Chương 42: Nguyệt Hoa ra tay
NY Trần
26/04/2021
Cố thái y lại đến Quang Minh điện chuyện này khắp cả hoàng cung đều biết, Nhị phi lo lắng đứng ngồi không yên, bà truyền triệu thái giám đến chỗ Nguyệt Hoa hỏi thăm tin tức.
Nguyệt Hoa cũng cảm thấy thật có lỗi với bà, nhưng nàng hiện tại đang giả bị động thai không thể gọi thái giám vào nói, chỉ có thể gọi Trịnh ma ma ra ngoài tiếp đón công công cho tử tế.
Trịnh ma ma thông minh làm sao không hiểu ý Nguyệt Hoa, bà chạy ra mời trà mời công công uống, vị công công kia nghỉ một chút rồi hỏi bà: "Tình hình nguyên cơ sao rồi, nhị phi nương nương trong cung rất lo lắng nha."
Trịnh ma ma cúi đầu đáp: "Dạ, tình trạng nguyên cơ đã tốt hơn rất nhiều, ngài về bẩm báo với Nhị Phi nương nương đừng quá lo lắng, có Cố thái y ở đây, nguyên cơ cùng tiểu hoàng tôn sẽ không có bị chuyện gì bất trắc đâu."
Công công là người theo hầu bà Nhị phi từ đó cho tới giờ, làm sao ông không nhận ra ở trong đây có uẩn khúc, ông cười nói: "Không biết nguyên cơ tự nhiên đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên động thai khí vậy."
Trịnh ma ma đôi mắt hơi lóe sáng, bà cúi đầu đáp: "Dạ, chẳng giấu gì công công đây, không biết đám nô tài trong phủ bị làm sao, lắm mồm lắm miệng đồn đãi bậy về Trần chủ tử, nói là Trần chủ tử mang thai, rồi nào là bảo sẽ không sinh ra được đâu, nguyên cơ đang ngồi đọc sách nghe cung nữ vào báo lại, người hoảng sợ té ngã nên mới động thai khí".
Công công nói: "Có chuyện như vậy sao, đám nô tài đúng thật là to gan, lắm mồm lắm miệng để ta trở về báo lại cho bà Nhị phi biết, sẽ xử phạt tất cả bọn chúng, các ngươi nhớ phải chăm sóc Nguyên cơ cho thật kỹ, bây giờ Nguyên cơ và tiểu hoàng tôn là thịt trên đầu quả tim bà Nhị phi đâu, lỡ mà có chuyện gì bất trắc nhớ kỹ cái đầu của mình."
Trịnh ma ma cúi thấp đầu đáp: "Dạ công công yên tâm, chúng nô tỳ biết phải làm như thế nào mà", công công hài lòng trở về Hoàng cung bẩm báo, Trịnh ma ma đi phía sau tiễn ông ta, khi ông ta vừa đi khỏi bà lắc đầu cười quay trở lại bên trong.
Nguyệt Hoa cùng Cố Thái Y đang nói chuyện, nhìn thấy bà trở lại Nguyệt Hoa vội vàng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?"
Trịnh ma ma gật đầu cười nói: "Mọi chuyện đã ổn thưa nguyên cơ".
Nguyệt Hoa thở dài nói: "Thật sự ta cảm thấy rất có lỗi với mẫu phi , chuyện nhỏ như thế này còn bắt mẫu phi phải ra mặt, đúng là thật không đáng mà."
Trịnh ma ma vội vàng khuyên nhủ: "Nguyên cơ nói như vậy không được, ngài phải mạnh tay vào, ngài hiền lành quá cũng không ổn đâu."
Nguyệt Hoa biết rõ ràng chứ, nàng còn biết người đứng phía sau mấy việc này là ai nữa kìa, Phạm Thị giấu sâu nhưng cũng không qua được mắt nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ là Trần Thị làm, nàng ta là loại tóc dài não ngắn, đi gây sự với người khác còn được, bảo nàng ấy đi hại người không chừng còn bị hại ngược.
Nàng căn dặn Trịnh ma ma: "Ngươi sai người qua chỗ Phạm Thị, nhớ mang theo quyển nữ tắc cùng mấy quyển kinh văn, mang qua cho nàng ấy chép phạt, nói với nàng ta chép không đủ một ngàn không cần ra ngoài cửa. Ta muốn cho nàng ta tu tâm dưỡng tính lại đừng ra ngoài hại người khác."
Trịnh ma ma cung kính đáp: "Dạ", bà sai người đi làm ngay lập tức.
Cố Thái Y từ nãy đến giờ ngồi một bên làm phong nền, ông giả vờ không nghe thấy, việc này trong hậu cung ông cũng nhìn thấy nhiều, nhiệm vụ của ông là bắt mạch kê đơn thuốc, thì ông chỉ làm tròn trách nhiệm của mình là được, còn mấy việc khác không tới phiên ông giải quyết.
Cố thái y kê một đơn thuốc an thai tốt nhất, rồi căn dặn Nguyệt Hoa phải đi lại nhiều hơn ở trong phòng, nàng sắp sinh đi lại nhiều tốt hơn cho việc sinh nở, Nguyệt Hoa gật đầu đồng ý, nàng sai Thúy Liễu tiễn Cố thái y trở về.
Buổi tối Phúc Đảm trở về nghe cung nữ hồi báo, hắn lo lắng hỏi Nguyệt Hoa tới tấp, Nguyệt Hoa thấy hắn lo lắng như vậy cũng vui mừng nàng vui vẻ nói :"chàng khoan hãy lo lắng đã, thần thiếp không có việc gì, chỉ là trong phủ xảy ra vài chuyện, Trần Thị mang thai chàng đã biết chưa".
Phúc Đảm nhíu mày nói: "Nàng ta mang thai thì làm sao?, Bộ nàng ta lại gây chuyện gì nữa à?"
Nguyệt Hoa lắc đầu, nàng cố tình đáp: "Nàng ta thì làm gì đâu, chỉ là Phạm Thị bên kia..."
Phúc Đảm vừa nghe Nguyệt Hoa nhắc đến Phạm Thị hắn không vui nói: "Nàng ta gây chuyện thì nàng cứ thẳng tay trừng phạt, cùng lắm cấm túc một thời gian, nàng sắp sinh rồi, lo nghỉ ngơi lấy sức đi khỏi cần bận tâm mấy chuyện râu ria này làm gì?"
Nguyệt Hoa hài lòng trước cách làm của hắn, quyết đoán, gọn gàng, sạch sẽ không cần nàng phải giải thích nhiều làm gì, cũng đã giải quyết xong, Nguyệt Hoa cười tươi bắt đầu nghỉ ngơi.
Phạm Thị bên kia đau khổ chép sách, nàng ta làm sao an phận chịu ngồi yên chép sách cho được, nàng giả vờ ngất xỉu, đám cung nữ lo lắng chạy lại đỡ lấy nàng.
Phỉ Thúy thì vội vàng chạy qua chỗ chính viện, nàng muốn báo lại cho ông hoàng biết.
Nhưng đợi đến khi Phỉ Thúy vừa chạy qua, chưa vào được bên trong đã bị Lê Tức đưa tay giữ lại: "Phỉ Thúy cô nương, đêm khuya không ở Lê Xuân viện nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì nha!"
Nàng thở hỗn hển nói: "Lê Tức công công, chủ tử nhà ta chép sách mệt tới ngất xỉu, cảm phiền ngài vào bên trong báo lại cho ông hoàng biết được không", nàng nói xong còn nhét cho hắn thêm một túi tiền.
Lê Tức giả cười, thử ước lượng túi tiền, rất nặng nha đúng là hào phóng mà, hắn gật đầu nói: "Được rồi để ta vào trong báo thử, nhưng ta nói trước ta chỉ vào đó báo lại cho ông hoàng biết thôi, việc ngài ấy có qua bên đó hay không ta không giúp được."
Phỉ Thúy gật đầu đứng bên ngoài chờ đợi, Lê Tức kêu một tiểu thái giám vào bên trong bẩm báo.
Phúc Đảm vừa mới nhắm mắt ngủ được một chút, tự nhiên bây giờ bị người phá rối, hắn bực mình quát mắng: "Nàng ta ngất xỉu thì sai người đi gọi thái y tới, qua đây gọi ta làm gì, chẳng lẽ ta là thái y à! Các ngươi không có mắt hay sao dám vào đây làm phiền đến ta, mau cút ra ngoài cho ta."
Tiểu thái giám cúi thấp đầu lui ra ngoài, Nguyệt Hoa cũng vừa mới ngủ, nghe động tĩnh nàng giật mình thức giấc, nàng muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi đã bị hắn dành trước : "Nàng ngủ đi, ta cho truyền thái y đến rồi, ngất xỉu cũng qua đây báo, đúng là phiền phức mà."
Nguyệt Hoa nghe hắn nói cũng thấy có lý, gật đầu nhắm mắt lại tiếp tục mộng đẹp.
Tiểu thái giám ra ngoài báo lại những gì ông hoàng nói cho Lê Tức cùng Phỉ Thúy nghe, Lê Tức mỉm cười tiễn Phỉ Thúy quay trở về, còn tốt bụng cho người đi mời thái y giúp nàng.
Phạm Thị đang nằm trên giường, sốt ruột chờ Phỉ Thúy dẫn ông hoàng đến, nàng nghe tiếng động giả vờ nhắm mắt lại, Phỉ Thúy dẫn thái y đến bắt mạch cho Phạm Thị.
Thái y bắt mạch một lúc, vội đứng lên nói: "Chúc mừng Phạm chủ tử đã có hỉ, ta kê đơn thuốc ngươi sắc cho chủ tử uống, nhớ kỹ chủ tử mới mang thai hơn ba tháng cần ở trong phòng dưỡng thai, đừng đi ra ngoài ngộ nhỡ động thai khí thì không hay."
Phỉ Thúy tiễn thái y đi, vội trở lại phòng, nhìn Phạm Thị nói: "Chủ tử tỉnh lại đi, ông hoàng không có tới chỗ chúng ta."
Phạm Thị mở mắt ngồi dậy, nàng tức giận đập phá đồ đạc trong phòng, miệng chửi rủa: "Lại là ả ta, nếu không phải ả ta ông hoàng đã đến đây rồi."
Phỉ Thúy né một bên khóc nức nở, nàng lên tiếng khuyên can: "Chủ tử đừng tức giận coi chừng động thai khí."
Phạm Thị ngừng tay lại, nàng đi lại ôm chặt hai vai Phỉ Thúy nói: "Đúng vậy ta đang mang thai, ngươi mau qua đó nói cho ông hoàng biết ta đang mang thai, nhanh lên đi qua đó, mau lên" , nàng nói xong đẩy mạnh Phỉ Thúy ra ngoài.
Phỉ Thúy lau nước mắt chạy qua chính viện, nhưng dù nàng có năn nỉ như thế nào thì Lê Tức vẫn không vào báo cho ông hoàng biết, hắn thở dài nói: "Phỉ Thúy cô nương không phải ta không muốn giúp mà thật sự ta không thể giúp nha, ông hoàng mới vừa ngủ bây giờ vào báo không phải là ta chết chắc rồi sao, cô nương trở về đi, đợi sáng mai ta sẽ báo cho ngài ấy biết, cô nương về đi."
Phỉ Thúy đành đi trở về, vừa vào bên trong Phạm Thị không nghe Phỉ Thúy giải thích đã phạt Phỉ Thúy quỳ gối trên mấy đống miễn, Phỉ Thúy khóc nức nở đi lại đó quỳ gối.
Phỉ Thúy cảm thấy rất oan đâu phải lỗi tại nàng đâu, rõ ràng nàng đã qua đó bẫm báo là do ông hoàng không đến đó chứ , tại sao chủ tử lại trách phạt nàng.
Phạm Thị đã bình tĩnh trở lại, lúc nãy nàng quá nóng vội, nàng dù gì cũng đã mang thai tạm thời cũng không ra ngoài được, nếu đã như vậy thôi thì cứ nhận lấy hình phạt, đợi đến khi sinh hài tử, nàng vẫn sẽ được thả ra ngoài.
Nghĩ như vậy nàng vui vẻ xoa bụng mình, trở lại giường nằm xuống nghỉ ngơi, nàng không phát hiện ánh mắt Phỉ Thúy nhìn nàng đầy thù hận.
Nguyệt Hoa cũng cảm thấy thật có lỗi với bà, nhưng nàng hiện tại đang giả bị động thai không thể gọi thái giám vào nói, chỉ có thể gọi Trịnh ma ma ra ngoài tiếp đón công công cho tử tế.
Trịnh ma ma thông minh làm sao không hiểu ý Nguyệt Hoa, bà chạy ra mời trà mời công công uống, vị công công kia nghỉ một chút rồi hỏi bà: "Tình hình nguyên cơ sao rồi, nhị phi nương nương trong cung rất lo lắng nha."
Trịnh ma ma cúi đầu đáp: "Dạ, tình trạng nguyên cơ đã tốt hơn rất nhiều, ngài về bẩm báo với Nhị Phi nương nương đừng quá lo lắng, có Cố thái y ở đây, nguyên cơ cùng tiểu hoàng tôn sẽ không có bị chuyện gì bất trắc đâu."
Công công là người theo hầu bà Nhị phi từ đó cho tới giờ, làm sao ông không nhận ra ở trong đây có uẩn khúc, ông cười nói: "Không biết nguyên cơ tự nhiên đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên động thai khí vậy."
Trịnh ma ma đôi mắt hơi lóe sáng, bà cúi đầu đáp: "Dạ, chẳng giấu gì công công đây, không biết đám nô tài trong phủ bị làm sao, lắm mồm lắm miệng đồn đãi bậy về Trần chủ tử, nói là Trần chủ tử mang thai, rồi nào là bảo sẽ không sinh ra được đâu, nguyên cơ đang ngồi đọc sách nghe cung nữ vào báo lại, người hoảng sợ té ngã nên mới động thai khí".
Công công nói: "Có chuyện như vậy sao, đám nô tài đúng thật là to gan, lắm mồm lắm miệng để ta trở về báo lại cho bà Nhị phi biết, sẽ xử phạt tất cả bọn chúng, các ngươi nhớ phải chăm sóc Nguyên cơ cho thật kỹ, bây giờ Nguyên cơ và tiểu hoàng tôn là thịt trên đầu quả tim bà Nhị phi đâu, lỡ mà có chuyện gì bất trắc nhớ kỹ cái đầu của mình."
Trịnh ma ma cúi thấp đầu đáp: "Dạ công công yên tâm, chúng nô tỳ biết phải làm như thế nào mà", công công hài lòng trở về Hoàng cung bẩm báo, Trịnh ma ma đi phía sau tiễn ông ta, khi ông ta vừa đi khỏi bà lắc đầu cười quay trở lại bên trong.
Nguyệt Hoa cùng Cố Thái Y đang nói chuyện, nhìn thấy bà trở lại Nguyệt Hoa vội vàng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?"
Trịnh ma ma gật đầu cười nói: "Mọi chuyện đã ổn thưa nguyên cơ".
Nguyệt Hoa thở dài nói: "Thật sự ta cảm thấy rất có lỗi với mẫu phi , chuyện nhỏ như thế này còn bắt mẫu phi phải ra mặt, đúng là thật không đáng mà."
Trịnh ma ma vội vàng khuyên nhủ: "Nguyên cơ nói như vậy không được, ngài phải mạnh tay vào, ngài hiền lành quá cũng không ổn đâu."
Nguyệt Hoa biết rõ ràng chứ, nàng còn biết người đứng phía sau mấy việc này là ai nữa kìa, Phạm Thị giấu sâu nhưng cũng không qua được mắt nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ là Trần Thị làm, nàng ta là loại tóc dài não ngắn, đi gây sự với người khác còn được, bảo nàng ấy đi hại người không chừng còn bị hại ngược.
Nàng căn dặn Trịnh ma ma: "Ngươi sai người qua chỗ Phạm Thị, nhớ mang theo quyển nữ tắc cùng mấy quyển kinh văn, mang qua cho nàng ấy chép phạt, nói với nàng ta chép không đủ một ngàn không cần ra ngoài cửa. Ta muốn cho nàng ta tu tâm dưỡng tính lại đừng ra ngoài hại người khác."
Trịnh ma ma cung kính đáp: "Dạ", bà sai người đi làm ngay lập tức.
Cố Thái Y từ nãy đến giờ ngồi một bên làm phong nền, ông giả vờ không nghe thấy, việc này trong hậu cung ông cũng nhìn thấy nhiều, nhiệm vụ của ông là bắt mạch kê đơn thuốc, thì ông chỉ làm tròn trách nhiệm của mình là được, còn mấy việc khác không tới phiên ông giải quyết.
Cố thái y kê một đơn thuốc an thai tốt nhất, rồi căn dặn Nguyệt Hoa phải đi lại nhiều hơn ở trong phòng, nàng sắp sinh đi lại nhiều tốt hơn cho việc sinh nở, Nguyệt Hoa gật đầu đồng ý, nàng sai Thúy Liễu tiễn Cố thái y trở về.
Buổi tối Phúc Đảm trở về nghe cung nữ hồi báo, hắn lo lắng hỏi Nguyệt Hoa tới tấp, Nguyệt Hoa thấy hắn lo lắng như vậy cũng vui mừng nàng vui vẻ nói :"chàng khoan hãy lo lắng đã, thần thiếp không có việc gì, chỉ là trong phủ xảy ra vài chuyện, Trần Thị mang thai chàng đã biết chưa".
Phúc Đảm nhíu mày nói: "Nàng ta mang thai thì làm sao?, Bộ nàng ta lại gây chuyện gì nữa à?"
Nguyệt Hoa lắc đầu, nàng cố tình đáp: "Nàng ta thì làm gì đâu, chỉ là Phạm Thị bên kia..."
Phúc Đảm vừa nghe Nguyệt Hoa nhắc đến Phạm Thị hắn không vui nói: "Nàng ta gây chuyện thì nàng cứ thẳng tay trừng phạt, cùng lắm cấm túc một thời gian, nàng sắp sinh rồi, lo nghỉ ngơi lấy sức đi khỏi cần bận tâm mấy chuyện râu ria này làm gì?"
Nguyệt Hoa hài lòng trước cách làm của hắn, quyết đoán, gọn gàng, sạch sẽ không cần nàng phải giải thích nhiều làm gì, cũng đã giải quyết xong, Nguyệt Hoa cười tươi bắt đầu nghỉ ngơi.
Phạm Thị bên kia đau khổ chép sách, nàng ta làm sao an phận chịu ngồi yên chép sách cho được, nàng giả vờ ngất xỉu, đám cung nữ lo lắng chạy lại đỡ lấy nàng.
Phỉ Thúy thì vội vàng chạy qua chỗ chính viện, nàng muốn báo lại cho ông hoàng biết.
Nhưng đợi đến khi Phỉ Thúy vừa chạy qua, chưa vào được bên trong đã bị Lê Tức đưa tay giữ lại: "Phỉ Thúy cô nương, đêm khuya không ở Lê Xuân viện nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì nha!"
Nàng thở hỗn hển nói: "Lê Tức công công, chủ tử nhà ta chép sách mệt tới ngất xỉu, cảm phiền ngài vào bên trong báo lại cho ông hoàng biết được không", nàng nói xong còn nhét cho hắn thêm một túi tiền.
Lê Tức giả cười, thử ước lượng túi tiền, rất nặng nha đúng là hào phóng mà, hắn gật đầu nói: "Được rồi để ta vào trong báo thử, nhưng ta nói trước ta chỉ vào đó báo lại cho ông hoàng biết thôi, việc ngài ấy có qua bên đó hay không ta không giúp được."
Phỉ Thúy gật đầu đứng bên ngoài chờ đợi, Lê Tức kêu một tiểu thái giám vào bên trong bẩm báo.
Phúc Đảm vừa mới nhắm mắt ngủ được một chút, tự nhiên bây giờ bị người phá rối, hắn bực mình quát mắng: "Nàng ta ngất xỉu thì sai người đi gọi thái y tới, qua đây gọi ta làm gì, chẳng lẽ ta là thái y à! Các ngươi không có mắt hay sao dám vào đây làm phiền đến ta, mau cút ra ngoài cho ta."
Tiểu thái giám cúi thấp đầu lui ra ngoài, Nguyệt Hoa cũng vừa mới ngủ, nghe động tĩnh nàng giật mình thức giấc, nàng muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi đã bị hắn dành trước : "Nàng ngủ đi, ta cho truyền thái y đến rồi, ngất xỉu cũng qua đây báo, đúng là phiền phức mà."
Nguyệt Hoa nghe hắn nói cũng thấy có lý, gật đầu nhắm mắt lại tiếp tục mộng đẹp.
Tiểu thái giám ra ngoài báo lại những gì ông hoàng nói cho Lê Tức cùng Phỉ Thúy nghe, Lê Tức mỉm cười tiễn Phỉ Thúy quay trở về, còn tốt bụng cho người đi mời thái y giúp nàng.
Phạm Thị đang nằm trên giường, sốt ruột chờ Phỉ Thúy dẫn ông hoàng đến, nàng nghe tiếng động giả vờ nhắm mắt lại, Phỉ Thúy dẫn thái y đến bắt mạch cho Phạm Thị.
Thái y bắt mạch một lúc, vội đứng lên nói: "Chúc mừng Phạm chủ tử đã có hỉ, ta kê đơn thuốc ngươi sắc cho chủ tử uống, nhớ kỹ chủ tử mới mang thai hơn ba tháng cần ở trong phòng dưỡng thai, đừng đi ra ngoài ngộ nhỡ động thai khí thì không hay."
Phỉ Thúy tiễn thái y đi, vội trở lại phòng, nhìn Phạm Thị nói: "Chủ tử tỉnh lại đi, ông hoàng không có tới chỗ chúng ta."
Phạm Thị mở mắt ngồi dậy, nàng tức giận đập phá đồ đạc trong phòng, miệng chửi rủa: "Lại là ả ta, nếu không phải ả ta ông hoàng đã đến đây rồi."
Phỉ Thúy né một bên khóc nức nở, nàng lên tiếng khuyên can: "Chủ tử đừng tức giận coi chừng động thai khí."
Phạm Thị ngừng tay lại, nàng đi lại ôm chặt hai vai Phỉ Thúy nói: "Đúng vậy ta đang mang thai, ngươi mau qua đó nói cho ông hoàng biết ta đang mang thai, nhanh lên đi qua đó, mau lên" , nàng nói xong đẩy mạnh Phỉ Thúy ra ngoài.
Phỉ Thúy lau nước mắt chạy qua chính viện, nhưng dù nàng có năn nỉ như thế nào thì Lê Tức vẫn không vào báo cho ông hoàng biết, hắn thở dài nói: "Phỉ Thúy cô nương không phải ta không muốn giúp mà thật sự ta không thể giúp nha, ông hoàng mới vừa ngủ bây giờ vào báo không phải là ta chết chắc rồi sao, cô nương trở về đi, đợi sáng mai ta sẽ báo cho ngài ấy biết, cô nương về đi."
Phỉ Thúy đành đi trở về, vừa vào bên trong Phạm Thị không nghe Phỉ Thúy giải thích đã phạt Phỉ Thúy quỳ gối trên mấy đống miễn, Phỉ Thúy khóc nức nở đi lại đó quỳ gối.
Phỉ Thúy cảm thấy rất oan đâu phải lỗi tại nàng đâu, rõ ràng nàng đã qua đó bẫm báo là do ông hoàng không đến đó chứ , tại sao chủ tử lại trách phạt nàng.
Phạm Thị đã bình tĩnh trở lại, lúc nãy nàng quá nóng vội, nàng dù gì cũng đã mang thai tạm thời cũng không ra ngoài được, nếu đã như vậy thôi thì cứ nhận lấy hình phạt, đợi đến khi sinh hài tử, nàng vẫn sẽ được thả ra ngoài.
Nghĩ như vậy nàng vui vẻ xoa bụng mình, trở lại giường nằm xuống nghỉ ngơi, nàng không phát hiện ánh mắt Phỉ Thúy nhìn nàng đầy thù hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.