Chương 54: Đan Đạo
Lục Dã Thiên Hạc
11/11/2017
Bởi vì Thái Thủy muốn duy trì cái gọi là tự tôn của thần khí, chuôi linh kiếm trên đầu Mạc Thiên Liêu không thể dùng nữa, bằng không sẽ bị Thái Thủy huyên náo ầm ĩ. Thế nhưng bình thường phi hành cần ngự kiếm, còn cần một thanh linh kiếm thông thường, nhưng mà, nếu không cần dùng để đánh nhau, có thể tạo một thanh linh kiếm chuyên dùng để phi hành, so kiếm bình thường càng nhẹ nhàng ít sức hơn.
Vì thế, Mạc Thiên Liêu giao hỏa linh kiếm có thể biến hóa lớn nhỏ trên đầu cho Mạnh Hổ, nhờ đại sư huynh giúp hắn bán.
Mạnh Hổ cầm hỏa linh kiếm kia yêu thích không buông tay:“Sư đệ, đây chính là kiếm tốt khó có được, ngươi muốn bán thì bán cho ta đi.”
“Đây là thứ kỳ trúc cơ luyện, không coi là tốt,” Mạc Thiên Liêu nhướn mày, hắn không định bán cho đại sư huynh, linh thạch trong vòng tay chứa đồ còn lại không nhiều lắm, hắn còn phải tích cóp tiền mua nguyên liệu nên cần kiếm nhiều tiền hơn, bán cho sư huynh không được giá cao,“Nếu sư huynh muốn, đi tìm vài nguyên liệu tốt đến, ta nhất định luyện thứ tốt hơn cho ngươi.”
Mạnh Hổ nghe vậy, rất là vui mừng, vỗ ngực cam đoan giúp Mạc Thiên Liêu bán giá tốt.
Đợi hổ mập vui vẻ chạy đi, Mạc Thiên Liêu nhấc chân đi Ốc Huyền Động.
Trong Vạn Hoa cốc, Hoa Tình ăn mặc loè loẹt, nổi giận với con thỏ trong bụi cỏ đối diện:“Ngươi gây tai họa trong vườn thuốc thì cũng được đi, sao lại hại đến hoa của ta cơ chứ! Đã nói hoa này có độc không ăn được, ai bảo không tin!”
Mạc Thiên Liêu đi qua, nhìn thấy một con thỏ màu xanh, ngồi xổm trong bụi hoa, không khỏi mở to hai mắt nhìn:“Lại có thỏ màu xanh, thật sự là hiếm thấy.”
“Ha ha ha ha, mới không phải,” Tử Mạch ngoạm đùi gà đi tới, ba hai cái cắn xong đùi gà, ôm lấy thỏ béo trên mặt đất,“Nó ăn phải hoa độc.”
Mạc Thiên Liêu nghiêng đầu nhìn lại, nơi con thỏ mới vừa, mọc ra vài cây hoa kỳ dị, hoa kia có tám cánh, mỗi một cánh đều có màu xanh đậm cổ quái.
“Lục ma hoa này ngươi có biết khó nuôi đến chừng nào không? Cứ như vậy gặm nát nó.” Hoa Tình tuyệt không tội nghiệp con thỏ bị mọc lông xanh, ôm lấy cây hoa bị cắn trụi đau lòng không thôi, thứ này là nguyên liệu chủ yếu luyện chế thuốc mọc lông xanh, lần sau đại sư huynh muốn hắn luyện đan dược mọc lông xanh thì hắn phải làm thế nào bây giờ? Vốn đang muốn làm nhiều thêm một chút đưa cho sư tôn.
Mạc Thiên Liêu nhịn cười, nhìn con thỏ đáng thương kia:“Chỉ thấy qua rùa xanh, còn đây lần đầu gặp thỏ xanh, ngược lại rất dễ nhìn.”
Hoa Tình nghe vậy, trước mắt nhất thời sáng lên:“Ngươi nhìn thấy đẹp?” Nói rồi, đi vòng quanh Tử Mạch đang ôm thỏ một vòng, đột nhiên nghĩ đến cách kiếm tiền mới.
Lục ma hoa có thể biến thỏ thành xanh, ngoại trừ nó ra, còn có rất nhiều loại hoa khác có thể nhuộm màu, chỉ cần luyện chế ra đan dược tương ứng, chồn tía có thể biến chồn tuyết, gấu đen có thể biến thành gấu ngựa, hổ vằn nói không chừng có thể biến thành hổ bảy màu! Đến lúc đó, toàn bộ giới Yêu Tu đều thích biến màu lông, vậy thuốc biến sắc của hắn liền cung không đủ cầu.
Mạc Thiên Liêu xem Hoa Tình cười đến càng ngày càng kỳ quái, giật giật khóe miệng:“Ta đến tìm sư huynh, là muốn cùng sư huynh tham thảo một việc.”
Đạo luyện khí, Mạc Thiên Liêu tại toàn Đại lục Thái Huyền đã xem như là đứng trên đỉnh rồi, đối với tu bổ thần hồn, chỉ dựa vào pháp khí linh bảo hoặc chỉ dựa vào đan dược thì đều không làm nên chuyện gì, liền nghĩ tới việc kết hợp hai thứ này lại. Hoa Tình là đại sư luyện đan nổi tiếng chính đạo, hỏi hắn sẽ không sai.
“Nghe nói ngươi học luyện khí, muốn hỏi luyện khí, ta không giúp đỡ được.” Đan đạo cùng Khí đạo thoạt nhìn đều là dùng bếp lò thiêu này nọ, trên thực tế hướng đi cách nhau khá xa, Hoa Tình hái vài cây Lục ma hoa còn lại xuống, lại hái vài loại hoa mang màu sắc khác nhau, chuẩn bị đi luyện biến sắc đan của hắn.
“Đạo pháp tự nhiên, vạn thứ đều thông,” Mạc Thiên Liêu cười cười,“Nếu muốn hòa hợp hai thứ không cùng công hiệu thành một thể, bình thường sư huynh sẽ làm như thế nào?”
“Muốn dung hợp những thứ không cùng công hiệu thực ra rất khó, đặc biệt là đan dược, rất nhiều thứ tương khắc, hai thứ cùng một chỗ, cần tìm dược liệu ức chế tương khắc lẫn nhau, luyện chế hai loại đan dược này cần phải cực kỳ thuần thục, hơn nữa hiểu rõ đạo lý tương sinh tương khắc trong đó,” Hoa Tình nhấc thỏ xanh từ trong tay Tử Mạch lên,“Cũng giống như con thỏ này, cũng có thể dùng để luyện đan, chỉ là không thể đặt nó cùng với loại thảo dược tương khác như Tiền Đằng Thảo, bằng không thịt thỏ sẽ không tươi.”
Thỏ béo đá đá chân, dùng mắt trừng hắn.
Mạc Thiên Liêu tiếp nhận thỏ sờ sờ nó, lông thỏ rất dài, sờ lên mềm mại, nếu hắn đoán không sai, đây chính là tam đồ đệ Bạch Lạc của tông chủ, nhưng mà hiện tại đã biến thành Lục Lạc rồi.
Vật tương khắc sao? Mạc Thiên Liêu buông mi, muốn dùng Cửu Hồn Tinh phòng ngự huấn linh giác cần phải có một pháp trận làm yếu âm thanh, mà muốn ôn dưỡng thần hồn, lại phải cần một pháp trận an hồn. Yếu âm cùng an hồn, là hai pháp trận hoàn toàn tương phản, mấy cái này đều có tác dụng với thần hồn, yếu âm ở bên ngoài, an hồn ở bên trong. Như vậy chỉ cần tìm chỗ kết nối hai thứ với nhau, nghĩ ra biện pháp sử dụng thì sẽ không phiền nhiễu lẫn nhau.
“Ta đã biết, còn có một chuyện,” Mạc Thiên Liêu cười cười,“ Đan dược có thể trấn an thần hồn, sư huynh có thể làm nó dưới dạng nước được không?”
“Dạng nước?” Hoa Tình hơi hơi nhíu mày, đan dược đan dược, đều là hình viên châu,“Lấy nước hòa tan là được mà.”
“Dùng nước hòa tan sẽ làm giảm dược hiệu.” Mạc Thiên Liêu muốn làm pháp khí, lúc sư tôn đau đầu sẽ tự chảy ra Ngưng thần đan linh tinh gì đó, để những khi hắn không ở bên cạnh, Thanh Đồng đau đầu lại không có sức uống thuốc.
“Vậy ra phải thử xem.” Trừ Hợp Hoan lộ ra, Hoa Tình vẫn là lần đầu nghe nói tới có người muốn đan dược dạng nước.
“Vậy làm phiền sư huynh,” Mạc Thiên Liêu chắp tay nói lời cảm tạ,“Không biết có thể cùng sư huynh học luyện đan hay không?”
Hoa Tình kinh ngạc nhìn hắn:“Đan đạo cùng Khí đạo, chỉ có thể tu một cái mà thôi, ngươi vừa mới bắt đầu luyện khí, liền muốn học luyện đan sợ là không ổn.”
“Ta có chừng mực, hy vọng sư huynh không tiếc chỉ giáo.” Mạc Thiên Liêu cũng không nhiều lời, chỉ là thành khẩn nhìn Hoa Tình.
“Chậc chậc, lòng tham không đủ, coi chừng nghẹn.” Tử Mạch cướp thỏ xanh đi, đội ở trên đầu, nghênh ngang đi.
Hiển nhiên Hoa Tình cũng nghĩ như vậy, có tâm khuyên nhủ hắn, lại cảm giác mình không phải là sư tôn người ta, nói nhiều cũng không tốt, lạnh mặt ném cho hắn một ngọc giản, để hắn học thuộc lòng xong rồi đến tìm mình.
Mạc Thiên Liêu cầm ngọc giản bên trong ghi lại tên cùng thuộc tính của trên vạn chủng linh thảo, rất là cao hứng, thứ này hẳn là Hoa Tình tự mình tổng kết, bên dưới cũng đánh dấu những thứ tương khắc, cấm kỵ lúc luyện chế vân vân. Học thuộc cái này xong, có thể tránh khỏi không ít chuyện.
Tử Mạch đội thỏ xanh trở lại Ốc Thiên Động, thấy nhóm đệ tử đời thứ hai ở Nam Điện luyện kiếm.
“Nhị sư bá, cái mũ xanh này của người không tệ.” Đệ tử đời thứ hai ngay thẳng thành tâm khen.
“Nhị sư thúc, mua được cái mũ xanh này ở chỗ nào thế?” Ba huynh muội Xích Phong liếc nhau, mím môi nhịn cười.
“Gru Gru.” Báo con ở bên cạnh chơi đùa với Xích San cũng cùng phụ họa một câu.
Ba huynh muội Xích Phong cũng là yêu thú, tư chất bình thường không được vài động chủ trực tiếp thu làm đồ đệ, liền đi theo Viêm Liệt. Lúc trước Thanh Đồng ôm báo con trở về, bị tông chủ ném cho Viêm Liệt, Viêm Liệt lại ném cho đồ đệ mình. Báo con còn quá nhỏ, chưa thể tu tập công pháp, Xích San liền mỗi ngày mang theo nó.
Tử Mạch nhìn các sư điệt, các đồ đệ gật đầu, trực tiếp xuyên qua Nam Điện, vòng qua hành lang gấp khúc, vừa vặn đụng phải tứ sư đệ Mặc Hùng lại đây dạy các đệ tử luyện kiếm.
Bộ dạng Mặc Hùng vừa đen lại vừa to, lưng hùm vai gấu, ầm một chút đụng Tử Mạch lảo đảo, đỡ lấy hắn, giọng nói chất phác:“Nhị sư huynh, hình dạng cái nón xanh của huynh giống như tam sư huynh.”
Nón xanh, nón xanh…… Tử Mạch rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng, nhanh chóng đem con thỏ trên đầu xuống, thỏ xanh dùng ánh mắt như xem kẻ ngốc nhìn hắn, rơi xuống đất, hóa thành Bạch Lạc tuấn mỹ trầm tĩnh. Chỉ là lúc một thân áo trắng phiêu phiêu trước kia, biến thành áo xanh.
Viêm Liệt đang mang theo hồ ly nhỏ tham quan động Thiên Lang, vừa vặn thấy được một màn này, giật giật khóe miệng, nói với hồ ly nhỏ trên vai:“Đừng chơi với bọn họ, sẽ biến ngốc.”
Mạc Thiên Liêu thu thập đủ nguyên liệu, nói với sư tôn mình muốn luyện chế này nọ, liền chui vào địa hỏa thất không ra. Hồ ly gối đầu thì đang học pháp thuật với Viêm Liệt, thảm hổ cũng không biết chạy đi nơi đâu, Thanh Đồng chán chết ngồi ở trên xích đu.
“Mỹ nhân, có muốn tui trò chuyện với anh hay không?” Một cái miệng rộng đồi mồi bay qua.
Thanh Đồng mở một con mắt nhìn Thái Thủy, lại khép lại.
Thái Thủy bay đến trên đùi Thanh Đồng, biến thành một cọng cỏ đuôi mèo thật dài, nhánh cỏ dài mảnh, đầu cỏ đầy lông, có điều chỉ toàn màu đồi mồi, thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng lông nhưng trên đầu cỏ lại cứng rắn vô cùng, giống như từng cây châm cứng rắn.
Cỏ đuôi mèo tự mình lắc tới lắc lui, ý đồ chọc mèo.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi mở ra, mặt không chút thay đổi nhìn cọng cỏ đuôi mèo muốn ăn đòn kia, chậm rãi thò tay, năm đầu ngón tay sắc bén đột nhiên vươn ra, nâng tay cào một cái. Một nhát cào mang theo linh lực có sức mạnh rất lớn, cỏ đuôi mèo sợ tới mức thân thể cứng lại, ngay lúc móng vuốt quơ tới thì nháy mắt tự giác hóa thành bột phấn.
Đống phấn đồi mồi bay đầy trời, vì trong đó chứa đá Lạc Tinh, phản chiếu ánh nắng tỏa sáng lóng lắng. Đống phấn rơi xuống đất nháy mắt hợp nhất, lại biến thành miệng rộng:“Mỹ nhân không nên nóng nảy như rứa, chủ nhân nhà ta luyện bảo khí này rất khó, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, hắn kêu tui tới chơi với anh.”
Bàn tay Thanh Đồng giấu ở trong tay áo chậm rãi nắm chặt, mười ngày nửa tháng, thật đúng là để bụng hử!
Mạc Thiên Liêu đáp ứng giúp hồ ly nhỏ luyện pháp khí trước, cái kia chỉ cần một khối Cửu Hồn tinh nhỏ, cộng thêm một chút khiên bạc là được, sau khi luyện thành ném vào trong vòng tay chứa đồ, bắt đầu luyện chế đồ sư tôn. Cái này cần phải tinh tế điêu khắc, còn phải hòa hợp hai loại công hiệu thành một thể, thật không dễ, đã bị hắn luyện phế đi một khối nhỏ.
Trong lúc luyện chế, Mạc Thiên Liêu thử rút ra một luồng thần hồn của mình ra, thần hồn của hắn cùng với thần hồn Thanh Đồng cho hắn đã dung hợp, trong này có chứa hồn hai người, muốn thử để sư tôn thường niên mang theo, không biết có thể hấp thu hay không.
Rút thần hồn ra là rất đau, nếu không phải vì thứ gì đó đặc biệt quan trọng, tỷ như Thái Thủy, luyện khí sư sẽ không dễ dùng thần hồn của mình luyện chế, bởi vì một khi thứ này bị hao tổn, bản thể thần hồn cũng sẽ bị liên lụy.
Mười ngày sau, đại công cáo thành, Mạc Thiên Liêu nằm xụi lơ ra đất, nhìn mặt dây chuyền màu tím trong tay, chậm rãi nhếch môi cười. Mặt dây chuyền dùng khiên bạc khảm viền, trung gian chạm rỗng, dưới ánh lửa ấm áp trong địa hỏa thất chiết xạ ra vầng sáng bảy màu, cực kỳ xinh đẹp.
“Két –” Đúng lúc này, cửa địa hỏa thất bị người từ bên ngoài đẩy ra, mỹ nhân áo trắng chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài nắm lấy mặt dây chuyền trong tay Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, cười nhìn hắn:“Sư tôn……”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Hoa Tình: Muốn trở thành thỏ xanh sao? Muốn trở thành sói đỏ sao? Biến sắc tiểu dược hoàn, mua là biến ngay.
Bạch Lạc: Tuyệt thế vô song tuấn mỹ thỏ độc nhất vô nhị làm đại diện
Tử Mạch: Chỉ cần 998, chỉ cần 998
Thợ Mộc: Sư tôn nói xem
Móng Nhỏ:…… Thiên miêu có bán
Vì thế, Mạc Thiên Liêu giao hỏa linh kiếm có thể biến hóa lớn nhỏ trên đầu cho Mạnh Hổ, nhờ đại sư huynh giúp hắn bán.
Mạnh Hổ cầm hỏa linh kiếm kia yêu thích không buông tay:“Sư đệ, đây chính là kiếm tốt khó có được, ngươi muốn bán thì bán cho ta đi.”
“Đây là thứ kỳ trúc cơ luyện, không coi là tốt,” Mạc Thiên Liêu nhướn mày, hắn không định bán cho đại sư huynh, linh thạch trong vòng tay chứa đồ còn lại không nhiều lắm, hắn còn phải tích cóp tiền mua nguyên liệu nên cần kiếm nhiều tiền hơn, bán cho sư huynh không được giá cao,“Nếu sư huynh muốn, đi tìm vài nguyên liệu tốt đến, ta nhất định luyện thứ tốt hơn cho ngươi.”
Mạnh Hổ nghe vậy, rất là vui mừng, vỗ ngực cam đoan giúp Mạc Thiên Liêu bán giá tốt.
Đợi hổ mập vui vẻ chạy đi, Mạc Thiên Liêu nhấc chân đi Ốc Huyền Động.
Trong Vạn Hoa cốc, Hoa Tình ăn mặc loè loẹt, nổi giận với con thỏ trong bụi cỏ đối diện:“Ngươi gây tai họa trong vườn thuốc thì cũng được đi, sao lại hại đến hoa của ta cơ chứ! Đã nói hoa này có độc không ăn được, ai bảo không tin!”
Mạc Thiên Liêu đi qua, nhìn thấy một con thỏ màu xanh, ngồi xổm trong bụi hoa, không khỏi mở to hai mắt nhìn:“Lại có thỏ màu xanh, thật sự là hiếm thấy.”
“Ha ha ha ha, mới không phải,” Tử Mạch ngoạm đùi gà đi tới, ba hai cái cắn xong đùi gà, ôm lấy thỏ béo trên mặt đất,“Nó ăn phải hoa độc.”
Mạc Thiên Liêu nghiêng đầu nhìn lại, nơi con thỏ mới vừa, mọc ra vài cây hoa kỳ dị, hoa kia có tám cánh, mỗi một cánh đều có màu xanh đậm cổ quái.
“Lục ma hoa này ngươi có biết khó nuôi đến chừng nào không? Cứ như vậy gặm nát nó.” Hoa Tình tuyệt không tội nghiệp con thỏ bị mọc lông xanh, ôm lấy cây hoa bị cắn trụi đau lòng không thôi, thứ này là nguyên liệu chủ yếu luyện chế thuốc mọc lông xanh, lần sau đại sư huynh muốn hắn luyện đan dược mọc lông xanh thì hắn phải làm thế nào bây giờ? Vốn đang muốn làm nhiều thêm một chút đưa cho sư tôn.
Mạc Thiên Liêu nhịn cười, nhìn con thỏ đáng thương kia:“Chỉ thấy qua rùa xanh, còn đây lần đầu gặp thỏ xanh, ngược lại rất dễ nhìn.”
Hoa Tình nghe vậy, trước mắt nhất thời sáng lên:“Ngươi nhìn thấy đẹp?” Nói rồi, đi vòng quanh Tử Mạch đang ôm thỏ một vòng, đột nhiên nghĩ đến cách kiếm tiền mới.
Lục ma hoa có thể biến thỏ thành xanh, ngoại trừ nó ra, còn có rất nhiều loại hoa khác có thể nhuộm màu, chỉ cần luyện chế ra đan dược tương ứng, chồn tía có thể biến chồn tuyết, gấu đen có thể biến thành gấu ngựa, hổ vằn nói không chừng có thể biến thành hổ bảy màu! Đến lúc đó, toàn bộ giới Yêu Tu đều thích biến màu lông, vậy thuốc biến sắc của hắn liền cung không đủ cầu.
Mạc Thiên Liêu xem Hoa Tình cười đến càng ngày càng kỳ quái, giật giật khóe miệng:“Ta đến tìm sư huynh, là muốn cùng sư huynh tham thảo một việc.”
Đạo luyện khí, Mạc Thiên Liêu tại toàn Đại lục Thái Huyền đã xem như là đứng trên đỉnh rồi, đối với tu bổ thần hồn, chỉ dựa vào pháp khí linh bảo hoặc chỉ dựa vào đan dược thì đều không làm nên chuyện gì, liền nghĩ tới việc kết hợp hai thứ này lại. Hoa Tình là đại sư luyện đan nổi tiếng chính đạo, hỏi hắn sẽ không sai.
“Nghe nói ngươi học luyện khí, muốn hỏi luyện khí, ta không giúp đỡ được.” Đan đạo cùng Khí đạo thoạt nhìn đều là dùng bếp lò thiêu này nọ, trên thực tế hướng đi cách nhau khá xa, Hoa Tình hái vài cây Lục ma hoa còn lại xuống, lại hái vài loại hoa mang màu sắc khác nhau, chuẩn bị đi luyện biến sắc đan của hắn.
“Đạo pháp tự nhiên, vạn thứ đều thông,” Mạc Thiên Liêu cười cười,“Nếu muốn hòa hợp hai thứ không cùng công hiệu thành một thể, bình thường sư huynh sẽ làm như thế nào?”
“Muốn dung hợp những thứ không cùng công hiệu thực ra rất khó, đặc biệt là đan dược, rất nhiều thứ tương khắc, hai thứ cùng một chỗ, cần tìm dược liệu ức chế tương khắc lẫn nhau, luyện chế hai loại đan dược này cần phải cực kỳ thuần thục, hơn nữa hiểu rõ đạo lý tương sinh tương khắc trong đó,” Hoa Tình nhấc thỏ xanh từ trong tay Tử Mạch lên,“Cũng giống như con thỏ này, cũng có thể dùng để luyện đan, chỉ là không thể đặt nó cùng với loại thảo dược tương khác như Tiền Đằng Thảo, bằng không thịt thỏ sẽ không tươi.”
Thỏ béo đá đá chân, dùng mắt trừng hắn.
Mạc Thiên Liêu tiếp nhận thỏ sờ sờ nó, lông thỏ rất dài, sờ lên mềm mại, nếu hắn đoán không sai, đây chính là tam đồ đệ Bạch Lạc của tông chủ, nhưng mà hiện tại đã biến thành Lục Lạc rồi.
Vật tương khắc sao? Mạc Thiên Liêu buông mi, muốn dùng Cửu Hồn Tinh phòng ngự huấn linh giác cần phải có một pháp trận làm yếu âm thanh, mà muốn ôn dưỡng thần hồn, lại phải cần một pháp trận an hồn. Yếu âm cùng an hồn, là hai pháp trận hoàn toàn tương phản, mấy cái này đều có tác dụng với thần hồn, yếu âm ở bên ngoài, an hồn ở bên trong. Như vậy chỉ cần tìm chỗ kết nối hai thứ với nhau, nghĩ ra biện pháp sử dụng thì sẽ không phiền nhiễu lẫn nhau.
“Ta đã biết, còn có một chuyện,” Mạc Thiên Liêu cười cười,“ Đan dược có thể trấn an thần hồn, sư huynh có thể làm nó dưới dạng nước được không?”
“Dạng nước?” Hoa Tình hơi hơi nhíu mày, đan dược đan dược, đều là hình viên châu,“Lấy nước hòa tan là được mà.”
“Dùng nước hòa tan sẽ làm giảm dược hiệu.” Mạc Thiên Liêu muốn làm pháp khí, lúc sư tôn đau đầu sẽ tự chảy ra Ngưng thần đan linh tinh gì đó, để những khi hắn không ở bên cạnh, Thanh Đồng đau đầu lại không có sức uống thuốc.
“Vậy ra phải thử xem.” Trừ Hợp Hoan lộ ra, Hoa Tình vẫn là lần đầu nghe nói tới có người muốn đan dược dạng nước.
“Vậy làm phiền sư huynh,” Mạc Thiên Liêu chắp tay nói lời cảm tạ,“Không biết có thể cùng sư huynh học luyện đan hay không?”
Hoa Tình kinh ngạc nhìn hắn:“Đan đạo cùng Khí đạo, chỉ có thể tu một cái mà thôi, ngươi vừa mới bắt đầu luyện khí, liền muốn học luyện đan sợ là không ổn.”
“Ta có chừng mực, hy vọng sư huynh không tiếc chỉ giáo.” Mạc Thiên Liêu cũng không nhiều lời, chỉ là thành khẩn nhìn Hoa Tình.
“Chậc chậc, lòng tham không đủ, coi chừng nghẹn.” Tử Mạch cướp thỏ xanh đi, đội ở trên đầu, nghênh ngang đi.
Hiển nhiên Hoa Tình cũng nghĩ như vậy, có tâm khuyên nhủ hắn, lại cảm giác mình không phải là sư tôn người ta, nói nhiều cũng không tốt, lạnh mặt ném cho hắn một ngọc giản, để hắn học thuộc lòng xong rồi đến tìm mình.
Mạc Thiên Liêu cầm ngọc giản bên trong ghi lại tên cùng thuộc tính của trên vạn chủng linh thảo, rất là cao hứng, thứ này hẳn là Hoa Tình tự mình tổng kết, bên dưới cũng đánh dấu những thứ tương khắc, cấm kỵ lúc luyện chế vân vân. Học thuộc cái này xong, có thể tránh khỏi không ít chuyện.
Tử Mạch đội thỏ xanh trở lại Ốc Thiên Động, thấy nhóm đệ tử đời thứ hai ở Nam Điện luyện kiếm.
“Nhị sư bá, cái mũ xanh này của người không tệ.” Đệ tử đời thứ hai ngay thẳng thành tâm khen.
“Nhị sư thúc, mua được cái mũ xanh này ở chỗ nào thế?” Ba huynh muội Xích Phong liếc nhau, mím môi nhịn cười.
“Gru Gru.” Báo con ở bên cạnh chơi đùa với Xích San cũng cùng phụ họa một câu.
Ba huynh muội Xích Phong cũng là yêu thú, tư chất bình thường không được vài động chủ trực tiếp thu làm đồ đệ, liền đi theo Viêm Liệt. Lúc trước Thanh Đồng ôm báo con trở về, bị tông chủ ném cho Viêm Liệt, Viêm Liệt lại ném cho đồ đệ mình. Báo con còn quá nhỏ, chưa thể tu tập công pháp, Xích San liền mỗi ngày mang theo nó.
Tử Mạch nhìn các sư điệt, các đồ đệ gật đầu, trực tiếp xuyên qua Nam Điện, vòng qua hành lang gấp khúc, vừa vặn đụng phải tứ sư đệ Mặc Hùng lại đây dạy các đệ tử luyện kiếm.
Bộ dạng Mặc Hùng vừa đen lại vừa to, lưng hùm vai gấu, ầm một chút đụng Tử Mạch lảo đảo, đỡ lấy hắn, giọng nói chất phác:“Nhị sư huynh, hình dạng cái nón xanh của huynh giống như tam sư huynh.”
Nón xanh, nón xanh…… Tử Mạch rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng, nhanh chóng đem con thỏ trên đầu xuống, thỏ xanh dùng ánh mắt như xem kẻ ngốc nhìn hắn, rơi xuống đất, hóa thành Bạch Lạc tuấn mỹ trầm tĩnh. Chỉ là lúc một thân áo trắng phiêu phiêu trước kia, biến thành áo xanh.
Viêm Liệt đang mang theo hồ ly nhỏ tham quan động Thiên Lang, vừa vặn thấy được một màn này, giật giật khóe miệng, nói với hồ ly nhỏ trên vai:“Đừng chơi với bọn họ, sẽ biến ngốc.”
Mạc Thiên Liêu thu thập đủ nguyên liệu, nói với sư tôn mình muốn luyện chế này nọ, liền chui vào địa hỏa thất không ra. Hồ ly gối đầu thì đang học pháp thuật với Viêm Liệt, thảm hổ cũng không biết chạy đi nơi đâu, Thanh Đồng chán chết ngồi ở trên xích đu.
“Mỹ nhân, có muốn tui trò chuyện với anh hay không?” Một cái miệng rộng đồi mồi bay qua.
Thanh Đồng mở một con mắt nhìn Thái Thủy, lại khép lại.
Thái Thủy bay đến trên đùi Thanh Đồng, biến thành một cọng cỏ đuôi mèo thật dài, nhánh cỏ dài mảnh, đầu cỏ đầy lông, có điều chỉ toàn màu đồi mồi, thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng lông nhưng trên đầu cỏ lại cứng rắn vô cùng, giống như từng cây châm cứng rắn.
Cỏ đuôi mèo tự mình lắc tới lắc lui, ý đồ chọc mèo.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi mở ra, mặt không chút thay đổi nhìn cọng cỏ đuôi mèo muốn ăn đòn kia, chậm rãi thò tay, năm đầu ngón tay sắc bén đột nhiên vươn ra, nâng tay cào một cái. Một nhát cào mang theo linh lực có sức mạnh rất lớn, cỏ đuôi mèo sợ tới mức thân thể cứng lại, ngay lúc móng vuốt quơ tới thì nháy mắt tự giác hóa thành bột phấn.
Đống phấn đồi mồi bay đầy trời, vì trong đó chứa đá Lạc Tinh, phản chiếu ánh nắng tỏa sáng lóng lắng. Đống phấn rơi xuống đất nháy mắt hợp nhất, lại biến thành miệng rộng:“Mỹ nhân không nên nóng nảy như rứa, chủ nhân nhà ta luyện bảo khí này rất khó, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, hắn kêu tui tới chơi với anh.”
Bàn tay Thanh Đồng giấu ở trong tay áo chậm rãi nắm chặt, mười ngày nửa tháng, thật đúng là để bụng hử!
Mạc Thiên Liêu đáp ứng giúp hồ ly nhỏ luyện pháp khí trước, cái kia chỉ cần một khối Cửu Hồn tinh nhỏ, cộng thêm một chút khiên bạc là được, sau khi luyện thành ném vào trong vòng tay chứa đồ, bắt đầu luyện chế đồ sư tôn. Cái này cần phải tinh tế điêu khắc, còn phải hòa hợp hai loại công hiệu thành một thể, thật không dễ, đã bị hắn luyện phế đi một khối nhỏ.
Trong lúc luyện chế, Mạc Thiên Liêu thử rút ra một luồng thần hồn của mình ra, thần hồn của hắn cùng với thần hồn Thanh Đồng cho hắn đã dung hợp, trong này có chứa hồn hai người, muốn thử để sư tôn thường niên mang theo, không biết có thể hấp thu hay không.
Rút thần hồn ra là rất đau, nếu không phải vì thứ gì đó đặc biệt quan trọng, tỷ như Thái Thủy, luyện khí sư sẽ không dễ dùng thần hồn của mình luyện chế, bởi vì một khi thứ này bị hao tổn, bản thể thần hồn cũng sẽ bị liên lụy.
Mười ngày sau, đại công cáo thành, Mạc Thiên Liêu nằm xụi lơ ra đất, nhìn mặt dây chuyền màu tím trong tay, chậm rãi nhếch môi cười. Mặt dây chuyền dùng khiên bạc khảm viền, trung gian chạm rỗng, dưới ánh lửa ấm áp trong địa hỏa thất chiết xạ ra vầng sáng bảy màu, cực kỳ xinh đẹp.
“Két –” Đúng lúc này, cửa địa hỏa thất bị người từ bên ngoài đẩy ra, mỹ nhân áo trắng chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài nắm lấy mặt dây chuyền trong tay Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, cười nhìn hắn:“Sư tôn……”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Hoa Tình: Muốn trở thành thỏ xanh sao? Muốn trở thành sói đỏ sao? Biến sắc tiểu dược hoàn, mua là biến ngay.
Bạch Lạc: Tuyệt thế vô song tuấn mỹ thỏ độc nhất vô nhị làm đại diện
Tử Mạch: Chỉ cần 998, chỉ cần 998
Thợ Mộc: Sư tôn nói xem
Móng Nhỏ:…… Thiên miêu có bán
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.