Chương 145: Sát Tâm
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
26/12/2022
Bạch Thương Đông ôm Na Na rồi dẫn A Khuyển cùng nhau trở về, lúc sắp đi tới ngõ hẻm gần nhà đá của mình, lại thấy Tử Thức đứng tại đầu hẻm.
'Khụ khụ, ta có mấy việc muốn nói cùng ngươi.' Tử Thức tiến lên, kéo tay Bạch Thương Đông nói.
'Nếu là chuyện giải trừ cấm chế thì không cần nói, nhiều nhất là đợi thêm năm sáu ngày mặt trời màu xanh nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải trừ.' Bạch Thương Đông tiếp tục đi về phía trước.
'Không phải, là chuyện khác, chuyện rất quan trọng.' Tử Thức lại nói.
'Chuyện gì, ngươi nói.'
'Thật sự là chuyện quan trọng, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ khác rồi nói.' Tử Thức kéo Bạch Thương Đông muốn đi ra ngoài.
Vẻ mặt Bạch Thương Đông lập tức thay đổi, nhìn về phía nhà đá của mình, rồi lại nhìn chằm chằm Tử Thức hỏi 'Đã xảy ra chuyện gì?'
'Không có ... Dù sao ngươi theo ta trước đi... Ta từ từ nói cho ngươi biết...' Tử Thức nói.
'Ngươi lập tức nói cho ta biết đi.' Vẻ mặt Bạch Thương Đông lạnh xuống, hắn cũng đại khái đoán được là Huyền Giáp Sĩ đang làm gì đó, nhưng ở trong Ma Thành này, Bạch Thương Đông cũng không tin Huyền Giáp Sĩ dám trắng trợn xuống tay với hắn.
Tử Thức bất đắc dĩ nói: 'Huyền Giáp Sĩ mang theo mấy á nhân tới, bày bàn ghế ở ngoài nhà đá bày của ngươi rồi ngồi ở chỗ đó, cứ một lúc lại giết một á nhân, hiện tại đã giết hai người rồi.'
Bạch Thương Đông nghe vậy thì biến sắc, Tử Thức vội vàng nói: 'Ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, mặc dù ngươi là á nhân, nhưng những á nhân kia không giống như ngươi, chỉ là một số...'
Tử Thức còn chưa dứt lời, Bạch Thương Đông đã trầm mặt chạy vọt vào ngõ hẻm, từ xa đã thấy có thật nhiều Ma nhân cùng ma vật vây ở trước nhà đá của hắn.
Trên đất trống trước nhà đá, Huyền Giáp Sĩ ngồi phía sau một cái bàn, mà ở trước bàn, có mấy ma vật hình chó sói đang gặm ăn hai cỗ thi thể đã không còn hình người.
Ở gần thi thể kia, còn có mấy á nhân đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, trên mặt tràn đầy sợ hãi, nước mắt nước mũi đều không phân rõ.
'Đại ngưu... A Hà...' A Khuyển nhìn thấy hai cỗ thi thể và á nhân quỳ ở kia, thần sắc nhất thời đại biến, giống như nổi điên muốn xông tới.
Bạch Thương Đông một tay đè A Khuyển xuống, khiến A Khuyển không thể nhúc nhích được, chính hắn lại giống như muốn cắn nát hàm răng, hiện tại hắn chỉ hận chính mình không đủ mạnh, hận mình không thể xé nát Huyền Giáp Sĩ, lễ nghĩa liêm sỉ CMN, hiện tại hắn chỉ muốn chém người.
'Đây không phải là Độc Cô Cầu Bại sao? Đến đến, tới xem mấy ma vật ta mua này, đều là thượng phẩm, không phải ngươi có một con Ác Quỷ Khôi Lỗi sao? Đây chính là ma vật tốt, ngươi xem ngươi vừa ý con nào, ta tặng cho ngươi.' Huyền Giáp Sĩ cười như không cười nhìn Bạch Thương Đông, đột nhiên chỉ vào một thiếu niên á nhân đang quỳ nói: 'Kẻ này thế nào? Mặc dù hơi gầy, nhưng bắp thịt rắn chắc, Ác Quỷ Khôi Lỗi nhất định rất thích.'
Vừa nói, khoát tay, Ma binh đứng phía sau thiếu niên á nhân giơ đao chém xuống, thiếu niên á nhân kia đã bị dọa giống như chim cút lập tức bị chém đầu, thi thể đổ xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ đá đường phố.
'A Vân!' A Khuyển đau khổ gào lớn, dốc sức muốn xông tới, nhưng lại bị Bạch Thương Đông đè xuống không thể nhúc nhích nửa bước.
'Ngươi muốn làm gì?' Bạch Thương Đông gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyền Giáp Sĩ, đôi mắt đã đỏ lòm, hàm răng dường như đã cắn nát.
'Không thích cái này à? Ta đưa tất cả cho ngươi.' Huyền Giáp Sĩ lại ngẩng đầu.
'Dừng tay.' Trong lòng Bạch Thương Đông đã chứa đầy lửa giân, thân hình mới động, mấy á nhân đã bị Ma binh phía sau bọn họ chặt đầu, xếp thành một hàng ngã xuống trong vũng máu.
A Khuyển gào lên từng tiếng như tan nát cõi lòng, cẩ người đã tê liệt ngã trên mặt đất.
Cả người Bạch Thương Đông run rẩy, trong đôi mắt gần như đã chảy xuống huyết lệ, nhìn chằm chằm vào Huyền Giáp Sĩ, sát ý trong lòng đã dâng tới cực điểm.
Huyền Giáp Sĩ chỉ cười tủm tỉm nhìn Bạch Thương Đông, nhẹ nhàng vung tay, lại có hai á nhân bị áp giải ra.
'Nếu ngươi đều không thích những vật kia, ta cũng chỉ còn lại hai vật này thôi, ngươi còn không thích thì ta cũng không có cách nào.' Huyền Giáp Sĩ cười quái dị rồi nói.
Bạch Thương Đông nhìn thấy hai á nhân kia, thần sắc lập tức đại biến, Na Na đã kêu lên: 'Phụ thân... Mẫu thân...'
'Huyền Giáp Sĩ, ngươi không phải muốn ta chết sao? Tới ngày mặt trời màu xanh lần sau, ta với ngươi lên Ma Đấu Tràng đánh một trận, sinh tử là do thiên mệnh, thả bọn họ ra.' Bạch Thương Đông đã cắn náy hàm răng đến mức chảy máu, rít từng chữ qua kẽ răng.
'Ha ha, tốt, ta chính là muốn nghe ngươi nói một câu nói này.' Huyền Giáp Sĩ vỗ bàn đứng lên, chỉ giấy khế ước trên bàn nói: 'Nói miệng không bằng chứng, ký sinh tử khế ước.'
Bây giờ Bạch Thương Đông đã không thể cò kè mặc cả được, hơn nữa hắn cũng đã quyết tâm muốn giết Huyền Giáp Sĩ, không nói một lời đi tới trước bàn, ký xuống bốn chữ Độc Cô Cầu Bại trên khế ước sinh tử.
'Ha ha... Rất tốt... Rất tốt...' Huyền Giáp Sĩ cầm lấy khế ước sinh tử ngửa mặt lên trời cười to, rồi hắn ta đột nhiên vung tay lên, một huyền quang né qua, đầu phụ mẫu của Na Na đã bay lên giữa không trung, sau đó hắn vô cùng hứng thú nhìn Bạch Thương Đông nói: 'Ta quên mất, Ác Quỷ Khôi Lỗi của ngươi đã không có, thật là lãng phí a.'
Bạch Thương Đông căn bản không kịp cứu, chỉ có thể gắt gao che lại mắt của Na Na, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thân thể của Na Na đang run rẩy.
'Huyền Giáp Sĩ, ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.' Cả người Bạch Thương Đông run rẩy, trong lòng chỉ còn lại lửa hận nóng rực, dường như muốn thiêu đốt cả người hắn thành tro bụi.
'Một tên á nhân cũng dám ở trước mặt ta phách lối, ta không chỉ muốn ngươi chết, còn muốn tất cả á nhân có quan hệ với ngươi đều chết, chờ giết ngươi xong, ta sẽ mua hai á nhân này, sau đó từng đao từng đao cắt thịt của bọn chúng xuống, ném cho đám ma lang này.' Huyền Giáp Sĩ rét căm căm cười nói.
'Rất tốt, thật rất tốt, tới ngày mặt trời màu xanh, lên Ma Đấu Tràng, ta chờ ngươi.' Bạch Thương Đông một tay ôm Na Na, một tay cầm A Khuyển xoay người rời đi.
Ma nhân bốn phía đều điên cuồng cười lớn, từng tiếng cười giống như từng mũi tên nhọn đâm vào trong lòng Bạch Thương Đông.
Tiếng gặm ăn thi thể của những ma vật kia càng khiến Bạch Thương Đông phải tự kiềm chế đến mức cắn nát hàm răng.
'Á nhân nên có dáng vẻ của á nhân, đừng tưởng rằng chèo kéo được Ma Vương đại nhân thì ngươi sẽ thành người, súc sinh chính là súc sinh, dù tới khi nào, á nhân đều là vật không bằng súc sinh.' Tiếng đùa cợt của Huyền Giáp Sĩ không chút che giấu truyền tới.
'Lực lượng... Ta muốn có lực lượng...' Bạch Thương Đông sải bước đi tới một địa chỉ mà Tích Hoa Nhân cho hắn mà, ở nơi đó hắn có thể tìm được Tích Hoa Nhân.
Chưa có bao giờ, Bạch Thương Đông lại khát vọng giết người như thế, khát vọng hai tay mình dính vào máu tươi bẩn thỉu như thế, khát vọng đi về phía vực sâu tội ác như thế.
Nơi này không phải địa cầu, suy nghĩ trên địa cầu đối với Ma giới thật sự quá mức đơn thuần hiền lành, mà đơn thuần hiền lành cũng không thể cứu vớt thế giới.
'Ta muốn mười ngàn Tử Tinh.' Bạch Thương Đông tìm được Tích Hoa Nhân, cắn răng nói.
'Cho ta một lý do.' Tích Hoa Nhân nhìn Bạch Thương Đông rồi bình tĩnh nói.
'Từ giờ trở đi, đến ngày mặt trời màu xanh thứ 2, ta giúp ngươi giải ra ý nghĩa trong tên của Ma nhân kia.' Bạch Thương Đông nói.
'Thành giao.' Tích Hoa Nhân cười tủm tỉm cầm một túi Tử Tinh cho Bạch Thương Đông.
'Khụ khụ, ta có mấy việc muốn nói cùng ngươi.' Tử Thức tiến lên, kéo tay Bạch Thương Đông nói.
'Nếu là chuyện giải trừ cấm chế thì không cần nói, nhiều nhất là đợi thêm năm sáu ngày mặt trời màu xanh nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải trừ.' Bạch Thương Đông tiếp tục đi về phía trước.
'Không phải, là chuyện khác, chuyện rất quan trọng.' Tử Thức lại nói.
'Chuyện gì, ngươi nói.'
'Thật sự là chuyện quan trọng, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ khác rồi nói.' Tử Thức kéo Bạch Thương Đông muốn đi ra ngoài.
Vẻ mặt Bạch Thương Đông lập tức thay đổi, nhìn về phía nhà đá của mình, rồi lại nhìn chằm chằm Tử Thức hỏi 'Đã xảy ra chuyện gì?'
'Không có ... Dù sao ngươi theo ta trước đi... Ta từ từ nói cho ngươi biết...' Tử Thức nói.
'Ngươi lập tức nói cho ta biết đi.' Vẻ mặt Bạch Thương Đông lạnh xuống, hắn cũng đại khái đoán được là Huyền Giáp Sĩ đang làm gì đó, nhưng ở trong Ma Thành này, Bạch Thương Đông cũng không tin Huyền Giáp Sĩ dám trắng trợn xuống tay với hắn.
Tử Thức bất đắc dĩ nói: 'Huyền Giáp Sĩ mang theo mấy á nhân tới, bày bàn ghế ở ngoài nhà đá bày của ngươi rồi ngồi ở chỗ đó, cứ một lúc lại giết một á nhân, hiện tại đã giết hai người rồi.'
Bạch Thương Đông nghe vậy thì biến sắc, Tử Thức vội vàng nói: 'Ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, mặc dù ngươi là á nhân, nhưng những á nhân kia không giống như ngươi, chỉ là một số...'
Tử Thức còn chưa dứt lời, Bạch Thương Đông đã trầm mặt chạy vọt vào ngõ hẻm, từ xa đã thấy có thật nhiều Ma nhân cùng ma vật vây ở trước nhà đá của hắn.
Trên đất trống trước nhà đá, Huyền Giáp Sĩ ngồi phía sau một cái bàn, mà ở trước bàn, có mấy ma vật hình chó sói đang gặm ăn hai cỗ thi thể đã không còn hình người.
Ở gần thi thể kia, còn có mấy á nhân đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, trên mặt tràn đầy sợ hãi, nước mắt nước mũi đều không phân rõ.
'Đại ngưu... A Hà...' A Khuyển nhìn thấy hai cỗ thi thể và á nhân quỳ ở kia, thần sắc nhất thời đại biến, giống như nổi điên muốn xông tới.
Bạch Thương Đông một tay đè A Khuyển xuống, khiến A Khuyển không thể nhúc nhích được, chính hắn lại giống như muốn cắn nát hàm răng, hiện tại hắn chỉ hận chính mình không đủ mạnh, hận mình không thể xé nát Huyền Giáp Sĩ, lễ nghĩa liêm sỉ CMN, hiện tại hắn chỉ muốn chém người.
'Đây không phải là Độc Cô Cầu Bại sao? Đến đến, tới xem mấy ma vật ta mua này, đều là thượng phẩm, không phải ngươi có một con Ác Quỷ Khôi Lỗi sao? Đây chính là ma vật tốt, ngươi xem ngươi vừa ý con nào, ta tặng cho ngươi.' Huyền Giáp Sĩ cười như không cười nhìn Bạch Thương Đông, đột nhiên chỉ vào một thiếu niên á nhân đang quỳ nói: 'Kẻ này thế nào? Mặc dù hơi gầy, nhưng bắp thịt rắn chắc, Ác Quỷ Khôi Lỗi nhất định rất thích.'
Vừa nói, khoát tay, Ma binh đứng phía sau thiếu niên á nhân giơ đao chém xuống, thiếu niên á nhân kia đã bị dọa giống như chim cút lập tức bị chém đầu, thi thể đổ xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ đá đường phố.
'A Vân!' A Khuyển đau khổ gào lớn, dốc sức muốn xông tới, nhưng lại bị Bạch Thương Đông đè xuống không thể nhúc nhích nửa bước.
'Ngươi muốn làm gì?' Bạch Thương Đông gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyền Giáp Sĩ, đôi mắt đã đỏ lòm, hàm răng dường như đã cắn nát.
'Không thích cái này à? Ta đưa tất cả cho ngươi.' Huyền Giáp Sĩ lại ngẩng đầu.
'Dừng tay.' Trong lòng Bạch Thương Đông đã chứa đầy lửa giân, thân hình mới động, mấy á nhân đã bị Ma binh phía sau bọn họ chặt đầu, xếp thành một hàng ngã xuống trong vũng máu.
A Khuyển gào lên từng tiếng như tan nát cõi lòng, cẩ người đã tê liệt ngã trên mặt đất.
Cả người Bạch Thương Đông run rẩy, trong đôi mắt gần như đã chảy xuống huyết lệ, nhìn chằm chằm vào Huyền Giáp Sĩ, sát ý trong lòng đã dâng tới cực điểm.
Huyền Giáp Sĩ chỉ cười tủm tỉm nhìn Bạch Thương Đông, nhẹ nhàng vung tay, lại có hai á nhân bị áp giải ra.
'Nếu ngươi đều không thích những vật kia, ta cũng chỉ còn lại hai vật này thôi, ngươi còn không thích thì ta cũng không có cách nào.' Huyền Giáp Sĩ cười quái dị rồi nói.
Bạch Thương Đông nhìn thấy hai á nhân kia, thần sắc lập tức đại biến, Na Na đã kêu lên: 'Phụ thân... Mẫu thân...'
'Huyền Giáp Sĩ, ngươi không phải muốn ta chết sao? Tới ngày mặt trời màu xanh lần sau, ta với ngươi lên Ma Đấu Tràng đánh một trận, sinh tử là do thiên mệnh, thả bọn họ ra.' Bạch Thương Đông đã cắn náy hàm răng đến mức chảy máu, rít từng chữ qua kẽ răng.
'Ha ha, tốt, ta chính là muốn nghe ngươi nói một câu nói này.' Huyền Giáp Sĩ vỗ bàn đứng lên, chỉ giấy khế ước trên bàn nói: 'Nói miệng không bằng chứng, ký sinh tử khế ước.'
Bây giờ Bạch Thương Đông đã không thể cò kè mặc cả được, hơn nữa hắn cũng đã quyết tâm muốn giết Huyền Giáp Sĩ, không nói một lời đi tới trước bàn, ký xuống bốn chữ Độc Cô Cầu Bại trên khế ước sinh tử.
'Ha ha... Rất tốt... Rất tốt...' Huyền Giáp Sĩ cầm lấy khế ước sinh tử ngửa mặt lên trời cười to, rồi hắn ta đột nhiên vung tay lên, một huyền quang né qua, đầu phụ mẫu của Na Na đã bay lên giữa không trung, sau đó hắn vô cùng hứng thú nhìn Bạch Thương Đông nói: 'Ta quên mất, Ác Quỷ Khôi Lỗi của ngươi đã không có, thật là lãng phí a.'
Bạch Thương Đông căn bản không kịp cứu, chỉ có thể gắt gao che lại mắt của Na Na, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thân thể của Na Na đang run rẩy.
'Huyền Giáp Sĩ, ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.' Cả người Bạch Thương Đông run rẩy, trong lòng chỉ còn lại lửa hận nóng rực, dường như muốn thiêu đốt cả người hắn thành tro bụi.
'Một tên á nhân cũng dám ở trước mặt ta phách lối, ta không chỉ muốn ngươi chết, còn muốn tất cả á nhân có quan hệ với ngươi đều chết, chờ giết ngươi xong, ta sẽ mua hai á nhân này, sau đó từng đao từng đao cắt thịt của bọn chúng xuống, ném cho đám ma lang này.' Huyền Giáp Sĩ rét căm căm cười nói.
'Rất tốt, thật rất tốt, tới ngày mặt trời màu xanh, lên Ma Đấu Tràng, ta chờ ngươi.' Bạch Thương Đông một tay ôm Na Na, một tay cầm A Khuyển xoay người rời đi.
Ma nhân bốn phía đều điên cuồng cười lớn, từng tiếng cười giống như từng mũi tên nhọn đâm vào trong lòng Bạch Thương Đông.
Tiếng gặm ăn thi thể của những ma vật kia càng khiến Bạch Thương Đông phải tự kiềm chế đến mức cắn nát hàm răng.
'Á nhân nên có dáng vẻ của á nhân, đừng tưởng rằng chèo kéo được Ma Vương đại nhân thì ngươi sẽ thành người, súc sinh chính là súc sinh, dù tới khi nào, á nhân đều là vật không bằng súc sinh.' Tiếng đùa cợt của Huyền Giáp Sĩ không chút che giấu truyền tới.
'Lực lượng... Ta muốn có lực lượng...' Bạch Thương Đông sải bước đi tới một địa chỉ mà Tích Hoa Nhân cho hắn mà, ở nơi đó hắn có thể tìm được Tích Hoa Nhân.
Chưa có bao giờ, Bạch Thương Đông lại khát vọng giết người như thế, khát vọng hai tay mình dính vào máu tươi bẩn thỉu như thế, khát vọng đi về phía vực sâu tội ác như thế.
Nơi này không phải địa cầu, suy nghĩ trên địa cầu đối với Ma giới thật sự quá mức đơn thuần hiền lành, mà đơn thuần hiền lành cũng không thể cứu vớt thế giới.
'Ta muốn mười ngàn Tử Tinh.' Bạch Thương Đông tìm được Tích Hoa Nhân, cắn răng nói.
'Cho ta một lý do.' Tích Hoa Nhân nhìn Bạch Thương Đông rồi bình tĩnh nói.
'Từ giờ trở đi, đến ngày mặt trời màu xanh thứ 2, ta giúp ngươi giải ra ý nghĩa trong tên của Ma nhân kia.' Bạch Thương Đông nói.
'Thành giao.' Tích Hoa Nhân cười tủm tỉm cầm một túi Tử Tinh cho Bạch Thương Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.