Chương 28: Kiếp trước
NY Trần
26/04/2021
Nguyệt Hoa đôi khi cũng nhớ tới kiếp trước khi còn ở thời hiện đại, nhớ tới ba mẹ kiếp trước của mình tuy từ nhỏ họ luôn bỏ rơi Nhật Hòa ở nhà một mình, nhưng hơn hai mươi năm họ vẫn chu cấp cho hắn đầy đủ từ cái ăn cái mặc, đi học ở trường quốc tế sau đó là đi du học ở nước ngoài, hắn chưa bao giờ phải phiền muộn việc thiếu tiền xài.
Sống ở thời hiện đại hắn là một thằng khốn, đúng hắn là một thằng khốn nạn chỉ biết ăn chơi trác táng chưa bao giờ hắn phủ nhận việc này, hắn không sợ bị người khác chửi rủa vì hắn biết làm như vậy mới có người đi để ý đến hắn.
Từ khi hắn sinh ra cho đến khi lớn lên chẳng ai thèm quan tâm hắn thích cái gì hay ghét cái gì, ba mẹ Nhật Hòa chỉ lo chạy theo công việc của mình, cuộc sống của mình rồi diện lý do là đi công tác nước ngoài.
Nhật Hòa từng là một đứa bé rất ngoan nhưng đó cũng chỉ là đã từng, lúc sinh nhật 5 tuổi Nhật Hòa muốn tạo bất ngờ cho cha mẹ mình hắn đã trốn trong tủ quần áo, cậu bé năm tuổi vui mừng hớn hở ôm bánh kem chờ cha mẹ mình về cùng ăn sinh nhật với mình, nhưng cậu đợi được chỉ là cảnh cha mình làm chuyện đó với cô người mẫu, Nhật Hòa nhìn thấy tất cả mọi chuyện kể cả việc mẹ hắn trở về sau đó họ gây gổ với nhau.
Cha mẹ cậu gây gổ rất lớn họ nói rất nhiều chuyện Nhật Hòa trốn trong tủ nghe hết toàn bộ, cậu nghe mẹ cậu nói tới việc sinh cậu ra chỉ là để cũng cố địa vị mà không phải là tình yêu... họ gây gổ xong rồi lần lượt từng người bỏ đi chỉ để lại một mình Nhật Hòa ngồi trong góc tủ, chẳng ai quan tâm đến con trai mình ở đâu cả Nhật Hòa ngơ ngác ngồi nơi đó, cậu bé không dám khóc lớn chỉ biết che miệng mình lại âm thầm rơi nước mắt.
Lớn lên Nhật Hòa học rất giỏi luôn được học bổng hạng nhất cho dù gia đình hắn cũng không cần mấy giải thưởng đó, hắn vui vẻ lấy học bổng về cho cha mẹ mình xem nhưng cha mẹ hắn chẳng khen hắn lấy một chữ, năm 16 tuổi cha mẹ quyết định cho hắn đi nước ngoài du học mặc cho Nhật Hòa không đồng ý như thế nào họ vẫn nhất quyết đưa hắn đi.
Bên nước ngoài hắn chơi chung với mấy người bạn xấu nghe lời bọn họ lỡ ngủ với cô bạn học cùng lớp, cha hắn biết tin ông rất tức giận đã điện thoại sang đó la mắng hắn một cách thậm tệ, hay gì buồn khóc hắn lại cảm thấy rất vui vẻ hắn đã biết cách làm cho cha mẹ quan tâm đến hắn rồi.
Nhật Hòa bắt đầu học chơi bời liêu lõng như ăn nhậu, chơi gái, đua xe từng đụng trúng người khiến người ta bị thương nặng phải nhập viện suýt nữa phải đi ngồi tù, cha hắn vội bay qua mỹ trong đêm ông đi thẳng lại chỗ Nhật Hòa tán một cái vào mặt hắn, sau đó quát mắng hắn trước mặt rất nhiều người nhưng hắn không cảm thấy buồn mà ngược lại hắn cảm thấy rất vui mừng cha hắn đã quan tâm đến hắn rồi.
Đôi khi Nhật Hòa cũng rất mệt mỏi, hắn có tiền, có danh tiếng, có sự nghiệp đồ sộ thì sao hắn vẫn phải ở trong một cái nhà lạnh lẽo, khi hắn xuyên qua đây ban đầu hắn không thể chấp nhận được sự thật này, từng có ý định tự tử để xuyên trở về cho dù hắn không chắc chắn việc này sẽ thành công hay không nhưng hắn vẫn muốn thử, hắn đã lên sẵn kế hoạch để tự tử đó chính là nhịn đói không ăn sữa.
Mấy ngày đầu kế hoạch của Nhật Hòa rất thành công hắn nghĩ mình sắp trở về rồi, đến ngày thứ ba hắn nhìn thấy mẹ hắn trong kiếp này rơi nước mắt, hắn nghiêng đầu khó hiểu tại sao bà lại khóc trong tâm trí Nhật Hòa mẹ là cái từ hoàn toàn rất xa lạ, bà lúc nào cũng diện một khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn không quan tâm hắn sống hay đã chết, nhưng người này thì hoàn toàn khác bà ôm hắn khóc nức nở năn nỉ hắn ăn một ít.
Nhật Hòa chớp mắt ngẩn người nhìn bà không biết tại sao hắn lại há miệng ra, Hồ phu nhân thấy vậy vui mừng bà gạt đi nước mắt ôm Nhật Hòa từ ái đút từng muỗng sữa cho hắn ăn.
Phụ thân kiếp này cũng không giống như cha hắn kiếp trước, ông lo lắng đi tới đi lui hỏi đại phu đủ thứ làm Nhật Hòa rất muốn cười, hắn nghĩ kỹ rồi hắn muốn sống ở thế giới này dù sao cũng chỉ là một kiếp người mấy chục năm thì qua, chớp mắt một cái tóc mình đã bạc vậy tại sao phải cố chấp quay trở về.
Nhật Hòa đem bản thân mình giấu đi làm một Nguyệt Hoa hoàn hảo theo ý muốn của hai người, hắn muốn có tình thương của cha mẹ dù là giấc mơ hắn cũng muốn giấc mơ này kéo dài một chút.
Cho tới khi gặp được Phúc Đảm, Nhật Hòa biết rõ bản thân không thể thoát được mệnh số kiếp này, Phúc Đảm là hoàng tử dù bị từ chối hắn ta vẫn có thể dùng cách khác để có được thứ mà hắn ta muốn, Nhật Hòa đắn đo rất nhiều hắn muốn bỏ trốn nhưng trốn đi đâu bây giờ, còn mẫu thân huynh đệ của hắn ở đây thì sao? Hắn chỉ có thể chấp nhận làm vợ người kia.
Nguyệt Hoa ngồi chống cằm nhập tâm suy nghĩ, nàng không phát hiện Phúc Đảm đã ở ngay sau lưng nàng, hắn ôm lấy nàng từ đằng sau hỏi: "Suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Nguyệt Hoa giật mình nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Chàng đến lúc nào mà không phát ra tiếng động thế, ngộ nhỡ thần thiếp có bệnh tim thì sao?"
Phúc Đảm tỉnh bơ như không đáp: "Thì gọi thái y đến chứ còn sao nữa, đừng có đánh trống lảng nàng suy nghĩ cái gì thế nói mau lên."
Nguyệt Hoa nhìn sang hướng khác nói: "À, thần thiếp suy nghĩ chuyện ở thôn trang đó mà."
Phúc Đảm nghi ngờ nheo mắt lại hỏi: "thật không?"
Nguyệt Hoa dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn nói: "Thật mà thần thiếp thề..."
Phúc Đảm nhanh tay che miệng nàng lên tiếng: "Thôi được rồi ta tin, nàng không cần thề mà chuyện ở thôn trang làm sao?".
Nguyệt Hoa cười vui vẻ đáp: "Mấy ngày trước thôn trang mới thu hoạch, Thần thiếp đang đau đầu sai người tính sổ sách mau chóng bán hết số lương thực đi đâu."
Phúc Đảm gật đầu: "Chuyện này thì có gì suy nghĩ mở thêm mấy cái cửa hàng, dù sao ta xem rồi yến mạch cũng rất tốt."
Nguyệt Hoa: "Mở cửa hàng thì dễ nhưng thần thiếp muốn sơ chế chúng thành thực phẩm, thần thiếp muốn cùng người ngoại quốc làm ăn, như lúa mạch cán thành bột sau đó làm thành bánh mì, bia rượu cũng tốt lắm, về phần yến mạch thần thiếp dự định cho người làm thành sữa, mặt nạ dưỡng da cũng tốt lắm chàng thấy thế nào?"
Phúc Đảm mỉm cười nghe Nguyệt Hoa nói nhưng khi nghe tới việc phải hợp tác với người nước ngoài tự nhiên hắn khó chịu lên, hắn muốn nói không đồng ý thì Nguyệt Hoa lại ỉu xìu, hắn không thích vì chuyện nhỏ này mà lại cãi vã với nàng chỉ đành nói: "Được rồi, nhưng nàng không được phép ra mặt, không được phép gặp bọn họ có gì sai hạ nhân ra mặt là được rồi."
Nguyệt Hoa vui mừng nói: "Chàng đồng ý thật chứ, không được giữa chừng lại nuốt lời nha."
Phúc Đảm gật đầu: "Ừ, chuyện ta đã hứa với nàng không bao giờ nuốt lời."
Nguyệt Hoa lúc này mới hoan hô một tiếng ôm lấy cổ của hắn, bước đầu tiên thay đổi quan điểm của Phúc Đảm xem như thành công rồi, bước tiếp theo... Thôi cứ từ từ rồi tính tiếp gấp gáp cũng không tốt lắm, nàng muốn Phúc Đảm từ từ chấp nhận việc làm ăn của nàng, cũng như thay đổi quan niệm về người ngoại quốc của hắn nhưng nàng không muốn quá miễn cưỡng hắn lúc này đây.
Sống ở thời hiện đại hắn là một thằng khốn, đúng hắn là một thằng khốn nạn chỉ biết ăn chơi trác táng chưa bao giờ hắn phủ nhận việc này, hắn không sợ bị người khác chửi rủa vì hắn biết làm như vậy mới có người đi để ý đến hắn.
Từ khi hắn sinh ra cho đến khi lớn lên chẳng ai thèm quan tâm hắn thích cái gì hay ghét cái gì, ba mẹ Nhật Hòa chỉ lo chạy theo công việc của mình, cuộc sống của mình rồi diện lý do là đi công tác nước ngoài.
Nhật Hòa từng là một đứa bé rất ngoan nhưng đó cũng chỉ là đã từng, lúc sinh nhật 5 tuổi Nhật Hòa muốn tạo bất ngờ cho cha mẹ mình hắn đã trốn trong tủ quần áo, cậu bé năm tuổi vui mừng hớn hở ôm bánh kem chờ cha mẹ mình về cùng ăn sinh nhật với mình, nhưng cậu đợi được chỉ là cảnh cha mình làm chuyện đó với cô người mẫu, Nhật Hòa nhìn thấy tất cả mọi chuyện kể cả việc mẹ hắn trở về sau đó họ gây gổ với nhau.
Cha mẹ cậu gây gổ rất lớn họ nói rất nhiều chuyện Nhật Hòa trốn trong tủ nghe hết toàn bộ, cậu nghe mẹ cậu nói tới việc sinh cậu ra chỉ là để cũng cố địa vị mà không phải là tình yêu... họ gây gổ xong rồi lần lượt từng người bỏ đi chỉ để lại một mình Nhật Hòa ngồi trong góc tủ, chẳng ai quan tâm đến con trai mình ở đâu cả Nhật Hòa ngơ ngác ngồi nơi đó, cậu bé không dám khóc lớn chỉ biết che miệng mình lại âm thầm rơi nước mắt.
Lớn lên Nhật Hòa học rất giỏi luôn được học bổng hạng nhất cho dù gia đình hắn cũng không cần mấy giải thưởng đó, hắn vui vẻ lấy học bổng về cho cha mẹ mình xem nhưng cha mẹ hắn chẳng khen hắn lấy một chữ, năm 16 tuổi cha mẹ quyết định cho hắn đi nước ngoài du học mặc cho Nhật Hòa không đồng ý như thế nào họ vẫn nhất quyết đưa hắn đi.
Bên nước ngoài hắn chơi chung với mấy người bạn xấu nghe lời bọn họ lỡ ngủ với cô bạn học cùng lớp, cha hắn biết tin ông rất tức giận đã điện thoại sang đó la mắng hắn một cách thậm tệ, hay gì buồn khóc hắn lại cảm thấy rất vui vẻ hắn đã biết cách làm cho cha mẹ quan tâm đến hắn rồi.
Nhật Hòa bắt đầu học chơi bời liêu lõng như ăn nhậu, chơi gái, đua xe từng đụng trúng người khiến người ta bị thương nặng phải nhập viện suýt nữa phải đi ngồi tù, cha hắn vội bay qua mỹ trong đêm ông đi thẳng lại chỗ Nhật Hòa tán một cái vào mặt hắn, sau đó quát mắng hắn trước mặt rất nhiều người nhưng hắn không cảm thấy buồn mà ngược lại hắn cảm thấy rất vui mừng cha hắn đã quan tâm đến hắn rồi.
Đôi khi Nhật Hòa cũng rất mệt mỏi, hắn có tiền, có danh tiếng, có sự nghiệp đồ sộ thì sao hắn vẫn phải ở trong một cái nhà lạnh lẽo, khi hắn xuyên qua đây ban đầu hắn không thể chấp nhận được sự thật này, từng có ý định tự tử để xuyên trở về cho dù hắn không chắc chắn việc này sẽ thành công hay không nhưng hắn vẫn muốn thử, hắn đã lên sẵn kế hoạch để tự tử đó chính là nhịn đói không ăn sữa.
Mấy ngày đầu kế hoạch của Nhật Hòa rất thành công hắn nghĩ mình sắp trở về rồi, đến ngày thứ ba hắn nhìn thấy mẹ hắn trong kiếp này rơi nước mắt, hắn nghiêng đầu khó hiểu tại sao bà lại khóc trong tâm trí Nhật Hòa mẹ là cái từ hoàn toàn rất xa lạ, bà lúc nào cũng diện một khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn không quan tâm hắn sống hay đã chết, nhưng người này thì hoàn toàn khác bà ôm hắn khóc nức nở năn nỉ hắn ăn một ít.
Nhật Hòa chớp mắt ngẩn người nhìn bà không biết tại sao hắn lại há miệng ra, Hồ phu nhân thấy vậy vui mừng bà gạt đi nước mắt ôm Nhật Hòa từ ái đút từng muỗng sữa cho hắn ăn.
Phụ thân kiếp này cũng không giống như cha hắn kiếp trước, ông lo lắng đi tới đi lui hỏi đại phu đủ thứ làm Nhật Hòa rất muốn cười, hắn nghĩ kỹ rồi hắn muốn sống ở thế giới này dù sao cũng chỉ là một kiếp người mấy chục năm thì qua, chớp mắt một cái tóc mình đã bạc vậy tại sao phải cố chấp quay trở về.
Nhật Hòa đem bản thân mình giấu đi làm một Nguyệt Hoa hoàn hảo theo ý muốn của hai người, hắn muốn có tình thương của cha mẹ dù là giấc mơ hắn cũng muốn giấc mơ này kéo dài một chút.
Cho tới khi gặp được Phúc Đảm, Nhật Hòa biết rõ bản thân không thể thoát được mệnh số kiếp này, Phúc Đảm là hoàng tử dù bị từ chối hắn ta vẫn có thể dùng cách khác để có được thứ mà hắn ta muốn, Nhật Hòa đắn đo rất nhiều hắn muốn bỏ trốn nhưng trốn đi đâu bây giờ, còn mẫu thân huynh đệ của hắn ở đây thì sao? Hắn chỉ có thể chấp nhận làm vợ người kia.
Nguyệt Hoa ngồi chống cằm nhập tâm suy nghĩ, nàng không phát hiện Phúc Đảm đã ở ngay sau lưng nàng, hắn ôm lấy nàng từ đằng sau hỏi: "Suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Nguyệt Hoa giật mình nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Chàng đến lúc nào mà không phát ra tiếng động thế, ngộ nhỡ thần thiếp có bệnh tim thì sao?"
Phúc Đảm tỉnh bơ như không đáp: "Thì gọi thái y đến chứ còn sao nữa, đừng có đánh trống lảng nàng suy nghĩ cái gì thế nói mau lên."
Nguyệt Hoa nhìn sang hướng khác nói: "À, thần thiếp suy nghĩ chuyện ở thôn trang đó mà."
Phúc Đảm nghi ngờ nheo mắt lại hỏi: "thật không?"
Nguyệt Hoa dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn nói: "Thật mà thần thiếp thề..."
Phúc Đảm nhanh tay che miệng nàng lên tiếng: "Thôi được rồi ta tin, nàng không cần thề mà chuyện ở thôn trang làm sao?".
Nguyệt Hoa cười vui vẻ đáp: "Mấy ngày trước thôn trang mới thu hoạch, Thần thiếp đang đau đầu sai người tính sổ sách mau chóng bán hết số lương thực đi đâu."
Phúc Đảm gật đầu: "Chuyện này thì có gì suy nghĩ mở thêm mấy cái cửa hàng, dù sao ta xem rồi yến mạch cũng rất tốt."
Nguyệt Hoa: "Mở cửa hàng thì dễ nhưng thần thiếp muốn sơ chế chúng thành thực phẩm, thần thiếp muốn cùng người ngoại quốc làm ăn, như lúa mạch cán thành bột sau đó làm thành bánh mì, bia rượu cũng tốt lắm, về phần yến mạch thần thiếp dự định cho người làm thành sữa, mặt nạ dưỡng da cũng tốt lắm chàng thấy thế nào?"
Phúc Đảm mỉm cười nghe Nguyệt Hoa nói nhưng khi nghe tới việc phải hợp tác với người nước ngoài tự nhiên hắn khó chịu lên, hắn muốn nói không đồng ý thì Nguyệt Hoa lại ỉu xìu, hắn không thích vì chuyện nhỏ này mà lại cãi vã với nàng chỉ đành nói: "Được rồi, nhưng nàng không được phép ra mặt, không được phép gặp bọn họ có gì sai hạ nhân ra mặt là được rồi."
Nguyệt Hoa vui mừng nói: "Chàng đồng ý thật chứ, không được giữa chừng lại nuốt lời nha."
Phúc Đảm gật đầu: "Ừ, chuyện ta đã hứa với nàng không bao giờ nuốt lời."
Nguyệt Hoa lúc này mới hoan hô một tiếng ôm lấy cổ của hắn, bước đầu tiên thay đổi quan điểm của Phúc Đảm xem như thành công rồi, bước tiếp theo... Thôi cứ từ từ rồi tính tiếp gấp gáp cũng không tốt lắm, nàng muốn Phúc Đảm từ từ chấp nhận việc làm ăn của nàng, cũng như thay đổi quan niệm về người ngoại quốc của hắn nhưng nàng không muốn quá miễn cưỡng hắn lúc này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.