Chương 79: Thăm Dò Khách Đến
Lục Dã Thiên Hạc
11/11/2017
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng bị vách tường biến sắc ngăn lại, không thể chiếu vào trong thuỷ tinh cung, chỉ có thể xuyên thấu qua màn cửa, lặng yên không một tiếng động rọi xuống một chút ánh sáng mờ mờ.
Một cọng cỏ đuôi chó màu đồi mồi đứng ở đầu giường, lặng lẽ tìm được phía dưới mũi Mạc Thiên Liêu, cào cào vài cái, thấy hắn không có phản ứng gì, lại xoay xoay thân cỏ mảnh khảnh, tiếp tục cào cào.
Mạc Thiên Liêu nhắm mắt, cầm chặt cọng cỏ đuôi chó tác quái kia ném tới gầm giường, thuận đường thưởng nó một hỏa cầu.
“Óa!” Thái Thủy hét lên một tiếng, liền bị Mạc Thiên Liêu dùng thần thức áp chế, mạnh mẽ ngậm miệng, chỉ có thể biến thành nến đứng yên tại chỗ, yên lặng bị thiêu. Rõ ràng là chủ nhân dặn dò đánh thức hắn sớm một chút, để nấu cơm cho mèo nhỏ ăn mà! Thật sự là không có thiên lý!
“Ừm……” Người đang ngủ trong lòng Mạc Thiên Liêu bị ồn đến, hơi hơi nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại.
“Không có việc gì, bảo bối.” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng dỗ, vỗ vỗ lưng người trong lòng.
Có lẽ là quá mức mỏi mệt, Thanh Đồng nghe được giọng nói quen thuộc, lại nặng nề ngủ tiếp, rèm mi dài rậm rũ xuống, tựa như hai cây quạt nhỏ, che đi bóng dáng nơi đáy mắt, đường cong đuôi mắt duyên dáng, còn mang theo vệt đỏ nhàn nhạt.
Đêm qua ép buộc có chút ác, thêm thân thể chạm nhau đồng thời thần hồn giao hòa, Thanh Đồng cuối cùng chịu không nổi, tóc lại biến thành màu tuyết, hai lỗ tai bông bông cũng không chịu được khống chế hiện ra. Biến hóa như vậy, kích thích Mạc Thiên Liêu càng thêm khó giữ mình, động tác cũng càng mạnh, khiến cho đôi mắt lưu ly nhạt màu kia thấm ra ánh nước.
Nhớ tới tình hình đêm qua, Mạc Thiên Liêu cảm giác thân thể lại nóng lên. Nuốt nuốt nước miếng, Mạc Thiên Liêu chậm rãi thả người trong lòng thả xuống gối, đắp chăn lại, tay chân rón rén xuống giường. Thanh Đồng đã rất mệt, nếu lại động tay động chân…… Cúi đầu xem vết cào trên vai, đến lúc ấy sẽ không đơn giản biến thành vụn bào như vậy.
Ăn mặc chỉnh tề, nhấc Thái Thủy đang nằm trên đất giả chết, bước xuống lầu.
Đại điện im ắng, Mạc Thiên Liêu búng ngón tay kêu vang, một tầng vách tường biến thành trong suốt. Ánh nắng cũng không tốt lắm, bên ngoài bầu trời vẫn xám xịt như trước, bởi vì tuyết đầy đất, mới có vẻ sáng sủa một ít. Tuyết lớn vẫn còn tiếp tục rơi, trước cửa đã tích một tầng tuyết thật dày.
Hai con hồ ly ngủ ở trên thân hươu lông dài bị chiếu sáng tỉnh, ngẩng đầu chào hỏi Mạc Thiên Liêu.
Sương Nhẫn nhảy xuống, biến thành hình người:“Nhị sư huynh, ngươi không có việc gì?”
Mạc Thiên Liêu đầy mặt thoả mãn thoạt nhìn thần thanh khí sảng, bộ dáng tuyệt không giống thụ qua thương, ngược lại sư tôn còn chưa đứng dậy càng làm cho người lo lắng một ít.
“Ta không sao,” Mạc Thiên Liêu nhìn hồ ly nhỏ ngồi xổm trên thân hươu, ngóng trông nhìn hắn, không khỏi nhếch môi cười, khom lưng hỏi,“Cục bông nhỏ, muốn ăn thịt hươu nướng?”
Sương Hoa vội vàng gật đầu, hai lỗ tai lớn cũng cùng vẫy vẫy.
Mạc Thiên Liêu nhịn không được thò tay muốn sờ sờ, lại bị Sương Nhẫn ngăn lại, đoạt đi hồ ly nhỏ:“Sư huynh, nam nữ ckhác biệt.”
Thiếu chút nữa quên, đây là sư đệ muội muội, biến thành hình người là đại cô nương như hoa như ngọc, không thể sờ loạn. Mạc Thiên Liêu vội ho một tiếng:“Nhất thời quên mất, sư đệ chớ trách.”
Sương Nhẫn cười cười, cậu biết nhị sư huynh là chính nhân quân tử, trong môn phái có bao nhiêu nữ đệ tử coi trọng hắn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, ngược lại cũng không ngại.
Mạc Thiên Liêu kéo hươu lông dài đi đến ngoài cửa, nâng tay vung lên, quét đi tuyết đọng trước cửa, khiến Thái Thủy biến thành bả đao, bắt đầu lột da hươu.
“Làm một thần khí, thế nhưng lại làm loại chuyện này, chủ nhân, anh không có cảm giác đuối lý sao?” Thái Thủy vừa làm việc vừa ồn ào.
“Đây mới là đại sự,” Mạc Thiên Liêu chẳng hề động đậy, thủ pháp lưu loát lột xuống một bộ da hươu hoàn chỉnh, hươu lông dài chỉ có mỗi ở Tuyết Sơn, da lông dày, rất thích hợp dùng để làm đệm chân hoặc là thảm.
Sương Nhẫn để muội muội lên đầu, cũng đi ra giúp vui:“Nhị sư huynh, ta cũng đến giúp.”
Mạc Thiên Liêu vui vẻ đáp ứng, đem da hươu giao cho Sương Nhẫn để cậu cầm đi rửa sạch, còn mình thì mang theo thịt hươu đã làm tốt về phòng.
“Chân hươu nướng ăn, gân hươu hầm canh.” Thái Thủy biến thành miệng rộng, ở một bên lải nhải chỉ điểm.
Mạc Thiên Liêu không chịu nổi phiền, biến Thái Thủy thành một cái que dài, xuyên thịt hươu lên, đặt trên lửa nướng. Canh gân hươu ngược lại là chủ ý tốt, nhưng Mạc Thiên Liêu sẽ không hầm.
Sương Nhẫn làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh liền rửa xong da hươu, hơn nữa rửa qua hết bậc thang nhiễm máu một lần, liền lại biến thành hồ ly, cùng muội muội ngồi xổm trước cửa phòng bếp, ngóng trông nhìn.
Mạc Thiên Liêu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hai cục bông nhỏ không chút nháy mắt nhìn chằm chằm thịt hươu, không khỏi bật cười:“Hai người các ngươi, ai sẽ hầm canh gân hươu?”
Sương Hoa nháy mắt mấy cái, biến thành cô nương một thân tố y:“Ta, ta sẽ hầm.”
Giao phòng bếp lại cho hai con hồ ly, Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo, khoanh chân mà ngồi trên giường mềm ở đại điện, xem xét thân thể. Phần lớn linh khí hấp thu hôm qua đều không có lãng phí, cộng thêm đêm qua song tu cũng hấp thu rất nhiều, lại có yêu hồn dây dưa, nay tu vi hậu kỳ kim đan cực kỳ củng cố, nếu lại song tu mấy ngày, có phải hay không sẽ có thể kết anh?
Đối mặt với tốc độ tu luyện như vậy, Mạc Thiên Liêu đã không biết nói cái gì cho phải. Sau khi sống lại, vốn tưởng rằng chỉ dựa vào thần hồn hắn vẫn còn, trong vòng hai mươi năm có thể trở về hóa thần, nay…… cùng lắm mới qua hai năm.
Thân thể thần mộc thật là vật tốt, không uổng hắn đợi trăm năm.
Đợi hồ ly nhỏ nướng tốt thịt hươu, hầm canh xong, Mạc Thiên Liêu cắt phần thịt ngon nhất ở chân sau thành từng miếng nhỏ, đặt trong khay ngọc, lại múc một chén canh gân hươu, bưng lên lầu đi. Hai con hồ ly nhỏ ôm một chân hươu khác, say mê cắn không thèm ngẩng đầu lên.
Biến toàn bộ vách tường thuỷ tinh cung thành trong suốt, trong phòng nháy mắt sáng sủa lên, Thanh Đồng rút vào trong chăn, che khuất mặt.
Mạc Thiên Liêu mím môi cười khẽ, kéo người trong chăn ra, lấy khăn bố lau mặt cho y:“Bảo bối, đến uống bát canh rồi ngủ tiếp.”
Song tu mặc dù có trợ tu vi, nhưng cũng sẽ lãng phí tinh huyết, chi bằng ăn chút thứ tốt để bồi bổ.
Hai con hồ ly chỉ lớn có bấy nhiêu, ăn một lát liền ăn no, ngồi xổm trên thang lầu liếm lông cho nhau, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mạc Thiên Liêu.
“Á, sư tôn, là ta sai ta sai ta sai!”
Tuyết lớn rơi ba ngày ba đêm, bên ngoài quá mức rét lạnh, Thanh Đồng vẫn không bước chân ra khỏi phòng, dựa trên giường mềm sát tường ở lầu hai, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài điểm nhẹ vách tường trong suốt, dường như muốn bắt được bông tuyết đang bay. Dưới đầu, một con hồ ly dùng để gối đầu thành thành thật thật nằm sấp bất động, bên tay còn có một con khác, tự giác cuộn thành một cục làm ấm tay y.
Mạc Thiên Liêu đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu mày, Sương Nhẫn còn nói cái gì nam nữ khác biệt, thế nào lại để muội muội của nó giúp Thanh Đồng làm ấm tay? Lúc này liền không nói nam nữ khác biệt?
Đen mặt, chuẩn bị một lát nổi giận, Mạc Thiên Liêu đi qua, hung tợn nói:“Sao lại không đắp chăn?” Nói rồi, kéo một tấm thảm nhung đến đắp đến trên người Thanh Đồng.
“Có tin tức gì?” Thanh Đồng quay đầu nhìn hắn.
“Đại hội tông môn đã tan, bởi vì chuyện em ngươi mất tích, tông chủ tự mình chạy tới cùng Lưu Mang chân nhân đòi người, Đinh Hộ còn chưa tỉnh, cho nên không ai biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.” Mạc Thiên Liêu bỏ đi áo khoác dính khí lạnh, trèo lên giường mềm cùng y chen một chỗ, kéo hồ ly nhỏ bên tay ra, đặt song song cạnh gối đầu Sương Nhẫn, ngông nghênh gối lên.
Sương Nhẫn thấy được, lập tức mất hứng há miệng cắn lỗ tai hắn.
“Nếu Đinh Hộ tỉnh lại, thân phận của ngươi sẽ không giấu được.” Thanh Đồng vươn ngón tay thon dài ra, chọt chọt, cơ hồ mỗi môn phái đều từng có người bị Mạc Thiên Liêu giết qua, chính đạo như vậy, ma đạo cũng thế, nếu bại lộ thân phận, sẽ có bao nhiêu người tiến đến trả thù đây?
“Vậy cũng không có biện pháp,” Mạc Thiên Liêu cầm ngón tay thon dài trơn mềm, gác cằm mình xuống trên vai Thanh Đồng,“Nguy hiểm sắp đến, nay chỉ có một cách.”
“Cái gì?” Thanh Đồng quay đầu nhìn hắn.
Mạc Thiên Liêu thuận thế đè xuống người y, khẽ hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu kia:“Em nói coi?” Đương nhiên là bám chặt thời gian song tu nhiều một chút, khiến hắn sớm ngày trở về kỳ hóa thần.
Gối đầu hồ ly thấy được một màn này, sợ tới mức lông đều dựng lên.
“Không bằng chúng ta ở nơi này bế quan một năm hay nửa năm…… Á, đau đau đau!” Bị cắn mũi, Mạc Thiên Liêu lập tức thành thật.
Gối đầu hồ ly ở phía dưới cố gắng bò ra, nháy mắt hóa thành hình người, một tay kéo lấy Mạc Thiên Liêu xuống khỏi giường mềm:“Nhị sư huynh, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện khi sư diệt tổ này!” Sương Nhẫn tức giận mức mặt đỏ bừng, không ngờ thừa dịp thương thế sư tôn chưa lành, khinh bạc sư tôn! Hồ ly nhỏ làm sao cũng không nghĩ tới, nhị sư huynh mà cậu vẫn kính nể không thôi, lại là loại người như vậy!
“Khi sư diệt tổ, há há há!” Thái Thủy miệng rộng thích xem náo nhiệt không chê sự chuyện lớn sung sướng khi người gặp họa.
Mạc Thiên Liêu bắt lấy cánh tay hồ ly nhỏ, chặt chẽ chế trụ sư đệ sắp sửa rút kiếm:“Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút.”
Một gối đầu hồ ly khác nhìn thấy ca ca bị khi dễ, lập tức nhảy lại đây cắn hắn, trong phòng nhất thời loạn thành đoàn, Thanh Đồng một tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên giường mềm, ung dung nhìn bọn họ.
Đang nháo, bỗng nhiên nghe được có tiếng đập cửa.
Mạc Thiên Liêu nhìn sư tôn hoàn toàn không tính toán nhúng tay, chỉ đành kéo theo hai con hồ ly làm vật trang sức đi xuống mở cửa, vách tường trong suốt, đi xuống một tầng, Mạc Thiên Liêu liền thấy được tình hình ngoài cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người. Trắng xoá một mảnh, chừng hơn mười con hồ ly, đứng ở ngoài cửa chen thành một đoàn.
“Lão hủ là tộc trưởng Hàn sương hồ tộc trên Tuyết Sơn này, cảm giác nơi này có đại yêu, đặc biệt dẫn dắt tộc nhân tiến đến tiếp kiến.” Lão hồ ly cầm đầu biến thành cụ già râu bạc, cung kính hướng Mạc Thiên Liêu hành lễ.
“Tộc trưởng gia gia!” Sương Hoa từ trên tay áo Mạc Thiên Liêu nhảy xuống, lập tức xông đến.
Một cọng cỏ đuôi chó màu đồi mồi đứng ở đầu giường, lặng lẽ tìm được phía dưới mũi Mạc Thiên Liêu, cào cào vài cái, thấy hắn không có phản ứng gì, lại xoay xoay thân cỏ mảnh khảnh, tiếp tục cào cào.
Mạc Thiên Liêu nhắm mắt, cầm chặt cọng cỏ đuôi chó tác quái kia ném tới gầm giường, thuận đường thưởng nó một hỏa cầu.
“Óa!” Thái Thủy hét lên một tiếng, liền bị Mạc Thiên Liêu dùng thần thức áp chế, mạnh mẽ ngậm miệng, chỉ có thể biến thành nến đứng yên tại chỗ, yên lặng bị thiêu. Rõ ràng là chủ nhân dặn dò đánh thức hắn sớm một chút, để nấu cơm cho mèo nhỏ ăn mà! Thật sự là không có thiên lý!
“Ừm……” Người đang ngủ trong lòng Mạc Thiên Liêu bị ồn đến, hơi hơi nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại.
“Không có việc gì, bảo bối.” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng dỗ, vỗ vỗ lưng người trong lòng.
Có lẽ là quá mức mỏi mệt, Thanh Đồng nghe được giọng nói quen thuộc, lại nặng nề ngủ tiếp, rèm mi dài rậm rũ xuống, tựa như hai cây quạt nhỏ, che đi bóng dáng nơi đáy mắt, đường cong đuôi mắt duyên dáng, còn mang theo vệt đỏ nhàn nhạt.
Đêm qua ép buộc có chút ác, thêm thân thể chạm nhau đồng thời thần hồn giao hòa, Thanh Đồng cuối cùng chịu không nổi, tóc lại biến thành màu tuyết, hai lỗ tai bông bông cũng không chịu được khống chế hiện ra. Biến hóa như vậy, kích thích Mạc Thiên Liêu càng thêm khó giữ mình, động tác cũng càng mạnh, khiến cho đôi mắt lưu ly nhạt màu kia thấm ra ánh nước.
Nhớ tới tình hình đêm qua, Mạc Thiên Liêu cảm giác thân thể lại nóng lên. Nuốt nuốt nước miếng, Mạc Thiên Liêu chậm rãi thả người trong lòng thả xuống gối, đắp chăn lại, tay chân rón rén xuống giường. Thanh Đồng đã rất mệt, nếu lại động tay động chân…… Cúi đầu xem vết cào trên vai, đến lúc ấy sẽ không đơn giản biến thành vụn bào như vậy.
Ăn mặc chỉnh tề, nhấc Thái Thủy đang nằm trên đất giả chết, bước xuống lầu.
Đại điện im ắng, Mạc Thiên Liêu búng ngón tay kêu vang, một tầng vách tường biến thành trong suốt. Ánh nắng cũng không tốt lắm, bên ngoài bầu trời vẫn xám xịt như trước, bởi vì tuyết đầy đất, mới có vẻ sáng sủa một ít. Tuyết lớn vẫn còn tiếp tục rơi, trước cửa đã tích một tầng tuyết thật dày.
Hai con hồ ly ngủ ở trên thân hươu lông dài bị chiếu sáng tỉnh, ngẩng đầu chào hỏi Mạc Thiên Liêu.
Sương Nhẫn nhảy xuống, biến thành hình người:“Nhị sư huynh, ngươi không có việc gì?”
Mạc Thiên Liêu đầy mặt thoả mãn thoạt nhìn thần thanh khí sảng, bộ dáng tuyệt không giống thụ qua thương, ngược lại sư tôn còn chưa đứng dậy càng làm cho người lo lắng một ít.
“Ta không sao,” Mạc Thiên Liêu nhìn hồ ly nhỏ ngồi xổm trên thân hươu, ngóng trông nhìn hắn, không khỏi nhếch môi cười, khom lưng hỏi,“Cục bông nhỏ, muốn ăn thịt hươu nướng?”
Sương Hoa vội vàng gật đầu, hai lỗ tai lớn cũng cùng vẫy vẫy.
Mạc Thiên Liêu nhịn không được thò tay muốn sờ sờ, lại bị Sương Nhẫn ngăn lại, đoạt đi hồ ly nhỏ:“Sư huynh, nam nữ ckhác biệt.”
Thiếu chút nữa quên, đây là sư đệ muội muội, biến thành hình người là đại cô nương như hoa như ngọc, không thể sờ loạn. Mạc Thiên Liêu vội ho một tiếng:“Nhất thời quên mất, sư đệ chớ trách.”
Sương Nhẫn cười cười, cậu biết nhị sư huynh là chính nhân quân tử, trong môn phái có bao nhiêu nữ đệ tử coi trọng hắn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, ngược lại cũng không ngại.
Mạc Thiên Liêu kéo hươu lông dài đi đến ngoài cửa, nâng tay vung lên, quét đi tuyết đọng trước cửa, khiến Thái Thủy biến thành bả đao, bắt đầu lột da hươu.
“Làm một thần khí, thế nhưng lại làm loại chuyện này, chủ nhân, anh không có cảm giác đuối lý sao?” Thái Thủy vừa làm việc vừa ồn ào.
“Đây mới là đại sự,” Mạc Thiên Liêu chẳng hề động đậy, thủ pháp lưu loát lột xuống một bộ da hươu hoàn chỉnh, hươu lông dài chỉ có mỗi ở Tuyết Sơn, da lông dày, rất thích hợp dùng để làm đệm chân hoặc là thảm.
Sương Nhẫn để muội muội lên đầu, cũng đi ra giúp vui:“Nhị sư huynh, ta cũng đến giúp.”
Mạc Thiên Liêu vui vẻ đáp ứng, đem da hươu giao cho Sương Nhẫn để cậu cầm đi rửa sạch, còn mình thì mang theo thịt hươu đã làm tốt về phòng.
“Chân hươu nướng ăn, gân hươu hầm canh.” Thái Thủy biến thành miệng rộng, ở một bên lải nhải chỉ điểm.
Mạc Thiên Liêu không chịu nổi phiền, biến Thái Thủy thành một cái que dài, xuyên thịt hươu lên, đặt trên lửa nướng. Canh gân hươu ngược lại là chủ ý tốt, nhưng Mạc Thiên Liêu sẽ không hầm.
Sương Nhẫn làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh liền rửa xong da hươu, hơn nữa rửa qua hết bậc thang nhiễm máu một lần, liền lại biến thành hồ ly, cùng muội muội ngồi xổm trước cửa phòng bếp, ngóng trông nhìn.
Mạc Thiên Liêu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hai cục bông nhỏ không chút nháy mắt nhìn chằm chằm thịt hươu, không khỏi bật cười:“Hai người các ngươi, ai sẽ hầm canh gân hươu?”
Sương Hoa nháy mắt mấy cái, biến thành cô nương một thân tố y:“Ta, ta sẽ hầm.”
Giao phòng bếp lại cho hai con hồ ly, Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo, khoanh chân mà ngồi trên giường mềm ở đại điện, xem xét thân thể. Phần lớn linh khí hấp thu hôm qua đều không có lãng phí, cộng thêm đêm qua song tu cũng hấp thu rất nhiều, lại có yêu hồn dây dưa, nay tu vi hậu kỳ kim đan cực kỳ củng cố, nếu lại song tu mấy ngày, có phải hay không sẽ có thể kết anh?
Đối mặt với tốc độ tu luyện như vậy, Mạc Thiên Liêu đã không biết nói cái gì cho phải. Sau khi sống lại, vốn tưởng rằng chỉ dựa vào thần hồn hắn vẫn còn, trong vòng hai mươi năm có thể trở về hóa thần, nay…… cùng lắm mới qua hai năm.
Thân thể thần mộc thật là vật tốt, không uổng hắn đợi trăm năm.
Đợi hồ ly nhỏ nướng tốt thịt hươu, hầm canh xong, Mạc Thiên Liêu cắt phần thịt ngon nhất ở chân sau thành từng miếng nhỏ, đặt trong khay ngọc, lại múc một chén canh gân hươu, bưng lên lầu đi. Hai con hồ ly nhỏ ôm một chân hươu khác, say mê cắn không thèm ngẩng đầu lên.
Biến toàn bộ vách tường thuỷ tinh cung thành trong suốt, trong phòng nháy mắt sáng sủa lên, Thanh Đồng rút vào trong chăn, che khuất mặt.
Mạc Thiên Liêu mím môi cười khẽ, kéo người trong chăn ra, lấy khăn bố lau mặt cho y:“Bảo bối, đến uống bát canh rồi ngủ tiếp.”
Song tu mặc dù có trợ tu vi, nhưng cũng sẽ lãng phí tinh huyết, chi bằng ăn chút thứ tốt để bồi bổ.
Hai con hồ ly chỉ lớn có bấy nhiêu, ăn một lát liền ăn no, ngồi xổm trên thang lầu liếm lông cho nhau, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mạc Thiên Liêu.
“Á, sư tôn, là ta sai ta sai ta sai!”
Tuyết lớn rơi ba ngày ba đêm, bên ngoài quá mức rét lạnh, Thanh Đồng vẫn không bước chân ra khỏi phòng, dựa trên giường mềm sát tường ở lầu hai, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài điểm nhẹ vách tường trong suốt, dường như muốn bắt được bông tuyết đang bay. Dưới đầu, một con hồ ly dùng để gối đầu thành thành thật thật nằm sấp bất động, bên tay còn có một con khác, tự giác cuộn thành một cục làm ấm tay y.
Mạc Thiên Liêu đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu mày, Sương Nhẫn còn nói cái gì nam nữ khác biệt, thế nào lại để muội muội của nó giúp Thanh Đồng làm ấm tay? Lúc này liền không nói nam nữ khác biệt?
Đen mặt, chuẩn bị một lát nổi giận, Mạc Thiên Liêu đi qua, hung tợn nói:“Sao lại không đắp chăn?” Nói rồi, kéo một tấm thảm nhung đến đắp đến trên người Thanh Đồng.
“Có tin tức gì?” Thanh Đồng quay đầu nhìn hắn.
“Đại hội tông môn đã tan, bởi vì chuyện em ngươi mất tích, tông chủ tự mình chạy tới cùng Lưu Mang chân nhân đòi người, Đinh Hộ còn chưa tỉnh, cho nên không ai biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.” Mạc Thiên Liêu bỏ đi áo khoác dính khí lạnh, trèo lên giường mềm cùng y chen một chỗ, kéo hồ ly nhỏ bên tay ra, đặt song song cạnh gối đầu Sương Nhẫn, ngông nghênh gối lên.
Sương Nhẫn thấy được, lập tức mất hứng há miệng cắn lỗ tai hắn.
“Nếu Đinh Hộ tỉnh lại, thân phận của ngươi sẽ không giấu được.” Thanh Đồng vươn ngón tay thon dài ra, chọt chọt, cơ hồ mỗi môn phái đều từng có người bị Mạc Thiên Liêu giết qua, chính đạo như vậy, ma đạo cũng thế, nếu bại lộ thân phận, sẽ có bao nhiêu người tiến đến trả thù đây?
“Vậy cũng không có biện pháp,” Mạc Thiên Liêu cầm ngón tay thon dài trơn mềm, gác cằm mình xuống trên vai Thanh Đồng,“Nguy hiểm sắp đến, nay chỉ có một cách.”
“Cái gì?” Thanh Đồng quay đầu nhìn hắn.
Mạc Thiên Liêu thuận thế đè xuống người y, khẽ hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu kia:“Em nói coi?” Đương nhiên là bám chặt thời gian song tu nhiều một chút, khiến hắn sớm ngày trở về kỳ hóa thần.
Gối đầu hồ ly thấy được một màn này, sợ tới mức lông đều dựng lên.
“Không bằng chúng ta ở nơi này bế quan một năm hay nửa năm…… Á, đau đau đau!” Bị cắn mũi, Mạc Thiên Liêu lập tức thành thật.
Gối đầu hồ ly ở phía dưới cố gắng bò ra, nháy mắt hóa thành hình người, một tay kéo lấy Mạc Thiên Liêu xuống khỏi giường mềm:“Nhị sư huynh, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện khi sư diệt tổ này!” Sương Nhẫn tức giận mức mặt đỏ bừng, không ngờ thừa dịp thương thế sư tôn chưa lành, khinh bạc sư tôn! Hồ ly nhỏ làm sao cũng không nghĩ tới, nhị sư huynh mà cậu vẫn kính nể không thôi, lại là loại người như vậy!
“Khi sư diệt tổ, há há há!” Thái Thủy miệng rộng thích xem náo nhiệt không chê sự chuyện lớn sung sướng khi người gặp họa.
Mạc Thiên Liêu bắt lấy cánh tay hồ ly nhỏ, chặt chẽ chế trụ sư đệ sắp sửa rút kiếm:“Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút.”
Một gối đầu hồ ly khác nhìn thấy ca ca bị khi dễ, lập tức nhảy lại đây cắn hắn, trong phòng nhất thời loạn thành đoàn, Thanh Đồng một tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên giường mềm, ung dung nhìn bọn họ.
Đang nháo, bỗng nhiên nghe được có tiếng đập cửa.
Mạc Thiên Liêu nhìn sư tôn hoàn toàn không tính toán nhúng tay, chỉ đành kéo theo hai con hồ ly làm vật trang sức đi xuống mở cửa, vách tường trong suốt, đi xuống một tầng, Mạc Thiên Liêu liền thấy được tình hình ngoài cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người. Trắng xoá một mảnh, chừng hơn mười con hồ ly, đứng ở ngoài cửa chen thành một đoàn.
“Lão hủ là tộc trưởng Hàn sương hồ tộc trên Tuyết Sơn này, cảm giác nơi này có đại yêu, đặc biệt dẫn dắt tộc nhân tiến đến tiếp kiến.” Lão hồ ly cầm đầu biến thành cụ già râu bạc, cung kính hướng Mạc Thiên Liêu hành lễ.
“Tộc trưởng gia gia!” Sương Hoa từ trên tay áo Mạc Thiên Liêu nhảy xuống, lập tức xông đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.