Chương 159: Đảo Khách Thành Chủ
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
26/12/2022
'Các vị, ở nơi này từ biệt đi, ta muốn đi trước một bước.' Sau khi tiến vào hải vực của 36 đảo Nam Ly, Bạch Thương Đông liền hướng bốn người bọn Ngọc Tú cáo biệt, dự định đi khôi phục thân phận của mình trước, nếu không mình mất tích ở trong chiến trường bí môn, chắc là đã bị định là mất tích tử vong trong miệng người khác.
'Còn chưa thỉnh giáo các hạ là đệ tử của viện nào của Nam Ly?' Ngọc Tú hỏi.
'Kính Thai Viện, sau này gặp lại.' Bạch Thương Đông triệu hồi ra Đại Bạch Nga, ngồi lên Đại Bạch Nga rời thuyền mà đi, hắn có thân phận lệnh phù, tiến vào khu vực Nam Ly Thư Viện cũng không khó khăn, không trực tiếp trở về Kính Thai Đảo, mà là đi tới phía Nam Ly chủ đảo.
Nam Ly chủ đảo.
'Khách nhân xin chờ một chút... Sư phụ...' Trong một cửa hàng Thánh Vật Lệnh, Tống Nhạc đang sửa sang lại Thánh Vật Lệnh, thấy có người đi vào, cho rằng là khách nhân, nhưng sau khi nhìn rõ, người đều ngây ngô ở nơi đó, sau khi kịp phản ứng, lệ nóng doanh tròng, giống như là nông dân gặp hoàng đế, lập tức nhào lên ôm lấy Bạch Thương Đông: 'Sư phụ... Bọn họ đều nói ngài đã chết... Ta còn tưởng rằng là thật...'
'Sư phụ ngươi là Tôn Ngộ Không, có bảy mươi hai cái mạng, làm sao có thể tùy tiện chết được.' Bạch Thương Đông vỗ bả vai Tống Nhạc một cái, trong lòng cũng hơi có chút cảm động.
Tuổi tác của Tống Nhạc cũng tương đối còn nhỏ, lúc trước đi theo Kính Trần, sau đó đi theo hắn, cũng chưa chịu qua thua thiệt gì.
'Cái gì là Tôn Ngộ Không? Là Chân Mệnh Đạo Ấn sao? Lại lợi hại tới mức có bảy mươi hai cái mạng sao?' Tống Nhạc không hiểu nhìn Bạch Thương Đông.
'Vấn đề này quá thâm ảo, ta có nói thì ngươi cũng không hiểu. Khoảng thời gian ta rời đi này, tình huống của Kính Thai Viện chúng ta như thế nào?' Bạch Thương Đông cười nói.
Tống Nhạc nghe Bạch Thương Đông nhắc tới Kính Thai Viện, lập tức trên mặt lộ ra vẻ giận: 'Sư phụ, thật may là ngài trở lại, nếu không Kính Thai Viện chúng ta sẽ bị Xích Long Chân Nhân chiếm rồi.'
'Chuyện gì xảy ra?' Bạch Thương Đông sắc mặt lạnh lẽo.
'Hiền Nhân Xích Long nói ngài đã chết ở bên trong bí môn, liền nói là hắn phải tạm thay vị trí Chấp Viện của Kính Thai Viện chúng ta, còn điều rất nhiều người của Ly Hỏa Viện bọn họ đến Kính Thai Viện chúng ta, chiếm tài nguyên của chúng ta chưa nói, còn bắt nạt những đệ tử chúng ta, ngoại trừ Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu ra, những đệ tử cũ chúng ta đều bị bọn họ bắt nạt. Lôi Sư giận còn bị bọn họ đánh cho một trận, bị bọn họ đánh cho bị thương không nhẹ, cũng
còn may là chúng ta có cửa hàng này làm chỗ dựa, mới không bị bọn họ bắt nạt tới chết.' Tống Nhạc cắn răng nghiến lợi nói.
'Hiền Nhân Xích Long ở trong Kính Thai Viện chúng ta?' Sắc mặt Bạch Thương Đông trầm xuống. Hắn không nghĩ tới mới rời đi chưa được mấy tháng, Xích Long vậy mà đã hạ thủ nhanh như vậy.
'Hiền Nhân Xích Long không hề tới Kính Thai Viện, đều là đệ tử của hắn là Chân Nhân Bính Hỏa ở trên Kính Thai Đảo, tên Chân Nhân Bính Hỏa này cũng không phải thứ gì tốt, nhìn những đệ tử cũ chúng ta không vừa mắt. Cả ngày tập trung vào chúng ta, Trúc Phong cùng Tế Vũ không nghe được hắn nói ngài, chống đối lại hắn mấy câu, hắn liền dùng việc công để báo thù riêng, phái bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ săn giết, thiếu chút nữa làm cho bọn họ nộp mạng.'
Dừng một chút, Tống Nhạc lại nói tiếp: 'Mấy đệ tử Cung gia, đều không chịu nổi bắt nạt, đã rời Kính Thai Đảo. Bây giờ đệ tử cũ trên đảo, chỉ còn lại Trúc Phong, Tế Vũ, Lôi Sư cùng Hoàng Tiên, Nam Cung Tiêu rồi.'
'Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu chuyển đầu sang bên Xích Long không?' Bạch Thương Đông lại hỏi.
'Nam Cung Tiêu có chút muốn chuyển đầu làm môn hạ của Xích Long. Nhưng mà Hoàng Tiên không chịu đi, cho nên hắn cũng không chuyển đầu sang, nhưng mà Chân Nhân Bính Hỏa đối với bọn họ rất tốt, nói sớm muộn gì bọn họ cũng là người của Ly Hỏa Viện.'
'Bọn họ nắm giữ Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, đương nhiên là Xích Long sẽ không bạc đãi bọn họ, Hoàng Tiên không tệ, tiểu tử Nam Cung Tiêu kia về sau phải giáo dục lại thật tốt mới được.' Lời nói của Bạch Thương Đông xoay chuyển, lạnh căm nói: 'Ngươi tiếp tục ờ lại nơi này coi cửa hàng, ta bây giờ trở về Kính Thai Viện, đem những thứ rác rưởi không thuộc về Kính Thai Viện chúng ta kia đều ném ra.'
'Đúng rồi. Sư phụ, sau khi ngài tiến vào trong bí môn không bao lâu, Bí Tàng Các liền truyền tin tức tới, nói một tên Ma Nhân mà ngài muốn hối đoái đã đưa ra. Để cho chúng ta phái người tới lấy, ta liền đi qua lấy ra, tạm thời đặt ở trong một gian nhà gỗ trên đảo.
'Ma Nhân kia không có vấn đề gì chứ?' Bạch Thương Đông hỏi.
'Ta cũng không biết, hắn bị giam cầm ở trong rương nhốt ma, ta không dám mở ra, để ở trong nhà gỗ.' Tống Nhạc nói.
'Làm tốt.' Bạch Thương Đông khen ngợi Tống Nhạc vài câu. Liền rời khỏi cửa hàng chuẩn bị trở về Kính Thai Đảo.
'Sư phụ, ngài trở về thấy một tên khốn tên là Lâm Tuấn Hổ, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận thật tốt, chính là hắn đả thương Lôi Sư, cũng bắt nạt Trúc Phong và Tế Vũ không ít.' Tống Nhạc hô to với Bạch Thương Đông.
'Lâm Tuấn Hổ sao? Yên tâm đi, ta nhớ rồi.' Bạch Thương Đông đem cái tên này nhớ kỹ, bước nhanh rời khỏi Nam Ly chủ đảo.
Trên khu đất trống trên Kính Thai Đảo, ba bốn mươi đệ tử cấp Văn Sĩ đang luyện tập kỹ pháp.
Một thanh niên Văn Sĩ anh tuấn vừa làm biểu diễn, vừa chỉ điểm tư thế chính xác cho những đệ tử khác.
Thanh niên Văn Sĩ kia sau khi làm mẫu xong một lần, ngay ở bên cạnh nhìn, sau khi nhìn một hồi, đi tới trước mặt Lôi Sư, mang theo giọng điệu khinh bỉ nói: 'Ta thật không biết trước kia tên Bạch Thương Đông kia dạy ngươi như thế nào, chỉ một chiêu thức đơn giản như vậy, ngươi cũng có thể luyện tới mức vô cùng thê thảm như thế, loại người như ngươi cũng có thể làm Đệ Tử Chân Truyền, thật không biết là mắt của Bạch Thương Đông bị mù, hay là Kính Thai Viện chỉ có
thể tuyển được củi mục giống như ngươi.'
'Lâm Tuấn Hổ, im miệng.' Lôi Sư giận dữ, mặt đỏ lên rống to.
'Như thế nào? Ta nói không đúng sao? Ngươi xem từng tên trong các ngươi một chút xem giống kiểu gì? Một con gấu, hai tên ngu ngốc, còn có một đám phế vật vô dụng đã sớm chạy mất, nếu như tên Bạch Thương Đông kia không chết ở trong chiến trường bí môn, sợ rằng cũng sẽ bị mấy người các ngươi làm cho tức chết.' Lời Lâm Tuấn Hổ nói làm cho những đệ tử khác đều cười rộ một trận.
Lôi Sư, Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ vừa tức vừa giận, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
'Nhưng mà chuyện này cũng không trách các ngươi được, có dạng sư phụ gì sẽ có dạng học trò đó, loại người như Bạch Thương Đông, cũng chỉ xứng dạy những phế vật các ngươi mà thôi.' Lâm Tuấn Hổ chỉ vào Lôi Sư, khinh miệt nói.
'Ngươi khốn kiếp.' Lôi Sư không thể nhịn được nữa, lập tức vung quyền đập về phía đầu của Lâm Tuấn Hổ.
Chỉ thấy Lâm Tuấn Hổ nhẹ nhàng lách ra, lại tránh được quả đấm của Lôi Sư, thuận thế một chưởng vỗ tới phía sau Lôi Sư, lập tức làm cho Lôi Sư miệng phun máu tươi té lăn trên mặt đất, một chân của Lâm Tuấn Hổ giẫm ở trên mặt Lôi Sư, hừ một cái: 'Xem ra phế vật ngươi lần trước học bài học còn chưa đủ.'
Nói xong, Lâm Tuấn Hổ dùng chân tàn nhẫn giẫm đạp lên khuôn mặt Lôi Sư.
'Lôi sư huynh.' Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ muốn đi cứu Lôi Sư, lại bị những đệ tử khác cười híp mắt đi tới vây lại, căn bản là không xông qua được.
'Ta đã nói rồi, Bạch Thương Đông cũng chỉ có thể dạy đám phế vật vô dụng các ngươi, thứ vô dụng giống như ngươi, luyện một trăm năm nữa cũng vô dụng.' Lâm Tuấn Hổ vừa tàn nhẫn giẫm đạp Lôi Sư, vừa đùa cợt nói.
'Ngươi nói ai là phế vật?' Một giọng nói có chút âm trầm đột nhiên vang lên ở nơi không xa.
'Còn chưa thỉnh giáo các hạ là đệ tử của viện nào của Nam Ly?' Ngọc Tú hỏi.
'Kính Thai Viện, sau này gặp lại.' Bạch Thương Đông triệu hồi ra Đại Bạch Nga, ngồi lên Đại Bạch Nga rời thuyền mà đi, hắn có thân phận lệnh phù, tiến vào khu vực Nam Ly Thư Viện cũng không khó khăn, không trực tiếp trở về Kính Thai Đảo, mà là đi tới phía Nam Ly chủ đảo.
Nam Ly chủ đảo.
'Khách nhân xin chờ một chút... Sư phụ...' Trong một cửa hàng Thánh Vật Lệnh, Tống Nhạc đang sửa sang lại Thánh Vật Lệnh, thấy có người đi vào, cho rằng là khách nhân, nhưng sau khi nhìn rõ, người đều ngây ngô ở nơi đó, sau khi kịp phản ứng, lệ nóng doanh tròng, giống như là nông dân gặp hoàng đế, lập tức nhào lên ôm lấy Bạch Thương Đông: 'Sư phụ... Bọn họ đều nói ngài đã chết... Ta còn tưởng rằng là thật...'
'Sư phụ ngươi là Tôn Ngộ Không, có bảy mươi hai cái mạng, làm sao có thể tùy tiện chết được.' Bạch Thương Đông vỗ bả vai Tống Nhạc một cái, trong lòng cũng hơi có chút cảm động.
Tuổi tác của Tống Nhạc cũng tương đối còn nhỏ, lúc trước đi theo Kính Trần, sau đó đi theo hắn, cũng chưa chịu qua thua thiệt gì.
'Cái gì là Tôn Ngộ Không? Là Chân Mệnh Đạo Ấn sao? Lại lợi hại tới mức có bảy mươi hai cái mạng sao?' Tống Nhạc không hiểu nhìn Bạch Thương Đông.
'Vấn đề này quá thâm ảo, ta có nói thì ngươi cũng không hiểu. Khoảng thời gian ta rời đi này, tình huống của Kính Thai Viện chúng ta như thế nào?' Bạch Thương Đông cười nói.
Tống Nhạc nghe Bạch Thương Đông nhắc tới Kính Thai Viện, lập tức trên mặt lộ ra vẻ giận: 'Sư phụ, thật may là ngài trở lại, nếu không Kính Thai Viện chúng ta sẽ bị Xích Long Chân Nhân chiếm rồi.'
'Chuyện gì xảy ra?' Bạch Thương Đông sắc mặt lạnh lẽo.
'Hiền Nhân Xích Long nói ngài đã chết ở bên trong bí môn, liền nói là hắn phải tạm thay vị trí Chấp Viện của Kính Thai Viện chúng ta, còn điều rất nhiều người của Ly Hỏa Viện bọn họ đến Kính Thai Viện chúng ta, chiếm tài nguyên của chúng ta chưa nói, còn bắt nạt những đệ tử chúng ta, ngoại trừ Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu ra, những đệ tử cũ chúng ta đều bị bọn họ bắt nạt. Lôi Sư giận còn bị bọn họ đánh cho một trận, bị bọn họ đánh cho bị thương không nhẹ, cũng
còn may là chúng ta có cửa hàng này làm chỗ dựa, mới không bị bọn họ bắt nạt tới chết.' Tống Nhạc cắn răng nghiến lợi nói.
'Hiền Nhân Xích Long ở trong Kính Thai Viện chúng ta?' Sắc mặt Bạch Thương Đông trầm xuống. Hắn không nghĩ tới mới rời đi chưa được mấy tháng, Xích Long vậy mà đã hạ thủ nhanh như vậy.
'Hiền Nhân Xích Long không hề tới Kính Thai Viện, đều là đệ tử của hắn là Chân Nhân Bính Hỏa ở trên Kính Thai Đảo, tên Chân Nhân Bính Hỏa này cũng không phải thứ gì tốt, nhìn những đệ tử cũ chúng ta không vừa mắt. Cả ngày tập trung vào chúng ta, Trúc Phong cùng Tế Vũ không nghe được hắn nói ngài, chống đối lại hắn mấy câu, hắn liền dùng việc công để báo thù riêng, phái bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ săn giết, thiếu chút nữa làm cho bọn họ nộp mạng.'
Dừng một chút, Tống Nhạc lại nói tiếp: 'Mấy đệ tử Cung gia, đều không chịu nổi bắt nạt, đã rời Kính Thai Đảo. Bây giờ đệ tử cũ trên đảo, chỉ còn lại Trúc Phong, Tế Vũ, Lôi Sư cùng Hoàng Tiên, Nam Cung Tiêu rồi.'
'Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu chuyển đầu sang bên Xích Long không?' Bạch Thương Đông lại hỏi.
'Nam Cung Tiêu có chút muốn chuyển đầu làm môn hạ của Xích Long. Nhưng mà Hoàng Tiên không chịu đi, cho nên hắn cũng không chuyển đầu sang, nhưng mà Chân Nhân Bính Hỏa đối với bọn họ rất tốt, nói sớm muộn gì bọn họ cũng là người của Ly Hỏa Viện.'
'Bọn họ nắm giữ Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, đương nhiên là Xích Long sẽ không bạc đãi bọn họ, Hoàng Tiên không tệ, tiểu tử Nam Cung Tiêu kia về sau phải giáo dục lại thật tốt mới được.' Lời nói của Bạch Thương Đông xoay chuyển, lạnh căm nói: 'Ngươi tiếp tục ờ lại nơi này coi cửa hàng, ta bây giờ trở về Kính Thai Viện, đem những thứ rác rưởi không thuộc về Kính Thai Viện chúng ta kia đều ném ra.'
'Đúng rồi. Sư phụ, sau khi ngài tiến vào trong bí môn không bao lâu, Bí Tàng Các liền truyền tin tức tới, nói một tên Ma Nhân mà ngài muốn hối đoái đã đưa ra. Để cho chúng ta phái người tới lấy, ta liền đi qua lấy ra, tạm thời đặt ở trong một gian nhà gỗ trên đảo.
'Ma Nhân kia không có vấn đề gì chứ?' Bạch Thương Đông hỏi.
'Ta cũng không biết, hắn bị giam cầm ở trong rương nhốt ma, ta không dám mở ra, để ở trong nhà gỗ.' Tống Nhạc nói.
'Làm tốt.' Bạch Thương Đông khen ngợi Tống Nhạc vài câu. Liền rời khỏi cửa hàng chuẩn bị trở về Kính Thai Đảo.
'Sư phụ, ngài trở về thấy một tên khốn tên là Lâm Tuấn Hổ, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận thật tốt, chính là hắn đả thương Lôi Sư, cũng bắt nạt Trúc Phong và Tế Vũ không ít.' Tống Nhạc hô to với Bạch Thương Đông.
'Lâm Tuấn Hổ sao? Yên tâm đi, ta nhớ rồi.' Bạch Thương Đông đem cái tên này nhớ kỹ, bước nhanh rời khỏi Nam Ly chủ đảo.
Trên khu đất trống trên Kính Thai Đảo, ba bốn mươi đệ tử cấp Văn Sĩ đang luyện tập kỹ pháp.
Một thanh niên Văn Sĩ anh tuấn vừa làm biểu diễn, vừa chỉ điểm tư thế chính xác cho những đệ tử khác.
Thanh niên Văn Sĩ kia sau khi làm mẫu xong một lần, ngay ở bên cạnh nhìn, sau khi nhìn một hồi, đi tới trước mặt Lôi Sư, mang theo giọng điệu khinh bỉ nói: 'Ta thật không biết trước kia tên Bạch Thương Đông kia dạy ngươi như thế nào, chỉ một chiêu thức đơn giản như vậy, ngươi cũng có thể luyện tới mức vô cùng thê thảm như thế, loại người như ngươi cũng có thể làm Đệ Tử Chân Truyền, thật không biết là mắt của Bạch Thương Đông bị mù, hay là Kính Thai Viện chỉ có
thể tuyển được củi mục giống như ngươi.'
'Lâm Tuấn Hổ, im miệng.' Lôi Sư giận dữ, mặt đỏ lên rống to.
'Như thế nào? Ta nói không đúng sao? Ngươi xem từng tên trong các ngươi một chút xem giống kiểu gì? Một con gấu, hai tên ngu ngốc, còn có một đám phế vật vô dụng đã sớm chạy mất, nếu như tên Bạch Thương Đông kia không chết ở trong chiến trường bí môn, sợ rằng cũng sẽ bị mấy người các ngươi làm cho tức chết.' Lời Lâm Tuấn Hổ nói làm cho những đệ tử khác đều cười rộ một trận.
Lôi Sư, Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ vừa tức vừa giận, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
'Nhưng mà chuyện này cũng không trách các ngươi được, có dạng sư phụ gì sẽ có dạng học trò đó, loại người như Bạch Thương Đông, cũng chỉ xứng dạy những phế vật các ngươi mà thôi.' Lâm Tuấn Hổ chỉ vào Lôi Sư, khinh miệt nói.
'Ngươi khốn kiếp.' Lôi Sư không thể nhịn được nữa, lập tức vung quyền đập về phía đầu của Lâm Tuấn Hổ.
Chỉ thấy Lâm Tuấn Hổ nhẹ nhàng lách ra, lại tránh được quả đấm của Lôi Sư, thuận thế một chưởng vỗ tới phía sau Lôi Sư, lập tức làm cho Lôi Sư miệng phun máu tươi té lăn trên mặt đất, một chân của Lâm Tuấn Hổ giẫm ở trên mặt Lôi Sư, hừ một cái: 'Xem ra phế vật ngươi lần trước học bài học còn chưa đủ.'
Nói xong, Lâm Tuấn Hổ dùng chân tàn nhẫn giẫm đạp lên khuôn mặt Lôi Sư.
'Lôi sư huynh.' Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ muốn đi cứu Lôi Sư, lại bị những đệ tử khác cười híp mắt đi tới vây lại, căn bản là không xông qua được.
'Ta đã nói rồi, Bạch Thương Đông cũng chỉ có thể dạy đám phế vật vô dụng các ngươi, thứ vô dụng giống như ngươi, luyện một trăm năm nữa cũng vô dụng.' Lâm Tuấn Hổ vừa tàn nhẫn giẫm đạp Lôi Sư, vừa đùa cợt nói.
'Ngươi nói ai là phế vật?' Một giọng nói có chút âm trầm đột nhiên vang lên ở nơi không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.