Chương 99: Ô ăn quan
NY Trần
25/06/2021
Mỗi lần Lê Thị thoa thuốc lên miệng vết thương Trần Thị đau đớn không thôi, nhưng nàng vẫn nhịn đau cắn chặt răng không phát ra tiếng.
Lê Thị thở dài nói: "Tỷ đừng nhịn đau, trước mặt muội có gì phải giữ, cứ hét to lên chịu đựng kiểu này không giống tính cách tỷ chút nào."
"Không đau, cho dù đau ta cũng không la hét... Những ngày bị nhốt trong đó ta hiểu được một chân lý, không cần phải tỏ ra đáng thương vì cũng chẳng có ai thương hại mình, muốn sống ra khỏi đó thì phải thật kiên cường, cho nên khi bị roi quất lên người ta vẫn không rên dù chỉ một tiếng", Trần Thị nở nụ cười chua xót nói.
Lê Thị lại không lên tiếng, nàng im lặng lắng nghe Trần Thị kể hết những ngày tháng đau khổ mà nàng ta đã chịu đựng, Trần Thị lại rất tỉnh táo nói: "Nhục hình vẫn không đau bằng chuyện ta bị hàm oan, Ngô Thị lần này đã dạy ta rất nhiều thứ, nếu có cơ hội ta cũng muốn cho ả nếm trải thử mùi vị ăn cơm trắng chang bằng nước mắt đó."
Lê Thị nghe xong lại lo lắng nói: "Tuyến tỷ đừng làm mấy chuyện dại dột, tỷ hiện tại không thể đấu với ả ta, em trai ả ta đang là tướng lãnh đắc lực bên cạnh Ông hoàng, tỷ còn đấu với ả chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Muội yên tâm ta không ngu đối đầu trực diện với ả, ta muốn chờ, chờ tới ngày ả ta từ trên cao mà rơi thẳng xuống đất, dẫm đạp ả dưới lòng bàn chân như vậy mới rửa sạch nổi nhục nhã này", Trần Thi vẫn giữ nụ cười trên môi nói lại với Lê Thị, còn đưa tay lên vỗ vai nàng bảo nàng cứ yên tâm.
Lê Thị nhìn thấy Trần Thị lúc này cũng yên lòng được một chút, tuy rằng tỷ ấy đã thay đổi tính cách có phần trầm tĩnh, nhưng bản chất vẫn là Tuyến tỷ của nàng ngày nào.
Xoa xong thuốc Trần Thị mặc lại y phục, gọi Phúc Dục vào phòng, nàng ôm chặt con trai vào lòng mỉm cười đầy từ ái, với nàng không gì quan trọng bằng Phúc Dục, chỉ cần con trai an toàn kêu nàng nhẫn nhục, sống rụt cổ như rùa nàng vẫn đồng ý, còn thù với Ngô Thị nàng sẽ nhớ mãi, mười năm, hai mươi năm nàng cũng sẽ chờ, thứ nàng không thiếu nhất chính là thời gian, ả ta nên nhớ rõ một điều, ở trong hoàng cung này người nào cười tới cuối, người đó mới là người thắng.
Nguyệt Hoa nằm trên giường mà nhàm chán, nàng bước xuống giường đi qua đi lại mấy vòng, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh đứng một bên lại đưa mắt nhìn nhau, các nàng dùng ánh mắt nói chuyện: "Nguyên cơ lại tới nữa, người đúng là làm mãi không biết mệt là gì mà."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi nhìn nhau cười khổ, nguyên cơ cứ cách nửa canh giờ lại đi xuống giường, đi qua đi lại rồi lại nhàm chán leo lên giường nằm tiếp, người không thấy mệt chứ hai nàng nhìn hoài cũng cảm thấy mệt thay.
"Á chán quá, các ngươi chơi cờ với ta không?" Nguyệt Hoa chịu hết nổi đứng chống nạnh nói với hai người các nàng.
"Dạ, Nguyên cơ người muốn chơi cờ gì?" Thúy Liễu đôi mắt tỏa sáng bước lên nói.
"Đợi một chút, để ta suy nghĩ cái đã", Nguyệt Hoa đưa tay lên sờ cằm suy nghĩ, cũng lâu rồi nàng mới có nhã hứng này, không biết chơi cái gì mới vui đây, không mấy chơi cờ tướng, vừa nghĩ xong Nguyệt Hoa lại lắc đầu bác bỏ, cờ tướng rất chán với trình độ của hai người này thua nàng là cái chắc, chơi cái gì ta, cờ vua, cờ tỷ phú.... Sau khi liệt kê ra hết Nguyệt Hoa không khỏi cúi đầu thất vọng nói: "Bỏ luôn đi ở đây làm gì có mấy thứ đó."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh nghiêng đầu nhìn nhau không hiểu Nguyên cơ đang nói cái gì?
"Ân, không mấy chúng ta chơi ô ăn quan đi", Nguyệt Hoa lại ngẩng đầu lên, nhướng mày nói.
"À, trò đó nô tì có nghe nhưng chưa chơi bao giờ", Thúy Liễu nghiêng đầu suy nghĩ nói.
Tiểu Quỳnh lấy cùi chỏ đẩy Thúy Liễu một cái rồi nói: "Trò này dễ lắm, muội với nguyên cơ từ nhỏ đã chơi rồi, tỷ nhìn một lần là biết ngay à!"
"Ân, vậy chúng ta chơi đi", Thúy Liễu nghe xong cũng có chút tò mò, nàng nhìn Nguyệt Hoa gật đầu nói.
Nguyệt Hoa đứng khoanh tay một bên nghe nãy giờ cũng cười tủm tỉm nói: "Quyết định chơi phải không, vậy Tiểu Quỳnh tìm mấy hòn sỏi vào đây chúng ta lập bàn chơi nào.''
Tiểu Quỳnh gật đầu chạy ra ngoài tìm sỏi mang vào, Nguyệt Hoa đem giấy cùng hồ dán lại rồi dùng bút vẽ lên đó bàn chơi. Bàn chơi được kẻ thành một hình chữ nhật rồi chia hình chữ nhật đó thành mười ô vuông, mỗi bên có năm ô có đối xứng nhau. Ở hai cạnh ngắn hơn của hình chữ nhật, kẻ hai ô hình bán nguyệt hoặc hình vòng cung hướng ra phía ngoài. Các ô hình vuông gọi là ô dân còn hai ô hình bán nguyệt gọi là ô quan.
Nguyệt Hoa không hình tượng ngồi xếp bằng dưới đất, rồi đơn giản nói cách chơi, cho Thúy Liễu nghe: "Ngươi nhìn thấy đó đây là bàn để chơi, cách chơi gồm: Quân chơi gồm hai loại quan và dân. Quan có kích thước lớn hơn dân, chúng ta lấy đá to làm quan. Số lượng quan sẽ là hai còn con dân là 50."
Nguyệt Hoa để Tiểu Quỳnh đặt hết chỗ sỏi, và đá vào ô, Tiểu Quỳnh đặt quan vào trong hai ô hình bán nguyệt, mỗi ô một quân, còn dân nàng lấy sỏi bố trí vào các ô vuông với số quân đều nhau, mỗi ô bỏ vào 5 dân.
"Xong rồi chút ta chơi đi, oẳn tù xì người nào thắng thì rải quân trước", Nguyệt Hoa nhướng mày nói, nàng hào hứng bắt đầu trò chơi.
Chơi trò này chán rồi thì nàng lại bày tiếp trò khác, ném xúc xắc chơi cờ cá ngựa do nàng tự chế, tìm trò vui mà tự chơi, nhưng khi Trịnh ma ma sắp dọn bữa trưa lên, Nguyệt Hoa mau chóng cùng Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh nhét toàn bộ mấy món đồ chơi xuống dưới gầm giường, rồi nàng giả vờ ngồi ở trên giường mỉm cười nhìn bà, hai bên là Thuý Liễu cùng Tiểu Quỳnh đoan trang đứng.
Trịnh ma ma nhìn chủ tớ ba người mà đầy nghi hoặc: "Nguyên cơ ngủ trưa dậy rồi à? Còn hai người các ngươi nữa đứng đó làm gì thế?"
"Dạ, hai đứa chúng con... À đang quạt mát cho Nguyên cơ", Tiểu Quỳnh tìm cớ nói dối để lừa gạt bà. Thúy Liễu cũng lên tiếng phụ họa: "Dạ, đúng rồi, quạt mát cho Nguyên cơ.''
"Vậy quạt của các ngươi đâu", Trịnh ma ma tin mới là lạ, bà nghiêm túc hỏi lại, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi hút vào khí lạnh, hai người cứng họng không biết nên phải trả lời bà như thế nào.
"Thôi, ta đói bụng, ăn trước đi rồi nói", Nguyệt Hoa không chút lo sợ bình tĩnh nói với Trịnh ma ma. Trịnh ma ma đành ngậm miệng cúi đầu thỉnh nàng vào bàn dùng bữa, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm may mắn nói: May mắn nguyên cơ nhanh trí nếu không các nàng bị phạt ra sân quỳ.
Lê Thị thở dài nói: "Tỷ đừng nhịn đau, trước mặt muội có gì phải giữ, cứ hét to lên chịu đựng kiểu này không giống tính cách tỷ chút nào."
"Không đau, cho dù đau ta cũng không la hét... Những ngày bị nhốt trong đó ta hiểu được một chân lý, không cần phải tỏ ra đáng thương vì cũng chẳng có ai thương hại mình, muốn sống ra khỏi đó thì phải thật kiên cường, cho nên khi bị roi quất lên người ta vẫn không rên dù chỉ một tiếng", Trần Thị nở nụ cười chua xót nói.
Lê Thị lại không lên tiếng, nàng im lặng lắng nghe Trần Thị kể hết những ngày tháng đau khổ mà nàng ta đã chịu đựng, Trần Thị lại rất tỉnh táo nói: "Nhục hình vẫn không đau bằng chuyện ta bị hàm oan, Ngô Thị lần này đã dạy ta rất nhiều thứ, nếu có cơ hội ta cũng muốn cho ả nếm trải thử mùi vị ăn cơm trắng chang bằng nước mắt đó."
Lê Thị nghe xong lại lo lắng nói: "Tuyến tỷ đừng làm mấy chuyện dại dột, tỷ hiện tại không thể đấu với ả ta, em trai ả ta đang là tướng lãnh đắc lực bên cạnh Ông hoàng, tỷ còn đấu với ả chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Muội yên tâm ta không ngu đối đầu trực diện với ả, ta muốn chờ, chờ tới ngày ả ta từ trên cao mà rơi thẳng xuống đất, dẫm đạp ả dưới lòng bàn chân như vậy mới rửa sạch nổi nhục nhã này", Trần Thi vẫn giữ nụ cười trên môi nói lại với Lê Thị, còn đưa tay lên vỗ vai nàng bảo nàng cứ yên tâm.
Lê Thị nhìn thấy Trần Thị lúc này cũng yên lòng được một chút, tuy rằng tỷ ấy đã thay đổi tính cách có phần trầm tĩnh, nhưng bản chất vẫn là Tuyến tỷ của nàng ngày nào.
Xoa xong thuốc Trần Thị mặc lại y phục, gọi Phúc Dục vào phòng, nàng ôm chặt con trai vào lòng mỉm cười đầy từ ái, với nàng không gì quan trọng bằng Phúc Dục, chỉ cần con trai an toàn kêu nàng nhẫn nhục, sống rụt cổ như rùa nàng vẫn đồng ý, còn thù với Ngô Thị nàng sẽ nhớ mãi, mười năm, hai mươi năm nàng cũng sẽ chờ, thứ nàng không thiếu nhất chính là thời gian, ả ta nên nhớ rõ một điều, ở trong hoàng cung này người nào cười tới cuối, người đó mới là người thắng.
Nguyệt Hoa nằm trên giường mà nhàm chán, nàng bước xuống giường đi qua đi lại mấy vòng, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh đứng một bên lại đưa mắt nhìn nhau, các nàng dùng ánh mắt nói chuyện: "Nguyên cơ lại tới nữa, người đúng là làm mãi không biết mệt là gì mà."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi nhìn nhau cười khổ, nguyên cơ cứ cách nửa canh giờ lại đi xuống giường, đi qua đi lại rồi lại nhàm chán leo lên giường nằm tiếp, người không thấy mệt chứ hai nàng nhìn hoài cũng cảm thấy mệt thay.
"Á chán quá, các ngươi chơi cờ với ta không?" Nguyệt Hoa chịu hết nổi đứng chống nạnh nói với hai người các nàng.
"Dạ, Nguyên cơ người muốn chơi cờ gì?" Thúy Liễu đôi mắt tỏa sáng bước lên nói.
"Đợi một chút, để ta suy nghĩ cái đã", Nguyệt Hoa đưa tay lên sờ cằm suy nghĩ, cũng lâu rồi nàng mới có nhã hứng này, không biết chơi cái gì mới vui đây, không mấy chơi cờ tướng, vừa nghĩ xong Nguyệt Hoa lại lắc đầu bác bỏ, cờ tướng rất chán với trình độ của hai người này thua nàng là cái chắc, chơi cái gì ta, cờ vua, cờ tỷ phú.... Sau khi liệt kê ra hết Nguyệt Hoa không khỏi cúi đầu thất vọng nói: "Bỏ luôn đi ở đây làm gì có mấy thứ đó."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh nghiêng đầu nhìn nhau không hiểu Nguyên cơ đang nói cái gì?
"Ân, không mấy chúng ta chơi ô ăn quan đi", Nguyệt Hoa lại ngẩng đầu lên, nhướng mày nói.
"À, trò đó nô tì có nghe nhưng chưa chơi bao giờ", Thúy Liễu nghiêng đầu suy nghĩ nói.
Tiểu Quỳnh lấy cùi chỏ đẩy Thúy Liễu một cái rồi nói: "Trò này dễ lắm, muội với nguyên cơ từ nhỏ đã chơi rồi, tỷ nhìn một lần là biết ngay à!"
"Ân, vậy chúng ta chơi đi", Thúy Liễu nghe xong cũng có chút tò mò, nàng nhìn Nguyệt Hoa gật đầu nói.
Nguyệt Hoa đứng khoanh tay một bên nghe nãy giờ cũng cười tủm tỉm nói: "Quyết định chơi phải không, vậy Tiểu Quỳnh tìm mấy hòn sỏi vào đây chúng ta lập bàn chơi nào.''
Tiểu Quỳnh gật đầu chạy ra ngoài tìm sỏi mang vào, Nguyệt Hoa đem giấy cùng hồ dán lại rồi dùng bút vẽ lên đó bàn chơi. Bàn chơi được kẻ thành một hình chữ nhật rồi chia hình chữ nhật đó thành mười ô vuông, mỗi bên có năm ô có đối xứng nhau. Ở hai cạnh ngắn hơn của hình chữ nhật, kẻ hai ô hình bán nguyệt hoặc hình vòng cung hướng ra phía ngoài. Các ô hình vuông gọi là ô dân còn hai ô hình bán nguyệt gọi là ô quan.
Nguyệt Hoa không hình tượng ngồi xếp bằng dưới đất, rồi đơn giản nói cách chơi, cho Thúy Liễu nghe: "Ngươi nhìn thấy đó đây là bàn để chơi, cách chơi gồm: Quân chơi gồm hai loại quan và dân. Quan có kích thước lớn hơn dân, chúng ta lấy đá to làm quan. Số lượng quan sẽ là hai còn con dân là 50."
Nguyệt Hoa để Tiểu Quỳnh đặt hết chỗ sỏi, và đá vào ô, Tiểu Quỳnh đặt quan vào trong hai ô hình bán nguyệt, mỗi ô một quân, còn dân nàng lấy sỏi bố trí vào các ô vuông với số quân đều nhau, mỗi ô bỏ vào 5 dân.
"Xong rồi chút ta chơi đi, oẳn tù xì người nào thắng thì rải quân trước", Nguyệt Hoa nhướng mày nói, nàng hào hứng bắt đầu trò chơi.
Chơi trò này chán rồi thì nàng lại bày tiếp trò khác, ném xúc xắc chơi cờ cá ngựa do nàng tự chế, tìm trò vui mà tự chơi, nhưng khi Trịnh ma ma sắp dọn bữa trưa lên, Nguyệt Hoa mau chóng cùng Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh nhét toàn bộ mấy món đồ chơi xuống dưới gầm giường, rồi nàng giả vờ ngồi ở trên giường mỉm cười nhìn bà, hai bên là Thuý Liễu cùng Tiểu Quỳnh đoan trang đứng.
Trịnh ma ma nhìn chủ tớ ba người mà đầy nghi hoặc: "Nguyên cơ ngủ trưa dậy rồi à? Còn hai người các ngươi nữa đứng đó làm gì thế?"
"Dạ, hai đứa chúng con... À đang quạt mát cho Nguyên cơ", Tiểu Quỳnh tìm cớ nói dối để lừa gạt bà. Thúy Liễu cũng lên tiếng phụ họa: "Dạ, đúng rồi, quạt mát cho Nguyên cơ.''
"Vậy quạt của các ngươi đâu", Trịnh ma ma tin mới là lạ, bà nghiêm túc hỏi lại, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi hút vào khí lạnh, hai người cứng họng không biết nên phải trả lời bà như thế nào.
"Thôi, ta đói bụng, ăn trước đi rồi nói", Nguyệt Hoa không chút lo sợ bình tĩnh nói với Trịnh ma ma. Trịnh ma ma đành ngậm miệng cúi đầu thỉnh nàng vào bàn dùng bữa, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm may mắn nói: May mắn nguyên cơ nhanh trí nếu không các nàng bị phạt ra sân quỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.