Chương 167: Quỷ Trong Tranh
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
26/12/2022
'Chuyện này thật sự là hiếm thấy, chẳng lẽ Nam Ly Thư Viện thật sự có nhiều đệ tử mạnh mẽ như vậy?' Mặc dù trong lòng Ngọc Tú cảm thấy khả năng cũng không nhiều, nhưng tùy tiện gặp được một đệ tử Nam Ly đều mạnh như vậy, vẫn để cho nàng không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
'Không chơi nữa, không chơi nữa, không thắng được.' Hồng Linh buông tha cho việc cướp cầu, nhìn Hoàng Tiên giống như còn nhỏ hơn nàng một chút hỏi 'Vị sư muội này có thân thủ rất tốt, ngươi là đệ tử của viện nào?'
'Kính Thai Viện Hoàng Tiên.' Hoàng Tiên đáp.
Bốn người bọn Ngọc Tú nghe thấy thế trong lòng đều cả kinh, thầm nói: 'Lại là Kính Thai Viện?'
ẩ ề ố ề ố'Hoàng Tiên sư muội, thức ăn đã chuẩn bị xong, trở về ăn cơm đi.' Tống Nhạc chạy tới gọi Hoàng Tiên, ăn ở của Hoàng Tiên ở trên Nam Ly chủ đảo đều do Tống Nhạc phụ trách.
Mặc dù Tống Nhạc tuổi nhỏ, nhưng mà coi như là cũng tương đối tận tụy với công việc đại sư huynh của Kính Thai Viện, chỉ là trong thiên phú tu luyện, ở Nam Ly Thư Viện vốn thiên tài đông đảo, chỉ có thể coi là ở mức trên trung đẳng.
Bọn Ngọc Tú còn muốn hỏi thêm, nhưng Hoàng Tiên cũng đã thu dọn đồ đạc theo Tống Nhạc rời đi.
'Kính Thai Viện, lại là Kính Thai Viện, trước có họ Bạch kia, lại có Hoàng Tiên này, có hai đệ tử như thế, Kính Thai Viện cũng không có khả năng là một viện yếu nhất Nam Ly, ta thấ Kính Thai Viện này, căn bản là đòn sát thủ mà Nam Ly Thư Viện cố ý giấu chúng ta, thật may là chúng ta gặp được trước, nếu không đến lúc hội giao lưu, tinh lực đều đặt ở trên người những đệ tử đại viện nổi danh ở chủ viện Nam Ly, Ly Hỏa Viện kia, nói không chừng thật sự sẽ gặp nhiều thua
thiệt.' Vũ Hóa Long cau mày nói.
Ngọc Tú cũng gật đầu nói: 'Thật may là đã bị chúng ta gặp được.'
Bốn người đều cảm thấy Kính Thai Viện mới là đại địch trong lần hội giao lưu này, mới là đối thủ chân chính mà bọn họ cần phải chú ý.
Trên Ly Hỏa Đảo, Hiền Nhân Xích Long đem hai đệ tử Văn Sĩ ưu tú nhất của Ly Hỏa Viện gọi tới trước mặt mình.
Một là Lôi Viêm vô cùng hùng tráng, một người khác vô cùng thanh tú nho nhã gọi là Triệu Truyện Họa, hai người đều là Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, nhưng mà đều vẫn là cửu phẩm, chưa tấn nhập Thánh phẩm cảnh.
'Lôi Viêm, hội giao lưu lần này, liền do ngươi đại biểu Ly Hỏa Viện chúng ta tham dự.' Hiền Nhân Xích Long nhìn Lôi Viêm nói.
'Vâng, đệ tử nhất định sẽ toàn lực đánh bại đệ tử của Bắc Minh Thư Viện. Làm vẻ vang cho Ly Hỏa Viện chúng ta.' Lôi Viêm lớn tiếng nói.
'Rất tốt, ngươi đi trước làm chuẩn bị đi.' Hiền Nhân Xích Long hài lòng khẽ vuốt cằm.
Sau khi Lôi Viêm rời khỏi, Hiền Nhân Xích Long mới nhìn Triệu Truyện Họa nói: 'Truyền Họa, vi sư có một chuyện yêu cầu ngươi đi làm. Chuyện này cũng chỉ có ngươi có thể làm.'
'Xin sư phụ cứ việc dặn dò, đệ tử nhất định sẽ làm hết sức.' Triệu Truyện Họa khom người nói.
'Đi vẽ một tấm hình của tất cả đệ tử Kính Thai Viện, bao gồm cả Bạch Thương Đông ở bên trong.' Trong mắt Hiền Nhân Xích Long lóe lên một tia sáng.
'Đệ tử đã rõ ràng nên làm như thế nào.' Triệu Truyện Họa khẽ mỉm cười, dĩ nhiên để cho người ta có một loại cảm giác trước mặt tỏa sáng. Là một vị mỹ nam tử hiếm có.
Triệu Truyện Họa trở lại gian phòng của mình, lại thấy một nữ tử đang ngồi ở trong phòng hắn, con mắt đỏ ngàu, trong hốc mắt còn có một tia nước mắt, hiển nhiên là mới vừa khóc.
'Truyền Họa, ngươi đã rất nhiều ngày không tới tìm ta, là ta đã làm sai điều gì để cho ngươi mất hứng hay sao? Ngươi nói cho ta biết đi, ta nhất định sẽ thay đổi, ngươi để cho ta làm gì ta cũng đồng ý...' Nữ tử thấy Triệu Truyện Họa trở lại, lập tức nhào tới ôm lấy Triệu Truyện Họa. Giống như là cầu khẩn nói.
Nhưng sắc mặt của Triệu Truyện Họa lại lạnh lùng nhìn nữ tử kia, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng: 'Ai cho ngươi vào trong phòng ta?'
'Truyền Họa, ngươi đừng tức giận, ta thật là quá nhớ ngươi, thời gian không có ngươi, ta một phút cũng không chịu nổi.' Nữ tử kia đột nhiên buông Triệu Truyện Họa ra, chạy đến trước bàn đọc sách, cầm một bức họa lên, kích động nói với Triệu Truyện Họa: 'Ta biết ngươi cũng yêu ta, nếu không làm sao ngươi lại vẽ ta đẹp như vậy. Trong lòng ngươi nhất định là...'
Phía trên bức họa kia vẽ một cô gái áo tím yêu kiều, nhìn kỹ dung nhan, chính là nữ tử này không thể nghi ngờ.
'Không nên đụng vào bức họa của ta!' Khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Truyện Họa đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo, hung ác đem bức họa từ trong tay cô gái kia đoạt lại. Một tay đẩy nữ tử kia té xuống đất.
'Truyền Họa... Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, nói cho ta biết là ta đã sai ở chỗ nào, ta nhất định sẽ thay đổi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ta biết nhất định là ngươi có yêu ta?' Nữ tử từ dưới đất bò dậy, ôm lấy chân Triệu Truyện Họa.
'Ngươi vì ta mà chuyện gì đều làm ra được thật sao?' Ánh mắt Triệu Truyện Họa âm độc hung tàn nhìn nữ tử kia.
Nữ tử kia lại cho rằng Triệu Truyện Họa đã nghĩ lại rồi. Lập tức rưng rưng vui vẻ nói: 'Đúng, cái gì ta cũng cho ngươi được, vì ngươi, ta có thể bỏ ra tất cả, làm trâu làm ngựa đều có thể...'
'Ta cũng không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi chỉ cần trả chính ngươi là đủ rồi.' Triệu Truyện Họa lạnh lẽo cười một tiếng, đột nhiên cầm lấy bức tranh kia hướng về phía nữ tử chiếu một cái, nữ tử kia lập tức ngẩn ngơ, giống như là gặp ma nhìn cô gái trong tranh không nhúc nhích.
'Nếu ngươi đồng ý chuyện gì cũng làm, vậy thì làm quỷ trong bức tranh này của ta đi, vĩnh viễn làm trâu làm ngựa cho ta đi.' Bức họa trong tay Triệu Truyện Họa cuốn lại, nữ tử kia lập tức quỷ dị chui vào trong bức tranh, giống như như là bị bức họa hút vào vậy, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Sau khi nữ tử kia bị hút vào trong bức hoạc, nữ tử vốn ở trong bức hoạc kia, giống như đột nhiên trở nên bắt đầu sinh động, chỉ là gương mặt nguyên bản vô cùng ngọt ngào kia, lúc này lại lộ ra một luồng oán khí.
Triệu Truyện Họa hài lòng nhìn nữ tử trên bức họa, lại cầm bức họa run tay một cái, nữ tử trên bức họa kia vậy mà đã biến mất không thấy đâu nữa, ở trước mặt hắn lại xuất hiện bản thể của nữ tử kia.
Chỉ là lúc này nữ tử hình như đã có chút khác với lúc trước, ánh mắt đờ đẫn, giống như là một cái xác biết đi vậy.
'Thật là nhìn cũng làm người ta tức giận, vốn xem ngươi là một đệ tử chính thức, sợ phiền toái chuẩn bị tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi đã tự tìm chết, vậy cũng không oán được ta.' Triệu Truyện Họa liếc mắt nhìn nữ tử: 'Thật là càng nhìn càng làm người tức giận, tự vả miệng cho ta.'
'Vâng, chủ nhân.' Nữ tử kia trực tiếp một cái tát đánh lên trên mặt mình, đánh cho mặt mình sưng lên, khóe miệng đều chảy ra máu tươi, tuy nhiên lại không hề có ý tứ dừng lại, một mực không ngừng dùng tay tàn nhẫn đánh lên mặt mình, rất nhanh đã đem chính mình tát cho không còn hình người.
Triệu Truyện Họa cũng không để ý tới nữ tử kia, cầm một quyển sách lên xem, phía trên cuốn sách kia là danh sách đệ tử Kính Thai Viện, mà Bạch Thương Đông chính là ở vị trí thứ nhất.
'Bắt đầu từ người nào đây?' Ánh mắt Triệu Truyện Họa quan sát mấy cái tên phía trên, khóe miệng không nhịn được lộ ra nét cười.
Hắn một mực không dám dùng năng lực này cướp đoạt nhân vật mạnh mẽ, sợ bị người phát hiện, nhưng nếu đi vẽ Ma Vật, cũng rất ít có Ma Vật có thể bất động để cho hắn yên lặng vẽ xong một bức họa, cho nên hắn vẫn không thu được Quỷ Trong Tranh nào smạnh mẽ.
Năng lực này của hắn rất mạnh mẽ, thế nhưng hạn chế cũng không ít, cần phải vẽ mục tiêu ở trong vòng mười thước mới hữu hiệu, hơn nữa ở trong quá trình vẽ tranh, nhất định là mục tiêu phải bảo trì cùng một tư thái, mới có thể thành công.
Bây giờ Hiền Nhân Xích Long để cho hắn đi vẽ người của Kính Thai Viện, hắn tự nhiên là vui vẻ đi vẽ, dù sao thì mấy người Bạch Thương Đông trong Kính Thai Viện vẫn có tác dụng nếu như thật sự có khả năng thu vẽ thành Quỷ Trong Tranh, đối với thực lực của hắn sẽ có tăng lên cực lớn.
'Liền từ hắn mà bắt đầu đi.' Ánh mắt của Triệu Truyện Họa rơi lên trên một cái tên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười cực kỳ âm tà.
'Không chơi nữa, không chơi nữa, không thắng được.' Hồng Linh buông tha cho việc cướp cầu, nhìn Hoàng Tiên giống như còn nhỏ hơn nàng một chút hỏi 'Vị sư muội này có thân thủ rất tốt, ngươi là đệ tử của viện nào?'
'Kính Thai Viện Hoàng Tiên.' Hoàng Tiên đáp.
Bốn người bọn Ngọc Tú nghe thấy thế trong lòng đều cả kinh, thầm nói: 'Lại là Kính Thai Viện?'
ẩ ề ố ề ố'Hoàng Tiên sư muội, thức ăn đã chuẩn bị xong, trở về ăn cơm đi.' Tống Nhạc chạy tới gọi Hoàng Tiên, ăn ở của Hoàng Tiên ở trên Nam Ly chủ đảo đều do Tống Nhạc phụ trách.
Mặc dù Tống Nhạc tuổi nhỏ, nhưng mà coi như là cũng tương đối tận tụy với công việc đại sư huynh của Kính Thai Viện, chỉ là trong thiên phú tu luyện, ở Nam Ly Thư Viện vốn thiên tài đông đảo, chỉ có thể coi là ở mức trên trung đẳng.
Bọn Ngọc Tú còn muốn hỏi thêm, nhưng Hoàng Tiên cũng đã thu dọn đồ đạc theo Tống Nhạc rời đi.
'Kính Thai Viện, lại là Kính Thai Viện, trước có họ Bạch kia, lại có Hoàng Tiên này, có hai đệ tử như thế, Kính Thai Viện cũng không có khả năng là một viện yếu nhất Nam Ly, ta thấ Kính Thai Viện này, căn bản là đòn sát thủ mà Nam Ly Thư Viện cố ý giấu chúng ta, thật may là chúng ta gặp được trước, nếu không đến lúc hội giao lưu, tinh lực đều đặt ở trên người những đệ tử đại viện nổi danh ở chủ viện Nam Ly, Ly Hỏa Viện kia, nói không chừng thật sự sẽ gặp nhiều thua
thiệt.' Vũ Hóa Long cau mày nói.
Ngọc Tú cũng gật đầu nói: 'Thật may là đã bị chúng ta gặp được.'
Bốn người đều cảm thấy Kính Thai Viện mới là đại địch trong lần hội giao lưu này, mới là đối thủ chân chính mà bọn họ cần phải chú ý.
Trên Ly Hỏa Đảo, Hiền Nhân Xích Long đem hai đệ tử Văn Sĩ ưu tú nhất của Ly Hỏa Viện gọi tới trước mặt mình.
Một là Lôi Viêm vô cùng hùng tráng, một người khác vô cùng thanh tú nho nhã gọi là Triệu Truyện Họa, hai người đều là Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, nhưng mà đều vẫn là cửu phẩm, chưa tấn nhập Thánh phẩm cảnh.
'Lôi Viêm, hội giao lưu lần này, liền do ngươi đại biểu Ly Hỏa Viện chúng ta tham dự.' Hiền Nhân Xích Long nhìn Lôi Viêm nói.
'Vâng, đệ tử nhất định sẽ toàn lực đánh bại đệ tử của Bắc Minh Thư Viện. Làm vẻ vang cho Ly Hỏa Viện chúng ta.' Lôi Viêm lớn tiếng nói.
'Rất tốt, ngươi đi trước làm chuẩn bị đi.' Hiền Nhân Xích Long hài lòng khẽ vuốt cằm.
Sau khi Lôi Viêm rời khỏi, Hiền Nhân Xích Long mới nhìn Triệu Truyện Họa nói: 'Truyền Họa, vi sư có một chuyện yêu cầu ngươi đi làm. Chuyện này cũng chỉ có ngươi có thể làm.'
'Xin sư phụ cứ việc dặn dò, đệ tử nhất định sẽ làm hết sức.' Triệu Truyện Họa khom người nói.
'Đi vẽ một tấm hình của tất cả đệ tử Kính Thai Viện, bao gồm cả Bạch Thương Đông ở bên trong.' Trong mắt Hiền Nhân Xích Long lóe lên một tia sáng.
'Đệ tử đã rõ ràng nên làm như thế nào.' Triệu Truyện Họa khẽ mỉm cười, dĩ nhiên để cho người ta có một loại cảm giác trước mặt tỏa sáng. Là một vị mỹ nam tử hiếm có.
Triệu Truyện Họa trở lại gian phòng của mình, lại thấy một nữ tử đang ngồi ở trong phòng hắn, con mắt đỏ ngàu, trong hốc mắt còn có một tia nước mắt, hiển nhiên là mới vừa khóc.
'Truyền Họa, ngươi đã rất nhiều ngày không tới tìm ta, là ta đã làm sai điều gì để cho ngươi mất hứng hay sao? Ngươi nói cho ta biết đi, ta nhất định sẽ thay đổi, ngươi để cho ta làm gì ta cũng đồng ý...' Nữ tử thấy Triệu Truyện Họa trở lại, lập tức nhào tới ôm lấy Triệu Truyện Họa. Giống như là cầu khẩn nói.
Nhưng sắc mặt của Triệu Truyện Họa lại lạnh lùng nhìn nữ tử kia, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng: 'Ai cho ngươi vào trong phòng ta?'
'Truyền Họa, ngươi đừng tức giận, ta thật là quá nhớ ngươi, thời gian không có ngươi, ta một phút cũng không chịu nổi.' Nữ tử kia đột nhiên buông Triệu Truyện Họa ra, chạy đến trước bàn đọc sách, cầm một bức họa lên, kích động nói với Triệu Truyện Họa: 'Ta biết ngươi cũng yêu ta, nếu không làm sao ngươi lại vẽ ta đẹp như vậy. Trong lòng ngươi nhất định là...'
Phía trên bức họa kia vẽ một cô gái áo tím yêu kiều, nhìn kỹ dung nhan, chính là nữ tử này không thể nghi ngờ.
'Không nên đụng vào bức họa của ta!' Khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Truyện Họa đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo, hung ác đem bức họa từ trong tay cô gái kia đoạt lại. Một tay đẩy nữ tử kia té xuống đất.
'Truyền Họa... Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, nói cho ta biết là ta đã sai ở chỗ nào, ta nhất định sẽ thay đổi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ta biết nhất định là ngươi có yêu ta?' Nữ tử từ dưới đất bò dậy, ôm lấy chân Triệu Truyện Họa.
'Ngươi vì ta mà chuyện gì đều làm ra được thật sao?' Ánh mắt Triệu Truyện Họa âm độc hung tàn nhìn nữ tử kia.
Nữ tử kia lại cho rằng Triệu Truyện Họa đã nghĩ lại rồi. Lập tức rưng rưng vui vẻ nói: 'Đúng, cái gì ta cũng cho ngươi được, vì ngươi, ta có thể bỏ ra tất cả, làm trâu làm ngựa đều có thể...'
'Ta cũng không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi chỉ cần trả chính ngươi là đủ rồi.' Triệu Truyện Họa lạnh lẽo cười một tiếng, đột nhiên cầm lấy bức tranh kia hướng về phía nữ tử chiếu một cái, nữ tử kia lập tức ngẩn ngơ, giống như là gặp ma nhìn cô gái trong tranh không nhúc nhích.
'Nếu ngươi đồng ý chuyện gì cũng làm, vậy thì làm quỷ trong bức tranh này của ta đi, vĩnh viễn làm trâu làm ngựa cho ta đi.' Bức họa trong tay Triệu Truyện Họa cuốn lại, nữ tử kia lập tức quỷ dị chui vào trong bức tranh, giống như như là bị bức họa hút vào vậy, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Sau khi nữ tử kia bị hút vào trong bức hoạc, nữ tử vốn ở trong bức hoạc kia, giống như đột nhiên trở nên bắt đầu sinh động, chỉ là gương mặt nguyên bản vô cùng ngọt ngào kia, lúc này lại lộ ra một luồng oán khí.
Triệu Truyện Họa hài lòng nhìn nữ tử trên bức họa, lại cầm bức họa run tay một cái, nữ tử trên bức họa kia vậy mà đã biến mất không thấy đâu nữa, ở trước mặt hắn lại xuất hiện bản thể của nữ tử kia.
Chỉ là lúc này nữ tử hình như đã có chút khác với lúc trước, ánh mắt đờ đẫn, giống như là một cái xác biết đi vậy.
'Thật là nhìn cũng làm người ta tức giận, vốn xem ngươi là một đệ tử chính thức, sợ phiền toái chuẩn bị tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi đã tự tìm chết, vậy cũng không oán được ta.' Triệu Truyện Họa liếc mắt nhìn nữ tử: 'Thật là càng nhìn càng làm người tức giận, tự vả miệng cho ta.'
'Vâng, chủ nhân.' Nữ tử kia trực tiếp một cái tát đánh lên trên mặt mình, đánh cho mặt mình sưng lên, khóe miệng đều chảy ra máu tươi, tuy nhiên lại không hề có ý tứ dừng lại, một mực không ngừng dùng tay tàn nhẫn đánh lên mặt mình, rất nhanh đã đem chính mình tát cho không còn hình người.
Triệu Truyện Họa cũng không để ý tới nữ tử kia, cầm một quyển sách lên xem, phía trên cuốn sách kia là danh sách đệ tử Kính Thai Viện, mà Bạch Thương Đông chính là ở vị trí thứ nhất.
'Bắt đầu từ người nào đây?' Ánh mắt Triệu Truyện Họa quan sát mấy cái tên phía trên, khóe miệng không nhịn được lộ ra nét cười.
Hắn một mực không dám dùng năng lực này cướp đoạt nhân vật mạnh mẽ, sợ bị người phát hiện, nhưng nếu đi vẽ Ma Vật, cũng rất ít có Ma Vật có thể bất động để cho hắn yên lặng vẽ xong một bức họa, cho nên hắn vẫn không thu được Quỷ Trong Tranh nào smạnh mẽ.
Năng lực này của hắn rất mạnh mẽ, thế nhưng hạn chế cũng không ít, cần phải vẽ mục tiêu ở trong vòng mười thước mới hữu hiệu, hơn nữa ở trong quá trình vẽ tranh, nhất định là mục tiêu phải bảo trì cùng một tư thái, mới có thể thành công.
Bây giờ Hiền Nhân Xích Long để cho hắn đi vẽ người của Kính Thai Viện, hắn tự nhiên là vui vẻ đi vẽ, dù sao thì mấy người Bạch Thương Đông trong Kính Thai Viện vẫn có tác dụng nếu như thật sự có khả năng thu vẽ thành Quỷ Trong Tranh, đối với thực lực của hắn sẽ có tăng lên cực lớn.
'Liền từ hắn mà bắt đầu đi.' Ánh mắt của Triệu Truyện Họa rơi lên trên một cái tên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười cực kỳ âm tà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.