Chương 90: Vô đề
NY Trần
26/04/2021
Hôm nay không khí trong lành, Nguyệt Hoa tâm tình thoải mái, muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhưng lại không tiện xin Phúc Đảm, hắn rất cố chấp chắc chắn sẽ không đồng ý với nàng, Nguyệt Hoa đau khổ dựa lưng ra đằng sau, ánh mắt ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẫu thân người sao thế?" Phúc Dung nhìn thấy mẫu thân cứ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi.
"Ân, mẫu thân không bị sao cả, mẫu thân chỉ suy nghĩ nhân sinh", Nguyệt Hoa vẫn nhìn thẳng đáp lại lời hắn.
Phúc Dung đầu nhỏ một nghiêng, hắn thật sự không thể lý giải lời nói của mẫu thân nhà mình, gãi đầu cười ngốc: "Phúc Dung nghe nói mình sắp có muội muội, không biết có phải không ạ!"
Nguyệt Hoa nhìn hắn gật đầu, Phúc Dung nhảy cẩng lên nói: "Thật tốt quá, Phúc Dung rất thích có muội muội, vậy khi nào mới gặp được mặt muội muội ạ.''
"Chắc hơn bảy tám tháng nữa, muội muội còn bé đâu chưa thể thấy được, Phúc Dung cố chờ sẽ thấy mặt thôi", Nguyệt Hoa mỉm cười xoa đầu hắn.
Phúc Dung ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Dung lại mang ra túi tiền nói: "Lúc sáng Phụ thân thưởng Phúc Dung một túi tiền, con dự định đến trạm dừng chân sẽ ra ngoài mua một ít thứ, mẫu thân muốn ăn cái gì không, Phúc Dung sẽ mua cho người, con có tiền."
"Ân, Phúc Dung thật hào phóng, mẫu thân rất vui..." Nguyệt Hoa nói tới đây tự nhiên ngừng lại, tròng mắt xoay chuyển, cười tươi nói: "Phúc Dung còn nhỏ đâu, hay để mẫu thân tạm giữ túi tiền giúp con nhé!"
Phúc Dung nhanh chóng lắc đầu nói: "Con không nhỏ, mẫu thân đừng hòng lừa gạt được con, lêu lêu", Phúc Dung nói xong làm mặt quỷ với nàng.
Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Cái tên vô lương tâm, dám nói chuyện như vậy với mẫu thân, muốn ăn đòn đây mà. Nguyệt Hoa nghĩ xong càng tức giận, nàng nhá tay lên định đánh vào mông Phúc Dung, Phúc Dung đã có đề phòng sẵn, nhảy xuống ghế chạy ra ngoài còn nói vọng vào: "Mẫu thân ở đây chờ đi, con sẽ mua thật nhiều món ngon về cho người ăn ạ!"
"Tên nhóc này càng ngày càng không ra gì, chút nữa hắn về ta phải đánh mông hắn", Nguyệt Hoa chống nạnh nói.
Bên ngoài xe ngựa ngừng lại rồi tiếp tục lăn bánh, chẳng may cán phải đá, cả thân xe hơi chấn một cái, Nguyệt Hoa ôm bụng ngồi xuống ngay lập tức, không bao lâu cơn buồn nôn dâng lên, Nguyệt Hoa nhịn không được cúi đầu xuống thùng gỗ nôn mửa.
Một hồi qua đi, Nguyệt Hoa ôm bụng vẻ mặt đau khổ nói: "Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh, ta đói."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh vừa nghe, nghĩ đến chủ tử mới dùng bữa xong lại nôn ra hết, liền nói ngay: "Chủ tử chờ tí nữa là đến điểm dừng chân rồi, người cố chịu đựng."
Nguyệt Hoa nằm như cá chết, mệt không nói được thành lời, lúc trước mang thai dễ bao nhiêu thì bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu, đúng là khổ bức nàng mà.
Tới điểm dừng chân, Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh nhanh chân muốn đi ra ngoài làm chút thức ăn mang vào, nhưng khi đi tới cửa đã bị Nguyệt Hoa giữ lại: "Hai người các ngươi chờ chút đã.''
"Nguyên cơ người có gì muốn dặn dò nô tì sao?"
"À có, ta muốn ăn thịt, càng nhiều càng tốt, làm thịt kho, sườn xào chua ngọt, thêm gà hầm nấm..." Nguyệt Hoa kể một lúc rất nhiều món, làm hai người các nàng không khỏi trố mắt nhìn.
Nguyệt Hoa lại không biết nàng thèm từ nãy đến giờ, nói có một chút mà nàng muốn chảy cả nước miếng: "Thêm cơm trắng, cuối cùng là trái cây nhớ chưa."
Hai người các nàng cũng không ngây người bao lâu, gật đầu đáp: "Dạ, nô tì đi làm ngay, chủ tử chờ một chút."
Nói xong các nàng đi ra ngoài, không bao lâu thì quay trở lại, trên tay cũng bưng thức ăn mang về, dọn ra bàn nói: "Nguyên cơ dùng trước mấy món này, chờ chút nữa nô tì sẽ mang vào thêm."
"Ân, tốt!" Nguyệt Hoa gật đầu trả lời, cầm đũa vươn ra, gấp ăn liên tục.
Nhưng ăn không bao lâu Nguyệt Hoa lại ngừng lại, nàng buồn bực quay đầu đi nơi khác, Thúy Liễu lo lắng: "Nguyên cơ người ăn ít thế, người còn mang hoàng tôn đâu phải ăn nhiều mới tốt chứ."
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Không phải ta không muốn ăn mà thật sự ta ăn không vô, ta sợ ăn vào sẽ phun ra nữa."
Vừa nói xong Nguyệt Hoa đưa tay che miệng, chỉ tay ra hiệu cho Thúy Liễu mang thùng gỗ đến.
Thúy Liễu không khỏi đau buồn cho chủ tử nhà mình, Nguyên cơ lần này mang thai thật khổ, vừa ăn đã nôn ra hết rồi.
Nguyệt Hoa nôn xong thoáng lắc đầu, lấy khăn lau khóe miệng, dùng trà súc miệng lại tiếp tục nâng đũa lên ăn.
"Thúy Liễu mang xuống hết đi, ta ăn đủ rồi", ăn thêm một tí nữa nàng cũng từ bỏ, Nguyệt Hoa thở dài đứng lên muốn đi ra ngoài.
Thúy Liễu muốn ngăn cản đã bị Nguyệt Hoa quay đầu lại nói: "Ta chỉ muốn lên phía trước ngồi hóng mát, không có đi đâu xa, ngươi không cần ngăn đón ta."
Thúy Liễu gật đầu: "Dạ."
Nguyệt Hoa được người đỡ xuống xe ngựa, đi loay hoay tìm chỗ nghỉ chân, nàng nhìn thấy đình viện nhỏ liền nâng chân đi vào đó, Thúy Liễu dọn dẹp xong liền chạy ra ngoài tìm nàng.
Vừa ngang qua đình viện nàng liền nhìn thấy Nguyên cơ, thở dài đi vào trong đó: "Nguyên cơ người đã bảo không đi xa nhưng nô tì phải chạy bộ nãy giờ mới tìm ra người đấy!"
"Ha ha, xin lỗi ta tìm chỗ ngồi không biết đi xa như thế, đừng xụ mặt lại đây đứng đi nơi này mát mẻ lắm", Nguyệt Hoa ngượng ngùng cười ha ha nói với Thúy Liễu.
Thúy Liễu cũng không bắt lỗi Nguyệt Hoa nữa, nàng lui ra đằng sau đứng.
"Mẫu thân người sao thế?" Phúc Dung nhìn thấy mẫu thân cứ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi.
"Ân, mẫu thân không bị sao cả, mẫu thân chỉ suy nghĩ nhân sinh", Nguyệt Hoa vẫn nhìn thẳng đáp lại lời hắn.
Phúc Dung đầu nhỏ một nghiêng, hắn thật sự không thể lý giải lời nói của mẫu thân nhà mình, gãi đầu cười ngốc: "Phúc Dung nghe nói mình sắp có muội muội, không biết có phải không ạ!"
Nguyệt Hoa nhìn hắn gật đầu, Phúc Dung nhảy cẩng lên nói: "Thật tốt quá, Phúc Dung rất thích có muội muội, vậy khi nào mới gặp được mặt muội muội ạ.''
"Chắc hơn bảy tám tháng nữa, muội muội còn bé đâu chưa thể thấy được, Phúc Dung cố chờ sẽ thấy mặt thôi", Nguyệt Hoa mỉm cười xoa đầu hắn.
Phúc Dung ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Dung lại mang ra túi tiền nói: "Lúc sáng Phụ thân thưởng Phúc Dung một túi tiền, con dự định đến trạm dừng chân sẽ ra ngoài mua một ít thứ, mẫu thân muốn ăn cái gì không, Phúc Dung sẽ mua cho người, con có tiền."
"Ân, Phúc Dung thật hào phóng, mẫu thân rất vui..." Nguyệt Hoa nói tới đây tự nhiên ngừng lại, tròng mắt xoay chuyển, cười tươi nói: "Phúc Dung còn nhỏ đâu, hay để mẫu thân tạm giữ túi tiền giúp con nhé!"
Phúc Dung nhanh chóng lắc đầu nói: "Con không nhỏ, mẫu thân đừng hòng lừa gạt được con, lêu lêu", Phúc Dung nói xong làm mặt quỷ với nàng.
Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Cái tên vô lương tâm, dám nói chuyện như vậy với mẫu thân, muốn ăn đòn đây mà. Nguyệt Hoa nghĩ xong càng tức giận, nàng nhá tay lên định đánh vào mông Phúc Dung, Phúc Dung đã có đề phòng sẵn, nhảy xuống ghế chạy ra ngoài còn nói vọng vào: "Mẫu thân ở đây chờ đi, con sẽ mua thật nhiều món ngon về cho người ăn ạ!"
"Tên nhóc này càng ngày càng không ra gì, chút nữa hắn về ta phải đánh mông hắn", Nguyệt Hoa chống nạnh nói.
Bên ngoài xe ngựa ngừng lại rồi tiếp tục lăn bánh, chẳng may cán phải đá, cả thân xe hơi chấn một cái, Nguyệt Hoa ôm bụng ngồi xuống ngay lập tức, không bao lâu cơn buồn nôn dâng lên, Nguyệt Hoa nhịn không được cúi đầu xuống thùng gỗ nôn mửa.
Một hồi qua đi, Nguyệt Hoa ôm bụng vẻ mặt đau khổ nói: "Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh, ta đói."
Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh vừa nghe, nghĩ đến chủ tử mới dùng bữa xong lại nôn ra hết, liền nói ngay: "Chủ tử chờ tí nữa là đến điểm dừng chân rồi, người cố chịu đựng."
Nguyệt Hoa nằm như cá chết, mệt không nói được thành lời, lúc trước mang thai dễ bao nhiêu thì bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu, đúng là khổ bức nàng mà.
Tới điểm dừng chân, Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh nhanh chân muốn đi ra ngoài làm chút thức ăn mang vào, nhưng khi đi tới cửa đã bị Nguyệt Hoa giữ lại: "Hai người các ngươi chờ chút đã.''
"Nguyên cơ người có gì muốn dặn dò nô tì sao?"
"À có, ta muốn ăn thịt, càng nhiều càng tốt, làm thịt kho, sườn xào chua ngọt, thêm gà hầm nấm..." Nguyệt Hoa kể một lúc rất nhiều món, làm hai người các nàng không khỏi trố mắt nhìn.
Nguyệt Hoa lại không biết nàng thèm từ nãy đến giờ, nói có một chút mà nàng muốn chảy cả nước miếng: "Thêm cơm trắng, cuối cùng là trái cây nhớ chưa."
Hai người các nàng cũng không ngây người bao lâu, gật đầu đáp: "Dạ, nô tì đi làm ngay, chủ tử chờ một chút."
Nói xong các nàng đi ra ngoài, không bao lâu thì quay trở lại, trên tay cũng bưng thức ăn mang về, dọn ra bàn nói: "Nguyên cơ dùng trước mấy món này, chờ chút nữa nô tì sẽ mang vào thêm."
"Ân, tốt!" Nguyệt Hoa gật đầu trả lời, cầm đũa vươn ra, gấp ăn liên tục.
Nhưng ăn không bao lâu Nguyệt Hoa lại ngừng lại, nàng buồn bực quay đầu đi nơi khác, Thúy Liễu lo lắng: "Nguyên cơ người ăn ít thế, người còn mang hoàng tôn đâu phải ăn nhiều mới tốt chứ."
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Không phải ta không muốn ăn mà thật sự ta ăn không vô, ta sợ ăn vào sẽ phun ra nữa."
Vừa nói xong Nguyệt Hoa đưa tay che miệng, chỉ tay ra hiệu cho Thúy Liễu mang thùng gỗ đến.
Thúy Liễu không khỏi đau buồn cho chủ tử nhà mình, Nguyên cơ lần này mang thai thật khổ, vừa ăn đã nôn ra hết rồi.
Nguyệt Hoa nôn xong thoáng lắc đầu, lấy khăn lau khóe miệng, dùng trà súc miệng lại tiếp tục nâng đũa lên ăn.
"Thúy Liễu mang xuống hết đi, ta ăn đủ rồi", ăn thêm một tí nữa nàng cũng từ bỏ, Nguyệt Hoa thở dài đứng lên muốn đi ra ngoài.
Thúy Liễu muốn ngăn cản đã bị Nguyệt Hoa quay đầu lại nói: "Ta chỉ muốn lên phía trước ngồi hóng mát, không có đi đâu xa, ngươi không cần ngăn đón ta."
Thúy Liễu gật đầu: "Dạ."
Nguyệt Hoa được người đỡ xuống xe ngựa, đi loay hoay tìm chỗ nghỉ chân, nàng nhìn thấy đình viện nhỏ liền nâng chân đi vào đó, Thúy Liễu dọn dẹp xong liền chạy ra ngoài tìm nàng.
Vừa ngang qua đình viện nàng liền nhìn thấy Nguyên cơ, thở dài đi vào trong đó: "Nguyên cơ người đã bảo không đi xa nhưng nô tì phải chạy bộ nãy giờ mới tìm ra người đấy!"
"Ha ha, xin lỗi ta tìm chỗ ngồi không biết đi xa như thế, đừng xụ mặt lại đây đứng đi nơi này mát mẻ lắm", Nguyệt Hoa ngượng ngùng cười ha ha nói với Thúy Liễu.
Thúy Liễu cũng không bắt lỗi Nguyệt Hoa nữa, nàng lui ra đằng sau đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.