Chương 39: Hoa Phi Hoa
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
26/12/2022
'Các ngươi cao hứng quá sớm rồi, nếu như đây thật sự là Ngàn Năm Một Giấc Mộng biến thành, bây giờ chúng ta liền muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.' Mặt Lưu Thiên Thành đầy cay đắng.
'Lời này là có ý gì?' Bạch Thương Đông hỏi.
Lưu Thiên Thành cười khổ nói: 'Nếu như thềm đá này thật sự là Ngàn Năm Một Giấc Mộng biến thành, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một là Tâm Mộng Hiền Nhân khống chế Ngàn Năm Một Giấc Mộng gây ra; còn có một loại nữa chính là Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã thông linh, tự sinh ra linh trí, biến thành thềm đá mộng cảnh vô tận này. Các ngươi cảm thấy loại khả năng nào lớn hơn?'
Chu Phong cùng Ninh Tuyết nghe Lưu Thiên Thành nói xong, cũng đều hoàn toàn biến sắc, tâm tình vui sướng trên mặt đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, sắc mặt trong nháy mắt biến thành vô cùng khó coi.
'Đã trôi qua mấy trăm năm rồi, khả năng Tâm Mộng Hiền Nhân vẫn còn sống là cực kỳ nhỏ, nếu quả thật là Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã tự mở ra linh trí, chúng ta có khả năng sẽ cần phải làm ra một phần văn chương được nó công nhận, mới có thể thoát khốn mà ra.' Sắc mặt của Ninh Tuyết có chút tái nhợt nói.
'Chỉ là một phần văn chương mà thôi, há chẳng phải là chúng ta sẽ có hi vọng thoát khốn?' Bạch Thương Đông mừng rỡ, bây giờ năng lực đấu võ của hắn xác thực là không lớn, nhưng nếu nói tới văn chương, lịch sử văn học sáng chói mấy ngàn năm trên địa cầu có thể cung cấp cho Bạch Thương Đông mượn dùng, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
'Ngươi thật sự coi mình là Văn Đạo đại gia hay sao?' Chu Phong lạnh lùng nói: ' Thánh phẩm cấp Hiền Nhân, lúc mở ra làm văn chương thì tất nhiên đã là Thánh phẩm trong nhân gian, bên trong cùng loại hình khó có thể tìm thứ có thể đặt ngang hàng. Huống chi căn bản là chúng ta chưa từng gặp qua Thánh Vật Lệnh của Ngàn Năm Một Giấc Mộng, không biết phía trên cụ thể là viết gì vẽ gì, chỉ bằng vẻn vẹn đôi câu mà chúng ta biết rõ Tâm Mộng Hiền Nhân lưu lại kia, làm
sao có thể làm ra văn chương cùng đẳng cấp, lại làm như thế nào có thể được Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận.'
'Vậy cũng chưa chắc là không thể, Tâm Mộng Hiền Nhân làm thơ, đã để lại hai câu mấu chốt nhất, chúng ta chỉ cần làm ra bài thơ tương tự, hẳn là sẽ không hề sai.' Bạch Thương Đông nói.
'Chỉ múa mép khua môi thì có ích lợi gì? Nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, liền làm một bài văn chương có thể làm cho Ngàn Năm Một Giấc Mộng đồng ý đi, để cho mọi người chúng ta thoát khốn, Chu Phong ta liền thật sự bái phục ngươi.' Chu Phong châm chọc nói.
Bạch Thương Đông không để ý đến Chu Phong, ý nghĩ trong đầu liền thay đổi thật nhanh.
Chuyện thánh vật thông linh này hắn từ trong trí nhớ lúc trước của Bạch Thương Đông cũng có chút hiểu biết, thánh vật cấp Hiền Nhân trở lên, trời sinh liền tự có linh tính, mà thánh vật cấp Hiền Nhân trở xuống, yêu cầu cơ duyên nào đó mới có thể tự sinh ra linh trí.
Dưới tình huống bình thường, có khả năng tự sinh ra linh trí đều là Thánh phẩm, thanh Thánh phẩm Ngàn Năm Một Giấc Mộng cấp Hiền Nhân này có khả năng thông linh cũng không tính là chuyện gì kỳ quái.
Bạch Thương Đông muốn chính là, thánh vật cấp Hiền Nhân bình thường, nhất định phải là người có cùng cấp bậc sử dụng, mới có thể phát huy ra uy lực. Thế nhưng thánh vật tự sinh ra linh trí lại khác biệt, bởi vì có linh trí, chính nó liền có thể phát ra một phần lực lượng của nó, mặc dù không lợi hại giống như lúc được cường giả khống chế, thế nhưng dù sao cũng là Thánh phẩm cấp Hiền Nhân, nếu như có thể đạt được nó đồng ý, để cho nó nhận chủ, đối phó với một người
mới vừa tấn thăng lên cấp Chân Nhân như Phương Kiếm Hào hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Thương Đông đào rỗng đầu, âm thầm suy nghĩ xem có thi từ có ý tứ tương đối gần với 'Ngàn năm duy nhất một giấc mơ, tỉnh mộng không dấu vết' hay không.
'Bạch sư đệ, trong số chúng ta, tài văn chương của ngươi tốt nhất, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, có thể nghĩ ra bài thơ tương tự hay không.' Lưu Thiên Thành có chút lo lắng nhìn Bạch Thương Đông nói.
Chính hắn cũng không am hiểu thi từ ca phú, đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Bạch Thương Đông, dù sao thì Bạch Thương Đông cũng đã từng giải khai cả Ma Nhân Danh, cũng còn có chút bản lĩnh.
Ánh mắt của Ninh Tuyết cũng nhìn về phía Bạch Thương Đông, chính nàng suy tư một lúc lâu, cũng nghĩ ra không ít câu, nhưng lại không có một câu nào có khả năng sánh bằng đôi câu mà Tâm Mộng Hiền Nhân lưu lại kia.
'Ta thử một chút xem sao.' Bạch Thương Đông suy nghĩ một lúc lâu, cũng đã để cho hắn nghĩ tới một bài thơ có ý tứ tương đối, nhưng mà vẫn còn có chút cảm giác hơi khác biệt, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể thử nhìn một chút trước đã.
'Bạch sư đệ đã nghĩ ra? Mau đọc ra thử xem.' Lưu Thiên Thành mừng rỡ nói.
'Cửa đông còn để gió đông ngoài. Dong ngựa tìm qua xóm cũ chơi. Người tựa chim hồng về có hẹn. Việc như giấc mộng dứt là thôi.' Bạch Thương Đông đọc lên bốn câu này, là nửa đoạn trước của một bài thơ do Tô Thức viết.
.
Thơ tự nhiên là viết cực tốt, nhưng Bạch Thương Đông luôn cảm thấy ý cảnh cùng bài thơ của Tâm Mộng Hiền Nhân có chút không giống nhau cho lắm.
Ba người bọn Lưu Thiên Thành đều nhìn thềm đá kia, chờ trong chốc lát lại không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
'Ta đã nói, thi từ Thánh phẩm sao có thể dễ dàng nghĩ ra như vậy, các ngươi thật đúng là cho rằng hắn là Văn Đạo đại gia sao?' Trong lòng Chu Phong vốn khó chịu đối với Bạch Thương Đông, lúc này thấy Bạch Thương Đông lại làm thơ thất bại, không nhịn được lên tiếng giễu cợt.
'Không sao cả, không sao cả, bài thơ này đã làm rất khá, Bạch sư đệ, ngươi lại suy nghĩ thêm một chút, lại suy nghĩ thêm một chút...' Lưu Thiên Thành nhưng lại có ý trông cậy vào Bạch Thương Đông.
Ninh Tuyết suy nghĩ một chút nói: 'Mặc dù ta không thể hoàn toàn rõ ràng bài thơ này của Bạch sư đệ, nhưng mà xác thực là đã làm cực tốt, chỉ là trên ý cảnh hơi không quá giống câu thơ kia của Tâm Mộng Hiền Nhân. Không phải là thơ của ngươi không tốt, chỉ là bởi vì Tâm Mộng Hiền Nhân vốn chính là nhằm vào Thánh Vật Lệnh của Ngàn Năm Một Giấc Mộng mà làm, ở phương diện này đã tới cực hạn, muốn ở phương diện này vượt qua hắn thì quá khó khăn.'
Bạch Thương Đông gật đầu một cái, hắn cũng cho rằng như thế, sờ mũi một cái, ý nghĩ tiếp tục nhanh chóng chuyển động, hy vọng có thể lại tìm ra một bài thơ nữa.
Trong lúc bất chợt, linh quang trong đầu Bạch Thương Đông chợt lóe, lại nghĩ tới một bài thơ.
'Một bài này cũng có thể được a' Bạch Thương Đông xoa xoa huyệt Thái dương, vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại cả bài thơ hoàn chỉnh.
'Tâm Mộng Hiền Nhân đã trải qua không biết bao nhiêu nhấp nhô, mới làm ra một bài Thánh phẩm như vậy, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tùy tiện suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra thơ sánh bằng bài thơ mà Tâm Mộng Hiền Nhân hết lòng hết sức nghĩ ra? Làm người không nên kiêu căng như vậy, không phải là ngươi tình cờ làm ra hai bài thơ hay, liền thật sự là Văn Đạo Đại hào rồi, nghĩ cho rõ ràng rồi lại nói cũng không muộn, chỉ là làm thơ nhanh thì cũng vô dụng.' Chu
Phong giễu cợt nói.
'Bạch sư đệ, ngươi đừng chấp nhặt với Chu Phong. Nhưng mà chuyện này quan hệ đến sinh tử của chúng ta, ngươi lại cẩn thận suy nghĩ, từ từ đi, chúng ta còn có thời gian.' Lưu Thiên Thành cũng cảm thấy Bạch Thương Đông quá qua loa, lúc này mới vừa làm xong một bài chưa được bao lâu, đảo mắt liền lại tới một bài nữa, giống như là rác rưởi ném ra ngoài, sao có thể làm ra thơ Thánh phẩm truyền lưu thiên cổ.
Ninh Tuyết cũng khuyên: 'Bạch sư đệ, ngươi không cần gấp gáp như vậy, mọi việc dục tốc thì bất đạt, chúng ta cùng nhau suy nghĩ kỹ một chút, ngươi lại cẩn thận cân nhắc.'
Ninh Tuyết chẳng qua là cảm thấy bài thơ mà Bạch Thương Đông mới vừa làm kia đã cực tốt, thế nhưng không thể đạt được Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy rồi, trên tâm tính xảy ra vấn đề, mới lại nhanh như vậy lại làm ra một bài khác, sợ rằng không có quá mức dụng tâm suy nghĩ.
'Nếu như một bài này còn không được, còn nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì nữa.' Bạch Thương Đông nói lời nói thật, bài thơ này trong trí nhớ của hắn cùng hai câu kia của Tâm Mộng Hiền Nhân có chút tương tự, nếu như cũng không được, còn nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà lời này rơi vào trong tai ba người bọn Chu Phong, đều cảm thấy Bạch Thương Đông có chút kiêu ngạo tự đại, giống như là nói một bài này của hắn nhất định có thể thành công vậy, nếu như một bài này của hắn cũng không được, ba người bọn họ nghĩ nhiều nữa cũng chỉ là vô ích.
'Lời này là có ý gì?' Bạch Thương Đông hỏi.
Lưu Thiên Thành cười khổ nói: 'Nếu như thềm đá này thật sự là Ngàn Năm Một Giấc Mộng biến thành, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một là Tâm Mộng Hiền Nhân khống chế Ngàn Năm Một Giấc Mộng gây ra; còn có một loại nữa chính là Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã thông linh, tự sinh ra linh trí, biến thành thềm đá mộng cảnh vô tận này. Các ngươi cảm thấy loại khả năng nào lớn hơn?'
Chu Phong cùng Ninh Tuyết nghe Lưu Thiên Thành nói xong, cũng đều hoàn toàn biến sắc, tâm tình vui sướng trên mặt đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, sắc mặt trong nháy mắt biến thành vô cùng khó coi.
'Đã trôi qua mấy trăm năm rồi, khả năng Tâm Mộng Hiền Nhân vẫn còn sống là cực kỳ nhỏ, nếu quả thật là Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã tự mở ra linh trí, chúng ta có khả năng sẽ cần phải làm ra một phần văn chương được nó công nhận, mới có thể thoát khốn mà ra.' Sắc mặt của Ninh Tuyết có chút tái nhợt nói.
'Chỉ là một phần văn chương mà thôi, há chẳng phải là chúng ta sẽ có hi vọng thoát khốn?' Bạch Thương Đông mừng rỡ, bây giờ năng lực đấu võ của hắn xác thực là không lớn, nhưng nếu nói tới văn chương, lịch sử văn học sáng chói mấy ngàn năm trên địa cầu có thể cung cấp cho Bạch Thương Đông mượn dùng, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
'Ngươi thật sự coi mình là Văn Đạo đại gia hay sao?' Chu Phong lạnh lùng nói: ' Thánh phẩm cấp Hiền Nhân, lúc mở ra làm văn chương thì tất nhiên đã là Thánh phẩm trong nhân gian, bên trong cùng loại hình khó có thể tìm thứ có thể đặt ngang hàng. Huống chi căn bản là chúng ta chưa từng gặp qua Thánh Vật Lệnh của Ngàn Năm Một Giấc Mộng, không biết phía trên cụ thể là viết gì vẽ gì, chỉ bằng vẻn vẹn đôi câu mà chúng ta biết rõ Tâm Mộng Hiền Nhân lưu lại kia, làm
sao có thể làm ra văn chương cùng đẳng cấp, lại làm như thế nào có thể được Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận.'
'Vậy cũng chưa chắc là không thể, Tâm Mộng Hiền Nhân làm thơ, đã để lại hai câu mấu chốt nhất, chúng ta chỉ cần làm ra bài thơ tương tự, hẳn là sẽ không hề sai.' Bạch Thương Đông nói.
'Chỉ múa mép khua môi thì có ích lợi gì? Nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, liền làm một bài văn chương có thể làm cho Ngàn Năm Một Giấc Mộng đồng ý đi, để cho mọi người chúng ta thoát khốn, Chu Phong ta liền thật sự bái phục ngươi.' Chu Phong châm chọc nói.
Bạch Thương Đông không để ý đến Chu Phong, ý nghĩ trong đầu liền thay đổi thật nhanh.
Chuyện thánh vật thông linh này hắn từ trong trí nhớ lúc trước của Bạch Thương Đông cũng có chút hiểu biết, thánh vật cấp Hiền Nhân trở lên, trời sinh liền tự có linh tính, mà thánh vật cấp Hiền Nhân trở xuống, yêu cầu cơ duyên nào đó mới có thể tự sinh ra linh trí.
Dưới tình huống bình thường, có khả năng tự sinh ra linh trí đều là Thánh phẩm, thanh Thánh phẩm Ngàn Năm Một Giấc Mộng cấp Hiền Nhân này có khả năng thông linh cũng không tính là chuyện gì kỳ quái.
Bạch Thương Đông muốn chính là, thánh vật cấp Hiền Nhân bình thường, nhất định phải là người có cùng cấp bậc sử dụng, mới có thể phát huy ra uy lực. Thế nhưng thánh vật tự sinh ra linh trí lại khác biệt, bởi vì có linh trí, chính nó liền có thể phát ra một phần lực lượng của nó, mặc dù không lợi hại giống như lúc được cường giả khống chế, thế nhưng dù sao cũng là Thánh phẩm cấp Hiền Nhân, nếu như có thể đạt được nó đồng ý, để cho nó nhận chủ, đối phó với một người
mới vừa tấn thăng lên cấp Chân Nhân như Phương Kiếm Hào hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Thương Đông đào rỗng đầu, âm thầm suy nghĩ xem có thi từ có ý tứ tương đối gần với 'Ngàn năm duy nhất một giấc mơ, tỉnh mộng không dấu vết' hay không.
'Bạch sư đệ, trong số chúng ta, tài văn chương của ngươi tốt nhất, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, có thể nghĩ ra bài thơ tương tự hay không.' Lưu Thiên Thành có chút lo lắng nhìn Bạch Thương Đông nói.
Chính hắn cũng không am hiểu thi từ ca phú, đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Bạch Thương Đông, dù sao thì Bạch Thương Đông cũng đã từng giải khai cả Ma Nhân Danh, cũng còn có chút bản lĩnh.
Ánh mắt của Ninh Tuyết cũng nhìn về phía Bạch Thương Đông, chính nàng suy tư một lúc lâu, cũng nghĩ ra không ít câu, nhưng lại không có một câu nào có khả năng sánh bằng đôi câu mà Tâm Mộng Hiền Nhân lưu lại kia.
'Ta thử một chút xem sao.' Bạch Thương Đông suy nghĩ một lúc lâu, cũng đã để cho hắn nghĩ tới một bài thơ có ý tứ tương đối, nhưng mà vẫn còn có chút cảm giác hơi khác biệt, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể thử nhìn một chút trước đã.
'Bạch sư đệ đã nghĩ ra? Mau đọc ra thử xem.' Lưu Thiên Thành mừng rỡ nói.
'Cửa đông còn để gió đông ngoài. Dong ngựa tìm qua xóm cũ chơi. Người tựa chim hồng về có hẹn. Việc như giấc mộng dứt là thôi.' Bạch Thương Đông đọc lên bốn câu này, là nửa đoạn trước của một bài thơ do Tô Thức viết.
.
Thơ tự nhiên là viết cực tốt, nhưng Bạch Thương Đông luôn cảm thấy ý cảnh cùng bài thơ của Tâm Mộng Hiền Nhân có chút không giống nhau cho lắm.
Ba người bọn Lưu Thiên Thành đều nhìn thềm đá kia, chờ trong chốc lát lại không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
'Ta đã nói, thi từ Thánh phẩm sao có thể dễ dàng nghĩ ra như vậy, các ngươi thật đúng là cho rằng hắn là Văn Đạo đại gia sao?' Trong lòng Chu Phong vốn khó chịu đối với Bạch Thương Đông, lúc này thấy Bạch Thương Đông lại làm thơ thất bại, không nhịn được lên tiếng giễu cợt.
'Không sao cả, không sao cả, bài thơ này đã làm rất khá, Bạch sư đệ, ngươi lại suy nghĩ thêm một chút, lại suy nghĩ thêm một chút...' Lưu Thiên Thành nhưng lại có ý trông cậy vào Bạch Thương Đông.
Ninh Tuyết suy nghĩ một chút nói: 'Mặc dù ta không thể hoàn toàn rõ ràng bài thơ này của Bạch sư đệ, nhưng mà xác thực là đã làm cực tốt, chỉ là trên ý cảnh hơi không quá giống câu thơ kia của Tâm Mộng Hiền Nhân. Không phải là thơ của ngươi không tốt, chỉ là bởi vì Tâm Mộng Hiền Nhân vốn chính là nhằm vào Thánh Vật Lệnh của Ngàn Năm Một Giấc Mộng mà làm, ở phương diện này đã tới cực hạn, muốn ở phương diện này vượt qua hắn thì quá khó khăn.'
Bạch Thương Đông gật đầu một cái, hắn cũng cho rằng như thế, sờ mũi một cái, ý nghĩ tiếp tục nhanh chóng chuyển động, hy vọng có thể lại tìm ra một bài thơ nữa.
Trong lúc bất chợt, linh quang trong đầu Bạch Thương Đông chợt lóe, lại nghĩ tới một bài thơ.
'Một bài này cũng có thể được a' Bạch Thương Đông xoa xoa huyệt Thái dương, vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại cả bài thơ hoàn chỉnh.
'Tâm Mộng Hiền Nhân đã trải qua không biết bao nhiêu nhấp nhô, mới làm ra một bài Thánh phẩm như vậy, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tùy tiện suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra thơ sánh bằng bài thơ mà Tâm Mộng Hiền Nhân hết lòng hết sức nghĩ ra? Làm người không nên kiêu căng như vậy, không phải là ngươi tình cờ làm ra hai bài thơ hay, liền thật sự là Văn Đạo Đại hào rồi, nghĩ cho rõ ràng rồi lại nói cũng không muộn, chỉ là làm thơ nhanh thì cũng vô dụng.' Chu
Phong giễu cợt nói.
'Bạch sư đệ, ngươi đừng chấp nhặt với Chu Phong. Nhưng mà chuyện này quan hệ đến sinh tử của chúng ta, ngươi lại cẩn thận suy nghĩ, từ từ đi, chúng ta còn có thời gian.' Lưu Thiên Thành cũng cảm thấy Bạch Thương Đông quá qua loa, lúc này mới vừa làm xong một bài chưa được bao lâu, đảo mắt liền lại tới một bài nữa, giống như là rác rưởi ném ra ngoài, sao có thể làm ra thơ Thánh phẩm truyền lưu thiên cổ.
Ninh Tuyết cũng khuyên: 'Bạch sư đệ, ngươi không cần gấp gáp như vậy, mọi việc dục tốc thì bất đạt, chúng ta cùng nhau suy nghĩ kỹ một chút, ngươi lại cẩn thận cân nhắc.'
Ninh Tuyết chẳng qua là cảm thấy bài thơ mà Bạch Thương Đông mới vừa làm kia đã cực tốt, thế nhưng không thể đạt được Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy rồi, trên tâm tính xảy ra vấn đề, mới lại nhanh như vậy lại làm ra một bài khác, sợ rằng không có quá mức dụng tâm suy nghĩ.
'Nếu như một bài này còn không được, còn nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì nữa.' Bạch Thương Đông nói lời nói thật, bài thơ này trong trí nhớ của hắn cùng hai câu kia của Tâm Mộng Hiền Nhân có chút tương tự, nếu như cũng không được, còn nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà lời này rơi vào trong tai ba người bọn Chu Phong, đều cảm thấy Bạch Thương Đông có chút kiêu ngạo tự đại, giống như là nói một bài này của hắn nhất định có thể thành công vậy, nếu như một bài này của hắn cũng không được, ba người bọn họ nghĩ nhiều nữa cũng chỉ là vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.