Chương 141: Thế giới phép thuật
Linh95
01/11/2018
“Thế giới phép thuật???”
Cả năm người cùng nhau đồng thanh mà kinh ngạc kêu lên. Cũng không trách họ kinh ngạc như vậy, dẫu sao sống tại thế kỉ văn minh tiến bộ thì mấy ai tin tưởng về thuần túy duy tâm như phép thuật loại hình đâu.
Nhất là họ còn biết đến Doraemon mang ra đầy đủ thần kì vật phẩm nhưng đều được nói rằng đây là thế giới tương lai khoa học kĩ thuật, dĩ nhiên nói đến xuyên qua thời không mấy thứ tràn đầy huyền ảo thế này có chút khó tin, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhất là với lứa tuổi trẻ con còn có nhiều mộng mơ và chưa bị ăn sâu bén rễ suy nghĩ như người lớn.
Nhưng dẫu sao đó cũng là Khoa học, thứ mà thế giới đã công nhận và vẫn đang hướng đến phát triển á, đâu như thứ mê tín dị đoan bị khoa học bác bỏ, bị xã hội đào thải từ xa lắc xa lơ thế kỉ 14 “phép thuật” đâu…
Đối với “thế giới phép thuật” cái cụm từ này thì tất cả nhất trí đặt lên 150% vẻ mặt nghi ngờ, viết đầy trên mặt vẫn là kiểu: “Cậu nói đi, chúng tớ nghe đây. Nhưng đừng mong chúng tớ có thể tin dẫu là một dấu chấm câu” vẻ mặt.
Nobita thì vẫn không nhanh không chậm mà nói:
“Tớ đâu nói thế giới đó có thật đâu? Ít nhất thì nó hiện tại vẫn chưa là thật sự, nhưng sắp tới đây thì chưa chắc.”
Khi mọi người đang một mặt được vòng bởi cái lí luận tràn đầy tính chất của thuyết “tương đối” kia của Nobita thì hắn vẫn chả quan tâm mà quay về Doraemon mà đặt ra yêu cầu của bản thân.
“Doraemon! Cho tớ mượn “tủ điện thoại theo yêu cầu ( tủ điện thoại nếu như)” đi!”
Doraemon vẫn còn chưa kịp tiêu hóa xong câu lí luận đầy triết lí của Nobita đâu, bỗng nghe Nobita nói đến tên bảo bối thì theo bản năng mà đưa tay vào túi thần kì đi tìm kiếm đi.
Doraemon quên mất cọng rơm là chiếc tủ điện thoại theo yêu cầu cái bảo bối phải nói là nắm giữ “luật trời” siêu cấp Bug này thực chất Nobita chưa từng một lần sử dụng, cớ sao hắn lại biết mà hô tên chỉ mặt mượn.
Một mặt chuẩn bị hàng vạn lí do biện bạch Nobita chỉ đơn thuần bởi Doraemon lãng đãng mà như đấm một quyền vào bịch bông vậy, hàng tá lí do chả cần bao biện cái gì cả mà cứ thế cho qua, không biết là nên cám ơn cái tính bộp chộp lãng đãng của Doraemon đây, vẫn là nên mang cậu ta đi duy tu sửa chữa chút phần mềm phần cứng đây nữa.
Sức mạnh của Doraemon vẫn là như vậy không khoa học, có thể yếu đến bị chó thường cắn người đầy thương tích, bị Jaian tẩn cho một trận, có thể chỉ đơn thuần việc nhỏ nhặt mà bị thương và…
Dễ như trở bàn tay nâng lên một chiếc xe hơi, tàu ngầm, nhà máy mini khi mang ra bảo bối, một cách nhẹ nhõm nâng lên cả cái bốt điện thoại theo yêu cầu có kích thước không thua kém một bốt điện thoại công cộng, ít nhất cũng đến 1, 2 trăm cân…
Ách! Nobita chỉ có thể tấm tắc mà cảm thán: “Quả không hổ là Doraemon sao?”
Mang ra tủ điện thoại theo yêu cầu rồi thì Doraemon cũng không đến mức một mặt được vòng nữa, dẫu sao bảo bối của cậu ta thì cậu ấy cần hiểu nhất cách sử dụng của chúng chứ, qua Nobita lời nói thì cũng không khó mà đoán ra Nobita định bụng làm chuyện gì với cái bảo bối này.
Đoán được thất thất bát bát Doraemon trái lại nhiệt tình còn hơn Nobita, có trời biết một con mèo máy có cái túi thần kì với đầy đủ các tính năng thần kì bảo bối thực chất khát vọng nhường nào sống tại một thế giới phép thuật á.
Quả nhiên là… một nhà khoa học không có chí hướng khám phá phép thuật không phải là một nhà khoa học tốt sao? Cũng như mỗi một pháp sư luôn có một cuồng đấu sĩ mộng cái thể loại này?
Nhả rãnh thuộc về nhả rãnh, Nobita hành động vẫn là không chậm chạp ảnh hưởng, sau một thời gian chen chúc, cả đám 6 người sinh sinh chen chúc vào được chiếc tủ điện thoại thiết kế vốn chỉ cho một hoặc hai người đứng.
Lấy chút xíu ít ỏi không khí do bị cả đám chen chúc người ho hấp dẫn đến cung không đủ cầu, Nobita nhanh chóng mà hét vào ống nghe điện thoại:
“Nếu thế giới này là thế giới phép thuật…”
Gác lại ống nghe, Nobita và mọi người như thoát nạn mà cùng nhau ngã nhào ra đất hít lấy hít để, có trời biết bóng ma tâm lí trong lòng mọi người là lớn bao nhiêu, coi chừng lại lộ ra chứng sợ đám đông nữa thì cũng chỉ có thể quái Nobita không suy xét thấu đáo.
Cơ mà Nobita thực chất cũng là không cách nào, tủ điện thoại lớn nhỏ thì vẫn chỉ là như thế, hắn chỉ có thể quái thiết kế chiếc tủ điện thoại mà thôi.
Vả lại tủ điện thoại theo yêu cầu sẽ không phân địch ta, nó sẽ thay đổi toàn thế giới, toàn vũ trụ, theo cấp độ vĩ mô, và nó chỉ tránh mỗi những sinh vật ngụ tại trong tủ điện thoại mà thôi.
Có nghĩa là Nobita muốn để mọi người cùng nhau đi tham quan mạo hiểm tại thế giới phép thuật thì chỉ có cách như thế này, còn nếu mọi người tại tủ điện thoại bên ngoài thì rất xin lỗi, khi bước ra khỏi tủ điện thoại theo yêu cầu Nobita sẽ nhận thấy mấy người bạn hoàn toàn mới của thế giới phép thuật mà không phải những người bạn tại thế giới ban sơ.
Nobita sau khi hít thở không khí mấy cái mới cảm nhận đến xem thế giới này khác thế giới kia tại điểm nào, là như các truyện huyền huyễn như vậy khắp nơi tràn đầy ma pháp nguyên tố khiến pháp sư đầy rẫy, pháp thần không đáng giá? Vẫn là như mấy cái truyện tiên hiệp như vậy thiên địa linh khí sống lại người người có thể tu luyện?
Thả ra thần thức cảm giác, Nobita nhận thấy trên giá sách vốn là các kiến thức toán lí hóa các loại nay biến thành Pháp thuật thường thức, Phép thuật và các con số, Phép thuật và sự chuyển động lí hóa của các nguyên tố…. loạn thất bát tao đầy đủ các loại sự vật khiến Nobita có cảm giác muốn hét lên một tiếng “Đây là một cái giả thế giới phép thuật đi?”
Ngoài mấy thứ đó ra, Nobita thấy thế giới vẫn là như thế, chả có cái gì thiên địa linh khí hay ma pháp nguyên tố cái gì cả, quả nhiên truyện hay tiểu thuyết cái gì cũng chỉ là lừa người sao?
Trong khi Nobita đang tìm hiểu về thế giới mới thì mấy người khác đã ngồi không yên.
“Úm ba la xì bùa cái thảm bay lên!”
“Xích lô xách xô cái bút bay lại đây!”
“Vừng ơi mở ra hóa ra cho ta bánh rán!”
……………………………..
Nhìn năm người lớn nhỏ thi nhau hô loạn mà Nobita chỉ có thể đưa tay vỗ trán làm cái động tác tràn đầy tính biểu đạt cảm xúc này.
Đến cả người lớn như Sumire mà cũng không khác đám trẻ con là bao, quàng lên chiếc khăn mà hô hào muốn bay lên, coi bộ cô nàng là muốn lại trở thành Perger a.
Nobita đâu biết bản thân hắn đối với Sumire quan trọng nhường nào, hắn nói đây là thế giới phép thuật thì cô ấy là tin không nghi ngờ, bởi vậy mới mất hết hình tượng mà hô hào hòng tạo ra chút phép thuật đến.
Sau khi thử đủ loại “chú ngữ” bất thành, Jaian, Suneo một mặt khó chịu nói với Nobita:
“Nobita! Cậu nói thế này là thế nào? Tại sao chúng tớ chẳng thể làm được chút phép thuật nào? Cậu đây là lừa chúng tớ phải không?”
Shizuka sau khi thử nhiều lần chú ngữ thất bại nên cũng có chút xấu hổ, cảm giác Nobita là bày trò để xem người khác xấu mặt nên cũng một mặt giận dữ mà trừng Nobita, có một loại nếu một lời không hợp sẽ dạy Nobita làm người tư thế.
Doraemon ngược lại không nghi ngờ Nobita, Nobita làm đã rất đúng quy trình, có thể trách cũng chỉ có thể trách tủ điện thoại bảo bối của cậu ta mà thôi, mà Doraemon thuộc loại bất cứ chuyện gì cũng có thể xuề xòa được nhưng riêng là đối với chất vấn bảo bối của bản thân thì Doraemon tuyệt đối là thuộc loại cứng đầu cứng cổ.
Sumire thì không như mọi người tức giận hay phẫn nộ hoặc cái gì tiêu cực, mà một mặt hơi có vẻ nghi hoặc nhìn Nobita yên tĩnh đợi hắn trả lời.
Riêng vấn đề hiểu Nobita thì mấy đứa bạn nối khố cũng như sớm chiều sống cùng hắn Doraemon đều không bằng được Sumire, dẫu sao cô nàng sống cùng Nobita so với ai cũng lâu hơn, dĩ nhiên là Nobita sau khi thức tỉnh chứ không phải Nobita hậu đậu vụng về.
Nobita cũng không trả lời mọi người mà chậm rãi đi đến bên bàn học kéo ra hai tấm vải rèm che cửa sổ, để lộ ra bên ngoài trên bầu trời đó là đầy đủ các loại thảm bay, chổi bay đua nhau lũ lượt mà phóng đi các phương hướng, nhìn mà làm những người chưa từng tiếp xúc phép thuật mọi người mục trừng khẩu ngốc.
Ps: Lâu lâu mới ra chương, xin lỗi mọi người nhé!
tác cũng không biết nói gì biện hộ, biết không dứt được công việc mà vẫn trần trụi đào hố cho anh em nhảy đó là tác sai.
còn tác muốn đính chính lại nếu anh em có suy nghĩ khác về tủ điện thoại theo yêu cầu nhé.
thực sự cái tủ điện thoại đó tên là "tủ điện thoại nếu như" có nghĩa là người kia phải gọi điện nói câu đầu là "nếu như..." để thay đổi thế giới.
nó sẽ thay đổi toàn thế giới về nhận thức, nhưng không tác dụng đơn thể. Ví dụ như không thể nói là toàn thế giới hãy chỉ có anh A hay anh B hay chị C gì đó học giỏi chẳng hạn là không được nhé.
thứ điện thoại thay đổi đó là vĩ mô thế giới, chứ không thay đổi vi mô.
Cuối cùng đó là: Thân ái và đoàn kết!
Cả năm người cùng nhau đồng thanh mà kinh ngạc kêu lên. Cũng không trách họ kinh ngạc như vậy, dẫu sao sống tại thế kỉ văn minh tiến bộ thì mấy ai tin tưởng về thuần túy duy tâm như phép thuật loại hình đâu.
Nhất là họ còn biết đến Doraemon mang ra đầy đủ thần kì vật phẩm nhưng đều được nói rằng đây là thế giới tương lai khoa học kĩ thuật, dĩ nhiên nói đến xuyên qua thời không mấy thứ tràn đầy huyền ảo thế này có chút khó tin, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhất là với lứa tuổi trẻ con còn có nhiều mộng mơ và chưa bị ăn sâu bén rễ suy nghĩ như người lớn.
Nhưng dẫu sao đó cũng là Khoa học, thứ mà thế giới đã công nhận và vẫn đang hướng đến phát triển á, đâu như thứ mê tín dị đoan bị khoa học bác bỏ, bị xã hội đào thải từ xa lắc xa lơ thế kỉ 14 “phép thuật” đâu…
Đối với “thế giới phép thuật” cái cụm từ này thì tất cả nhất trí đặt lên 150% vẻ mặt nghi ngờ, viết đầy trên mặt vẫn là kiểu: “Cậu nói đi, chúng tớ nghe đây. Nhưng đừng mong chúng tớ có thể tin dẫu là một dấu chấm câu” vẻ mặt.
Nobita thì vẫn không nhanh không chậm mà nói:
“Tớ đâu nói thế giới đó có thật đâu? Ít nhất thì nó hiện tại vẫn chưa là thật sự, nhưng sắp tới đây thì chưa chắc.”
Khi mọi người đang một mặt được vòng bởi cái lí luận tràn đầy tính chất của thuyết “tương đối” kia của Nobita thì hắn vẫn chả quan tâm mà quay về Doraemon mà đặt ra yêu cầu của bản thân.
“Doraemon! Cho tớ mượn “tủ điện thoại theo yêu cầu ( tủ điện thoại nếu như)” đi!”
Doraemon vẫn còn chưa kịp tiêu hóa xong câu lí luận đầy triết lí của Nobita đâu, bỗng nghe Nobita nói đến tên bảo bối thì theo bản năng mà đưa tay vào túi thần kì đi tìm kiếm đi.
Doraemon quên mất cọng rơm là chiếc tủ điện thoại theo yêu cầu cái bảo bối phải nói là nắm giữ “luật trời” siêu cấp Bug này thực chất Nobita chưa từng một lần sử dụng, cớ sao hắn lại biết mà hô tên chỉ mặt mượn.
Một mặt chuẩn bị hàng vạn lí do biện bạch Nobita chỉ đơn thuần bởi Doraemon lãng đãng mà như đấm một quyền vào bịch bông vậy, hàng tá lí do chả cần bao biện cái gì cả mà cứ thế cho qua, không biết là nên cám ơn cái tính bộp chộp lãng đãng của Doraemon đây, vẫn là nên mang cậu ta đi duy tu sửa chữa chút phần mềm phần cứng đây nữa.
Sức mạnh của Doraemon vẫn là như vậy không khoa học, có thể yếu đến bị chó thường cắn người đầy thương tích, bị Jaian tẩn cho một trận, có thể chỉ đơn thuần việc nhỏ nhặt mà bị thương và…
Dễ như trở bàn tay nâng lên một chiếc xe hơi, tàu ngầm, nhà máy mini khi mang ra bảo bối, một cách nhẹ nhõm nâng lên cả cái bốt điện thoại theo yêu cầu có kích thước không thua kém một bốt điện thoại công cộng, ít nhất cũng đến 1, 2 trăm cân…
Ách! Nobita chỉ có thể tấm tắc mà cảm thán: “Quả không hổ là Doraemon sao?”
Mang ra tủ điện thoại theo yêu cầu rồi thì Doraemon cũng không đến mức một mặt được vòng nữa, dẫu sao bảo bối của cậu ta thì cậu ấy cần hiểu nhất cách sử dụng của chúng chứ, qua Nobita lời nói thì cũng không khó mà đoán ra Nobita định bụng làm chuyện gì với cái bảo bối này.
Đoán được thất thất bát bát Doraemon trái lại nhiệt tình còn hơn Nobita, có trời biết một con mèo máy có cái túi thần kì với đầy đủ các tính năng thần kì bảo bối thực chất khát vọng nhường nào sống tại một thế giới phép thuật á.
Quả nhiên là… một nhà khoa học không có chí hướng khám phá phép thuật không phải là một nhà khoa học tốt sao? Cũng như mỗi một pháp sư luôn có một cuồng đấu sĩ mộng cái thể loại này?
Nhả rãnh thuộc về nhả rãnh, Nobita hành động vẫn là không chậm chạp ảnh hưởng, sau một thời gian chen chúc, cả đám 6 người sinh sinh chen chúc vào được chiếc tủ điện thoại thiết kế vốn chỉ cho một hoặc hai người đứng.
Lấy chút xíu ít ỏi không khí do bị cả đám chen chúc người ho hấp dẫn đến cung không đủ cầu, Nobita nhanh chóng mà hét vào ống nghe điện thoại:
“Nếu thế giới này là thế giới phép thuật…”
Gác lại ống nghe, Nobita và mọi người như thoát nạn mà cùng nhau ngã nhào ra đất hít lấy hít để, có trời biết bóng ma tâm lí trong lòng mọi người là lớn bao nhiêu, coi chừng lại lộ ra chứng sợ đám đông nữa thì cũng chỉ có thể quái Nobita không suy xét thấu đáo.
Cơ mà Nobita thực chất cũng là không cách nào, tủ điện thoại lớn nhỏ thì vẫn chỉ là như thế, hắn chỉ có thể quái thiết kế chiếc tủ điện thoại mà thôi.
Vả lại tủ điện thoại theo yêu cầu sẽ không phân địch ta, nó sẽ thay đổi toàn thế giới, toàn vũ trụ, theo cấp độ vĩ mô, và nó chỉ tránh mỗi những sinh vật ngụ tại trong tủ điện thoại mà thôi.
Có nghĩa là Nobita muốn để mọi người cùng nhau đi tham quan mạo hiểm tại thế giới phép thuật thì chỉ có cách như thế này, còn nếu mọi người tại tủ điện thoại bên ngoài thì rất xin lỗi, khi bước ra khỏi tủ điện thoại theo yêu cầu Nobita sẽ nhận thấy mấy người bạn hoàn toàn mới của thế giới phép thuật mà không phải những người bạn tại thế giới ban sơ.
Nobita sau khi hít thở không khí mấy cái mới cảm nhận đến xem thế giới này khác thế giới kia tại điểm nào, là như các truyện huyền huyễn như vậy khắp nơi tràn đầy ma pháp nguyên tố khiến pháp sư đầy rẫy, pháp thần không đáng giá? Vẫn là như mấy cái truyện tiên hiệp như vậy thiên địa linh khí sống lại người người có thể tu luyện?
Thả ra thần thức cảm giác, Nobita nhận thấy trên giá sách vốn là các kiến thức toán lí hóa các loại nay biến thành Pháp thuật thường thức, Phép thuật và các con số, Phép thuật và sự chuyển động lí hóa của các nguyên tố…. loạn thất bát tao đầy đủ các loại sự vật khiến Nobita có cảm giác muốn hét lên một tiếng “Đây là một cái giả thế giới phép thuật đi?”
Ngoài mấy thứ đó ra, Nobita thấy thế giới vẫn là như thế, chả có cái gì thiên địa linh khí hay ma pháp nguyên tố cái gì cả, quả nhiên truyện hay tiểu thuyết cái gì cũng chỉ là lừa người sao?
Trong khi Nobita đang tìm hiểu về thế giới mới thì mấy người khác đã ngồi không yên.
“Úm ba la xì bùa cái thảm bay lên!”
“Xích lô xách xô cái bút bay lại đây!”
“Vừng ơi mở ra hóa ra cho ta bánh rán!”
……………………………..
Nhìn năm người lớn nhỏ thi nhau hô loạn mà Nobita chỉ có thể đưa tay vỗ trán làm cái động tác tràn đầy tính biểu đạt cảm xúc này.
Đến cả người lớn như Sumire mà cũng không khác đám trẻ con là bao, quàng lên chiếc khăn mà hô hào muốn bay lên, coi bộ cô nàng là muốn lại trở thành Perger a.
Nobita đâu biết bản thân hắn đối với Sumire quan trọng nhường nào, hắn nói đây là thế giới phép thuật thì cô ấy là tin không nghi ngờ, bởi vậy mới mất hết hình tượng mà hô hào hòng tạo ra chút phép thuật đến.
Sau khi thử đủ loại “chú ngữ” bất thành, Jaian, Suneo một mặt khó chịu nói với Nobita:
“Nobita! Cậu nói thế này là thế nào? Tại sao chúng tớ chẳng thể làm được chút phép thuật nào? Cậu đây là lừa chúng tớ phải không?”
Shizuka sau khi thử nhiều lần chú ngữ thất bại nên cũng có chút xấu hổ, cảm giác Nobita là bày trò để xem người khác xấu mặt nên cũng một mặt giận dữ mà trừng Nobita, có một loại nếu một lời không hợp sẽ dạy Nobita làm người tư thế.
Doraemon ngược lại không nghi ngờ Nobita, Nobita làm đã rất đúng quy trình, có thể trách cũng chỉ có thể trách tủ điện thoại bảo bối của cậu ta mà thôi, mà Doraemon thuộc loại bất cứ chuyện gì cũng có thể xuề xòa được nhưng riêng là đối với chất vấn bảo bối của bản thân thì Doraemon tuyệt đối là thuộc loại cứng đầu cứng cổ.
Sumire thì không như mọi người tức giận hay phẫn nộ hoặc cái gì tiêu cực, mà một mặt hơi có vẻ nghi hoặc nhìn Nobita yên tĩnh đợi hắn trả lời.
Riêng vấn đề hiểu Nobita thì mấy đứa bạn nối khố cũng như sớm chiều sống cùng hắn Doraemon đều không bằng được Sumire, dẫu sao cô nàng sống cùng Nobita so với ai cũng lâu hơn, dĩ nhiên là Nobita sau khi thức tỉnh chứ không phải Nobita hậu đậu vụng về.
Nobita cũng không trả lời mọi người mà chậm rãi đi đến bên bàn học kéo ra hai tấm vải rèm che cửa sổ, để lộ ra bên ngoài trên bầu trời đó là đầy đủ các loại thảm bay, chổi bay đua nhau lũ lượt mà phóng đi các phương hướng, nhìn mà làm những người chưa từng tiếp xúc phép thuật mọi người mục trừng khẩu ngốc.
Ps: Lâu lâu mới ra chương, xin lỗi mọi người nhé!
tác cũng không biết nói gì biện hộ, biết không dứt được công việc mà vẫn trần trụi đào hố cho anh em nhảy đó là tác sai.
còn tác muốn đính chính lại nếu anh em có suy nghĩ khác về tủ điện thoại theo yêu cầu nhé.
thực sự cái tủ điện thoại đó tên là "tủ điện thoại nếu như" có nghĩa là người kia phải gọi điện nói câu đầu là "nếu như..." để thay đổi thế giới.
nó sẽ thay đổi toàn thế giới về nhận thức, nhưng không tác dụng đơn thể. Ví dụ như không thể nói là toàn thế giới hãy chỉ có anh A hay anh B hay chị C gì đó học giỏi chẳng hạn là không được nhé.
thứ điện thoại thay đổi đó là vĩ mô thế giới, chứ không thay đổi vi mô.
Cuối cùng đó là: Thân ái và đoàn kết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.