Chương 148: Trở về
Tây Tây Đặc
23/10/2024
Tác giả: Tây Tây Đặc
Ánh mắt Châu Châu đờ đẫn tự xé nát chính mình.
Toàn thân cô nàng giống như xương sườn hầm lâu ngày, da thịt bên ngoài treo lủng lẳng trên xương cốt, vừa xé nhẹ là rớt.
Tựa hồ còn có mùi nước hầm xương thoang thoảng.
Trần Ngưỡng di chuyển ánh đèn pin ra xa đống xương vụn và mớ thịt nát đầy đất, anh hoài nghi đợt cá triều trước con cá có tên của Châu Châu đã bị người bắt đem đi giấu...... Đêm nay bị ném vào nồi hầm ăn.
Trong thị trấn còn có người.
Trần Ngưỡng cạ đầu lưỡi hơi cứng của mình vào vách của khoang miệng, chưa đầy một phút sau, anh đã gõ hết cửa mấy căn phòng khác, phát hiện hai thanh niên Tiền Hán và Cát Phi đều không có ở trong phòng.
Do chất liệu của cửa nên khi mở ra không hề phát ra âm thanh, nên khi bọn họ ra ngoài cũng không ai biết.
Trần Ngưỡng nói cho mọi người phỏng đoán của mình: "Tôi cảm thấy nguyên nhân cái chết của cô ấy là bị người khác ăn mất cá."
"Đệch." Hướng Đông nhìn một bãi thịt nát xương vụn trên đất, "Tuổi nhỏ như vậy, nhìn còn không tới hai mươi nữa, cuộc đời còn dài, vậy mà cũng tham?"
"Có lẽ chỉ là một suy nghĩ chợt lóe." Trần Ngưỡng nói.
Những viên đá ở Loạn Thạch Cốc tiết lộ một quy tắc ngầm và đều cấm kỵ, miễn là bạn thèm muốn tuổi thọ của người khác, thì tên của bạn sẽ xuất hiện trên lưng một con cá, rất nguy hiểm.
Cách tốt nhất tránh đi là những gì Cao Đức Quý đã nói, đừng quan tâm con cá có tên đến từ đâu, đừng nghĩ đến trường thọ, thì bạn sẽ không bị vướng vào lời nguyền.
"Vậy ai là người đã bắt con cá của cô ấy?" Họa gia chỉ đống thịt nát nói.
Trần Ngưỡng đang muốn nói chuyện, thì cửa sau bị đẩy ra, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, đối phương lơ đãng đi vào trong sân không cẩn thận đá bay thùng nước mới hồi hồn.
Trong ánh sáng lờ mờ truyền ra tiếng mắng.
"Trần tiên sinh, sao mọi người đều ở trong sân......" Cát Phi thấy rõ ràng thi thể trên mặt đất, lập tức lui về phía sau dựa vào tường nôn khan, liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Trần Ngưỡng đợi Cát Phi bình tĩnh lại một chút, liền hỏi hắn ra ngoài làm gì.
"Tôi đi hiệu thuốc." Cát Phi nói.
Trần Ngưỡng ngửi được mùi thuốc nồng nặc: "Nếu cậu muốn đổi thuốc, chúng tôi có thể hỗ trợ."
"Trông rất ghớm, tôi sợ mọi người sẽ thấy ghê tởm." Cát Phi muốn vò đầu, nhưng hắn sợ đυ.ng tới vết phỏng trên đầu, bàn tay đến giữa không trung lại buông xuống.
"Tiểu tử cậu còn rất tự hiểu lấy nhỉ." Hướng Đông "Hừ" một tiếng.
Cát Phi không tức giận, vết bỏng nặng đã bào mòn sức sống của cậu chàng, băng gạc quấn quanh mặt và đầu tạo thành một cái kén lớn, thậm chí lúc nói chuyện còn không thể mở to miệng, chỉ có thể cử động nhè nhẹ.
Trần Ngưỡng hỏi hắn có thấy Tiền Hán đâu không.
"Tiền Hán không phải ở trong nhà trọ sao?" Cát Phi kinh ngạc nói, "Tôi không biết cậu ta đi đâu, lúc tôi đi ra ngoài người vẫn còn ở trong phòng."
Cát Phi không ở lâu liền vào phòng, cậu ta vừa đi vừa xoa một chỗ ở sau cổ, hình như không quá thoải mái thì phải.
.
Đêm nay lại không có ánh trăng, ánh nến trong phòng cũng không thoát ra được, nếu không có đèn pin di động thì trong sân rất tối, Trần Ngưỡng phát hiện thi thể của đã Châu Châu, anh hít sâu, hỏi các động đội có tính cách độc đáo riêng nhưng hơi khó hiểu của mình: "Các người có kế hoạch gì không?"
Hướng Đông nghĩ rất thoáng, bày ra bộ dáng giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền: "Đợi ngày mai cá triều tới rồi tính tiếp."
Họa gia bình tĩnh phân tích: "Trước mắt tới xem, việc chúng ta có thể làm tối nay chính là bổ sung thể lực, ngày mai mới quyết định nhiệm vụ thành bại."
Trần Ngưỡng vừa chuyển ánh mắt về phía cô Kiều, liền nghe thấy cô nó: "Tôi sẽ đến nhà Cao Đức Quý một chuyến, xem thử coi cá của cô bé Châu Châu có phải bị ổng ăn không, nhân tiện hỏi ông ta, mục đích của việc đặt ngày sinh tháng đẻ của chúng ta trong phòng trên tầng hai của nhà trọ để làm gì."
Rõ ràng là việc đứng đắn, nhưng vẻ mặt của chị ta lại trông rất đói khát.
Mọi người: "......"
Hướng Đông: "Lão cán bộ lớn tuổi như ổng mà bà chị cùng xuống tay được à, không sợ cộm răng hả?"
"Sợ chứ." Cô Kiều lại phát cơn nghiện, tới gần Hướng Đông, ngửi hormone từ trên người hắn phát ra, bắt đầu thở gấp, "Nếu là cậu ch* tỷ tỷ, tỷ tỷ hứa hỏi xong việc liền trở về với cậu chịu không."
Hướng Đông cười khẩy bắt lấy bàn tay đang chạm vào người mình, đẩy chị ta về phía cửa sau: "Đông ca đây không có tinh thần tế mình cứu người, phổ độ chúng sinh đâu, bà chị đi thong thả, tiễn vong."
Cô Kiều đã đi kiếm ăn.
Hương Tử Mộ không chờ Trần Ngưỡng hỏi, liền nói mình muốn về phòng ngủ, cô bước đi nhẹ nhàng không hề gây ra một tiếng động, không giống như cô Kiều, vì đi giày da cao gót nên thường phát ra âm thanh lạch cạch, cảm giác sẽ dẫm lên nửa người dưới của bọn đàn ông bất cứ lúc nào.
Hương Tử Mộ trở về phòng rồi lại đi ngược ra, đưa cho Trần Ngưỡng một chiếc khuyên tai, nó có hình ngôi sao năm cánh được làm bằng bạc.
"Lúc cô bé lục túi móc thứ này ra, thì đột nhiên phát điên ném nó lên tường rồi chạy ra ngoài." Hương Tử Mộ nói xong liền trở về phòng, lần này không trở ra nữa, cửa đã khóa.
Trần Ngưỡng nhớ rõ trước khi Châu Châu chết, trên lỗ tai không có đeo chiếc khuyên nào, anh nhấn điện thoại của Triều Giản lên, nương theo ánh sáng thì tìm thấy 5 chiếc khuyên tai ở trong sân.
Mà chiếc Hương Tử Mộ đưa cho anh, là chiếc thứ sáu.
Không lâu lúc trước anh còn hỏi Châu Châu, sao khuyên tai lại thiếu mất một chiếc, Châu Châu nói không chú ý làm rớt mất.
Trần Ngưỡng cầm sáu chiếc khuyên tai nghĩ, Châu Châu đã nói dối, đêm đó chính cô nàng đã đẩy em gái mắt to ra ngoài, trong lúc em gái mắt to giãy giụa đã giật lấy một chiếc khuyên tai của cô và để lại vết xước trên dái tai.
Sau đó, khuôn mặt của em gái mắt to xuất hiện trên màn hình khóa của cô nàng, nên cô nàng mới bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy em gái mắt to đang bám trên lưng của mình.
Lần này em gái mắt to trả lại chiếc khuyên tai mình đã lấy đi, nên cô nàng mới sợ tới phát điên như thế.
Trần Ngưỡng gãi cổ, sao mà toàn bộ sự việc như đã được tiết lộ một cách rõ ràng ấy nhỉ......
"Đây là khuyên tai của con gái, mày cứ cầm riết làm gì," Hướng Đông nói, "Mày thích mấy thứ này hả, tao có cả đống.... Lấy không tao cho, giống chiếc trên tai tao này, thích không?"
Trần Ngưỡng chiếu đèn pin qua nhìn, khuyên tai của Hướng Đông cũng làm bằng bạc, trước giờ anh không lưu ý lắm, lần này mới thấy trên khuyên tai có một chữ, D.
"D, là Đông đó." Hướng Đông tự luyến nhướng mày.
Trần Ngưỡng: "......"
Hướng Đông khoác vai Trần ngưỡng: "Sao, muốn xỏ lỗ tai hả? Tao có một thằng bạn kiếm cơm bằng nghề này, tay nghề khá giỏi......"
Trần Ngưỡng kéo cánh tay Hướng Đông xuống, anh định quay về phòng của mình tiếp tục trò chuyện với Triều Giản, nhưng tiến bước chân từ cửa sau lọt vào tai anh, Tiền Hán đã trở lại.
Tiền Hán cho anh cảm giác rất giống Cát Phi, cả hai đều có chút thất thần.
Trần Ngưỡng gọi cậu ta một tiếng.
"Tìm được rồi!" Tiền Hán vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Ngưỡng, thanh âm của cậu ta rất lớn, "Trần tiên sinh, tôi tìm thấy người trong thị trấn rồi!"
Màng nhĩ của Trần Ngưỡng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút đau: "Ở đâu?"
"Ở trong thị trấn phía Tây." Tiền Hán mở to hai mắt, "Người đó vừa nhìn thấy tôi liền chạy đi, tôi không bắt được."
"Những người dân trong thị trấn khẳng định không đi đâu hết, bọn họ chỉ trốn đi mà thôi, nói không chừng mỗi nhà đều có tầng hầm ngầm, đợi khi cá triều đến mới xuất hiện!" Tiền Hán lớn tiếng nói.
Hướng Đông ngoáy lỗ tai: "Nhóc con nhỏ giọng lại được không, suýt nữa thì lỗ tai của lão tử bị điếc rồi đấy."
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, do tôi kích động quá." Tiền Hán ngượng ngùng nói lời xin lỗi xong rồi nói, "Tôi rất sợ tất cả người dân trong trấn đều biến mất, chúng ta sẽ không tìm được một người ăn cá có tên nào thì sẽ tiêu đời.... Bây giờ thì tốt rồi, sẽ không có việc gì, bọn họ vẫn ở trong thị trấn."
Trần Ngưỡng nói "Ừm", anh vô thức nhai lại câu nói của Tiền Hán trong đầu "Tôi rất sợ tất cả người dân trong thị trấn đều biến mất, chúng ta sẽ không tìm được một người đã ăn cá có tên nào thì sẽ tiêu đời", những từ khóa mà cá nhân anh nghĩ trong đầu xoay thành vòng tròn là" Tất cả biến mất" "Một người", như thế nào lại có một cảm giác rất cách khó tả ấy.
"Châu Châu đã chết." Trần Ngưỡng nói.
Tiền Hán sửng sốt.
"Cá của cô ấy đã bị người nào đó ăn mất." Trần Ngưỡng miêu tả lại quá trình tử vong của cô nàng.
Tiền Hán nói bằng giọng khô khan: "Không biết là ai trong thị trấn cướp đi tuổi thọ của cô ấy." Sau đó cậu ta nói tiếp, "Chỉ có những người tham lam tuổi thọ của người khác, thì mới có cá có tên."
"Được rồi được rồi, lải nhải dài dòng cái gì đâu không," Hướng Đông không kiên nhẫn xen mồm, "Mạnh ai về phòng nấy đi."
Hắn nói xong liền đưa Trần Ngưỡng về phòng.
Đột nhiên có loại cảm giác như một người cha buồn bã đặt tay con gái mình lên tay con rể là saooo......?!
Đậu má.
Sáng hôm sau, Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi dạo quanh thị trấn, nhưng bọn họ vẫn không nhìn thấy một người nào.
"Tôi nghe Hương Tử Mộ nói tối qua cô Kiều không trở về." Trần Ngưỡng nói, "Chúng ta đi nhà Cao Đức Quý xem sao."
Triều Giản chống nạng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thứ gì đó.
Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản đang tìm cái gì.
"Đến nhà của Cao Đức Quý." Triều Giản trả lời anh không mấy liên quan.
Cửa sân nhà Cao Đức Quý mở rộng, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi vào không được bao lâu thì đi ra, không có người ở trong nhà.
"Chẳng lẽ ở dưới tầng hầm ngầm?" Trần Ngưỡng suy tư, tự hỏi tự đáp, "Không đâu, bây giờ Cao Đức Quý không cần làm như vậy."
Anh nhìn quanh toàn bộ sân: "Cao Đức Quý chẳng biết đã đi đâu, cô Kiều cũng biến mất."
"Xem xong thì đi thôi." Triều Giản đang đội một chiếc mũ bóng chày màu xám, cái bóng đổ xuống chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Trần Ngưỡng hỏi: "Đi đâu giờ?"
"Bờ sông." Triều Giản lại tìm kiếm thứ gì đó, "Giữa trưa không trở về, khỏi chạy tới chạy lui."
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Được, nghe lời cậu."
Hy vọng trong 5 phút cá triều tới, cục diện nhiệm vụ lần này có thể thay đổi.
Hôm nay thị trấn đầy nắng, cây cối râm mát, cành lá rộng rạp mọc bừa bãi, tiếng ve kêu râm ran, mùi hè hòa cùng âm khí, yên tĩnh đến dị thường.
Đi được một lúc, Trần Ngưỡng lấy mũ từ trong ba lô ra đội lên đầu, trên tay thì cầm theo chai nước khoáng, anh một ngụm, Triều Giản một ngụm, khi bọn họ xuất hiện ở bờ sông thì chai nước đã cạn.
Chung quanh bờ sông rộng rãi rất yên tĩnh, giờ này còn chưa có người tới, Trần Ngưỡng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nói: "Nắng gắt quá, hai ta tìm một chỗ râm mát đợi thôi."
Không có tiếng đáp lại.
Trần Ngưỡng ngẩng mặt từ dưới vành mũ lên: "Triều Giản?"
"Ừ." Triều Giản nhìn về phía thị trấn phía xa, rồi làm như không có việc gì cúi đầu nhìn Trần Ngưỡng, "Anh vừa mới nói gì?"
"......" Trần Ngưỡng cảm thấy cộng sự của mình có chút khác thường, anh lặp lại đề nghị của mình một lần nữa, chỉ về một hướng rồi nói, "Đi qua bên đó đợi, cái cây đó khá lớn."
Triều Giản bỏ nạng, từ từ di chuyển chân trái.
Trần Ngưỡng đi phía sau Triều Giản, anh dang hai tay mình ra trong tư thế bảo vệ, như là đang nhìn một đứa trẻ mới tập đi, sợ đối phương sẽ ngã.
Cũng may Triều Giản không có ngã, chỉ bước hơi chậm rồi ngừng một hồi, lại tiếp tục bước đi.
Trần Ngưỡng nhìn chân trái của hắn không ngừng run rẩy, anh không khỏi thở dài một tiếng, vươn tay nắm lấy hắn: "Để tôi dẫn cậu đi tới dưới gốc cây."
Đầu ngón tay Triều Giản hơi tê, hầu kết động đậy như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ trở tay nắm lấy tay anh.
Dưới tàng cây
Trần Ngưỡng đặt ba lô lên đùi, lấy đồ ăn thức uống ra: "Kỳ thật tôi đã đón ra sơ hở trong nhiệm vụ lần này, nhưng vẫn chưa xác minh được."
"Vậy thì đừng nói." Triều Giản lột bơ sữa, hắn không ăn những thứ khác, chỉ ăn duy nhức món này.
Trần Ngưỡng bị lời nói của hắn chặn lại, hơi khó xử mở miệng: "Nhưng tôi lại muốn nói thì sao?"
Một viên sữa đột nhiên nhét vào trong miệng anh, Trần Ngưỡng theo bản năng dùng đầu lưỡi quấn lấy, thấy Triều Giản còn muốn lột tiếp, anh ngăn lại nói: "Một viên là đủ rồi."
"Tôi ăn." Triều Giản dựa lưng vào gốc cây, các đốt ngón tay thon dài đỏ bừng vì cháy nắng, hắn vừa lột bơ sữa vừa nói, "Không cần phải nói hết với tôi những gì anh đang nghĩ."
Trần Ngưỡng buột miệng thốt ra: "Không nói cho cậu thì nói cho ai chứ?"
Triều Giản sửng sốt.
Trần Ngưỡng không phát giác sự khác thường của thiếu niên trong nháy mắt đó, anh ngã người về phía sau: "Mặc dù đã đoán được....Nhưng tôi nghĩ điều đó thật khó tin, hơn nữa còn có rất nhiều biến số tồn tại."
"Sơ hở trong nhiệm vụ lần này tôi cũng bất lực, chỉ có thể xem những người khác." Trần Ngưỡng học bộ dáng của Trần Tây Song, dùng tay vẽ một chữ "Mười" ở trước mặt.
Cho tới nay anh làm nhiệm vụ đều là đoàn chiến, chỉ dựa vào cá nhân là không đủ, mỗi một nhiệm vụ giả đều không thể khinh thường, và tất nhiên là lính mới không phải ai cũng yếu như gà.
So với người mới, nhiệm vụ giả lão luyện có ưu thế hơn, nhưng cũng có khuyết điểm, không ai giỏi hơn ai.
Trần Ngưỡng thấy Triều Giản nghiền vụn màng bọc sữa, bất động nhìn xuống bột phấn trên đầu ngón tay, kỳ quái nói: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Triều Giản phải sạch sẽ lòng bàn tay, sau một lúc lâu cau mày, mới lãnh đạm từ trong miệng phun ra ba chữ, "Anh muốn sao cũng được."
Qua một lúc, Trần Ngưỡng mới nhận ra đối phương đang trả lời vấn đề trước đó của mình.
Gió thổi làm lá cây vang lên sàn sạt, bóng cây loang lổ cũng trở nên sống động, chuyển động qua lại ở trên người hai người đang ngồi dưới tàng cây.
Ánh mắt Châu Châu đờ đẫn tự xé nát chính mình.
Toàn thân cô nàng giống như xương sườn hầm lâu ngày, da thịt bên ngoài treo lủng lẳng trên xương cốt, vừa xé nhẹ là rớt.
Tựa hồ còn có mùi nước hầm xương thoang thoảng.
Trần Ngưỡng di chuyển ánh đèn pin ra xa đống xương vụn và mớ thịt nát đầy đất, anh hoài nghi đợt cá triều trước con cá có tên của Châu Châu đã bị người bắt đem đi giấu...... Đêm nay bị ném vào nồi hầm ăn.
Trong thị trấn còn có người.
Trần Ngưỡng cạ đầu lưỡi hơi cứng của mình vào vách của khoang miệng, chưa đầy một phút sau, anh đã gõ hết cửa mấy căn phòng khác, phát hiện hai thanh niên Tiền Hán và Cát Phi đều không có ở trong phòng.
Do chất liệu của cửa nên khi mở ra không hề phát ra âm thanh, nên khi bọn họ ra ngoài cũng không ai biết.
Trần Ngưỡng nói cho mọi người phỏng đoán của mình: "Tôi cảm thấy nguyên nhân cái chết của cô ấy là bị người khác ăn mất cá."
"Đệch." Hướng Đông nhìn một bãi thịt nát xương vụn trên đất, "Tuổi nhỏ như vậy, nhìn còn không tới hai mươi nữa, cuộc đời còn dài, vậy mà cũng tham?"
"Có lẽ chỉ là một suy nghĩ chợt lóe." Trần Ngưỡng nói.
Những viên đá ở Loạn Thạch Cốc tiết lộ một quy tắc ngầm và đều cấm kỵ, miễn là bạn thèm muốn tuổi thọ của người khác, thì tên của bạn sẽ xuất hiện trên lưng một con cá, rất nguy hiểm.
Cách tốt nhất tránh đi là những gì Cao Đức Quý đã nói, đừng quan tâm con cá có tên đến từ đâu, đừng nghĩ đến trường thọ, thì bạn sẽ không bị vướng vào lời nguyền.
"Vậy ai là người đã bắt con cá của cô ấy?" Họa gia chỉ đống thịt nát nói.
Trần Ngưỡng đang muốn nói chuyện, thì cửa sau bị đẩy ra, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, đối phương lơ đãng đi vào trong sân không cẩn thận đá bay thùng nước mới hồi hồn.
Trong ánh sáng lờ mờ truyền ra tiếng mắng.
"Trần tiên sinh, sao mọi người đều ở trong sân......" Cát Phi thấy rõ ràng thi thể trên mặt đất, lập tức lui về phía sau dựa vào tường nôn khan, liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Trần Ngưỡng đợi Cát Phi bình tĩnh lại một chút, liền hỏi hắn ra ngoài làm gì.
"Tôi đi hiệu thuốc." Cát Phi nói.
Trần Ngưỡng ngửi được mùi thuốc nồng nặc: "Nếu cậu muốn đổi thuốc, chúng tôi có thể hỗ trợ."
"Trông rất ghớm, tôi sợ mọi người sẽ thấy ghê tởm." Cát Phi muốn vò đầu, nhưng hắn sợ đυ.ng tới vết phỏng trên đầu, bàn tay đến giữa không trung lại buông xuống.
"Tiểu tử cậu còn rất tự hiểu lấy nhỉ." Hướng Đông "Hừ" một tiếng.
Cát Phi không tức giận, vết bỏng nặng đã bào mòn sức sống của cậu chàng, băng gạc quấn quanh mặt và đầu tạo thành một cái kén lớn, thậm chí lúc nói chuyện còn không thể mở to miệng, chỉ có thể cử động nhè nhẹ.
Trần Ngưỡng hỏi hắn có thấy Tiền Hán đâu không.
"Tiền Hán không phải ở trong nhà trọ sao?" Cát Phi kinh ngạc nói, "Tôi không biết cậu ta đi đâu, lúc tôi đi ra ngoài người vẫn còn ở trong phòng."
Cát Phi không ở lâu liền vào phòng, cậu ta vừa đi vừa xoa một chỗ ở sau cổ, hình như không quá thoải mái thì phải.
.
Đêm nay lại không có ánh trăng, ánh nến trong phòng cũng không thoát ra được, nếu không có đèn pin di động thì trong sân rất tối, Trần Ngưỡng phát hiện thi thể của đã Châu Châu, anh hít sâu, hỏi các động đội có tính cách độc đáo riêng nhưng hơi khó hiểu của mình: "Các người có kế hoạch gì không?"
Hướng Đông nghĩ rất thoáng, bày ra bộ dáng giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền: "Đợi ngày mai cá triều tới rồi tính tiếp."
Họa gia bình tĩnh phân tích: "Trước mắt tới xem, việc chúng ta có thể làm tối nay chính là bổ sung thể lực, ngày mai mới quyết định nhiệm vụ thành bại."
Trần Ngưỡng vừa chuyển ánh mắt về phía cô Kiều, liền nghe thấy cô nó: "Tôi sẽ đến nhà Cao Đức Quý một chuyến, xem thử coi cá của cô bé Châu Châu có phải bị ổng ăn không, nhân tiện hỏi ông ta, mục đích của việc đặt ngày sinh tháng đẻ của chúng ta trong phòng trên tầng hai của nhà trọ để làm gì."
Rõ ràng là việc đứng đắn, nhưng vẻ mặt của chị ta lại trông rất đói khát.
Mọi người: "......"
Hướng Đông: "Lão cán bộ lớn tuổi như ổng mà bà chị cùng xuống tay được à, không sợ cộm răng hả?"
"Sợ chứ." Cô Kiều lại phát cơn nghiện, tới gần Hướng Đông, ngửi hormone từ trên người hắn phát ra, bắt đầu thở gấp, "Nếu là cậu ch* tỷ tỷ, tỷ tỷ hứa hỏi xong việc liền trở về với cậu chịu không."
Hướng Đông cười khẩy bắt lấy bàn tay đang chạm vào người mình, đẩy chị ta về phía cửa sau: "Đông ca đây không có tinh thần tế mình cứu người, phổ độ chúng sinh đâu, bà chị đi thong thả, tiễn vong."
Cô Kiều đã đi kiếm ăn.
Hương Tử Mộ không chờ Trần Ngưỡng hỏi, liền nói mình muốn về phòng ngủ, cô bước đi nhẹ nhàng không hề gây ra một tiếng động, không giống như cô Kiều, vì đi giày da cao gót nên thường phát ra âm thanh lạch cạch, cảm giác sẽ dẫm lên nửa người dưới của bọn đàn ông bất cứ lúc nào.
Hương Tử Mộ trở về phòng rồi lại đi ngược ra, đưa cho Trần Ngưỡng một chiếc khuyên tai, nó có hình ngôi sao năm cánh được làm bằng bạc.
"Lúc cô bé lục túi móc thứ này ra, thì đột nhiên phát điên ném nó lên tường rồi chạy ra ngoài." Hương Tử Mộ nói xong liền trở về phòng, lần này không trở ra nữa, cửa đã khóa.
Trần Ngưỡng nhớ rõ trước khi Châu Châu chết, trên lỗ tai không có đeo chiếc khuyên nào, anh nhấn điện thoại của Triều Giản lên, nương theo ánh sáng thì tìm thấy 5 chiếc khuyên tai ở trong sân.
Mà chiếc Hương Tử Mộ đưa cho anh, là chiếc thứ sáu.
Không lâu lúc trước anh còn hỏi Châu Châu, sao khuyên tai lại thiếu mất một chiếc, Châu Châu nói không chú ý làm rớt mất.
Trần Ngưỡng cầm sáu chiếc khuyên tai nghĩ, Châu Châu đã nói dối, đêm đó chính cô nàng đã đẩy em gái mắt to ra ngoài, trong lúc em gái mắt to giãy giụa đã giật lấy một chiếc khuyên tai của cô và để lại vết xước trên dái tai.
Sau đó, khuôn mặt của em gái mắt to xuất hiện trên màn hình khóa của cô nàng, nên cô nàng mới bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy em gái mắt to đang bám trên lưng của mình.
Lần này em gái mắt to trả lại chiếc khuyên tai mình đã lấy đi, nên cô nàng mới sợ tới phát điên như thế.
Trần Ngưỡng gãi cổ, sao mà toàn bộ sự việc như đã được tiết lộ một cách rõ ràng ấy nhỉ......
"Đây là khuyên tai của con gái, mày cứ cầm riết làm gì," Hướng Đông nói, "Mày thích mấy thứ này hả, tao có cả đống.... Lấy không tao cho, giống chiếc trên tai tao này, thích không?"
Trần Ngưỡng chiếu đèn pin qua nhìn, khuyên tai của Hướng Đông cũng làm bằng bạc, trước giờ anh không lưu ý lắm, lần này mới thấy trên khuyên tai có một chữ, D.
"D, là Đông đó." Hướng Đông tự luyến nhướng mày.
Trần Ngưỡng: "......"
Hướng Đông khoác vai Trần ngưỡng: "Sao, muốn xỏ lỗ tai hả? Tao có một thằng bạn kiếm cơm bằng nghề này, tay nghề khá giỏi......"
Trần Ngưỡng kéo cánh tay Hướng Đông xuống, anh định quay về phòng của mình tiếp tục trò chuyện với Triều Giản, nhưng tiến bước chân từ cửa sau lọt vào tai anh, Tiền Hán đã trở lại.
Tiền Hán cho anh cảm giác rất giống Cát Phi, cả hai đều có chút thất thần.
Trần Ngưỡng gọi cậu ta một tiếng.
"Tìm được rồi!" Tiền Hán vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Ngưỡng, thanh âm của cậu ta rất lớn, "Trần tiên sinh, tôi tìm thấy người trong thị trấn rồi!"
Màng nhĩ của Trần Ngưỡng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút đau: "Ở đâu?"
"Ở trong thị trấn phía Tây." Tiền Hán mở to hai mắt, "Người đó vừa nhìn thấy tôi liền chạy đi, tôi không bắt được."
"Những người dân trong thị trấn khẳng định không đi đâu hết, bọn họ chỉ trốn đi mà thôi, nói không chừng mỗi nhà đều có tầng hầm ngầm, đợi khi cá triều đến mới xuất hiện!" Tiền Hán lớn tiếng nói.
Hướng Đông ngoáy lỗ tai: "Nhóc con nhỏ giọng lại được không, suýt nữa thì lỗ tai của lão tử bị điếc rồi đấy."
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, do tôi kích động quá." Tiền Hán ngượng ngùng nói lời xin lỗi xong rồi nói, "Tôi rất sợ tất cả người dân trong trấn đều biến mất, chúng ta sẽ không tìm được một người ăn cá có tên nào thì sẽ tiêu đời.... Bây giờ thì tốt rồi, sẽ không có việc gì, bọn họ vẫn ở trong thị trấn."
Trần Ngưỡng nói "Ừm", anh vô thức nhai lại câu nói của Tiền Hán trong đầu "Tôi rất sợ tất cả người dân trong thị trấn đều biến mất, chúng ta sẽ không tìm được một người đã ăn cá có tên nào thì sẽ tiêu đời", những từ khóa mà cá nhân anh nghĩ trong đầu xoay thành vòng tròn là" Tất cả biến mất" "Một người", như thế nào lại có một cảm giác rất cách khó tả ấy.
"Châu Châu đã chết." Trần Ngưỡng nói.
Tiền Hán sửng sốt.
"Cá của cô ấy đã bị người nào đó ăn mất." Trần Ngưỡng miêu tả lại quá trình tử vong của cô nàng.
Tiền Hán nói bằng giọng khô khan: "Không biết là ai trong thị trấn cướp đi tuổi thọ của cô ấy." Sau đó cậu ta nói tiếp, "Chỉ có những người tham lam tuổi thọ của người khác, thì mới có cá có tên."
"Được rồi được rồi, lải nhải dài dòng cái gì đâu không," Hướng Đông không kiên nhẫn xen mồm, "Mạnh ai về phòng nấy đi."
Hắn nói xong liền đưa Trần Ngưỡng về phòng.
Đột nhiên có loại cảm giác như một người cha buồn bã đặt tay con gái mình lên tay con rể là saooo......?!
Đậu má.
Sáng hôm sau, Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi dạo quanh thị trấn, nhưng bọn họ vẫn không nhìn thấy một người nào.
"Tôi nghe Hương Tử Mộ nói tối qua cô Kiều không trở về." Trần Ngưỡng nói, "Chúng ta đi nhà Cao Đức Quý xem sao."
Triều Giản chống nạng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thứ gì đó.
Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản đang tìm cái gì.
"Đến nhà của Cao Đức Quý." Triều Giản trả lời anh không mấy liên quan.
Cửa sân nhà Cao Đức Quý mở rộng, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi vào không được bao lâu thì đi ra, không có người ở trong nhà.
"Chẳng lẽ ở dưới tầng hầm ngầm?" Trần Ngưỡng suy tư, tự hỏi tự đáp, "Không đâu, bây giờ Cao Đức Quý không cần làm như vậy."
Anh nhìn quanh toàn bộ sân: "Cao Đức Quý chẳng biết đã đi đâu, cô Kiều cũng biến mất."
"Xem xong thì đi thôi." Triều Giản đang đội một chiếc mũ bóng chày màu xám, cái bóng đổ xuống chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Trần Ngưỡng hỏi: "Đi đâu giờ?"
"Bờ sông." Triều Giản lại tìm kiếm thứ gì đó, "Giữa trưa không trở về, khỏi chạy tới chạy lui."
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Được, nghe lời cậu."
Hy vọng trong 5 phút cá triều tới, cục diện nhiệm vụ lần này có thể thay đổi.
Hôm nay thị trấn đầy nắng, cây cối râm mát, cành lá rộng rạp mọc bừa bãi, tiếng ve kêu râm ran, mùi hè hòa cùng âm khí, yên tĩnh đến dị thường.
Đi được một lúc, Trần Ngưỡng lấy mũ từ trong ba lô ra đội lên đầu, trên tay thì cầm theo chai nước khoáng, anh một ngụm, Triều Giản một ngụm, khi bọn họ xuất hiện ở bờ sông thì chai nước đã cạn.
Chung quanh bờ sông rộng rãi rất yên tĩnh, giờ này còn chưa có người tới, Trần Ngưỡng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nói: "Nắng gắt quá, hai ta tìm một chỗ râm mát đợi thôi."
Không có tiếng đáp lại.
Trần Ngưỡng ngẩng mặt từ dưới vành mũ lên: "Triều Giản?"
"Ừ." Triều Giản nhìn về phía thị trấn phía xa, rồi làm như không có việc gì cúi đầu nhìn Trần Ngưỡng, "Anh vừa mới nói gì?"
"......" Trần Ngưỡng cảm thấy cộng sự của mình có chút khác thường, anh lặp lại đề nghị của mình một lần nữa, chỉ về một hướng rồi nói, "Đi qua bên đó đợi, cái cây đó khá lớn."
Triều Giản bỏ nạng, từ từ di chuyển chân trái.
Trần Ngưỡng đi phía sau Triều Giản, anh dang hai tay mình ra trong tư thế bảo vệ, như là đang nhìn một đứa trẻ mới tập đi, sợ đối phương sẽ ngã.
Cũng may Triều Giản không có ngã, chỉ bước hơi chậm rồi ngừng một hồi, lại tiếp tục bước đi.
Trần Ngưỡng nhìn chân trái của hắn không ngừng run rẩy, anh không khỏi thở dài một tiếng, vươn tay nắm lấy hắn: "Để tôi dẫn cậu đi tới dưới gốc cây."
Đầu ngón tay Triều Giản hơi tê, hầu kết động đậy như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ trở tay nắm lấy tay anh.
Dưới tàng cây
Trần Ngưỡng đặt ba lô lên đùi, lấy đồ ăn thức uống ra: "Kỳ thật tôi đã đón ra sơ hở trong nhiệm vụ lần này, nhưng vẫn chưa xác minh được."
"Vậy thì đừng nói." Triều Giản lột bơ sữa, hắn không ăn những thứ khác, chỉ ăn duy nhức món này.
Trần Ngưỡng bị lời nói của hắn chặn lại, hơi khó xử mở miệng: "Nhưng tôi lại muốn nói thì sao?"
Một viên sữa đột nhiên nhét vào trong miệng anh, Trần Ngưỡng theo bản năng dùng đầu lưỡi quấn lấy, thấy Triều Giản còn muốn lột tiếp, anh ngăn lại nói: "Một viên là đủ rồi."
"Tôi ăn." Triều Giản dựa lưng vào gốc cây, các đốt ngón tay thon dài đỏ bừng vì cháy nắng, hắn vừa lột bơ sữa vừa nói, "Không cần phải nói hết với tôi những gì anh đang nghĩ."
Trần Ngưỡng buột miệng thốt ra: "Không nói cho cậu thì nói cho ai chứ?"
Triều Giản sửng sốt.
Trần Ngưỡng không phát giác sự khác thường của thiếu niên trong nháy mắt đó, anh ngã người về phía sau: "Mặc dù đã đoán được....Nhưng tôi nghĩ điều đó thật khó tin, hơn nữa còn có rất nhiều biến số tồn tại."
"Sơ hở trong nhiệm vụ lần này tôi cũng bất lực, chỉ có thể xem những người khác." Trần Ngưỡng học bộ dáng của Trần Tây Song, dùng tay vẽ một chữ "Mười" ở trước mặt.
Cho tới nay anh làm nhiệm vụ đều là đoàn chiến, chỉ dựa vào cá nhân là không đủ, mỗi một nhiệm vụ giả đều không thể khinh thường, và tất nhiên là lính mới không phải ai cũng yếu như gà.
So với người mới, nhiệm vụ giả lão luyện có ưu thế hơn, nhưng cũng có khuyết điểm, không ai giỏi hơn ai.
Trần Ngưỡng thấy Triều Giản nghiền vụn màng bọc sữa, bất động nhìn xuống bột phấn trên đầu ngón tay, kỳ quái nói: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Triều Giản phải sạch sẽ lòng bàn tay, sau một lúc lâu cau mày, mới lãnh đạm từ trong miệng phun ra ba chữ, "Anh muốn sao cũng được."
Qua một lúc, Trần Ngưỡng mới nhận ra đối phương đang trả lời vấn đề trước đó của mình.
Gió thổi làm lá cây vang lên sàn sạt, bóng cây loang lổ cũng trở nên sống động, chuyển động qua lại ở trên người hai người đang ngồi dưới tàng cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.