Chương 96: Động thai
NY Trần
30/04/2021
Trịnh ma ma dẫn người đến phòng giặt giũ, bà chọn lựa vài tiểu cung nữ rồi
mang về Chính viện, để đề phòng. chuyện xấu xảy ra bà còn dẫn luôn cả
chủ quản sự nơi này cùng đi trở về.
Trịnh ma ma để bọn họ đứng ở giữa phòng, còn mình thì trở lại bên cạnh Nguyên cơ. Nguyệt Hoa cầm tách trà lên uống, nhướng mày ra hiệu cho Thanh Tâm lên nhìn xem, Thanh Tâm xem hết một vòng rồi quay đầu lại nhìn Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ, ở đây không có ả ta."
"Ngươi chắc chưa đó", Nguyệt Hoa biết trước kết quả sẽ không tìm được rồi nhưng nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, bây giờ nghe Thanh Tâm nói nàng không khỏi thất vọng.
"Nô tì chắc chắn, ả ta có nốt ruồi ở nơi má phải nhìn một cái là nhận ra ngay, còn ở đây thì..." Thanh Tâm nói xong không khỏi buồn bực cúi thấp đầu xuống.
"Trịnh ma ma hỏi hết cung nữ ở xem có ai đã từng nhìn thấy người như lời Thanh Tâm nói không, còn nếu bốc hơi thì gọi luôn nội vụ phủ qua đây, xem thử người phía sau là ai mà có thế lực lớn như thế dám vượt qua mặt hết người ở trong phủ", Nguyệt Hoa càng nói càng lớn tiếng, nàng thật sự rất bực mình, trong phủ nàng quản từ trước đến nay chưa bao giờ phát sinh ra mấy cái chuyện trộm long tráo phụng này, để hại Trần Thị mà phải dùng hết thiên la địa võng, không thể xem thường được.
Phúc Dung giật mình làm rớt luôn cả ly trà, chớp mắt nhìn mẫu thân đang nổi trận lôi đình, trong đầu thầm nghĩ: Mẫu thân lần này tức giận thật rồi nha, xem ra chuyện này không dễ phá như mình nghĩ.
Nguyên cơ nổi trận lôi đình mấy cung nữ ở đây cũng không cấm hoảng sợ, nhưng người hoảng sợ nhiều nhất có thể nói là chủ quản sự, khi Trịnh ma ma tiến lại chỗ chủ quản sự, bà đã quỳ xuống nói: "Trịnh ma ma người khỏi cần hỏi, nô tì biết nàng ta là ai, nhưng mà..."
"Ngươi biết thì nói nhanh lên còn nhưng nhị gì, để Nguyên cơ trách phạt người chịu tội vẫn là ngươi", Trịnh ma ma banh mặt gắt gao nói.
"Nô tì nào dám che giấu, nhưng mà... Ầy ả ta năm ngày trước té giếng chết rồi ạ!'' Chủ quản sự nhăn nhó mặt mày nói.
Nguyệt Hoa nghe xong tức giận đập bàn, còn chưa kịp mở miệng bụng chợt truyền đến đau đớn, Nguyệt Hoa ôm bụng mình nói: "Trịnh ma ma... Ta không ổn rồi, mau cho gọi thái y, bụng ta đau."
Trịnh ma ma vội vàng chạy lại đỡ lấy Nguyệt Hoa, lo lắng hét lên: "Người đâu, đi gọi thái y", bà cùng vài người mang Nguyệt Hoa đi vào trong, đặt Nguyệt Hoa nằm trên giường.
Phúc Dung cũng lo lắng vội vàng đuổi theo sau, lo lắng hỏi: "Mẫu thân ta bị làm sao thế?"
"Dạ bẩm đại hoàng tôn, Nguyên cơ tức giận quá nên động thai khí, bên trong đang rối người trở về phòng trước đi ạ!" Trịnh ma ma tuy gặp biến nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp trả lại câu hỏi của Phúc Dung.
"Ta không trở về, khi nào mẫu thân cùng tiểu muội bình an ta mới trở về", Phúc Dung kiên quyết lắc đầu nói, hắn muốn ở đây chăm sóc mẫu thân, còn chưa qua nguy hiểm hắn không trở về.
Nguyệt Hoa nằm trên giường hút khí, bụng đau đớn nàng cũng không quan tâm, trong đầu cầu nguyện đứa nhỏ bình an, biết trước kiềm chế cảm xúc một chút có lẽ không xảy ra cớ sự này.
Bên kia Tiền viện cũng có cho người chạy đến báo tin, Lê Tức nhìn thấy có người xông vào bèn đứng cản lại, nhìn thấy Tiểu Quỳnh không khỏi mỉm cười nói: "Tiểu Quỳnh lâu ngày không gặp, buổi tối sao lại hấp tấp chạy đến như thế?"
Tiểu Quỳnh không có thời gian tám nhảm với hắn, nàng thở dốc nói nhanh: "Lê Tức ca Nguyên cơ động thai đang nằm trên giường bệnh, huynh mau vào bẩm báo ông hoàng đi."
"Cái gì? Nàng chờ ở đây, ta vào trong đó báo tin ra liền", Lê Tức vừa nói vừa nhanh chạy vào bên trong, đang lúc này Phúc Đảm đang ngồi xử lý công vụ, Lê Tức vừa chạy vào đã nói nhanh: "Ông hoàng, Nguyên cơ bên kia cho người đến báo, bà bị động thai đang nằm trên giường bệnh, người mau qua đó xem."
Phúc Đảm lúc đầu còn muốn trách mắng hắn không chút quy cũ, nhưng khi nghe xong không nói một lời đứng lên đi thẳng ra ngoài, hướng về Chính viện đi đến, Lê Tức liền đuổi theo sau, nhìn đến Tiểu Quỳnh còn đứng một bên hắn chạy lại nắm tay kéo nàng đi, nói: "Đi mau còn đứng đây ngơ ngác."
Đi được một đoạn đường Phúc Đảm mới mở miệng lên tiếng: "Gọi thái y đến chưa."
Lê Tức dùng tay đẩy Tiểu Quỳnh lên trên, dùng mắt ra hiệu, Tiểu Quỳnh nhanh trí hiểu ý hắn, mở miệng đáp: "Dạ có cho mời rồi ạ!"
"Tại sao Nguyên cơ động thai, các ngươi chăm sóc như thế mà được à", Phúc Đảm vẫn đi nhanh về phía trước, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Lê Tức nghe xong không khỏi nhăn nhó mặt mày, lo lắng Tiểu Quỳnh đáp bậy, ra hiệu bảo nàng ta cẩn thận, coi chừng bị giận cá chém thớt.
Tiểu Quỳnh có chút không vui cúi đầu xuống đáp: "Dạ, Nguyên cơ nghe tin cung nữ bên phòng giặt giũ... Té giếng chết, nên tức giận quá độ mới dẫn đến động thai."
Biết được đáp án Phúc Đảm cũng không hỏi nữa, nhanh hơn bước chân đi thẳng vào Chính viện, trước hết vẫn là Thực Nhi cùng cái thai bình an còn những chuyện khác để sau hẳn giải quyết.
Trịnh ma ma để bọn họ đứng ở giữa phòng, còn mình thì trở lại bên cạnh Nguyên cơ. Nguyệt Hoa cầm tách trà lên uống, nhướng mày ra hiệu cho Thanh Tâm lên nhìn xem, Thanh Tâm xem hết một vòng rồi quay đầu lại nhìn Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ, ở đây không có ả ta."
"Ngươi chắc chưa đó", Nguyệt Hoa biết trước kết quả sẽ không tìm được rồi nhưng nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, bây giờ nghe Thanh Tâm nói nàng không khỏi thất vọng.
"Nô tì chắc chắn, ả ta có nốt ruồi ở nơi má phải nhìn một cái là nhận ra ngay, còn ở đây thì..." Thanh Tâm nói xong không khỏi buồn bực cúi thấp đầu xuống.
"Trịnh ma ma hỏi hết cung nữ ở xem có ai đã từng nhìn thấy người như lời Thanh Tâm nói không, còn nếu bốc hơi thì gọi luôn nội vụ phủ qua đây, xem thử người phía sau là ai mà có thế lực lớn như thế dám vượt qua mặt hết người ở trong phủ", Nguyệt Hoa càng nói càng lớn tiếng, nàng thật sự rất bực mình, trong phủ nàng quản từ trước đến nay chưa bao giờ phát sinh ra mấy cái chuyện trộm long tráo phụng này, để hại Trần Thị mà phải dùng hết thiên la địa võng, không thể xem thường được.
Phúc Dung giật mình làm rớt luôn cả ly trà, chớp mắt nhìn mẫu thân đang nổi trận lôi đình, trong đầu thầm nghĩ: Mẫu thân lần này tức giận thật rồi nha, xem ra chuyện này không dễ phá như mình nghĩ.
Nguyên cơ nổi trận lôi đình mấy cung nữ ở đây cũng không cấm hoảng sợ, nhưng người hoảng sợ nhiều nhất có thể nói là chủ quản sự, khi Trịnh ma ma tiến lại chỗ chủ quản sự, bà đã quỳ xuống nói: "Trịnh ma ma người khỏi cần hỏi, nô tì biết nàng ta là ai, nhưng mà..."
"Ngươi biết thì nói nhanh lên còn nhưng nhị gì, để Nguyên cơ trách phạt người chịu tội vẫn là ngươi", Trịnh ma ma banh mặt gắt gao nói.
"Nô tì nào dám che giấu, nhưng mà... Ầy ả ta năm ngày trước té giếng chết rồi ạ!'' Chủ quản sự nhăn nhó mặt mày nói.
Nguyệt Hoa nghe xong tức giận đập bàn, còn chưa kịp mở miệng bụng chợt truyền đến đau đớn, Nguyệt Hoa ôm bụng mình nói: "Trịnh ma ma... Ta không ổn rồi, mau cho gọi thái y, bụng ta đau."
Trịnh ma ma vội vàng chạy lại đỡ lấy Nguyệt Hoa, lo lắng hét lên: "Người đâu, đi gọi thái y", bà cùng vài người mang Nguyệt Hoa đi vào trong, đặt Nguyệt Hoa nằm trên giường.
Phúc Dung cũng lo lắng vội vàng đuổi theo sau, lo lắng hỏi: "Mẫu thân ta bị làm sao thế?"
"Dạ bẩm đại hoàng tôn, Nguyên cơ tức giận quá nên động thai khí, bên trong đang rối người trở về phòng trước đi ạ!" Trịnh ma ma tuy gặp biến nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp trả lại câu hỏi của Phúc Dung.
"Ta không trở về, khi nào mẫu thân cùng tiểu muội bình an ta mới trở về", Phúc Dung kiên quyết lắc đầu nói, hắn muốn ở đây chăm sóc mẫu thân, còn chưa qua nguy hiểm hắn không trở về.
Nguyệt Hoa nằm trên giường hút khí, bụng đau đớn nàng cũng không quan tâm, trong đầu cầu nguyện đứa nhỏ bình an, biết trước kiềm chế cảm xúc một chút có lẽ không xảy ra cớ sự này.
Bên kia Tiền viện cũng có cho người chạy đến báo tin, Lê Tức nhìn thấy có người xông vào bèn đứng cản lại, nhìn thấy Tiểu Quỳnh không khỏi mỉm cười nói: "Tiểu Quỳnh lâu ngày không gặp, buổi tối sao lại hấp tấp chạy đến như thế?"
Tiểu Quỳnh không có thời gian tám nhảm với hắn, nàng thở dốc nói nhanh: "Lê Tức ca Nguyên cơ động thai đang nằm trên giường bệnh, huynh mau vào bẩm báo ông hoàng đi."
"Cái gì? Nàng chờ ở đây, ta vào trong đó báo tin ra liền", Lê Tức vừa nói vừa nhanh chạy vào bên trong, đang lúc này Phúc Đảm đang ngồi xử lý công vụ, Lê Tức vừa chạy vào đã nói nhanh: "Ông hoàng, Nguyên cơ bên kia cho người đến báo, bà bị động thai đang nằm trên giường bệnh, người mau qua đó xem."
Phúc Đảm lúc đầu còn muốn trách mắng hắn không chút quy cũ, nhưng khi nghe xong không nói một lời đứng lên đi thẳng ra ngoài, hướng về Chính viện đi đến, Lê Tức liền đuổi theo sau, nhìn đến Tiểu Quỳnh còn đứng một bên hắn chạy lại nắm tay kéo nàng đi, nói: "Đi mau còn đứng đây ngơ ngác."
Đi được một đoạn đường Phúc Đảm mới mở miệng lên tiếng: "Gọi thái y đến chưa."
Lê Tức dùng tay đẩy Tiểu Quỳnh lên trên, dùng mắt ra hiệu, Tiểu Quỳnh nhanh trí hiểu ý hắn, mở miệng đáp: "Dạ có cho mời rồi ạ!"
"Tại sao Nguyên cơ động thai, các ngươi chăm sóc như thế mà được à", Phúc Đảm vẫn đi nhanh về phía trước, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Lê Tức nghe xong không khỏi nhăn nhó mặt mày, lo lắng Tiểu Quỳnh đáp bậy, ra hiệu bảo nàng ta cẩn thận, coi chừng bị giận cá chém thớt.
Tiểu Quỳnh có chút không vui cúi đầu xuống đáp: "Dạ, Nguyên cơ nghe tin cung nữ bên phòng giặt giũ... Té giếng chết, nên tức giận quá độ mới dẫn đến động thai."
Biết được đáp án Phúc Đảm cũng không hỏi nữa, nhanh hơn bước chân đi thẳng vào Chính viện, trước hết vẫn là Thực Nhi cùng cái thai bình an còn những chuyện khác để sau hẳn giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.