Chương 113
Tây Tây Đặc
15/10/2022
"Là thác nước!"
"Những người đó đang nhìn thác nước!"
Trên sườn đồi ồn ào vô cùng, cảnh tượng trước mắt khiến không ít người kinh hãi.
"Thác nước có cái gì ư?"
"Chẳng lẽ đang tổ chức tế lễ để đón thủy quỷ."
"Thủy quỷ gì, còn có quỷ sao? Thật đáng sợ, tại sao tôi lại vào loại địa phương này, tôi chỉ muốn ra ngoài mua chút trái cây thôi mà, tôi phải về nhà hu hu hu......"
"Mẹ nó câm miệng cho lão tử!"
Hướng Đông hung thần ác sát gầm lên, em gái mắt to cứng rắn nghẹn nước mắt lại.
Một nỗi hoang mang dồn nén bao trùm cả sườn đồi.
Từ góc độ này, Trần Ngưỡng có thể nhìn thấy thị trấn nhỏ sống cạnh nước. Đàn chim vượt núi sông, thác nước lồng lộng trong núi, như một sợi xích trắng.
Dòng nước uốn khúc thành sông, sau khi rẽ ra một vài khúc cua thì áp lực nước chậm dần.
Trưởng trấn cũng đứng ở trong sông, đôi mắt nhìn vào thác nước.
"Xôn xao --"
Vô số cát, đá, tôm cá trên núi bị cuốn trôi xuống sông cùng với dòng chảy xiết.
"Động......"
Thanh niên có dáng vẻ hoạt bát đáng yêu kêu lên, "Bọn họ động rồi."
Những người đó ở dưới sông đều cúi xuống, đưa tay xuống nước mò mẫm tìm thứ gì đó.
Hướng Đông ngậm thuốc híp mắt: "Động tác này nhìn quen mắt thật, chẳng lẽ là bọn họ đang......"
Em gái mắt to nức nở nói tiếp: "Bắt cá hả?"
"Làm sao có khả năng." Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam nói, "Đây là thế giới nhiệm vụ, chúng ta phải làm nhiệm vụ, phải đánh quái, những người ở trong nước đó có hành vi kì lạ như vậy, sao có thể là ở bắt......"
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã có một trấn dân mò được cái gì, ném lên trên bờ.
Đó là một con cá chép lớn sống động.
Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam: "......"
Những người khác: "......"
"Thật sự là đang mò cá a, làm tôi sợ muốn chết." Em gái mắt to vỗ vỗ bộ ngực, "Cũng may là chỉ đang bắt cá."
"Bắt cá thì không sợ?"
Chàng trai nhìn xuống núi tự nhủ: "Sao mình cảm thấy chính vì điều này mà khiến người ta rợn cả tóc gáy vậy chứ."
Xunh quanh một mảnh im lặng.
Tâm trạng của mọi người đi từ lo lắng đến thoải mái và quay trở lại thành căng thẳng.
Tất cả đều nín thở, ngửa cổ nhìn xuống.
Toàn bộ con sông đầy ấp những người bắt cá, có thể ước tính toàn bộ người dân trong thị trấn đều ở đây.
Sông không sâu lắm, chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng, chỗ cạn chỉ dưới mắt cá chân.
Trẻ con xách giỏ tre lớn nhỏ, đuổi theo nhau chơi đùa giữa những khóm hoa xa xa, người lớn thì lần lượt xắn tay áo, có người dùng tay kéo lưới đánh cá, có người trực tiếp dùng tay không.
Sóng nước gợn sóng phản chiếu dòng người bận rộn, và cả những ngọn núi bí ẩn ở phía sau bọn họ.
Đây đáng lẽ phải là sự ồn ào của một vụ thu hoạch được mùa.
Thế nhưng, khung cảnh hiện giờ tràn ngập cảm giác không khoẻ rất ngưng trọng.
Luồn không khí ngưng trọng đó được gió núi cuốn lên, gửi cho mọi người trên sườn đồi.
Hướng Đông kéo cỏ dại đang quấn chặt đùi mình ra, dùng chân giậm chân một cái: "Nhiệm vụ lần này có thể sẽ liên quan đến bắt cá."
Trần Ngưỡng thở dài: "Không phải có liên quan, là chắc chắn."
"Xong con bê, lão tử không biết bắt cá." Hướng Đông liếc nhìn bàn tay Trần Ngưỡng đang gãi đầu, "Mày cũng còn may nhỉ, không tiến vào lúc tay còn thối rữa, bằng không mày bắt cái cớt gì."
Sau đó lại ghét bỏ phun ra hai chữ: "Thật xấu."
Trần Ngưỡng vò đầu tóc đã ra dài hơn một chút của mình, bãi tắm lần đó đã bị hố qua, cảm giác đó cả đời này anh đều không thể quên được, sống không bằng chết.
Anh không quan tâm đến hai chữ vừa rồi của Hướng Đông, bên tai lại thình lình vang lên tiếng chửi của đối phương.
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì mà nhìn!"
Hướng Đông dữ tợn phỉ nhổ: "Chỉ là móng tay chưa mọc tốt vậy mà cũng ghê tởm? Nếu như nhìn thấy não nổ tung, thi thể bị lột da, xác sống, chẳng phải là muốn......"
"Oa"
Em gái mắt to nôn oẹ.
Hướng Đông bắt gặp vài ánh mắt đổ dồn về phía mình, hắn tập trung nhìn vào người có ánh mắt nóng bỏng nhất kia, đó là một chị gái trưởng thành mặc sườn xám, hắn đảo mắt nhìn người ta từ trên xuống dưới, môi nhếch lên, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười mê hồn.
"Chị đại, đừng có phát xuân với tôi, tôi là gay, không ngủ với gái."
Vẻ quyến rũ trong mắt chị gái sườn xám chợt đông cứng lại.
Cô thay đổi tư thế đứng, đôi chân dài trắng nõn dưới chiếc sườn xám xẻ tà đối diện với Trần Ngưỡng và Triều Giản......
Người trẻ tuổi đứng ở phía sau.
Thanh niên vội vàng lấy tay che mắt, phi lễ chớ coi.
Chị gái mặc sườn xám liên tục gập trắc trở, nhưng cô không ngã xuống, mà nhanh chóng chỉnh sửa biểu cảm, hờn dỗi vẫy tay một cách gượng gạo nói: "Ta họ Kiều, mọi người có thể kêu ta là cô Kiều."
Mọi người thuận thế giới thiệu tên với nhau.
Chàng trai bị cô Kiều trêu chọc tên là Cát Phi, cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam là Châu Châu, và cô gái bên cạnh có khuôn mặt trái xoan họ Hương.
Trần Ngưỡng nghe thế, dư quang dời qua, cái này họ anh nghe thấy hai lần rồi, lần đầu tiên nghe thấy là ở bệnh viện phục hồi chức năng.
"Tên đầy đủ là Hương Tử Mộ." Cô gái mặt trái xoan nói.
Trần Ngưỡng không dễ làm người phát hiện anh quan sát cô, mặt mày cô thiên về nhạt nhẽo, khí chất lại trí thức và hiền lành, cô không hề giống nam y tá Hương Nguyệt trong bệnh viện phục hồi chức năng, hẳn là không phải người quen.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Trần Ngưỡng lại hỏi một tiếng: "Cô Hương, cô có quen một nam y tá trong bệnh viện phục hồi chức năng tên là Hương Nguyệt không?"
Hương Tử Mộ lắc đầu.
Trần Ngưỡng còn nghĩ hỏi lại vài lần, trước mắt anh đột nhiên đen thui, là chiếc mũ lưỡi trai màu xám của anh bị Triều Giản ném lại đây, đội ở trên đầu anh, vành nón được dè rất thấp, che khuất tầm mắt.
Trích đoạn nhỏ vì vậy mà bị gián đoạn.
Trần Ngưỡng đẩy vành mũ lên trên, không hỏi thêm câu nào nữa.
Nam có tên nữ tính hóa, nữ lại có tên nam tính hóa, chỉ là ngược lại, thật trùng hợp.
Trần Ngưỡng nắm lấy vành mũ kéo qua trái phải, dùng tay chặn lại sự thăm dò trong mắt.
Mấy người còn lại lần lượt là thợ sửa xe lão Ngô, thầy Tạ dạy môn ngữ văn, em gái mắt to là học sinh cùng với cậu trai có mái tóc xoăn tên Tiền Hán.
Trần Ngưỡng nghe thấy tên người giới thiệu cuối cùng, anh buột miệng thốt lên: "Tiền Tần là gì của cậu?"
Tiền Hán ngẩn ngơ: "Anh trai tôi."
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, đệ đệ còn nhớ rõ ca ca, chứng minh đối phương chưa bỏ mạng ở thế giới nhiệm vụ sau.
Văn Thanh coi nhiệm vụ như trò chơi, Tiền Tần lại coi nhiệm vụ như giải một bài toán số học, anh ta thông minh, máu lạnh và lý trí, không những phải trả lời đúng mà còn phải tìm ra công thức ngắn gọn nhất.
Đó là một nhân vật tàn nhẫn, rất có thể gặp lại trong tương lai.
Trần Ngưỡng đón nhận ánh mắt muốn hỏi nhưng không biết làm thế nào để hỏi của Tiền Hán, giật giật lông mày, anh trai có khuôn mặt của một học giả, em trai lại có khuôn mặt của học tra.
"Tôi làm qua nhiệm vụ với anh trai cậu." Trần Ngưỡng ngắn gọn nói.
Tiền Hán chớp mắt: "Á...... Ơ, ờ ờ."
Trần Ngưỡng giới thiệu bản thân và Triều Giản, sau đó là Họa gia cùng Hướng Đông, sau khi quá trình này kết thúc, thông tin trao đổi ban đầu là cô Kiều đang thực hiện nhiệm vụ lần thứ tư, thầy Tạ là lần thứ hai.
Còn mấy người khác đều là người mới.
Mười hai người lần này, có kinh nghiệm và thiếu kinh nghiệm, một nửa một nửa.
Trần Ngưỡng hỏi về lời nhắc nhiệm vụ, nhưng không ai trả lời.
"Sao chứ?"
Hướng Đông dùng cái tay kẹp điếu thuốc chỉ từng người một: "Ai mẹ nó nói dối? Đứng ra cho Lão Tử!"
Mọi người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, hai mặt nhìn nhau không nói lời nào.
Trần Ngưỡng âm thầm lưu ý biểu tình của bọn họ, cả đám không có biểu hiện nào là bất thường, có vẻ như không có ai đang đục nước béo cò, chẳng lẽ lần này không có gợi ý nào sao?
Anh liếc nhìn thị dân ở dưới sông, vươn tay kéo Triều Kiến quay người rời khỏi sườn đồi: "Vào thị trấn thôi."
Từ phía sau chợt truyền đến giọng nói của Hướng Đông: "Còn xách túi mua sắm nữa hả? Ném đi chứ!"
Trần Ngưỡng không ném, anh đeo ba lô, một trái một phải xách túi lên, đi theo bước chân Triều Giản.
"Các tòa nhà trong thị trấn rất cũ, nhưng người dân thị trấn cũng ăn mặc như chúng ta, là áo thun và quần dài, không phải quần áo cổ trang."
Triều Giản chống nạng bước vào con đường hẹp quanh co, đột ngột nói: "Chúng ta có mua qυầи ɭóŧ chứ."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Ừm, có mua."
"Mới mua nên cần phải giặt, chờ dàn xếp xong xuôi chỗ ở tôi sẽ đem đi giặc." Trần Ngưỡng vừa đi vừa nói chuyện, "Quần áo mặc bên ngoài không có, đến lúc đó xem có thể kiếm được hai bộ hay không."
Mùa này, thời tiết vừa khô nóng vừa ngột ngạt, còn nhiều muỗi.
Mới vào được một lúc, trên cổ Trần Ngưỡng đã bị chích ra hai viên hồng hồng, anh ta giơ tay xách túi lên dùng mu bàn tay cọ vào cổ.
"Trễ một chút tiến vào thì tốt rồi, chúng ta đang định đi mua nước hoa, không kịp."
Triều Giản chống nạng dừng lại.
Trần Ngưỡng hỏi hắn làm sao vậy, hắn trầm mặc liếc nhìn chung quanh.
"Nơi đó," Ánh mắt Triều Giản ngừng ở một nơi, "Lấy một cái túi, bứt một ít bỏ vào đi."
Trần Ngưỡng nhìn qua, Triều Giản bảo anh nhìn vào chỗ mọc một tảng lớn cỏ, màu cam pha chút hồng, anh tò mò hỏi: "Đó là gì vậy?"
"Đuổi muỗi." Triều Giản nói, "Có đỡ hơn không."
Hắn lại chỉ vào một nơi: "Còn có bên kia, cũng bứt một ít."
Trần Ngưỡng buông túi đồ xuống, lật lật đồ dùng hàng ngày bên trong, để không một cái túi đi bứt hoa cỏ.
Em gái mắt to ở phía sau gọi Châu Châu lại: "Bọn họ đang làm gì vậy, không phải muốn vào thị trấn làm nhiệm vụ sao, tại sao lại đi hái hoa hái cỏ?"
Châu Châu vén mái tóc ngắn màu xanh lam ra sau tai, lộ ra một hàng bông tai ngôi sao năm cánh: "Có thể là đạo cụ làm nhiệm vụ chăng?"
"Không phải đạo cụ, chúng đều dùng để đuổi muỗi, màu xanh chính là ngũ gia bì."
Thầy Tạ ở một bên phổ cập khoa học nói: "Màu cam hồng chính là cúc vạn thọ."
Nói xong cũng đi lên nhổ.
Đi cùng còn có Tiền Hán cùng Cát Phi, nam hài tử cũng sợ bị muỗi cắn.
"Đuổi muỗi hả, vậy thì không cần, tôi có cái này." Cô gái mắt to quơ quơ tay trái, quanh cổ tay đeo một chiếc vòng màu cam.
Châu Châu nhìn chiếc vòng hỏi: "Cái này dùng được bao lâu?"
"Cái mới, em chỉ mới dùng thôi, nó có thể để được hai hoặc ba ngày." Cô gái mắt to cầm một tờ giấy thấm dầu, dán nó lên chiếc mũi sáng bóng của cô, xoa nhẹ, "Chắc hẳn ngày mai là chúng ta có thể trở về."
Châu Châu: "......" Tỷ muội ơi, điều gì khiến cô ngây thơ như vậy vậy?
Cô dùng bụng ngón trỏ lướt qua cánh tay em gái mắt to: "Lông tơ cô nhiều thật đấy, có thể buộc thành bím tóc."
Em gái mắt to ngượng ngùng cười.
Châu Châu như phát hiện đại lục mới, ngón tay chỉ vào em gái mắt to, khϊếp sợ nói: "Cô còn có cả ria mép nữa này!"
Em gái mắt to không biết phải nói gì luôn, bộ chưa bao giờ nhìn thấy con gái có hormone nam cao hay gì? Cô xấu hổ đổi người nói chuyện: "Chị Hương, chị không đi sao?"
Hương Tử Mộ dường như không quen với việc được người lạ nói chuyện tử tế như vậy, lời nói và việc làm của chị ấy thể hiện sự phản kháng và đề phòng: "Tôi không phải người có thể chất thu hút muỗi."
"Vậy chị hên ghê, khỏi lo lắng phải bị muỗi đốt, không giống em, em hút muỗi."
Cô Kiều duyên dáng bước tới, rồi lấy một chiếc khăn tay màu trắng trong túi nhỏ ra, lau nhẹ lên mặt và cổ: "Vừa đến mùa hè, là tôi không thể có được một đêm ngon giấc."
Em gái mắt to hừ hừ, hút muỗi còn không mặc tất chân, để chân lộ ra nhiều như vậy, đường xẻ hai bên đều sắp cao đến eo luôn, cô ta chỉ tay về phía những người đàn ông đang hái hoa cỏ, nói: "Bọn họ đều đang hái, bà chị cũng có thể đi hái."
Cô Kiều duỗi một chân ra, làn da trắng đến chói mắt, đôi giày trên chân đỏ rực rỡ, hai màu sắc tạo nên một tác động thị giác vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
"Em gái, em nhìn chân của chị này, nếu mà đi vào trong bụi cỏ, lúc đi ra còn có thể có nhìn sao?"
Em gái mắt to trợn mắt cứng họng, bà chị này làm sao mà có thể hoàn thành ba cái nhiệm vụ vậy, bán đứng sắc tướng đúng không? Chắc chắn là thế rồi!
Trong nhóm người bọn họ, có tám người đàn ông, một trong số họ là GAY, còn lại bảy người ......
Trời ạ, bả sẽ không ngủ hết một đám đấy chứ?
Cô Kiều nhìn mảnh hoa cỏ màu vàng lục mà thở dài u sầu, cô có vẻ quyết tâm đến đó nên cúi xuống để chỉnh lại sườn xám.
Các đường cong của cơ thể trưởng thành và phong vận lập tức hiện rõ ra.
Lão Ngô xoa xoa đôi bàn tay dày đen của mình rồi bước lên phía trước: "Cô Kiều, để tôi đi hái cỏ cho cô."
Cô Kiều khẽ nhếch đôi lông mày tinh xảo của mình: "Sao tôi lại không biết xấu hổ mà làm thế được."
Lão Ngô xua tay: "Không có gì đâu."
"Vậy thì phiền đại ca rồi." Cô Kiều đến gần hơn, vòng tay quanh ngực, "Thị trấn này thật đáng sợ, tôi không biết phải làm sao nữa."
"Không sao đâu, tôi ... Chúng ta cùng nâng đỡ nhau nhé."
Lão Ngô ngửi thấy mùi thơm không biết nhìn vào đâu, say sưa lao vào bụi cỏ.
Hướng Đông hút xong hai điếu thuốc cuối cùng, bóp gãy tàn thuốc ném xuống đất, cánh tay quàng qua đầu vai của Họa gia: "Lúc này trong đội ngũ tới một con hồ ly dâʍ bị tinh nguyên của đàn ông rót lớn, ngươi cần phải cẩn thận một chút, chỉ dáng vẻ này của ngươi, còn chả đủ cho ã ta chơi xong một vòng."
Họa gia kéo ra khoảng cách với Hướng Đông, anh ta giật găng tay dùng một lần xuống, lấy bình xịt ra xịt vào chỗ đối phương vừa chạm vào.
Ngay lúc Hướng Đông đang định mắng, chợt nhìn vẻ mặt không giống người sống của họa sĩ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ý vị sâu xa nói một câu.
"Anh bạn, tôi đề nghị anh nên sử dụng nước khử trùng của mình một cách tiết kiệm khi ở cùng với Trần Ngưỡng, cùng với vị kia của anh ta, đặc biệt là trong không gian kín, nếu không anh sẽ hối hận."
Họa gia thu bình xịt chậm lại nữa nhịp: "Vì sao?"
"Thử xem sẽ biết." Hướng Đông đi về phía trước, vẫy vẫy tay.
Cả đám người Trần Ngưỡng xuyên qua con đường hẹp quanh co đi vào trấn nhỏ, đi tới đâu cũng không thấy được một bóng người.
Người dân trong thị trấn vẫn đang bắt cá bên bờ sông.
"Những người đó đang nhìn thác nước!"
Trên sườn đồi ồn ào vô cùng, cảnh tượng trước mắt khiến không ít người kinh hãi.
"Thác nước có cái gì ư?"
"Chẳng lẽ đang tổ chức tế lễ để đón thủy quỷ."
"Thủy quỷ gì, còn có quỷ sao? Thật đáng sợ, tại sao tôi lại vào loại địa phương này, tôi chỉ muốn ra ngoài mua chút trái cây thôi mà, tôi phải về nhà hu hu hu......"
"Mẹ nó câm miệng cho lão tử!"
Hướng Đông hung thần ác sát gầm lên, em gái mắt to cứng rắn nghẹn nước mắt lại.
Một nỗi hoang mang dồn nén bao trùm cả sườn đồi.
Từ góc độ này, Trần Ngưỡng có thể nhìn thấy thị trấn nhỏ sống cạnh nước. Đàn chim vượt núi sông, thác nước lồng lộng trong núi, như một sợi xích trắng.
Dòng nước uốn khúc thành sông, sau khi rẽ ra một vài khúc cua thì áp lực nước chậm dần.
Trưởng trấn cũng đứng ở trong sông, đôi mắt nhìn vào thác nước.
"Xôn xao --"
Vô số cát, đá, tôm cá trên núi bị cuốn trôi xuống sông cùng với dòng chảy xiết.
"Động......"
Thanh niên có dáng vẻ hoạt bát đáng yêu kêu lên, "Bọn họ động rồi."
Những người đó ở dưới sông đều cúi xuống, đưa tay xuống nước mò mẫm tìm thứ gì đó.
Hướng Đông ngậm thuốc híp mắt: "Động tác này nhìn quen mắt thật, chẳng lẽ là bọn họ đang......"
Em gái mắt to nức nở nói tiếp: "Bắt cá hả?"
"Làm sao có khả năng." Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam nói, "Đây là thế giới nhiệm vụ, chúng ta phải làm nhiệm vụ, phải đánh quái, những người ở trong nước đó có hành vi kì lạ như vậy, sao có thể là ở bắt......"
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã có một trấn dân mò được cái gì, ném lên trên bờ.
Đó là một con cá chép lớn sống động.
Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam: "......"
Những người khác: "......"
"Thật sự là đang mò cá a, làm tôi sợ muốn chết." Em gái mắt to vỗ vỗ bộ ngực, "Cũng may là chỉ đang bắt cá."
"Bắt cá thì không sợ?"
Chàng trai nhìn xuống núi tự nhủ: "Sao mình cảm thấy chính vì điều này mà khiến người ta rợn cả tóc gáy vậy chứ."
Xunh quanh một mảnh im lặng.
Tâm trạng của mọi người đi từ lo lắng đến thoải mái và quay trở lại thành căng thẳng.
Tất cả đều nín thở, ngửa cổ nhìn xuống.
Toàn bộ con sông đầy ấp những người bắt cá, có thể ước tính toàn bộ người dân trong thị trấn đều ở đây.
Sông không sâu lắm, chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng, chỗ cạn chỉ dưới mắt cá chân.
Trẻ con xách giỏ tre lớn nhỏ, đuổi theo nhau chơi đùa giữa những khóm hoa xa xa, người lớn thì lần lượt xắn tay áo, có người dùng tay kéo lưới đánh cá, có người trực tiếp dùng tay không.
Sóng nước gợn sóng phản chiếu dòng người bận rộn, và cả những ngọn núi bí ẩn ở phía sau bọn họ.
Đây đáng lẽ phải là sự ồn ào của một vụ thu hoạch được mùa.
Thế nhưng, khung cảnh hiện giờ tràn ngập cảm giác không khoẻ rất ngưng trọng.
Luồn không khí ngưng trọng đó được gió núi cuốn lên, gửi cho mọi người trên sườn đồi.
Hướng Đông kéo cỏ dại đang quấn chặt đùi mình ra, dùng chân giậm chân một cái: "Nhiệm vụ lần này có thể sẽ liên quan đến bắt cá."
Trần Ngưỡng thở dài: "Không phải có liên quan, là chắc chắn."
"Xong con bê, lão tử không biết bắt cá." Hướng Đông liếc nhìn bàn tay Trần Ngưỡng đang gãi đầu, "Mày cũng còn may nhỉ, không tiến vào lúc tay còn thối rữa, bằng không mày bắt cái cớt gì."
Sau đó lại ghét bỏ phun ra hai chữ: "Thật xấu."
Trần Ngưỡng vò đầu tóc đã ra dài hơn một chút của mình, bãi tắm lần đó đã bị hố qua, cảm giác đó cả đời này anh đều không thể quên được, sống không bằng chết.
Anh không quan tâm đến hai chữ vừa rồi của Hướng Đông, bên tai lại thình lình vang lên tiếng chửi của đối phương.
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì mà nhìn!"
Hướng Đông dữ tợn phỉ nhổ: "Chỉ là móng tay chưa mọc tốt vậy mà cũng ghê tởm? Nếu như nhìn thấy não nổ tung, thi thể bị lột da, xác sống, chẳng phải là muốn......"
"Oa"
Em gái mắt to nôn oẹ.
Hướng Đông bắt gặp vài ánh mắt đổ dồn về phía mình, hắn tập trung nhìn vào người có ánh mắt nóng bỏng nhất kia, đó là một chị gái trưởng thành mặc sườn xám, hắn đảo mắt nhìn người ta từ trên xuống dưới, môi nhếch lên, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười mê hồn.
"Chị đại, đừng có phát xuân với tôi, tôi là gay, không ngủ với gái."
Vẻ quyến rũ trong mắt chị gái sườn xám chợt đông cứng lại.
Cô thay đổi tư thế đứng, đôi chân dài trắng nõn dưới chiếc sườn xám xẻ tà đối diện với Trần Ngưỡng và Triều Giản......
Người trẻ tuổi đứng ở phía sau.
Thanh niên vội vàng lấy tay che mắt, phi lễ chớ coi.
Chị gái mặc sườn xám liên tục gập trắc trở, nhưng cô không ngã xuống, mà nhanh chóng chỉnh sửa biểu cảm, hờn dỗi vẫy tay một cách gượng gạo nói: "Ta họ Kiều, mọi người có thể kêu ta là cô Kiều."
Mọi người thuận thế giới thiệu tên với nhau.
Chàng trai bị cô Kiều trêu chọc tên là Cát Phi, cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam là Châu Châu, và cô gái bên cạnh có khuôn mặt trái xoan họ Hương.
Trần Ngưỡng nghe thế, dư quang dời qua, cái này họ anh nghe thấy hai lần rồi, lần đầu tiên nghe thấy là ở bệnh viện phục hồi chức năng.
"Tên đầy đủ là Hương Tử Mộ." Cô gái mặt trái xoan nói.
Trần Ngưỡng không dễ làm người phát hiện anh quan sát cô, mặt mày cô thiên về nhạt nhẽo, khí chất lại trí thức và hiền lành, cô không hề giống nam y tá Hương Nguyệt trong bệnh viện phục hồi chức năng, hẳn là không phải người quen.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Trần Ngưỡng lại hỏi một tiếng: "Cô Hương, cô có quen một nam y tá trong bệnh viện phục hồi chức năng tên là Hương Nguyệt không?"
Hương Tử Mộ lắc đầu.
Trần Ngưỡng còn nghĩ hỏi lại vài lần, trước mắt anh đột nhiên đen thui, là chiếc mũ lưỡi trai màu xám của anh bị Triều Giản ném lại đây, đội ở trên đầu anh, vành nón được dè rất thấp, che khuất tầm mắt.
Trích đoạn nhỏ vì vậy mà bị gián đoạn.
Trần Ngưỡng đẩy vành mũ lên trên, không hỏi thêm câu nào nữa.
Nam có tên nữ tính hóa, nữ lại có tên nam tính hóa, chỉ là ngược lại, thật trùng hợp.
Trần Ngưỡng nắm lấy vành mũ kéo qua trái phải, dùng tay chặn lại sự thăm dò trong mắt.
Mấy người còn lại lần lượt là thợ sửa xe lão Ngô, thầy Tạ dạy môn ngữ văn, em gái mắt to là học sinh cùng với cậu trai có mái tóc xoăn tên Tiền Hán.
Trần Ngưỡng nghe thấy tên người giới thiệu cuối cùng, anh buột miệng thốt lên: "Tiền Tần là gì của cậu?"
Tiền Hán ngẩn ngơ: "Anh trai tôi."
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, đệ đệ còn nhớ rõ ca ca, chứng minh đối phương chưa bỏ mạng ở thế giới nhiệm vụ sau.
Văn Thanh coi nhiệm vụ như trò chơi, Tiền Tần lại coi nhiệm vụ như giải một bài toán số học, anh ta thông minh, máu lạnh và lý trí, không những phải trả lời đúng mà còn phải tìm ra công thức ngắn gọn nhất.
Đó là một nhân vật tàn nhẫn, rất có thể gặp lại trong tương lai.
Trần Ngưỡng đón nhận ánh mắt muốn hỏi nhưng không biết làm thế nào để hỏi của Tiền Hán, giật giật lông mày, anh trai có khuôn mặt của một học giả, em trai lại có khuôn mặt của học tra.
"Tôi làm qua nhiệm vụ với anh trai cậu." Trần Ngưỡng ngắn gọn nói.
Tiền Hán chớp mắt: "Á...... Ơ, ờ ờ."
Trần Ngưỡng giới thiệu bản thân và Triều Giản, sau đó là Họa gia cùng Hướng Đông, sau khi quá trình này kết thúc, thông tin trao đổi ban đầu là cô Kiều đang thực hiện nhiệm vụ lần thứ tư, thầy Tạ là lần thứ hai.
Còn mấy người khác đều là người mới.
Mười hai người lần này, có kinh nghiệm và thiếu kinh nghiệm, một nửa một nửa.
Trần Ngưỡng hỏi về lời nhắc nhiệm vụ, nhưng không ai trả lời.
"Sao chứ?"
Hướng Đông dùng cái tay kẹp điếu thuốc chỉ từng người một: "Ai mẹ nó nói dối? Đứng ra cho Lão Tử!"
Mọi người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, hai mặt nhìn nhau không nói lời nào.
Trần Ngưỡng âm thầm lưu ý biểu tình của bọn họ, cả đám không có biểu hiện nào là bất thường, có vẻ như không có ai đang đục nước béo cò, chẳng lẽ lần này không có gợi ý nào sao?
Anh liếc nhìn thị dân ở dưới sông, vươn tay kéo Triều Kiến quay người rời khỏi sườn đồi: "Vào thị trấn thôi."
Từ phía sau chợt truyền đến giọng nói của Hướng Đông: "Còn xách túi mua sắm nữa hả? Ném đi chứ!"
Trần Ngưỡng không ném, anh đeo ba lô, một trái một phải xách túi lên, đi theo bước chân Triều Giản.
"Các tòa nhà trong thị trấn rất cũ, nhưng người dân thị trấn cũng ăn mặc như chúng ta, là áo thun và quần dài, không phải quần áo cổ trang."
Triều Giản chống nạng bước vào con đường hẹp quanh co, đột ngột nói: "Chúng ta có mua qυầи ɭóŧ chứ."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Ừm, có mua."
"Mới mua nên cần phải giặt, chờ dàn xếp xong xuôi chỗ ở tôi sẽ đem đi giặc." Trần Ngưỡng vừa đi vừa nói chuyện, "Quần áo mặc bên ngoài không có, đến lúc đó xem có thể kiếm được hai bộ hay không."
Mùa này, thời tiết vừa khô nóng vừa ngột ngạt, còn nhiều muỗi.
Mới vào được một lúc, trên cổ Trần Ngưỡng đã bị chích ra hai viên hồng hồng, anh ta giơ tay xách túi lên dùng mu bàn tay cọ vào cổ.
"Trễ một chút tiến vào thì tốt rồi, chúng ta đang định đi mua nước hoa, không kịp."
Triều Giản chống nạng dừng lại.
Trần Ngưỡng hỏi hắn làm sao vậy, hắn trầm mặc liếc nhìn chung quanh.
"Nơi đó," Ánh mắt Triều Giản ngừng ở một nơi, "Lấy một cái túi, bứt một ít bỏ vào đi."
Trần Ngưỡng nhìn qua, Triều Giản bảo anh nhìn vào chỗ mọc một tảng lớn cỏ, màu cam pha chút hồng, anh tò mò hỏi: "Đó là gì vậy?"
"Đuổi muỗi." Triều Giản nói, "Có đỡ hơn không."
Hắn lại chỉ vào một nơi: "Còn có bên kia, cũng bứt một ít."
Trần Ngưỡng buông túi đồ xuống, lật lật đồ dùng hàng ngày bên trong, để không một cái túi đi bứt hoa cỏ.
Em gái mắt to ở phía sau gọi Châu Châu lại: "Bọn họ đang làm gì vậy, không phải muốn vào thị trấn làm nhiệm vụ sao, tại sao lại đi hái hoa hái cỏ?"
Châu Châu vén mái tóc ngắn màu xanh lam ra sau tai, lộ ra một hàng bông tai ngôi sao năm cánh: "Có thể là đạo cụ làm nhiệm vụ chăng?"
"Không phải đạo cụ, chúng đều dùng để đuổi muỗi, màu xanh chính là ngũ gia bì."
Thầy Tạ ở một bên phổ cập khoa học nói: "Màu cam hồng chính là cúc vạn thọ."
Nói xong cũng đi lên nhổ.
Đi cùng còn có Tiền Hán cùng Cát Phi, nam hài tử cũng sợ bị muỗi cắn.
"Đuổi muỗi hả, vậy thì không cần, tôi có cái này." Cô gái mắt to quơ quơ tay trái, quanh cổ tay đeo một chiếc vòng màu cam.
Châu Châu nhìn chiếc vòng hỏi: "Cái này dùng được bao lâu?"
"Cái mới, em chỉ mới dùng thôi, nó có thể để được hai hoặc ba ngày." Cô gái mắt to cầm một tờ giấy thấm dầu, dán nó lên chiếc mũi sáng bóng của cô, xoa nhẹ, "Chắc hẳn ngày mai là chúng ta có thể trở về."
Châu Châu: "......" Tỷ muội ơi, điều gì khiến cô ngây thơ như vậy vậy?
Cô dùng bụng ngón trỏ lướt qua cánh tay em gái mắt to: "Lông tơ cô nhiều thật đấy, có thể buộc thành bím tóc."
Em gái mắt to ngượng ngùng cười.
Châu Châu như phát hiện đại lục mới, ngón tay chỉ vào em gái mắt to, khϊếp sợ nói: "Cô còn có cả ria mép nữa này!"
Em gái mắt to không biết phải nói gì luôn, bộ chưa bao giờ nhìn thấy con gái có hormone nam cao hay gì? Cô xấu hổ đổi người nói chuyện: "Chị Hương, chị không đi sao?"
Hương Tử Mộ dường như không quen với việc được người lạ nói chuyện tử tế như vậy, lời nói và việc làm của chị ấy thể hiện sự phản kháng và đề phòng: "Tôi không phải người có thể chất thu hút muỗi."
"Vậy chị hên ghê, khỏi lo lắng phải bị muỗi đốt, không giống em, em hút muỗi."
Cô Kiều duyên dáng bước tới, rồi lấy một chiếc khăn tay màu trắng trong túi nhỏ ra, lau nhẹ lên mặt và cổ: "Vừa đến mùa hè, là tôi không thể có được một đêm ngon giấc."
Em gái mắt to hừ hừ, hút muỗi còn không mặc tất chân, để chân lộ ra nhiều như vậy, đường xẻ hai bên đều sắp cao đến eo luôn, cô ta chỉ tay về phía những người đàn ông đang hái hoa cỏ, nói: "Bọn họ đều đang hái, bà chị cũng có thể đi hái."
Cô Kiều duỗi một chân ra, làn da trắng đến chói mắt, đôi giày trên chân đỏ rực rỡ, hai màu sắc tạo nên một tác động thị giác vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
"Em gái, em nhìn chân của chị này, nếu mà đi vào trong bụi cỏ, lúc đi ra còn có thể có nhìn sao?"
Em gái mắt to trợn mắt cứng họng, bà chị này làm sao mà có thể hoàn thành ba cái nhiệm vụ vậy, bán đứng sắc tướng đúng không? Chắc chắn là thế rồi!
Trong nhóm người bọn họ, có tám người đàn ông, một trong số họ là GAY, còn lại bảy người ......
Trời ạ, bả sẽ không ngủ hết một đám đấy chứ?
Cô Kiều nhìn mảnh hoa cỏ màu vàng lục mà thở dài u sầu, cô có vẻ quyết tâm đến đó nên cúi xuống để chỉnh lại sườn xám.
Các đường cong của cơ thể trưởng thành và phong vận lập tức hiện rõ ra.
Lão Ngô xoa xoa đôi bàn tay dày đen của mình rồi bước lên phía trước: "Cô Kiều, để tôi đi hái cỏ cho cô."
Cô Kiều khẽ nhếch đôi lông mày tinh xảo của mình: "Sao tôi lại không biết xấu hổ mà làm thế được."
Lão Ngô xua tay: "Không có gì đâu."
"Vậy thì phiền đại ca rồi." Cô Kiều đến gần hơn, vòng tay quanh ngực, "Thị trấn này thật đáng sợ, tôi không biết phải làm sao nữa."
"Không sao đâu, tôi ... Chúng ta cùng nâng đỡ nhau nhé."
Lão Ngô ngửi thấy mùi thơm không biết nhìn vào đâu, say sưa lao vào bụi cỏ.
Hướng Đông hút xong hai điếu thuốc cuối cùng, bóp gãy tàn thuốc ném xuống đất, cánh tay quàng qua đầu vai của Họa gia: "Lúc này trong đội ngũ tới một con hồ ly dâʍ bị tinh nguyên của đàn ông rót lớn, ngươi cần phải cẩn thận một chút, chỉ dáng vẻ này của ngươi, còn chả đủ cho ã ta chơi xong một vòng."
Họa gia kéo ra khoảng cách với Hướng Đông, anh ta giật găng tay dùng một lần xuống, lấy bình xịt ra xịt vào chỗ đối phương vừa chạm vào.
Ngay lúc Hướng Đông đang định mắng, chợt nhìn vẻ mặt không giống người sống của họa sĩ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ý vị sâu xa nói một câu.
"Anh bạn, tôi đề nghị anh nên sử dụng nước khử trùng của mình một cách tiết kiệm khi ở cùng với Trần Ngưỡng, cùng với vị kia của anh ta, đặc biệt là trong không gian kín, nếu không anh sẽ hối hận."
Họa gia thu bình xịt chậm lại nữa nhịp: "Vì sao?"
"Thử xem sẽ biết." Hướng Đông đi về phía trước, vẫy vẫy tay.
Cả đám người Trần Ngưỡng xuyên qua con đường hẹp quanh co đi vào trấn nhỏ, đi tới đâu cũng không thấy được một bóng người.
Người dân trong thị trấn vẫn đang bắt cá bên bờ sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.