Chương 95
Tây Phương Kinh Tế Học
10/04/2024
Edit+beta: LQNN203
Một chiếc nhẫn thuần bạc.
Bề mặt gai góc trải qua mài dũa bằng dụng cụ, không được tính là bóng loáng nhưng vẫn đủ sáng. Màu bạc trắng như tuyết bám vào ngón tay trắng trẻo lạnh lẽo của người đàn ông, như thể chúng được tạo ra từ thiên nhiên.
Đường Miểu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Hạ Khiếu, chiếc nhẫn bạc thậm chí còn làm cô lóa mắt giây lát. Cô chớp mắt một chút, trái tim đang đập dường như đóng băng trong giây lát khi cô chớp mắt.
Cô đứng cách Hạ Khiếu không xa, lông mi cụp xuống, ánh mắt luôn rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Khi cô nhìn anh như vậy, Hạ Khiếu đã trả tiền xong quay lại nhìn cô.
Sau khi nhìn qua, Đường Miểu không rời mắt khỏi ngón tay anh. Hạ Khiếu liếc cô một cái, sau đó hạ tầm mắt nhìn các loại gia vị trong tay cô, cầm lấy thứ cô cầm trong tay.
Cầm xong, Hạ Khiếu không nói gì, mang theo tất cả đồ đạc và chiếc nhẫn vừa mua quay về xe.
Hạ Khiếu xách hết đồ đạc đi về xe của mình. Lên xe xong, anh mở cốp xe và bỏ đồ vào. Trong khi Hạ Khiếu đang thu dọn đồ đạc thì Đường Miểu đứng đó. Cô nhìn Hạ Khiếu đặt đồ đạc xuống và đóng cửa cốp xe lại. Khi tay trái của anh đang đóng cốp xe, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh thậm chí còn lấp lánh dưới ánh nắng.
Đôi mắt của Đường Miểu lại chuyển động sau khi bị hoảng.
Hạ Khiếu thu dọn đồ đạc xong liền đi tới ghế lái mở cửa. Lúc mở cửa xe, anh cũng nhận thấy Đường Miểu vẫn chưa tới. Anh một tay giữ cửa xe, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Khiếu, Đường Miểu thu hồi tầm mắt, đi về phía xe.
...
Mặc dù khi đến nơi, Đường Miểu nói đường núi gập ghềnh, bọn họ có thể luân phiên lái xe. Nhưng khi quay lại, Hạ Khiếu vẫn lái xe. Đường Miểu ngồi ở ghế phụ, dựa lưng vào thành ghế, ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Con đường bằng phẳng chẳng mấy chốc đã kết thúc, hai người cùng chiếc xe gập ghềnh đi vào núi.
Đi hơn hai tiếng, hai người quay lại trường thì đã hơn sáu giờ tối. Trên núi đã hơn sáu giờ, mặt trời sắp chạm tới rìa núi, vừa mới lặn.
Xe dừng lại ở địa điểm trước đó, đỗ xe xong, hai người xuống xe, lấy đồ mua chiều nay rồi cùng nhau quay lại trường học.
Trong ánh chạng vạng, Đường Miểu cầm theo gia vị mua lúc chiều cùng Hạ Khiếu đi vào cổng trường. Đến trường, đầu tiên cô lấy đồ gia vị đặt xuống bếp, trước khi đặt xuống cô nhìn Hạ Khiếu, hỏi.
“Có cần giặt những thứ này không?”
Hôm nay Hạ Khiếu mua rất nhiều thứ, phần lớn là chăn ga gối đệm. Sản phẩm vải vừa mới mua, không tính là bẩn nhưng cũng không sạch, còn có mùi, cần phải giặt.
Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu đáp: “Phải giặt.”
Nói xong, anh nhìn về phía bồn nước và nói: “Bên đó có được không?”
Anh hỏi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu cúi đầu đẩy cửa bếp ra, nói với anh: “Được. Anh đợi một chút, trong trường có máy giặt.”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu quay đầu nhìn cô.
Quả thực môi trường học tập rất khó khăn. Đặc biệt vào mùa đông, thời tiết quá lạnh, nước đóng băng, việc giặt quần áo bằng tay sẽ rất khó khăn.
Cho nên khi Đường Miểu mua máy sưởi cho trường học, cũng mua một chiếc máy giặt. Máy giặt là loại máy giặt trống đôi bán tự động, loại máy giặt này tương đối nhẹ và không gây khó khăn khi di chuyển.
Sau khi đặt đồ gia vị và những thứ khác xuống, Đường Miểu trở lại ký túc xá, lấy chìa khóa phòng chứa đồ, mở cửa và chuyển máy giặt ra ngoài.
Trong khi cô mang máy giặt, Hạ Khiếu cũng đã sắp xếp đồ đạc cần giặt và đặt lên bồn nước. Sau khi đặt xuống, anh đến chỗ Đường Miểu giúp chuyển máy giặt sang. Lúc Hạ Khiếu mang máy giặt tới, Đường Miểu quay lại phòng chứa đồ, rút dây điện ra.
Sau khi rút ra, Đường Miểu lấy một đoạn ống dẫn nước bằng da mềm nối với vòi nước trên bồn nước. Sau khi nối xong, Đường Miểu mở vòi nước, cầm ống nước bằng da mềm cho vào máy giặt, bắt đầu đổ nước vào máy giặt.
Khi cô đang đổ nước vào máy giặt, Hạ Khiếu nhìn qua rồi đi tới lấy ống nước từ tay cô.
Ống nước bị lấy đi, Đường Miểu liếc nhìn Hạ Khiếu, hỏi: “Anh biết dùng không?”
Những máy giặt như thế này là loại bán tự động nên phải tự đổ nước và xả nước, sau khi giặt xong phải dùng một chiếc lồng giặt khác để sấy khô.
Loại máy giặt này hiện nay không phổ biến ở thành phố, thường hoàn toàn tự động. Lúc đó vì nhẹ cho nên Đường Miểu mới mua.
“Biết.” Hạ khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, dùng một tay mở nắp máy giặt, nhìn vào nút giặt quần áo. Nước trong ống nước vẫn đang được đổ vào máy giặt phát ra những tiếng động nhỏ. Đường Miểu đứng ở bồn nước nhìn Hạ Khiếu đang cúi đầu nhìn máy giặt, nhìn một hồi, Đường Miểu mới thu hồi ánh mắt, nói.
“Biết dùng là được rồi.”
Nói xong, Đường Miểu không đứng ở bồn nước nữa mà chỉ nói: “Em đi nấu bữa tối.”
Đường Miểu nói xong liền đi vào phòng bếp, không đợi Hạ Khiếu nói thêm gì nữa.
...
Đường Miểu rời khỏi bồn nước trở lại phòng bếp.
Vào bếp, cô lấy nguyên liệu, lau chùi đơn giản rồi đứng bên quầy bếp lấy dao bắt đầu thái rau. Lưỡi dao rơi xuống rau, dọc theo rau mở ra một đường trơn nhẵn, phát ra một âm thanh nhỏ, âm thanh kết thúc bằng một tiếng “cạch”, lưỡi dao chạm vào thớt, Đường Miểu cầm dao làm bếp bắt đầu cắt.
Tiếng xắt rau trong bếp không nhanh và cũng không ồn ào. Thậm chí còn nói, khi Đường Miểu đứng trong bếp, tiếng máy giặt cách bồn nước cách đó không xa còn to hơn tiếng cô xắt rau.
Máy giặt lồng đôi tuy hoạt động nhanh nhưng vẫn khá ồn. Nước trộn lẫn với vải, tạo ra âm thanh dày đặc, hòa quyện với âm thanh đều đều của việc xắt rau.
Khắp nơi trong vùng núi đều có núi, ánh hoàng hôn chiều tà khiến cả ngọn núi trở nên tĩnh lặng.
Trong sự im lặng này, tiếng máy giặt đang quay, tiếng xắt rau trong bếp vang lên, Đường Miểu nhìn rau củ được cắt trên thớt, thậm chí còn có cảm giác như bây giờ cô đang sống ở đây với Hạ Khiếu.
Cảm giác này chỉ xuất hiện trong chốc lát, liền quấn lấy tất cả những cảm xúc mà cô có khi nhìn thấy Hạ Khiếu ngày hôm nay.
Tất cả những cảm xúc, suy nghĩ và ký ức giống như những quả bóng dây gai có màu sắc và độ dày khác nhau, vướng vào nhau. Đường Miểu kéo sợi dây gai, cũng không có đầu mối.
...
Bữa tối vẫn rất nhanh đã làm xong.
Trong lúc Đường Miểu nấu nướng xong, Hạ Khiếu cũng giặt đồ xong. Sau khi máy giặt làm khô hết mọi thứ, Đường Miểu lại lấy một sợi dây khác buộc vào hai cái cây cạnh tường trường.
Giăng dây xong, Hạ Khiếu đi tới phơi đồ, làm xong việc này quay lại lau chùi máy giặt một lần nữa, sau đó lại chuyển về phòng chứa đồ.
Làm xong việc này, Hạ Khiếu rửa tay rồi cùng Đường Miểu trở lại phòng bếp.
Trong bếp, bữa tối hôm nay được bày trên bàn ăn, vẫn là hai món một canh. Sau khi hai người bước vào, mỗi người ngồi một bên, cầm bát đũa bắt đầu ăn.
Mặt trời đã lặn hẳn, trong bếp tối om, Đường Miểu bật đèn lên. Ánh sáng chiếu qua cửa bếp mở rộng, mang lại chút ấm áp cho ngôi trường lạnh lẽo về đêm.
Bữa tối và bữa trưa tương tự nhau, đều là một số loại rau theo mùa. Ngoài rau theo mùa, Đường Miểu còn hấp thêm một ít trứng, trước mắt xem như đã giàu dinh dưỡng nhất trong trường.
Có lẽ đã mệt sau chuyến đi vào buổi chiều. Bữa tối Hạ Khiếu ăn nhiều hơn bữa trưa, ăn hơn nửa bát cơm. Mặc dù nhiều hơn một chút so với những gì đã ăn vào bữa trưa nhưng nhìn chung thì vẫn không nhiều.
Hạ Khiếu vẫn ăn xong trước cô.
Ăn xong, Hạ Khiếu rút kinh nghiệm ăn trưa, tự mình lấy bát đĩa và đũa đi rửa mà không cần đợi cô. Rửa sạch xong, Hạ Khiếu trở lại phòng bếp, đặt bát đĩa xuống rồi lại rời khỏi phòng bếp.
Không lâu sau, Đường Miểu cũng ăn xong bữa tối.
Mặc dù bữa tối cô ăn chậm nhưng thực tế cô lại ăn ít hơn bữa trưa. Ăn xong, Đường Miểu dọn bàn, cầm bát đĩa, đi đến bồn nước rửa sạch.
Khi cô đi đến bồn nước, cô nhìn thấy Hạ Khiếu đang gội đầu dưới vòi bồn nước.
Có lẽ Hạ Khiếu đến đây để rửa mặt. Đồ vệ sinh cá nhân của anh được đặt trên mặt bồn nước. Có lẽ anh cảm thấy không thoải mái sau khi rửa mặt nên liền gội đầu.
Anh quá cao, phải cúi người dưới vòi nước, mái tóc ngắn được gội thẳng dưới vòi nước.
Bây giờ là cuối tháng Tư, trời đang nóng dần lên. Nhưng về đêm ở miền núi vẫn lạnh. Hạ Khiếu tựa hồ không sợ lạnh, chỉ đơn giản xả sạch dầu gội trên đầu, sau đó lấy khăn tắm của mình tùy ý lau đi.
Lau xong, anh đứng dậy, lấy đồ chuẩn bị về phòng ngủ, quay người lại liền thấy Đường Miểu đang bưng bát đĩa chuẩn bị dọn dẹp.
Đường Miểu nhìn chằm chằm mái tóc ngắn trên đầu anh.
Hạ Khiếu cắt tóc.
Đây có lẽ là sự thay đổi rõ ràng nhất mà Đường Miểu nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp anh ngày hôm nay.
Anh từng có mái tóc dài nửa chừng. Nhớ lần đầu gặp nhau, cô xông vào nhà anh, tóc anh buông xõa, nửa thân trên không mặc áo. Dưới mái tóc dài buông xõa, một đôi mắt nhìn cô như sói và chim ưng, đầy cảnh giác và nghi ngờ.
Hạ Khiếu vốn là như vậy.
Vốn dĩ anh là một người rất hoang dã. Nhưng đồng thời, anh lại lịch sự và thận trọng, sau này khi cô tiếp xúc với anh, cô phải trải qua nhiều tâm tư khác nhau để có thể thay đổi mối quan hệ giữa cô và anh.
Bây giờ, tóc của Hạ Khiếu đã được cắt ngắn. Sau khi cắt ngắn, nét anh tuấn của anh giống như những lưỡi dao giấy sắc bén, trở nên hung hãn hơn.
Dưới vẻ ngoài hung hãn như vậy, ánh mắt của anh còn hoang dã hơn lần đầu nhìn thấy.
Nhưng anh chỉ bộc lộ bản chất hoang dã của mình chứ không bộc lộ sự cảnh giác và nghi ngờ như lần đầu gặp nhau. Suy cho cùng, cả hai đã trải qua rất nhiều điều và thậm chí bây giờ họ vẫn là một đôi vợ chồng hợp pháp.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện không chỉ như thế này.
Đường Miểu cảm thấy quan hệ giữa cô và Hạ Khiếu hiện tại không phải dáng vẻ như trước.
Hạ Khiếu rất im lặng.
Anh không nói gì, chỉ làm những gì anh phải làm. Nhưng những gì anh làm cũng rất mơ hồ.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nhìn cô. Sau khi nhìn cô một lúc, anh mới nhìn đi chỗ khác, lấy đồ của mình trực tiếp rời khỏi bồn nước.
Anh đi ngang qua cô, mang theo hơi ẩm sảng khoái từ mái tóc mới gội, bao phủ cơ thể cô bằng một luồng không khí lạnh lẽo.
Da Đường Miểu lạnh buốt, nhưng tim và mạch máu trong cơ thể lại nóng bừng, như đang bị nướng chín. Hai cảm giác này hòa vào nhau, Đường Miểu đứng bên bồn rửa cầm bát đũa một lúc rồi mới đem bát đũa đi rửa.
Một chiếc nhẫn thuần bạc.
Bề mặt gai góc trải qua mài dũa bằng dụng cụ, không được tính là bóng loáng nhưng vẫn đủ sáng. Màu bạc trắng như tuyết bám vào ngón tay trắng trẻo lạnh lẽo của người đàn ông, như thể chúng được tạo ra từ thiên nhiên.
Đường Miểu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Hạ Khiếu, chiếc nhẫn bạc thậm chí còn làm cô lóa mắt giây lát. Cô chớp mắt một chút, trái tim đang đập dường như đóng băng trong giây lát khi cô chớp mắt.
Cô đứng cách Hạ Khiếu không xa, lông mi cụp xuống, ánh mắt luôn rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Khi cô nhìn anh như vậy, Hạ Khiếu đã trả tiền xong quay lại nhìn cô.
Sau khi nhìn qua, Đường Miểu không rời mắt khỏi ngón tay anh. Hạ Khiếu liếc cô một cái, sau đó hạ tầm mắt nhìn các loại gia vị trong tay cô, cầm lấy thứ cô cầm trong tay.
Cầm xong, Hạ Khiếu không nói gì, mang theo tất cả đồ đạc và chiếc nhẫn vừa mua quay về xe.
Hạ Khiếu xách hết đồ đạc đi về xe của mình. Lên xe xong, anh mở cốp xe và bỏ đồ vào. Trong khi Hạ Khiếu đang thu dọn đồ đạc thì Đường Miểu đứng đó. Cô nhìn Hạ Khiếu đặt đồ đạc xuống và đóng cửa cốp xe lại. Khi tay trái của anh đang đóng cốp xe, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh thậm chí còn lấp lánh dưới ánh nắng.
Đôi mắt của Đường Miểu lại chuyển động sau khi bị hoảng.
Hạ Khiếu thu dọn đồ đạc xong liền đi tới ghế lái mở cửa. Lúc mở cửa xe, anh cũng nhận thấy Đường Miểu vẫn chưa tới. Anh một tay giữ cửa xe, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Khiếu, Đường Miểu thu hồi tầm mắt, đi về phía xe.
...
Mặc dù khi đến nơi, Đường Miểu nói đường núi gập ghềnh, bọn họ có thể luân phiên lái xe. Nhưng khi quay lại, Hạ Khiếu vẫn lái xe. Đường Miểu ngồi ở ghế phụ, dựa lưng vào thành ghế, ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Con đường bằng phẳng chẳng mấy chốc đã kết thúc, hai người cùng chiếc xe gập ghềnh đi vào núi.
Đi hơn hai tiếng, hai người quay lại trường thì đã hơn sáu giờ tối. Trên núi đã hơn sáu giờ, mặt trời sắp chạm tới rìa núi, vừa mới lặn.
Xe dừng lại ở địa điểm trước đó, đỗ xe xong, hai người xuống xe, lấy đồ mua chiều nay rồi cùng nhau quay lại trường học.
Trong ánh chạng vạng, Đường Miểu cầm theo gia vị mua lúc chiều cùng Hạ Khiếu đi vào cổng trường. Đến trường, đầu tiên cô lấy đồ gia vị đặt xuống bếp, trước khi đặt xuống cô nhìn Hạ Khiếu, hỏi.
“Có cần giặt những thứ này không?”
Hôm nay Hạ Khiếu mua rất nhiều thứ, phần lớn là chăn ga gối đệm. Sản phẩm vải vừa mới mua, không tính là bẩn nhưng cũng không sạch, còn có mùi, cần phải giặt.
Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu đáp: “Phải giặt.”
Nói xong, anh nhìn về phía bồn nước và nói: “Bên đó có được không?”
Anh hỏi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu cúi đầu đẩy cửa bếp ra, nói với anh: “Được. Anh đợi một chút, trong trường có máy giặt.”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu quay đầu nhìn cô.
Quả thực môi trường học tập rất khó khăn. Đặc biệt vào mùa đông, thời tiết quá lạnh, nước đóng băng, việc giặt quần áo bằng tay sẽ rất khó khăn.
Cho nên khi Đường Miểu mua máy sưởi cho trường học, cũng mua một chiếc máy giặt. Máy giặt là loại máy giặt trống đôi bán tự động, loại máy giặt này tương đối nhẹ và không gây khó khăn khi di chuyển.
Sau khi đặt đồ gia vị và những thứ khác xuống, Đường Miểu trở lại ký túc xá, lấy chìa khóa phòng chứa đồ, mở cửa và chuyển máy giặt ra ngoài.
Trong khi cô mang máy giặt, Hạ Khiếu cũng đã sắp xếp đồ đạc cần giặt và đặt lên bồn nước. Sau khi đặt xuống, anh đến chỗ Đường Miểu giúp chuyển máy giặt sang. Lúc Hạ Khiếu mang máy giặt tới, Đường Miểu quay lại phòng chứa đồ, rút dây điện ra.
Sau khi rút ra, Đường Miểu lấy một đoạn ống dẫn nước bằng da mềm nối với vòi nước trên bồn nước. Sau khi nối xong, Đường Miểu mở vòi nước, cầm ống nước bằng da mềm cho vào máy giặt, bắt đầu đổ nước vào máy giặt.
Khi cô đang đổ nước vào máy giặt, Hạ Khiếu nhìn qua rồi đi tới lấy ống nước từ tay cô.
Ống nước bị lấy đi, Đường Miểu liếc nhìn Hạ Khiếu, hỏi: “Anh biết dùng không?”
Những máy giặt như thế này là loại bán tự động nên phải tự đổ nước và xả nước, sau khi giặt xong phải dùng một chiếc lồng giặt khác để sấy khô.
Loại máy giặt này hiện nay không phổ biến ở thành phố, thường hoàn toàn tự động. Lúc đó vì nhẹ cho nên Đường Miểu mới mua.
“Biết.” Hạ khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, dùng một tay mở nắp máy giặt, nhìn vào nút giặt quần áo. Nước trong ống nước vẫn đang được đổ vào máy giặt phát ra những tiếng động nhỏ. Đường Miểu đứng ở bồn nước nhìn Hạ Khiếu đang cúi đầu nhìn máy giặt, nhìn một hồi, Đường Miểu mới thu hồi ánh mắt, nói.
“Biết dùng là được rồi.”
Nói xong, Đường Miểu không đứng ở bồn nước nữa mà chỉ nói: “Em đi nấu bữa tối.”
Đường Miểu nói xong liền đi vào phòng bếp, không đợi Hạ Khiếu nói thêm gì nữa.
...
Đường Miểu rời khỏi bồn nước trở lại phòng bếp.
Vào bếp, cô lấy nguyên liệu, lau chùi đơn giản rồi đứng bên quầy bếp lấy dao bắt đầu thái rau. Lưỡi dao rơi xuống rau, dọc theo rau mở ra một đường trơn nhẵn, phát ra một âm thanh nhỏ, âm thanh kết thúc bằng một tiếng “cạch”, lưỡi dao chạm vào thớt, Đường Miểu cầm dao làm bếp bắt đầu cắt.
Tiếng xắt rau trong bếp không nhanh và cũng không ồn ào. Thậm chí còn nói, khi Đường Miểu đứng trong bếp, tiếng máy giặt cách bồn nước cách đó không xa còn to hơn tiếng cô xắt rau.
Máy giặt lồng đôi tuy hoạt động nhanh nhưng vẫn khá ồn. Nước trộn lẫn với vải, tạo ra âm thanh dày đặc, hòa quyện với âm thanh đều đều của việc xắt rau.
Khắp nơi trong vùng núi đều có núi, ánh hoàng hôn chiều tà khiến cả ngọn núi trở nên tĩnh lặng.
Trong sự im lặng này, tiếng máy giặt đang quay, tiếng xắt rau trong bếp vang lên, Đường Miểu nhìn rau củ được cắt trên thớt, thậm chí còn có cảm giác như bây giờ cô đang sống ở đây với Hạ Khiếu.
Cảm giác này chỉ xuất hiện trong chốc lát, liền quấn lấy tất cả những cảm xúc mà cô có khi nhìn thấy Hạ Khiếu ngày hôm nay.
Tất cả những cảm xúc, suy nghĩ và ký ức giống như những quả bóng dây gai có màu sắc và độ dày khác nhau, vướng vào nhau. Đường Miểu kéo sợi dây gai, cũng không có đầu mối.
...
Bữa tối vẫn rất nhanh đã làm xong.
Trong lúc Đường Miểu nấu nướng xong, Hạ Khiếu cũng giặt đồ xong. Sau khi máy giặt làm khô hết mọi thứ, Đường Miểu lại lấy một sợi dây khác buộc vào hai cái cây cạnh tường trường.
Giăng dây xong, Hạ Khiếu đi tới phơi đồ, làm xong việc này quay lại lau chùi máy giặt một lần nữa, sau đó lại chuyển về phòng chứa đồ.
Làm xong việc này, Hạ Khiếu rửa tay rồi cùng Đường Miểu trở lại phòng bếp.
Trong bếp, bữa tối hôm nay được bày trên bàn ăn, vẫn là hai món một canh. Sau khi hai người bước vào, mỗi người ngồi một bên, cầm bát đũa bắt đầu ăn.
Mặt trời đã lặn hẳn, trong bếp tối om, Đường Miểu bật đèn lên. Ánh sáng chiếu qua cửa bếp mở rộng, mang lại chút ấm áp cho ngôi trường lạnh lẽo về đêm.
Bữa tối và bữa trưa tương tự nhau, đều là một số loại rau theo mùa. Ngoài rau theo mùa, Đường Miểu còn hấp thêm một ít trứng, trước mắt xem như đã giàu dinh dưỡng nhất trong trường.
Có lẽ đã mệt sau chuyến đi vào buổi chiều. Bữa tối Hạ Khiếu ăn nhiều hơn bữa trưa, ăn hơn nửa bát cơm. Mặc dù nhiều hơn một chút so với những gì đã ăn vào bữa trưa nhưng nhìn chung thì vẫn không nhiều.
Hạ Khiếu vẫn ăn xong trước cô.
Ăn xong, Hạ Khiếu rút kinh nghiệm ăn trưa, tự mình lấy bát đĩa và đũa đi rửa mà không cần đợi cô. Rửa sạch xong, Hạ Khiếu trở lại phòng bếp, đặt bát đĩa xuống rồi lại rời khỏi phòng bếp.
Không lâu sau, Đường Miểu cũng ăn xong bữa tối.
Mặc dù bữa tối cô ăn chậm nhưng thực tế cô lại ăn ít hơn bữa trưa. Ăn xong, Đường Miểu dọn bàn, cầm bát đĩa, đi đến bồn nước rửa sạch.
Khi cô đi đến bồn nước, cô nhìn thấy Hạ Khiếu đang gội đầu dưới vòi bồn nước.
Có lẽ Hạ Khiếu đến đây để rửa mặt. Đồ vệ sinh cá nhân của anh được đặt trên mặt bồn nước. Có lẽ anh cảm thấy không thoải mái sau khi rửa mặt nên liền gội đầu.
Anh quá cao, phải cúi người dưới vòi nước, mái tóc ngắn được gội thẳng dưới vòi nước.
Bây giờ là cuối tháng Tư, trời đang nóng dần lên. Nhưng về đêm ở miền núi vẫn lạnh. Hạ Khiếu tựa hồ không sợ lạnh, chỉ đơn giản xả sạch dầu gội trên đầu, sau đó lấy khăn tắm của mình tùy ý lau đi.
Lau xong, anh đứng dậy, lấy đồ chuẩn bị về phòng ngủ, quay người lại liền thấy Đường Miểu đang bưng bát đĩa chuẩn bị dọn dẹp.
Đường Miểu nhìn chằm chằm mái tóc ngắn trên đầu anh.
Hạ Khiếu cắt tóc.
Đây có lẽ là sự thay đổi rõ ràng nhất mà Đường Miểu nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp anh ngày hôm nay.
Anh từng có mái tóc dài nửa chừng. Nhớ lần đầu gặp nhau, cô xông vào nhà anh, tóc anh buông xõa, nửa thân trên không mặc áo. Dưới mái tóc dài buông xõa, một đôi mắt nhìn cô như sói và chim ưng, đầy cảnh giác và nghi ngờ.
Hạ Khiếu vốn là như vậy.
Vốn dĩ anh là một người rất hoang dã. Nhưng đồng thời, anh lại lịch sự và thận trọng, sau này khi cô tiếp xúc với anh, cô phải trải qua nhiều tâm tư khác nhau để có thể thay đổi mối quan hệ giữa cô và anh.
Bây giờ, tóc của Hạ Khiếu đã được cắt ngắn. Sau khi cắt ngắn, nét anh tuấn của anh giống như những lưỡi dao giấy sắc bén, trở nên hung hãn hơn.
Dưới vẻ ngoài hung hãn như vậy, ánh mắt của anh còn hoang dã hơn lần đầu nhìn thấy.
Nhưng anh chỉ bộc lộ bản chất hoang dã của mình chứ không bộc lộ sự cảnh giác và nghi ngờ như lần đầu gặp nhau. Suy cho cùng, cả hai đã trải qua rất nhiều điều và thậm chí bây giờ họ vẫn là một đôi vợ chồng hợp pháp.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện không chỉ như thế này.
Đường Miểu cảm thấy quan hệ giữa cô và Hạ Khiếu hiện tại không phải dáng vẻ như trước.
Hạ Khiếu rất im lặng.
Anh không nói gì, chỉ làm những gì anh phải làm. Nhưng những gì anh làm cũng rất mơ hồ.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nhìn cô. Sau khi nhìn cô một lúc, anh mới nhìn đi chỗ khác, lấy đồ của mình trực tiếp rời khỏi bồn nước.
Anh đi ngang qua cô, mang theo hơi ẩm sảng khoái từ mái tóc mới gội, bao phủ cơ thể cô bằng một luồng không khí lạnh lẽo.
Da Đường Miểu lạnh buốt, nhưng tim và mạch máu trong cơ thể lại nóng bừng, như đang bị nướng chín. Hai cảm giác này hòa vào nhau, Đường Miểu đứng bên bồn rửa cầm bát đũa một lúc rồi mới đem bát đũa đi rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.