Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 87: Về Nhà

Lục Dã Thiên Hạc

11/11/2017

Vốn dĩ không cảm thấy thuyền bay của môn phái mình như thế nào, vẫn luôn cảm giác thuyền bay lớn như vậy, bên trong đầy đủ mọi thứ, quả là cực kỳ đáng giá kiêu ngạo. Nhưng mà, vừa so với thuỷ tinh cung tinh xảo xa hoa kia, lập tức có vẻ đơn sơ vô cùng.

Mạc Thiên Liêu mỉm cười thỉnh sư tôn đi vào, hổ mập trố mắt một chút, nhanh chóng đi theo lên.

Huyền Cơ vốn cũng muốn theo sau, lại bị Mạc Thiên Liêu ngăn cản:“Sư thúc, trên thuyền bay còn có các đệ tử khác, dù sao cũng phải có người chăm sóc chứ, đúng không?”

Quay đầu nhìn những đệ tử khác trên thuyền bay, sắc mặt Huyền Cơ càng thêm âm trầm.

“Nhị sư thúc, đi nhanh đi.” Giọng nói có chút ồm ồm chân chất từ sau lưng truyền đến, Huyền Cơ quay đầu, liền nhìn thấy Mặc Hùng cao lớn vạm vỡ đang ngoắc ngoắc về phía hắn.

Bạch Lạc không đi, liền đưa lệnh bài cho Mặc Hùng. Mặc Hùng thích chạy khắp mọi nơi, vui vẻ đáp ứng. Nhưng, Huyền Cơ tuyệt không nhiên không muốn đi cùng Mặc Hùng.

“Nhị sư thúc, thủy tinh cung kia là cái gì thế?”

“Nhị sư thúc, ma cung bên kia có ma ong hay không? Nghe nói mật ma ong đặc biệt ăn ngon!”

“Nhị sư thúc……”

Huyền Cơ nắm chặt dây thừng trong tay, nhìn đôi môi dày của Mặc Hùng, người thì ngốc nhưng mà lại cứ thích nói, thật muốn bện chặt cái miệng rộng của hắn lại.

Vân Diên ngồi ở đầu thuyền, nhìn thủy tinh cung bay ở phía trước, với thị lực của cô, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong. Hổ mập nằm sấp ở đại sảnh tầng một, bởi vì sàn nhà trong suốt, có chút kinh hoảng, co rụt lại trên thảm trải sàn không dám nhúc nhích. Thanh Đồng tựa người trên giường mềm, chân trần, vùi vào trong đám lông hổ.

Mạc Thiên Liêu bưng nước trà đi tới, ở bên tai Thanh Đồng nói gì đó, sau đó, Thanh Đồng vung tay lên, vách tường thuỷ tinh cung biến thành màu ngọc trắng, lại không thể mảy may nhìn thấy thứ gì bên trong.

Thuỷ tinh cung xinh đẹp như vậy, có thể đi vào ở một đêm, cũng coi như đời này không uổng. Vân Diên nhìn sang Vân Tùng bên cạnh:“Sư huynh, chuyện tông chủ để huynh nói, huynh có nói cho Thiên Lang chân nhân chưa?”

Vân Tùng liếc nhìn sư muội:“Đương nhiên là có.”

“Hắn nói như thế nào?” Ánh mắt Vân Diên sáng quắc nhìn sư huynh, tông chủ lần này để Vân Tùng nghĩ biện pháp, nhắc lại chuyện gả Vân Diên cho Thanh Đồng.

Chỉ là Vân Diên không biết, tông chủ Thanh Vân Tông nói, dù cho Thanh Đồng không được, Huyền Cơ cũng được, nhưng lại không thể gả cho Thiên Lang.

“Hắn nói, Thanh Đồng đã có người trong lòng,” Vân Tùng cầm hồ lô rượu ở bên hông, uống một ngụm,“Nếu muội sốt ruột muốn gả cho người, thì gả cho hắn được rồi.”

Vân Diên nghe vậy, mặt lập tức đỏ lên, một bàn tay vỗ gãy lan can trên thuyền: “Khinh người quá đáng!”

Lão già Thiên Lang mặt đầy râu, vậy mà còn muốn cưới cô?



“Sớm đã nói qua với muội, Ốc Vân Tông chẳng có gì tốt đẹp cả, muội không tin.” Vân Tùng đúng lúc thêm vào một mồi lửa, sư muội này, khắp nơi bảo vệ Thanh Đồng, khiến lão rất khó làm việc, thừa dịp hiện tại kéo nàng về, đến lúc đó nếu là ở ma cung đối phó với Ốc Vân Tông, thì cũng không đến mức kéo chân sau lão.

Bên kia, trên thuyền Lưu Vân Tông.

Bởi vì chỉ có một trưởng bối Lưu Bích, cũng ít có người đến nói chuyện cùng ả. Chỉ có đệ tử tâm phúc ngồi ở bên người.

“Sư phụ, lúc trước tông chủ muốn ngài đề ra nghi vấn Thanh Đồng chân nhân lấy gì tổn thương Đinh sư bá, sao ngài không hỏi đâu?” Đệ tử kia rất là lo lắng, Đinh Hộ vẫn hôn mê bất tỉnh, tông chủ cũng không cứu tỉnh lão. Nếu vẫn bất tỉnh, Lưu Vân Tông sẽ mất đi một đại sư luyện khí, đây chính là tổn thất thật lớn.

“Thằng nhóc khờ,” Lưu Bích lấy tấm khăn che lại khóe miệng,“Đoán Thiên tôn giả so sánh với Đinh Hộ, thì như thế nào?”

“Đương nhiên thủ đoạn luyện khí của Đoán Thiên tôn giả càng cao một bậc.” Đệ tử kia nói không chút do dự.

Trên thực tế, năng lực của Đoán Thiên cho đến bây giờ không ai vượt qua được. Đinh Hộ được cho là đại sư luyện khí, khi trẻ tuổi cũng được xưng là thiên tài, nhưng Đoán Thiên, căn bản là không phải luyện khí giả bình thường. Ý tưởng không bị gò bó, không bám vào một phương pháp luyện khí khuôn mẫu nào, vẫn có thể làm ra những thứ không thể tưởng tượng nổi. Có thể nói người kia đã không chỉ là đại sư luyện khí, mà là đỉnh cao của đại sư luyện khí, thánh giả luyện khí.

“Lần này đi ma cung Đoán Thiên, còn sợ không tìm được một linh bảo thuận tay?” Đôi mắt có vẻ sắc bén của Lưu Bích cười thành trăng rằm.

Đệ tử kia sửng sốt, hiểu ra. Bọn họ nịnh bợ Đinh Hộ, không phải là ngóng trông ngày nào đó tâm tình lão ta tốt thì tạo cho mình một linh khí tốt sao, nếu có thể ở ma cung Đoán Thiên tìm được một kiện, tội gì lại trông mong Đinh Hộ.

Đối với đại đa số tu sĩ mà nói, một đời có thể có một kiện linh khí, là đủ.

Còn giống như Thí Địa tôn giả đồng thời có ba linh khí thì chỉ do tiền nhiều.

Mạc Thiên Liêu đứng ở tầng thượng thuỷ tinh cung, nhìn núi cao biển rộng bên dưới, gần đến Ma cung, đột nhiên có chút gần quê mà sợ.

Đó là nơi hắn một tay xây lên, từ một luyện khí sư nho nhỏ một nghèo hai trắng, lăn lộn thành ma đạo chí tôn, chỗ kia, từ một gian luyện khí sơ sài, biến thành cung điện khổng lồ. Đối với Mạc Thiên Liêu mà nói, chỗ đó mới chân chính là nhà.

Vạt áo bị kéo nhẹ, Mạc Thiên Liêu quay đầu, liền thấy Thanh Đồng chân trần ngồi ở trên xích đu, dùng ngón chân quặp lấy quần áo hắn. Ngón chân mượt mà láng mịn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, giống như chơi xấu quắp chặt lấy quần áo hắn lắc qua lắc lại.

Mạc Thiên Liêu mỉm cười, thò tay nắm cái chân kia:“Sao thế?”

“Hừ!” Thanh Đồng rút chân về, không để ý tới hắn.

“Sư tôn gọi ngươi hai tiếng.” Mạnh Hổ ngồi xổm vừa ăn thịt vừa ngẩng đầu nói một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục gặm cắn.

Mạc Thiên Liêu mím môi cười khẽ, đi qua ngồi xuống bên cạnh y, giữ chặt một bàn tay thon thả thưởng thức:“Ta suy nghĩ, một lát về nhà, chúng ta là tắm trước, hay là ngủ trước.”

“Ăn cá suối lạnh.” Thanh Đồng rút tay về, trừng mắt nhìn nói.



“Cá trong suối lạnh, không biết còn sống không.” Mạc Thiên Liêu thở dài, cá suối lạnh khó nuôi sống, nếu muốn có suối lạnh, thì không thể để nhiễm một chút bẩn nào.

Dòng suối lạnh bên trong ma cung kia, nhiều năm như vậy không người xử lý, vài con cá quen được chiều chuộng kia sợ là dữ nhiều lành ít.

“Về nhà?” Mạnh Hổ giật giật lỗ tai,“Sư tôn, về nhà gì?”

Thanh Đồng liếc nhìn đồ đệ ngốc, không để ý tới hắn.

“Là nhà của sư tôn và ta, lần này mang đại sư huynh đi xem.” Mạc Thiên Liêu khó có khi hào phóng một lần, nâng tay xoa xoa đầu Mạnh Hổ.

“Nói bao nhiêu lần, không cho sờ đầu ta!”

Một đường gió êm sóng lặng đến ma cung Đoán Thiên, người của mười ma môn lớn đã sớm tụ họp ở trước cửa.

Ma cung Đoán Thiên lẳng lặng nằm trong quần núi lớn trùng điệp. Trong sơn mạch bởi vì chôn địa hỏa Đoán Thiên, đại đa số suối trong núi đều là ôn tuyền, nay rét đậm, hơi nóng từ ôn tuyền hòa lẫn trong gió lạnh, bốc hơi thành mây mù, lượn lờ bên trong dãy núi.

Giữa không trung nhìn xuống, có thể nhìn thấy núi non bị tổn hại, phòng ốc sụp đổ, vết máu đã sớm khô cằn thành màu đen. Năm đó có người ở bên trong đóng đại trận hộ sơn, lại không biết dưới đại trận có vô số tiểu trận, mà đại trận hộ sơn của Đoán Thiên quá mức phức tạp khổng lồ, mặc dù sụp đổ một góc, những nơi khác vẫn như trước giết chết bao nhiêu tu sĩ.

Máu chảy thành sông, nhuộm đỏ một đỉnh núi.

Các đệ tử trong ba tông môn lớn đứng ở không trung nhìn tình hình phía dưới, không khỏi kinh khiếp.

Ba trăm năm trước, vì phòng ngừa tử thương quá nhiều, ba tông môn lớn cùng mười đại ma môn liên thủ tạo kết giới. Lần này tiến đến, là vì Đinh Tử Ngọc của Lưu Vân Tông nói ra phương pháp giải đại trận hộ sơn, cũng vẽ ra bản đồ ma cung, lúc này mới chuẩn bị tiến đến tìm tòi. Thế nhưng, Đinh Tử Ngọc đã chết, nếu bản đồ gã đưa có vấn đề, mọi người cũng không có nơi để nói lý lẽ.

Nhưng mà, con đường tu chân, nghịch thiên mà đi, có thể luyện đến tu vi kim đan, tâm tính đều sẽ không yếu đuối mấy, ngược lại cũng không ai nảy sinh ý nghĩ lùi bước chỉ vì chút nguy hiểm này.

Thuyền bay rơi xuống đất, người ma môn đã đến.

Bởi vì kết giới là liên thủ tạo ra, thì chỉ có các trưởng lão môn phái cùng liên thủ mới có thể mở ra, đây cũng là vì phòng ngừa bất cứ phái nào vụng trộm lại đây tìm bảo.

Người ma môn ăn mặc đều thiên về màu tối, so với chính đạo thì không thiếu phần tùy tính. Nam tử chính đạo chải đầu búi tóc, nữ tử mang trâm cài, ăn mặc đến ngay ngắn chỉnh tề. Ma môn thì không có đồng phục thống nhất, có chút còn tóc tai bù xù, hai chân trần trụi.

Mạc Thiên Liêu phủ thêm một kiện áo choàng, che lại mặt mày, đi theo bên cạnh sư tôn.

Ma đạo từ trước tới nay là do vài ma tôn quản lý, mấy ma môn này chính là dựa vào ma tôn, đều có thế lực đằng sau. Hôm nay đến đây, phần nhiều cũng từng tiến cống cho hắn, biết hắn không ít, đương nhiên không thể dễ dàng lộ diện. Nhìn quanh một vòng, lại không nhìn thấy thế lực tâm phúc của hắn, không khỏi nhếch nhếch môi cười.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Vài ma tôn đều rất có ăn ý không động đến hang ổ Đoán Thiên, chỉ là ra tay chia cắt thế lực hắn, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ đi. Đương nhiên, cũng có khả năng là mấy tên khốn ấy hiểu được con người Đoán Thiên, cảm giác bên trong ma cung hắn đầy thứ hại người, lấy được cũng sẽ không dùng được, nên dứt khoát khỏi ra sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook