Chương 18: Đường Hẹp
Lục Dã Thiên Hạc
11/11/2017
Từ lỗ trên áo choàng, lộ ra một mảng lông tuyết trắng, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng nhét mèo đại gia vào bên trong áo đe, vỗ vỗ trấn an.
Báo con trong lồng, quả thật là một yêu thú chỉ mới có linh trí, dù cho căn cốt bình thường, nhưng cũng đủ để mọi người điên cuồng tranh cướp. Lên giá năm trăm linh thạch thượng phẩm!
Năm trăm linh thạch thượng phẩm, cũng chính là năm ngàn linh thạch trung phẩm, năm vạn linh thạch hạ phẩm!
Yêu thú là giá trên trời, trong số các tu sĩ vẫn có người cả đời không thể mua nổi một con yêu thú. Sư huynh muội Ma môn kia cũng đang kích động nâng giá không thôi, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nhịn nhục mua pháp khí khi nãy.
Mạc Thiên Liêu không nói một lời, đứng lên bước nhanh ra khỏi đại đường.
Một lát một khi có người mua được yêu thú, vì đề phòng ra khỏi cửa bị người cướp đoạt, tất nhiên là phải để nó nhận chủ ngay tại chỗ. Lúc huyết khế đạt thành, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với yêu thú, rất có khả năng sẽ khiến Mạc Tiểu Trảo khó chịu, hắn cần phải nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt mọi người đều bị yêu thú nọ hấp dẫn, không ai chú ý tới động tác của hắn, xoay người rời khời. Người đánh giá kim đan kỳ kia nhìn nơi hắn đi, lòng hiểu không khỏi cười cười.
Dựa vào thẻ gỗ có thể ngồi ở phòng trang nhã thượng hạng, nhưng không thể tham dự đấu giá với đồ mình gửi bán, đây là luật. Hành vi đục nước béo cò này của Mạc Thiên Liêu, nâng giá hàng mình lên cao, tại các phòng đấu giá lớn là tuyệt đối không cho phép, nhưng mà loại phòng đấu giá nhỏ ở Như Ý Phường này, có thể nhắm một con mắt mở một con mắt du di cho qua.
Lấy được một trăm hai mươi bảy viên linh thạch trung phẩm, cuối cùng gom đủ tiền xem chẩn cho Mạc Tiểu Trảo.
Lúc đi ra khỏi phòng đấu giá, yêu thú kia đã bị người mua được, Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày. Người nọ mặc một thân áo xanh, đúng là người Thanh Vân Tông!
“Gruhhh –” Báo con bị nắm ra khỏi lồng, phát ra tiếng rít the thé hoảng sợ, phun lửa về hướng người nọ, lại bị tu sĩ bên cạnh gã nâng tay áp chế, cầm ra một thanh dao găm rạch xuống giữa ấn đường của báo con, ép ra một giọt máu.
Mèo nhỏ kéo tà áo hắn nhìn thoáng qua, thân thể có chút hơi run rẩy, Mạc Thiên Liêu chỉ nghĩ nó bị dọa, mau mau đi ra cửa.
Đi đến tiệm đan dược hỏi thăm, chủ tiệm nói cho Mạc Thiên Liêu, đan dược sư của bọn họ đang ở kho kiểm tra dược liệu, kho ở ngay trong phường, cách năm dặm, hắn có thể trực tiếp đi vào trong đó tìm đan sư xem chẩn.
Ra khỏi Như Ý phường, đi ở trên con đường nhỏ giữa núi, Mạc Thiên Liêu vạch áo choàng, đưa mèo đại gia đang u uất ra bên ngoài.
Cục bông màu trắng có chút ỉu xìu, kéo áo hắn, không động cũng không kêu.
“Làm sao?” Mạc Thiên Liêu thò tay, giơ mèo nhỏ lên trước mặt.
Mắt lưu ly nhạt màu mở to nhìn về phía hắn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, lại có chút ấm ức nói không nên lời.
“Bảo bối làm sao thế?” Mạc Thiên Liêu đưa mèo nhỏ tới gần cổ, chầm chậm vuốt lưng giống như đang dỗ trẻ con.
“Meo……” Mèo nhỏ chậm rãi vươn hai vuốt lông nhỏ ra, cuốn lấy cổ Mạc Thiên Liêu, nhưng mà vuốt quá ngắn, chỉ có thể quấn một nửa, cái mũi nhỏ hồng nhạt hít hít cần cổ hắn hết hít lại ngửi. Hương thảo mộc nhàn nhạt, hòa tan mùi máu tanh nồng vẫn còn quẩn quanh bên chóp mũi, khiến nó cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Mạc Thiên Liêu thở dài, có chút hối hận hồi nãy đi quá chậm, để cho cục bông nhìn thấy bọn họ cầm dao rạch báo con, sợ là dọa đến Mạc Tiểu Trảo.
Mèo nhỏ nằm sấp một lát, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu trong mắt đầy lo lắng, rụt vuốt lại, dùng đệm thịt vỗ vỗ cằm hắn. Bổn tọa biết, nay toàn bộ đại lục đều đối đãi yêu thú như vậy, chỉ là nhất thời cảm khái, đi thôi.
Mạc Thiên Liêu hôn một cái xuống cái chân ấm ấm bông bông kia:“Chớ sợ, nếu em không muốn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bắt em ký huyết khế.”
Ai thèm nói với anh cái này! Mèo đại gia nheo mắt lại, cho hắn một bàn tay, bổn tọa thoạt nhìn nhát gan như vậy sao?
Một người một mèo cãi nhau ầm ĩ đi tới kho của luyện đan sư, nơi này là một tiểu viện làm từ trúc, thỉnh thoảng có tu sĩ cấp thấp lên núi hái thuốc rồi tới nơi này mua bán linh thảo, có học đồ luyện đan tu vi luyện khí ở đây kiểm tra thảo dược. Nghe được ý Mạc Thiên Liêu đến, liền đưa hắn ra sau.
Này phường chợ dưới chân núi, chỉ có mỗi luyện đan sư Trúc cơ trung kỳ. Thực ra, bên trong tông môn cũng có luyện đan sư cấp cao, chỉ là Mạc Thiên Liêu không dám để lộ Móng Nhỏ của hắn, chỉ có thể xuống núi tìm.
“Meo!” Luyện đan sư thò tay đến bắt mạch cho mèo, lập tức bị cào một vuốt, tay bổn tọa há có thể để ngươi chạm sao?
Luyện đan sư không còn cách, chỉ đành cầm bao tay chỉ bạc kiểm tra lò luyện đan, nhìn một lúc lâu sau, cũng không tìm được nguyên nhân gì:“Mèo này của ngươi không có vấn đề gì, chỉ là đầu có chút nhỏ, nơi này của ta có thuốc viên cho động vật tốt nhất, muốn mua chút về cho nó ăn hay không?” Nói, từ trong hồ lô đổ ra mấy viên thức ăn màu vàng nâu, đưa tới trước mặt mèo nhỏ.
Mèo trắng nhỏ liếc liếc nhìn cái thứ xấu xí tản ra hương vị kỳ quái, nâng vuốt, nhanh chóng quăng xuống dưới gầm bàn, ghét bỏ lắc lắc chân.
“Quá lãng phí, quá lãng phí!” Linh thú vẹt của luyện đan sư quang quác kêu, bay đến nuốt mấy viên thức ăn trên mặt đất.
Trừ luyện khí, luyện đan cũng là nghề kiếm rất nhiều tiền, nhưng mà luyện đan sư mới trúc cơ kỳ, cũng mua không nổi yêu thú, chắc là tự mình bắt được.
So với viên thức ăn hương vị không tốt, vẹt màu sắc rực rỡ hiển nhiên càng hấp dẫn mèo. Cục bông nhỏ hạ thấp thân mình, rồi nhảy bật ra, một ngụm cắn ngay cổ vẹt.
“Giết chim rồi! Giết chim rồi!” Vẹt thê lương gọi.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng ôm lấy mèo nhỏ:“Mau nhả ra!”
Luyện đan sư thò tay chuẩn bị cứu chim rụt tay về, đối với người biết lễ phép này rất là vừa lòng, chuẩn bị chỉ lấy hắn hai mươi lăm viên tiền xem bệnh.
“Mau nhả ra, một lát nữa lông chim làm sặc mũi sẽ khó chịu đấy.” Mạc Thiên Liêu giật lấy con vẹt từ trong miệng mèo ra, để cho mèo nhỏ mau phì phì hai phát.
“……” Luyện đan sư nhặt vẹt nhà mình bị ném qua một bên lên, quyết định lát thu hắn bốn mươi viên.
“Trọc rồi, trọc rồi!” Vẹt cúi đầu xem cái cổ mình bị tróc mất một mảng lông, rất là thương tâm.
Phí một đống tiền xem bệnh, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân, trên đường về tông môn, Mạc Thiên Liêu nhìn mèo nhỏ lại bắt đầu ngáp, hơi hơi nhíu mày:“Móng Nhỏ, để cho ta xem thần hồn của em có tốt hay không?”
Nói rồi, liền nâng mèo lên, chạm vào cái trán mình.
“Meo meo!” Mèo nhỏ quay đầu, không chịu cụng trán với hắn.
“Ngoan, cho ta xem!” Mạc Thiên Liêu thấy thế càng thêm sốt ruột, thân thể không có vấn đề mà lại ham ngủ, chỉ có khả năng là thần hồn có tổn hại.
Mèo nhỏ cũng nóng nảy, cho hắn một vuốt, lủi xuống, chạy nhanh như bay.
Bất chấp mọi thứ, Mạc Thiên Liêu nhấc chân đuổi theo, rừng núi rậm rạp, nếu cục bông trốn vào trong rừng nhưng không tìm được, mà nơi này không phải phía sau núi Ốc Thanh Động, tùy thời đều có nguy hiểm.
“Úi chà, một tu sĩ luyện khí, mà lại có linh thú!” Bàn tay thô to nắm chặt lấy cục bông lủi tới, âm dương quái khí nói.
Mạc Thiên Liêu cả kinh, ngẩng đầu nhìn, chính là nam nữ Ma môn mình gặp được giữa phường chợ kia.
“Tôn giả!” Nàng kia thấy rõ tướng mạo Mạc Thiên Liêu, lập tức kinh hô lên tiếng.
“Méo!” Mèo nhỏ bị bắt rất là nóng giận, huơ tay múa chân giãy dụa, thấy thoát không được, phun mạnh một bụi băng hướng tới đôi mắt gã kia.
“A –” Bụi băng lạnh thấu xương, ngay lúc cận mặt nháy mắt hóa thành mũi băng, đâm vô số lỗ trên gương mặt Ma Tu kia,“Sư muội, con này không phải linh thú, là yêu thú!”
Yêu thú ký kết huyết khế, tu vi sẽ bị hạn chế, nếu chủ nhân là luyện khí kỳ, thì yêu thú này cũng chỉ có thể phát huy pháp lực luyện khí. Nhưng chiêu mới vừa rồi, hiển nhiên đã vượt xa tiêu chuẩn luyện khí.
Mạc Thiên Liêu tiếp được cục bông bổ nhào vào lòng hắn, lạnh lùng đôi nam nữ trước mặt này.
“Ngươi, cùng Đoán Thiên tôn giả có quan hệ gì?” Nàng kia lấy ra pháp khí thủy trầm mộc mới mua được, rất có bộ dáng không chiếm được đáp án vừa lòng sẽ không rời đi.
Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, sờ sờ cục lông nhỏtrong lòng, hắn quyết định muốn mạng hai người này.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đại hán: Không có huyết khế, cướp cướp cướp
Nữ tu: Lớn lên giống tôn giả, cướp cướp cướp
Thợ Mộc: Dám sờ mèo của ta, cả đám chết chết chết!
Báo con trong lồng, quả thật là một yêu thú chỉ mới có linh trí, dù cho căn cốt bình thường, nhưng cũng đủ để mọi người điên cuồng tranh cướp. Lên giá năm trăm linh thạch thượng phẩm!
Năm trăm linh thạch thượng phẩm, cũng chính là năm ngàn linh thạch trung phẩm, năm vạn linh thạch hạ phẩm!
Yêu thú là giá trên trời, trong số các tu sĩ vẫn có người cả đời không thể mua nổi một con yêu thú. Sư huynh muội Ma môn kia cũng đang kích động nâng giá không thôi, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nhịn nhục mua pháp khí khi nãy.
Mạc Thiên Liêu không nói một lời, đứng lên bước nhanh ra khỏi đại đường.
Một lát một khi có người mua được yêu thú, vì đề phòng ra khỏi cửa bị người cướp đoạt, tất nhiên là phải để nó nhận chủ ngay tại chỗ. Lúc huyết khế đạt thành, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với yêu thú, rất có khả năng sẽ khiến Mạc Tiểu Trảo khó chịu, hắn cần phải nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt mọi người đều bị yêu thú nọ hấp dẫn, không ai chú ý tới động tác của hắn, xoay người rời khời. Người đánh giá kim đan kỳ kia nhìn nơi hắn đi, lòng hiểu không khỏi cười cười.
Dựa vào thẻ gỗ có thể ngồi ở phòng trang nhã thượng hạng, nhưng không thể tham dự đấu giá với đồ mình gửi bán, đây là luật. Hành vi đục nước béo cò này của Mạc Thiên Liêu, nâng giá hàng mình lên cao, tại các phòng đấu giá lớn là tuyệt đối không cho phép, nhưng mà loại phòng đấu giá nhỏ ở Như Ý Phường này, có thể nhắm một con mắt mở một con mắt du di cho qua.
Lấy được một trăm hai mươi bảy viên linh thạch trung phẩm, cuối cùng gom đủ tiền xem chẩn cho Mạc Tiểu Trảo.
Lúc đi ra khỏi phòng đấu giá, yêu thú kia đã bị người mua được, Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày. Người nọ mặc một thân áo xanh, đúng là người Thanh Vân Tông!
“Gruhhh –” Báo con bị nắm ra khỏi lồng, phát ra tiếng rít the thé hoảng sợ, phun lửa về hướng người nọ, lại bị tu sĩ bên cạnh gã nâng tay áp chế, cầm ra một thanh dao găm rạch xuống giữa ấn đường của báo con, ép ra một giọt máu.
Mèo nhỏ kéo tà áo hắn nhìn thoáng qua, thân thể có chút hơi run rẩy, Mạc Thiên Liêu chỉ nghĩ nó bị dọa, mau mau đi ra cửa.
Đi đến tiệm đan dược hỏi thăm, chủ tiệm nói cho Mạc Thiên Liêu, đan dược sư của bọn họ đang ở kho kiểm tra dược liệu, kho ở ngay trong phường, cách năm dặm, hắn có thể trực tiếp đi vào trong đó tìm đan sư xem chẩn.
Ra khỏi Như Ý phường, đi ở trên con đường nhỏ giữa núi, Mạc Thiên Liêu vạch áo choàng, đưa mèo đại gia đang u uất ra bên ngoài.
Cục bông màu trắng có chút ỉu xìu, kéo áo hắn, không động cũng không kêu.
“Làm sao?” Mạc Thiên Liêu thò tay, giơ mèo nhỏ lên trước mặt.
Mắt lưu ly nhạt màu mở to nhìn về phía hắn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, lại có chút ấm ức nói không nên lời.
“Bảo bối làm sao thế?” Mạc Thiên Liêu đưa mèo nhỏ tới gần cổ, chầm chậm vuốt lưng giống như đang dỗ trẻ con.
“Meo……” Mèo nhỏ chậm rãi vươn hai vuốt lông nhỏ ra, cuốn lấy cổ Mạc Thiên Liêu, nhưng mà vuốt quá ngắn, chỉ có thể quấn một nửa, cái mũi nhỏ hồng nhạt hít hít cần cổ hắn hết hít lại ngửi. Hương thảo mộc nhàn nhạt, hòa tan mùi máu tanh nồng vẫn còn quẩn quanh bên chóp mũi, khiến nó cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Mạc Thiên Liêu thở dài, có chút hối hận hồi nãy đi quá chậm, để cho cục bông nhìn thấy bọn họ cầm dao rạch báo con, sợ là dọa đến Mạc Tiểu Trảo.
Mèo nhỏ nằm sấp một lát, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu trong mắt đầy lo lắng, rụt vuốt lại, dùng đệm thịt vỗ vỗ cằm hắn. Bổn tọa biết, nay toàn bộ đại lục đều đối đãi yêu thú như vậy, chỉ là nhất thời cảm khái, đi thôi.
Mạc Thiên Liêu hôn một cái xuống cái chân ấm ấm bông bông kia:“Chớ sợ, nếu em không muốn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bắt em ký huyết khế.”
Ai thèm nói với anh cái này! Mèo đại gia nheo mắt lại, cho hắn một bàn tay, bổn tọa thoạt nhìn nhát gan như vậy sao?
Một người một mèo cãi nhau ầm ĩ đi tới kho của luyện đan sư, nơi này là một tiểu viện làm từ trúc, thỉnh thoảng có tu sĩ cấp thấp lên núi hái thuốc rồi tới nơi này mua bán linh thảo, có học đồ luyện đan tu vi luyện khí ở đây kiểm tra thảo dược. Nghe được ý Mạc Thiên Liêu đến, liền đưa hắn ra sau.
Này phường chợ dưới chân núi, chỉ có mỗi luyện đan sư Trúc cơ trung kỳ. Thực ra, bên trong tông môn cũng có luyện đan sư cấp cao, chỉ là Mạc Thiên Liêu không dám để lộ Móng Nhỏ của hắn, chỉ có thể xuống núi tìm.
“Meo!” Luyện đan sư thò tay đến bắt mạch cho mèo, lập tức bị cào một vuốt, tay bổn tọa há có thể để ngươi chạm sao?
Luyện đan sư không còn cách, chỉ đành cầm bao tay chỉ bạc kiểm tra lò luyện đan, nhìn một lúc lâu sau, cũng không tìm được nguyên nhân gì:“Mèo này của ngươi không có vấn đề gì, chỉ là đầu có chút nhỏ, nơi này của ta có thuốc viên cho động vật tốt nhất, muốn mua chút về cho nó ăn hay không?” Nói, từ trong hồ lô đổ ra mấy viên thức ăn màu vàng nâu, đưa tới trước mặt mèo nhỏ.
Mèo trắng nhỏ liếc liếc nhìn cái thứ xấu xí tản ra hương vị kỳ quái, nâng vuốt, nhanh chóng quăng xuống dưới gầm bàn, ghét bỏ lắc lắc chân.
“Quá lãng phí, quá lãng phí!” Linh thú vẹt của luyện đan sư quang quác kêu, bay đến nuốt mấy viên thức ăn trên mặt đất.
Trừ luyện khí, luyện đan cũng là nghề kiếm rất nhiều tiền, nhưng mà luyện đan sư mới trúc cơ kỳ, cũng mua không nổi yêu thú, chắc là tự mình bắt được.
So với viên thức ăn hương vị không tốt, vẹt màu sắc rực rỡ hiển nhiên càng hấp dẫn mèo. Cục bông nhỏ hạ thấp thân mình, rồi nhảy bật ra, một ngụm cắn ngay cổ vẹt.
“Giết chim rồi! Giết chim rồi!” Vẹt thê lương gọi.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng ôm lấy mèo nhỏ:“Mau nhả ra!”
Luyện đan sư thò tay chuẩn bị cứu chim rụt tay về, đối với người biết lễ phép này rất là vừa lòng, chuẩn bị chỉ lấy hắn hai mươi lăm viên tiền xem bệnh.
“Mau nhả ra, một lát nữa lông chim làm sặc mũi sẽ khó chịu đấy.” Mạc Thiên Liêu giật lấy con vẹt từ trong miệng mèo ra, để cho mèo nhỏ mau phì phì hai phát.
“……” Luyện đan sư nhặt vẹt nhà mình bị ném qua một bên lên, quyết định lát thu hắn bốn mươi viên.
“Trọc rồi, trọc rồi!” Vẹt cúi đầu xem cái cổ mình bị tróc mất một mảng lông, rất là thương tâm.
Phí một đống tiền xem bệnh, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân, trên đường về tông môn, Mạc Thiên Liêu nhìn mèo nhỏ lại bắt đầu ngáp, hơi hơi nhíu mày:“Móng Nhỏ, để cho ta xem thần hồn của em có tốt hay không?”
Nói rồi, liền nâng mèo lên, chạm vào cái trán mình.
“Meo meo!” Mèo nhỏ quay đầu, không chịu cụng trán với hắn.
“Ngoan, cho ta xem!” Mạc Thiên Liêu thấy thế càng thêm sốt ruột, thân thể không có vấn đề mà lại ham ngủ, chỉ có khả năng là thần hồn có tổn hại.
Mèo nhỏ cũng nóng nảy, cho hắn một vuốt, lủi xuống, chạy nhanh như bay.
Bất chấp mọi thứ, Mạc Thiên Liêu nhấc chân đuổi theo, rừng núi rậm rạp, nếu cục bông trốn vào trong rừng nhưng không tìm được, mà nơi này không phải phía sau núi Ốc Thanh Động, tùy thời đều có nguy hiểm.
“Úi chà, một tu sĩ luyện khí, mà lại có linh thú!” Bàn tay thô to nắm chặt lấy cục bông lủi tới, âm dương quái khí nói.
Mạc Thiên Liêu cả kinh, ngẩng đầu nhìn, chính là nam nữ Ma môn mình gặp được giữa phường chợ kia.
“Tôn giả!” Nàng kia thấy rõ tướng mạo Mạc Thiên Liêu, lập tức kinh hô lên tiếng.
“Méo!” Mèo nhỏ bị bắt rất là nóng giận, huơ tay múa chân giãy dụa, thấy thoát không được, phun mạnh một bụi băng hướng tới đôi mắt gã kia.
“A –” Bụi băng lạnh thấu xương, ngay lúc cận mặt nháy mắt hóa thành mũi băng, đâm vô số lỗ trên gương mặt Ma Tu kia,“Sư muội, con này không phải linh thú, là yêu thú!”
Yêu thú ký kết huyết khế, tu vi sẽ bị hạn chế, nếu chủ nhân là luyện khí kỳ, thì yêu thú này cũng chỉ có thể phát huy pháp lực luyện khí. Nhưng chiêu mới vừa rồi, hiển nhiên đã vượt xa tiêu chuẩn luyện khí.
Mạc Thiên Liêu tiếp được cục bông bổ nhào vào lòng hắn, lạnh lùng đôi nam nữ trước mặt này.
“Ngươi, cùng Đoán Thiên tôn giả có quan hệ gì?” Nàng kia lấy ra pháp khí thủy trầm mộc mới mua được, rất có bộ dáng không chiếm được đáp án vừa lòng sẽ không rời đi.
Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, sờ sờ cục lông nhỏtrong lòng, hắn quyết định muốn mạng hai người này.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đại hán: Không có huyết khế, cướp cướp cướp
Nữ tu: Lớn lên giống tôn giả, cướp cướp cướp
Thợ Mộc: Dám sờ mèo của ta, cả đám chết chết chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.