Chương 20
Shizu
11/06/2015
Tiểu Xảo đem tro cốt của tỷ tỷ của mình và cha mẹ của nàng rải xuống một dòng sông trên núi. Đây là nơi mà mẫu thân đã gặp phụ thân nàng. Cũng là nơi mà cha nàng bị những dân làng kia thiêu chết. Khắp nơi bao quanh thảo dược, một mình Tiểu Dảo đứng đó, tay trải từng nhúm tro cốt. Ánh mắt nàng vô hồn nhìn những tro cốt trắng xoá kia đang trôi theo dòng nước xanh trong suốt.
Tịnh Tuyết thở dài:
- Tiểu Xảo, hay muội đi theo ta đi. Ta sẽ chăm sóc cho muội.
- Đa tạ Nguyệt Nhan tỷ đã quan tâm. Nhưng muội đã có chỗ muốn đến. - Tiểu Xảo cúi đầu nói.
- Vậy muội định đi đâu?
- Muội tính sẽ đến thôn bán yêu. Nơi đó có rất nhiều người giống như muội. Bọn họ đều nương tựa nhau mà sống.
- Hay ta đưa muội tới đó nhé? - Tịnh Tuyết lo lắng nói. Tiểu Hàn đã từng nhờ nàng chiếu cố Tiểu Xảo. Nhỡ Tiểu Xảo có mệnh hệ gì có phải hay không nàng đã thất hứa với Tiểu Hàn?
- Đa tạ tỷ nhưng nơi đó không xa đâu. Chỉ cần đi một ngày là sẽ tới ngay. - Tiểu Xảo nói rồi đội nón che mặt lại: - Vậy muội xin cáo từ.
Tịnh Tuyết không nói gì, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Tiểu Xảo mà lòng khâm phục. Không biết một người phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể kiêng cường đối mặt với mọi chuyện như Tiểu Xảo đây?
--------------------
Xe ngựa của Tịnh Tuyết vượt qua biên giới của Thống An quốc. Nàng đến Bắc Hào quốc cũng đã trưa nên cũng dừng lại nghỉ ngơi. Vừa bước xuống xe nàng đã thấy cách đó không xa có rất nhiều người đang tụ lại xem. Bên trong đám người đó, có một tiếng hát văng vẳng:
- Mưa tuyết phủ mờ nơi cô đảo, xa xa thấp thoáng ai dừng chân. Hái một vì sao trên đại dương, cả đêm bên ta để không cô tịch. Linh cửu chôn nơi đáy thâm cốc đã lâu, không có bí mật nào là vĩnh viễn. Tranh đoạt trên giang hồ chỉ có kết cục bi thương, chẳng ai thoát khỏi được số mệnh. (trích Thiên Long Bát Bộ Chi Túc Địch - Hứa Tung)
Giọng hát vang lên du dương mà trầm ấm. Làm cho người ta không tự giác mà chìm vào trong đấy. Tịnh Tuyết theo bản năng lại gần, lại quên mất rằng bài hát này chính là của thế kỉ 21. Nàng cứ mãi đắm chìm trong giọng hát ấy cho đến khi kết thúc.
Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, những người đi đường ai cũng thảy tiền vào bên trong. Một giọng nói vang lên:
- Đa tạ các vị đã ủng hộ. Để thể hiện lòng biết ơn đối với các vị, Lẫm Khanh ta xin hát thêm một bài nữa tặng cho các vị.
- Hảo! Hát đi! - Ai cũng hào hứng tung hô.
Lẫm Khanh tằng hắng vài cái xong lại hát:
- Hãy là em của ngày hôm qua ú u u ù. Hãy là em của ngày hôm qua ú u ú ú. Đừng bỏ mặt anh một mình nơi đây ú u u ù... (Em của ngày hôm qua - Sơn Tùng MTP)
- Cái gì vậy?
- Cái gì má ú với ù hoài vậy?
- Ngươi đang hát tiếng vượn à?
Hàng loạt lời bình của mọi người vang lên. Bọn họ cũng lần lượt phất tay áo bỏ đi mất. Lẫm Khanh nhìn bọn họ đi, vội vàng kêu:
- Ế!!! Đi đâu vậy? Ta còn chưa hát xong mà. Đúng thật là bọn cổ nhân không biết thưởng thức âm nhạc.
Tịnh Tuyết đơ người nhìn Lẫm Khanh đang lượm những đồng tiền trên đất kia. Trong lòng nhớ lại những bài hát mà hắn đã hát. Di? Đây không phải là mấy bài hát ở thế kỉ 21 sao? Như thế nào hắn lại biết? Chẳng lẽ...
- Nè, ngươi là người của thế kỉ 21 sao?
Lẫm Khanh nghe nhắc đến "thế kỉ 21" liền dừng tay lại. Ánh mắt kích động nhìn về phía Tịnh Tuyết:
- Ngươi...làm sao ngươi biết?
- Ta cũng là từ 21 mà xuyên qua. - Tịnh Tuyết mỉn cười đáp. Oa~ Thì ra là gặp cố hương nha.
- Hello, ta là Lẫm Khanh. Không ngờ lại gặp được người giống ta. Ngươi tên là gì? - Lẫm Khanh vui mừng, bay thẳng đến chỗ nàng mà làm quen.
- Ta là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết.
- Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết? - Lẫm Khanh kinh ngạc hỏi.
- Ừm?
- Thì ra là Thần nữ a. Vậy là ta với ngươi là đồng nghiệp rồi.
- Hả? Ngươi cũng là pháp sư? - Nàng tại sao lại không biết trong giới pháp sư có người tên Lẫm Khanh nhỉ?
- Ừ, nhưng ta chỉ là một tên pháp sư vô dụng thôi. - Hắn thở dài ngán ngẩm. Nhớ lại nguyên nhân xuyên qua của mình mà hán tức muốn lộn ruột. Hắn là đang truy bắt một TIỂU yêu quái. Nhưng do quá kém cỏi bị trúng phải ải thuật của con yêu quái đó. Lúc đó có một cánh cửa, Hắn cứ tưởng là lối thoát nên đã chạy đến đó mà dùng thiết đầu công tông vào. Hậu quả là hắn bị vỡ đầu chết. Lúc hắn chết rồi mới biết thì ra cái cửa đó chính là một cái CÂY CỘT ĐIỆN!!! Sau đó khi hắn tỉnh lại đã xuyên về đây.
- Mà ngươi đang làm cái gì đây? - Tịnh Tuyết nhìn hắn đang lượm từng đồng tiền hỏi.
- Ta đang làm nghệ sĩ đường phố a. - Lẫm Khanh rất bình tĩnh trả lời.
- Bộ ngươi không có tiền hay sao mà phải đi làm cái này?
- Uầy! Lúc ta mới xuyên đến đây nhập vào cái xác này hắn thậm chí còn không có một mảnh vải để làm khố. Lấy đâu ra tiền mà xài? Nhưng cũng nhờ ta giỏi làm ăn mà bây giờ ta đã là đại gia ăn mày rồi đấy! Thấy ta có oai chưa? - Lẫm Khanh đắc ý nói.
Tịnh Tuyết hai mắt sộc ngang nhìn cái tên nào đó đang khoe thành tích của mình. Đại gia ăn mày? Nói chung cũng là một "đại danh đỉnh đỉnh" đi?
Nàng lại đánh giá kĩ lại khuôn mặt của hắn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong nàng đã lập tức hô hấp không thông.
Tịnh Tuyết thở dài:
- Tiểu Xảo, hay muội đi theo ta đi. Ta sẽ chăm sóc cho muội.
- Đa tạ Nguyệt Nhan tỷ đã quan tâm. Nhưng muội đã có chỗ muốn đến. - Tiểu Xảo cúi đầu nói.
- Vậy muội định đi đâu?
- Muội tính sẽ đến thôn bán yêu. Nơi đó có rất nhiều người giống như muội. Bọn họ đều nương tựa nhau mà sống.
- Hay ta đưa muội tới đó nhé? - Tịnh Tuyết lo lắng nói. Tiểu Hàn đã từng nhờ nàng chiếu cố Tiểu Xảo. Nhỡ Tiểu Xảo có mệnh hệ gì có phải hay không nàng đã thất hứa với Tiểu Hàn?
- Đa tạ tỷ nhưng nơi đó không xa đâu. Chỉ cần đi một ngày là sẽ tới ngay. - Tiểu Xảo nói rồi đội nón che mặt lại: - Vậy muội xin cáo từ.
Tịnh Tuyết không nói gì, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Tiểu Xảo mà lòng khâm phục. Không biết một người phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể kiêng cường đối mặt với mọi chuyện như Tiểu Xảo đây?
--------------------
Xe ngựa của Tịnh Tuyết vượt qua biên giới của Thống An quốc. Nàng đến Bắc Hào quốc cũng đã trưa nên cũng dừng lại nghỉ ngơi. Vừa bước xuống xe nàng đã thấy cách đó không xa có rất nhiều người đang tụ lại xem. Bên trong đám người đó, có một tiếng hát văng vẳng:
- Mưa tuyết phủ mờ nơi cô đảo, xa xa thấp thoáng ai dừng chân. Hái một vì sao trên đại dương, cả đêm bên ta để không cô tịch. Linh cửu chôn nơi đáy thâm cốc đã lâu, không có bí mật nào là vĩnh viễn. Tranh đoạt trên giang hồ chỉ có kết cục bi thương, chẳng ai thoát khỏi được số mệnh. (trích Thiên Long Bát Bộ Chi Túc Địch - Hứa Tung)
Giọng hát vang lên du dương mà trầm ấm. Làm cho người ta không tự giác mà chìm vào trong đấy. Tịnh Tuyết theo bản năng lại gần, lại quên mất rằng bài hát này chính là của thế kỉ 21. Nàng cứ mãi đắm chìm trong giọng hát ấy cho đến khi kết thúc.
Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, những người đi đường ai cũng thảy tiền vào bên trong. Một giọng nói vang lên:
- Đa tạ các vị đã ủng hộ. Để thể hiện lòng biết ơn đối với các vị, Lẫm Khanh ta xin hát thêm một bài nữa tặng cho các vị.
- Hảo! Hát đi! - Ai cũng hào hứng tung hô.
Lẫm Khanh tằng hắng vài cái xong lại hát:
- Hãy là em của ngày hôm qua ú u u ù. Hãy là em của ngày hôm qua ú u ú ú. Đừng bỏ mặt anh một mình nơi đây ú u u ù... (Em của ngày hôm qua - Sơn Tùng MTP)
- Cái gì vậy?
- Cái gì má ú với ù hoài vậy?
- Ngươi đang hát tiếng vượn à?
Hàng loạt lời bình của mọi người vang lên. Bọn họ cũng lần lượt phất tay áo bỏ đi mất. Lẫm Khanh nhìn bọn họ đi, vội vàng kêu:
- Ế!!! Đi đâu vậy? Ta còn chưa hát xong mà. Đúng thật là bọn cổ nhân không biết thưởng thức âm nhạc.
Tịnh Tuyết đơ người nhìn Lẫm Khanh đang lượm những đồng tiền trên đất kia. Trong lòng nhớ lại những bài hát mà hắn đã hát. Di? Đây không phải là mấy bài hát ở thế kỉ 21 sao? Như thế nào hắn lại biết? Chẳng lẽ...
- Nè, ngươi là người của thế kỉ 21 sao?
Lẫm Khanh nghe nhắc đến "thế kỉ 21" liền dừng tay lại. Ánh mắt kích động nhìn về phía Tịnh Tuyết:
- Ngươi...làm sao ngươi biết?
- Ta cũng là từ 21 mà xuyên qua. - Tịnh Tuyết mỉn cười đáp. Oa~ Thì ra là gặp cố hương nha.
- Hello, ta là Lẫm Khanh. Không ngờ lại gặp được người giống ta. Ngươi tên là gì? - Lẫm Khanh vui mừng, bay thẳng đến chỗ nàng mà làm quen.
- Ta là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết.
- Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết? - Lẫm Khanh kinh ngạc hỏi.
- Ừm?
- Thì ra là Thần nữ a. Vậy là ta với ngươi là đồng nghiệp rồi.
- Hả? Ngươi cũng là pháp sư? - Nàng tại sao lại không biết trong giới pháp sư có người tên Lẫm Khanh nhỉ?
- Ừ, nhưng ta chỉ là một tên pháp sư vô dụng thôi. - Hắn thở dài ngán ngẩm. Nhớ lại nguyên nhân xuyên qua của mình mà hán tức muốn lộn ruột. Hắn là đang truy bắt một TIỂU yêu quái. Nhưng do quá kém cỏi bị trúng phải ải thuật của con yêu quái đó. Lúc đó có một cánh cửa, Hắn cứ tưởng là lối thoát nên đã chạy đến đó mà dùng thiết đầu công tông vào. Hậu quả là hắn bị vỡ đầu chết. Lúc hắn chết rồi mới biết thì ra cái cửa đó chính là một cái CÂY CỘT ĐIỆN!!! Sau đó khi hắn tỉnh lại đã xuyên về đây.
- Mà ngươi đang làm cái gì đây? - Tịnh Tuyết nhìn hắn đang lượm từng đồng tiền hỏi.
- Ta đang làm nghệ sĩ đường phố a. - Lẫm Khanh rất bình tĩnh trả lời.
- Bộ ngươi không có tiền hay sao mà phải đi làm cái này?
- Uầy! Lúc ta mới xuyên đến đây nhập vào cái xác này hắn thậm chí còn không có một mảnh vải để làm khố. Lấy đâu ra tiền mà xài? Nhưng cũng nhờ ta giỏi làm ăn mà bây giờ ta đã là đại gia ăn mày rồi đấy! Thấy ta có oai chưa? - Lẫm Khanh đắc ý nói.
Tịnh Tuyết hai mắt sộc ngang nhìn cái tên nào đó đang khoe thành tích của mình. Đại gia ăn mày? Nói chung cũng là một "đại danh đỉnh đỉnh" đi?
Nàng lại đánh giá kĩ lại khuôn mặt của hắn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong nàng đã lập tức hô hấp không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.