Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 90: Đại Trận

Lục Dã Thiên Hạc

11/11/2017

Lỗ hổng đại trận, quả là nơi yếu ớt nhất, dường như không có đại trận hộ sơn ở nơi này, đoàn người dẫn đầu không khỏi vui sướng một trận.

Huyền Cơ bị truyền tống trận trực tiếp ném đến gần lỗ hổng, thấy mọi người hứng trí bừng bừng không khỏi hơi hơi nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, không thấy được thân ảnh Mạc Thiên Liêu, cũng không thấy được Thanh Đồng, trong lòng không khỏi lo lắng một chút.

“Tới trước được trước, chúng ta mau vào đi thôi,” người Vạn Quỷ Môn hưng phấn không thôi, kéo một đệ tử Lưu Vân Tông nói,“Đã đến ma cung, đạo hữu không ngại lấy bản đồ ra chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

“Trong tay chư vị cũng có, tội gì muốn xem cái của ta.” Đệ tử kia Lưu Vân Tông bỏ tay ma tu ra.

“Hừ, ai biết đồ các ngươi đưa có thật hay không.” Người Vạn Quỷ Môn nhất quyết không tha, bắt đầu dây dưa.

Đang khắc khẩu, một đạo uy áp rất mạnh đánh tới, người Vạn Quỷ Môn vội vàng lui về phía sau, hóa ra là Lưu Bích vừa kịp chạy tới.

“Bản đồ trong tay chư vị đều giống nhau,” Lưu Bích lấy tấm khăn che môi,“Nếu không tin, có thể cùng theo với bọn ta.” Dứt lời, liền dẫn đầu đệ tử Lưu Vân Tông đi vào.

Lúc này người chạy tới cũng không nhiều, chính đạo cộng thêm ma môn cũng không đủ hai mươi người, tất cả mọi người nghĩ tới trước được trước, tự nhiên cũng không trì hoãn gì, liền cùng Lưu Bích đi vào.

Huyền Cơ chậm rãi lui về phía sau, xoay người muốn đi.

“Ấy, sư thúc, sao người không đi vào!” Mặc Hùng vừa muốn đi vào, quay đầu nhìn thấy sư thúc đứng ở xa xa, vội vàng tiến lên giữ chặt hắn,“Đi mau, không chừng một lát sau bọn họ lại giở thủ đoạn ngăn người đến sau đấy.”

Vừa dứt lời, quả nhiên thấy người Vạn Quỷ Môn nhanh chóng cắm cờ trận xuống mặt đất.

“Không……” Huyền Cơ nói còn chưa nói xong, liền bị Mặc Hùng sức lớn vô cùng một phen khiêng lên, nhảy lên một cái, xông vào.

Bởi vì đại trận hộ sơn nay cực kỳ suy yếu, mọi người cũng nhìn không ra biên giới lỗ hổng ở nơi nào, phạm vi khoảng chừng cũng bằng đỉnh núi này.

Người Vạn Quỷ Môn cứ cách mỗi ba thước liền cắm cờ trận, bao lấy xung quanh đỉnh núi, sau đó ba người cùng nhau kết ấn, khởi động cờ trận. Theo một tiếng quỷ rít bén nhọn, quỷ khí đậm đen nháy mắt bao trùm toàn bộ đỉnh núi.

Quỷ khí Vạn Quỷ Môn, dính vào người lập tức thối rữa, mà có thể xuyên thấu kết giới phòng ngự, nếu không phòng bị, lây dính đến da thịt, lập tức thối rữa, khó có thể chữa khỏi.

Người Vạn Cổ Môn bên kia, vừa đi vừa vẩy độc trùng hai bên đường.

“Đê tiện.” Đệ tử Thanh Vân Tông cắn răng mắng.

“Chê chúng ta đê tiện, vậy ngươi giải quyết sạch sẽ hết đám trùng độc ấy đi,” người Vạn Cổ môn cười ném trùng độc đến trên người Thanh Vân Tông,“Nhưng đừng bị thương đến sư đệ sư muội của ngươi ở phía sau.”

Thanh Vân Tông đệ tử rút kiếm, một kiếm chém đứt con trùng kia, hừ lạnh một tiếng:“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu, chờ ta đi giải quyết trùng độc, các ngươi liền sẽ ở sau lưng hạ sát thủ.” Nói xong, liền cùng đi với người Lưu Vân Tông, Vân Tùng cùng Vân Diên không chạy tới, gã chỉ có thể đi cùng trưởng lão phái khác.

Người Vạn Cổ Môn mắng một tiếng sau lưng đệ tử Thanh Vân Tông: “Ngụy quân tử.” Nói được đến đường hoàng, cũng không ngăn cản bọn họ bày trận ném trùng, muốn lấy bảo vật còn không muốn làm bẩn thanh danh, nhìn khiến người ghê tởm.

Lỗ hổng chính là một đỉnh núi, từ đỉnh núi nhảy xuống, là một mảnh rừng rậm.

Đinh Tử Ngọc đánh dấu trên bản đồ, trong rừng rậm có khốn trận, không cẩn thận sẽ rơi vào, vĩnh viễn đều không ra được, biện pháp duy nhất là bay lên, ở trên không trung bay xuyên qua rừng cây.

Lúc trước ma cung canh phòng nghiêm ngặt, bay trên không không thể nghi ngờ là tìm chết, nhưng hiện tại ma cung không có một bóng người, bay trên không tự nhiên là an toàn.

Bản đồ này thật hữu dụng, mọi người liên tiếp tránh được mấy chỗ cơ quan, tiến vào càng sâu hơn. Đồng thời, những người đến sau phát hiện trận pháp Vạn Quỷ Môn, một bên mắng chửi, một bên nghĩ biện pháp khác, rất nhanh liền có người phát hiện trận pháp suy yếu, còn có nơi khác trống không.

Ban đầu đại trận hộ sơn tựa như một chiếc lồng trong suốt, người bình thường đi tới, sẽ chạm phải cái lồng kia, không thể hướng về phía trước, mạnh mẽ tới gần, sẽ lập tức bị bắn ngược đi ra ngoài. Nay cái lồng suy yếu, liền xuất hiện một ít lỗ hổng lớn nhỏ, từ mấy động này chui vào là được.

Mạc Thiên Liêu bước qua đại môn Ma cung, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, cũng không phải cảnh bậc thang đỏ như máu nhìn thấy qua tinh thạch, mà là lâu dài, phủ kín bậc thang tinh thạch trong suốt. Hai bên bậc thang, là vách núi chật hẹp dốc đứng, chỉ đủ hai người song song đi qua.



Trên vách núi có rất nhiều chỗ lõm, trên đó có khảm linh thạch lớn nhỏ, cũng không phải khoe khoang giàu có như Thí Địa tôn giả, mấy linh thạch này chính là chống đỡ trận pháp, cơ quan chằng chịt dày đặc trên vách núi. Ai dám xúc động cơ quan nơi này, mặc dù là hóa thần đại năng, cũng bảo đảm chết không toàn thây.

Mấy trận pháp này chủ yếu là dùng để kinh sợ người khác, cho nên nhiều năm như vậy cũng không ai chạm qua, linh thạch trên đó vẫn phát sáng lòe lòe như trước, linh khí dư thừa.

Hổ mập theo sau Mạc Thiên Liêu, vểnh lỗ tai nhìn trái nhìn phải, thật nhiều linh thạch! Thế nhưng bên cạnh linh thạch, vừa nhìn liền biết là cơ quan hảo hạng, khẳng định có thể đâm da hổ của hắn thành vải thưa!

Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng đi lên bậc thang tinh thạch, thần niệm vừa động, khởi động trận pháp nơi này, bậc thang tinh thạch lại động lên, sợ tới mức hổ mập nhanh chóng bắt lấy vạt áo hắn. Rồi sau đó, bậc thang giống chiếc cầu trên tiên giới trong truyền thuyết, vững vàng nổi lên, đứng bất động, liền có thể bị truyền tống đến chỗ cuối.

Ma cung ba trăm năm không có người đặt chân, cỏ hoang um tùm.

Ma cung Đoán Thiên cũng không phải là một chỉnh thể, mà vốn dựa vào thế núi để xây, thuận theo tự nhiên. Có đất bằng lớn thì xây cung điện, có đất bằng nhỏ thì xây đình đài, có dốc thấp liền thì xây hành lang mái cong, có sườn núi thì xây hành lang chín khúc. Tất cả kiến trúc đều dựa vào núi mà xây, tùy thế núi mà lên xuống, nhưng khắp nơi lại tương liên.

Trên đường dốc đều xây cầu thang tinh thạch, chỉ cần đặt đầy đủ linh thạch, liền có thể không ngừng chuyển động.

Thanh Đồng tựa cằm trên vai Mạc Thiên Liêu, lẳng lặng nhìn mấy cảnh trí vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Mạc Thiên Liêu cũng không buông y xuống, cứ ôm như vậy, một đường hướng đến nội cung.

Hổ mập nhìn đến trợn mắt há mồm, chỗ này nhìn nhìn, chỗ kia sờ sờ.

Truyền thuyết trong ma cung khắp nơi đều là trận pháp nguy hiểm, Mạnh Hổ cùng Mạc Thiên Liêu, ngoại trừ ở cổng lớn nhìn thấy, còn lại các nơi chưa từng nhìn thấy trận pháp nào. Hang ma này thoạt nhìn quả thật chính là tiên cảnh, nơi nào có khủng bố âm trầm, sát khí tầng tầng như trong truyền thuyết?

Trên vách núi hành lang gấp khúc, có xây một thác nước lớn, hành lang vốn trong suốt, có thể nhìn thấy dòng nước chảy xiết dưới chân. Xuyên qua hành lang gấp khúc, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa.

Bên ngoài cung điện đều là dùng các loại đá đen tuyền tạo ra, tuy rằng cũng tinh xảo, nhưng vẫn có một loại cảm giác uy nghiêm. Sau hành lang, chính là một thung lũng quần sơn vờn quanh.

Rường cột chạm trổ, mái cong tẩu thú, ôn tuyền lớn nhỏ, sưởi ấm nơi này khiến sương khói lượn lờ.

Bên trong cung điện không có tro bụi, sạch sẽ đến mức dường như hôm qua còn có người cư trụ.

Bởi vì mèo nhỏ không thích hạ nhân quấy rầy, Mạc Thiên Liêu liền dựng trận pháp chống bụi bên trong nội cung, không cần quét tước. Trên giường rộng rãi trải khăn đen tuyền thêu hoa văn đỏ, thoạt nhìn mềm mại thoải mái.

“Bảo bối, trước tiên ở nơi này nghỉ một lát, ta đi bắt chuột, xong xuôi sẽ về với em.” Mạc Thiên Liêu thả Thanh Đồng xuống giường, hôn một cái xuống đôi mắt xinh đẹp nọ.

Thanh Đồng nhìn trái nhìn phải, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, hai ba cái nhảy vào cái ổ nhỏ bên cạnh giường lớn

Phía dưới cái ổ nhỏ kia có đài cao, ngang bằng cùng giường. Cái ổ nho nhỏ cũng không lớn, chỉ vừa đủ bọc lấy thân hình be bé của mèo con, thoạt nhìn có chút chật chội.

“Đây là cái đệm hồi trước của em, hiện tại ngủ không được.” Mạc Thiên Liêu nhịn không được nhếch môi cười.

Mèo nhỏ không để ý tới hắn, thản nhiên cuộn thành cầu ở trong ổ, cọ cọ thảm nhung dưới thân.

Con hổ mập trố mắt nhìn sau một lúc lâu, thật sự nhịn không được hóa thành hình người: “Sư đệ, sao ngươi quen thuộc với nơi này như vậy?”

Mạc Thiên Liêu cười cười, ngẩng đầu xoa xoa đầu hổ mập, về đến nhà, hắn không khỏi thả lỏng, tâm tình cũng rất là sung sướng:“Đi, mang ngươi đi xem vài thứ tốt.”

Mạnh Hổ nghe nói Mạc Thiên Liêu dẫn hắn đi tìm bảo, liền hứng trí bừng bừng đi theo. Làm một con hổ chỉ dựa vào môn phái cung cấp nuôi dưỡng, hắn rất là nghèo. Trong ma cung Đoán Thiên nơi nơi đều là bảo vật, tùy tiện lấy nến đi ra ngoài, cũng có thể đổi không ít tiền. Đáng tiếc, trời bất toại hổ nguyện. Dọc đường đi, nhìn thấy những thứ ngã trái ngã phải bên ngoài trong cung, đồ đáng giá đều bị cướp sạch không còn, chắc là đám nô bộc chạy trốn lấy đi, Mạnh Hổ đau lòng nhe răng, của cải Đoán Thiên có bị cướp hết đi không đây.

Rẽ trái rẽ phải đi đến trước một đại điện nguy nga, Mạc Thiên Liêu đặt tay ở trên cột đá trước cửa, thần niệm vừa động, cửa đá to lớn liền ầm ầm mở ra.

“Sư huynh yên tâm, của cải nhà ta coi như giàu có, nhất thời nửa khắc đào không hết được.” Mạc Thiên Liêu chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, cười vang nói.



Mạnh Hổ còn chưa kịp tỉnh lại từ câu kia “Nhà ta của cải giàu có”, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Toàn bộ cung điện không có phân tầng, cung điện cao ba trượng thoạt nhìn cực kỳ trống trải, mới vừa đi vào, liền bị hoa mắt. Núi linh thạch a! Vài tòa núi linh thạch nha!

Linh thạch trân quý, linh thạch của tu sĩ bình thường đều sẽ đặt ở bên trong pháp khí chứa đồ, chưa từng gặp người nào tùy ý vứt trên mặt đất như vậy, còn vứt thành núi!

Mạc Thiên Liêu ném cho Mạnh Hổ một cái túi chứa đồ nhỏ:“Chọn chút linh thạch thượng phẩm.”

“Cho, cho ta?” Mạnh Hổ ngồi xổm dưới chân núi linh thạch, há hốc miệng.

“Làm xong việc, còn lại liền cho ngươi.” Mạc Thiên Liêu vỗ hổ mập một bàn tay, này thứ này đều không phải là linh thạch tốt nhất, bên trong hộp chứa đồ trên giá phía sau núi linh thạch, có chứa linh thạch cực phẩm, mới là đáng giá nhất.

Nhưng mà, chỉ chữa trị pháp trận, còn không cần hắn phải dùng đến linh thạch cực phẩm.

Mắt Mạnh Hổ sáng ngời, choáng váng bị Mạc Thiên Liêu lôi đến một đống linh thạch, lại choáng váng bị hắn kéo đi lắp linh thạch.

Hai người ngự kiếm, lượn một vòng ở bên ngoài toàn bộ Ma cung, tìm đến vô số chỗ lõm lớn nhỏ. Có chút ở trên vách đá, có chút ở phía dưới nước suối, có chút ở bên trong khe đá, thậm chí còn có một ở trong nhà vệ sinh. Linh thạch thượng phẩm trong mấy chỗ lõm này, không khác nhau lắm đều đã biến thành màu xám trắng, chỉ có linh khí cực đạm ở trong đó, có chút đã đơn giản vỡ vụn.

Mạc Thiên Liêu mang theo Mạnh Hổ nhìn một vòng, sau đó sai hắn đi sắp đặt, mình thì đi đến thác nước lớn ở trung ương.

Xuyên qua thác nước, bên trong là một huyệt động nhỏ, giữa huyệt có một Thái Cực trận bàn, tám phương chung quanh trận bàn có gương, phân biệt chiếu rọi ra cảnh tượng tám phương vị Ma cung. Ra đại môn, cơ hồ mỗi một phương vị đều có người có ý đồ tiến vào, một hàng Lưu Bích, thậm chí đã đến bên cạnh ngoại cung.

Mạc Thiên Liêu liền lẳng lặng đứng ở chung quanh trận bàn, nhìn tinh thạch trong trận bàn hợp lại thành Thiên Can Địa Chi từng cái sáng lên, ngay khi cái cuối cùng vừa phát sáng, liền nhanh chóng đem hai linh thạch tròn tròn lớn nhỏ thích hợp, khảm xuống hai mắt cá Thái Cực Âm Dương.

“Ông –” Một tiếng vang lớn, cũng không phải là tiếng động như bất ngờ nổ tung, mà giống như tiếng chuông cổ xưa truyền đến, xa xăm lại kéo dài. Tu sĩ vừa trèo lên sườn núi, hoặc vừa phá vỡ ảo trận, bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng to lớn ném đi ra ngoài.

Quả thật là ném đi ra ngoài! Thân thể tựa như va chạm phải vách đá cứng rắn, toàn bộ bị quăng lên, hung hăng ném tới xa xa. Mạnh Hổ đứng ở trên cầu thang, trừng lớn đôi mắt nhìn vô số tu sĩ bị đẩy lùi trên không trung, nuốt nuốt nước miếng.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ ta choáng tông bát quái tuần san — danh nhân phỏng vấn ]

Phóng viên hổ vằn: Hôm nay chúng ta may mắn thỉnh Ma Tôn đến phỏng vấn.

Thợ Mộc: Mọi người khỏe

Phóng viên hổ vằn: Ma Tôn vẫn tận sức với tổ chức từ thiện bảo hộ yêu thú hoang dại, cũng thu dưỡng một con mèo nhỏ bị huynh trưởng vứt bỏ không nhà để về, thật sự là vui buồn lẫn lộn.

Thiên Lang: Khiếu nại, đưa tin không xác thực

Huyền Cơ: Không xác thực +1, phóng viên này có phải bị mua chuộc hay không?

Thợ Mộc: Ngực đại thấp, ta có mua chuộc ngươi sao?

Phóng viên hổ vằn:[ cúi đầu nhìn linh thạch ] này……

Thợ Mộc:[ yên lặng bày pháp trận ] Hử?

Phóng viên hổ vằn: Không có!QAQ

# hôm nay mới phát hiện sư đệ càng hung tàn so với sư phụ #

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook