủ kiệt xuất nhất - tương lai của tứ đại học viện đều có ở trong nhóm này...sự việc này khiến cho thầy trò của cả tứ đại học viện cảm thấy vô cùng nặng nề.
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, ánh tà dương đổ bóng Thần phong học viện, ngôi trường cổ kính hàng nghìn năm tuổi thêm tráng lệ uy nghi.
Lăng Vân từ nhà trọ đi thẳng tới Thần Phong học viện. Vừa bước vào cửa, rất nhiều học sinh nhìn gã với vẻ hâm mộ. Rõ ràng có thể bình an trở về sau chuyến thám hiểm vùng đất chết, gã đã trở thành một thanh niên anh hùng.
Nhờ sự chỉ dẫn của một môn sinh Thần phong học viện Lăng Vân nhanh chóng tìm tới được văn phòng của Hiệu trưởng. Gõ cửa, bước vào trong, tại đây hắn gặp hiệu trưởng của tứ đại học viện đang bàn về chuyện của vùng đất chết.
Lăng Vân hành lễ với bọn họ rồi tiến đến ngồi lên một chiếc ghế bành. Hắn nói: "Các vị tiền bối, con đã nghỉ ngơi khỏe rồi, bây giờ sẽ kể lại với mọi người nghe những điều mắt thấy tai nghe ở vùng đất chết."
"Tốt!" Hiệu trưởng của Thần Phong học viện mặc dù nhiều ngày qua vô cùng mệt mỏi nhưng bây giờ cũng lộ ra vẻ vui mừng, háo hức.
Lần trước, Lăng Vân chỉ là qua loa đại khái về tình hình ở vùng đất chết. Gã nói rằng bản thân vì quá sợ hãi, đầu óc rối loạn, do đó trốn tránh được sự truy vấn - đương nhiên là kiếm cớ đánh bài chuồn. Trước khi sự việc chưa định hình được kết cục, gã không muốn bại lộ thủ đoạn. Lúc đó vẻ mặt của các hiệu trưởng của tứ đại học viện đều nhợt nhạt, kinh hoàng, toàn thân run rẩy, cho rằng hắn ta quả thật đã gặp phải điều sợ hãi khủng khiếp, nên không căn vặn hắn, dặn với hắn ta rằng khi nào tinh thần tốt hơn hãy kể lại thật tỷ mỷ.
Cho tới nay sự việc đã tiến triển theo đúng hướng Lăng Vân điều khiển . Gã cho rằng gã có thể khống chế được tình hình trước mắt, liền tới Thần Phong học viện để 'bẩm báo' một cách chi tiết hơn.
"Các vị Hiệu trưởng đại nhân! Tình hình sơ lược thì lần trước con cũng đã nói với mọi người rồi, bây giờ con sẽ nói lại một cách kỹ hơn. Lúc đó đầu óc con có chút hỗn loạn, có một số chuyện con vẫn nhớ nhưng lại không dám nói ra chỉ sợ rằng trong lúc kích động như vậy mọi người lại đưa ra những phán đoán sai lệch."
"Hả?" Hiệu trưởng của Tiên Vũ học viện mắt sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ có những chuyện quan trọng vẫn chưa nói ra hay sao?"
"Đúng vậy, lúc đó con không dám nói. Bây giờ con sẽ nói cho các vị tiền bối nghe, xin các tiền bối tự xem xét đánh giá."
"Được, ngươi nói đi!"
Lăng Vân kể lại chuyện cùng với vẻ mặt "ngu ngơ". Gã nói: "Lúc đó xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được, con vẫn cứ cho rằng đó là nhầm lẫn, vì vậy lúc trở về con vẫn không dám bẩm báo. Lúc đó Thần Nam có thể nói chuyện được với Vô Danh Thần ma. Hắn hiểu được những ngôn ngữ cổ xưa của Vô Danh Thần ma."
Việc này Lăng Vân vẫn chưa nói với các hiệu trưởng của tứ đại học viện. Gã thừa biết lời nói dối thuyết phục nhất chính là trong thật có giả, trong giả có thật. Hắn ta giữ lại một thông tin có thật để những lời nói dối mà hắn ta tự biên ra có sức thuyết phục. Lén phát hiện thấy bốn vị hiệu trưởng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, gã càng nhập vai hơn: "Bây giờ sau khi nghĩ lại con có thể khẳng định rằng đó là sự thật. Thần Nam quả thật có thể hiểu được những ngôn ngữ thần ma thời xa xưa. Các vị tiền bối nếu như không tin hãy đợi khi Mộng Khả Nhi tiên tử xuất hiện tung tích có thể hỏi nàng ấy!"
Suy nghĩ của cả bốn vị hiệu trưởng đang bị kéo căng trong suy tưởng. Hiệu trưởng Huyễn Ma học viện kích động nói: "Nói tiếp đi!"
"Thần Nam và Vô Danh Thần ma nói chuyện rất lâu, sau đó Vô Danh Thần ma đẩy chúng con vào một vùng đất rất lạ kỳ, gọi là Hư Thiên Huyễn Cảnh..." Lăng Vân nói trong giả có thật, trong thật có giả, cố gắng tạo ra cảnh Thần Nam nịnh bợ Vô Danh Thần ma và dựng lên cảnh Vô Danh Thần ma có thân tình với Thần Nam. Tất nhiên gã dùng những kỹ xảo ngôn ngữ cưỡng từ đoạt lý để tạo cho người nghe có cảm giác như vậy, rủ rỉ, tỷ tê kể không có bất cứ sơ hở nào.
Qua câu chuyện chi tiết của Lăng Vân, một bức tranh hiện ra trước mặt bốn lão giả. Đó là dường như Thần Nam và Vô Danh Thần ma có quan hệ thân mật với nhau, theo lý thuyết thì Vô Danh Thần ma sẽ không ra hạ thủ với bọn họ, nhưng cuối cùng không biết Thần Nam nói gì với Vô Danh Thần ma mà Vô Danh Thần ma đột nhiên quay sang ra tay với bọn họ, nhưng lại chừa Thần Nam ra, để hắn né sang một bên. Cuối cùng chỉ có Lăng Vân và Mộng Khả Nhi có thể thoát được.
Cuối cùng Lăng Vân bổ xung thêm dầu: "Không phải trên người con có mang theo Ma pháp quyển trục để bảo vệ tính mạng và phát huy tác dụng thì chỉ e rằng chỉ có Mộng Khả Nhi là có thể thoát được mà thôi. Trong khoảnh khắc con thoát khỏi Hư Thiên Huyễn Cảnh con đã quay nhìn lại và thấy được rằng hình như ngoài Thần Nam ra bảy ngươi kia dường như..."
"Dường như làm sao?" Hiệu trưởng của Chiến Thần học viện hỏi dồn.
Lăng Vân có vẻ không dám khẳng định, trầm tư nói: "Do con chỉ nhìn qua con thấy hình như ngoài Thần Nam ra, bảy người còn lại dường như đều đã gục ngã xuống đất..."
Cách nói mơ hồ càng dễ khiến cho người ta có cơ sở tin là sự thật. Dường như ngoài Thần Nam ra tất cả bảy người khác đều đã bị hại. Những thanh niên cao thủ xuất sắc nhất của tứ đại học viện đều ở trong số đó... điều này khiến cho trong lòng bốn vị hiệu trường đều cảm thấy đau đớn, tiếc nuối.
Đối với những lời Lăng Vân nói ra, nếu như có thế tìm được Mộng Khả Nhi đối chiếu nhất định sẽ phát hiện được nhiều chỗ sơ hở. Tuy nhiên Lăng Vân không hề lo lắng, hắn biết Mộng Khả Nhi hận Thần Nam tới tận xương tuỷ, huống hồ lúc Mộng Khả Nhi có ý giết gã, gã đã kịp thời giở mánh khoé rồi.
Lúc đó gã đã thề rằng không thể nói bừa những chuyện huyền hoặc xảy ra ở Hư Thiên Huyễn Cảnh, hơn nữa lại còn quyết tự tay giết chết Thần Nam để biểu thị sự ngưỡng mộ đối với Mộng Khả Nhi.
Hắn ta tin Mộng Khả Nhi tuyệt đối không trách mắng những lời nói dối của hắn ta, bởi vì Mộng Khả Nhi vô cùng hi vọng Thần Nam bị loại trừ. Trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, Lăng Vân đã nhìn thấy Mộng Khả Nhi dù là truyền nhân của Cổ Thánh địa nhưng những giới luật chính đạo căn bản không thể gò bó được nàng ta. Với cô nàng có tâm tư 'nhanh nhẹn' này, để đạt được một mục đích nào đó, trong hoàn cảnh cho phép, cô ta sẵn sàng thi triển bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhìn bốn vị hiệu trưởng của tứ đại học viện đều tỏ vẻ suy tư và bộ dạng kinh ngạc của hai người nữ sinh mang trà vào trong phòng, Lăng Vân cười thầm đắc ý ...
Tất cả nội dung tường trình của Lăng Vân giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm dấy lên từng đợt sóng. Tin tức như sóng lan nhanh trong Thần Phong học viện sau đó toả ra cả bên ngoài. Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, trong Tội Ác chi thành không ít người biết được tin tức này. Dưới sự kích động của một số người cố tình, quan hệ phức tạp và khó hiểu của Thần Nam và Vô Danh Thần ma đã được truyền đi thật ly kỳ thần bí.
Sau khi trả qua sự nhào nặn của những óc tưởng tượng, câu chuyện của Thần Nam đã được sáng tạo thêm, tương thưởng nhiều danh tính như: 'bán rẻ bạn bè', 'bỉ ổi vô sỉ ', 'ác ma chó má'.
Rất nhiều người đã hiểu Vô Danh Thần ma ứ sau hàng trăm năm thức dậy một lần, lại cần gấp tính mạng con người để làm lễ rửa tội, cần máu tươi để tế lễ và những thanh niên tư chất tốt chính là những món ăn hợp khẩu vị với ông ta, còn Thần Nam đích thị là sứ giả của ác ma. Tin đồn nhảm lan khắp hang cùng ngõ hẻm và các lời đồn đại không hề giống nhau nhưng có một điểm đồng nhất đó là Thần Nam là một nhân vật phản diện, là một kẻ tà ác.
Việc gần đây Thần Nam trở nên nổi tiếng lừng lẫy, vang danh khắp đại lục đã gây nên sự ganh ghét của rất nhiều người. Lần phong ba này, những người vốn chẳng liên quan gì này đóng vai trò quân chủ lực đổ thêm dầu vào lửa. Bọn chúng không ngại ngần tuyên truyền sự ác độc của Thần Nam.
Lời nói mập mờ, u mê thông qua nhiều lần xào nấu, nêm nếm thật cũng có thể biến thành giả, giả cũng có thể biến thành thật, huống hồ có không ít người sẵn sàng chấp nhận sự thật này.
Phong ba từ Thần Nam khởi phát càng ngày càng nóng, rối tinh rối mù lên. Ngoài Hiệu trưởng Thần phong học viện ra mặt ổn định tình hình hỗn loạn, những hiệu trưởng khác của tứ đại học viện vẫn lặng yên. Điều này càng khiến cho người ta tin rằng sự việc trên đúng là sự thật.
Ý đồ của Lăng Vân chỉ muốn làm cho cục diện rối loạn chứ không hề nghĩ sẽ làm cho mọi người tin vào những lời bịa đặt đó, mặc dù gã đã phái nhiều người thân tín trong gia tộc trà trộn vào trong các đám đông bôi nhọ, nói xấu Thần Nam nhưng hiệu quả lại vượt xa cả những dự liệu của hắn.
Lăng Vân cười thầm trong bụng. Đây chính là cái gọi là "nhân" tính! Gã không ngờ được rằng sự việc lại có thể phát triển tới mức độ này. Gã chỉ có thể than lên rằng mỗi người đều mang trong mình mầm mống độc ác ngay từ khi mới sinh ra.
"Thần Nam! Chỉ có thể trách ngươi quá nổi trội, khiến cho nhiều người ghen tức. Đúng là trời giúp ta! Đợi tới khi cục diện dần dần mất kiểm soát, tất cả mọi người đều biết vùng đất chết đã biến mất, còn ngươi lại bị đám người bất mãn với ngươi phát hiện ra ở trong vùng núi sâu, kết cục sự việc sẽ thực sự viên mãn, ha ha ha!"
Trên thực tế Lăng Vân cũng có rất nhiều áp lực. Nếu như sự việc bại lộ, không những hắn ta thân bại danh liệt mà ngay đến cả gia tộc nhà hắn cũng bị liên lụy. Một khi đã bắt đầu cuộc chơi, gã đã không thể thu tay về được nữa. Gã đã đặt chân trên một con đường không có đường lui.
Lão giả điềm nhiên, giọng sắc lạnh nói: "Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ sức mạnh thôi, vẫn còn rất nhiều người nữa đang tới đây nữa."
Đúng lúc này lại vọng tới những tiếng thét lớn vô cùng mạnh mẽ, Thần Nam thập phần lo lắng. Lại thêm một lão giả nữa.
Không dám nói nhiều, hắn lập tức sử dụng Thần Hư Bộ nhanh chóng thoát ra ngoài vòng vây.
Lão giả mặc khôi bào cũng nhanh chóng hành động, xuất chưởng đánh vào phía sau hắn. Thần Nam không nhìn chém ngược lại một kiếm ra phía sau, đồng thời trường đao trong tay nhanh chóng chém mạnh những kẻ ngăn cản ở phía trước.
Tinh quang Kiếm khí mà Thần Nam chém về phía sau va chạm với chưởng lực mạnh mẽ do lão giả đánh tới, phát ra những luồng ánh sáng chói mắt. Lực phản chấn khủng khiếp khiến Thần Nam cảm thấy tức ngực, vô cùng khó chịu, may thay không chút thương tổn. Hắn lợi dụng sự phản chấn này nhanh chóng lao lên phía trước, trường đao trong tay như lưỡi hái tử thần vô tình chém xuống, những người ngăn chặn hắn trong chớp mắt đều mất mạng, cứ thế nát nhừ.
Thần Nam sử dụng Thần Hư Bộ, lao nhanh như bay xuyên qua đám mây huyết nhục mịt mù, chạy về phía vùng đất chết. Bây giờ hắn chỉ có thể chạy trốn về nơi đó, những hướng khác đều đã bị đám người kia vây chặt.
Thần Nam chạy thoát chưa được bao lâu, một ông già mặc hắc bào kinh pháp như bay tìm tới khoảng rừng vừa diễn ra cuộc chiến. Ông ta khẽ hỏi ông già mặc khôi bào: "Kẻ chạy trốn về phía vùng đất chết là ai?"
"Thần Nam!"
"Hừ! Quả nhiên là hắn. Chúng ta cũng không cần phải gấp gáp, tránh kinh động tới Vô Danh Thần ma của vùng đất chết. Dù sao tất cả những con đường trở về đều bị chúng ta phong tỏa cả rồi, dù hắn có mọc thêm cánh cũng không thể thoát được."
Sự thật thì Vô Danh Thần ma đã sớm nhận ra khí tức của đám người này, chỉ là không hề có hành động gì. Những tu luyện giả chưa đạt tới Lục Giai cảnh giới nếu như không tự ý xông vào vùng đất chết thì khó có thể "hấp dẫn" được ông ta.
Mộng Khả Nhi đứng quan sát trên đỉnh núi xa. Nàng ta tỏ tường mọi việc xảy ra nhưng cũng không hề có hành động.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Thần Nam bôn đào trong phạm vi vùng đất chết và năm dặm bên ngoài khu sơn lâm. Hắn đã chém chết bốn giai vị cao thủ, đương nhiên đa số là tập kích.
Hắn hết lần này tới lần khác âm thầm ẩn nhập vào rừng, dựa vào linh giác nhạy cảm của mình tìm kiếm, dưới mắt hắn những cao thủ ẩn tích trong rừng không thể có nơi nào để lẩn trốn. Hắn liên tục phản kích hạ sát rất nhiều cao thủ đang bao vây, khiến cho đám người này giận dữ vô cùng, đồng thời cũng hết sức lo lắng.
Mộng Khả Nhi vẫn ẩn nấp ở chỗ kín lạnh lùng quan sát. Nàng ta không ra tay chính vì một mặt là không muốn để lộ hành tung, mặt khác chính là sợ kinh động tới Vô Danh Thần ma.
Vùng đất chết biến đổi kinh thiên. Nội trong ba ngày, ánh sáng bao quanh vùng đất chết càng ngày càng mờ đi, tựa như hòa cùng chân không, Thần Nam từng thử đi vào bên trong vùng đất chết nhưng chỉ cách còn mươi bước hắn liền bị một lực rất mạnh đẩy ra. Hắn biết Khốn Thiên đại trận đã tái lập, bắt đầu hoạt động trở lại. Dường như không lâu nữa, vùng đất chết sẽ hoàn toàn biến mất.
Sang ngày thứ năm, Thần Nam lại "làm thịt" thêm hai tên cao thủ đã có cấp bậc. Thủ lĩnh của nhóm truy sát trong khu rừng này vô cùng xót xa. Để đào luyện ra một giai vị cao thủ cần không biết bao nhiêu thời gian và sức lực, thế mà chỉ trong vẻn vẹn có mấy ngày đã bị người ta giết chết mấy người, ông ta nổi giận điên cuồng,nhưng thuỷ chung vẫn không dám đuổi tới vùng đất chết.
Tuy nhiên tất cả đều thay đổi trong sáng ngày thứ sáu, Thần Nam vừa tỉnh mộng, đã cảm thấy luồng khí chết chóc khiến người ta cảm thấy u uất và áp lực đè nặng đều đột nhiên biến mất. Hắn vội vàng quan sát xung quanh. Sau khi quan sát cẩn thận tỷ mỉ hắn đột nhiên thất sắc kinh hãi. Vùng đất chết và cả quả núi lớn ở kề bên nó đã biến mất! Biến mất tăm không để lại vết tích gì.
Mặc dù đã được Vô Danh Thần ma cho biết những chuyện có thể xảy ra nhưng hắn vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Điều này thật khó có thể hình dung được!
Kinh ngạc, bàng hoàng, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài não nuột. Thám thính vùng đất chết lần này đã xảy ra biết bao nhiêu điều kỳ lạ, quá nhiều chuyện khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra. Tuy nhiên bây giờ hắn chỉ có thể coi như tạm phong ấn ký ức, những chuyện như thế hiện ngoài tầm với của hắn. Hiện tại hắn cũng lực bất tòng tâm, căn bản vô năng tìm hiểu! Phải quên đi tất cả! Tạm thời quên đi tất cả!
Lúc định thần lại, Thần Nam chợt phát hiện ra rằng hắn không còn tấm bình phong an toàn nữa. Vùng đất chết biến mất, đám cao thủ mai phục cách đây năm dặm sẽ không còn kiêng nể, e sợ nữa, chúng sẽ nhanh chóng đổ xô tới đây.
Ba phía giờ đều bị vây kín, chỉ còn phương hướng mà trước đây là vùng đất chết vẫn chưa bị phong toả. Nhưng hướng đó là núi non trùng trùng điệp điệp, đường về Tội Ác chi thành lại càng ngày càng xa.
Đám người ở cách đó năm dặm cũng sớm phát hiện áp lực đáng sợ của vùng tử địa đột nhiên biến mất. Tất cả đều lộ vẻ vui mừng, vô số người ào ạt xông về phía trước.
Mộng Khả Nhi từ trên đỉnh núi cao, từ xa chứng kiến mọi chuyện, khóe miệng khẽ nở nụ cười thú vị.
Nhìn vào khu rừng, Thần Nam thấy những bóng người thấp thoáng tiến lại gần, hắn khẽ thở dài. Bây giờ xem ra chỉ có thể chạy trốn bởi vì hắn đã trông thấy ba lão già có võ công của xấp xỉ với hắn tham gia truy bắt, cộng thêm đám giai vị cao thủ giúp sức, hắn không còn một chút hy vọng chiến thắng.
Trước lúc bôn tẩu, Thần Nam không quên ngoác mồm chửi lại: "Đám rùa đen thối tha các ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây đòi các ngươi bồi thường gấp mười lần!" Chửi xong hắn cũng kịp đưa tay ra phía sau làm một động tác thô bỉ, rồi quay người biến gấp vào trong những dãy núi. Ba ông già giận tới râu dựng ngược, gào thét điên khùng: " Đồ thỏ đế nhãi nhép kia, không được chạy!"
Một người thanh niên ở bên cạnh nói khẽ: "Sư phụ người gọi hắn ta là đồ thỏ nhãi nhép há chẳng phải chúng ta đang diễn tuồng cuộc chạy thi giữa rùa và thỏ a..."
"Đồ khốn kiếp! Đuổi theo hắn cho ta!" Ông già mặc khôi bào diên tiết cho gã một cái bạt tai, sau đó lệnh cho đám người ở phía sau đuổi gấp.
Hắc bào lão giả dừng lại, viết vội một mẩu giấy, buộc vào chân của bồ câu đưa thư, sau đó tung lên.
Mộng Khả Nhi ẩn tung theo dõi đám người chạy đua trong núi sâu. Điều khiển Ngọc Liên Đài bay lên trên không trung, Cầm Long Thủ của nàng ta xuất nhẹ, bồ câu đưa thư bay qua đỉnh núi lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay.
Mộng Khả Nhi lấy mảnh giấy buộc ở chân bồ câu đưa thư ra, chăm chú đọc, trên mảnh giấy viết một dòng chữ nhỏ: "Vùng đất chết đã hoàn toàn biến mất, tuy nhiên vẫn chưa bắt được Thần Nam. Hắn ta đang chạy vào trong núi sâu..."
Mộng Khả Nhi khẽ mỉm cười. Buộc mảnh giấy vào chân chim bồ câu rồi lại thả bay đi.
Những ngày này Lăng Vân ở Tội Ác chi thành ăn ngủ không yên, chỉ sợ những người tiến nhập vùng đất chết có thể thoát ra, trở về. Lúc chim bồ câu đưa thư hạ xuống bên cạnh,
gã vội vàng nôn nóng mở nhanh mảnh giấy, sau khi đọc qua một lượt bất giác cau mày lại. Gã lẩm bẩm một mình: "Tên này sao may mắn thế! Thoát được ra ngoài. Đúng là thật phiền phức. Ngươi vĩnh viễn ở lại vùng đất chết đó có phải tốt biết bao không?"
Lăng Vân hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại, hắn ta độc ác hạ tự sự: "Con người không biết sống vì chính bản thân thì trời chu đất diệt, đừng trách ta, ta cũng chỉ là thân bất do k ỷ!"
Những ngày này, đã có vài vị cao thủ tiền bối được tứ đại học viện dùng Phi long lần lượt đón về đây. Sự có mặt của các tiền bối cao thủ, giới tu luyện ở Tội Ác chi thành dần dần cũng bình tĩnh lại.
Mười đại thanh niên cao thủ ra đi chỉ có hai người trở về, tám người lại bị nhốt trong vùng đất chết, sống chết không rõ. Những thiếu niên cao thủ kiệt xuất nhất - tương lai của tứ đại học viện đều có ở trong nhóm này...sự việc này khiến cho thầy trò của cả tứ đại học viện cảm thấy vô cùng nặng nề.
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, ánh tà dương đổ bóng Thần phong học viện, ngôi trường cổ kính hàng nghìn năm tuổi thêm tráng lệ uy nghi.
Lăng Vân từ nhà trọ đi thẳng tới Thần Phong học viện. Vừa bước vào cửa, rất nhiều học sinh nhìn gã với vẻ hâm mộ. Rõ ràng có thể bình an trở về sau chuyến thám hiểm vùng đất chết, gã đã trở thành một thanh niên anh hùng.
Nhờ sự chỉ dẫn của một môn sinh Thần phong học viện Lăng Vân nhanh chóng tìm tới được văn phòng của Hiệu trưởng. Gõ cửa, bước vào trong, tại đây hắn gặp hiệu trưởng của tứ đại học viện đang bàn về chuyện của vùng đất chết.
Lăng Vân hành lễ với bọn họ rồi tiến đến ngồi lên một chiếc ghế bành. Hắn nói: "Các vị tiền bối, con đã nghỉ ngơi khỏe rồi, bây giờ sẽ kể lại với mọi người nghe những điều mắt thấy tai nghe ở vùng đất chết."
"Tốt!" Hiệu trưởng của Thần Phong học viện mặc dù nhiều ngày qua vô cùng mệt mỏi nhưng bây giờ cũng lộ ra vẻ vui mừng, háo hức.
Lần trước, Lăng Vân chỉ là qua loa đại khái về tình hình ở vùng đất chết. Gã nói rằng bản thân vì quá sợ hãi, đầu óc rối loạn, do đó trốn tránh được sự truy vấn - đương nhiên là kiếm cớ đánh bài chuồn. Trước khi sự việc chưa định hình được kết cục, gã không muốn bại lộ thủ đoạn. Lúc đó vẻ mặt của các hiệu trưởng của tứ đại học viện đều nhợt nhạt, kinh hoàng, toàn thân run rẩy, cho rằng hắn ta quả thật đã gặp phải điều sợ hãi khủng khiếp, nên không căn vặn hắn, dặn với hắn ta rằng khi nào tinh thần tốt hơn hãy kể lại thật tỷ mỷ.
Cho tới nay sự việc đã tiến triển theo đúng hướng Lăng Vân điều khiển . Gã cho rằng gã có thể khống chế được tình hình trước mắt, liền tới Thần Phong học viện để 'bẩm báo' một cách chi tiết hơn.
"Các vị Hiệu trưởng đại nhân! Tình hình sơ lược thì lần trước con cũng đã nói với mọi người rồi, bây giờ con sẽ nói lại một cách kỹ hơn. Lúc đó đầu óc con có chút hỗn loạn, có một số chuyện con vẫn nhớ nhưng lại không dám nói ra chỉ sợ rằng trong lúc kích động như vậy mọi người lại đưa ra những phán đoán sai lệch."
"Hả?" Hiệu trưởng của Tiên Vũ học viện mắt sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ có những chuyện quan trọng vẫn chưa nói ra hay sao?"
"Đúng vậy, lúc đó con không dám nói. Bây giờ con sẽ nói cho các vị tiền bối nghe, xin các tiền bối tự xem xét đánh giá."
"Được, ngươi nói đi!"
Lăng Vân kể lại chuyện cùng với vẻ mặt "ngu ngơ". Gã nói: "Lúc đó xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được, con vẫn cứ cho rằng đó là nhầm lẫn, vì vậy lúc trở về con vẫn không dám bẩm báo. Lúc đó Thần Nam có thể nói chuyện được với Vô Danh Thần ma. Hắn hiểu được những ngôn ngữ cổ xưa của Vô Danh Thần ma."
Việc này Lăng Vân vẫn chưa nói với các hiệu trưởng của tứ đại học viện. Gã thừa biết lời nói dối thuyết phục nhất chính là trong thật có giả, trong giả có thật. Hắn ta giữ lại một thông tin có thật để những lời nói dối mà hắn ta tự biên ra có sức thuyết phục. Lén phát hiện thấy bốn vị hiệu trưởng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, gã càng nhập vai hơn: "Bây giờ sau khi nghĩ lại con có thể khẳng định rằng đó là sự thật. Thần Nam quả thật có thể hiểu được những ngôn ngữ thần ma thời xa xưa. Các vị tiền bối nếu như không tin hãy đợi khi Mộng Khả Nhi tiên tử xuất hiện tung tích có thể hỏi nàng ấy!"
Suy nghĩ của cả bốn vị hiệu trưởng đang bị kéo căng trong suy tưởng. Hiệu trưởng Huyễn Ma học viện kích động nói: "Nói tiếp đi!"
"Thần Nam và Vô Danh Thần ma nói chuyện rất lâu, sau đó Vô Danh Thần ma đẩy chúng con vào một vùng đất rất lạ kỳ, gọi là Hư Thiên Huyễn Cảnh..." Lăng Vân nói trong giả có thật, trong thật có giả, cố gắng tạo ra cảnh Thần Nam nịnh bợ Vô Danh Thần ma và dựng lên cảnh Vô Danh Thần ma có thân tình với Thần Nam. Tất nhiên gã dùng những kỹ xảo ngôn ngữ cưỡng từ đoạt lý để tạo cho người nghe có cảm giác như vậy, rủ rỉ, tỷ tê kể không có bất cứ sơ hở nào.
Qua câu chuyện chi tiết của Lăng Vân, một bức tranh hiện ra trước mặt bốn lão giả. Đó là dường như Thần Nam và Vô Danh Thần ma có quan hệ thân mật với nhau, theo lý thuyết thì Vô Danh Thần ma sẽ không ra hạ thủ với bọn họ, nhưng cuối cùng không biết Thần Nam nói gì với Vô Danh Thần ma mà Vô Danh Thần ma đột nhiên quay sang ra tay với bọn họ, nhưng lại chừa Thần Nam ra, để hắn né sang một bên. Cuối cùng chỉ có Lăng Vân và Mộng Khả Nhi có thể thoát được.
Cuối cùng Lăng Vân bổ xung thêm dầu: "Không phải trên người con có mang theo Ma pháp quyển trục để bảo vệ tính mạng và phát huy tác dụng thì chỉ e rằng chỉ có Mộng Khả Nhi là có thể thoát được mà thôi. Trong khoảnh khắc con thoát khỏi Hư Thiên Huyễn Cảnh con đã quay nhìn lại và thấy được rằng hình như ngoài Thần Nam ra bảy ngươi kia dường như..."
"Dường như làm sao?" Hiệu trưởng của Chiến Thần học viện hỏi dồn.
Lăng Vân có vẻ không dám khẳng định, trầm tư nói: "Do con chỉ nhìn qua con thấy hình như ngoài Thần Nam ra, bảy người còn lại dường như đều đã gục ngã xuống đất..."
Cách nói mơ hồ càng dễ khiến cho người ta có cơ sở tin là sự thật. Dường như ngoài Thần Nam ra tất cả bảy người khác đều đã bị hại. Những thanh niên cao thủ xuất sắc nhất của tứ đại học viện đều ở trong số đó... điều này khiến cho trong lòng bốn vị hiệu trường đều cảm thấy đau đớn, tiếc nuối.
Đối với những lời Lăng Vân nói ra, nếu như có thế tìm được Mộng Khả Nhi đối chiếu nhất định sẽ phát hiện được nhiều chỗ sơ hở. Tuy nhiên Lăng Vân không hề lo lắng, hắn biết Mộng Khả Nhi hận Thần Nam tới tận xương tuỷ, huống hồ lúc Mộng Khả Nhi có ý giết gã, gã đã kịp thời giở mánh khoé rồi.
Lúc đó gã đã thề rằng không thể nói bừa những chuyện huyền hoặc xảy ra ở Hư Thiên Huyễn Cảnh, hơn nữa lại còn quyết tự tay giết chết Thần Nam để biểu thị sự ngưỡng mộ đối với Mộng Khả Nhi.
Hắn ta tin Mộng Khả Nhi tuyệt đối không trách mắng những lời nói dối của hắn ta, bởi vì Mộng Khả Nhi vô cùng hi vọng Thần Nam bị loại trừ. Trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, Lăng Vân đã nhìn thấy Mộng Khả Nhi dù là truyền nhân của Cổ Thánh địa nhưng những giới luật chính đạo căn bản không thể gò bó được nàng ta. Với cô nàng có tâm tư 'nhanh nhẹn' này, để đạt được một mục đích nào đó, trong hoàn cảnh cho phép, cô ta sẵn sàng thi triển bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhìn bốn vị hiệu trưởng của tứ đại học viện đều tỏ vẻ suy tư và bộ dạng kinh ngạc của hai người nữ sinh mang trà vào trong phòng, Lăng Vân cười thầm đắc ý ...
Tất cả nội dung tường trình của Lăng Vân giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm dấy lên từng đợt sóng. Tin tức như sóng lan nhanh trong Thần Phong học viện sau đó toả ra cả bên ngoài. Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, trong Tội Ác chi thành không ít người biết được tin tức này. Dưới sự kích động của một số người cố tình, quan hệ phức tạp và khó hiểu của Thần Nam và Vô Danh Thần ma đã được truyền đi thật ly kỳ thần bí.
Sau khi trả qua sự nhào nặn của những óc tưởng tượng, câu chuyện của Thần Nam đã được sáng tạo thêm, tương thưởng nhiều danh tính như: 'bán rẻ bạn bè', 'bỉ ổi vô sỉ ', 'ác ma chó má'.
Rất nhiều người đã hiểu Vô Danh Thần ma ứ sau hàng trăm năm thức dậy một lần, lại cần gấp tính mạng con người để làm lễ rửa tội, cần máu tươi để tế lễ và những thanh niên tư chất tốt chính là những món ăn hợp khẩu vị với ông ta, còn Thần Nam đích thị là sứ giả của ác ma. Tin đồn nhảm lan khắp hang cùng ngõ hẻm và các lời đồn đại không hề giống nhau nhưng có một điểm đồng nhất đó là Thần Nam là một nhân vật phản diện, là một kẻ tà ác.
Việc gần đây Thần Nam trở nên nổi tiếng lừng lẫy, vang danh khắp đại lục đã gây nên sự ganh ghét của rất nhiều người. Lần phong ba này, những người vốn chẳng liên quan gì này đóng vai trò quân chủ lực đổ thêm dầu vào lửa. Bọn chúng không ngại ngần tuyên truyền sự ác độc của Thần Nam.
Lời nói mập mờ, u mê thông qua nhiều lần xào nấu, nêm nếm thật cũng có thể biến thành giả, giả cũng có thể biến thành thật, huống hồ có không ít người sẵn sàng chấp nhận sự thật này.
Phong ba từ Thần Nam khởi phát càng ngày càng nóng, rối tinh rối mù lên. Ngoài Hiệu trưởng Thần phong học viện ra mặt ổn định tình hình hỗn loạn, những hiệu trưởng khác của tứ đại học viện vẫn lặng yên. Điều này càng khiến cho người ta tin rằng sự việc trên đúng là sự thật.
Ý đồ của Lăng Vân chỉ muốn làm cho cục diện rối loạn chứ không hề nghĩ sẽ làm cho mọi người tin vào những lời bịa đặt đó, mặc dù gã đã phái nhiều người thân tín trong gia tộc trà trộn vào trong các đám đông bôi nhọ, nói xấu Thần Nam nhưng hiệu quả lại vượt xa cả những dự liệu của hắn.
Lăng Vân cười thầm trong bụng. Đây chính là cái gọi là "nhân" tính! Gã không ngờ được rằng sự việc lại có thể phát triển tới mức độ này. Gã chỉ có thể than lên rằng mỗi người đều mang trong mình mầm mống độc ác ngay từ khi mới sinh ra.
"Thần Nam! Chỉ có thể trách ngươi quá nổi trội, khiến cho nhiều người ghen tức. Đúng là trời giúp ta! Đợi tới khi cục diện dần dần mất kiểm soát, tất cả mọi người đều biết vùng đất chết đã biến mất, còn ngươi lại bị đám người bất mãn với ngươi phát hiện ra ở trong vùng núi sâu, kết cục sự việc sẽ thực sự viên mãn, ha ha ha!"
Trên thực tế Lăng Vân cũng có rất nhiều áp lực. Nếu như sự việc bại lộ, không những hắn ta thân bại danh liệt mà ngay đến cả gia tộc nhà hắn cũng bị liên lụy. Một khi đã bắt đầu cuộc chơi, gã đã không thể thu tay về được nữa. Gã đã đặt chân trên một con đường không có đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.