Chương 77: Trên đường tuần du
NY Trần
26/04/2021
Trần Thị không khỏi tức giận lên tiếng: "Ả ta càng lúc càng quá quắc, lúc Nguyên cơ cùng Ông hoàng ở đây có nhìn thấy ả ta như vậy đâu, muội nhìn đi hai Ông bà vừa đi là ả ta đã trở mặt liền kìa."
Lê Thị cũng lạnh mặt lại nàng nhìn Trần Thị mà lên tiếng nói: "Muội biết nhưng tỷ phải thật bình tĩnh, ả ta đang cố tình kích động tỷ, nếu bây giờ tỷ ra tay xé rách mặt với ả thì càng có thế cho ả ỷ vào mà bắt chẹt tỷ."
Trần Thị cũng suy nghĩ nói: "Vậy muội nói chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Lê Thị mỉm cười đáp: "Chúng ta trước cứ án binh bất động đợi xem ả ta làm gì tiếp theo rồi tính."
Trần Thị gật đầu đồng ý, nhưng tính tình độc miệng nàng cũng không nhường nhịn mà lên tiếng mắng Ngô Thị: "Thật đúng là con gái của tội thần kiến thức quá nông cạn, bởi vậy chỉ có thể làm thiếp mà không thể làm chính thê, hứ hống hách cho ai xem, thật nực cười.''
Lê Thị nghe Trần Thị lên tiếng mắng chửi Ngô Thị cũng không ra tay ngăn cản, nàng chỉ nhếch miệng cười lắc đầu rồi cho qua.
Nguyệt Hoa lúc này lại hoàn toàn không biết, nàng ngồi trên xe ngựa bên cạnh còn có thêm hai con khỉ nhỏ cứ loay hoay mông nhỏ nhìn ra ngoài cửa.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, Nguyệt Hoa ngồi trong xe ngựa không khỏi hơi đung đưa, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Nguyệt Hoa bật cười nhìn thấy Phúc Dung cùng Phúc Yến cứ mãi ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó đông tây.
Phúc Dung nghe tiếng mẫu thân nhà mình cười nhạo, hắn cũng không ngại ngùng đây là lần đầu tiên hắn được đi ra ngoài phủ, bên ngoài có rất nhiều thứ mới lạ đối với hắn nên hắn cùng tam đệ muốn nhìn kỹ một chút cũng đâu có gì lạ lắm đâu.
Phúc Dung rất hào hứng còn quay đầu lại chỉ cho mẫu thân xem: "Mẫu thân người xem tiếng rao đó là gì nha?"
Nguyệt Hoa cũng nghiêng đầu ra xem thử, thì ra xe ngựa bọn họ sắp ra khỏi cửa thành rồi, nàng mỉm cười đáp: "Chúng ta đến đường phố rồi đây là khu chợ dành cho bá tánh làm ăn cùng buôn bán để mưu sinh đó."
Phúc Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, riêng Phúc Yến lại chỉ mấy quầy bán thức ăn lên tiếng bảo: "Đó là mùi thịt trông ngon quá, mẫu thân Phúc Yến muốn ăn."
Nguyệt Hoa che miệng cười mắng: "Nhóc con chỉ lo ăn, bây giờ thì không ngừng xe ngựa lại được, con ăn đỡ điểm tâm mẫu thân mang theo đi, khi nào nghỉ chân thì cho con ăn đủ."
Phúc Yến lại mếu máo không đồng ý: "Con muốn ăn mấy thứ ngoài kia cơ!"
Nguyệt Hoa đành nhỏ giọng khuyên nhủ Phúc Yến, nhưng Phúc Yến lại kiên quyết không đồng ý, còn bảo: "Con ăn điểm tâm phát ngán rồi, muốn ăn mấy thứ lạ ngoài kia kìa."
Nguyệt Hoa bị hắn nháo đến phát phiền đành lấy Phúc Đảm ra bảo: "Không được hồ nháo mẫu thân kêu Phụ thân vào đây à!"
Nguyệt Hoa lấy tên Phúc Đảm ra rất có lực sát thương với Phúc Yến, hắn ngồi ngoan trở lại, tuy trong tâm vẫn không phục nhưng vẫn miễn cưỡng cầm điểm tâm lên ăn.
Nguyệt Hoa thở dài xoa đầu nhỏ của Phúc Yến, Phúc Dung lại chỉ lo nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ chuyện bên trong với hắn không quan hệ.
Phúc Đảm nghe tiếng động bên trong xe ngựa liền quay đầu ngựa lại gần xem thử, nhìn thấy Phúc Dung đang mở rèm cửa nhìn ra, hắn nghiêm khắc lên tiếng bảo: "Bỏ rèm cửa xuống đi vào trong ngay.''
Phúc Dung nghe giọng phụ thân thì mất hết hứng trí, hắn cúi đầu xuống đáp: "Dạ."
Phúc Dung bỏ rèm cửa xuống ngồi trở lại không khỏi khịt mũi ưu buồn, Nguyệt Hoa khó hiểu lên tiếng hỏi: "Con sao thế?"
Phúc Dung chu môi đáp: "Phụ thân đến không cho con mở rèm cửa."
Nguyệt Hoa nghe xong cũng không biết an ủi con trai như thế nào, nàng đành bảo: "Phụ thân cũng muốn tốt cho chúng ta thôi, không bằng chúng ta cùng nhau nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."
Hết cách Phúc Dung đành gật đầu đồng ý, chờ khi xe ngựa chạy qua khỏi thành, xe ngựa dừng lại Nguyệt Hoa mới dụi mắt tỉnh lại.
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh bưng trà mang vào thuần phục rót vài chén trà nhỏ đặt lên án kỉ đến trước mặt Nguyệt Hoa.
Lại từ thùng xe lấy ra vài món điểm tâm mang ra bảo: "Chủ tử trà bánh đã chuẩn bị tốt mời người dùng ạ."
Nguyệt Hoa mỉm cười đẩy hai chén trà đưa các nàng bảo: "Các ngươi cũng uống luôn đi."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh ngước mắt lên lắc đầu bảo: "Chủ tử cái này... Không được đâu."
Nguyệt Hoa đưa tay che miệng ngáp: "Các ngươi cứ uống đi, không cần băn khoăn đây không phải trong phủ cứ tùy tiện hành sự là được rồi."
"Chủ tử... Nô tì."
Nguyệt Hoa không muốn nghe chỉ tay lên ghế nói: "Ngồi xuống hết đi, cứ nghe lời ta trong đi chỉ có chủ tớ chúng ta có gì phải ngại."
Thuý Liễu cùng Tiểu Quỳnh nghe lời đi qua một bên ngồi xuống, lại cùng Nguyệt Hoa uống trà ăn vặt.
Nguyệt Hoa chợt nhớ tới bọn nhỏ lên tiếng bảo với hai nàng: "Các ngươi nhớ khi nào nhìn thấy có món ăn ngon nhớ lén mua lại mang vào cho hai vị tiểu chủ tử, Phúc Yến chắc cũng muốn ăn đồ bên ngoài lắm rồi."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh mỉm cười gật đầu đáp: "Dạ."
Lê Thị cũng lạnh mặt lại nàng nhìn Trần Thị mà lên tiếng nói: "Muội biết nhưng tỷ phải thật bình tĩnh, ả ta đang cố tình kích động tỷ, nếu bây giờ tỷ ra tay xé rách mặt với ả thì càng có thế cho ả ỷ vào mà bắt chẹt tỷ."
Trần Thị cũng suy nghĩ nói: "Vậy muội nói chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Lê Thị mỉm cười đáp: "Chúng ta trước cứ án binh bất động đợi xem ả ta làm gì tiếp theo rồi tính."
Trần Thị gật đầu đồng ý, nhưng tính tình độc miệng nàng cũng không nhường nhịn mà lên tiếng mắng Ngô Thị: "Thật đúng là con gái của tội thần kiến thức quá nông cạn, bởi vậy chỉ có thể làm thiếp mà không thể làm chính thê, hứ hống hách cho ai xem, thật nực cười.''
Lê Thị nghe Trần Thị lên tiếng mắng chửi Ngô Thị cũng không ra tay ngăn cản, nàng chỉ nhếch miệng cười lắc đầu rồi cho qua.
Nguyệt Hoa lúc này lại hoàn toàn không biết, nàng ngồi trên xe ngựa bên cạnh còn có thêm hai con khỉ nhỏ cứ loay hoay mông nhỏ nhìn ra ngoài cửa.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, Nguyệt Hoa ngồi trong xe ngựa không khỏi hơi đung đưa, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Nguyệt Hoa bật cười nhìn thấy Phúc Dung cùng Phúc Yến cứ mãi ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó đông tây.
Phúc Dung nghe tiếng mẫu thân nhà mình cười nhạo, hắn cũng không ngại ngùng đây là lần đầu tiên hắn được đi ra ngoài phủ, bên ngoài có rất nhiều thứ mới lạ đối với hắn nên hắn cùng tam đệ muốn nhìn kỹ một chút cũng đâu có gì lạ lắm đâu.
Phúc Dung rất hào hứng còn quay đầu lại chỉ cho mẫu thân xem: "Mẫu thân người xem tiếng rao đó là gì nha?"
Nguyệt Hoa cũng nghiêng đầu ra xem thử, thì ra xe ngựa bọn họ sắp ra khỏi cửa thành rồi, nàng mỉm cười đáp: "Chúng ta đến đường phố rồi đây là khu chợ dành cho bá tánh làm ăn cùng buôn bán để mưu sinh đó."
Phúc Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, riêng Phúc Yến lại chỉ mấy quầy bán thức ăn lên tiếng bảo: "Đó là mùi thịt trông ngon quá, mẫu thân Phúc Yến muốn ăn."
Nguyệt Hoa che miệng cười mắng: "Nhóc con chỉ lo ăn, bây giờ thì không ngừng xe ngựa lại được, con ăn đỡ điểm tâm mẫu thân mang theo đi, khi nào nghỉ chân thì cho con ăn đủ."
Phúc Yến lại mếu máo không đồng ý: "Con muốn ăn mấy thứ ngoài kia cơ!"
Nguyệt Hoa đành nhỏ giọng khuyên nhủ Phúc Yến, nhưng Phúc Yến lại kiên quyết không đồng ý, còn bảo: "Con ăn điểm tâm phát ngán rồi, muốn ăn mấy thứ lạ ngoài kia kìa."
Nguyệt Hoa bị hắn nháo đến phát phiền đành lấy Phúc Đảm ra bảo: "Không được hồ nháo mẫu thân kêu Phụ thân vào đây à!"
Nguyệt Hoa lấy tên Phúc Đảm ra rất có lực sát thương với Phúc Yến, hắn ngồi ngoan trở lại, tuy trong tâm vẫn không phục nhưng vẫn miễn cưỡng cầm điểm tâm lên ăn.
Nguyệt Hoa thở dài xoa đầu nhỏ của Phúc Yến, Phúc Dung lại chỉ lo nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ chuyện bên trong với hắn không quan hệ.
Phúc Đảm nghe tiếng động bên trong xe ngựa liền quay đầu ngựa lại gần xem thử, nhìn thấy Phúc Dung đang mở rèm cửa nhìn ra, hắn nghiêm khắc lên tiếng bảo: "Bỏ rèm cửa xuống đi vào trong ngay.''
Phúc Dung nghe giọng phụ thân thì mất hết hứng trí, hắn cúi đầu xuống đáp: "Dạ."
Phúc Dung bỏ rèm cửa xuống ngồi trở lại không khỏi khịt mũi ưu buồn, Nguyệt Hoa khó hiểu lên tiếng hỏi: "Con sao thế?"
Phúc Dung chu môi đáp: "Phụ thân đến không cho con mở rèm cửa."
Nguyệt Hoa nghe xong cũng không biết an ủi con trai như thế nào, nàng đành bảo: "Phụ thân cũng muốn tốt cho chúng ta thôi, không bằng chúng ta cùng nhau nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."
Hết cách Phúc Dung đành gật đầu đồng ý, chờ khi xe ngựa chạy qua khỏi thành, xe ngựa dừng lại Nguyệt Hoa mới dụi mắt tỉnh lại.
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh bưng trà mang vào thuần phục rót vài chén trà nhỏ đặt lên án kỉ đến trước mặt Nguyệt Hoa.
Lại từ thùng xe lấy ra vài món điểm tâm mang ra bảo: "Chủ tử trà bánh đã chuẩn bị tốt mời người dùng ạ."
Nguyệt Hoa mỉm cười đẩy hai chén trà đưa các nàng bảo: "Các ngươi cũng uống luôn đi."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh ngước mắt lên lắc đầu bảo: "Chủ tử cái này... Không được đâu."
Nguyệt Hoa đưa tay che miệng ngáp: "Các ngươi cứ uống đi, không cần băn khoăn đây không phải trong phủ cứ tùy tiện hành sự là được rồi."
"Chủ tử... Nô tì."
Nguyệt Hoa không muốn nghe chỉ tay lên ghế nói: "Ngồi xuống hết đi, cứ nghe lời ta trong đi chỉ có chủ tớ chúng ta có gì phải ngại."
Thuý Liễu cùng Tiểu Quỳnh nghe lời đi qua một bên ngồi xuống, lại cùng Nguyệt Hoa uống trà ăn vặt.
Nguyệt Hoa chợt nhớ tới bọn nhỏ lên tiếng bảo với hai nàng: "Các ngươi nhớ khi nào nhìn thấy có món ăn ngon nhớ lén mua lại mang vào cho hai vị tiểu chủ tử, Phúc Yến chắc cũng muốn ăn đồ bên ngoài lắm rồi."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh mỉm cười gật đầu đáp: "Dạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.